Tiểu Hồ Ly PK Đại Ca Sói Xám

Chương 112: Hiểu Nguyệt, bọn mình chụp chung một kiểu ảnh đi!



Arthurgọi điện thoại từ Pháp sang mời Tề Hạo và Bạch Y Ngưng tham gia Hội nghị truyềnhình, chuyện ở studio đành giao lại cho Kỷ Hiểu Nguyệt.

Lần đầutiên được toàn quyền phụ trách, tinh thần trách nhiệm của Kỷ Hiểu Nguyệt lên cao,bản thân cô cũng rất yêu thích trò chơi này nên càng tận tâm với công việc.Nhưng càng chú tâm, cô càng cảm thấy có vấn đề. Anny rất gợi cảm nên mỗi hànhđộng, cử chỉ của cô ta đều không hợp với thể loại game Online ma thuật huyền ảonhư Chân Linh Thần Giới, không phải Anny không đẹp, mà là không thích hợp!

Kỷ HiểuNguyệt biết, những lời này chỉ có thể nghĩ trong đầu, không thể nói ra, nếukhông cô sẽ bị fan của Anny giết chết mất. Nhưng nếu cứ miễn cưỡng thế này, KỷHiểu Nguyệt sợ mình sẽ bị những người mê game Chân Linh Thần Giới giết chết.

Khôngbiết Đại Thần có đồng ý với cách nhìn nhận của cô không?

Kỷ HiểuNguyệt do dự không biết có nên quấy rầy Tề Hạo lúc này không. Nghe nói Tề Hạovà Bạch Y Ngưng đang tham gia hội nghị truyền hình quốc tế, không biết có thểđề cập đến vấn đề quảng cáo lần này không?

Gọiđiện trực tiếp chắc chắn không ăn, gửi tin nhắn cũng không tiện. Hơn nữa nếugiờ cô chủ động liên lạc, liệu có bị người ta hiểu là cô... đang ghen không?

Bởi vậyKỷ Hiểu Nguyệt quyết định để lại tin nhắn trên trò chơi. Tế Nguyệt Thanh Thanhđăng nhập.

Kỷ HiểuNguyệt đang suy nghĩ xem nên nhắn lại thế nào, không ngờ Phong Diệp Vô Nhai độtnhiên đăng nhập, Kỷ Hiểu Nguyệt giật mình, tay run run, vội vàng xóa mấy chữvừa viết.

Tênbiến thái sao lại lên mạng vào lúc này chứ? Hay là... anh ta nhận được thôngbáo Tế Nguyệt Thanh Thanh đăng nhập nên “theo đuôi”?

PhongDiệp Vô Nhai: “Bà xã, anh đến rồi đây!”

Sự ăn ýhình thành trong thời gian kề vai chiến đấu trong trò chơi dường như đã lan đếncuộc sống, nhận ra điều đó, Hiểu Nguyệt đỏ mặt. Nhưng vì mức độ quan trọng củacông việc, cô cố gắng bình tĩnh lại, Tế Nguyệt Thanh Thanh nói:

“Cómột việc”.

PhongDiệp Vô Nhai: “Sao vậy?”

TếNguyệt Thanh Thanh: “Tôi cảm thấy Anny không thíchhợp với đợt quảng cáo lần này”.

Phíabên kia Phong Diệp Vô Nhai im lặng một lát, Tế Nguyệt Thanh Thanh cảm thấy hơilo lắng. Tế Nguyệt Thanh Thanh còn đang bối rối thì bên kia có tin nhắn:

PhongDiệp Vô Nhai: “Em thấy thế nào?”

Thấythế nào?

Kỷ HiểuNguyệt nhất thời không nghĩ ra tìm ai thích hợp hơn Anny, cô cân nhắc một chútrồi nói:

“Tổchức tuyển chọn công khai đi. Tuyển chọn theo nhân vật trong trò chơi”.

PhongDiệp Vô Nhai phía bên kia lại tiếp tục im lặng.

TếNguyệt Thanh Thanh nghĩ ngợi một lát rồi nói ra ý kiến của mình:

“Thứnhất: Tổ chức tuyển chọn công khai cũng là một hình thức quảng bá, lại có haitập đoàn lớn là Tề Thị và Bạch Thị hậu thuẫn nên tính khả thi rất cao. Thứ hai:Những người tham gia tuyển chọn có thể đáp ứng tối đa yêu cầu của chúng ta. Thứba: Việc này có lợi cho những đợt quảng bá sau này, vì vậy nó có tính lâu dài”.

Sau khiấn phím gửi đi, Tế Nguyệt Thanh Thanh còn bổ sung thêm một câu: “Đâychỉ là ý kiến cá nhân, Tổng giám đốc quyết định đi”.

Lầnnày, phía Phong Diệp Vô Nhai nhanh chóng có câu trả lời:“Anhbiết rồi, để anh đến xử lý”.

TếNguyệt Thanh Thanh đợi một lát không thấy Phong Diệp Vô Nhai nói gì nữa nên côrời khỏi trò chơi.

Kỷ HiểuNguyệt nghĩ, không biết Đại Thần nghĩ thế nào?

Đợi anhđến xử lý.

Ý củaĐại Thần là anh đồng ý với cách nhìn nhận của cô? Hay là... bảo cô yên tâm,đừng quá vội vàng, để anh suy nghĩ tiếp rồi nói sau?

Phíabên kia, lúc đặt di động xuống, trên gương mặt Tề Hạo hiện lên niềm vui khôngsao che giấu được. Nụ cười của anh trước giờ chưa từng có như ánh bình minh mớihé lộ, tươi sáng rạng rỡ, khiến ngay cả Arthur ở đầu cầu truyền hình bên kiacũng hoa mắt.

“Việcnày cứ quyết định vậy đi”. Giọng Tề Hạo vang lên quyết đoán.

Bạch YNgưng không khỏi nhíu mày, cô có nhìn nhầm không, vừa rồi trong ánh mắt Tề Hạocó một cảm xúc giống như gặp được tri kỷ, rốt cuộc anh đã thấy gì trong điệnthoại vậy?

***

Kỷ HiểuNguyệt không ngờ lần chờ đợi này là bốn tiếng mười phút. Sau bốn tiếng mườiphút, cô đến phòng họp, nào ngờ lại nghe mọi người nói, ba tiếng trước Tề Hạovà Bạch Y Ngưng đã rời khỏi đó rồi một lát sau Nhiếp Phong cũng về công ty.

Kỷ HiểuNguyệt đột nhiên cảm thấy cô đơn. Tề Hạo và Bạch Y Ngưng đi cùng nhau?

Cảmgiác “chướng tai gai mắt” lại quay về.

Vừa họpxong đã hẹn hò với người đẹp, tên quái gở đáng ghét đó đúng là biết cách kếthợp công việc và nghỉ ngơi!

Nghĩvậy Kỷ Hiểu Nguyệt giận dữ tắt máy.

Khôngngờ cô lại được gặp An Húc Dương ở studio, nhìn anh lúc này tiều tụy hơn trướcrất nhiều. Đôi mắt thâm quầng, hai gò má hóp lại, nụ cười như ánh mặt trời lúctrước giờ u ám xám xịt. Mái tóc dài không còn thoải mái tự do bay trong gió màủ rũ buồn thảm.

“Vạnngười mê” biến thành “Hoàng tử u buồn” khiến Hiểu Nguyệt cảm thấy có chút“không tiêu hóa” được. Hiểu Nguyệt bất giác nhớ đến lời Bạch Y Ngưng, cô cảmthấy mình nên nói với An Húc Dương một lời giải thích rõ ràng.

“ATước, em có chuyện muốn nói với anh”.

“Cóphải Bạch Y Ngưng nói gì với em không? Đừng tin chị ta”.

“Khôngliên quan đến chị ấy, thật ra… em thật sự có chuyện muốn nói với anh”.

An HúcDương nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt, ánh mắt phức tạp: “Đợi đã! Lần này hãy để anh nóitrước”.

Kỷ HiểuNguyệt: “…”

Để anhnói trước?

An HúcDương nhìn thật sâu vào đôi mắt trong trẻo của Kỷ Hiểu Nguyệt, anh nên mở lờithế nào đây, anh rất nhớ cô.

Biết rõtrái tim cô đã thuộc về người khác, nhưng anh vẫn không thể kiềm chế bản thân,anh nhớ cô, muốn gặp cô.

Biết rõkhông nên tiếp tục dây dưa, anh nên mỉm cười chúc phúc cho cô, nhưng... anhkhông từ bỏ được.

Anhkhông muốn chúc phúc, anh muốn có được cô.

Ngườiđang đứng trước mặt mà sao lại xa cách đến thế, đến mức dù anh có dùng hết sức lựccũng không đuổi kịp bước chân cô.

HiểuNguyệt, nếu chỉ có thể nói với em một câu, anh muốn nói, anh yêu em. Nhưng anhcó thể nói vậy không? Không, vì một khi anh nói ra, em chắc chắn sẽ càng rời xaanh!

An HúcDương mỉm cười chua xót: “Hiểu Nguyệt, bọn mình chụp chung một kiểu ảnh đi”.

Kỷ HiểuNguyệt: “@#%&(&*@.....”

***

An HúcDương và Kỷ Hiểu Nguyệt chụp ảnh chung tất nhiên nổi bật hơn hẳn Anny. Annyđứng cách đó không xa oán giận lườm Kỷ Hiểu Nguyệt.

Dựa vàocái gì mà con bé đó có được sự ưu ái của An Húc Dương và sự chú ý của Tổng giámđốc Tề?

Nghenói chính vì cô ta mà An Húc Dương rời khỏi làng nhạc, nghe nói Phong Tín Nhicũng vì cô ta nên mới bị Tổng giám đốc Tề nhốt vào “lãnh cung”, từ đó về saumai danh ẩn tích.

Nhữngchuyện liên quan đến cô gái này, Anny đã nghe rất rất nhiều. Càng nghe nhiềutrong lòng càng thêm ghen ghét, nhưng cô ta biết mình chẳng thể làm được gì,chỉ có thể đứng nhìn từ xa!

Kỷ HiểuNguyệt bị hình tượng “Hoàng tử u buồn” của An Húc Dương làm giật mình, cô khôngđể ý cách đó không xa, một ánh mắt oán hận đang nhìn mình.

Lúcchụp ảnh chung, người An Húc Dương cứ run lên.

Kỷ HiểuNguyệt lo lắng hỏi: “Anh bị sao vậy?”

An HúcDương cười cười: “Không sao”.

Khôngsao? Sắc mặt tái nhợt như vậy mà còn nói là không sao?

Kỷ HiểuNguyệt đưa tay sờ trán An Húc Dương: “Anh sốt rồi!”

An HúcDương chỉ cười: “Anh không sao thật mà”.

“Gióbiển lớn lắm, anh không thể ở đây được, mau về thôi!” Kỷ Hiểu Nguyệt kiên quyếtkéo An Húc Dương rời khỏi studio.

Annynhìn theo bóng dáng hai người, đôi mắt quyến rũ hơi nheo lại, khóe môi cong lêncười gian xảo.

***

Tề Hạovừa về đến studio thì Kỷ Hiểu Nguyệt đã rời khỏi đó. Mọi người tận mắt thấy“gian tình” giữa Kỷ Hiểu Nguyệt và An Húc Dương, còn có ảnh làm chứng nữa. TềHạo vò nát bức ảnh trong tay, vẻ mặt u ám rồi lạnh lùng bỏ đi.

Annycười tươi rói, cô không mong có thể “tiêu diệt” được Kỷ Hiểu Nguyệt nhưng cũngnên để cô ta nhận một bài học, để Tổng giám đốc Tề thấy được cô ta là loại congái lẳng lơ như thế nào! Arthurgọi điện thoại từ Pháp sang mời Tề Hạo và Bạch Y Ngưng tham gia Hội nghị truyềnhình, chuyện ở studio đành giao lại cho Kỷ Hiểu Nguyệt.

Lần đầutiên được toàn quyền phụ trách, tinh thần trách nhiệm của Kỷ Hiểu Nguyệt lên cao,bản thân cô cũng rất yêu thích trò chơi này nên càng tận tâm với công việc.Nhưng càng chú tâm, cô càng cảm thấy có vấn đề. Anny rất gợi cảm nên mỗi hànhđộng, cử chỉ của cô ta đều không hợp với thể loại game Online ma thuật huyền ảonhư Chân Linh Thần Giới, không phải Anny không đẹp, mà là không thích hợp!

Kỷ HiểuNguyệt biết, những lời này chỉ có thể nghĩ trong đầu, không thể nói ra, nếukhông cô sẽ bị fan của Anny giết chết mất. Nhưng nếu cứ miễn cưỡng thế này, KỷHiểu Nguyệt sợ mình sẽ bị những người mê game Chân Linh Thần Giới giết chết.

Khôngbiết Đại Thần có đồng ý với cách nhìn nhận của cô không?

Kỷ HiểuNguyệt do dự không biết có nên quấy rầy Tề Hạo lúc này không. Nghe nói Tề Hạovà Bạch Y Ngưng đang tham gia hội nghị truyền hình quốc tế, không biết có thểđề cập đến vấn đề quảng cáo lần này không?

Gọiđiện trực tiếp chắc chắn không ăn, gửi tin nhắn cũng không tiện. Hơn nữa nếugiờ cô chủ động liên lạc, liệu có bị người ta hiểu là cô... đang ghen không?

Bởi vậyKỷ Hiểu Nguyệt quyết định để lại tin nhắn trên trò chơi. Tế Nguyệt Thanh Thanhđăng nhập.

Kỷ HiểuNguyệt đang suy nghĩ xem nên nhắn lại thế nào, không ngờ Phong Diệp Vô Nhai độtnhiên đăng nhập, Kỷ Hiểu Nguyệt giật mình, tay run run, vội vàng xóa mấy chữvừa viết.

Tênbiến thái sao lại lên mạng vào lúc này chứ? Hay là... anh ta nhận được thôngbáo Tế Nguyệt Thanh Thanh đăng nhập nên “theo đuôi”?

PhongDiệp Vô Nhai: “Bà xã, anh đến rồi đây!”

Sự ăn ýhình thành trong thời gian kề vai chiến đấu trong trò chơi dường như đã lan đếncuộc sống, nhận ra điều đó, Hiểu Nguyệt đỏ mặt. Nhưng vì mức độ quan trọng củacông việc, cô cố gắng bình tĩnh lại, Tế Nguyệt Thanh Thanh nói:

“Cómột việc”.

PhongDiệp Vô Nhai: “Sao vậy?”

TếNguyệt Thanh Thanh: “Tôi cảm thấy Anny không thíchhợp với đợt quảng cáo lần này”.

Phíabên kia Phong Diệp Vô Nhai im lặng một lát, Tế Nguyệt Thanh Thanh cảm thấy hơilo lắng. Tế Nguyệt Thanh Thanh còn đang bối rối thì bên kia có tin nhắn:

PhongDiệp Vô Nhai: “Em thấy thế nào?”

Thấythế nào?

Kỷ HiểuNguyệt nhất thời không nghĩ ra tìm ai thích hợp hơn Anny, cô cân nhắc một chútrồi nói:

“Tổchức tuyển chọn công khai đi. Tuyển chọn theo nhân vật trong trò chơi”.

PhongDiệp Vô Nhai phía bên kia lại tiếp tục im lặng.

TếNguyệt Thanh Thanh nghĩ ngợi một lát rồi nói ra ý kiến của mình:

“Thứnhất: Tổ chức tuyển chọn công khai cũng là một hình thức quảng bá, lại có haitập đoàn lớn là Tề Thị và Bạch Thị hậu thuẫn nên tính khả thi rất cao. Thứ hai:Những người tham gia tuyển chọn có thể đáp ứng tối đa yêu cầu của chúng ta. Thứba: Việc này có lợi cho những đợt quảng bá sau này, vì vậy nó có tính lâu dài”.

Sau khiấn phím gửi đi, Tế Nguyệt Thanh Thanh còn bổ sung thêm một câu: “Đâychỉ là ý kiến cá nhân, Tổng giám đốc quyết định đi”.

Lầnnày, phía Phong Diệp Vô Nhai nhanh chóng có câu trả lời:“Anhbiết rồi, để anh đến xử lý”.

TếNguyệt Thanh Thanh đợi một lát không thấy Phong Diệp Vô Nhai nói gì nữa nên côrời khỏi trò chơi.

Kỷ HiểuNguyệt nghĩ, không biết Đại Thần nghĩ thế nào?

Đợi anhđến xử lý.

Ý củaĐại Thần là anh đồng ý với cách nhìn nhận của cô? Hay là... bảo cô yên tâm,đừng quá vội vàng, để anh suy nghĩ tiếp rồi nói sau?

Phíabên kia, lúc đặt di động xuống, trên gương mặt Tề Hạo hiện lên niềm vui khôngsao che giấu được. Nụ cười của anh trước giờ chưa từng có như ánh bình minh mớihé lộ, tươi sáng rạng rỡ, khiến ngay cả Arthur ở đầu cầu truyền hình bên kiacũng hoa mắt.

“Việcnày cứ quyết định vậy đi”. Giọng Tề Hạo vang lên quyết đoán.

Bạch YNgưng không khỏi nhíu mày, cô có nhìn nhầm không, vừa rồi trong ánh mắt Tề Hạocó một cảm xúc giống như gặp được tri kỷ, rốt cuộc anh đã thấy gì trong điệnthoại vậy?

***

Kỷ HiểuNguyệt không ngờ lần chờ đợi này là bốn tiếng mười phút. Sau bốn tiếng mườiphút, cô đến phòng họp, nào ngờ lại nghe mọi người nói, ba tiếng trước Tề Hạovà Bạch Y Ngưng đã rời khỏi đó rồi một lát sau Nhiếp Phong cũng về công ty.

Kỷ HiểuNguyệt đột nhiên cảm thấy cô đơn. Tề Hạo và Bạch Y Ngưng đi cùng nhau?

Cảmgiác “chướng tai gai mắt” lại quay về.

Vừa họpxong đã hẹn hò với người đẹp, tên quái gở đáng ghét đó đúng là biết cách kếthợp công việc và nghỉ ngơi!

Nghĩvậy Kỷ Hiểu Nguyệt giận dữ tắt máy.

Khôngngờ cô lại được gặp An Húc Dương ở studio, nhìn anh lúc này tiều tụy hơn trướcrất nhiều. Đôi mắt thâm quầng, hai gò má hóp lại, nụ cười như ánh mặt trời lúctrước giờ u ám xám xịt. Mái tóc dài không còn thoải mái tự do bay trong gió màủ rũ buồn thảm.

“Vạnngười mê” biến thành “Hoàng tử u buồn” khiến Hiểu Nguyệt cảm thấy có chút“không tiêu hóa” được. Hiểu Nguyệt bất giác nhớ đến lời Bạch Y Ngưng, cô cảmthấy mình nên nói với An Húc Dương một lời giải thích rõ ràng.

“ATước, em có chuyện muốn nói với anh”.

“Cóphải Bạch Y Ngưng nói gì với em không? Đừng tin chị ta”.

“Khôngliên quan đến chị ấy, thật ra… em thật sự có chuyện muốn nói với anh”.

An HúcDương nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt, ánh mắt phức tạp: “Đợi đã! Lần này hãy để anh nóitrước”.

Kỷ HiểuNguyệt: “…”

Để anhnói trước?

An HúcDương nhìn thật sâu vào đôi mắt trong trẻo của Kỷ Hiểu Nguyệt, anh nên mở lờithế nào đây, anh rất nhớ cô.

Biết rõtrái tim cô đã thuộc về người khác, nhưng anh vẫn không thể kiềm chế bản thân,anh nhớ cô, muốn gặp cô.

Biết rõkhông nên tiếp tục dây dưa, anh nên mỉm cười chúc phúc cho cô, nhưng... anhkhông từ bỏ được.

Anhkhông muốn chúc phúc, anh muốn có được cô.

Ngườiđang đứng trước mặt mà sao lại xa cách đến thế, đến mức dù anh có dùng hết sức lựccũng không đuổi kịp bước chân cô.

HiểuNguyệt, nếu chỉ có thể nói với em một câu, anh muốn nói, anh yêu em. Nhưng anhcó thể nói vậy không? Không, vì một khi anh nói ra, em chắc chắn sẽ càng rời xaanh!

An HúcDương mỉm cười chua xót: “Hiểu Nguyệt, bọn mình chụp chung một kiểu ảnh đi”.

Kỷ HiểuNguyệt: “@#%&(&*@.....”

***

An HúcDương và Kỷ Hiểu Nguyệt chụp ảnh chung tất nhiên nổi bật hơn hẳn Anny. Annyđứng cách đó không xa oán giận lườm Kỷ Hiểu Nguyệt.

Dựa vàocái gì mà con bé đó có được sự ưu ái của An Húc Dương và sự chú ý của Tổng giámđốc Tề?

Nghenói chính vì cô ta mà An Húc Dương rời khỏi làng nhạc, nghe nói Phong Tín Nhicũng vì cô ta nên mới bị Tổng giám đốc Tề nhốt vào “lãnh cung”, từ đó về saumai danh ẩn tích.

Nhữngchuyện liên quan đến cô gái này, Anny đã nghe rất rất nhiều. Càng nghe nhiềutrong lòng càng thêm ghen ghét, nhưng cô ta biết mình chẳng thể làm được gì,chỉ có thể đứng nhìn từ xa!

Kỷ HiểuNguyệt bị hình tượng “Hoàng tử u buồn” của An Húc Dương làm giật mình, cô khôngđể ý cách đó không xa, một ánh mắt oán hận đang nhìn mình.

Lúcchụp ảnh chung, người An Húc Dương cứ run lên.

Kỷ HiểuNguyệt lo lắng hỏi: “Anh bị sao vậy?”

An HúcDương cười cười: “Không sao”.

Khôngsao? Sắc mặt tái nhợt như vậy mà còn nói là không sao?

Kỷ HiểuNguyệt đưa tay sờ trán An Húc Dương: “Anh sốt rồi!”

An HúcDương chỉ cười: “Anh không sao thật mà”.

“Gióbiển lớn lắm, anh không thể ở đây được, mau về thôi!” Kỷ Hiểu Nguyệt kiên quyếtkéo An Húc Dương rời khỏi studio.

Annynhìn theo bóng dáng hai người, đôi mắt quyến rũ hơi nheo lại, khóe môi cong lêncười gian xảo.

***

Tề Hạovừa về đến studio thì Kỷ Hiểu Nguyệt đã rời khỏi đó. Mọi người tận mắt thấy“gian tình” giữa Kỷ Hiểu Nguyệt và An Húc Dương, còn có ảnh làm chứng nữa. TềHạo vò nát bức ảnh trong tay, vẻ mặt u ám rồi lạnh lùng bỏ đi.

Annycười tươi rói, cô không mong có thể “tiêu diệt” được Kỷ Hiểu Nguyệt nhưng cũngnên để cô ta nhận một bài học, để Tổng giám đốc Tề thấy được cô ta là loại congái lẳng lơ như thế nào!