Tiểu Mỹ Nữ

Chương 62: Phiên ngoại 1: Hoắc Cận Sơ



Lúc Hoắc Cận Sơ mười bảy tuổi, trong nhà có thêm một em gái nhỏ.

Khi đó vừa lúc là thời kỳ phản nghịch của hắn, Hoắc Chấn Hành lo lắng hắn phát giận, đem Phó Tinh Thần che ở sau lưng, cau mày rất uy nghiêm mà giới thiệu cho hắn: “Cận sơ, đây là em gái của con.”

Kỳ thật cũng không có là tức giận, mẹ hắn đi theo người đàn ông khác, trong lòng Hoắc Cận Sơ rõ ràng, người sai từ trước đến nay không phải là Hoắc Chân Hành.

Phó Tinh Thần lúc ấy mới lớn, tiểu cô nương mười một tuổi, chiều cao chưa tới eo của hắn, đôi mắt rất lớn, như hồ nước nhỏ, lung linh ánh sáng.

Em ấy từ sau lưng Hoắc Chấn Hàng thò đầu ra, không nói lời nào, chỉ cong con mắt cười cười, tiểu cô nương cười rộ lên đặc biệt xinh đẹp, trên mặt còn có má lúm đồng tiền nho nhỏ.

“Về sau không được khi dễ em gái của con.”

Hoắc Chấn Hành không yên tâm mà dặn dò.

Trên mặt anh không có biểu cảm gì, trong lòng lại suy nghĩ, tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, yêu thích còn không đủ, nơi nào lại khi dễ em ấy.

Phó Tinh Thần không dính người, nhưng từ nhỏ đặc biệt đáng yêu luôn chạy đến phòng hắn làm bài tập.

Em ấy điển hình là học bá, thành tích học tập rất tốt, còn viết chữ rất đẹp, chữ viết chỉ cần nhìn có thể nhận ra.

Ít nhất hắn liếc mắt một cái là có thể nhận ra được.

Đại học ngành Hoắc Cận Sơ  học chính là quản lý, nửa năm mới có thể trở về một lần, bốn năm qua rất nhanh, chờ hắn tốt nghiệp, Phó Tinh Thần đã trở thành một cô gái xinh đẹp động lòng người.

Tuổi dậy thì thiếu nữ bắt đầu có  tâm tư nhỏ, mỗi ngày về nhà đều cười tủm tỉm.

Phó Hinh Vân lo lắng em ấy yêu sớm, mỗi ngày đều phải nói bóng nói gió hỏi vài câu, Hoắc Cận Sơ lúc ấy mới tiến vào công ty không lâu, mỗi ngày công việc đều ngập đầu.

Rõ ràng mỗi ngày đều mệt gần chết, nhưng là chỉ cần về nhà là có thể khôi phục lại sức lực, siêng năn dạy Phó Tinh Thần học bổ túc.

Trợ lý Từ cảm thấy kiên nhẫn của anh không tốt, đại khái không biết, kiên nhẫn của anh chỉ cho một người.

Cao trung Phó Tinh Thần có một người bạn thân gọi là Trình Miểu, Hoắc Cận Sơ ở nhà đã gặp qua vài lần.

Xinh đẹp thanh tú, trầm tính thích cười còn luôn dễ đỏ mặt.

Nhưng ấn tương của Hoắc Cận Sơ đối  với cô ta không sâu, hắn cùng cô ta nói qua vài lời, dùng một bàn tay có thể đếm hết.

Nhưng cô gái không có ấn tượng này, có một ngày đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, đưa qua một bức thư màu hồng phấn: “Anh Cận Sơ, đây là thư của Thần Thần em phát hiện được, cô ấy giống như yêu thích người…… Thần Thần sắp thi đại học, cũng không thể bởi vì mấy cái này mà chậm trễ thành tích.”

Cô ta còn nhớ rõ hắn tên Hoắc Cận Sơ, chỉ là hắn đã đã quên tên cùng họ của cô ta.

Ở trong mắt Hoắc Cận Sơ, trừ bỏ Phó Tinh Thần, đối với ai, ai thích ai đều không quan trọng.

Đó là một bức thư tình, viết cho Kỷ Thần Viễn.

Hành văn lưu loát, chữ viết thanh tú, vừa thấy liền biết là chữ viết của Phó Tinh Thần.

Kỷ gia cùng Hoắc gia có giao tình, nhưng Hoắc Cận Sơ cùng Kỷ Thần Viễn quan hệ cũng không tốt.

Anh tính tình lãnh đạm, chướng mắt Kỷ Thần Viễn loại người phong lưu thành tánh

Ngày đó Hoắc Cận Sơ nhíu mày cả một ngày, cà phê uống ba ly, hợp đồng ký sai năm cái —— toàn ký thành tên Phó Tinh Thần.

Trợ lý Từ nơm nớp lo sợ mà đứng ở văn phòng, thở cũng không dám thở, lúc tan tầm, ông chủ đang âm trầm lại đột nhiên cười lên tiếng.

Áp suất không khí tăng lên, hắn đem bức thư kia xé ném vào thùng rác, về nhà về lại như cũ, kiên nhẫn mà ôn tập công thức cho Phó Tinh Thần.

Không bao lâu, Phó Tinh Thần thi xong đại học.

Giữa hè, chẳng phân biệt phía nam phương bắc, đều khô nóng khó nhịn, hắn một người đàn ông, tâm cũng khó nhịn được theo thời tiết xao động lên.

Đoạn thời gian kia là sinh nhật Trình Miểu, rất khéo, cũng là ngày đó Hoắc Cận Sơ biết chính mình có thêm một em gái cùng mẹ khác cha, bởi vì bị bệnh bạch cầu nên phải đến Châu Úc trị liệu.

Hắn không nghĩ nhiều, trực tiếp đặt chuyến bay sớm nhất trong ngày.

Em gái kia cũng là nhóm máu Rh âm tính, không chỉ có nhóm máu giống Phó Tinh Thần, cười rộ lên cặp mắt kia cong cong như vầng trăng non, ngoài ý muốn tương tự.

Hoắc Cận Sơ tắt nguồn điện thoại, trong khoảng thời gian đi đến bên người em gái, vô số lần hắn nghĩ tới Phó Tinh Thần.

Phó Tinh Thần xảy ra tai nạn xe, ngày hôm sau hắn mới biết.

Kỷ Thần Viễn gọi cho hắn một cuộc điện thoại, nội dung ngắn gọn.

Cắt đứt điện thoại, Hoắc Cận Sơ nắm di động do dự vài phút, cũng chỉ là vài phút, hắn lập tức từ bỏ ý định về nước.

Tây Thành không có gì thay đổi, nhưng lại giống như đã biến hóa nghiêng trời lệch đất, ví như…… tay trái Phó Tinh Thần bị thương, lại ví như, cô thành bạn gái của Kỷ Thần Viễn.

Ánh mắt Phó Tinh Thần nhìn hắn hoàn toàn thay đổi, cô luôn cười với hắn, lại khó thấy được ôn nhu.

Từ một phút kia, Hoắc Cận Sơ liền biết, Phó Tinh Thần ở bên hắn bảy năm, rốt cuộc chỉ với một cuộc tai nạn xe, đã dắt tay người khác.

Kỳ thật cũng không cảm thấy đáng tiếc, Hoắc Cận Sơ rất hy vọng Phó Tinh Thần cùng người mình thích ở bên nhau.

Cho dù người kia không phải hắn.

Thời gian hai người kết giao ương đối dài, đối với loại người như Kỷ Thần Viễn, có thể coi là hiếm hoi.

Một người đổi phụ nữ nhanh hơn đổi quần áo, lần đầu tiên cùng một cô gái nhỏ kết giao hai năm.

Ngày Kỷ Thần Viễn cùng Phó Tinh Thần chia tay, Hoắc Cận Sơ đem anh ta đánh một trận, trên mặt hai người đều mang theo bầm tím, trở về, Phó Tinh Thần còn không tim không phổi mà cười nhạo hắn một ngày.

Hoắc Cận Sơ cũng cười, khóe miệng bị vết thương liên lụy, có chút đau, nhưng ở trong lòng hắn rất ngọt ngào.

Kết quả ngày hôm sau, Phó Tinh Thần liền ra nước ngoài.

Ba năm, không trở lại Tây Thành một lần.

Trên đường đi, cô lôi kéo bạn bè đi Nam Thành một lần, ở nước Mỹ từng vào cục cảnh sát một lần, ở phố người Hoa diễn sân khấu kịch vài lần, nghiêm túc học diễn kịch, cũng đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày đi học Côn khúc……

Hoắc Cận Sơ biết tất cả, hắn đối sinh hoạt chi tiết của  Phó Tinh Thần đều biết, chỉ là càng hiểu biết, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Phó Tinh Thần đi theo người khác.

Cả đời này, đại khái là đi quá suông sẻ, cho nên tới tuổi này, hắn phải trải qua một nỗi đau sâu sắc như vậy.

Không mở được, quên không được.

Lần đó uống say cũng không dám dùng rượu nói thích.

Hoắc Cận Sơ thường xuyên suy nghĩ, nếu lúc ấy hắn thừa dịp say rượu hôn cô, nói yêu cô…… Hoặc ngay từ ban đầu, hắn liền mặc kệ cái gì cha mẹ em gái, một lòng muốn cùng cô ở bên nhau, có lẽ kết cục sẽ không như bây giờ.

Chỉ là đáng tiếc, đáng tiếc trước nay đều không có nếu.

Mười bảy tuổi, cô gái nhỏ lần đầu tiên kêu hắn là “Anh”.

Hai mươi mốt tuổi, cô bắt đầu gọi thẳng tên của hắn.

Hai mươi bốn tuổi, nghe cô nói về người bạn trai đầu tiên của mình.

Hai mươi sáu tuổi, hắn thừa lúc cô ngủ trộm hôn cô.

Hai mươi chín tuổi, hắn yêu nhất cô gái cho hắn một cái tát.

Ba mươi tuổi, rốt cuộc cô cũng trở thành cô gái trong lòng người khác.

……

Có người lưỡng tình tương duyệt, sau này có thể nước chảy thành sông.

Mà có người, cho dù lưỡng tình tương duyệt cũng chỉ có thể bỏ qua.

Thật đáng tiếc.

Hắn cùng Phó Tinh Thần lại là người phía sau.

Vốn dĩ  không muốn so đo tình cảm.

Càng về sau, tình yêu đã bị hắn chôn dưới đáy lòng.

Trừ bỏ gió trăng, lại không người  hiểu.

------

Đọc xong ngoại truyện thấy đau lòng quá