Tiếu Nhi, Sơ Nhi

Chương 4: Vài năm nữa



"Tiếu Nhi!"

"Ngươi nháo cái gì? Không thấy ta đang bận sao?"

"Hừ! Mấy cái chữ rõ nhàm chán này ngươi viết chi cho mệt a! Ra ngoài kia xem xem!! Cha ta hôm nay sẽ cầm quân ra chiến trận đó!! Nhanh lên! Cha ta sắp ra khỏi thành rồi!"

Ta nói vậy để ngươi biết chứ không phải cáo giá ngươi hay gì cả, không thể để ngươi mở lời khước từ, ta liền lôi ngươi rời đi.

Đẳng Sơ Thịnh ấy là cha ta, trong mắt ta, lão thật vĩ đại như thể thiên hoàng vậy, ta sợ lão vô cùng.

Xem kìa, dưới mưa tuyết của chốn Nam Hàn, lão vẫn giữ bộ mặt nghiêm lãnh, thực khiến người ta kinh hách. Ngồi trên yên hắc mã oai phong, lão dẫn đầu đoàn binh sĩ giáp sắt, thương nhọn. Ta ước được như lão!

"Túi hương kia, thêu thật khéo."

Sợi mi đen manh mảnh nhẹ hạ, nhẹ nâng. Ta tự cảm thán bản thân, sao có thể để ý được cái động tác diễn ra nhanh đến mức người ngoài còn phong cho ngươi cái danh : "Tài tử ngàn thu không động mi."

"Túi hương nào vậy?"

Ta nhô mình về phía trước, ngó Đông ngó Tây để kiếm tìm cái "Túi hương" ngươi nói, thứ là được ngươi khen ắt là thiên hạ này chỉ có nhiều nhất là 5 đầu ngón tay!

Chợt thấy trán mình ẩn ẩn đau. Ra là ngươi cốc lên trán ta a! Ngươi làm chậm chút liền mất mạng ư? Có thể nào da của ngón tay bạch ngọc ấy chạm lên trán ngốc tử ta lại nhẹ đến như vậy? Cái ngón tay ấy, không biết đã gõ lên đầu ta bao nhiêu lần, nhưng mà, tại sao khi cái đau hiện diện ta mới biết! Ngón tay ngươi ấy, nếu mà so ra, lông vũ phải thẹn ức quá mà biến mất khỏi thế gian này!

"Ngươi nhìn đai lưng lão gia."

Hướng theo cái ngón tay vừa cốc đầu ta... A! Là túi hương được phụ mẫu may bằng gấm vải thượng hạng bậc nhất đây mà!

" Tiếu Nhi!"

Ây ây, đừng có nhăn đôi mày lá liễu dậm màu mực kia chứ... Đừng làm ra vẻ phiền muộn đi?

"Ta nói Tiếu Nhi a! Ta lớn lên liền sẽ tài giỏi hơn lão già kia! Khi đó cầm quân ta còn uy vũ... Không, cái này là hiển nhiên rồi... Ta nói này Tiếu Nhi! Ngươi cũng sẽ như phụ mẫu ta... à... thì..."

Này này, đừng có động tí lại dùng tuyệt thế võ công: "Gõ đầu hài tử" của Lão thái sư trong phủ chứ! Ta nhiều khi rất muốn kêu lên: "Ngươi chính là huynh đệ đồng sinh của lão thái sư đúng không?". Nhưng lại thôi, ta sợ!

Lãnh thêm 1 cái cốc của ngươi, ta vẫn kiên nhẫn đợi chờ ngươi đáp lại. Ta đứng đó, đứng nhìn đoàn binh lính kia đã đi khuất từ lâu, đứng nhìn mấy tiểu hài tử mới đó đây ngồi nặn tuyết đang bị mẫu thân kéo tai lôi về can tội đến bữa còn ham vui, ta đứng đó nhìn thảm tuyết đã dầy thêm một tấc.

Thậm chí ta còn đang nghĩ ngươi vẫn đang sóng vai cùng ta đứng đó, chân ngươi như bước trên nhung lụa vậy, siêu phàm thoát tục, ngươi rời đi như thể ngọn gió bấc vậy, lướt qua người ta, rồi mang đến cái lạnh.

Thiếu ngươi ở bên, ta thiếu hơi ấm.

Ta cứ giữ bộ dáng vậy tận khi nghe được khúc nhạc thê lương được tấu lên từ cây đàn tranh.

Ta biết, là ngươi đang đàn.

Ấy thế, lần đầu gặp ngươi, âu ngươi cũng không lớn hơn ta, khi ấy ta còn hỏi :"Thần tiên muội muội sao muội chưa gì đã già rồi, tóc bạc trắng?", nhớ chứ Tiếu Nhi? Ngươi lúc đó không có biểu tình gì để bộc lộ cả, hoàn toàn coi ta như mấy hạt tuyết trắng kia, hạt tuyết rơi xuống thảm tuyết thì hòa làm một, đâu cần để ý?

Khi đó, ngươi chỉ nâng niu cây đàn tranh kia, ngón tay thanh ngọc ấy hết sức cẩn trọng vuốt ve từng sợi đàn, như thể, nếu dùng chút sức thôi sẽ làm nó đứt vậy!

Tiếp tục ngốc lăng nhìn cảnh sắc thành Nam Hàn. Tiếng đàn của ngươi, ngươi đàn sao lại còn ngậm 1 khúc thơ cơ chứ! Thật gây ám ảnh mà! Tiếng đàn ngân lên, tiếng đàn ngân vang, vọng khắp chốn Nam Hàn tĩnh mịch. Ngươi người, vật vật được tiếng đàn ấy chạm tai liền dừng lại tác động, nán lại nhìn tuyết rơi.

Ta thấy hết sức nhàm chán.

Tuyết cùng khúc nhạc ấy can hệ gì chăng! Trách ta không hề hiểu về thanh nhạc?

Mặc kệ tất thảy, ta cố chấp giữ cho riêng mình niệm ý: Ngươi đàn cho ta nghe, ngươi chỉ đàn cho ta nghe, khúc đàn này mà thay cho lời gọi của ngươi, vậy thôi!

____ ______ _____ ____________ ________ __________ ______ ___ ___________ _______ _

"Tiếu Nhi! Xem này! Giáp phục thế nào?"

Ngươi đứng giữa hoa viên rộng lớn, sắc hoa đua nhau khoe mẽ, đủ thứ màu bắt mắt ấy mà không tài nào lấn át được ngươi! Hoa thẹn! Thật muốn úa tàn mà ngã xuống đống tuyết lạnh kia!

Khi ấy, cầu ngươi, chỉ cầu ngươi ban tặng cho ta một ánh nhìn thôi! Sao khi đó không thể?

Ngươi chán ghét ta rồi ư? Này ! Đừng nói thân mảnh gầy kia của ngươi không thể tòng quân, so ra với ta, ngươi ghen tỵ đi! Ngươi giận ta rồi?

"Đẳng tướng quân, ngài không định viết phong thư nào về ư?"

Khi đó, ta không tiếc tay giáng cho tên kia một đòn, ta kêu hắn hỗn xược, ta nói hắn ngu ngốc, ta phi thường bình tĩnh mà hạ ra cái lệnh : "Phạt tất cả binh sĩ gửi phong thư, tình ý về cố hương! Kẻ nào làm vậy tức là nhớ quê nhà! Đã nhụt chí! Không thể giữ! "

Ta không biết, ta chẳng biết ngươi ở thành Nam Hàn lạnh lẽo kia đang tấu lên khúc đàn tranh da diết, dai dẳng, hướng cái nhìn về phía Tây, như thể đợi chờ ánh dương quang. Người thông học như ngươi ắt phải biết, Nam Hàn nếu như được hưởng chút dương quang ấy, thì đâu còn gọi là Nam Hàn. Ngươi chậm lại khúc đàn, vươn đôi tay bạch ngọc hứng lấy hạt tuyết. Tuyết cứ nằm im trên tay ngươi. Nó đợi, đợi ngươi thả nó rơi xuống để nằm chung với đồng bạn. Tuyết lẫn trong tuyết, ấy thế nó vẫn tồn tại.

Ngươi không biết, ngươi chẳng biết, ta giữa nơi thảo nguyên này, không có lấy một hạt tuyết để mà ngắm. Ta vươn tay ra, rơi vào tay ta là hạt mưa xuân, man mát, vụng trộm lươn qua kẽ tay, rơi xuống thảm cỏ, nó biến mất.

Ta nhớ chốn Nam Hàn. Chốn Nam hàn bốn mùa tuyết trắng, bốn mùa sương mờ.

Ta nhớ khúc đàn tranh dâng lên khi mà ánh chiều tà buông xuống.

Ta nhớ ngươi.

... Sao lúc đó ta lại giấu diếm tội trạng của mình ? Ta nhớ ngươi rồi! Ta đã nhụt chí ư? Ha! Tự hào đấng tướng lãnh cái gì chứ?

Chỉ là kẻ....

_ ________ ____________ ____________ _______ ____ _________ ______ _

"Tiếu Nhi! Mai ta phụng mệnh thiên hoàng dẹp loạn, Ngươi biết không?"

Tự biết sẽ không nhận được bất cứ lời đáp nào, nhưng ta cứ nói vậy.

Giữa hoa viên ấy.... Lại là hoa viên... Ngươi nợ hoa viên này điều gì vậy?

"Sao đây? Lại muốn ta khen giáp phục đẹp?"

"Không có, tuyệt đối không! Ta hứa đây là lần cuối giành công của lão già! Ta sẽ không tòng quân nữa!"

Lại nữa, ngươi chẳng buồn đáp ta kia kìa, Lũ hoa bướm kia có gì để hơn ta vậy?

"Ngươi đi chỉ gây tổn thất lớn, cái đầu gỗ nhà ngươi lấng cấng ra ấy, chưa vung gươm đã bị thủng tim rồi, nên ở lại đây mà ngốc ngốc tốt hơn."

Ta lúc đó còn muốn nhét vào tay ngươi đoản kiếm, muốn ngươi dùng kiếm ấy đâm ta một nhát. Ta muốn thức tỉnh, ngày ấy, có thể nào không biết ngươi lo lắng cho ta? Có thể nào tự vẽ ra cái ý nghĩ hạ đẳng, rằng ngươi ghen tỵ một thân tráng kiện như ta? Ta thật là không hiểu chút nào về ngươi? Thôi rồi, thôi rồi, tiếng đàn ấy...tiếng đàn ấy cuối cùng ta vẫn không hiểu ư?

Ấy là ngươi cứ như vậy mới là Tiếu Nhi của ta, Tiếu Nhi mỏng manh, Tiếu Nhi với những ngón tay thon gầy gẩy lên khúc đàn gọi ta.

Ta tự cho mình cái quyền hão huyền về ngươi đối với ta, vậy đó.

A! Ta vừa mới cáo giá ngươi đã vội đi rồi! Ngươi không ra níu là ta đi đấy!

"Đẳng tướng quân, đến giờ rồi, A... Hoa viên của Đẳng gia thật tuyệt!"

"Ngươi thấy không? Tiếu Nhi đứng kia, còn đẹp hơn chúng vạn lần."

Viên tướng sĩ nhìn bóng lưng Đẳng tướng quân dũng mãnh ấy li khai, vẫn không thể hiểu? Suốt thơi gian qua, bao lần khởi quân, ngài liền ra đây cáo giá, đứng giữa vườn hoa mà độc thoại.

Ngài nợ hoa viên này điều gì?

_______ ________ ________ _________ ______

*Cáo giá: Thông báo.