Tiểu Ngọc Nhi Trọng Sinh

Chương 33



Đại Ngọc Nhi đã trở lại, hơn nữa còn lập tức khởi giá về kinh đô. Nghe được tin tức này, Tiểu Ngọc Nhi không khỏi cười khẽ, chuyện này có thể nói là không ai hiểu con gái bằng mẹ sao? Tái Kỳ Nhã vừa nói Đại Ngọc Nhi sẽ có thể trở về, Đại Ngọc Nhi thực sự liền trở về.

Cho nên, Tiểu Ngọc Nhi cũng nhanh chóng đến Thanh Ninh cung, làm bạn cùng Triết Triết đồng thời cũng chờ đợi Đại Ngọc Nhi trở về.

Bởi vì có Hoàng Thái Cực ngày đêm làm bạn cùng an ủi, Triết Triết cũng vơi đi nỗi đau mất huynh trưởng, đang dần dần khôi phục lại, khí sắc cũng tốt rất nhiều. Hôm nay liền có nhã hứng, mang theo Tiểu Ngọc Nhi đi dạo hoa viên.

Châm một chén trà nóng cho Triết Triết, Tiểu Ngọc Nhi cười nói: "khí sắc cô cô hôm nay thật sự tốt hơn rất nhiều, xem ra vẫn là Đại Hãn có biện pháp có thể khiến cho cô cô vui vẻ."

Triết Triết cười khẽ, oán trách liếc mắt nhìn Tiểu Ngọc Nhi một cái, "Còn nói ta, con thì sao? Vẫn còn thư từ qua lại với Đa Đạc sao?"

"Đương nhiên là có rồi." Tiểu Ngọc Nhi gật gật đầu, bởi vì mỗi lần xuất cung đều phải có sự đồng ý của Triết Triết, cho nên Triết Triết cũng là người rõ ràng nhất gian tình giữa Tiểu Ngọc Nhi và Đa Đạc.

"Vậy là tốt rồi." Triết Triết cười nói: "Dì con mỗi lần đến thăm ta đều dặn dò ta một phen, nói phải vì con mà chọn lựa một cái lang quân như ý, hiện giờ nàng không cần phải lo nữa rồi, ta cũng không cần phải hao tâm tốn sức, người mà bản thân con chọn là một người rất tốt."

"Vâng, đúng vậy a." Tiểu Ngọc Nhi gật gật đầu, một bộ dáng muốn tranh công nói với Triết Triết: "Tiểu Ngọc Nhi có thể giải quyết một phiền não lớn như vậy cho cô cô, cô cô muốn ban thưởng như thế nào cho Tiểu Ngọc Nhi a?"

“Con, nha đầu này, nói con ranh mãnh thật cũng không thể hình dung hết.” Triết Triết bất đắc dĩ điểm điểm mi tâm của Tiểu Ngọc Nhi, "Bằng không, cô cô nói Đại Hãn tự mình chủ hôn cho con, cái này giúp con khi gả đi cũng rất có mặt mũi."

Tiểu Ngọc Nhi cười cười, có chút không được tự nhiên: "Làm phiền cô cô đã là con không đúng rồi, sao có thể đi làm phiền Đại Hãn nữa?"

"Như thế nào lại phiền, con đã từng cứu Đại Hãn một mạng, người vì ngươi làm chủ cũng là điều tất nhiên." Triết Triết ôn nhu nói.

"Vậy cám ơn cô cô và Đại Hãn." Nghe vậy, Tiểu Ngọc Nhi cũng không tiện từ chối.

Vừa đúng lúc này, Hoàng Thái Cực đi ngang qua đình, nghe vậy cũng cười nói: "Việc gì mà muốn cảm tạ ta?"

Tiểu Ngọc Nhi và Triết Triết vội vàng đứng dậy hành lễ với Hoàng Thái Cực: "Tham kiến Đại Hãn."

"Miễn." Hoàng Thái Cực tùy ý ngồi xuống bên người Triết Triết, nhìn về phía Tiểu Ngọc Nhi: "Còn chưa trả lời ta, có yêu cầu gì cần nói cảm tạ ta?"

Tiểu Ngọc Nhi có chút xấu hổ ngồi trở lại vị trí, không biết nên mở miệng như thế nào.

Triết Triết nhìn ra được nàng đang quẫn bách, liền nói giúp nàng: "Chúng thiếp đang bàn về đại hôn của Tiểu Ngọc Nhi, đến khi đó phải nhờ Đại Hãn làm chủ hôn, trùng hợp vừa lúc Đại Hãn ngài tới."

Nghe vậy, trong mắt Hoàng Thái Cực hiện lên sắc lạnh, nhưng trên mặt vẫn tươi cười sáng sủa: "Phải không? Vậy Tiểu Ngọc Nhi đã có ý trung nhân rồi?"

Tiểu Ngọc Nhi định nói rằng chuyện vừa rồi chỉ là tùy tiện nói đùa nhưng Triết Triết lại đoạt trước một bước, gật gật đầu nói: "Đúng vậy a."

"A? Là ai vậy?" Hoàng Thái Cực nâng chung trà lên, từ từ uống một hơi.

"Chính là thập ngũ đệ Đa Đạc." Triết Triết cười nói: "Ngài không biết, Đa Đạc trước khi xuất chinh, thường xuyên đến tìm Tiểu Ngọc Nhi đi ra ngoài chơi, tình cảm hai người này cũng liền như vậy mà bồi dưỡng lên. Thiếp còn đang suy nghĩ, chờ khi Đa Đạc đánh thắng trận trở về, sẽ chuẩn bị làm hôn sự cho hai người bọn họ.”

"A?" Hoàng Thái Cực hơi hơi nheo mắt lại, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Ngọc Nhi nhiều hơn một tia tìm tòi nghiên cứu.

Tiểu Ngọc Nhi cảm giác được tầm mắt của hắn, lập tức cụp mắt xuống.

Triết Triết không có phát giác, tiếp tục nói: "Cho nên, thiếp nói rằng đến lúc đó sẽ mời Đại Hãn đến làm chủ hôn cho Tiểu Ngọc Nhi, như vậy khi Tiểu Ngọc Nhi gả đi sẽ được mọi người hâm mộ, cũng để cho thập ngũ đệ biết về sau không được khi dễ nàng. Đại Hãn, ý ngài như thế nào?"

Tiểu Ngọc Nhi cũng có chút ngạc nhiên không biết Hoàng Thái Cực sẽ trả lời như thế nào, sau đó trộm nhìn hắn.

"Tiểu Ngọc Nhi xuất giá tất nhiên là phải khiến cho mọi người hâm mộ." Hoàng Thái Cực đã sớm phát hiện ra Tiểu Ngọc Nhi đang nhìn lén hắn, nhẹ nhàng nói.

Đáp án này có chút ngoài đoán trước của Tiểu Ngọc Nhi, nhưng cũng đồng thời khiến cho Tiểu Ngọc Nhi nhẹ nhàng thở ra. Nàng vừa định nói lời cảm tạ với Hoàng Thái Cực, thì lại nghe Hoàng Thái Cực nói.

"Chỉ là Đa Đạc hiện vẫn còn đang trong thời kỳ niên thiếu khí thịnh, không tránh khỏi có chút không hiểu được đạo lí đối nhân xử thế, ta thấy hiện giờ bàn việc này vẫn còn sớm."

Tươi cười ở bên khóe miệng Triết Triết trở nên cứng đờ, tiện đà cười nói: "Nam nhân phải thành gia lập nghiệp, trước là thành gia, sau mới có khả năng lập nghiệp, có thê tử mới có thể từ từ trở nên thành thục. Hơn nữa thập ngũ đệ năm nay cũng đã mười sáu, nam nhân bát kỳ ở tuổi này đã sớm thành a mã."

"Đúng vậy, nhưng mà cũng phải nói, hiện giờ tuổi của Đã Nhĩ Cổn cũng không còn nhỏ. Không bằng, trước mắt chọn cho đệ ấy một phúc tấn hiền lành tài giỏi trước, Đa Đạc thân là đệ đệ sao có thể thành thân trước ca ca?” Hoàng Thái Cực trực tiếp dời đề tài đi.

Triết Triết cũng theo lời nói của Hoàng Thái Cực mà hạ xuống: "Thập tứ đệ tất nhiên cũng đã đến tuổi phải lập gia đình, nhưng mà hiện tại ngay đến ý trung nhân cũng không có, nếu như để thần thiếp lựa chọn, chỉ sợ sẽ không xứng với thập tứ đệ.”

"Nàng giúp hắn chọn sao có thể không tốt? Ta tin tưởng ánh mắt của nàng, Thập tứ gia cũng thế.” Hoàng Thái Cực cầm tay Triết Triết nói.

"Đại Hãn quá khen." Triết Triết thẹn thùng cúi đầu.

Hoàng Thái Cực cười với nàng, nhưng ánh mắt lại hướng về phía Tiểu Ngọc Nhi.

Tiểu Ngọc Nhi vội cúi đầu, sau đó liền cáo lui với Triết Triết.

Triết Triết kinh ngạc: "Không phải con muốn cùng ta đợi Ngọc Nhi về sao?"

Tiểu Ngọc Nhi cười: "Con trở về thôi, Đại Hãn khó có thời gian ở bên cạnh làm bạn với cô cô, Tiểu Ngọc Nhi sao có thể quấy rầy."

"Tiểu Ngọc Nhi, con cũng thật hiểu chuyện." Hoàng Thái Cực không mặn không nhạt đáp lại một câu, biểu tình trên mặt không nhìn rõ vui hay giận.

Tiểu Ngọc Nhi trực tiếp đáp lời: "Trước giờ Tiểu Ngọc Nhi vẫn luôn hiểu chuyện như vậy, cô cô, Đại Hãn, Tiểu Ngọc Nhi cáo lui."

"Ân, con đi đi." Triết Triết cũng hết sức cảm kích nhìn Tiểu Ngọc Nhi.

Tiểu Ngọc Nhi đi rồi, Hoàng Thái Cực ở trong hoa viên bồi Triết Triết nói chuyện một lúc, rồi lấy lí do còn phải xử lý quốc sự cũng rời đi.

Triết Triết cũng rất hiểu chuyện mà tươi cười đưa Hoàng Thái Cực rời đi, cho dù trong lòng sớm đoán được tiếp theo Hoàng Thái Cực sẽ làm gì nhưng vẫn như trước tươi cười khéo léo. Sau khi Hoàng Thái Cực đi, rốt cuộc Triết Triết không nhịn được tức giận, vỗ mạnh xuống bàn.

A Dâng Nhật ở bên cạnh vội khuyên nhủ: "Phúc tấn, người đừng nóng giận, Đại Hãn cũng là bận rộn chính sự a."

"Bận rộn chính sự?" Triết Triết nghe thấy bốn chữ này, có chút châm chọc hơi nhếch khóe miệng: "Đúng vậy, Đại Hãn vĩnh viễn đều bận rộn chính sự." Nói đến bốn chữ kia ngữ khí của Triết Triết cơ hồ là nghiến răng nói ra, người khác không rõ, nhưng là trong lòng của nàng so với gương còn sáng hơn.

Đại Hãn, thần thiếp có thể cất chứa một Hải Lan Châu, nhưng không thể cất chứa thêm một Ngọc Nhi nào nữa!

Nếu nói người hiểu rõ Đại Ngọc Nhi nhất là Tái Kỳ Nhã, vậy người hiểu rõ Hoàng Thái Cực nhất chỉ có Triết Triết. Quả nhiên sau khi Hoàng Thái Cực rời hoa viên cũng không đi xử lý quốc sự mà đi tìm Tiểu Ngọc Nhi.

"Đại Hãn?" Tiểu Ngọc Nhi có chút kinh ngạc nhìn Hoàng Thái Cực đột nhiên xuất ở trước mặt.

Hoàng Thái Cực giống như không có nhìn thấy kinh ngạc của Tiểu Ngọc Nhi, cười nói: "Đã lâu cũng chưa có chơi cờ với nàng, không bằng hôm nay lại cùng đánh một ván?”

"A?" Nghe tới chơi cờ, Tiểu Ngọc Nhi hạ mặt xuống, nhưng vẫn là cười nói: "Đại Hãn không làm bạn cùng cô cô sao?"

"Triết Triết hơi mệt một chút, đã về nghỉ ngơi trước." Hoàng Thái Cực nói dối mặt cũng không đổi sắc.

Ta mới không tin! Tiểu Ngọc Nhi thầm nghiến răng trong lòng, mỗi khi Triết Triết nhìn thấy Hoàng Thái Cực thần thái đều sáng láng, cho dù thật sự mệt mỏi cũng không lộ ra trên mặt nửa phần mệt nhọc.

Hoàng Thái Cực tiếp tục cười nói: "Như thế nào? Không nguyện ý chơi cờ với ta sao?"

Tuy rằng trong lòng Tiểu Ngọc Nhi rất muốn nói tất nhiên là không nguyện ý, nhưng là trên mặt vẫn cười nói: "Sao có thể? Được bồi Đại Hãn chơi cờ là vinh hạnh của Tiểu Ngọc Nhi, chỉ là hiện giờ Tiểu Ngọc Nhi có chút hơi mệt, không bằng hôm nào lại bồi Đại Hãn?"

"Vậy cũng tốt, ta đưa nàng về, lúc trước ta có xem một chút kinh Phật ở chỗ nàng, cảm thấy rất thích, hiện tại muốn đi xem một chút.” Hoàng Thái Cực trực tiếp đề nghị.

"Vậy Tiểu Ngọc Nhi phái người đưa kinh Phật qua cho Đại Hãn là tốt rồi, không cần Đại Hãn phải nhọc bản thân đi một chuyến." Tiểu Ngọc Nhi vội vàng nói.

"Như vậy sao được, ta phải tự mình đi, có cái gì không hiểu cũng có thể trực tiếp hỏi nàng, xem xong cũng có thể trực tiếp trả lại cho nàng, cũng không cần những hạ nhân kia chạy tới chạy lui, quá phiền toái.”

Nghe vậy, Tiểu Ngọc Nhi không biết phải nói gì, mặc kệ là lấy cái cớ gì, thì ngài cũng muốn đến chỗ của ta đi? Cuối cùng, Tiểu Ngọc Nhi trực tiếp buông tha cho ý tưởng muốn thoát khỏi Hoàng Thái Cực, "Kinh Phật sớm muộn gì cũng có thể xem, Đại Hãn, con thấy chúng ta vẫn nên chơi cờ đi."

"Không ảnh hưởng gì đến nàng chứ?" Hoàng Thái Cực cười như không cười.

"Không sao, đột nhiên cảm thấy có tinh thần." Tiểu Ngọc Nhi cười cười nói, sau đó chỉ vào đình mát cách đó không xa nói: "Không bằng chúng ta qua đó chơi cờ đi, vừa có thể chơi cờ còn có thể ngắm hoa, nhất cử lưỡng tiện."

Hoàng Thái Cực cũng nhìn nhìn hướng theo nàng chỉ, vừa lòng gật gật đầu: "Được."

Phân phó cung nữ trở về lấy cờ, Tiểu Ngọc Nhi liền đi theo Hoàng Thái Cực đi về phía chòi nghỉ mát.