Tiểu Kiều Thê

Chương 38: Phu thê



Hơi dừng, lại nói: “Vốn dĩ muốn cho các ngươi nghỉ một ngày.”

Vừa dứt lời, ánh mắt khát khao của tất cả mọi người đều tụ hội lại.

Lương Chinh không hề nhìn lại, dứt lời liền xoay đi.

Lúc này cả bọn mới nhìn nhau, dường như đạt chung nhận thức, hô to, “Vương gia, chúng ta mệt!”

Khóe miệng Lương Chinh hơi cong cong, chờ một chút mới nhả lời vàng, “Trở về nghỉ ngơi đi, chiều mai tập hợp.”

Dứt lời, nghiêng người, bước vào doanh trướng.

Lương Chinh đi vào, binh lính bên ngoài sung sướng phát ngốc rồi, đột nhiên có người hỏi, “Nương ta, không phải ta nằm mơ chớ? Sáng Vương gia còn mặt mày nặng nề sao!.”

“Quản hắn, đi mau, chờ Vương gia đổi ý, muốn đi cũng không đi được!”

“Đúng đúng đúng! Lão tử phải về nhà xem tức phụ nhi!”

Nam nhân tham gia quân ngũ hàng năm, vừa được nghỉ ngơi liền nóng lòng về nhà, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng ai.

Lương Tẫn Lục Phù vừa trở về, liền thấy cả đám xách tay nải hớt ha hớt hải ra ngoài.

Tiện tay bắt lấy một người hỏi han, “Đây là chạy lũ sao?”

Binh lính kia kích động, “Bẩm Tứ gia, Vương gia cho nghỉ một ngày.”

Lương Tẫn ngạc nhiên trợn tròn, “A, mặt trời lặn hướng Đông?” nói rồi quay qua nhìn mặt trời, cũng ngơ luôn rồi.

“Còn không phải như vậy sao! Tứ gia, ta phải đi!” Vừa dứt lời, liền không thấy người đâu cả.

Hai người ăn ý liếc nhìn nhau, không hẹn mà cười cười đầy thâm ý.

Lúc tới cửa trướng, liền nhìn một Lương Chinh đang nhàn nhã uống trà.

Sách, nhàn hạ nhỉ? “Nhị tẩu trở lại rồi sao?”

“Ừ” Khóe miệng ai kia còn cong cong vui vẻ nha.

Lương Tẫn kéo ghế ngồi xuống, thuận tay đổ trà cho mình, hóng hớt, “Chưa gặp ngươi vui vẻ như vậy, người xưa nói rất đúng, anh hùng khó qua ải mỹ nhân.”

Lương Chinh cười nhẹ, “Đệ đệ của A Lăng tới kinh thành, buổi tối có yến tiệc, ngươi cũng lại đây đi.”

Lương Tẫn hỏi vội, “Tẩu tử làm cơm sao?”

một cái liếc mắt sắc lẻm bắn lại, “Ngươi nằm mơ sao?”

Lương Tẫn: “……”

Lại còn khoe khoang, “Về sau, đồ ăn A Lăng làm, chỉ mình ta mới được ăn.”

Lương Tẫn: “……”

______Phân cách tuyến ấu trĩ________

****

Tại Ly viện.

Từ Diên ngồi xổm trước chậu than hồng, dùng que chọc nhẹ nhàng thêm than, bếp lò càng thêm cháy mạnh, cửa đã đóng, căn phòng thực ấm áp.

Tống Lăng kéo tay Tống Khê, ngồi cạnh bếp lò, hai tỷ đệ cùng sưởi ấm. Truyện Full

Dáng ngồi của Tống Khê mười phần đoan chính, dù bị bỡ ngỡ bởi căn phòng rộng cũng chỉ ngạc nhiên chút, “Tỷ, ngươi không về nhà sao?”

Tống Lăng còn chưa kịp trả lời, Tử Diên liền cười nói, “Ngươi ngốc a, tỷ ngươi chính là Vương phi, Vương gia còn thích nàng như vậy, đây là phúc khí mà bao người mong còn không được a.”

Tống Lăng đã kể tỉ mỉ mọi chuyện với đệ đệ, Tống Khê cũng hiểu, trời xui đất khiến tỷ tỷ lại gả được cho người mình thích, hắn cũng vui vẻ thay tỷ tỷ.

Chỉ là …

Nhịn không được nhìn xung quanh, cảm thấy mơ hồ.

Tỷ tỷ hắn, thế mà lại trở thành Vương phi, hơn nữa, tỷ phu còn là An Nam Vương gia có chiến công hiển hách uy danh truyền xa.

Trước kia Tống Khê còn nói, chờ hắn trở thành Trạng nguyên, nhất định phải tìm một nam nhân thật tốt thật tốt cho tỷ tỷ.

Xem ra, nam nhân có thể so sánh với Lương Chinh chỉ sợ càng ít.

Vừa nãy, tỷ tỷ kể chuyện về tỷ phu, khuôn mặt luôn tươi cười, có thể thấy được nàng vô cùng vô vẻ cao hứng.

Tỷ tỷ là nhất, chỉ cần tỷ vui vẻ thôi.

Chỉ là...hắn có chút lo lắng.

Trước giờ, vương tôn công tử, đều có tiếng thê thiếp thành đàn, hắn sợ sau này tỷ hắn chịu ủy khuất.

Nếu vậy, thà rằng để tỷ cưới một nam nhân bình thường, chỉ có duy nhất tỷ tỷ thôi.

Nghĩ nghĩ, nghiêm túc nhìn Tống Lăng, chậm chậm nói, “Tỷ, ta nghe nói, các vương gia, quý công tử nơi chốn kinh thành đều là tam thê tứ thiếp…”

Trong mắt hắn lộ lo lắng không yên, muốn, lại không nói được tiếp.

Tống Lăng hiểu suy nghĩ của đệ đệ, “Vương gia không như vậy, ngay cả nha hoàn bên người hắn cũng không có ai cả.”

Tống Khê ngạc nhiên, “thật sự?”

Tống Lăng gật đầu thật mạnh, “thật!”

Tử Diên bên cạnh cười cười, “A Khê, ngươi nghĩ thật nhiều.”

Tống Khê không để ý, “Ta có một tỷ tỷ là nàng, không lo lắng cho nàng thì lo lắng cho ai.”

Tống Lăng nghe vô cùng cảm động, ấm áp cả cõi lòng, nhịn xuống xúc động cười cười, sờ đầu hắn, “A Khê của chúng ta trưởng thành rồi.”

Chạng vạng tối, Lương Chinh hồi phủ mang theo Tứ vương gia.

Vừa vào cửa, quản gia liền cười khanh khách đón chào, “Vương gia, tứ gia.”

Lương Chinh: “Vương phi đâu?”

“Bẩm Vương gia, Vương phi nương đang ở Ly viện.”

“Vậy qua Ly viện ăn cơm đi.”

Tài thúc vội đáp ứng. Vốn dĩ phòng bếp làm đồ ăn cũng gần xong cả rồi.

Hai người về Ly viện, liền nghe thấy tiếng cười trong phòng truyền lại.

*****

Cửa vừa mở, Lương Tẫn đã cười hì hì, “Tẩu tử, hoan nghênh về nhà a.”

Tống Lăng cười ngượng ngùng.

Lương Chinh nhấc chân vào trong, theo bản năng, Tống Lăng kéo tay áo trượng phu, “Lạnh lắm, vào trong sưởi một lát cho ấm đi.”

Vừa nói vừa cởi áo ngoài xuống cho hắn, Tử Diên cũng tiến lên tiếp nhận.

Lương Chinh nắm tay, dắt nàng qua phía bếp lò.

Tống Khê vẫn ngồi đó, ánh mắt nhìn ai kia cũng không còn tia cảnh giác như trước, có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng hô, “Tỷ phu.”

‘Ừ’ một tiếng, thuận thế liền ngồi đối diện vị cữu cữu thê tử nhà mình.

Tầm mắt nhìn xuống mặt mày vẫn còn vết thương, hẳn là ngày đó bị đánh ở trên phố, còn chưa khỏi đi.

“không tìm đại phu chữa sao?”

Tống Khê bị nhìn chằm chằm, có chút ngượng ngùng, “Xoa rượu thuốc.”

Lương Chinh quay đầu phân phó, “Ngươi đi Hồi Xuân đường, mời Trương đại phu tới.”

Tử Diên vội vâng, “Vương gia, nô tỳ đi ngay.”

một bên sưởi ấm, cũng không quên nói chuyện chính, “Ta đã bảo Tài thúc dọn dẹp Vu viện, sau này A Khê sẽ trụ ở đó.”

Tống Khê sửng sốt, theo bản năng nhìn tỷ tỷ.

Tống Lăng cảm động nhìn người thương, cảm kích tràn đầy, “Cảm ơn Vương gia.”

Nàng là thật sự mong cho Tống Khê lưu lại, hắn còn nhỏ, lưu ở đây nàng cũng tiện trông nom.

Lương Chinh cười cười, sờ đầu nhỏ, “Cảm ơn cái gì, đệ đệ ngươi còn không phải đệ đệ ta sao.”

Nghĩ nghĩ, lại nói, “Có đọc sách sao?”

Tống Khê gật đầu.

Tống Lăng kiêu ngạo nói, “A Khê đọc sách rất tốt, tiên sinh đều khen hắn a.”

Tống Khê thẹn thùng, đỏ cả mặt mũi.

Lương Chinh lại không để ý vị đệ đệ này, trêu ghẹp thê tử, “Đệ đệ đọc sách tốt như vậy, ngươi làm tỷ tỷ, thế nào lại cái chữ to đều không biết?”

Tống Lăng dẩu miệng, “Ta không thích đọc sách a.”

Ý cười trong mắt càng sâu, giơ tay sờ đầu nàng, cũng không trêu nữa, Lương Chinh quay đầu nói, “Trước nghỉ ngơi hai ngày, ta sẽ thu xếp để ngươi nhập học ở thư viện Nam Sơn.”

Tống Khê nghe vậy, đột nhiên ngẩng đầu, “Thư viện Nam...Nam Sơn?”

Dường như không thể tin, có chút cà lăm hỏi lại.

Khi còn ở trường tư thục, mọi người cũng từng nói tới, thư viện Nam Sơn chốn kinh thành là thư viện tốt nhất thiên hạ này, tiên sinh có tri thức uyên bác nhất, đều dạy học ở nơi này.

Trường học không chỉ dạy đọc sách, còn có lục nghệ, cầm kỳ thư họa, cưỡi ngựa bắn cung… Đây đều là chương trình bắt buộc!

Nhưng nơi chỉ thu nhận con cháu quý nhân, dân chúng bình thường không có cơ hội đi vào.

Tống Khê khắc chế không được kích động trong lòng là chuyện bình thường đi! Tống Lăng lại tò mò, “Thư viện Nam Sơn?”

không chờ Lương Chinh trả lời, Tống Khê kích động, “Là thư viện tốt nhất thiên hạ!”

Lại cảm kích nhìn nhìn tỷ phu, “Cảm ơn tỷ phu.”

Lương Chinh hơi mỉm cười, vỗ bả vai hắn, “Học cho tốt.”

Tống Lăng vui mừng, đột nhiên hỏi, “Ta có thể đi học sao?”