Tiểu Kỳ Ba

Chương 1: Cuộc sống mới (1)



Rất rõ ràng, hôm nay là một ngày đặc biệt.

Rất rõ ràng, tất cả một đám kia đều đang có dụng tâm bất lương.

Ví dụ như chiếc dép lê lết cả một mùa hè được đổi thành giày vải đầy tính nghệ thuật.

Ví dụ như cái quần đùi hoa đi dạo khắp sân trường được biến thành quần jean bó.

Lại ví dụ như mái tóc vì cả ngày chơi game mà rối như tổ quạ nay đột nhiên trở nên gọn gàng.

Bởi vì, học muội đến rồi.

Đương nhiên, tình huống kể trên không xuất hiện ở An Nhược Cốc.

Ngoại trừ bối cảnh gia giáo cùng tự thân tu dưỡng không nói, hình tượng An Nhược Cốc tuấn nhã vô song đa tài đa nghệ giống như đầu não của trường bọn họ.

Bộ dạng khắc sâu vào lòng người khác. Trước này đều được nữ sinh theo đuổi, trước nay đều không có nữ sinh nào không bị y hấp dẫn.

Nữ sinh nói: “Ôi, bạn học An sao có thể dịu dàng như thế, đẹp trai như thế.”

Chu Bằng nói: “Mẹ, sao có người bụng dạ đen tối như vậy giỏi giả vờ như vậy!”

Chu Bằng là bạn cùng phòng của An Nhược Cốc, cả ngày lấy việc bắt chước y cùng chế nhạo y làm mục tiêu sống, vừa đau khổ vừa vui sướng.

Hôm nay là ngày chào đón sinh viên mới của Đại học X.

Cơ bản công việc đón tiếp là do học sinh năm hai hoặc những người tình nguyện phụ trách, theo phân bố của học viện, vài ba người một tổ. An Nhược Cốc với vai trò là một thành viên quan trọng của Hội sinh viên, chuyện thế này lại càng phải còng lưng ra mà lo. Y cùng Hội trưởng Ôn Nhiên lập thành một tổ, phụ trách đưa người từ chỗ tiếp đón đến ký túc xá, thuận tiện giúp nhận đồ dùng sinh hoạt.

Bất giác đã đến giữa trưa.

Khí trời nóng bức, người đến báo danh đã không còn đông như lúc mới bắt đầu. Vì lo lắng cho nữ sinh, An Nhược Cốc bảo học tỷ Ôn Nhiên đi nghỉ ngơi trước, y nói một mình y làm là được.

An Nhược Cốc quạt quạt tờ giới thiệu trong tay, đợi vị học đệ hay học muội tiếp theo.

Rốt cuộc người với người đều không giống nhau, thời tiết như thế này, động tác như vậy, trông y lại vẫn thanh nhã vô cùng. Giống như cầm trong tay không phải tờ giấy giới thiệu màu sắc lòe loẹt mà là chiếc quạt xếp của vị công tử cổ đại văn nhã đang khẽ dao động.

Ngay lúc mọi người đều rời đi rồi, y cũng định trở về nghỉ ngơi, một cậu nam sinh sáng lấp lánh đi tới.

Đúng vậy, sáng lấp lánh. Trên đầu là một chiếc mũ sáng lấp lánh, trên người mặc một chiếc áo phông sáng lấp lánh, bên hông đeo một sợi dây xích sáng lấp lánh, sau mông là một chiếc cặp da sáng lấp lánh.

Vừa nhìn thấy cậu, An Nhược Cốc liền cảm thấy càng thêm nóng.

Nam sinh vóc người không cao, đeo một chiếc kính to gọng đen, phía sau kéo theo một túi hành lý rất to.

An Nhược Cốc đưa cho cậu một chai nước suối Nongfu Spring.

“Chào học đệ, anh là người phụ trách tiếp đón tân sinh viên, anh tên An Nhược Cốc.”

Nam sinh đẩy đầy cặp kính to.

An Nhược Cốc lấy thẻ chứng minh màu xanh đưa cho cậu xem, “Hàng năm có không ít học sinh năm hai năm ba giả vờ đến tiếp đón tân sinh viên để lừa bán đồ, học đệ em phải chú ý xem bọn họ có mang thẻ chứng minh hay không nhé.”

Nam sinh lau mồ hôi trên chóp mũi cậu.

An Nhược Cốc tiếp đó đón lấy túi hành lý trong tay cậu, “Đi bên này, chúng ta trước hết đi nhận mấy thứ.”

Cậu nam sinh chậm chạp đi theo y.

An Nhược Cốc đi tới nơi phát thẻ cơm, thẻ nước, thẻ giặt quần áo, có nữ sinh bảo bạn học đưa cho y, y liền đưa lại cho cậu nam sinh kia.

“Đây, trường chúng ta không phải dạng tất cả đều dùng một thẻ. Giữ kỹ.”

Nam sinh xoay người rời đi.

Nữ sinh đằng sau vội gọi: “A, học đệ, em còn chưa đưa tiền!”

Nam sinh nhíu mày, nhìn An Nhược Cốc nói: “Thế nên, đeo thẻ liền có thể tùy tiện bán đồ sao?”

“… Mấy cô ấy không phải tùy tiện bán đồ, phí làm thẻ là phí bắt buộc, không phải bọn họ thu làm tiền riêng.” Hóa ra cậu ta có thể nói.

Nam sinh lấy ví tiền từ trong túi quần ra, “Bao nhiêu?”

Nữ sinh nói: “Tiền làm mỗi thẻ là 15 đồng. Trừ tiền làm thẻ ra, trong thẻ cơm có 50 đồng, trong thẻ nước có 20 đồng…”

Nam sinh không nhịn được cắt lời cô: “Vậy tổng cộng phải đưa cô bao nhiêu tiền?”

“À, 135 đồng.”

Nam sinh rút một tờ đỏ cùng một tờ xanh lá ra, lại lần nữa quay người rời đi. An Nhược Cốc vội đuổi theo cậu.

Nữ sinh phía sau lại gọi với theo: “Học đệ, còn chưa trả lại tiền thừa cho em!”

Nam sinh giống như không nghe thấy, đột nhiên quay đầu nói với An Nhược Cốc: “Trong túi tôi có ô che nắng, anh che không?”

An Nhược Cốc mỉm cười: “Không cần.”

“Vậy anh che cho tôi đi.”

An Nhược Cốc còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy cậu nam sinh kia lấy từ trong túi ra một chiếc ô màu vàng đưa cho y, “Anh cầm cho tôi.”

Thế là An học trưởng tốt bụng một tay kéo hành lý, một tay cầm ô, vô cùng vô cùng cực khổ.

“Trước mặt là khu ký túc xá của cậu, cậu ở phòng nào tòa nhà nào?”

Nam sinh mở điện thoại: “Phòng 603 nhà F”.

Tao nhã như An Nhược Cốc cũng có lúc muốn chửi mẹ nó, nhà F là tòa nhà nằm sâu nhất về phía Đông của khu ký túc xá năm nhất, lại còn ở tầng 6!

Đi được hai bước, nam sinh kia đột nhiên nói: “Tôi đói rồi, muốn đi ăn.”

An Nhược Cốc thực sự muốn khóc, căn tin ở chỗ vừa rồi mua thẻ, cũng là nơi bọn họ vừa đi qua!

“Chúng ta trước hết mang đồ đạc đến phòng ký túc đã, mang theo cũng không tiện.”

“Không được, tôi muốn đi ăn trước.”

Thế là bà mẹ An đành phải một tay xách hành lý một tay cầm ô che nắng đi trở lại.

Tốt nhất đừng để tôi biết tên cậu, đồ quỷ, cậu cứ chờ đấy mà xem.

Tuy trong lòng đã bắt đầu hỏi thăm tổ tông nhà người ta, ngoài mặt An Nhược Cốc vẫn mỉm cười vui vẻ, giọng nói ôn hòa. Trước tiên dạy cậu làm sao dùng thẻ cơm, tiếp đó dạy cậu ta nếu thẻ hết tiền thì phải nạp thế nào, còn giới thiệu cho cậu ta mấy cửa hàng đồ ăn không tồi ở ngoài trường.

An Nhược Cốc ngồi tại bàn gần cửa sổ nhất đợi cậu.

Chỉ thấy cậu nam sinh mua một phần trứng xào cà chua cùng một phần thịt bò xào ớt xanh, rồi lại quay sang cửa sổ bên cạnh, mua một phần sườn kho và gà Kungpao.

Mỗi năm vào lúc khai giảng, thức ăn trong căn tin đều rất ngon, số lượng cũng đủ. An Nhược Cốc đưa thìa cùng đũa cho cậu, “Ăn hết được sao?”

Nam sinh chỉ đĩa sườn cùng cùng gà xào, “Cho anh.”

“À, không cần, cậu ăn một mình là được rồi, tôi không quá muốn ăn.”

“Anh không phải vì đón tôi mà chưa được ăn trưa sao?”

“Trời nóng quá, tôi không thấy đói.” Cũng không phải không cứu được.

“Ăn đi, buổi chiều tôi còn sai sử anh.”

Mẹ! An Nhược Cốc mỉm cười: “Cậu trước hết cứ về phòng nghỉ ngơi đi đã, tôi còn phải đi đón những sinh viên khác nữa.”

“Không được, anh đón tôi rồi phải phụ trách cả chương trình.”

An Nhược Cốc mỉm cười, “Ừm.” Đưa đến ký túc xá đã là hết chương trình rồi.

Kết quả một mình cậu ta quét sạch bốn phần thức ăn cùng một bát cơm.

An Nhược Cốc đã rất bình tĩnh. Y vẫn giữ nguyên nụ cười, xung quanh thi thoảng có nữ sinh đỏ mặt đến chào y.

Nhưng y vẫn có chút nghi vấn, không phải nói mời y ăn sao?

Kết quả y thực sự phụ trách cả chương trình.

Trải ga xếp chăn, treo màn, sắp xếp quần áo, thu dọn đồ đạc, còn giúp cậu ta quét dọn qua phòng ký túc.

Cuối cùng lúc không còn việc gì nữa, tên nhóc xấu xa kia nói: “Học trưởng số anh là gì, tôi sau này có chuyện sẽ tìm anh.”

Thế là An Nhược Cốc mỉm cười cho cậu ta số điện thoại nửa năm nay chưa hề dùng tới.