Tiểu Hầu Gia Ngộ Long Kí

Chương 19: Cựu thức (Quen biết cũ)



Editor: Uyên Quyển

Beta: Lệ Cung Chủ

Vừa thấy tướng lãnh dẫn đầu, Địch Tiểu Hầu kinh hãi, tướng lãnh cũng kinh hãi.

“Tiểu thúc thúc!”

“Con sên!”

Hai người đều chạy nhào về phía trước, mặc kệ quan binh chung quanh sợ hãi, gắt gao ôm nhau, vừa cười vừa khiêu (nhảy). Tướng lãnh ghé vào bên tai Địch Tiểu Hầu, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói: “Không được tái kêu biệt hiệu kia của ta!”

“Hảo hảo hảo, không gọi sẽ không gọi. Bất quá có chỗ gì hay cho tiểu thúc thúc a?” Địch Tiểu Hầu cười tủm tỉm. Nguyên lai nhà người nọ là thế giao (mấy đời thân nhau) với nhà hắn, tên Nghiêm Huyên, ấn theo bối phận gọi hắn là thúc thúc. Trên thực tế tuổi cùng hắn không sai biệt lắm, từ nhỏ chơi đùa với nhau, sau này lớn lên cũng vì ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mà thường thường tụ tập cùng nhau, bởi vì tiểu tử này khi còn bé nước mũi thường chảy ra thành hai dòng nước dài, cho nên Địch Tiểu Hầu gọi hắn con sên. Biệt hiệu này đã lâu không nhắc tới, hiện tại nhắc lại, Địch Tiểu Hầu lại cảm thấy thân thiết.

Nghiêm Huyên mặt suy sụp, chỉ biết gặp người này không phải chuyện tốt.”Ngươi nghĩ muốn cái gì còn không phải chỉ cần một câu, cho dù ta dám không cho, cha ta cũng sẽ khẳng khái hào phóng, ngươi lo lắng cái gì.”

“Đúng là vậy, bây giờ còn chưa nghĩ ra muốn cái gì từ ngươi, trước cho ngươi nợ đó, về sau nói tiếp” Địch Tiểu Hầu một điểm cũng không lo lắng.

“Hảo” Nghiêm Huyên thấy hắn không hề khó xử, thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại hỏi: “Tiểu thúc thúc ngươi tại sao lại ở chỗ này?”

“Thủ hạ của ngươi bắt ta tới a” Địch Tiểu Hầu thoải mái hớn hở nhìn tứ phía xung quanh, mấy người quan binh bắt hắn đến kia đều mặt như màu đất.

Nghiêm Huyên liếc mắt trừng bọn bọn chúng, mắng: “Các ngươi có mắt như mù! Đây là Hầu thế tử tiểu Hầu gia nổi danh khắp nơi, con trai bảo bối như tính mệnh của Quốc cữu gia, các ngươi dám cả gan vô lễ?”

Mấy quan binh kia vừa nghe, sợ tới mức đều quỳ xuống, tên cầm đầu run giọng nói: “Tướng quân, chúng ta ở trong núi phát hiện ngài ấy, cùng bộ dạng thần tiên ngài miêu tả rất giống, hơn nữa chính mồm ngài ấy thừa nhận, chúng ta mới bắt ngài ấy trở về, tuyệt không dám cố ý mạo phạm, thỉnh đại nhân thứ tội!”

Nghiêm Huyên vừa nghe, ngạc nhiên nói: “Ngươi như thế nào thành thần tiên?”

Địch Tiểu Hầu phủi phủi xiêm y, thản nhiên nói: “Ta như thế nào không thể thành thần tiên? Bổn tiên đây thiên phú dị bẩm, có thể lên trời xuống đất, thông kim bác cổ, tiểu tử, ngươi mau mau quỳ xuống, ta cho ngươi một nguyện ước, nói không chừng ta lại cao hưng đáp ứng ngươi.”

Nghiêm Huyên cười ngã lăn, chỉ vào Địch Tiểu Hầu nói: “Ngươi... Ngươi... Ngươi à? Thành tiên?” Địch Tiểu Hầu là nhân vật như thế nào, hắn so với ai có thể rõ ràng nhất, hai người từ khi theo bú sữa mẹ liền cùng một chỗ lăn lộn, Địch Tiểu Hầu nếu có thể thành tiên, hắn liền có thể lên trời!

“Hừ! Nghiêm túc một chút!” Địch Tiểu Hầu phẫn nộ. Người quen chính là không tốt ở điểm ấy, nước đục thả câu hạ thấp người khác.

Nghiêm Huyên vẫn  cười đến cả người run rẩy. Danh hiệu tướng quân của hắn cũng là được truyền lại, nếu không phải công việc được giao nhàn nhã lại có ngân lượng, cũng không tới phiên hắn dẫn binh, cho nên chính hắn cũng không thèm chú ý hình tượng.

Địch Tiểu Hầu cả giận nói: “Nước mũi...”

Nghiêm Huyên lập tức đình chỉ cười, đứng thẳng dậy nghiêm mặt nói: “Tiểu thúc thúc, ngươi giả mạo làm thần tiên cũng được, nhưng thần tiên trong núi này thì không được.”

Địch Tiểu Hầu hỏi: “Như thế nào?”

“Hoàng thượng có chỉ, muốn ta tới bắt thần tiên trong núi này, áp giải về kinh, người muốn tự mình thẩm vấn”

Địch Tiểu Hầu cả kinh nói: “Hoàng Thượng hạ chỉ?”

“Đúng vậy a, bằng không ta đây chạy đến nơi thâm sơn cùng cốc này làm gì!” Nghiêm Huyên đối việc vô tích sự này rất có ý kiến, nghĩ hắn ở kinh thành nổi tiếng uống rượu sống nhàn nhã như thế nào, bị giao nhiệm vụ chạy đường xa như vậy, còn hạn thời gian tróc nã, bắt không được nói không chừng còn bị phạt, hừ, ngẫm lại càng sinh khí!

“Hoàng Thượng như thế nào biết núi này có thần tiên?” Địch Tiểu Hầu nghĩ mãi không thông, lại nói, Long Ẩn khi nào đắc tội tới hoàng đế a?

Nghiêm Huyên nói: “Này nguyên nhân cụ thể ta cũng không biết, dù sao giao cho ta cái việc vô tích sự này, khi giao còn  xác định rõ: chiếm giữ trong núi có yêu nhân mạo xưng thần tiên, gặp được lập tức tróc nã, áp giải vào kinh chờ thẩm vấn”

Địch Tiểu Hầu nghĩ muốn nứt đầu cũng nghĩ không ra Long Ẩn cùng hoàng đế có liên hệ, bất quá, nghĩ muốn bắt Long Ẩn là không được. Trước hết Địch Tiểu Hầu hắn một cửa cũng đừng nghĩ tới (ý bảo anh không cho phép động vào anh Long)! Hắn dạo con mắt, cười hì hì nói: “Ta ở trong này không ít ngày, lại chưa bao giờ gặp qua thần tiên gì đó, truyền thuyết dân phụ ngu ngốc trong thôn đồn đãi mà ngươi cũng tin tưởng!”

Nghiêm Huyên nói: “Tin hay không vấn đề, mấu chốt là thánh chỉ hạ, chúng ta phải chiếu theo thánh chỉ làm việc không phải sao? Bất quá lần này ta thực không uổng công, tìm ra tiểu thúc thúc ngài. Ha ha, quay về kinh đã có thể giàu to rồi”

Địch Tiểu Hầu ngạc nhiên nói: “Ngươi tìm ra ta có thể phát tài cái gì?”

Nghiêm Huyên cười nói: “Tiểu thúc thúc ngươi còn không biết, từ nửa năm trước ngươi ly kỳ mất tích, quan binh đi theo bị giết chết không còn một ai, làm cha ngươi Bình Hầu bị dọa, chạy vào cung Hoàng Thượng tố khổ, một phen nước mắt nước mũi khóc đến thật thảm a. Làm cha ta đều nhịn không được, cũng rơi nước mắt” Bình Hầu năm nay cũng đã sáu mươi, chỉ có một người con trai độc nhất, yêu đến cả tính mạng, cưng chiều vô biên, cả triều đều biết. Địch Tiểu Hầu mất tích, kia cũng không phải là muốn mạng lão Hầu gia sao, khó trách lão lại thất thố.

Địch Tiểu Hầu trong lòng chua xót, chính mình chỉ lo cùng Long Ẩn mỹ nhân khanh khanh ta ta, đều đem cha quên ở sau đầu, ai, thật sự bất hiếu a! Hắn khó có khi lương tâm bộc phát, cảm thấy thương cảm, vội hỏi: “Ta đây không phải là đang tốt lắm sao? Lúc ấy quả thật gặp nguy hiểm, bất quá ta phúc lớn mạng lớn, sợ bóng sợ gió một hồi, chẳng qua sau lại cơ duyên không khéo, chung quy không tìm cơ hội trở về, khiến lão nhân gia lo lắng.”

Nghiêm Huyên nói: “Hắc, ngươi đây tứ bề yên ổn, lại làm cha ngươi suýt nữa đem phạm vi vài trăm dặm xới tung lên!”

Địch Tiểu Hầu tò mò hỏi: “Chuyện gì xảy ra sao?”

Nguyên lai từ khi Địch Tiểu Hầu mất tích, hoàng đế hạ chỉ tra rõ, quan viên mấy tỉnh rối ren mấy tháng, phái binh ở phạm vi vài trăm dặm tìm tòi rồi lại tìm kiếm, ngay cả khe sâu bí ẩn nơi của Long Ẩn cũng từng phái người tra qua, chẳng qua lúc ấy Địch Tiểu Hầu cả ngày ngốc ở trong sơn động, chẳng hề hay biết, Long Ẩn ít tiếp xúc bên ngoài, động phủ lại là nơi cực bí ẩn, cho nên vẫn chưa bị phát hiện.

Việc này ồn ào huyên náo náo loạn hảo mấy tháng, thủy chung không phát hiện thi thể Địch Tiểu Hầu, cũng không có manh mối gì, đành phải gác lại đó mà chưa quyết định. Lão Hầu gia hàng ngày nhớ tới, lại tổng trấn an chính mình: nếu không phát hiện thi thể, nói không chừng hài tử còn sống, lại nói không chừng ngày nào đó lại đột nhiên trở về. Hoàng đế hoàng hậu cùng đồng bạn lão hữu cũng tổng khuyên lão như thế, mới khiến lão ổn định lại.

Địch Tiểu Hầu nghe xong sống mũi cay cay, con đi xa cha mẹ mong nhớ, chính mình lại ôm mỹ nhân ngoạn vui đến quên cả trời đất, lại hoàn toàn không nghĩ tới cha già trong lòng nóng như lửa đốt, ai, bất hiếu oa! Nên đánh nên đánh! Tự trách mình tự trách mình, hắn cũng không thực đem mình phán xét, mặt trắng không còn chút máu liếc mắt nhìn Ngiêm Huyên đang cười mỉm, nói: “Tiểu tử ngươi như thế nào không lo lắng cho ta a? Thật sự đau lòng với ngươi mà, về sau có món ăn ngon đồ hảo ngoạn, sống chết cũng không mang theo ngươi!”

Nghiêm Huyên vội hỏi: “Ta nào không lo lắng? Chẳng qua ta nghĩ a, tiểu thúc thúc ngươi tai họa vạn năm... A a, không đúng, là ở hiền gặp lành, hắc hắc, lại thế nào dễ dàng bị người hại như vậy? Hì hì, ngươi không đi hại người, người ta đều phải cười trộm, ai mất tim điên rồi mới dám đi hại ngươi?”

Hắn vỗ mông ngựa (nịnh bợ) không nặng không nhẹ điêu luyện vừa lúc, Địch Tiểu Hầu lòng thoải mái dạt dào, giãn mặt nói: “Đúng. Hừ, ai dám hại ta, ta nhất định khiến hắn sống không bằng chết!” Lần đó việc hắn bị tập kích rất kỳ quái, lúc ấy cũng là vô cùng nguy hiểm, nếu không có Long Ẩn nhất thời hứng khởi cứu hắn, vậy hắn khả đã sớm biến thành một đống bạch cốt! Địch Tiểu Hầu nghĩ mà có điểm sợ, đến tột cùng là ai muốn ám toán hắn cũng không rõ ràng, chính là âm thầm cảnh giác. Địch gia hắn cũng không phải là gia đình bình thường, dám hại hắn, thật sự có gan lớn như trời, mà người như vậy, trên đời cũng không nhiều nha...

Nghiêm Huyên thấy hắn trầm tư, nghiêng đầu tinh tế đem hắn đánh giá một phen. Mấy tháng không thấy, Địch Tiểu Hầu cư nhiên thay đổi khá lớn, tối rõ rệt nhất chính là thân thể cao ngất khỏe mạnh, tái nhìn kỹ, khí chất cũng có biến hóa, ân, nói như thế nào nhỉ, bộ dạng cư nhiên có điểm tiên phong đạo cốt (phong thái thần tiên). Hắn nhìn chất liệu may mặc trên người Địch Tiểu Hầu khéo léo cùng khối minh châu cực đại trên cổ tay kia, trộm cười nói: “Tiểu thúc thúc, có phải hay không gần đây lại có diễm ngộ (gặp được phụ nữ xinh đẹp)? Nhìn một thân người hôm nay, thật sự không tồi a.”

Địch Tiểu Hầu phục hồi tinh thần, ngạo nghễ cười nói: “Kia còn phải nói, tiểu thúc thúc ngươi tới chỗ nào có thể không nổi tiếng a? Cho dù Ngọc Hoàng đại đế giá lâm, cũng vẫn phong tình vô hạn như trước!” Long Ẩn tuy rằng ẩn cư, động phủ từ lý y đến đồ dùng đều là tốt nhất. Địch Tiểu Hầu cùng y vóc người tương đương, quần áo hắn mặc đều là của y, kiểu dáng tao nhã, vật liệu may mặc thượng thừa, khối minh châu trên cổ tay kia, cứ tùy tiện lấy làm vật chiếu sáng, trữ tàng thất thứ này vô số.

Nghiêm Huyên cười nói: “Đương nhiên đương nhiên, bất quá người trước tốt nhất vẫn là theo ta quay về kinh một chuyến, để ta trước mặt Địch gia gia cùng Hoàng Thượng giao người, lĩnh phần thưởng, xong người muốn đi chỗ nào, dù là hội bàn đào của Vương mẫu nương nương, ta cũng không xen vào.”

Địch Tiểu Hầu trừng mắt: “Ta còn chưa muốn trở về” Nghĩ thầm: Long mỹ nhân vẫn đang chờ ta, cho dù phải đi cũng phải đem y lừa đi, mang về cho cha nhìn một cái, cũng coi chuyến này đi ra không uổng phí.

Nghiêm Huyên nói: “Tiểu thúc thúc, người coi như thương ta đi a, vẫn là trước theo ta trở về, chuyện khác về sau nói”

Địch Tiểu Hầu mặc kệ, Nghiêm Huyên cố gắng thuyết phục, cũng không theo hắn đi. Địch Tiểu Hầu người này can hệ đến thái thái (ý chỉ hoàng hậu), chính hắn cũng không biết, Nghiêm Huyên lại không dám khinh thường, lần này tìm thần tiên nhưng lại tìm được hắn, cũng coi như kinh hỉ ngoài ý muốn, lập tức cái gì cũng không cố nữa, tức thì truyền lệnh nhổ trại quay về kinh. Địch Tiểu Hầu kêu gào đại náo, không chịu rời đi. Nghiêm Huyên cười hì hì cấp hắn cái lễ (ý bảo thi lễ cúi đầu), quay đầu lại liền sai người dùng mê dược đem hắn làm ngất, thật cẩn thận đặt vào xe ngựa xa hoa, trọng binh (lực lượng hùng hậu) áp giải, ngày đêm thần tốc đưa trở lại kinh thành.