Tiểu Lâu Thính Vũ

Chương 10



Nhà gỗ thập phần đơn sơ ẩm thấp, chỉ có chiếu đơn, góc tường chất đống những bó củi, lương khô cùng một ít đầu gỗ tạp vật.

Phong Văn Tuyết đỡ Phong Thính Vũ nằm xuống chiếu, trong lòng một mảnh mờ mịt. Kế tiếp nên làm cái gì bây giờ? Đi tìm bà mụ?

Hắn không khỏi xùy cười một tiếng, châm biếm chính mình. Phía sau là rừng núi hoang vắng, đi nơi nào tìm bà mụ?

Lại nói, bà mụ mà đến đỡ đẽ cho một người nam nhân, chỉ sợ sẽ bị dọa hôn mê luôn.

Nghĩ đến đây, sắc mặt hắn trắng nhợt, thân mình không khỏi lung lay sắp đổ. Chẳng lẽ phải hắn đỡ đẻ cho đại ca?

Phong Văn Tuyết đem Phong Thính Vũ đặt lên chiếu xong cũng không dám nhìn y, vội vàng nhóm lửa, tầm mắt vẫn tránh không cho rơi xuống thân mình quái dị của đại ca hắn, nhất là chỗ bụng nhô ra.

“Ân… Ách —— “

Nghe đại ca hắn không tự chủ tràn ra một tiếng rên rỉ, Phong Văn Tuyết sắc mặt càng thêm tái nhợt. Chợt nghe phía sau “Keng” một tiếng, hắn quay đầu, khiếp sợ nhìn đại ca hắn chống thân mình, giơ kiếm vào bụng mình, bộ dạng như phải đem bụng mình xé ra.

“Ngươi muốn làm gì?” Phong Văn Tuyết cả kinh chạy qua, mặt không còn chút máu.

Phong Thính Vũ mồ hôi cùng mưa hỗn độn, cả người ướt đẫm. Y cắn răng, cố hết sức nói: “Đem, đem đứa nhỏ lấy ra.” (anh Vũ có lối suy nghĩ độc đáo quá nhỉ^^)

“Ngươi điên ư!” Phong Văn Tuyết vừa sợ vừa giận.

“Bằng không… Như thế nào sinh? Ách ——” Phong Thính Vũ đột nhiên lại đau, mà ngay cả kiếm cũng cầm không được, buông tay ngã xuống chiếu.

Phong Văn Tuyết thừa cơ đoạt lấy thanh kiếm trong tay y, ném một sang bên, không dám để cho y đụng tới.

Phải biết rằng trong tay đại tông sư võ công đệ nhất thiên hạ cướp được kiếm, đó là vinh quang cùng kiêu ngạo rất lớn.

Nhưng Phong Văn Tuyết giờ phút này cũng không có thời gian nghĩ muốn chuyện này, hắn vẫn quá mức kinh hãi. Hắn nhìn Phong Thính Vũ ngã xuống chiếu, cắn chặt răng, ngón tay bấu chặt lấy chiếu đã trở nên trắng, không khỏi kinh hồn táng đảm.

Có, có, có đau như vậy không? Hắn khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, theo bản năng sờ sờ bụng mình.

“Ôi——” Phong Thính Vũ bỗng nhiên tràn ra một tiếng rên, bụng lại gồ lên.

“Đại ca, ngươi làm sao vậy?”

“… Đau… Đau quá…” Phong Thính Vũ không tự chủ được hô to, lăn lộn giãy giụa.

Phong Văn Tuyết rốt cục quyết định, cắn răng nói: “Đại ca, ta giúp ngươi đỡ đẻ!” Nói xong thân thủ cỡi quần y.

Ai ngờ Phong Thính Vũ hai mắt chợt lóe sáng, phản thủ chế trụ tay hắn, khí lực to lớn cơ hồ nắm đứt cổ tay hắn.

“Ngươi làm gì!” Phong Thính Vũ quát chói tai.

Phong Văn Tuyết khó thở, tức giận nói: “Không cởi quần như thế nào sinh?”

Hắn thấy Phong Thính Vũ bộ dáng thật sự không được, hơn nữa xem bụng… hình như cũng sắp nguy. Đại ca hắn ngu ngốc lại phải xé bụng mình sinh, hắn cũng ngốc theo sao?

Phong Thính Vũ nghe vậy, trên mặt hiện lên một tia mờ mịt. Sinh đứa nhỏ phải cởi quần sao?

Chính là trong bụng một trận đau đớn làm cho y không còn sức để tự hỏi.

Phong Văn Tuyết bỏ tay y ra, không hề cho y có thời gian do dự, đưa hai tay lột hạ thân y sạch sẽ.

Phong Văn Tuyết lấy hết dũng khí nhìn phía hai chân trần trụi của đại ca hắn, bị kinh ngạc cùng tức giận đoạt lấy thần trí.

Nước ối đã sớm phá vỡ, hơn nữa xem ra đã phá một thời gian rất dài, huyệt khẩu mở lớn thật sự, bằng cỡ nắm tay. Nếu không phải là ảo giác, hắn sắp thấy đầu đứa nhỏ.

Đại ca hắn thật sự ngu ngốc sao? Chính mình gặp loại tình huống này vẫn không tự biết? Phong Văn Tuyết không biết mình nên tức hay là nên luống cuống, hắn tuy rằng tinh thông y đạo, nhưng nói đến giúp người ta đỡ đẻ, căn bản không có kinh nghiệm. Hắn rối loạn nấu nước châm lửa, lại bắt mạch xem, cuối cùng cũng chỉ có thể ngơ ngác nhìn đại ca hắn trằn trọc đau đớn.

“Dùng sức… Dùng sức thì tốt!” Phong Văn Tuyết trên trán trợt xuống một đạo mồ hôi lạnh, nói xong chính mình cũng không hiểu hết ý nghĩa lời vừa nói.

Phong Thính Vũ căn bản không biết nên làm như thế nào, không cần hắn nói, bản năng đã dùng sức, cảm giác trong bụng dùng sức đưa về phía dưới. Tuy hắn có một thân nội lực, nhưng vào lúc này cho dù là người thần bí tàn khốc nhất cũng phải thuận theo lẽ tự nhiên, nội lực trở nên không dùng được.

Ngoài phòng tiếng mưa rơi dần dần nhỏ, dông tố trong núi một trận trôi qua, trời quang rất nhanh, trong căn nhà gỗ hai người cũng không được thoải mái. Phong Văn Tuyết nhìn đại ca hắn khó chịu, nhịn không được nói: “Nếu thật sự đau như vậy, ngươi kêu đi.”

Nhưng Phong Thính Vũ từ lúc sinh ra tới giờ, không biết cái gì gọi là kêu to. Y vẫn cắn chặt hàm răng, cố gắng dùng sức, không có trật tự gì, thỉnh thoảng cúi đầu rên rỉ.

Phong Văn Tuyết sắc mặt trắng xanh, trong ngực buồn nôn, nhưng cưỡng chế, trong một lúc giúp Phong Thính Vũ lau mồ hôi bắt mạch, chốc lát lại nhìn giữa hai chân y làm hắn e ngại, đầu óc cũng hỗn độn.

“Ụa——ụa——”giây phút đầu đứa nhỏ chui ra, Phong Văn Tuyết rốt cục nhịn không được vọt tới góc phòng nôn khan, cơ hồ đem toàn bộ ruột gan phun ra.

Phong Văn Tuyết cả người hư nhuyễn, rốt cục thần trí thanh tỉnh đôi chút. Hắn đưa tay tháo mặt nạ trên mặt xuống, lau mồ hôi, lại cắn răng trở lại bên người Phong Thính Vũ.

“Đại ca, ta nhìn thấy đầu đứa nhỏ! Tái kiên trì, lập tức sẽ ra đến!”

Phong Thính Vũ đời này chưa từng cảm thấy đau đến như vậy. Cho dù năm đó bị vu cổ tà phái nhốt tại hầm tra tấn hơn một tháng, cho dù ngàn dặm đuổi giết Vạn Đao Tông tông chủ bản thân bị trọng thương, cho dù luyện công thiếu chút nữa khó giữ được tánh mạng, y đều không cảm thấy gian khó như vậy.

Hô… Hô…

Y cắn răng, bắt buộc chính mình mạnh mẽ hô hấp, đem tất cả khí lực bức đến bụng. Phong Văn Tuyết nói gì kỳ thật y căn bản không nghe thấy, y chính là dựa vào cảm giác chính mình, biết nhanh, nhanh…

“Ách, a —— “

“Oa —— “

Phong Thính Vũ rốt cục cuối cùng từ trong đau nhức bức ra một tiếng gầm nhẹ, đang lúc xé rách đau đớn, tiếng khóc trẻ con to rõ cũng lập tức vang lên.

Kỳ thật hết thảy thuận lợi so với trong tưởng tượng. Đứa nhỏ cuối cùng bị nước ối đẩy vọt ra, Phong Văn Tuyết cũng không biết “hắn” như thế nào rơi xuống hai tay mình.

Đầu óc hắn có chút chết lặng, sắc mặt tái nhợt không giống người bình thường, nhưng thần trí thật trấn định. Hắn nhặt trường kiếm vừa rồi ném tới một bên lên, chặt đứt cuống rốn, dùng nước ấm cấp đứa nhỏ xoa xoa, lại dùng khăn bố gói kỹ lưỡng, đem tới bên người Phong Thính Vũ, sau đó giúp đại ca cầm máu, thu thập uế vật giữa hai chân.

Phong Thính Vũ thần trí vẫn thực thanh tỉnh. Tuy rằng bụng cùng hạ thể còn ẩn ẩn đau, nhưng cảm giác trên người thoải mái rất nhiều, trái núi lớn áp trên người rốt cục cũng biến mất.

Phản ứng đầu tiên của y là sờ kiếm mình, nắm chặt trong tay. Sau đó nghiêng đầu nhìn nhìn, bên người bày ra một vật nhỏ nhiều nếp nhăn mới từ trong bụng mình ra tới.

Phong Văn Tuyết đầu đầy mồ hôi, rốt cục thu thập thỏa đáng, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, người mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.

Hắn ngây người một lát, thấy đại ca hắn nhìn đứa trẻ mới sinh đến ngẩn người, không khỏi nói: “Ngươi không ôm hắn sao?”

Phong Thính Vũ nhìn đứa nhỏ trầm mặc một lát, giương mắt nhìn Phong Văn Tuyết, hơi mờ mịt nói: “Ôm như thế nào?”

Phong Văn Tuyết sắc mặt biến thành màu đen, thầm nghĩ: ngươi là “nương ” hắn, ngươi cũng không biết ôm như thế nào ta làm sao biết?

Hai người ngồi nhìn chằm chằm đứa nhỏ nằm trên chiếu oa oa khóc lớn, ai cũng không dám tiếp nhận ôm “hắn”.

Bỗng nhiên hai người đồng thời động. Phong Văn Tuyết đứng dậy đẩy cửa gỗ ra, cảnh giới nhìn phía ngoài, sau một lúc lâu, tức giận giảm xuống: “Không cần lo lắng, là Tử y bọn họ tìm tới.”

Nhìn lại, thấy Phong Thính Vũ không biết từ khi nào đã ôm lấy đứa nhỏ che trước ngực, cầm trong tay trường kiếm dựa vào bên tường.

Xem ra rốt cuộc tâm “mẫu tử” cũng trỗi dậy a. Phong Văn Tuyết trong lòng cảm thán, nói: “Ta đem Hạ Thảo cũng gọi tới, ngươi không muốn người bên ngoài gần ngươi, có hắn có thể chiếu cố ngươi.”

“Ta muốn đi đón Triệu Tiểu Lâu.” Phong Thính Vũ trầm mặc một lát nói.

“Yên tâm, Đông Phương thế tử sẽ chiếu cố hắn.” Phong Văn Tuyết mang mặt nạ lên, ngữ khí sâu xa, mang theo chút tình cảm không khớp với lời nói.

Phong Thính Vũ trầm mặc, cúi đầu nhìn nhìn đứa nhỏ trong lòng đang khóc vì lạnh run, trong lòng không biết đang suy nghĩ gì.

Tử Y cùng Hạ Thảo cùng giáo chúng Thần Minh giáo cũng đuổi tới, thấy đứa nhỏ trong lòng Phong Thính Vũ thì chấn động, giống như gặp phải quỷ. Bất quá bọn hắn được huấn luyện nghiêm khắc, ai cũng không dám lắm miệng, cung kính đem giáo chủ cùng tông chủ nghênh đón trở về sơn trang.

Đường quay về tổng đà thập phần thuận lợi, dư đảng Hắc Phong phái không biết sao đều không xuất hiện, một đường gió êm sóng lặng. Trãi qua hai tháng, ngay cả lời đồn trong võ lâm Thần Minh giáo cất giấu bảo tàng cũng dần dần tiêu tán.

Triệu Tiểu Lâu nằm trên giường, thân thể mảnh dẻ, thần sắc ảm đạm. Một người phụ nhân chừng ba mươi tuổi bên giường hắn khóc sướt mướt, nước mắt tẩm ướt khăn tay.

“Ô ô ô… Triệu gia chúng ta chỉ còn có mình ngươi, ngươi làm sao luẩn quẩn trong lòng như thế? Ngươi thật muốn chặt đứt huyết mạch Triệu gia chúng ta mới cam tâm sao? Cha mẹ dưới suối vàng có biết, ngươi, ngươi muốn làm… bọn họ thất vọng? Ô ô ô…”

Triệu Tiểu Lâu nghe nàng khóc sau một lúc lâu, rốt cục nghiêng đầu thấp giọng nói: “Tỷ tỷ, ngươi đừng khóc, lòng ta đã định, cuộc đời này là không thể sửa lại. Trong tương lai đi xuống âm phủ, ta sẽ hướng phụ thân mẫu thân bồi tội.”

“Ngươi, ngươi… Ngươi muốn chọc chết ta!” Phụ nhân kia đúng là thân tỷ tỷ của Triệu Tiểu Lâu, Triệu Tân Chi. Lúc này nàng rốt cuộc nhịn không được, khí hận xuất hiện, chỉ vào hắn mắng: “Ngươi là bất hiếu tử, ngươi đã làm được gì cho Triệu gia ta? Lúc trước phụ thân xây tiểu lâu, mẫu thân đã qua tuổi bốn mươi, suốt ba năm mới cầu được ngươi. Ngươi không vì Triệu gia truyền thừa con nối dòng thì thôi, lại vẫn tâm tâm niệm niệm vì một người nam nhân! Ngươi, ngươi… Triệu gia nhiều thế hệ thư hương dòng dõi, gia thế trong sạch, ngươi như vậy không làm… thất vọng liệt tổ liệt tông Triệu gia sao?”

Triệu Tiểu Lâu ngọ nguậy bò xuống giường, “Bùm” một tiếng quỳ rạp xuống đất, hướng về phía Triệu Tân Chi “bang bang phanh” dập đầu lạy ba cái, nói: “Tiểu Lâu biết sai! Tiểu Lâu đại nghịch bất đạo, thực xin lỗi gia môn! Hết thảy đều là lỗi của Tiểu Lâu!”

Triệu Tân Chi thấy hắn lạy đến trán tẩm huyết, cảm thấy đau lòng, sắc mặt mới hoãn, Triệu Tiểu Lâu lại nói tiếp: “Nhưng Tiểu Lâu đời này không thay đổi được. Xin tỷ tỷ tha thứ, thả Tiểu Lâu đi.”

“Không thay đổi được… Không thay đổi được… Đây là nghiệt gì a!” Triệu Tân Chi thần sắc dần dần tuyệt vọng. Nàng tận tình khuyên bảo lâu như vậy, nhưng đệ đệ lại thủy chung không thay đổi ước nguyện ban đầu, rốt cục dần dần cũng sinh nản lòng thoái chí.

Triệu gia bọn họ là lương thần chính trực, nhiều thế hệ trong sạch, thế hệ này chỉ có một độc đinh nối dòng a. Nếu không thể vì Triệu gia sanh con nối dòng, chẳng phải là muốn tuyệt hậu sao?

Nhìn đệ đệ thất hồn lạc phách, hạt tiêu mảnh dẻ, chẳng lẽ thực muốn giết chết hắn sao? Cũng không cần đợi đến vài chục năm nữa, Triệu gia hiện tại đang sắp tuyệt hậu.

“Thôi thôi, ngươi muốn như thế nào liền như thế ấy đi. Ta là nữ nhân đã xuất giá thì coi như ngoại tộc, quản không được ngươi… quản không được ngươi…” Triệu Tân Chi sắc mặt tái nhợt, lắc lắc đầu đi ra cửa.

Triệu Tiểu Lâu nhìn tỷ tỷ, tim như bị đao cắt.

Ngày ấy hắn bị Phong Thính Vũ điểm huyệt lưu trong sơn động, thẳng qua hai canh giờ huyệt đạo mới dần dần cởi bỏ.

Hắn bất chấp thân thể không linh hoạt, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra khỏi sơn động, lúc ấy sắc trời đã lặn, hắn hoàn toàn đã quên những gì Phong Thính Vũ đã dặn dò, núi rừng xông loạn, khàn khàn gọi tên y. Chỉ đến khi Đông Phương Vô Song dẫn người tìm được hắn, thấy hắn thần trí ngây ngô, điên cuồng, ngăn cũng ngăn không được, liền đánh bất tỉnh mang đi.

Đến khi Triệu Tiểu Lâu tỉnh lại, đã trên mã xa hướng về phía kinh thành.

Đông Phương Vô Song giải thích: “Việc này vẫn chưa xong, Liễu Châu không an toàn, ngươi đi theo ta trở lại kinh thành tị nạn, qua cơn dông đã rồi hãy trở về. Lão gia nhân nhà ngươi ta đều an bài tốt, yên tâm đi.”

Triệu Tiểu Lâu khóc ròng nói: “Ngươi cho ta trở về! Người nọ sinh bệnh nặng, chỉ sợ mệnh không còn lâu, ta phải đi về bồi y.”

Đông Phương Vô Song lắp bắp kinh hãi, vội hỏi: “Ai sinh bệnh nặng? Còn nữa đến tột cùng là ai cứu ngươi ra khỏi lao?”

Triệu Tiểu Lâu nghẹn ngào đem sự tình nói một cách đại khái, Đông Phương Vô Song mới biết người cứu hắn đúng là Phong Thính Vũ, hơn nữa không thể tưởng tượng lại là người trong lòng hắn. Tuy Đông Phương Vô Song này “kiến thức rộng rãi”, lúc ấy cũng choáng váng mất nửa ngày.

Hắn một hồi lâu mới hồi phục tinh thần, vừa cẩn thận truy vấn Triệu Tiểu Lâu một phen, biến sắc, cuối cùng có chút quỷ dị nhìn hắn: “Ngươi sao biết bụng hắn trướng như cổ (1), là nhọt dài, mệnh không lâu hả?”

“Chẳng lẽ không đúng sao? Cái bộ dáng như vậy, bộ dáng này thường nhân có thể có sao? Tóm lại ngươi mau mau đưa ta trở về, vô luận như thế nào ta muốn ở cùng y. Ô ô ô…”

Đông Phương Vô Song như có điều suy nghĩ, trầm ngâm một lát, vỗ vỗ bờ vai hắn an ủi: “Ngày ấy thủ hạ của ta trên núi phát hiện thi thể Hắc y nhân truy giết các ngươi, vẫn chưa nhìn thấy tung tích Phong Thính Vũ, nói vậy là y vô sự. Lại nói Phong Thính Vũ võ công thiên hạ vô song, cấp bậc đại tông sư, có bệnh tai gì có thể bò lên người y? Huống chi Thần Minh giáo thế lực thật lớn, nếu muốn chữa bệnh cho y còn khó sao? Ta nghĩ ngươi nghĩ nhiều rồi. Như vậy đi, ta phái người đi tìm hiểu, chờ có tin tức lập tức nói cho ngươi biết.”

Đông Phương Vô Song một phen tinh tế an ủi, lại phân tích hợp lý. Triệu Tiểu Lâu dần dần tỉnh táo, cảm thấy hắn nói đúng, liền một đường theo hắn trở về kinh thành.

Ai ngờ sau khi trở lại kinh thành, Triệu Tiểu Lâu gặp vấn đề lớn lại đến từ chính người nhà hắn.

Ngày ấy hắn cùng Phong Thính Vũ “sinh ly tử biệt “, liền quyết định cuộc đời này đều phải cùng y, vĩnh bất tương phụ.

Hắn trời sanh tính tình đơn thuần hàm hậu, liền đối với tỷ tỷ hắn nói thẳng. Ai ngờ tỷ tỷ giận dữ, đưa hắn mang về nhà chồng trông giữ, tuyệt không cho hắn bội đức nghịch luân.

Nam nam mến nhau, lấy thế gia Triệu phủ như vậy, là tuyệt không cho phép. Triệu Tiểu Lâu vào cửa này, đã bị nhốt hơn hai tháng. Trong lúc đó tỷ tỷ tận tình khuyên bảo, mỗi ngày đều tới khuyên hắn, thậm chí còn mời tới cao tăng vì hắn niệm Phật thanh tâm.

Nhưng Triệu Tiểu Lâu quyết tâm bất vi sở động, bởi vì sầu lo thành tật, lại bị bệnh một hồi, đem mình gây sức ép gầy trơ xương, vẫn đối Phong Thính Vũ nhớ mãi không quên. Tỷ đệ giằng co đến hôm nay, Triệu Tân Chi thấy đệ đệ thề sống chết không chịu quay đầu lại, trong lòng thống khổ bi thương nói không nên lời, đi khập khiễng ra khỏi viện môn.

Lúc này nha hoàn báo lại, nói Tĩnh Vương thế tử đến đây.

Triệu Tân Chi sau khi rời đi, Triệu Tiểu Lâu vẫn ngây ngô quỳ dưới giường, nghĩ đến từ nay về sau phải ra khỏi nhà, cùng tỷ tỷ sẽ không liên can, không khỏi tan nát cõi lòng. Hắn mặc dù cùng tỷ tỷ tuổi kém thật nhiều, không thể nói rõ cảm trọng tình thâm như thế nào, nhưng dù sao cũng là thân nhân duy nhất của hắn trên đời này, lúc này làm cho tỷ tỷ thương tâm như thế, hắn cũng ảm đạm sầu thương.

Hắn ngơ ngác không biết qua bao lâu, chợt nghe bên tai truyền đến một tiếng thét kinh hãi.

“Ngươi quỳ trong này làm cái gì?”

Triệu Tiểu Lâu ngẩng đầu vừa thấy Đông Phương Vô Song hô to gọi nhỏ đi lại phía hắn.

“Vô Song! Vô Song!” Triệu Tiểu Lâu giống như nhìn thấy được cứu tinh, ôm lấy vạt áo hắn, kích động nói: “Ngươi rốt cục cũng đến đây! Ngươi có tin tức y không? Ngươi có tin tức y sao?”

“Có có! Khụ khụ… Ngươi mau thả ra, ta đây liền mang ngươi đi tìm y…”

Đông Phương Vô Song bị hắn lắc muốn mất nửa cái mạng, kỳ quái, khí lực của hắn khi nào trở nên lớn như vậy.

Nhãn tình Triệu Tiểu Lâu sáng lên, nhất thời nhảy dựng: “Thật vậy chăng? Ngươi có tin tức của y?”

“Thật sự thật sự. Ngươi mau mau thu dọn đồ đạc theo ta đi thôi. Chúng ta bây giờ đi.”

“Đúng vậy hảo hảo… Ta không có gì cần thu thập, chúng ta đi ngay bây giờ!” Triệu Tiểu Lâu kích động xoay quanh, chợt nhớ tới tỷ tỷ, thần sắc buồn bã: “Chính là tỷ tỷ của ta…”

“Ngươi yên tâm.” Đông Phương Vô Song không biết từ nơi này lấy ra cây quạt, “Xoát” một tiếng mở ra, phong lưu phóng khoáng, hơi đắc ý nói: “Tỷ tỷ ngươi ta đã giúp ngươi thuyết phục, nàng sẽ không phản đối, còn khen nữa.”

Triệu Tiểu Lâu tất nhiên không tin, thở dài: “Ngươi không cần gạt ta, ta minh bạch tâm ý tỷ tỷ.”

“Ặc! Không tin chúng ta đi.”

Đông Phương Vô Song lôi kéo hắn nghênh ngang ra cửa, đến cửa phòng gặp phải Triệu Tân Chi. Chỉ thấy Triệu Tân Chi sắc mặt vui mừng tiến lại, nói: “Các ngươi đi bây giờ sao?”

“Việc này không nên chậm trễ, Tôn phu nhân, ta mang Tiểu Lâu đi.” Đông Phương Vô Song nói.

“Hảo hảo, các ngươi đi mau chút đi, dọc đường không nên trì hoãn. Tiểu Lâu đứa nhỏ này, thật đúng là ngốc nhân có ngốc phúc a.”

“A?” Triệu Tiểu Lâu nhìn tỷ tỷ một bộ vui mừng, còn hoài nghi mình có phải đang nằm mơ hay không. Như thế nào một khắc trước còn khóc sướt mướt hết sức bi thương, lúc này liền biến đổi sắc mặt?

Hắn ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, trời trong như ngọc bích, vầng thái dương vẫn yên lành treo tại phía đông nam, không phải mọc từ phía tây lên a?

Triệu Tiểu Lâu lơ mơ bị Đông Phương Vô Song mang lên xe ngựa, dọc theo đường đi còn suy nghĩ về sự chuyển biến bất ngờ của tỷ tỷ, cứ hoài nghi mình có đang nằm mơ hay không. Bất quá nghĩ lập tức có thể nhìn thấy Phong Thính Vũ, liền đem hết thảy ném ra sau đầu, chỉ hận không thể bay nhanh đến bên người Phong Thính Vũ.

Bọn họ từ kinh thành một đường đi về phía nam, hướng về tổng đà Thần Minh giáo ở Thanh Phong trấn. Trên đường Triệu Tiểu Lâu quấn quít lấy Đông Phương Vô Song hỏi thăm tin tức Phong Thính Vũ, ai ngờ tiểu tử này thừa nước đục thả câu chết sống không chịu nhiều lời, chỉ nói gặp mặt thì biết.

Triệu Tiểu Lâu lòng nóng như lửa đốt, thấy Đông Phương Vô Song so với hắn còn gấp hơn, xe ngựa vương phủ ngày đêm kiêm trình, một tháng lộ trình mà bọn họ đi hơn mười ngày đã tới. Triệu Tiểu Lâu cũng không biết Đông Phương Vô Song an bài như thế nào, dù sao cũng thật thần tốc, bọn họ vừa tới Thanh Phong trấn, đã bị an bài vào tổng đà Thần Minh giáo.

Hắn bị bịt mắt được người dẫn vào, cảm giác bên tai vù vù tiếng gió, sau khi rơi xuống đất lại đông chuyển tây chuyển, không biết đi bao lâu. Lúc đầu hắn còn nghe thấy có người nói chuyện, cùng một ít tạp âm. Nhưng dần dần chung quanh hết thảy đều an tĩnh, chỉ mơ hồ biết mình đã đi vào một chỗ yên lặng.

“Tới rồi.”

Miếng vải đen được hạ xuống, Triệu Tiểu Lâu nhu hai mắt, chậm rãi khôi phục đường nhìn, người dẫn hắn đến hắn đã từng gặp qua, thì ra là Vô Ngôn.

Vô Ngôn chỉ vào phía trước sân nói: “Kia là sân của tông chủ. Không có hắn cho phép, ta không thể tới gần, ngươi tự vào đi.”

Triệu Tiểu Lâu đột nhiên có loại cảm giác sợ hãi, chần chờ nói: “Hắn… Thật sự ở nơi này sao?”

“Tất nhiên.” Vô Ngôn vẻ mặt luôn không thay đổi, đã có chút cổ quái nhìn Triệu Tiểu Lâu, nói: “Tông chủ từ… sau khi trở về, vẫn ở nơi này.”

Triệu Tiểu Lâu thở sâu, hướng hắn thi lễ nói: “Đa tạ! Ta đây đi vào.”

Vô Ngôn nhìn hắn đi đến viện môn, bỗng nhiên phát giác thiếu niên này so với lúc mới gặp cao lớn hơn rất nhiều.

Triệu Tiểu Lâu dừng trước cửa, cố lấy dũng khí nhẹ nhàng gõ cửa. Gõ cửa xong hắn vểnh tai nghe, nghe bên trong có tiếng trẻ con ẩn ẩn khóc nỉ non.

Ân? Chẳng lẽ là ảo giác? Hắn cảm thấy kỳ quái, đại môn bỗng nhiên không hề báo trước mở ra.

“Tiểu Lâu, là ngươi?”

Triệu Tiểu Lâu thấy rõ người trước mắt, không khỏi kinh hỉ kêu lên: “Hạ Thảo?”

Đã lâu không gặp, Hạ Thảo bộ dáng tựa hồ có chút chật vật, tóc cùng mình mẩy đều là nước, tay áo lại kéo cao, trên tay có mùi thơm ngát.

Hắn vừa thấy Triệu Tiểu Lâu, thần sắc quả thực có thể nói là mừng rỡ, một phen kéo hắn tiến vào, hấp tấp nói: “Ngươi tới vừa đúng lúc, tông chủ ở phía sau viện chờ ngươi, ngươi mau mau đi đi, ta, ta, ta đi chuẩn bị cơm canh.” Nói xong cũng không nán lại ôn chuyện, đem hắn đẩy vào phía sau viện, chính mình như phải chạy nạn, vội vàng ly khai khỏi sân.

Triệu Tiểu Lâu nghe Phong Thính Vũ đang đợi hắn, vui sướng đến hôn mê đầu óc, không thèm nghĩ nhiều, chạy vài bước về phía hậu viện, càng tới gần nơi đó, trẻ con khóc nỉ non càng rõ. Xem ra không phải ảo giác.

Triệu Tiểu Lâu từ đáy lòng kỳ quái, nhưng vẫn đi thẳng đến. “Phong, Phong…” Hắn ngốc lăng tại chỗ.

Chỉ thấy nơi đất trống trong hậu viện đặt một cái mộc bồn lớn, Phong Thính Vũ đang ngồi trên chiếc ghế đẩu cạnh mộc bồn, cong hai chân, trong tay ẵm một đứa bé mập mạp trắng phau, cau mày nhìn nó khóc lớn.

Phong Thính Vũ sớm đã nghe thấy Triệu Tiểu Lâu tiến vào, lúc này quay đầu lại nhìn hắn, thản nhiên nói: “Lại đây, tắm cho hắn.”

Triệu Tiểu Lâu ngơ ngác đi qua, nhìn đứa trẻ trong tay y, nói lắp: “Này, là con của ai?”

“Con ta.”

“Ngươi, ngươi… Nhi… Tử…” Triệu Tiểu Lâu nói những lời vô nghĩa, ngực như bị đánh một quyền thật mạnh.

Sắc mặt hắn tái nhợt, cứng ngắc, sau một lúc lâu mới miễn cưỡng hé ra một nụ cười nói: “Cung, chúc mừng Phong tông chủ có hỉ, mừng được quý tử. Thật sự là… Thật sự là quá tốt…” Đầu hắn trống rỗng, cũng không biết mình nói cái gì.

Phong Thính Vũ cũng không chịu nổi hắn nói lắp, đem đứa nhỏ ném vào tay hắn, chỉ vào mộc bồn nói: “Tắm!”

Triệu Tiểu Lâu theo bản năng tiếp nhận đứa nhỏ, thấy nam hài thập phần trắng béo khỏe mạnh, đại khái cũng được hai, ba tháng.

Đầu hắn cứng ngắc một mảnh, đờ đẫn xoay người đem đứa nhỏ bỏ vào mộc bồn, lấy bố khăn tắm rửa cho nó.

Tắm lại tắm, dần dần lấy lại thần trí, hắn ngưng thần nhìn kỹ, càng xem càng cảm thấy khuôn mặt đứa bé kia trắng noản, con ngươi đen bóng, cái miệng nhỏ nhắn mỏng manh, đều cực kỳ giống Phong Thính Vũ.

Quả nhiên là đứa nhỏ của y a…

Nước mắt từ gương mặt chảy xuống, rơi xuống mộc bồn.

Như vậy cũng tốt… Như vậy cũng tốt…

Sớm biết rằng sẽ có ngày này, thì không nên hy vọng. Y đường đường là tông chủ quyền cao chức trọng, võ công có một không hai trong thiên hạ, như thế nào có thể đem một mao đầu tiểu tử để trong mắt? Có thể xứng với y, tất nhiên phải là một đại mỹ nhân độc nhất vô nhị.

Đã biết tự mình đa tình, thực sự vọng tưởng.

“Cục cưng ngoan… Cục cưng tắm rửa, tắm sạch sẽ, phiêu lượng xinh đẹp …” Triệu Tiểu Lâu thanh âm khàn khàn, đầy ngập chua xót, lại mềm nhẹ dỗ dành đứa nhỏ.

Phong Thính Vũ đứng một bên nhìn, lúc đầu không phát hiện gì, sau lại chậm rãi phát hiện có chút khác thường.

Y cúi người xuống, nâng cằm Triệu Tiểu Lâu, nhìn nhìn dáng vẻ hắn, nhíu mi nói: “Ngươi khóc cái gì?”

“Ta, ta…” Triệu Tiểu Lâu miễn cưỡng tươi cười, trái lương tâm nói: “Ta cao hứng. Ta thay ngươi cao hứng.”

Phong Thính Vũ ánh mắt sáng lên, nói: “Ngươi xem con của ngươi thật cao hứng?”

“Hử?” Không phải con của ngươi sao?

Phong Thính Vũ biểu tình bỗng nhiên có chút vui sướng, tuy rằng thản nhiên, nhưng lập tức làm cho khuôn mặt lạnh lùng của y trở nên bất đồng với trước kia, tựa hồ nhu hòa lên.

Y như có chút vừa lòng nói: “Quả nhiên phụ tử liên tâm. Ngươi thực thích hắn nha.”

Triệu Tiểu Lâu ngốc lăng, hoàn toàn không biết y đang nói cái gì.

Phong Thính Vũ chỉ vào tiểu tử béo ú trong tay hắn, nói: “Hắn còn chưa đặt tên đó. Ngươi là phụ thân, ngươi đặt cho hắn đi.”

Triệu Tiểu Lâu hoàn toàn ngốc, nói lắp: “Ta, ta… hắn, hắn… Hắn không phải con của ngươi sao? Như thế nào để ta đặt?”

Phong Thính Vũ không biết nói như thế nào cho suôn sẻ, vẫn nói rất chậm: “Hắn là con ta, cũng là con của ngươi. Ta gọi hắn là Triệu Nhất, nhưng Văn Tuyết bọn họ đều nói nghe không hay.”

Triệu Tiểu Lâu rốt cục nghe rõ.

Triệu Nhất? Triệu Nhất. Triệu… Hắn nhảy dựng, kêu lên: “Ngươi nói đứa nhỏ này là của ta?”

Tiểu Triệu đang được phụ thân hầu hạ đến vui vẻ, ai ngờ đột nhiên vận rủi tiến đến, “đông” một tiếng bị ném vào bồn, lập tức há mồm oa oa khóc lớn.

“Đương nhiên là của ngươi.” Phong Thính Vũ nhíu mày, đem đứa con đang đạp nước phình phịch trong bồn ra, đưa tới trước mặt Triệu Tiểu Lâu, nói: “Ngươi xem mũi hắn, mắt hắn không giống ngươi sao? Ta mỗi ngày đều nhìn, cảm thấy rất giống.”

Triệu Tiểu Lâu muốn hôn mê: “Của ta… Như thế nào là của ta? Ta, ta chưa từng có a…”

Lông mày Phong Thính Vũ khẽ nhíu, bỗng nhiên lạnh giọng nói: “Ngươi không muốn nhận sao?”

“Không phải. Ta, ta…” Triệu Tiểu Lâu hoàn toàn hôn mê, rốt cục nhớ tới một vấn đề mấu chốt: “Nương đứa nhỏ là ai?” Hắn tin tưởng chính mình trừ bỏ Phong Thính Vũ, cuộc đời này tuyệt không gặp mặt người thứ hai, mặc kệ nam nữ.

“Không có nương.”

“A?” Triệu Tiểu Lâu choáng váng. Không nương chẳng lẽ là từ tảng đá mọc ra? Hay là từ đất vườn lớn lên?

Phong Thính Vũ kéo bố khăn sạch, một bên đem đứa con ôm sát bên người, một bên khinh miêu đạm tả, nói ra sự tình như lẽ tự nhiên: “Ta sinh, tất nhiên không có nương. Chỉ có ta và ngươi là hai phụ thân.”

Cái gì, có ý tứ gì? Triệu Tiểu Lâu mờ mịt nói: “Ngươi sinh? Ngươi như thế nào sinh?”

Phong Thính Vũ hình như không nguyện ý nói chuyện này, nhưng thấy Triệu Tiểu Lâu thập phần hoang mang, nghĩ nghĩ, vẫn thành thật trả lời: “Mười tháng hoài thai, từ trong bụng sinh ra. Chính là lần trước ngày ấy chúng ta chia tay.”

Triệu Tiểu Lâu lúc này mới nhớ tới vấn đề đã mấy tháng qua vẫn lo lắng, tầm mắt lập tức rơi xuống bụng Phong Thính Vũ giờ đã bằng phẳng như lúc ban đầu. Hắn vẫn cảm giác thần trí mê mang, đầu óc có chút phù phiếm, bước đi như là bay bay.

Phong Thính Vũ đem đứa nhỏ bỏ vào trong tay hắn, lãnh đạm nói: “Tên. Sớm một chút nghĩ hảo.” Nói xong thản nhiên xoay người, đi luyện kiếm.

Tuy rằng sau đó Đông Phương Vô Song có giải thích cho Triệu Tiểu Lâu như thế nào là ma da nhân, cùng với thể chất đặc thù của bọn họ. Nhưng Triệu Tiểu Lâu từ nay về sau trải qua năm tháng nhân sinh dài dằng dặc, vẫn đối với chuyện Phong Thính Vũ có thể lấy thân nam tử sinh con, tràn ngập kính sợ cùng khó hiểu.

Nhưng biết được ma da nhân có thể thụ thai, cũng là hạnh phúc lớn nhất của hắn trong cuộc đời này.

Bởi vì hữu tình mà thụ thai, cũng bởi vì hữu tình mà kết tinh.

Triệu Tiểu Lâu hạnh phúc, nhân sinh, rốt cục có thể nắm trong tay-

Chính văn hoàn-

(1)   Cổ trướng là một trong tứ chứng nan y: Phong (chứng kinh phong, động kinh), Lao (bệnh lao), Cổ (cổ trướng), Lại (phong cùi).