Tiểu Khanh

Chương 5



Sau lễ khai giảng, tân sinh viên bắt đầu trải qua thời kỳ huấn luyệnquân sự rầm rộ. Dưới ánh nắng mặt trời chói chang gay gắt, sân trườngmênh mông được bao phủ bởi màu xanh quân phục từ hàng ngàn chàng trai,cô gái đang nghiêm túc luyện tập những bước đi đều đặn, thẳng tắp.

Cố Tiểu Khanh nhìn thấy sắc mặt của những nữ sinh mảnh mai bị nướng dướitia lửa mặt trời dần dần trở nên tái xanh như tàu lá, gần đó còn có vàingười ngã lăn ra đất, hôn mê bất tỉnh. Cô thật tình không hiểu nổi vì lý do gì họ bắt buộc phải học quân sự. Chẳng lẽ trải qua hai tuần khổ ảinày, cái gọi là cuộc-sống-quân-nhân có thể phù phép khiến cho thể chấtvà tư tưởng của họ thay đổi một cách ngoạn mục hay sao? Tuy nhiên đâykhông phải là việc cô nên bận tâm lo nghĩ, bởi suy cho cùng, nếu nhàtrường đã làm như vậy thì ắt hẳn có nguyên nhân.

Đang nghĩ mônglung chợt bên tai vẳng đến tiếng trầm đục, Cố Tiểu Khanh quay sang nhìn, ồ, một nam sinh đã ngã xuống. Bên cạnh cô, Lý Triết nhìn người đượckhiêng đi không khỏi thở dài cảm thán: “Haiz, chẳng trách mọi người đềunói thế hệ chúng ta thất bại hoàn toàn, xem ra không phải là lời vô căncứ, thể chất như thế này thất bại là đúng rồi!”

Ý tứ của cô nàng sao hệt như đang vui sướng khi người khác gặp họa thế nhỉ? Cố TiểuKhanh ngoảnh đầu sang bắt gặp Lý Triết đang nháy mắt, nở nụ cười tinhnghịch. Cố Tiểu Khanh nhìn điệu bộ hăng hái, khí thế bừng bừng kia, thầm nghĩ: “Nhỏ này ăn nhiều quả không uổng phí.”

Lại nói tiếp, cônàng Lý Triết này thật “phi phàm”, Cố Tiểu Khanh chưa từng gặp qua côgái nào có thể ăn như rồng cuốn đến thế, thậm chí ngay cả con trai cũngphải chào thua.

Lần đầu tiên đi ăn cùng nhau, sau khi mỗi ngườimua một phần cơm hộp, mới vừa ngồi xuống chuẩn bị ăn bỗng nhiên khôngthấy bóng dáng Lý Triết đâu. Cố Tiểu Khanh dáo dác tìm kiếm xung quanhthì thấy Lý Triết đi tới, trên tay cô nàng cầm chiếc đũa cắm xuyên quabốn cái màn thầu lớn. Ban đầu chưa quen thân, Cố Tiểu Khanh ngại khônghỏi, chỉ mắt tròn mắt dẹt nhìn cô nàng giải quyết sạch sẽ cơm hộp và bốn cái màn thầu, màn thầu kia mỗi cái giá một tệ, bình thường Cố TiểuKhanh ăn nhiều lắm chỉ được hai cái.

Đến bữa tối Lý Triết tiếptục thừa thắng xông lên, Cố Tiểu Khanh trố mắt xem cô nàng chiến đấu với một bát mì lớn, bốn cái bánh nhân thịt1, bốn cái màn thầu. Cô nhìnxuống bụng Lý Triết, thật thần kỳ, vẫn bằng phẳng như thế!

LýTriết lau miệng, gượng gạo cười nói: “Hì hì, tớ ăn được từ nhỏ rồi. Lúcnhỏ ở quê, bà nội nuôi tớ, bà cũng ăn không đủ no, đến khi mẹ đem tớ vềthấy tớ ăn giỏi thì đút đồ ăn liên tục không phanh vào miệng tớ.”

Cố Tiểu Khanh nói: “Cậu chưa bị mập mà, cứ ăn thoải mái đi.”

“Tớ được di truyền thể trạng từ ba tớ, ba tớ ăn nhiều kinh khủng mà vẫn không mập đấy.”

Cố Tiểu Khanh hâm mộ xuýt xoa: “Sướng thật!”

Hai tuần học quân sự qua đi, ngoại trừ làm Cố Tiểu Khanh đen càng thêm đen, không để lại ấn tượng sâu sắc nào trí nhớ của cô. Tất cả mọi người đềuvui sướng cởi bỏ bộ đồ quân sự đã ngã màu, hăm hở bước vào hành trìnhđại học với nhiều điều thú vị và thử thách.

Một thời gian ngắnsau khi nhập học, Cố Tiểu Khanh bắt đầu tìm việc làm thêm. Mặc dù đã bàn bạc với ba cô về việc lái taxi, cô vẫn không cho phép bản thân đượcnhàn rỗi. Bởi lẽ số tiền năm vạn kia, số tiền đã mở cánh cửa để cô họcbán chính thức ở Nhất Trung luôn canh cánh trong lòng. Đây là món nợ của cô với ba mẹ, tương lai nhất định phải hoàn trả.

Cuối cùng côtìm được công việc nhân viên tiếp thị cuối tuần ở siêu thị, còn TrầnXuân Huy thì làm gia sư. Cố Tiểu Khanh hiểu gia cảnh Trần Xuân Huy không chỉ khó khăn bình thường, tiền học phải nhờ vào khoản cho vay hỗ trợsinh viên nghèo của nhà nước. Bình thường cô bạn ấy luôn dành dụm dè xẻn từng li từng tí, một cục xà bông vừa dùng giặt quần áo vừa tận dụng đểrửa mặt, tắm rửa.

Trong ký túc xá này, Trâu Tĩnh chính là thầnlong thấy đầu không thấy đuôi, mỗi ngày khi đèn tắt mới về, buổi sáng đã lên lớp trước, về cơ bản không bao giờ xuất hiện cùng một lúc với mọingười. Về phần Trần Xuân Huy, có lẽ vì nghèo khó nên rất tự ti mặc cảm,bình thường làm bất cứ chuyện gì cũng cẩn thận dè dặt, chưa khi nào mởlòng với ai. Ngay cả Lý Triết và Cố Tiểu Khanh gần gũi với Trần Xuân Huy như vậy, khi biết Cố Tiểu Khanh đi làm thêm cô ấy cũng không đi cùng.

Nhiệm vụ của Cố Tiểu Khang là tiếp thị cà phê. Cô mặc bộ đồng phục thươnghiệu, đứng trước cửa siêu thị mời khách hàng dùng thử sản phẩm mẫu. Côbạn Lý Triết đi theo góp vui, lăng xăng giúp đỡ, hô hào kêu gọi rất khíthế. Cô nàng mặc quần áo ngày thường, chạy tới chạy lui trước quầy hàngcủa Cố Tiểu Khanh, nhiệt tình chào mời những người đi ngang uống thử sản phẩm, phần đông mọi người nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu lanh lợi đó đềukhông nỡ chối từ, Cố Tiểu Khanh đứng ở bên chỉ cần liên tục rót cà phê,công việc trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Bài vở những ngày đầu đi học còn ít, sau khi công việc nhân viên tiếp thị kết thúc, Cố TiểuKhanh tiếp tục được nhận vào làm ở Mc Donalds. Thời gian bốn năm trênghế giảng đường, vừa học vừa làm, bận rộn và phong phú, chớp mắt đã đivào quỹ đạo. Không khí yêu đương lãng mạn lan tỏa khắp trường nhưngtuyệt nhiên không chạm vào Cố Tiểu Khanh, nguyên nhân có lẽ vì không aicó ấn tượng gì về cô gái với làn da đen như cột nhà cháy kia. Hơn nữachính cô cũng chưa từng đoái hoài, đối với cô mà nói, bắt đầu từ buổichiều hè năm ấy lòng cô tựa như tên đã lên nỏ, bên trong luôn tồn tạimột sức mạnh vô hình thúc đẩy, bức bách, ép buộc cô phải tiến về phíatrước và không được phép dừng lại.

Thoáng chốc đã gần đến ngàylễ Quốc Khánh một tháng mười, một ngày nọ, tan học trở về Cố Tiểu Khanhvui mừng kinh ngạc khi thấy Đường Quả đang đứng dưới lầu ký túc xá.Đường Quả vừa thấy cô liền chạy như bay đến tựa chim non về tổ ấm, ào ào vào lòng Cố Tiểu Khanh làm cô loạng choạng lùi về sau hai bước mới cóthể đứng vững.

Cố Tiểu Khanh khẽ lay Đường Quả đang bám chặt lấy mình: “Được rồi, được rồi, nói chuyện đi, người ta đang nhìn mình kia kìa.”

Đường Quả phụng phịu, ấm ức nói: “Tiểu Khanh, cậu nói xem, cậu đã đi bao lâu không về hả?”

Cố Tiểu Khanh lúc này mới sực nhớ, thì ra từ khi nhập học đến nay đã nhiều tháng rồi cô không về nhà. Từ nhỏ đến giờ lần đầu tiên cô và Đường Quảxa nhau lâu đến thế.

Lý Triết từ từ đi đến, đưa tay vuốt cằm,nhìn Đường Quả một lượt từ trên xuống dưới, nói: “Em gái xinh đẹp này là ai đây? Giới thiệu một chút xem nào.”

Đường Quả cũng không ngại người lạ, tươi cười nhìn Lý Triết: “Tớ là Đường Quả, bạn Cố Tiểu Khanh”.

“Tốt! Bạn của Tiểu Khanh chính là bạn của tớ, lên phòng, lên phòng đi.” Lờivừa dứt, Lý Triết lập tức kéo tay Đường Quả bước lên lầu.

ĐườngQuả cười tủm tỉm mặc cho cô nàng lôi kéo về phía trước. Thấy hai ngườitrước mặt khi thì thầm to nhỏ, khi thì bật cười thành tiếng, buồn cười ở chỗ giọng cười của Lý Triết còn có phần dọa người, Cố Tiểu Khanh nhủthầm: “Quen nhau nhanh quá nhỉ.”

Trong phòng lúc này không cóai, Trâu Tĩnh vẫn vắng mặt như mọi khi còn Trần Xuân Huy đã đi dạy kèm.Lý Triết theo thói quen, vào phòng lập tức kéo Đường Quả đến ngồi trêngiường, lại còn đem đồ ăn vặt ra mời Đường Quả. Hai cô gái trẻ ghé đầuvào nhau tíu tít xì xào trò chuyện. Nội dung Cố Tiểu Khanh ngóng đượcchỉ là những đề tài vẩn vơ linh tinh. Hai người náo nhiệt đến mức gạthẳn Cố Tiểu Khanh sang một bên.

Cố Tiểu Khanh nhìn hai cô bạn,chợt nghĩ: “Thế giới này có những người như thế, họ lương thiện và nhiệt tình, suy nghĩ dù đơn giản như cuộc sống luôn vui vẻ thoải mái.”

Đường Quả ở chơi không được bao lâu, buổi tối ba người đến tiệm ăn trước cổng trường dùng bữa. Ăn uống xong xuôi, Cố Tiểu Khanh tiễn Lý Triết vềphòng trước còn mình thì tản bộ cùng Đường Quả.

Hai người dạomột vòng quanh khuôn viên trường, khi đi ngang sân thể thao, Đường Quảcố ý dừng lại ở giữa sân im lặng ngắm nhìn xung quanh. Cố Tiểu Khanhnhận ra, đất nước Trung Quốc này có biết bao con người trẻ tuổi ôm ấpgiấc mơ đại học nhưng không phải ai cũng có thể đặt chân qua ngưỡng ấy.

Đến dãy lầu các giảng đường, Cố Tiểu Khanh đang định dẫn Đường Quả vào tham quan thì Đường Quả nhìn thấy từng tốp sinh viên đi ra đi vào phíatrước, chân bỗng khựng lại không còn muốn bước tiếp. Cố Tiểu Khanh thấybạn không vui nên cũng không cố gắng nài ép, tiếp tục nắm tay Đường Quảdắt ra cổng trường. Bản thân cô có thể thấu hiểu một loại cảm xúc mangtên “tự ti” đang chất chứa trong lòng cô bạn thân khi quan sát khungcảnh nơi đây.

Cố Tiểu Khanh vốn muốn Đường Quả ở lại một đêm,song Đường Quả nói rằng ban ngày còn đi làm, dù thế nào cũng phải quayvề. Không còn cách nào khác, cô đành đưa Đường Quả ra cổng rồi gọi mộtchiếc taxi chở bạn về nhà.

Ra đến nơi, Đường Quả đột ngột xoayngười nhìn Cố Tiểu Khanh nói: “Tiểu Khanh, tốt quá rồi. Hồi nhỏ cậu cógì tốt đều chia cho tớ một nửa. Bây giờ cậu học đại học cũng giống nhưtớ học đại học phải không?”

Cố Tiểu Khanh hiểu rõ mười mươi ýnghĩa trong câu nói của Đường Quả, từ nhỏ khi có bất cứ thứ gì hay ho họ đều san sẻ cùng nhau. Đường Quả đã biến việc học đại học thành một loại đồ vật, như vậy hai cô vẫn có thể chia đôi như từ trước đến nay họ vẫnlàm.

Cố Tiểu Khanh buồn rầu trả lời Đường Quả: “Đúng rồi, cũnggiống như thế.” Trên đời này có rất nhiều thứ, cho dù con người ta có ýmuốn san sẻ đến thế nào chăng nữa, vẫn chỉ đành lực bất tòng tâm. Hơnnữa, không phải tất cả những thứ có thể bẻ thành hai đều là những thứtốt đẹp.

Đường Quả đi rồi, Cố Tiểu Khanh mang theo tâm trạngphiền muộn trở lại ký túc xá. Lý Triết đang ngồi vọc máy tính, nhìn thấy Cố Tiểu Khanh bước vào liền uể oải nói: “Tuyên truyền viên vừa đếnthông báo, chủ nhật tuần sau có buổi dạ tiệc đón tân sinh viên do Khoatổ chức, yêu cầu mỗi phòng đóng góp một tiết mục.”

Cố Tiểu Khanh đến bên cạnh bàn uống một ngụm nước, hờ hững đáp: “Ừm, tớ biết rồi.”

Lý Triết đứng lên, đi tới kế bên, vẻ mặt khó hiểu nhìn Cố Tiểu Khanh:“Thái độ của cậu như vậy là sao? Cậu là người lớn nhất phòng này, cậuxem trong mấy người chúng ta, có người nào có máu nghệ thuật không? Cậukhỏi hy vọng gì ở Trâu Tĩnh đi, cũng đừng trông mong vào tớ, tớ mà hátthì có khi lạc điệu đến tận Ngũ Hành Sơn.”

Cố Tiểu Khanh nhẹ đẩy Lý Triết ra, đi vào nhà vệ sinh: “Không phải chỉ là hát thôi sao? Tớ hát là được chứ gì.”

Lý Triết đi theo, tựa cửa tròn mắt nhìn Cố Tiểu Khanh: “Cậu hát á? Tớ nghe không lầm chứ? Sao nhìn cậu không giống người biết hát gì cả?”

Cố Tiểu Khanh bị chọc cười, cô dùng khăn lau mặt thật khô, sau đó hỏi: “Vậy cậu nói xem, người biết hát hình dạng như thế nào?”

Lý Triết cuối đầu lầm bầm: “Dù sao cũng không giống cậu.” Tiếp đó ngẩngphắt đầu lên trêu Cố Tiểu Khanh: “Đến đây nào, cô bé hát cho anh nghemột bài, hát hay anh sẽ trọng thưởng thật hậu hĩnh.”

Cố Tiểu Khanh ném khăn vào mặt cô nàng, rít lên: “Nhóc con mau biến đi cho chị!”

¤¤¤

Công tác chuẩn bị cho buổi dạ tiệc chào mừng tân sinh viên đã diễn ra nhộnnhịp từ trước lễ Quốc Khánh. Một ngày trước đêm tiệc, Cố Tiểu Khanh vềnhà lấy đàn ghi-ta.

Thời gian Cố Tiểu Khanh và Đường Quả học cấp ba, cô nàng Đường Quả say mê Tạ Đình Phong, báo nói Tạ Đình Phong họcđàn ghi-ta ở Nhật, đàn hay thế nào, tuyệt vời thế nào, cho nên cô nàngcũng hăng hái mua đàn tự học. Nhà Đường Quả rất nghiêm nên đàn gửi lạinhà Cố Tiểu Khanh, cô nàng còn mua thêm mấy tập nhạc để tự mày mò. Mộtthời gian sau, Cố Tiểu Khanh thấy hay hay nên nối gót theo Đường Quả tập đàn, rốt cuộc hai người học hành tập luyện lại chẳng đâu vào đâu. Trước giờ Cố Tiểu Khanh kiên trì hơn so với Đường Quả nên có thể gắng gượngđàn được một bài có âm có điệu và chỉ duy nhất bài này. Những khi tâmtình không tốt, cô cầm cây ghita đàn hát giải khuây, rêu rao vài lần bài hát đã trở nên xuôi tai hơn. Vậy nên hiện tại cô có thể vừa đàn vừa hát bài hát quen thuộc, miễn cưỡng có thể xem như múa riều qua mắt thợ.

Mẹ Cố Tiểu Khanh thấy cô về ngạc nhiên hỏi: “Sớm vậy? Chưa đến một tháng mười mà đã về rồi à?”

“Con về lấy chút đồ, lát nữa con đi liền.” Cố Tiểu Khanh giải thích.

Mẹ cô không hỏi gì, xoay người vào nhà bếp. Điều làm Cố Tiểu Khanh bất ngờ là trên bàn cơm tối nay có nhiều món rất ngon. Dù đã ăn no, Cố TiểuKhanh vẫn gói mang đi một ít.

Lý Triết thấy Cố Tiểu Khanh lưngđeo đàn ghi-ta, vô cùng sửng sốt đuổi theo gặng hỏi: “Cậu làm thật sao?Hôm đó trong hội trường có hơn một ngàn người lận đó, lỡ bị mất mặt thìchết mất.”

Cố Tiểu Khanh giơ hộp giữ ấm lên trước mặt Lý Triết. Cô nàng vừa thấy lập tức im bặt, hai mắt phát sáng như đèn pha.

Tình hình hôm Cố Tiểu Khanh biểu diễn kỳ thực không giống như lời nói cườngđiệu của Lý Triết. Hội trường còn chưa đến một ngàn người, nhiều lắmcũng chỉ khoảng bảy tám trăm người tham gia. Có thể nói, những buổi tiệc mừng tân sinh viên đều diễn ra trong khung cảnh rộn rã theo một truyềnthống thế này: Không cần biết tiết mục biểu diễn có cao trào hay không,làn sóng ủng hộ từ khán giả phía dưới vẫn vô cùng dạt dào, tưng bừng sôi nổi. Tiết mục kế tiếp đến từ một nam sinh viên trong ký túc xá, anhchàng vừa hát hò vừa nhảy múa những động tác gây cười. Cuối cùng, đãthành công châm ngòi kích động tất cả khán giả bên dưới. Trên sân khấu,dưới hội trường, tiếng la hét, tiếng huýt sáo, tiếng vỗ tay, tất cả vỡòa trong tạp loạn.

Sau tiết mục tấu hài đến lượt Cố Tiểu Khanhbiểu diễn. Lời giới thiệu của người dẫn chương trình vừa kết thúc, côcầm một chiếc ghế tựa đi lên sân khấu, điều chỉnh vị trí micro, thử quaâm thanh một chút rồi không chần chừ cất lời hát. Cô hát bài “Đậu đỏ”2-một bài đang rất thịnh hành của Vương Phi.

Giọng hát khàn khàncủa Cố Tiểu Khanh rất khác biệt so với giọng hát trong trẻo của cô ca sĩ chuyên nghiệp. Chất giọng mộc mạc nguyên sơ ngân lên, hòa với tiếng đàn nhịp nhàng trôi chảy tựa như những hạt cát nhỏ, chảy xuống êm đềm vàđều đặn từ chiếc đồng hồ cát. Khi cô vừa cất câu hát đầu tiên, âm thanhhuyên náo bỗng chốc giảm xuống. Sau đó, từng thanh âm cứ chậm trãi, nhẹnhàng vang lên quyện cùng bầu không khí tĩnh lặng lần đầu tiên xuất hiện trong buổi tối hôm nay.

Lúc này Cố Tiểu Khanh mặc quần jean màu xanh nhạt, áo T-shirt dài tay. Mái tóc vẫn để ngắn cũn cỡn như kiểu đầu của nam sinh, phía trước lòa xòa che khuất một bên mắt. Cố Tiểu Khanhkhông phải là cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp bắt mắt, ngoại hình của cô chỉ có thể hình dung bằng hai từ “thanh tú” mà thôi. Gần đây cô đã chịuchăm sóc bản thân một chút, không còn ra ngoài phơi nắng như trước, nhờvậy làn da từ màu đen ban đầu dần chuyển sang màu lúa mạch. Dưới ánh đèn mờ ảo trên sân khấu, nhan sắc ấy, vóc dáng ấy, dù không hẳn là xinhđẹp, nhưng có một hương vị rất đặc biệt, không hề nhạt nhòa trong hàngngàn hương vị khác.

Kết thúc phần biểu diễn, Cố Tiểu Khanh khẽcúi người chào khán giả, sau đó mang theo chiếc ghế lui vào hậu trường.Dưới sân khấu, ban đầu mọi người còn ngẩn ngơ, không phản ứng kịp theotừng động tác của cô. Rồi thì, tiếng vỗ tay vang lên, một tiếng rồi haitiếng, từ chậm rãi thưa thớt đến ầm ầm như muốn làm nổ tung cả hộitrường. Có nam sinh lúc đầu không để ý đến lời giới thiệu chương trình,hiện tại bắt đầu xoắn xít hỏi han khắp nơi về danh tính cô gái này.Trong khi đó, Cố Tiểu Khanh vì một bài hát bỗng chốc trở nên nổi tiếngmà vẫn ù ù cạc cạc không hiểu nguyên nhân.

Cố Tiểu Khanh đứngsau sân khấu một lúc thì Lý Triết nhào đến. Cô nàng chắp tay trước ngực, dáng vẻ hết sức sùng bái, nói: “Tiểu Khanh của tớ ơi, tớ ngưỡng mộ cậunhư nước sông chảy cuồn cuộn liên tục không ngừng.”

Cố Tiểu Khanh cất đàn ghi-ta, nói với Lý Triết: “Cậu đã ngưỡng mộ tớ như vậy thì đêm nay mời tớ ăn khuya nhé.”

“Chuyện nhỏ, tụi mình đến Thúy Hoa Lâu kế bên gọi hai phần hủ tiếu xào3 nha?”

Cố Tiểu Khanh cười mắng yêu: “Cậu biến đi!”

Ở một góc yên tĩnh trong hậu trường, nơi đối lập hoàn toàn với không khíđang diễn ra, cô thấy một người trông khá kỳ lạ. Người này mặc một bộ lễ phục màu đen tuyền từ đầu đến chân,quan sát chất liệu vải và đường maytinh xảo có thể dễ dàng nhận ra phong cách sang trọng quý phái. Anh tacuối đầu im lặng, khuôn mặt đẹp tinh xảo, ăn vận cầu kỳ, dáng ngồi ungdung trầm tĩnh, dáng điệu như muốn tuyên cáo với tất cả mọi người “xinđừng làm phiền”. Vẻ an tĩnh của con người đó đã tạo thành một hình ảnhnổi bật trong quang cảnh hỗn loạn, người đến người đi, tràn ngập cácloại quần áo màu sắc và kiểu dáng kì dị.

Vì vậy, dù đã diễn xong, Cố Tiểu Khanh vẫn nán lại. Cô muốn xem anh ta sẽ biểu diễn gì trong đêm tiệc chào mừng như thế này.

Phần trình diễn ấy rơi vào cuối chương trình, còn có người giúp anh takhiêng chiếc đàn dương cầm lên sân khấu. Anh ta bước lên bục diễn, cúingười trang trọng chào khán giả, sau đó khoan thai ngồi xuống, ngón taybắt đầu lướt trên phím đàn. Bản Valse cung Đô thứ của Chopin (ChopinWaltz in C sharp minor) vang lên. Cố Tiểu Khanh không am hiểu về âm nhạc nhưng vẫn nghe ra ngón đàn không tốt lắm, có nhiều nốt rất vội vàng,gấp gáp và có cả loạn nhịp.

Cô cảm thấy vẻ bề ngoài và trình độdiễn tấu của người kia chẳng chút tương xứng, thế nhưng anh ta vẫn đànrất chuyên chú, cẩn trọng. Nếu cho rằng anh ta đang trình diễn cho khángiả bên dưới thưởng thức, chi bằng nói rằng anh ta đang tiến hành mộtloại nghi thức. Từ vị trí đứng của Cố Tiểu Khanh, có thể thấy rõ biểucảm trên khuôn mặt đó. Kể từ lúc bắt đầu đã như đắm chìm trong hồi ức,khóe môi phảng phất ý cười mơ hồ.

Cô biết, ai cũng mang theo trong lòng mình một câu chuyện cũ.