Tiểu Lưu Manh Đích Ái Tình Công Lược

Chương 46: Bảo bảo đói bụng!



Quay trở về chỗ bệnh viện của Mộ Dung Cương, một người cha đã gấp đến độ hoang mang lo sợ một lần nữa vọt tới văn phòng viện trưởng, la hét,“Viện trưởng tiên sinh đâu? Tôi muốn gặp viện trưởng tiên sinh!”

“Tăng tiên sinh, xin anh bình tĩnh một chút! Viện trưởng có việc, mấy ngày nay đi vắng, chúng tôi cũng khong liên lạc được với anh ta.”

“Nhưng con tôi phải làm sao đây?” Loạn trong giặc ngoài người cha cuối cùng cũng không chịu nổi áp lực khủng khiếp nữa, quỳ xuống đất khóc rống,“Đây đã là lần thứ ba bệnh tình trở nên nguy kịch rồi, Tiểu Bân có thể chết bất kì lúc nào! Các người không thể tìm cách nào sao? Tôi van các người, cứu lấy con trai tôi! Các người đều là bác sĩ, đều là những người có bản lĩnh, tôi van xin các người, xin các người nghĩ cách cứu con tôi! Con của tôi mới có sáu tuổi, nó không thể chết, không thể chết được!”

Những lời cầu xin đau đớn tận cùng vang lên, bất cứ bác sĩ nào nghe thấy đều cảm thấy như bị châm kim. Nhưng mà biết làm gì bây giờ đây? Bọn họ là người chứ không phải thần tiên, không có khả năng cứu vớt tất cả mọi người.

“Tăng tiên sinh, xin anh đứng lên trước đã rồi chúng ta nói chuyện tiếp.”

Nhưng mà có thể nói cái gì đây? Chỉ có thể an ủi thân nhân người bệnh đang đau khổ, đối với sinh mệnh sắp mất đi, họ hoàn toàn không có cách nào.

“Không!” Tăng tiên sinh quỳ trên mặt đất, nước mắt giàn giụa, đau thấu tâm can,“Viện trưởng tiên sinh từng nói vớit tôi, chỉ cần tìm được vợ tôi, chúng tôi sinh thêm một đứa con nữa……. dùng cuống rốn của đứa nhỏ này là có thể cứu được Tiểu Bân! Van xin các người, xin hãy tìm vợ của tôi về được không? Hiện tại chỉ có cô ấy mới có thể cứu con của chúng tôi. Nhưmg mà cô ấy lại không quan tâm đến tôi……”

Anh ta tựa như đang cố gắng nắm lấy khúc gỗ cứu mạng cuối cùng, dập đầu cầu xin mọi người,“Van cầu các người, giúp tôi đi tìm cô ấy! Viện trưởng tiên sinh tâm địa tốt như vậy, anh ta sẽ chấp nhận đưa tiền cho vợ của tôi. Nhà vợ tôi có tiền, chắc chắn sẽ đồng ý để cô ấy cùng tôi sinh thêm một đứa con nữa. Van cầu các người, giúp tôi, giúp tôi có được không?”

Loại chuyện này bảo người ta đáp ứng làm sao? Làm từ thiện cũng là có hạn độ, không có khả năng ngay cả loại chuyện này cũng giúp đi? Vạn nhất lan truyền ra ngoài, người người đều chạy đến đây cầu xin cứu giúp, bệnh viện của bọn họ không sụp mới là lạ!

Nhân viên ở đây phi thường khó xử, chỉ có thể nói qua loa tạm ứng phó,“Tăng tiên sinh, trước anh đừng lo lắng, chúng tôi sẽ tìm cách liên lạc với viện trưởng. Xin anh kiên nhẫn chờ một chút, được không?”

“Viện trưởng tiên sinh rốt cuộc đã đi đâu, khi nào thì anh ta mới trở về?”

“Việc này chúng tôi cũng không rõ, viện trưởng được mời đi thỉnh giảng, phỏng chừng hẳn là mấy ngày nữa sẽ về. Tuy tình trạng của con trai anh rất nguy hiểm, nhưng cũng không thể không chống đỡ nổi.”

Hơn nữa, cho dù viện trưởng có trở lại, có thể nghĩ được biện pháp tìm được vợ anh, khiến cho cô ta đồng ý sinh con, nhưng mà, Tiểu Bân có thể đợi đến mười tháng sao?

Nhưng dù nghĩ như vậy, nhân viên y tế không dám nói ra miệng, chỉ có thể tận tình khuyên nhủ Tăng tiên sinh tạm thời quay trở về.

Sau đó gọi điện thoại cho viện trưởng, tắt máy, vẫn là tắt máy. Thật sự là gấp chết người! Viện trưởng, ngài đến tột cùng ở nơi nào?

Viện trưởng của bọn họ, đang ở trên bầu trời nước Anh bay như điên không dừng. (dừng lại có mà máy bay rơi à =))

“Ọe! Ọe!” Lại một trận cuồn cuộn trong ngực, dạ dày Mộ Dung Cương trống rỗng, chỉ phun ra toàn dịch vị.

Khoang máy bay hạng nhất cũng không khiến cho y thoải mái được, tiếp viên hàng không đã sớm di dời vị khách ngồi cạnh y, kéo rèm che lại, cho y một không gian tương đối riêng tư, một đường làm bạn với y.

Đợi y nôn xong, bỏ túi nôn đi, săn sóc giúp y xoa lưng, sau đó đưa một ly nước qua,“Anh súc miệng đi!”

“Thật ….. thật có lỗi!” Mộ Dung Cương không muốn gây phiền toái cho người khác, nhưng mà hoàn toàn không có cách nào khống chế.

Từ khi tiểu lưu manh đáng hận kia ra đi, hành động của y hoàn toàn không còn bị lí trí chi phối.

Nổi trận lôi đình chạy về sân bay, trực tiếp mua một chuyến bay trở về nhanh nhất, mặc kệ cập rập như thế nào y cũng muốn nhanh chóng rời khỏi cái nơi chết tiệt kia!

Thẳng đến khi ngồi lên máy bay, y mới nhớ ra bản thân chưa ăn cái gì cả. Đầu óc vừa mới hơi hơi thanh tỉnh, cỗ tức giận kia liền biết thành cảm giác nôn nao khó chịu cuồn cuộn trong ngực, khiến cho y sống dở chết dở.

Nôn đến hai mắt tối sầm, nước mắt ứa cả ra, đôi mắt đỏ hoe đáng thương hề hề giống như chú thỏ yếu đuối nhu nhược. Tuy rằng là một người đàn ông trưởng thành nhưng vẫn có thể kích thích bản năng mẫu tính của mấy nữ tiếp viên, một đám nhiệt tâm mang khăn mang nước cho y, đưa ô mai hoa quả đến, nhưng mà hoàn toàn vô dụng. Mộ Dung Cương ăn cái gì cũng nôn ra ngay, cuối cùng khi không còn gì có thể nôn nữa, y tự ấn lên huyệt nội quan, cơn nôn mửa mới tạm chấm dứt.

Khoác chiếc chăn mỏng, Mộ Dung Cương tinh bì lực tẫn nhắm mắt dưỡng thần, tiếp viên hàng không biết điều lặng lẽ ly khai, chỉ là có một câu nói khe khẽ truyền đến lỗ tai y.

“Vị tiên sinh kia nôn thật khủng khiếp, quả thực giống hệt như hồi mình có thai vậy.”

Mộ Dung Cương mở to mắt, phản ứng có thai?

Đưa tay đặt lên trên bụng, y đột nhiên nhớ tới rất nhiều điểm khác thường dạo này của mình.

Này không…… không phải chính là phản ứng có thai sao? Tim Mộ Dung Cương bắt đầu đập loạn, sao có khả năng? Không phải xác suất có thai của mình rất thấp sao?

Nhưng không phải là không có khả năng? Chú Hà lớn tuổi như thế vẫn có con được, vạn nhất……

Tuy rằng chỉ có một phần vạn khả năng, nhưng Mộ Dung Cương cũng không thể khăng khăng cho rằng nó không tồn tại, nếu thật sự là như vậy, bản thân mình trải qua hành trinh vất vả còn để bụng đói, mình đói bụng thì không sao cả, khiến cho bảo bảo đói bụng thì phải làm sao đây?

Y tựa hồ đã muốn nhìn thấy một bảo bảo nhỏ thiệt nhỏ ở trong bụng y yếu ớt kêu khóc: Ba ba, con đói quá, cho con ăn đi!

Mộ Dung Cương không ngồi yên được nữa, gọi tiếp viên hàng không, ngượng đỏ mặt thỉnh cầu người ta,“Thật có lỗi, tôi biết trên máy bay không có phục vụ đồ ăn, nhưng mà tình huống thân thể của tôi bây giờ cần phải bổ sung thức ăn, phí dụng không thành vấn đề……”(chắc Quế tỷ nhầm, chứ ta đi máy bay trong nước của hãng nào cũng phục vụ thức ăn mà, đây còn là chuyến bay quốc tế nữa @_@)

“Hoàn toàn không có vấn đề gì cả!” Tiếp viên hàng không dịu dàng cắt ngang lời y, ấm áp nở nụ cười, tinh nghịch nhìn y,“Nói cho ngài biết một bí mật nhỏ, kì thật trên máy bay đều có chuẩn bị đồ ăn, nhưng thường thì khách không thích ăn cơm trên máy bay, hơn nữa mấy chị em bọn tôi đều đang giảm cân nên nếu như ngài cần, chúng tôi rất vui lòng cung cấp miễn phí, số lượng tuyệt đối không nhỏ.”

Mộ Dung Cương thật sự rất cảm động, sau khi về nhất định phải viết một bức thư khen ngợi tác phong phục vụ của tiếp viên hãng máy bay này. Thật sự rất cảm ơn các cô ấy!

Thế là, Mộ Dung Cương ngay ở trên độ cao 30.000 feet, không ngừng trình diễn tiết mục ăn ói, ói ăn. Nhưng chí ít cũng có thể bổ sung một chút năng lượng, cung cấp cho bảo bảo có thể tồn tại mà cũng có thể không ở trong bụng.

Bất quá, không thể không nói, Mộ Dung Cương vẫn là phi thường sáng suốt. Chỉ là quá trình này, cũng là phi thường vất vả. Sau khi tựa lên ghế nghỉ ngơi, Mộ Dung Cương cũng sẽ lặng lẽ suy nghĩ, tiểu lưu manh chết tiệt kia, ắt hẳn hắn vẫn còn đang đắc ý?

Có chất lỏng nào đó ở trong khoang miệng lặng lẽ túa ra, chua.

Nhưng mà Mộ Dung Cương đúng là nghĩ oan cho Đường Mộ Dương! Tiểu lưu manh ở dưới mặt đất hoàn toàn không có chút đắc ý nào, ngược lại là đang gấp đến phát điên.

Chết tiệt! Cái thế đạo gì thế này?

Xe hết dầu thì không có gì là lạ, nhưng mà đáng sợ là ở chỗ xe đang chạy trên đường cao tốc ra sân bay mới phát hiện hết dầu, thế giới này còn có thiên lý hay không?

Mỹ thiếu niên, a không, hẳn là cô gái Rihanna xinh đẹp nổi tiếng của Hollywood giờ phút này đang chật vật không lời nào để nói. Vì hình tượng tốt đẹp của cô, tạm thời không nên miêu tả. Đường Mộ Dương một hơi lao về nhà, trực tiếp túm gáy cô nàng ném lên ghế sau mô tô, liền chạy như điên ra sân bay.

Hắn rất hiểu tính tình của Mộ Dung Cương, tên kia kiêu ngạo đến chết. Chịu chạy đến đây thăm mình, nhất định đã dùng hết sạch dũng khí rồi, kết quả lại bị con nhóc chẳng phân biệt được nặng nhẹ lừa cho một trận, y hẳn là tức phát điên rồi mới bỏ đi, không cho hắn bất luận cơ hội giải thích gì.

Không cần nhiều lời vô nghĩa nữa, phải nhanh chóng mang theo “thủ phạm” đi đầu thú thôi.

Nhưng mà trời không thuận lòng người, kết quả là chiếc xe hết dầu nằm chết dí ở cái nơi hẻo lánh, trước không nhà, sau không thôn, hắn biết phải làm cái khỉ gì đây? Chẳng lẽ là ông trời muốn chỉnh hắn? Ông đời đúng là rất thiếu đạo đức mà!