Tiểu Khanh

Chương 4



Cố Tiểu Khanh chạy đến tiệm internet gần nhà, trả năm tệ, ngồi vào mộtmáy tính còn trống, mở trang Baidu rồi lập tức gõ vào hàng chữ “Tập đoàn Dụ Long”.

Hơn bốn ngàn kết quả tìm kiếm hiện ra, gần đây tậpđoàn Dụ Long có biến động đột ngột về nhân sự cấp cao nên trên mạng đăng tải vô số bản tin về họ. Cố Tiểu Khanh nhấp chuột vào trang Sina, tintức liên quan đến tập đoàn Dụ Long xuất hiện ngay trên trang chủ kèmtheo ảnh chụp của vị chủ tịch tập đoàn hiện thời.

Cô cẩn thậnđọc phần tin chi tiết, nội dung đại khái như sau: Bệnh tim của nguyênchủ tịch tập đoàn Dụ Long tái phát nghiêm trọng nên ông đã nhập việnđiều trị. Hiện tại, cháu trai Âu Lâm Ngọc đang thay thế vị trí chủ tịch. Sau đó là phần giới thiệu lý lịch vắn tắt: Âu Lâm Ngọc, nam, 23 tuổi,tốt nghiệp đại học tại Mỹ, chuyên ngành kiến trúc, học vị thạc sĩ, saukhi về nước đã đảm nhiệm chức vụ trợ lý chủ tịch tập đoàn Dụ Long tronghai năm. Phía dưới là một bài bình luận rất dài về tương lai phát triểnvà khả năng sinh tồn của các gia tộc thương nghiệp ở Trung Quốc.

Cô lướt qua phần bình luận, rê chuột đến bức ảnh kia nhìn chăm chú. Bứcảnh đó vốn là ảnh bìa trên một tờ tạp chí. Trong tấm hình, mí mắt ngườiấy đang rũ xuống, dù đã che lấp được vẻ nghiêm nghị sắc bén nhưng trênngười vẫn toát ra khí chất lạnh lùng, nhưng vì sao đôi mắt anh lại khiến người ta có cảm giác bi thương sầu muộn đến vậy? Không hiểu vì lý dogì, Cố Tiểu Khanh cảm nhận được sự cô độc ẩn sâu trong đó.

Cô dán mắt bức ảnh suốt nửa tiếng đồng hồ, sau đó tắt máy đứng dậy ra về.

Cuối cùng Cố Tiểu Khanh điền hai nguyện vọng – cả nguyện vọng loại một vàloại hai đều cùng một đại học chính quy chuyên ngành kiến trúc.

Nộp xong tờ đơn nguyện vọng vào mùa hè cuối cùng trước khi bước vào cánhcổng đại học, Cố Tiểu Khanh nhận thức rõ quyết định này có ý nghĩ rấtsâu sắc đối với cuộc đời cô.

Vào tháng bảy, Cố Tiểu Khanh dựđịnh đăng ký thi lấy bằng lái xe. Cô xác định, trong thời gian học đạihọc nếu làm thêm ở Mc Donald, KFC hoặc làm nhân viên tiếp thị, giasư…những công việc này vất vả cực nhọc mà tiền lương lại chỉ ba cọc bađồng. Nếu cô muốn làm công cho người khác thì chi bằng làm công chochính gia đình mình. Trong nhà có hai chiếc taxi, mỗi năm cô có thể láixe ba tháng vào khoảng thời gian nghỉ đông và nghỉ nghè, ít nhất cũng tự kiếm được sinh hoạt phí. Sau khi nói hết những suy nghĩ này với ba, ông Cố ban đầu tuy do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn tán thành.

Vào tháng tám, cô nhận được giấy báo trúng tuyển vào đại học F, chuyện nàykhiến ông Cố vui vẻ phấn chấn như ở trên mây mất mấy ngày, nói chuyệnvới người nào cũng ưỡn ngực thẳng lưng, mở miệng đều khoe con gái tôinhư thế này, con gái tôi như thế kia!

¤¤¤

Hậu quả củaviệc học lái xe dưới ánh nắng tháng bảy gay gắt là, đến ngày nhập học da mặt Cố Tiểu Khanh đã đen ngang ngửa với Bao Công. Ngày ấy những bậc đàn anh trong trường đều nhiệt tình đón tiếp đám tân sinh viên, nhưng không ánh mắt nào dừng lại ở cô quá hai giây. Thật ra làn da Cố Tiểu Khanhrất trắng, với điều kiện không được phơi nắng, bởi một khi đã bị “ănnắng” thì có dùng bao nhiêu kem chống nắng cũng không hiệu nghiệm.

Cố Tiểu Khanh một mình đi đến trường ghi danh, cô không mang theo hành lýgì, chỉ gói ghém vài bộ quần áo mặc theo mùa và cầm theo số tiền họccùng tiền sinh hoạt mẹ cô đưa cho. Mặc dù nhà Cố Tiểu Khanh ở Bản Thànhcòn trường học tận vùng ngoại ô xa xôi, cô vẫn không có ý định ở lạitrường. Nhưng mà, cô mơ hồ cảm thấy mẹ cô có ý muốn cô đăng ký nội trú.

Từ nhỏ Cố Tiểu Khanh đã quen sống độc lập, từ ghi danh, đóng tiền đến việc nhận chăn đệm, chìa khóa phòng ký túc xá, tất cả chỉ mình cô xoay xở.Ngoài cổng trường, từng hàng dài xe hơi nối đuôi nhau san sát, nhìn thấy những đứa con được người thân, cha mẹ chở đến tận nơi, cô bỗng thấychạnh lòng. Nhưng cô không có đủ thời gian lẫn sức lực để buồn bã, vìsau khi hoàn tất mọi thủ tục giấy tờ cô mệt đã lả đi, đầu tóc bết mồhôi.

Ký túc xá Cố Tiểu Khanh ở nằm trên lầu ba, cô phải vất vảlắm mới ôm được hết mớ chăn đệm leo lên cầu thang. Lúc tìm được phòng,đẩy cửa vào trong, cô phát hiện bên trong đã có người đến. Một người con gái mặt ửng đỏ đang ngồi trên chiếc giường đã được thu dọn sạch sẽ ngăn nắp. Cố Tiểu Khanh đến giường của mình, đem đồ đạc vứt hết lên rồi ngồi ở mép giường thở hổn hển. Cô chống hai tay lên đầu gối, vừa thở gấp vừa chào hỏi “Hi! Chào cậu!”

Cô gái cũng nói “Chào cậu.” rồi đưa cho cô một ly nước.

Cố Tiểu Khanh nhận ly nước uống sạch, cuối cùng mới cảm thấy dễ chịu, hơithở thông suốt. Cô trả ly lại, cảm kích nói: “Cám ơn cậu”.

Cô nàng cầm lấy, trả lời bằng giọng mang âm hưởng địa phương đặc sệt: “Đừng khách sáo.”

Ngẩng mặt lên nhìn cô bạn, Cố Tiểu Khanh cảm thấy phong cách ăn mặc của cô ấy rất không hợp thời – chiếc áo sơmi vải sợi tổng hợp thêu hoa kiểu dángnhiều năm trước kết hợp cùng chiếc quần màu xám nhạt mờ mờ những vết bụi bẩn, nhìn không rõ kiểu dáng. Giờ cô mới nhận ra, khuôn mặt đỏ hây hâycô nhìn thấy khi nãy, chính là dấu hiệu cao nguyên hồng đặc trưng củanhững người dân sinh sống ở vùng cao nguyên. Cái “ly” cô vừa cầm uốngthật ra là một vại trà tráng men đã lâu không còn tồn tại ở thành phốnày, mặt trước còn khắc dòng chữ “Đập Nước Công Xã”.

Cố TiểuKhanh nhìn cô nàng, cười nói: “Tớ tên Cố Tiểu Khanh, nhà ở Bản Thành, tớ đi học lại một năm, mười chín tuổi, chắc lớn hơn cậu phải không?”

Cô gái cười thẹn thùng, trả lời Cố Tiểu Khanh: “Tên tớ là Trần Xuân Huy,nhà chúng tớ ở Thanh Hải, chúng tớ đi học muộn, năm nay tớ hai mươituổi.”

Cố Tiểu Khanh đứng dậy, nhoẻn miệng cười: “Phải không đấy? Tớ còn tưởng tớ lớn tuổi hơn cậu.”

Lúc Cố Tiểu Khanh dọn giường, Trần Xuân Huy đi qua giúp cô một tay, thái độ rất tự nhiên, Cố Tiểu Khanh cũng không từ chối, nhìn cô bạn cười thânthiện.

Dọn dẹp xong chỗ ngủ, Cố Tiểu Khanh đi dạo một vòng trong phòng để nhìn ngắm nơi ở mới, phòng trọ ở đây là phòng bốn người, cómáy điều hòa, máy nước uống nóng lạnh, bên trong còn có một phòng vệsinh. Điều kiện vật chất coi như khá tốt.

Sau khi thu xếp đâuvào đấy, Cố Tiểu Khanh cảm thấy mệt không muốn ăn gì. Cô vào phòng vệsinh rửa mặt rồi lên giường ngủ một giấc suốt buổi trưa. Đến khi tỉnhlại, mặt trời chiều đã ngã về tây, cô mở mắt một lúc lâu mới nhớ ra làkhông phải đang nằm trên chiếc giường ở nhà. Quay đầu thì thấy Trần Xuân Huy đang ngồi trên giường đối diện, phía trước đặt một hũ dưa muối, tay đang cầm một ổ bánh nướng trông rất cứng và dày, xem chừng là bữa tốicủa cô nàng.

Cố Tiểu Khanh ngồi dậy, nhìn cô bạn hỏi: “Đang ăn hả?”

Trần Xuân Huy giật thót một cái, hệt như vừa bị hù dọa, bối rối giơ cái bánh nhìn cô. Cố Tiểu Khanh hiếu kỳ hỏi: “Ôi! Nhìn cậu ăn bánh ngon quá, cho tớ nếm thử một miếng được không?”

Trần Xuân Huy lập tức thảlỏng, tươi cười đáp: “Được chứ, cậu đợi một chút nha.” Nói xong, tức thì cô nàng bước ngay xuống giường, khom lưng kéo ra một bọc vải từ dướigầm giường, tháo sợi dây thừng cột phía trên, lấy một cái bánh ở bêntrong đưa cho Cố Tiểu Khanh: “Bánh này mẹ tớ làm cho tớ mang theo, bánhlàm bằng bột mì, thơm lắm, cậu ăn thử nhé?”

Cố Tiểu Khanh cầmlấy cắn một miếng thật to, cố gắng dùng sức để nhai, liếc mắt nhìn vàobao vải, bên trong vẫn còn một xấp bánh. Cô đứng lên nói liến thoắng:“Ừ, đúng là ngon thật, tớ đói bụng quá, đến căn tin ăn cơm đây!”, vừadứt lời liền cất bước về phía cửa phòng. Trần Xuân Huy ở đằng sau “Ừa”một tiếng.

Từ ký túc xá đi ra, Cố Tiểu Khanh đến cửa hàng trướccổng trường mua một chai nước. Cô ngửa đầu uống ừng ực liên tục mới cóthể làm trôi chỗ bánh kia. Cổ họng đã thông trở lại, cô nhìn cái bánhnướng đang cầm trong tay, quyết định tiếp tục ăn, vừa cắn một miếng vừauống một ngụm nước, rốt cuộc cũng vất vả xử lý xong xuôi.

Đến căntin, Cố Tiểu Khanh tùy tiện ăn một phần cơm rang, sau đó theo con đường nhỏ trở lại trường tản bộ một vòng.

Màn đêm dần dần buông xuống, những ngọn đèn đường chiếu sáng khắp nơi trong sân trường. Dọc đường đi đôi khi cô thấy một đôi tình nhân đang hò hẹn, thỉnh thoảng còn có vài người chạy bộ ngang qua. Lòng chợt dâng lênnhững cung bậc cảm xúc khó tả, Cố Tiểu Khanh thầm nghĩ: “Đại học đúng là nơi tràn đầy sức sống tuổi trẻ.”

Đại học F rất rộng lớn, CốTiểu Khanh chỉ đi dạo qua loa sơ sài cũng mất hơn một giờ đồng hồ. Lúcđến sân thể thao đã thấm mệt, cô ghé đến dưới cột bóng rổ nghỉ ngơi. Côngồi xuống, chống hai tay ra phía sau, ngước mắt ngắm nhìn bầu trời đêmrộng lớn. Thời tiết hôm nay rất đẹp, phảng phất có thể thấy vài ngôi sao nhỏ lung linh, nhấp nháy trên nền trời xanh thẫm.

Chợt nhớ vềbức hình Âu Lâm Ngọc ở trên mạng. cô cảm thấy người kia tựa như ánh saotrên trời cách cô rất xa, không thể nào với tới. Kỳ thực trái tim nontrẻ của nàng thiếu nữ vẫn mơ hồ không thể phân định rõ đó là thứ tìnhcảm gì, khi ấy, đơn giản chỉ là sự cố chấp.

Đến khuya, khi CốTiểu Khanh quay về ký túc xá, Trần Xuân Huy đã ngủ say, cô nhón chân vào nhà vệ sinh tắm rửa, sau đó lên giường nằm yên lặng, trằn trọc nhìnkhoảng trời qua khung cửa sổ suốt đêm dài rồi mới khó khăn ru mình vàogiấc ngủ.

Ngày hôm sau Cố Tiểu Khanh bị đánh thức bởi một tràngâm thanh ồn ào huyên náo. Đang mơ mơ màng màng tỉnh dậy, cô trông thấyhai người phụ nữ trung niên lao vào phòng, cầm trong tay một đống đủ thứ đồ vật, một cô gái cao gầy đứng ở cửa chỉ huy họ sắp xếp từng món từĐông sang Tây.

Cố Tiểu Khanh lập tức hoàng hồn, nhanh chóng mặcvội quần áo rồi nhảy xuống giường. Cô đứng ngây ra một lúc mới hiểuđược, thì ra trong phòng có người mới đến. Nhìn dáng vẻ người mới nàycũng không giống một cô bé con, vậy mà vẫn dẫn theo hai bà dì giúp việcđể thu xếp tất tần tật mọi thứ cho cô nàng. Sau một hồi tung hoàng ngang dọc, những chiếc thùng giấy trên mặt đất chẳng mấy chốc chất đầy dướichân Cố Tiểu Khanh.

Cố Tiểu Khanh nhìn cả phòng lộn xộn bừa bãi, chạy nhanh vào nhà vệ sinh rửa mặt sạch sẽ. Sau khi đã tỉnh táo, côvượt qua hàng lớp chướng ngại vật trên mặt đất để trốn ra bên ngoài.

Vừa thoát ra được, đứng ở cổng thở phào một hơi, cô thình lình nghe thấytiếng thở phì phò tức giận từ phía sau. Cố Tiểu Khanh ngoảnh lại thấymột cô gái nhỏ nhắn xinh xắn với kiểu tóc như cậu nhóc đang nhìn cônhếch môi cười, phất bàn tay nhỏ bé, nói: “Hi! Tớ là Lý Triết, bạn cùngphòng của cậu.”

Cố Tiểu Khanh ngạc nhiên nhìn cô nàng: “Lúc nãy cậu đi từ đâu ra đây?”

Lý Triết buồn bực bĩu môi: “Cửa sau”.

Cố Tiểu Khanh thấy cô nàng cau có bèn rủ rê: “Tớ khao cậu ăn kem, đi không?”

Lý Triết cười toe toét ngay tức khắc: “Đi, đi chứ! Mau lên!”

Trên khán đài sân thể thao, Lý Triết ngồi xổm xuống bậc thang, vừa mút mút que kem, vừa hỏi Cố Tiểu Khanh: “Nè! Cậu tên là gì?”

Cố Tiểu Khanh ngồi bên cạnh, đang cắn cây kem: “Cố Tiểu Khanh.”

“Ừm, Cố Tiểu Khanh, cậu thật tốt!”

Cố Tiểu Khanh nhìn cô bạn mới quen, chỉ cười không nói gì.

“Mà này, cậu ngủ say thật đấy, tớ đã đến từ sáng sớm để sắp xếp đồ đạc,tiếng động lớn như thế mà cũng không đánh thức được cậu.”

Cố Tiểu Khanh xấu hổ nghĩ: “Thật may là đêm qua mình mặc quần ngủ.”

Hai người quấn quít suốt một ngày, Cố Tiểu Khanh biết được Lý Triết ngườiHải Nam, cũng tự mình đến trường ghi danh. Cô thấy tính nết Lý Triết rất giống trẻ con, chỉ cần có người tốt với mình, cô nàng sẽ không ngầnngại lập tức dựa dẫm vào người đó, điểm này tương tự như Đường Quả,nhưng tính cách hai người vẫn có sự khác biệt, nếu Đường Quả giống nhưthanh kẹo cao lương mềm mại thì Lý Triết chính là viên kẹo hoa quả giòntan.

Buổi tối hai người đi tận hưởng bầu không khí trong căntincủa đại học nổi tiếng, mỗi người ăn một phần cơm hộp rồi trở về ký túcxá. Lúc về đến nơi, họ phát hiện cô gái ban sáng đã đi mất, không khókhăn gì để nhận ra bọn họ và cô bạn ấy không cùng một thế giới.

Trần Xuân Huy đang ngồi trên giường đọc sách, thấy hai người bước vào liềnnở nụ cười. Cả hai kinh ngạc phát hiện trong phòng có thêm một máy giặt, trên bồn rửa tay để đầy đồ trang điểm và những lọ sơn móng tay nhiềumàu sắc. Hai cô nhìn nhau và đều đọc được suy nghĩ từ trong ánh mắt củađối phương: Về sau trong phòng có thêm một “bà hoàng”, ngày tháng sắptới không dễ gì được yên ổn!

Cho dù mọi thứ hỗn loạn đến thế nào đi nữa, cuộc sống đại học của Cố Tiểu Khanh cứ thế bắt đầu. Vài ngàysau họ cuối cùng cũng biết được cô bạn mới chưa từng xuất hiện trongphòng một ngày nào tên Trâu Tĩnh, người Thâm Quyến.

Cô bạn TrâuTĩnh này khá kiêu căng, trước ngày khai giảng vài ngày không một lần ởký túc xá, ngoại trừ lúc Trần Xuân Huy hỏi, cô nàng có miễn cưỡng nóiqua loa một chút về bản thân, còn thì những lúc khác không thèm nhìn họnửa con mắt.