Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương

Quyển 1 - Chương 37: Ăn hàng đột kích



Editor: Ôp

Đối với việc Mạc Hàn Hàn thỉnh thoảng tìm các loại lý do tới để giảng dạy hành vi của mình, nhiếp chính Vương đại nhân lười để ý tới, nhưng mà đi theo con nhóc này đến trưa, bụng có chút đói.

Mắt thấy Hàn Hàn hình như vẫn chưa định dừng chân, Nhiếp Chính vương đại nhân hơi cau mày, không trách được mười bốn tuổi nha đầu dáng dấp cùng đậu nha món ăn tựa như, cơm cũng không ăn đầy đủ, có thể cao lên sao! di@en*dyan(lee^qu.donnn)

Đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Hàn, Hàn Hàn cúi đầu: "Sao thế?"

"Ta đói bụng." Mộ Dung Ý khẽ nâng cằm nhỏ tinh sảo, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hàn Hàn.

Hàn Hàn nhìn mặt trời một chút, lúc này mới giật mình, bất tri bất giác đã đến trưa, Tiểu Phong Phong một đứa bé đi theo mình cho tới trưa như vậy, kiên trì đến bây giờ mới nói đói, sợ là đã đói bụng từ sớm đi?

Vội vàng ôm Mộ Dung Ý cười nói: "Sáng hôm nay Tiểu Phong Phong cực khổ rồi, dùng làm phần thưởng, tỷ làm cho đệ một bữa tiệc lớn có được hay không?"

Cằm nhỏ tinh sảo mượt mà của Mộ Dung Ý hếch lên: "Cho phép."

Trên đầu Hàn Hàn trượt xuống một hàng hắc tuyến, đứa bé hung dữ này, quả nhiên vẫn có thể kiêu ngạo!

**

Trong nhã gian lầu hai tửu lâu Như Ý, Hàn Hàn hài lòng nhìn các món ăn trên bàn, xương sườn phật thủ (*h/ả), một đĩa bánh trứng bột hoa tiêu vòng, một mâm trứng tráng phù dung, quả nhiên trong hoàn cảnh không bị ô nhiễm này, di@en*dyan(lee^qu.donnn) chất lượng nguyên liệu xuất ra đều vô cùng tốt, chỉ ngửi mùi vị này, thì so với lúc mình làm ở hiện đại không biết ăn ngon hơn bao nhiêu lần.

Vui vẻ múc một chén nhỏ trứng phù dung đưa đến trước mặt Mộ Dung Ý: "Nếm thử một chút xem, có ăn được hay không."

Đối với thủ nghệ của Mạc Hàn Hàn, Nhiếp Chính vương đại nhân không thể xoi mói, nếm thử một miếng, gật đầu: "Ăn ngon."

Đương nhiên ăn ngon, Hàn Hàn đắc ý nheo mắt lại, lúc ở hiện đại, vì có thể thời thời khắc khắc ăn được thức ăn ngon, nàng đặc biệt học qua thủ nghệ cùng với đầu bếp của nhà hàng năm sao.

Hai người đang ăn vui vẻ ở trong phòng, liền nghe thấy tiếng gõ cửa "cốc cốc".

Cho là người làm tới đây đưa nước trà, Hàn Hàn cũng không ngẩng đầu lên kêu một tiếng: "Vào đi." Đũa gắp một ít phật thủ thả vào trong chén Mộ Dung Ý, "Không thể ăn thịt mãi, tiểu hài tử phải mặn chay phối hợp, dinh dưỡng mới có thể cân đối."

Cánh cửa "két" một tiếng bị mở ra, hồi lâu không nghe thấy giọng nói gì, Hàn Hàn ngẩng đầu, chỉ thấy một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi sáng sủa đứng ở cửa, thiếu niên mặc một thân y phục trắng hoa cẩm bào, vóc người vi phong, trên khuôn mặt tròn vo khảm một đôi mắt tròn xoe, thoạt nhìn có cảm giác vô cùng vui mừng, lúc này, đôi mắt tròn xoe kia đang nhìn chằm chằm vào thức ăn ngon trên bàn, phát ra ánh sáng kinh người. di@en*dyan(lee^qu.donnn)

Hàn Hàn kinh ngạc: "Công tử có chuyện sao?"

Hầu kết thiếu niên hoa phục chuyển động trên dưới một cái, Hàn Hàn hình như nghe một tiếng "ực" nuốt nước miếng, chỉ thấy thiếu niên lè lưỡi liếm khóe môi, thật giống như mất rất lớn khí lực mới có thể di chuyển ánh mắt từ thức ăn đến trên người Hàn Hàn.

Sau khi thấy Hàn Hàn thì hơi sững sờ, giống như không nghĩ tới trong phòng là một cô nương tuổi còn nhỏ cùng một đứa bé, nhất thời có chút không biết làm sao, có chút ngượng ngùng, thành thật nghiêm túc thi lễ: "Tại hạ Tiếu Nguyên Bồi, mạo muội tới đây xin cô nương tha lỗi."

Trong nháy mắt Hàn Hàn thấy Tiếu Nguyên Bồi, trong lòng suy đoán, người này tám phần là bị mùi thơm của thức ăn ngon hấp dẫn đến.

Khuôn mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt: "Không biết Tiếu công tử tới đây có chuyện gì?"

Tiếu Nguyên Bồi lại liếc sang thức ăn ngon trên bàn, miệng lặng lẽ nuốt nước miếng, ánh mắt chống lại Mạc Hàn Hàn: "Thức ăn trên bàn cô nương là món mới sao? Không biết tên gọi là gì?" Biết tên để gọi đầu bếp dựa theo làm một bàn.

Mấy hôm nay mỗi ngày hắn đều tới tửu lâu Như Ý, ăn hết mấy chiêu bài món ăn trong tửu lâu, nhưng chưa từng thấy qua mấy món ăn này, di@en*dyan(lee^qu.donnn) ngay cả bánh bột ngô trong đĩa thoạt nhìn cũng mỹ vị như thế, không nhịn được lại nuốt một ngụm nước miếng.

Tiếu Nguyên Bồi vừa tiến đến, mặt Mộ Dung Ý liền âm u.

Tiếu Nguyên Bồi, cháu ruột nhỏ nhất trong Tiếu gia - một trong tứ đại thế gia kinh thành, ở kinh thành nổi danh ăn hàng, trừ bỏ thích ăn, chính là chơi, còn lại chỉ là kẻ vô tích sự, so với công tử quần áo lụa là bại gia chi tử không khá hơn bao nhiêu, cũng chính vì được tổ phụ tổ mẫu của hắn yêu chiều che chở, nên mới không bị nước miếng mọi người dìm chết.

Một kẻ ăn hàng như vậy sao lại chạy tới nơi này? Hơn nữa, thấy dáng vẻ đối phương mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào những món ăn ngon trên bàn, trong lòng Mộ Dung Ý đột nhiên dâng lên một dự cảm xấu.

Quả nhiên, Hàn Hàn cười híp mắt mở miệng: "Món ăn này là xương sườn phật thủ, đây là trứng tráng phù dung, cái này là bánh trứng bột hoa tiêu vòng —— tất cả đều là do ta làm, tửu lâu không có bán."

"A, không có bán?" Tiếu Nguyên Bồi lập tức trở nên mất mác, tửu lâu không có bán, chẳng phải là mình không có ăn? Ánh mắt tròn xoe nhấp nháy, miệng nuốt nước miếng, chưa từ bỏ ý định nhìn chằm chằm Hàn Hàn: "Vậy ta có thể cùng cô nương ăn hay không, ta sẽ trả bạc." Vẻ mặt đáng thương giống như một con chó trắng đang ngồi chồm hổm trên mặt đất chờ thức ăn.

"Không thể!" Không đợi Hàn Hàn nói chuyện, Mộ Dung Ý liền nghiêm mặt cự tuyệt. di@en*dyan(lee^qu.donnn) Dựa vào tin đồn hắn nghe được, người ăn hàng này một khi nhận định cái ăn, trừ phi là ăn đến chán, nếu không hắn có thể ngày đêm ở trong tửu lâu, kêu đầu bếp nấu cơm cho hắn.

Vì chuyện này, Tiếu gia bọn họ không biết mời bao nhiêu đầu bếp về trong nhà làm khách.

Hắn cũng không hy vọng Hàn Hàn bị kẻ ăn hàng này để mắt tới!

Đôi tai "Con chó trắng" lập tức xụ xuống, vẫn không từ bỏ ý định nhìn chằm chằm Hàn Hàn: "Thật sự ta sẽ trả tiền mà."

Nhìn đối phương vẻ mặt "hãy thương hại ta đi", Hàn Hàn không đành lòng cự tuyệt.

Siết chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Dung Ý, cho rằng hắn không đồng ý là biểu hiện bảo hộ thức ăn của đứa nhỏ, nàng dụ dỗ: "Tiểu Phong Phong ngoan, dù sao hôm nay tỷ làm thức ăn khá nhiều, hai người chúng ta cũng ăn không hết, hay để cho hắn ngồi xuống ăn cùng chúng ta có được hay không?"

Thiếu niên trước mắt này vẻ mặt ngây ngô thèm ăn, nghĩ đến cũng không phải là người xấu. Nếu đã không đành lòng cự tuyệt, cho đối phương ăn một bữa cơm, lại có thể kiếm được một khoản tiền, tại sao không đồng ý.

"Thật sự?" Tiếu Nguyên Bồi lập tức vui mừng, lỗ tai lần nữa giơ lên, cặp mắt tròn vo bởi vì quá mức hưng phấn mà nheo lại sát nhau, khóe môi toét ra, lộ ra hai hàm răng trắng bóc, "Vậy ta không khách khí nữa!" di@en*dyan(lee^qu.donnn) Nói xong, giống như chỉ sợ Hàn Hàn muốn đổi ý, nhanh chóng biến mất ở trước cửa, lúc xuất hiện lại, đã cầm chén đũa vững vàng ngồi ở bên cạnh bàn ăn.

Hàn Hàn kinh ngạc nháy mắt mấy cái, tốc độ này cũng quá nhanh đi? Còn có, vừa rồi rõ ràng mình hỏi thăm ý kiến Tiểu Phong Phong, hình như còn chưa đáp ứng mà?

Tiếu Nguyên Bồi bất chấp những thứ này, gắp một miếng xương sườn bỏ vào trong miệng, nhai một cái, ngay cả ánh mắt cũng sáng lên, ăn quá ngon! Nghiêng đầu, khuôn mặt kỳ vọng nhìn Hàn Hàn: "Những món này đều do chính tay cô nương làm?"

Hàn Hàn gật đầu, múc một muỗng trứng tràng phù dung cho vào trong đĩa nhỏ của Mộ Dung Ý: "Đúng thế, không biết công tử cảm thấy mùi vị như thế nào?" Ngồi cũng đã ngồi xuống, vậy cùng nhau ăn đi.

Tiếu Nguyên Bồi nuốt xuống miếng thịt trong miệng, cặp mắt sáng lên: "Ăn quá ngon!"

Mặc dù biết mình làm cơm ngon, nhưng mà được đối phương nhiệt tình tán dương như vậy, trong lòng Hàn Hàn vẫn không nhịn được đắc ý, mặt mày tươi cười cong cong: "Ăn ngon thì ngươi ăn nhiều một chút."

Tiếu Nguyên Bồi gật đầu: "Như thế, ta liền không khách khí." Cúi đầu gặm lấy gặm để.

Tốc độ hắn ăn cơm cực nhanh, nhưng thoạt nhìn một chút cũng không thô tục, thậm chí còn có loại cảnh đẹp ý vui.di@en*dyan(lee^qu.donnn)

Mặt Mộ Dung Ý đen lại, ngươi có khách khí hả! Đưa tay kéo đĩa trứng tráng phù dung đến trước mặt mình: "Đây là của ta!" Giống như đang ăn cùng một kẻ dã nhân, hắn mới không cần phải ăn nước miếng còn dư lại!

Tiếu Nguyên Bồi "hửm" một tiếng ngẩng đầu lên mờ mịt nhìn, trong miệng ngậm một miếng xương sườn, giống như vẫn không hiểu đối phương nói gì, lại cúi đầu tiếp tục ăn.

Hàn Hàn nhướn mắt nhìn thiếu niên bạch y hoa phục trước mặt cúi đầu ăn khoan khoái, đột nhiên cảm thấy một màn này rất có cảm giác vui vẻ, giống như mình đang cho một con chó sủng vật ăn cơm, không khỏi có loại xúc động muốn bật cười.

Con ngươi đen nhánh của Mộ Dung Ý thâm trầm, di@en*dyan(lee^qu.donnn) chỉ cảm thấy sinh vật màu trắng trước mắt này rất chướng mắt, làm cho người ta có loại kích thích muốn đập bẹp hắn.

Thật không nghĩ ra, đường đường là gia tộc Lâm thị (trong bản trung nó thế, mình để nguyên), làm sao lại nuôi ra một kẻ ăn hàng từ nhỏ đến lớn giống như chết đói thế kia!

Lúc này Tiếu Nguyên Bồi hoàn toàn đắm chìm bên trong thế giới thức ăn ngon, vừa ăn vừa cảm thán: Mỹ vị như vậy, làm sao chỉ có thể được thưởng thức một lần, nhất định phải ăn nhiều lần mới được!

Tâm tư của ba người ở đây khác nhau, một bữa cơm trong loại không khí quỷ dị trôi qua.

Tiếu Nguyên Bồi ợ một cái, còn chưa kịp nói, cửa liền "ầm" một tiếng bị đẩy ra, một giọng nói kinh hỉ truyền đến: "Công tử, quả nhiên người ở chỗ này!"