Tiểu Kiều Thê

Chương 41: Mây Mưa



Lương Chinh nhướng mày, trong mắt nhiễm vài tia cười ái muội, “Muốn uống à?”

Lần trước ai kia uống say xong phát điên, còn nháo sự cùng hắn tắm rửa, thật sự là giờ vẫn còn chờ mong a.

Tròng mắt Tống Lăng xoay chuyển, như nhớ tới điều gì, quyết đoán lắc đầu, “không uống!”

Lương Chinh cúi đầu lại gần, thấp giọng bên tai, “Uống chút đi, tăng thêm chút can đảm.”

Tống Lăng sửng sốt, nghiêng đầu nhìn hắn.

Ánh mắt chứa đựng ý cười thật sâu, ám chỉ kia cũng thật rõ ràng!

……..

Đêm về khuya, Lương Chinh còn đang tắm rửa, Tống Lăng cuộn mình trong ổ chăn, trong đầu đều là ma chú ‘rượu tăng can đảm’, bỗng nàng có chút hối hận, thật sự không nên nghe theo! Như vậy thì giờ nàng cũng không cần sợ hãi như vậy.

Tay nhỏ càng quấn chăn quanh mình thật chặt, lỗ tai dựng đứng, cẩn thận nghe ngóng thanh xung quanh.

Theo tiếng nước vang lên, tâm Tống Lăng cũng đập phanh phanh nhảy lên.

không biết qua bao lâu, liền có tiếng âm thanh xiêm y va chạm, lại có tiếng bước chân, hướng về phía giường mà tới.

Tống Lăng sợ tới mức bả vai run lên, phản xạ có điều kiện mà nhắm mắt lại.

Thời điểm Lương Chinh đến gần, chính là nhìn thấy trạng thái đà điểu này của tiểu kiều thê.

Mỉm cười thật nhẹ, chậm rãi tới sát mép giường, ngồi quỳ một gối, đôi tay chống sát bên sườn Tống Lăng, cúi người cắn nhẹ vào tai mượt, âm thanh trầm khàn, “Trong phòng có rượu, có muốn uống chút không?”

Tống Lăng mở to hai mắt, khuôn mặt đỏ rực, nhỏ giọng hỏi ngược lại, “Có… có thể chứ?”

Lương Chinh cười ra tiếng, cúi đầu hôn môi nàng một cái thật nhẹ, “Đừng sợ A Lăng.”

hắn duỗi tay kéo chăn nàng, Tống Lăng giật mình vội vàng túm chăn thật chặt, hai bên vào trạng thái giằng co, ánh mắt va chạm trên không trung.

Mặt Tống Lăng đỏ hồng, ngại ngùng không dám nhìn nữa, rũ đôi mắt đẹp nhìn xuống. Nhưng tầm mắt liền thấy thân thể trần trụi to lớn, cơ bắp rắn chắc tràn ngập lực lượng.

Nhìn tới mức mặt đỏ tim đập, đôi mắt cũng không biết nên đặt ở nơi nào, Lương Chinh kéo chăn, lực tay hơi lớn khiến Tống Lăng cảm giác được liền khẩn trương kéo lại, nhưng đâu có địch nổi ai kia, chỉ kéo thêm lần nữa, chăn trên người Tống Lăng đã bị xốc lên.

Trong nháy mắt là tiếng thét chói tai ‘a’ vang vọng khắp phòng, hai tay bưng kín mặt, quay người súc vào trong góc tường không chịu nhìn ra nữa.

trên thực tế, nàng còn mặc xiêm y, Lương Chinh nhìn bộ dáng của nàng cũng buồn cười, nghiêng người lại gần, một tay phát vào mông tròn nẩy lên kia.

Cả người Tống Lăng cứng đờ, đôi mắt trợn tròn vì ngạc nhiên.

Đánh….mông. hắn, hắn, hắn đánh mông nàng???

Tống Lăng lại động cũng không dám, cứng ngắc giữ nguyên tư thế.

Lương Chinh đành phải nhích lại gần, tay với eo nàng, đặt trên bụng nhỏ, cúi đầu áp môi lại gần phía sau tai, hôn dịu dàng.

Tay trái cũng chậm rãi vói vào từ dưới vạt áo, rõ ràng là trời đông giá rét, mà lòng bàn tay hắn phủ lên bụng nhỏ trong nháy mắt, thên thể Tống Lăng không chịu khống chế mà run rẩy, độ ấm như phát bỏng chạm vào tâm can nàng.

Tiếng nói khàn khàn vang lên từ đằng sau, lại cọ nhẹ vòng eo nàng, “Ngoan, đừng sợ….”

Tống Lăng nào có thể không sợ chứ, miếng mím thật chặt, lông mi run rẩy như bé bướm đập cánh khi bị sa vào mạng nhện vậy.

Lương Chinh lướt nụ hôn từ sau tai xuống cổ, tay trái vẫn hướng lên trên, đáp nhẹ trên ngực trái mềm mại của kiều thê.

Bàn tay dày rộng phủ lên kiều hoa, dường như lông tơ cả người đều dựng đứng lên, xương sống Tống Lăng cũng căng thẳng rồi.

Lương Chinh thấy nàng vẫn khẩn trương, tay trái liền buông xuống.

Trước ngực bỗng nhẹ nhàng, Tống Lăng tức khắc buông lỏng, thế nhưng trong nháy mắt, Lương Chinh liền đỡ bả vai nàng, kéo thân thể kiều thê nằm thẳng, cả thân thể to lớn liền đè lên.

Tống Lăng cắn môi, đôi mắt đầy nước nhìn hắn chằm chằm, hiển nhiên nàng khẩn trương vô cùng.

Lương Chinh sờ mặt nàng, thấp giọng cười, “Sợ cái gì?”

Thanh âm nhỏ như muỗi đáp, “Thiếp...thiếp không….”

“Ta cũng không.”

Tống Lăng nghe vậy cả người nóng bỏng, toát đầy mồ hôi.

Lương Chinh cúi đầu lại hôn nàng, nụ hôn nhẹ nhàng dường như đang trấn an cảm xúc của nàng.

Khóe môi ấp ám chạm vào nhau, ôn nhu vuốt ve nhẹ nhàng, hồi lâu mới tiến quân muốn thâm nhập sâu hơn. Vì quá khẩn trương, hàm răng Tống Lăng cắn thật chặt, Lương Chinh lại cắn nhẹ môi nàng, theo cái đau nhói bất ngờ, không kịp phản ứng ‘ô’ một tiếng. Lương Chinh liền thuận theo mà vào, môi lưỡi giao triền.

Mới đầu ôn ôn nhu nhu, Tống Lăng còn có thể theo kịp, càng về sau, nụ hôn càng kịch liệt, phảng phất muốn nuốt luôn nàng vào trong bụng vậy.

Tống Lăng thở không nổi, nức nở đẩy bả vai cường tráng ra.

Hôn thật mạnh một cái, rốt cuộc Lương Chinh cũng chịu buông tha nàng.

Khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, vừa được thả ra liền thở dốc từng ngụm, ai kia cũng không để nàng có cơ hội nghỉ ngơi, lại lần nữa bao phủ lên đôi môi đỏ thắm.

Bên ngoài là tuyết phủ đầy trời, gió rét lạnh lẽo, bên trong, nhiệt độ lại như mùa hè chói chang.

Phù dung chớm nở, quần áo trên người Tống Lăng không biết từ khi nào đã hoàn toàn cởi bỏ, thân thể nóng như lửa của Lương Chinh dán chặt, hô hấp gấp gáp, “Sợ sao?”

Mặt Tống Lăng ửng đỏ, mắt ngấn nước sáng long lanh, gật gật đầu.

Giọng Lương Chinh càng khàn hơn, lại ôn nhu như cũ, “Đừng sợ, ta sẽ thực nhẹ.”

Đêm còn dài, ánh trăng chiếu lên mảnh tuyết trên sân, phá lệ sáng ngời lộng lẫy.

Tuyết trắng vẫn còn rơi, dừng trên những nhánh cây phát ra tiếng ‘tư tư’.

Tận sau nửa đêm, vẫn cứ truyền ra âm vang ồ ồ thở dốc của nam nhân và tiếng khóc nghẹn ngào thút thít tinh tế, quanh quẩn trong viện, làm người ta không nhịn được mà mơ màng.

……..

Lương Chinh biết đây là lần đầu tiên của nàng, sợ làm nàng đau nên động tác hết sức ôn nhu, chỉ là càng về sau, dù cố gắng nhưng khắc chế không nổi sức mạnh và tốc độ.

Năm nay hắn 24 tuổi, đúng là độ tuổi huyết khí phương cương. Mà hắn lại là người thanh tâm quả dục, nơi biên quan cơ khổ, các huynh đệ tụ tập uống rượu, có đôi khi hi hi ha ha cười nói chuyện người lớn. Rốt cuộc hắn cũng là một nam nhân trẻ khỏe bình thường, tay phải cũng được tự sử dụng nhiều lần, chỉ là cảm giác ngày đó và bây giờ là hoàn toàn khác nhau. Hoàn toàn hợp nhất thể xác và tinh thần với nữ nhân mình yêu thương, quả thực là con mẹ nó vô cùng tuyệt vời sung sướng!

hắn chưa bao giờ biết, nguyên lai, loại chuyện nam nữ như này lại làm con người ta vui sướng như thế, bộ dạng kiều thê căn môi gắt gao không muốn rên rỉ, thế nhưng dưới lực đạo mạnh nhẹ của hắn, nàng vẫn phát ra âm thanh nức nở nơi yết hầu, cúi đầu hôn thật mạnh đôi môi xinh đẹp, hận không thể nuốt nàng vào trong bụng, khảm nàng vào trong tim.

Tống Lăng quả thực ăn không tiêu, cánh tay ôm cổ Lương Chinh, âm thanh nức nở run rẩy khiến người ta muốn dừng cũng không dừng được. Lương Chinh dời môi sát tai ngọc, “Ngoan, kêu ra đi, đừng chịu đựng.”

Mặt Tống Lăng đỏ bừng, làm sao lại không biết xấu hổ thế chứ, mắt phiếm thủy quang, cứ như giây tiếp theo sẽ rớt nước mắt, nhìn cực kỳ động lòng người.

Đôi mắt Lương Chinh đen nhánh, sâu thẳm nhìn nàng chăm chú.

Ánh mắt ấy quá mức nóng rực, Tống Lăng bị nhìn tới thẹn thùng, nhịn không được giơ tay che mắt hắn, âm thanh nghẹn ngào kỳ cục, “không cần, đừng nhìn mà…’’

Lương Chinh kéo tay nàng xuống, ánh mắt thâm thúy nhìn nàng, gằn từng chữ một, “A Lăng, nhìn ta.”

Như ma chú vậy, Tống Lăng ngẩn người, không chịu khống chế nhìn hắn, đôi mắt đầy ham muốn chứa ảnh ngược của mình.

Động tác ra vào cũng chậm nhẹ hơn, “A Lăng, gọi tướng công.”

Ánh mắt cùng giọng nói ôn nhu vô cùng, Tống Lăng thẹn thùng quá, mím môi rồi nhẹ nhàng hô, “Tướng công.”

Ánh mắt Lương Chinh cười thích ý, động tác dừng hẳn lại, cúi xuống hôn đôi mắt nàng, cổ họng phát ra tiếng than thở đầy thỏa mãn, “A Lăng.”

một tiếng ‘A Lăng’ kêu lên, làm lòng Tống Lăng vừa ngọt ngào vừa ấm áp, nàng nhịn không được ôm cổ hắn thật chặt, đôi mắt cong cong vui sướng, thanh âm mềm mại, “Tướng công.’’

Lương Chinh nhìn khóe mắt cong cong xinh đẹp, nhịn không được cũng cười, nhướng mày, ái muội, “Tiếp tục?”

Tống Lăng thẹn thùng, gương mặt nóng bỏng. Nàng nhấp môi, nghiêng đầu, nhìn về phía vách tường.

Trong lòng có chút ảo não, loại chuyện này vì sao còn hỏi nàng.

Chán ghét.

Lương Chinh nhớ nàng là lần đầu tiên, không dám liều mạng lăn lộn, sợ nàng đau.

Mãi tới nửa đêm mây mưa mới tan, ôm người trong ngực, môi dán môi, tiếng nói khàn khàn, “Có đau hay không?”

Đầu Tống Lăng vùi trong ngực Lương Chinh, mặt đỏ ửng, nhẹ nhàng lắc đầu, “Còn tốt.”

Lương Chinh ôn nhu săn sóc, nàng thật sự cảm thấy tốt.

Sợ người ta không tin, đành ngẩng đầu, mắt thu thủy nhìn Lương Chinh, “thật sự mà.”

Lương Chinh nghe vậy, cười ra tiếng, kéo chăn lên, “Ngủ đi, ngày mai còn muốn ra cửa.”

……..

Buổi sáng ngày hôm sau, giống như bình, Lương Chinh tỉnh từ rất sớm, tinh thần sảng khoái mười phần.

Còn Tống Lăng lại không được như vậy, thời điểm Lương Chinh rời giường, nàng không có cảm giác, cả người đều chìm trong chăn mềm ấm áp.

Lương Chinh tắm rửa xong, ra tới nơi thấy nha đầu này vẫn cuộn thành một đoàn trên giường, nhịn không được cười sủng nịnh.

Biết nàng hôm qua đã mệt muốn chết, không nỡ kêu người dậy.

Ngồi bên mép giường, cúi người, kéo bọc chăn lộ mặt nàng, cúi đầu hôn nhẹ lên mặt nàng, thấp giọng, “Nàng ngủ thêm lát nữa, tẹo ta sẽ đến gọi nàng.”

Hai mắt Tống Lăng vẫn nhắm ngủ ngon lành, không có phản ứng gì.

Lương Chinh dém lại góc chăn cho nàng, mới đứng dậy đi ra ngoài.

Tối qua còn rơi tuyết, sáng nay đã có mặt trời.

Toàn bộ ánh sáng rực rỡ, làm tâm tình người ta cũng thoải mái theo.

Tống Diên bưng nước muốn vào hầu hạ chủ tử rửa mặt, liền thấy vương gia đang đứng ở cửa, vội uốn gối hành lễ, “Vương gia.”

Lương Chinh liếc nàng một cái, “Đừng quấy rầy nàng, để nàng ngủ thêm một lát.”

Tử Diên nghe vậy, vội đáp, “Vâng, thưa vương gia, nô tỳ rời đi ngay.”

Lương Chinh rời Ly viện tới hoa viên.

Trong hoa viên có mười mấy rương lớn, bên trong tất cả đều là vàng bạc châu báu, Tài thúc cùng hạ nhân đang kiểm kê. Ngẩng đầu thấy vương gia bước lại đây, liền vội vàng chạy tới, “Vương gia.”

Lương Chinh nhìn hơn mười rương trước mắt, “Đều chuẩn bị tốt chưa?”

“Bẩm vương gia, dựa theo lệnh của ngài, đều chuẩn bị đầy đủ, chờ kiểm lại số lượng, lão nô liền liền an bài người chuyển lên xe ngựa.”

Lương ‘ừ’ một tiếng, “Thanh Phong đã trở lại chưa?”