Tiểu Nha Đầu! Em Là Của Riêng Tôi

Chương 47



Hắn cười, nụ cười ấm áp và dịu dàng chưa từng, đôi tay hắn nắm chắc lấytay nó, đôi tay ấy tuy vẫn lạnh ngắt, như nó xoa dịu cái nóng trongngười nó. Nó đứng dậy, ra khỏi bệnh viện. Hắn đi theo.

- Cô phải đồng ý nhập viện ngay chứ?

- Tôi sẽ suy nghĩ.

- Suy nghĩ? Cô có điên không? Việc này là việc sống còn, cô phải quyết định ngay chứ?

- Xin cậu, cho tôi được nghỉ ngơi.

- Nhưng tôi…. Cô….phải….

- Cậu đưa tôi về nhé?

- Ơ….ừm…

Hắn theo nó, ngồi trên xe, đưa nó về nhà. Khuôn mặt nó lúc ấy như người mất hồn vậy, nó sẽ mệt lắm đấy.

Về đến nhà nó, hắn cũng theo đi vào trong. Lần đầu hắn vào nhà nó, hôm lâu lắm rồi, chỉ dám đứng ở ngoài chờ nó đến tận đêm, bây giờ mới đượcchiêm ngưỡng, quả thật, căn nhà rất sắc sảo, lộng lẫy, mang phong cáchTrung và Việt rất hài hòa.

- Ồ, chú em là Minh Vũ hả? đưa nó về cơ à? Cảm ơn chú nhé?

- Vâng! Em đưa cô ấy lên phòng!

- Ấy chết, như thế hơi bất tiện, cứ để nó tự lên đi!

- Nhưng cô ấy đang mệt!

- Nó lại bị làm sao ư?

Giọng anh Phong đanh lại. Hắn hơi cười:

- Anh đừng làm cô ấy tức. Cứ để em đưa cô ấy lên.

Anh Phong hất hất tay, hắn liền đưa nó lên phòng nằm nghỉ, đặt nó lên giường, đắp chăn cho nó:

- Nghỉ đi nhé!

Nó nhìn hắn, gật gật. Hắn cũng giữ ý, nhẹ nhàng ra khỏi phòng nó, đóng cửa chặt. Hắn vừa xuống cầu thang, đã hỏi:

- 2 bác đâu ạ?

- Bố mẹ anh đi có việc 1 tý, chắc cũng sắp về rồi… Đó, vừa nói đã về rồi đó, chú có gì muốn nói thì cứ nói đi!

- Cảm ơn anh.

Ngoài kia đã có 1 chiếc BMW đỗ ở ngoài, hắn liền đi ra. Bố mẹ hắn mặt mày hớn hở, cười tươi:

- Hôm nay con rể tới đây chơi hả?

- Thưa bố, thưa mẹ, con có chuyện muốn nói, rất quan trọng.

Bố nó trịnh trọng, cười lịch sự:

- Ừ. Con vào ghế ngồi đi.

Hắn đi vào, rồi ngồi xuống cái ghế êm đó. Hắn chờ đến khi cả mẹ và bố nóngồi xuống ghế thì mới nói, hắn sợ, nói được vs bố nó lại không có dũngkhí nói cho mẹ nó biết, nên đã đợi bà ngồi xuống ghế mới nói:

- Bố, mẹ! Nhược Hi….. Nhược Hi bị Ung Thư Máu giai đoạn 2….

Mặt bố nó vừa nãy còn tươi cười lắm, nhưng khi biết tin đó từ hắn, khuônmặt trở nên cứng lại, tái mét. Mẹ nó có lẽ không tin vào lời của hắn,hắn tiếp tục nói:

- Bố,mẹ! con biết, 2 người sẽ khó mà tin được,nhưng chính xác là thế! Đây là giấy sức khỏe của cô ấy, con đã in ra 2bản, sợ cô ấy sẽ xé chúng nên con đã in ra!

Hắn đưa tờ giấy đócho bố mẹ nó. Khuôn mặt của họ càng biến sắc. Mẹ nó không chịu nổi, thởdốc. Hắn chạy tới bên cạnh bà, xoa xoa lồng ngực cho bà dễ chịu, còn đôi tay của bố nó thì trở nên run rẩy đến nỗi đánh rơi cả tờ giấy sức khỏeđó.

- Bố mẹ hãy bình tĩnh, vẫn còn cách cứu vãn, chỉ cần khuyêncô ấy phẫu thuật mà thôi, con đã khuyên cô ấy, nhưng Hi không nghe! Conquyết định cho bố mẹ biết trước, sẽ cùng con khuyên cô ấy đi phẫu thuật, tỷ lệ 80%. Con mong bố mẹ sẽ qua được cú sốc này mà hãy mỉm cười đểkhuyên cô ấy.

Anh Hi Phong tiến đến gần hắn, khuôn mặt anh ấy cũng xanh ngắt:

- Sao cơ? Con lợn già đó bị Ung Thư Máu ư? Nó ăn như con lợn, khỏe mạnh như thế? Làm sao có thể chứ?

- Có thể là do di truyền, anh Hi Phong!

Bố nó cuối cùng cũng lên tiếng:

- Trong nhà có ông nội bị Ung Thư Máu, đã chết rồi….

Hắn nhìn họ:

- Vậy là do di truyền rồi! con mong mọi người khuyên cô ấy cùng con, thời gian không còn lâu nữa, bác sĩ đã tìm thấy tủy thích hợp, chỉ cần cô ấy đồng ý, sẽ phẫu thuật ngay, càng sớm tỷ lệ thành công càng cao! Chúngta đều muốn cô ấy sống phải không? Hãy giúp con nhé!

Bố nó lấy tay xoa nhẹ trán, gật gật:

- Bố biết rồi, con hãy về đi, có lẽ con đã mệt! Cứ để bà ấy nằm đó, bà ấy sẽ đỡ ngay thôi!