Tiểu Long Dưỡng Cá Xà Bảo Bảo

Chương 3



   Cố Khanh Ngôn dưỡng Xà bảo bảo, chuyện này trên cơ bản mọi người trong Cố gia đều biết.

Huynh đệ Cố gia thường xuyên đến Danh Hoa hồ, có không ít người muốn nhìn thấy Xà bảo bảo một lần. Nhưng hắn lại hướng nội, luôn tại lúc bọn họ đến chơi trốn ở dưới đáy hồ, làm nguyện vọng của bọn họ thất bại rồi. Bởi vậy khi Cố Khanh Ngôn ôm Xà bảo bảo bước vào đại môn Cố gia, một vòng lại một vòng người đông đúc bắt đầu vây quanh. Bảo bảo xấu hổ, chôn chặt đầu trên vai y, không chịu cho bọn họ nhìn.

Các tỷ tỷ của Cố Khanh Ngôn nhẹ nhàng sờ lân phiến (vảy) trên lưng Xà bảo bảo, yêu thương thở dài.

Trên người Xà bảo bảo đương nhiên không thể thực sự mọc ra long lân (vảy rồng), những lân phiến kết trên y phục này các nàng vô cùng quen thuộc, phát ra khí tức của đệ đệ mà các nàng yêu mến.

Cố Khanh Ngôn động viên Xà bảo bảo quay ra cùng các huynh đệ tỷ muội của mình nói chuyện. Hắn đỏ mặt ngẩng đầu, mang theo ngượng ngùng của tiểu hài tử: “Ca ca tỷ tỷ hảo.”

Bảo bảo nhanh chóng bị cướp khỏi lòng ngực Cố Khanh Ngôn, nhấn chìm trong tay các Long nữ nhiệt tình. Các loại hột xoàn, ngọc bội, hương phấn, cây cỏ linh tinh đựng trong một cái túi to đưa cho Xà bảo bảo. Hắn căn bản không dám động vào, nhưng lại cảm thấy hứng thú đối với những đồ vật đẹp đẽ, hay các loại linh thảo. Sau khi thu nhận lễ vật, bảo bảo đối với các tỷ tỷ của Cố Khanh Ngôn không còn cảm thấy xa lạ nữa.

Lúc Long vương đi ra thấy nữ nhi của mình đang lôi kéo xà cục cưng nói chuyện, hắn cũng vui vẻ đứng ở giữa các nàng, nhịn không được hoan hỉ cười cười.

Xà bảo bảo trông thấy Long vương, hưng phấn từ giữa các Long nữ đi ra ngoài, nhanh chóng nhào vào trong lòng Long vương, ngửa đầu hài lòng gọi: “Bá bá!”

Long vương ôm lấy hắn, ôn nhu cười nói: “Quần áo mới rất đẹp nha, là ai làm cho vậy.”

Xà cục cưng quay đầu lại chỉ Cố Khanh Ngôn: “Ca ca làm đấy.”

Long vương căn dặn Xà bảo bảo: “Không được nói cho người khác biết về y phục ngươi mặc trên người.”

Là phụ vương đương nhiên quen thuộc khí tức của nhi tử, yêu thương sờ sờ long lân. Nghĩ thầm nhi tử thực sự hạ sách, để người khác thấy y phục này sẽ biết ngay hắn là con rắn.

Thanh Long dẫn là đầu nguồn của vạn dòng chảy, là thánh địa của Long tộc. Mọi người mang theo Xà bảo bảo, hướng những người còn lại cáo từ, cưỡi mây bay đến Thanh Long dẫn.

Xà bảo bảo lần đầu tiên được người khác cho bay trên mây, hưng phấn hoa chân múa tay, vui đến cực điểm. Long y Cố Khanh Ngôn làm được mặc trên người hắn, nhìn không ra một kẽ hở nhỏ.

Tiếng nước rì rào, thác nước trong như thiên ngọc, xa xa truyền đến tiếng vỗ tay, truyện trò, mọi người Cố gia đặt chân đến Thanh Long dẫn.

Xà bảo bảo ôm chặt lấy Cố Khanh Ngôn: “Ca ca ta thấy có chút quái lạ.”

Bình thường đuôi của hắn có thể dấu đi, nhưng tại Thanh Long dẫn linh khí dư thừa, đuôi rắn phút chốc xuất hiện, đúng lúc được long y mà Cố Khanh Ngôn làm che khuất.

Linh khí của Cố Khanh Ngôn cũng không đủ để duy trì nhân dạng, phía sau lộ ra long vĩ (đuôi). Đuôi của y quét trên mặt đất, Xà bảo bảo nhảy tới ôm lấy, bị y kéo về phía trước đi tới.

Tứ đại gia độc đều có Long vương riêng, mười năm thay đổi tộc trưởng một lần, tộc trưởng lần này là Ngao gia. Trưởng tộc Ngao gia là người ôn hòa, thiện lương, từ xa đã thấy Cố Khanh Ngôn, nghĩ thấy có chút quái dị, thân thủ kéo y đến trước mặt.

Cố Khanh Ngôn đưa Xà bảo bảo cùng đi đến, cung kính thi lễ: “Ngao bá bá.”

Long vương Ngao gia cười nói: “Khanh Ngôn, ngươi luôn là hài tử tối thành thật, ôn nhu, lẽ nào cũng học người khác đánh nhau sao, lân phiến trên người tại sao lại thiếu đi?” Người từ trong tay áo lấy ra một bình ngọc nhỏ: “Cho ngươi cái này, dùng nó lân phiến sẽ nhanh mọc trở lại thôi.”

Cố Khanh Ngôn tiếp nhận bình ngọc hài lòng nói: “Đa tạ Ngao bá bá.”

Xà bảo bảo từ phía sau  y ló đầu ra, đôi mắt đen láy chớp động nhìn Long vương Ngao gia.

Cố Khanh Ngôn kéo hắn từ trên đuôi của mình đến trước mặt nói: “Khanh Ngữ, hướng bá bá vấn an.”

Xà bảo bảo chạy đến phía trước, ôm lấy chân Long vương Ngao gia, cúi đầu hành lễ: “Bá bá hảo.”

Long vương Ngao gia vừa liếc mắt đã nhìn ra đó không phải là rồng. Thế nhưng trên người có cái gì rất giống long lân… không … chính là long lân… Thì ra long lân khuyết thiếu trên người Cố Khanh Ngữ đều ở đây.

Tuy rằng Cố Khanh Ngôn cẩn thận, tỉ mỉ làm long y rất là tốt, thật giống như từ trên người bảo bảo tự mọc ra. Nhưng thủ đoạn loại này chỉ có thể hồ lộng một ít long tộc cùng thế hệ với Cố Khanh Ngôn, hoặc những tiểu long quá nhỏ, không thể gạt quá được Long vương trong tộc.

Người đối với Cố Khanh Ngôn hiền lành cười cười, từ trong tay áo lại lấy ra một bình ngọc nữa, đưa cho Xà bảo bảo: “Khanh Ngữ, đây là lễ gặp mặt bá bá tặng ngươi.”

Xà bảo bảo nhận lấy cất vào trong ngực: “Cảm tạ bá bá.”

Long vương Ngao gia đưa cho Cố Khanh Ngôn một cái khóa ngọc, nhẹ nhàng phất tay: “Đến cùng các hài tử khác chơi đi. Khanh Ngôn dẫn bọn nó đến Thanh Long vĩ đi, bên đó có dây đu cùng tiên quả tươi. Cái chìa này để mở cửa, bên trong đồ ăn tùy bọn nhỏ chọn.”

Cố Khanh Ngôn đưa bọn đệ đệ muội muội trong Long tộc đến Thanh Long vĩ, tứ đại gia tộc mang đến gần mười lăm tiểu long nhi. Những cục cưng của Long môn này có thể biến thành thân người, nhưng vẫn mang theo đuôi cùng khoác long lân. Căn bản không có biến hóa nhiều, cơ bản vẫn là hình dáng của rồng.

Cố Khanh Ngôn mang theo hàng dài tiểu long nhi tới Thanh Long vĩ, các đệ đệ muội muội trong nhà không khách khí nhảy lên trên đuôi y, cùng Xà bảo bảo cưỡi đuôi ca ca đi.

Bạch Ngọc Bích nhìn thấy từ xa liền kéo theo muội muội nhanh chóng đi đến, gọi Cố Khanh Ngôn dừng chân. Y dừng lại cước bộ nói: ” Bạch huynh, Ngao bá bá bảo ta mang tiểu long nhi đi chơi, không thể cùng ngươi được rồi.”

Bạch Ngọc Bích cười nói: ” Không bằng ta với San San cũng đi.”

Cố Khanh Ngôn lắc đầu: “Bạch huynh, Thanh Long vĩ không phải địa phương tầm thường, Ngao bá phụ nói chỉ có thể để tiểu long nhi đi vào, xin thứ cho ta không thể đi cùng.”

Bạch Ngọc Bích ưu nhã cười: “Đã như vậy, Khanh Ngôn đệ dẫn bọn hắn đi thôi.”

Xà bảo bảo ôm lấy đuôi của Cố Khanh Ngôn, nhận thấy phía sau có cảm giác kỳ quái. Hắn quay đầu lại, thấy trong ánh mắt Bạch Ngọc Bích tràn ngập đối với mình phiền chán.

Hắn từ nhỏ đến lớn chỉ tiếp xúc với một mình Cố Khanh Ngôn, đối với hắn vẫn là ôn nhu, cẩn thận che trở, lần đầu tiên bản thân thấy loại ánh mắt này. Tuy rằng không biết nó đại biểu cho ý tứ gì, nhưng bản năng vẫn thấy sợ hãi

Cố Khanh Ngôn dùng khóa ngọc mở cửa Thanh Long vĩ, đưa tiểu long nhi dẫn vào trong. Có tiểu long đang đi uống quỳnh tương, hay đi lấy đào tiên, có đi chơi đu dây, có tại đá bóng.

Xà bảo bảo cùng mấy tiểu long ngồi cùng một chỗ, trong tay đều cầm một lọ quỳnh tương đang uống dở.

Hai tiểu long bên cạnh Xà bảo bảo, dùng long trảo vỗ vỗ hắn: “Ca ca ngươi thực xuất nha.”

Xà bảo bảo hưng phấn gật đầu: “Đúng nha, đúng nha, ca ca của ta tối xuất a.”           Một cái khác long nhi nhìn nhìn Cố Khanh Ngôn một chút, ngẩng mặt lên trời, long trảo nhẹ gõ gõ mặt bàn: ” Thế nhưng … thế nhưng …tại sao long lân trên người ca ca ngươi chỗ này thiếu một chút, chỗ kia thiếu một chút …”

Xà bảo bảo cũng không biết lân phiến khuyết thiếu trên người Cố Khanh Ngôn biến đi đâu mất. Y rất ít khi ở trước mặt hắn hiện ra chân thân, hắn còn tưởng rằng lân phiến của Cố Khanh Ngôn vốn dĩ mọc ra đã vậy.

Cố Khanh Ngôn đi tới ngồi bên cạnh bọn họ, ôm lấy Xà bảo bảo đến trước mặt minh, ôn nhu hỏi các tiểu long nhi: “Các ngươi đang nói chuyện gì thế?”

Ba tiểu long nhi vui vẻ nói: ” Chúng ta đang nói chuyện về ca ca ngươi thực xuất nha.”

Cố Khanh Ngôn khẽ vuốt long sừng của bọn họ: “Đừng uống nhiều quá, ca ca lấy đào cho các ngươi nha.”

Ba tiểu long nhi hưng phấn: “Ca ca ngươi thật tốt, ta muốn đến nhà ngươi chơi.”

Xà bảo bảo bĩu bĩu môi: ” Không được, nhà của ta không có chỗ ở.”

Tiểu long Giáp không tin: “Ta là thủy long, ngủ ở dưới nước, thế nào không có chỗ ở được.”

Xà bảo bảo lại bĩu môi: “Trong nước là ta ở rồi”

Tiểu long Ất ngạc nhiên nói: “Hồ lớn như thế, vậy cùng nhau ở không phải rất tốt sao.”

Xà cục cưng hung hăng bĩu môi: “Không nên cùng nhau ở.”

Tiểu long Bính không giải thích được: “Cùng nhau ở rất tốt a, chúng ta có thể cùng ngươi nói chuyện phiếm mà.”

Cố Khanh Ngôn cười nói “Được rồi được rồi, về sau nếu như phụ mẫu các ngươi đồng ý rồi mới được đến ở. Ta cũng không dám cứ như thế đưa các ngươi lừa đến nhà ta đâu.”

Hài tử thiên tính đều là một hồi phong một hồi vũ, quá một lúc sẽ quên chuyện này thôi. Hai tiểu long cùng một tiểu long nhỏ hơn, uống no quỳnh tương bắt đầu chuyển sang nói chuyện khác. Cố Khanh Ngôn ngồi cùng bên cạnh, cười nhìn bọn hắn. Thế nhưng bốn con rồng nhỏ dĩ nhiên bắt chước bắt chước tiền bối bình thơ, còn trang mô tác dạng đưa ra lời bình thật kém.

Đọc thơ là một trong nhiều chuyện Xà bảo bảo tối quen thuộc,  khi hắn còn chưa tu thành hình người, mỗi ngày đều tại Danh Hoa hồ nghe Cố Khanh Ngôn đọc thơ, đã thuộc lòng. Lúc bảo bảo còn chưa nói, đã nhớ kĩ những tuyệt tác này đến không thể quên.

Các bảo bảo rất nhanh phân thắng bại, Xà bảo bảo chiến thắng cuối cùng được một lọ quỳnh tương.

Tỷ thí tiếp theo, Xà bảo bảo không có lấy một điểm ưu thế. Mấy tiểu long nhi muốn so xem long trảo của người nào lợi hại, cố sức trảo xuống bàn, xem xem có thể lưu lại vết tích hay không.

Tiểu long Giáp, tiểu long Ất, tiểu long Bính lần lượt trảo xuống, trên bàn thạch lưu lại vài đạo hoa ngân (vết cào)

Xà bảo bảo cũng vươn tay đến, động động trên bàn một chút, bĩu môi nói: “Không chơi.”

Cố Khanh Ngôn nhìn hắn chơi đùa vui vẻ, không muốn gọi hắn đi, bây giờ Xà bảo bảo tự nhiên không muốn chơi nữa, thực gãi đúng chỗ ngứa. Y ôm lấy bảo bảo đặt trên đuôi của mình, nhẹ nhàng lay động: “Khanh Ngữ, ngủ một giấc đi.”

Xà bảo bảo vẫn muốn cùng ba tiểu long nhi nói chuyện phiếm, ló đầu ra hỏi: “Các ngươi bao nhiêu tuổi?”

Tiểu long Giáp đáp: “Bảy mươi tuổi”

Tiểu long Ất nói: “Sáu mươi sáu tuổi.”

Tiểu long Bính đáp: “Bảy mươi hai tuổi.”

“…”

Xà bảo bảo tuổi nhỏ lâm vào trầm mặc.

Xà bảo bảo ôm lọ quỳnh tương cùng cái đuôi của Cố Khanh Ngôn đi vào giấc ngủ, tỉnh lại thì đã thấy ở trên bãi cỏ trong sơn trang cạnh Danh Hoa hồ. Cố Khanh Ngôn nằm ở bên cạnh, dang tay ôm hắn. Hắn rầu rĩ không vui nhìn bàn tay mình, lẽ nào qua vài chục năm nữa nó có thể biến thành long trảo sao.

Hắn đẩy Cố Khanh Ngôn: “Ca ca, ta muốn có long trảo, ô ô.”

Cố Khanh Ngôn bất đắc dĩ: “Thật sự không có cách nào lập tức mọc ra long trảo.”

Xà bảo bảo nháy mắt: “Trong sách viết hơn mười tuổi là trưởng thành thành đại long rồi.”

Cố Khanh Ngôn giải thích cho hắn: “Đó là bởi vì bọn họ ở tại Nhân Gian Giới.”

Xà bảo bảo ngửa đầu nhìn y: “Ca ca, chúng ta đến Nhân Gian Giới ở được không.”

Cố Khanh Ngôn cởi long y đang mặc trên người hắn ra, thả hắn vào trong nước, ghé vào bên cạnh nói: “Khanh Ngữ, hảo hài tử, Nhân Gian giới không giống chỗ chúng ta ở đây, chờ ngươi trưởng thành hơn chúng ta sẽ đi.”

Xà bảo bảo nhàm chán đập đập mặt nước: “Ca ca, trưởng thành có long trảo, sẽ không cần phải đến Nhân Gian Giới nữa a.”

Cố Khanh Ngôn nhẹ giọng thở dài, y nói cho Xà bảo bảo hắn là rồng, là không muốn hắn nghĩ mình là người ngoài, tự ti cô độc. Thế nhưng là xà vẫ cứ là xà, dù có long sừng cũng vậy, nếu đã là xà làm sao có thể mọc được long trảo đây?

Xà bảo bảo thấy y không vui, tự thấy đuối lý, hôn lên mặt y một cái: “Ta không cần long trảo nữa, ta đi ngủ đây. Ca ca, ta thực sự từ bỏ.” Hắn lặn vào trong nước, lưu lại mặt hồ tầng tầng rung động.

Cố Khanh Ngôn trên bờ hồ kinh ngạc cứ vậy nằm úp sấp hồi lâu, trong ngực cảm thấy có chút  phiền muộn cùng đau đớn, cũng không phải là vấn đề nghiêm trọng, thế nhưng cũng làm lòng khó chịu. Nếu như có thể cho Xà bảo bảo long trảo, phụ vương sẽ không tiếc gì với hắn, nhưng nếu ngài chỉ cho long sừng, nhất định có cái lý của người.  Làm thế nào nhượng Xà bảo bảo vĩnh viễn khoái lạc đây? Cho dù hắn thật tâm tin tưởng bản thân là rồng, thì về sau dần dần vẫn sẽ phát hiện mình không giống rồng.

Cố Khanh Ngôn suy nghĩ một lúc, đưa tay ra rút lấy một gốc dược thảo thả vào trong hồ, nước xanh thẳm, thảo dược vẫn cứ trôi nổi trên mặt nước. Không biết Xà bảo bảo là đang ngủ, hay bản thân hắn thương tâm đến không muốn ăn cái gì hết

Cố Khanh Ngôn cúi người ra sau, có chút đăm chiêu, cưỡi mây đi tìm phụ vương.

Long vương đang trồng lại mấy gốc hoa, Cố Khanh Ngôn trực tiếp tiến vào gọi to: “Phụ vương!”

Long vương buông thứ gì đó trong tay, cùng nhi tử ngồi trên xích đu trong vườn, ôn nhu nói: “Khanh Ngôn, có chuyện gì?”

Cố Khanh Ngôn thở dài: “Phụ vương, Khanh Ngữ muốn có long trảo.”

Long vương gật đầu.

Cố Khanh Ngôn thấy bất đắc dĩ: “Thế nhưng con không có biện pháp cho hắn long trảo.”

Long vương an ủi nhi tử: “Kỳ thực hắn cũng không cần long trảo đúng không? Long sừng là để bảo vệ, không ảnh hưởng gì đến hắn, đồng thời không tạo thành gánh nặng gì. Nhưng long trảo sẽ khiến cho hắn đi lại khó khăn, cũng không thể thực sự trở thành một bộ phận trên người. Khanh Ngôn, trời đất có cách của nó, ngươi không nên khổ sở.”

Cố Khanh Ngôn nhíu mày: “Hắn cần long trảo. Hiện tại hắn chỉ là thích long trảo mà muốn có, tương lai hắn sẽ vì chứng minh bản thân là rồng mà muốn có.”

Long vương thở dài: “Khanh Ngôn, hắn sớm muộn cũng phải biết mình không phải là rồng. Điều ngươi phải làm bây giờ không phải là bảo trụ bí mật này như thế nào, mà là dạy hắn học được cách sống lạc quan tự tại, minh bạch đạo lý làm người tốt. Đợi khi hắn biết được bản thân là xà, cũng không cho hắn quá thương tâm.”

Cố Khanh Ngôn yên lặng lắng nghe sau một lúc nói: “Phụ vương, yêu tính của hắn dần dần sẽ xuất hiện sao? Có mấy lần con mắt của hắn đỏ lên.”

Long vương nhìn nhi tử: “Ngươi nghĩ hắn là yêu quái sao?”

Cố Khanh Ngôn khẽ lắc đầu.

Long vương ôn nhu nói: “Vậy sẽ không gặp phải.”