Tiểu Đóa, Vì Đó Là Em

Chương 7: Ngôi nhà trong mây gió thổi vụt tan



Ngày vui trôi mau, bất giác mười mấy ngày đã trôi qua. Diêm Tiểu Đóa rất dễ yêu thích một nơinào đó, trông những tháng ngày trằn trọc ở thành phố nào đó thường luôncó những thứ cô không nỡ rời xa, ví như vẻ cổ kính tĩnh mịch của Ô Trấn, nét phồn hoa hiện đại của Thượng Hải, sự hùng vĩ khoáng đạt của BắcKinh, hay lần này là một Hải Nam lãng mạn đa tình. Cô rất muốn được sống như thế này mãi mãi, nhưng Cố Nặc Nhất nói phải về nhà đón tết Nguyêntiêu mới được nên cuối cùng cô vẫn phải rời đi. Hai người ngồi trong

khoang máy bay hạng nhất, tay nắm chặt tay, mười ngón đan vào nhau. Diêm

Tiểu Đóa liếc mắt nhìn là nhìn thấy ngay má lúm đồng tiền dịu dàng của CốNặc Nhất. Từ trước tới giờ cô không hề biết rằng, thì ra hạnh phúc lạiđơn giản đến vậy, đơn giản đến nỗi chỉ cần một nụ cười, một ánh mắt làđủ rồi.

Quãng đường ngắn ngủi nhanh chóng kết thúc, khôngngờ vừa bước ra khỏi sân bay, họ đã gặp ngay đội săn tin điên cuồng. Đèn flash từ ống kính không ngừng lóe sáng, Tiểu Đóa sợ hãi lùi về phíasau, rồi lập tức giữ khoảng cách với Cố Nặc Nhất. Cố Nặc Nhất xoayngười, nhìn chằm chằm cô nàng đang đứng cách mình ba mét, anh đưa tayra: "Mau lại đây, sao em đi chậm vậy,

muốn anh bế đi à?"

Tiểu Đóa vẫn đứng yên tại chỗ, từng lượt hành khách đi lướt qua cô: "NặcNhất, anh đi trước đi, em tự về được mà, đi cùng nhau ra thế này khônghay đâu." Dù bây giờ hình ảnh của hai người đã xuất hiện trước ống kính, nhưng nếu không có xác thực của khổ chủ thì dù có phát trên các kênhthông tin đại chúng cũng chỉ là tin vịt. Cô luôn ghi nhớ câu nói củaTiểu Nhã: "Đừng có gây rắc rối cho Cố Nặc Nhất." Quan trọng hơn là, giờđây giới truyền thông đều mặc nhận Vi An là "bạn gái" của Cố Nặc Nhất.

Cố Nặc Nhất bất đắc dĩ lắc lắc đầu, quay lại kéo tay cô. Nhưng Diêm Tiểu

Đóa vẫn không ngừng giằng ra: "Ngoài kia nhiều người lắm."

"Em mà không nghe lời là anh hôn em đó."

Quả nhiên Tiểu Đóa không phản kháng nữa, nhăn nhăn nhó nhó sánh vai

bước đi cùng Cố Nặc Nhất. Cô không biết phải làm gì ngoài việc cúi đầu thậtthấp. Cố Nặc Nhất kéo va li đi ngang qua đám đông đang đón người ở sânbay, cũng đi ngang qua cả nơi đám phóng viên săn tin lấp ló. Cố Nặc Nhất không báo cho người nào đến đón anh nên hai người cùng lên một chiếctaxi. Ngồi trên xe, Diêm Tiểu Đóa thở phào nhẹ nhõm, cảm giác vừa rồi cứ như ngồi trên đống lửa vậy.

"Chúng ta tới thăm A Hoa trước rồi về nhà nhé."

Tiểu Đóa gật gật đầu, cô muốn đi thăm A Hoa từ lâu lắm rồi, nhưng không

dám nói ra. Cố Nặc Nhất đã sắp xếp trước rồi nên A Hoa mới không phải chịu

tội danh gì hết, chỉ là khi nhìn thấy Tiểu Đóa anh có hơi xúc động. Họ mua cho

A Hoa chút đồ ăn và để lại cho anh chút tiền dùng lúc cấp bách rồi rờiđi. A Hoa vẫn phải ngồi trong đó vài ngày nữa mới được ra ngoài. Lúcchuẩn bị rời đi, khóe mắt Diêm Tiểu Đóa đỏ hoe, bởi cô nghe A Hoa nói,anh không thấy hối hận khi đâm những tên đó, vì bọn chúng đều là lũ cặnbã.

Có lẽ đây mới chính là tình bạn, dù cho người đó có vôsố khuyết điểm, dù cho người đó có làm cô tức đến nghiến răng nghiếnlợi, thì vẫn có một lý do nào đó khiến cô không thể bỏ rơi họ được.

Hai người lại lên taxi, nhưng Cố Nặc Nhất không nói cho lái xe địa chỉ nhà. Chiếc xe càng chạy càng xa, Diêm Tiểu Đóa thấy hơi ngạc nhiên: "Cố Nặc

Nhất, mình không về nhà à?"

Cố Nặc Nhất chỉ cười không nói, anh vuốt ve gò mà lành lạnh của cô, TiểuĐóa cũng không hỏi thêm gì nữa. Chiếc xe dừng ở cổng một khu nhà caocấp, bọn họ bước vào, bên trong là những ngôi biệt thự nhỏ nằm táchbiệt. Bọn họ dừng lại ở căn biệt thự trong cùng, cây thông bên ngoài vẫn đọng lại những bông tuyết chưa tan. Nơi này thật yên tĩnh, trên một con đường nhỏ ngoằn ngoèo uốn lượn thấp thoáng bóng dáng những người bảovệ.

Cố Nặc Nhất đặt vào tay Diêm Tiểu Đóa một chiếc chìa khóa mát lạnh, Diêm Tiểu Đóa hơi mơ hồ.

"Đây chính là món quà lần trước anh định tặng cho em, mau vào trong xem

xem."

Cánh cửa mở ra, mọi thứ bên trong sớm được bày biện hoàn hảo. Diêm Tiểu Đóakhông khỏi thốt lên kinh ngạc, ngôi nhà này đẹp quá. Cô cứ tưởng rằngmình sẽ bước vào một ngôi nhà còn phôi thô, không ngờ nó lại đàng hoàngđến vậy - có đèn chùm pha lê treo trên trần, giấy dán tường màu sắc đẹpđẽ tinh tế. Cô vẫn nhớ Cố Nặc Nhất từng nói, ngôi nhà này sẽ để cho côtrang trí bày biện. Hạnh phúc từng bị cô đẩy ra khỏi tầm tay giờ đã quay lại, Diêm Tiểu Đóa chỉ cảm thấy dấy lên nỗi bất an và lo sợ.

"Mau lên tầng trên xem đi em, xem phòng bếp và cả phòng ngủ nữa, đó là

hai căn phòng anh thích nhất."

Từ trong ngữ điệu của Cố Nặc Nhất thấp thoáng chút tự hào, Tiểu Đóa sờ

vào lan can gỗ màu trắng nhưng lại không bước thêm bước nào: "Nặc Nhất, lại là câu hỏi quen thuộc đó, tại sao lại là em? Cho dù anh chỉ muốn vuichơi qua đường, em cũng không trách gì đâu. Em chỉ muốn nghe lời thậtlòng mà thôi."

Lúm đồng tiền trên gương mặt phút chốc biếnmất, anh không biết tại sao đáy lòng cô luôn luôn tự ti đến vậy, anh chỉ dùng ngón tay gõ nhẹ vào đầu cô: "Tại sao lại là em à? Anh cũng khôngbiết nữa, có khi nào anh bị sốt nên đầu có vấn đề mất rồi, cũng có thểdo bị chập dây thần kinh chăng, dù sao đi nữa thì anh vẫn cứ chọn em đó. Hơn nữa, đây vốn không phải là vấn đề em cần phải nghĩ ngợi nhiều đếnvậy, thường thì những người con gái báo ân đều lấy thân mình ra để báođáp mà, đâu có bận tâm chuyện ân nhân yêu hay không

yêu và yêu trong bao lâu đâu?"

Diêm Tiểu Đóa chu môi, rõ ràng là không hài lòng lắm với câu trả lời này. Cố Nặc Nhất thấy môi cô đang cong lên, không kìm được tiến lại gần, hônmột cái thật ngọt ngào, xua tan đi hoài nghi trong cô.

Khunày rất chú ý đến việc bảo vệ đời tư của chủ nhà, trong khu nhà còn cómột siêu thị, chỉ cần gọi một cú điện thoại sẽ có người mang đồ đến tậnnơi. Họ không cần bước chân ra khỏi cửa nửa bước cũng có đủ nguyên liệunấu nướng. Diêm Tiểu Đóa đeo tạp dề lên nấu ăn, Cố Nặc Nhất dựa vàotường ngắm cô. Anh thích nhất là dáng vẻ lúc này của cô, cô của lúc nàyhiền thục và chăm chú vô cùng. Bỗng trong đầu anh lướt ra một câu trêuchọc: "Phụ nữ bọn em có câu "Đường vào trái tim đàn ông thông qua cái dạ dày", vì thế Bé Ngốc à, anh cũng giống bao người đàn ông khác, em lấythức ăn đến mê hoặc anh đi, em nấu cơm cho anh ăn cả đời này, anh sẽngoan ngoãn nằm gọn

trong lòng bàn tay em."

Tiểu Đóa nghe vậy, cười đến suýt lật chảo: "Chỉ sợ sẽ có ngày anh sẽ chán

ghét thôi."

Trong căn phòng hơi nước bay nghi ngút, mùi thơm của thức ăn lan tỏa, khôngkhí ấm áp như vậy khiến Diêm Tiểu Đóa cảm thấy thật mãn nguyện. Liệu đây có phải là trong họa có phúc không nhỉ, bởi tuyết chôn vùi nên mới

tìm lại được thứ quý giá, mới học được cách trân trọng?

Tiểu Đóa nấu ăn rất ngon, chỉ sau một tiếng mà đã bày biện ra một bàn đầy

đồ ăn rồi, chỉ là những món thường ngày nhưng lại toàn là món Cố Nặc Nhấtthích nhất. Mùi vị chỉ là phụ, quan trọng nhất là anh thích được nhìnkhói bếp ấm nồng, thích nghe tiếng ù ù của máy hút mùi. Trong lòng anh,chỉ khi phòng bếp huyên náo mới mang lại cảm giác của gia đình. Thếnhưng, ngày trước Vi Vi không biết nấu ăn, cũng không thích thuê ngườigiúp việc, vì thế khi hai mẹ con sống cùng nhau, không phải ăn quán, thì lại là úp mì ăn tạm.

"Sao anh không ăn vậy? Mùi vị không ngon à?" Diêm Tiểu Đóa thấy anh có

chút thất thần liền hỏi. "Món gà coca này ngon lắm đó, anh nếm thử chút đi."

Cố Nặc Nhất gắp cho cô một miếng thức ăn: "Bà bé à, nhường cho em

trước này."

Bỗng mặt Tiểu Đóa đỏ như gấc, cô lấy đũa gẩy gẩy hạt cơm: "Cách xưng

hô này kì quá anh à gì mà bà bé chứ, chẳng lẽ anh còn bà cả nữa à?"

"Em cũng so đo lắm cơ. Ngày xưa bà bé được các lão gia cưng chiều nhất

đấy nhé, đây mới là cách xưng hô hay nhất."

Tiểu Đóa nghe anh trêu đùa cũng đùa lại: "Vâng, thưa lão gia, em là bà bé

mà Cố lão gia cưng chiều nhất ạ."

Không khí vui vẻ bỗng bị một cú điện thoại làm gián đoạn, Cố Nặc Nhất xem màn hình hiển thị, rồi nhận điện thoại ở chế độ loa ngoài. Nội dung trongđiện thoại, khiến Tiểu Đóa bất an đặt đũa xuống.

"Thế này là thế nào? Sao chưa nói gì với công ty mà đã tự ý yêu đương thế hả? Trênkhắp các mặt báo, tạp chí, rồi mạng internet toàn là ảnh cậu và DiêmTiểu Đóa tay trong tay. Cậu có biết kế hoạch của công ty bị cậu đảo lộnhết rồi không hả?" Đó là cuộc gọi của người bên công ty Kinh Kỳ, tuygiọng điệu nhẹ nhàng, nhưng vẫn dễ dàng nghe ra nỗi tức giận dồn nén.

"Em không muốn lẫn lộn chuyện đời tư và công việc. Vốn đã thiếu tự do đếnthê thảm rồi mà bây giờ đến cả việc ở cùng ai cũng bị can thiệp, em

không thể chấp nhận được."

Cố Nặc Nhất lúc nào cũng luôn đặc biệt, bởi vì có Vi Vi, bởi vì có nhà họ Cố

nên tất cả mọi người đều nể mặt anh hết cỡ. Nhưng kiểu phản bác không

kiêng nể gì ai này của anh vẫn khiến Tiểu Đóa sợ đến toát mồ hôi lạnh.

Người bên Kinh Kỳ trầm lặng một lúc lâu sau, cũng chỉ còn nước thở dài: "VậyVi An thì tính sao? Tự dưng cậu bày ra chuyện như vậy, làm mọi người

đều trở tay không kịp."

"Em không diễn kịch, Diêm Tiểu Đóa là người em đã chọn để cùng sống suốtđời. Chuyện Vi An anh cứ đổ hết cho em, chiếm được sự đồng tình của

khán giả chẳng phải càng có lợi cho sự phát triển của cô ấy sao?"

Cuộc đối thoại đã kết thúc như thế, Cố Nặc Nhất lại trở về vẻ mặt thư tháithoải mái: "Điện thoại đáng ghét, anh đã tắt máy rồi. Bà bé à, chúngmình ăn

cơm thôi."

Tiểu Đóa thấy Cố Nặc nhất ngồi ănngon lành, lòng bỗng thấy nặng nề: "Em lại làm liên lụy tới anh rồi.Thực ra anh không cần phải làm như vậy đâu,

chỉ cần trong lòng anh có em là đủ rồi."

"Em biết không, Vi Vi cũng đánh mất Cố Tây Lương như thế đó. Anh làm nhưvậy vì anh hy vọng không ai trong chúng ta lùi bước, chỉ khi bị dồn éptới

bước đường cùng mới biết mình yêu nhiều bao nhiêu."

Mắt Diêm Tiểu Đóa cay cay, Cố Nặc Nhất đã kiên quyết như vậy, không chúthối hận, không chịu lùi bước, vậy mà cô chỉ biết trốn tránh và sợ hãi.Cô ngẩng đầu nở một nụ cười sáng rực như ánh ban mai với Cố Nặc Nhất:"Em

biết rồi, chúng ta sẽ không trốn tránh nữa."

Haingười có bề ngoài rực rỡ, chỉ khi ở cạnh nhau mới cảm nhận được sự ấmáp, tết Nguyên tiêu của hai người như thế là đã viên mãn. Diêm Tiểu Đóathích chiếc giường lớn trong phòng ngủ, trần nhà có tấm sa tanh màuhồng. Đây chắc chắn không phải phong cách của Cố Nặc Nhất, Cố Nặc Nhấtmà cô quen biết chỉ thích sự phối hợp đơn giản và màu sắc đơn giản. CốNặc Nhất nhận ra vẻ hoài nghi của cô, chỉ cười rồi ôm cô vào trong lòng: "Cuộc sống mà,

phải có chút ngẫu hứng mới tốt."

Tuy chiếc giường rất to, nhưng hai người vẫn dựa sát vào vào nhau, mặc

đồ ngủ đôi, nằm trên giường cũng có thể nhìn thấy từng chùm pháo hoa đangnở rộ trên bầu trời bên ngoài cửa sổ. Trong nhà Cố Nặc Nhất tạm thời vẫn chưa có đường dây ti vi và mạng. Tiểu Đóa cũng quen dần với cuộc sốngnhư vậy.

"Bé Ngốc à, sinh cho anh một em bé kháu khỉnh đi, để củng cố địa vị bà bé

của em nhé."

Diêm Tiểu Đóa giãy thoát ra khỏi vòng tay của anh: "Nói linh tinh gì thế,

mới sống chung với nhau có mấy ngày anh đã bàn chuyện con cái rồi là sao."

Ai ngờ, Cố Nặc Nhất lật người giữ chặt cô dưới thân mình: "Mấy ngày thì

làm sao? Cho dù là mấy ngày thì anh vẫn có quyền làm bố chứ."

"Mình còn chưa kết hôn mà, sao lại đòi có con rồi, toàn nói năng lung tung

thôi à."

"Vậy nếu mình kết hôn thì em sẽ sinh em bé cho anh sao? Anh muốn mười

đứa thì em cũng phải đẻ đó nha."

Đẻ mười đứa để thành heo nái à! Tuy Diêm Tiểu Đóa trợn mắt lườm anh, nhưng lòng lại thấy ngọt ngào hơn mật.

Sáng hôm sau, Diêm Tiểu Đóa bị Cố Nặc Nhất hôn đánh thức, anh cứ liên tụcthì thầm bên tai cô: "Bà bé, mau dậy làm đồ ăn sáng nào, Cố lão gia đói

rồi."

Tiểu Đóa xuống bếp hầm cháo trắng nóng hổi bưng lên, còn có mấy chiếc bánhbao kèm theo một đĩa dưa chua, bữa sáng tuy đơn giản nhưng lại cực kỳhợp khẩu vị. Lúc ăn, Tiểu Đóa chợt nhớ ra một chuyện: "Nặc Nhất, bệnhđau đầu của anh đã đỡ chút nào chưa? Em thấy dạo này trạng thái tinhthần của

anh tốt hơn nhiều."

Cố Nặc Nhất dùng thìa quấybát cháo đang còn nóng: "Cũng không phải bệnh gì nghiêm trọng, chỉ cầnnghỉ ngơi chút là ổn ấy mà. Em mau ăn đi, lát

nữa anh dẫn em tới một nơi."

Ăn sáng xong hai người rời khỏi nhà, tới thẳng siêu thị xe.

"Nặc Nhất, anh muốn đổi xe mới sao?"

"Em toàn gây rối khắp nơi, lái xe đua đến giúp em chẳng tiện chút nào, nên

anh phải đổi một chiếc xe việt dã thôi."

Nghe Cố Nặc Nhất nói vậy, Diêm Tiểu Đóa thấy hơi hụt hẫng: "Em xin lỗi,

em toàn làm anh phải lo lắng."

Cố Nặc Nhất xoa xoa đầu cô: "Anh giỡn em thôi! Chiếc xe thể thao này chỉcó hai chỗ ngồi, sau này em sinh em bé, bọn nhóc ngồi đâu chứ? Thế nênđổi

một chiếc xe mới là cực kỳ cần thiết đấy nhé."

Câu trả lời này còn làm cô cuống quýt hơn câu trả lời trước, cách nghĩ của Cố Nặc Nhất cứ kỳ kỳ, làm cô không tài nào hiểu nổi.

Trong siêu thị xe, họ dạo qua vài cửa hàng tráng lệ, cuối cùng chọn mua mộtchiếc Land Rover phân khối lớn, mấy ngày nữa sẽ nhận xe.

"Em lái chiếc xe này nhé, phụ nữ lái xe việt dã tầm nhìn tốt hơn. Vốn dĩmuốn mua cho em chiếc tốt hơn, nhưng lúc mua nhà anh dùng hết sạch tiềnrồi, thêm cả trang trí nội thất nữa nên chẳng còn lại bao nhiêu tiền."Cố Nặc Nhất vừa lái xe vừa giải thích cho Diêm Tiểu Đóa.

Trong mắt cô thì Land Rover hay Roll Royce chẳng có gì khác biệt, đều lànhững thứ cô không thể mua nổi: "Thực ra, chỉ cần mua chiếc Daewoo bìnhthường hơn một trăm ngàn cũng tốt lắm rồi. Chiếc Fiat của A Hoa em cũnglái

được mà, chìa khóa xe em vẫn cầm này."

"Làm sao anhđể em chịu thiệt thòi khi sống với anh được, anh chịu trách nhiệm làmtrụ cột gia đình, em phụ trách nấu cơm và sinh con, phân công rõ

ràng không ai can thiệp việc của ai cả."

Trời ạ, lại nhắc tới chuyện sinh con rồi! Diêm Tiểu Đóa thở dài, hình như cô sống cùng Cố Nặc Nhất ngoài chuyện sinh con ra thì chẳng có chuyện gì

nghiêm túc cả. Họ từ Hải Nam trở về là đã vào ở luôn trong biệt thự nên vẫn

còn một số đồ đạc để lại căn nhà cũ. Ngày kia Cố Nặc Nhất phải bắt đầu làmviệc nên nhân lúc hôm nay đang rảnh rỗi, hai người quay về thu dọn mộtchút. Trước lúc quay về nhà cũ, hai người tạt qua cửa hàng chăm sóc động vật đón Bé Dưa. Bé Dưa cứ nằm gọn trong lòng Tiểu Đóa, nhìn có chút tủi thân. Tiểu Đóa vuốt ve Bé Dưa mãi, dần dần nó mới bình tĩnh trở lại.

Khi chiếc xe thể thao vào khu nhà nhỏ, hai người nhìn thấy chiếc Limousinexa xỉ của Vi Vi. Chiếc xe Benz màu đen dừng trước cổng, hình như đợi họtừ lâu lắm rồi. Tiểu Đóa biết Cố Nặc Nhất không thích tiếp xúc với ViVi, mỗi lần gặp bà tâm trạng anh đều đi xuống. Vi Vi mặc áo khoác dabước từ trên xe xuống: "Bé Cưng, con chuyển nhà rồi à? Nhân viên nói con không sống ở đây

nữa."

Cố Nặc Nhất cực kỳ miễn cưỡngtrả lời "ừm" một tiếng, tiếng mèo kêu làm Vi Vi vốn dĩ đang bình tĩnhbỗng lui về phía sau vài bước. Tiểu Đóa thấy vậy vội nói: "Hai người nói chuyện, em lên nhà trước." Dứt lời, cô bèn ôm Bé Dưa nhanh như gió lẩnlên lầu.

Lái xe của Vi Vi bê một thùng đồ từ cốp xe ra, đặt vào chiếc xe thể thao của

Cố Nặc Nhất. Cố Nặc Nhất cau có hỏi: "Thứ quái gì vậy? Tôi không cần."

"Đây là ít thuốc bổ mẹ mua từ Mỹ về. Con làm việc vất vả vậy, phải bồi bổ

c ơ t h ể c h ứ ."

Vi Vi lại lấy mấy túi từ chiếc xe Benz xuống: "Mẹ mua cho con vài bộ quần

áo."

"Phiền phức quá đi, tôi đã nói là tôi không cần, bà đi đi."

Vi Vi không hề tỏ ra buồn bực chút nào, lại đặt mấy chiếc túi đó về xe mình:

"Con chưa cần thì cứ để tạm ở chỗ mẹ nhé. Bé Cưng, con sống chung với Tiểu

Đóa rồi à?"

Cố Nặc Nhất không ngừng đá đá mấy hòn sỏi dưới chân: "Trên báo trên đài

đều viết rõ rành rành rồi, bà còn hỏi gì nữa."

Tuy chẳng câu nào nghe lọt tai nhưng Vi Vi cũng biết trước câu trả lời rồi:

"Mẹ chỉ tiện miệng hỏi thế thôi, chỉ cần con thấy hạnh phúc là được, mẹ sẽkhông can thiệp vào chuyện của các con đâu. Cũng muộn rồi, mẹ phải điđây.

Bé Cưng, hôm nào mời mẹ tới thăm nhà mới nhé."

Cuối cùng thì chiếc xe Benz ấy cũng rời đi, Cố Nặc Nhất nhìn thùng thuốc bổsau cốp xe, thở dài rồi lên lầu. Diêm Tiểu Đóa đang thu dọn đồ đạc, BéDưa nằm cuộn tròn trên sofa ngủ ngon lành. Cô lấy áo sơ mi trắng của CốNặc Nhất từ trong tủ ra, gấp gọn gàng từng chiếc một bỏ vào trong va li. Cố Nặc Nhất thấy dáng vẻ cô đang làm việc, không kìm lòng được liền ômcô vào lòng. Diêm Tiểu Đóa muốn thoát ra nhưng tiếc là không thành công: "Anh đừng quấy

nhiễu nữa, mau xếp đồ đi nào."

Lúc nàyanh mới buông cô ra, vào thu dọn phòng tắm. Tiểu Đóa hơi thẫn thờ, côthấy mình thật kém cỏi, Vi Vi đứng ngay trước mặt mà cô không mở miệngra hỏi được câu nào. Nhưng cô cũng chỉ thẫn thờ được một lúc thì nhậnđược cuộc gọi của Vi Vi.

"Chị Vi Vi"

"Gần đây em khỏe không?"

Diêm Tiểu Đóa vội vã hỏi: "Lúc nào em có thể trở lại làm việc ạ?"

Đầu dây bên kia trầm ngâm trong phút chốc: "Tạm thời em cứ yên lặng

một thời gian đã, tin tức bây giờ rất bất lợi cho em, công ty cũng rất đau đầu,

phải có cách giải quyết chu toàn mới được."

Tiểu Đóa thất vọng gác máy. Xem ra, lần này cô gây chuyện tày đình rồi.

"Bé Ngốc à, dọn đồ xong mình về nhà thôi, hôm nay anh muốn ăn món

trứng sốt cà chua."

Tiểu Đóa trả lời một cách máy móc: "Vâng ạ."

Nguyên áo sơ mi trắng đã chiếm cả một va li. Tiểu Đóa nhớ là ở nhà mới

vẫn chưa có thuốc giảm đau, thời gian gần đây tuy anh không phát bệnh nữa,

nhưng phòng xa vẫn hơn. Cô tiện tay mở ngăn kéo ở đầu giường ra, bên trong

là cả một hàng thuốc giảm đau được xếp gọn gàng. Diêm Tiểu Đóa lấy tất cảthuốc trong đó ra, thì phát hiện ra một cuốn album ảnh.

Côthử lật giở vài trang ra xem, bên trong toàn là ảnh của cô và Cố NặcNhất hồi nhỏ, từng trang từng trang tựa như một cuốn phim hiện ra trướcmắt, cả hai lúc đó đều cực kì dễ thương. Cuốn album rất dày, cứ lật quamỗi trang lại như qua một khoảnh khắc, tới bức cuối cùng khóe mắt cô đãlong lanh. Bức ảnh cuối cùng mới được chụp gần đây, gương mặt cô hiềnhòa yên tĩnh, đang ôm Bé Dưa trong lòng. Cố Nặc Nhất đã chụp trộm nhânlúc cô đang ngủ. Mãi tới lúc này cô mới nhận ra rằng anh và cô đều giống nhau, đều không phải vui đùa chốc lát, mà là âm thầm, lặng lẽ thíchnhau từ rất lâu rồi, chỉ là quá kín đáo không để đối phương biết màthôi.

Một tiếng "meo" cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, TiểuĐóa đặt cuốn album vào va li đựng đồ, bế Bé Dưa lên rồi gọi vọng ra bênngoài: "Cố Nặc Nhất, em

sắp đồ xong rồi."

Cố Nặc Nhất nghe tiếng liền đi vào phòng ngủ, hôn lên trán cô: "Khổ thân

em quá, mẹ bọn nhóc à."

Lưng cô bỗng chốc cứng đờ, mỗi ngày đổi một cách xưng hô, không ngày nàogiống ngày nào cả: "Có khi dăm bữa nửa tháng nữa anh lại gọi em là mụ

vợ già cũng nên?"

Nụ cười của anh lúc nào cũng ấm áp như ánh mặt trời vậy: "Sao lại thếđược? Sau này anh sẽ không đổi cách xưng hô nữa, tuy gọi thế này hơiquê,

nhưng lại gần gũi thân thiết nhất."

Những ngàytháng tươi đẹp luôn trôi qua rất nhanh, thế giới của hai người kết thúcsau vài tháng ngắn ngủi, Tiểu Đóa lái chiếc Land Rover mới đưa Cố NặcNhất tới sân bay. Cô không bước xuống xe, bởi các ngôi sao không có cuộc sống riêng tư, nhất là khi hai người đều đang trong tầm ngắm của côngchúng. Cách cửa sổ xe, Tiểu Đóa vẫy tay chào Cố Nặc Nhất. Bởi cô từngnếm trải cảm giác ấm áp nên khi hơi ấm rời xa, còn lại trong cô nỗi losợ hoang

mang: "Nặc Nhất, nửa tháng nữa anh sẽ trở về, phải không?"

Lúm đồng tiền trên má Cố Nặc Nhất thực sự quá đẹp: "Ngốc ạ, những gì

hứa với em nhất định anh sẽ làm được."

Cuối cùng thì cái người được vũ trang đến tận răng kia cũng hòa vào dòngngười, tâm tư của cô cũng theo bước chân anh. Cô thấy buồn bã quay vềbiệt thự, căn nhà quá lớn, lớn đến nỗi ngay cả Bé Dưa cô cũng không tìmthấy, buổi tối ngủ cô thấy sợ hãi. "Tuần báo Scandal" đang giở sẵn nằmngang nhiên trên chiếc giường khổng lồ. Cả một cột tin chính đều viết về tình yêu tay ba giữa Vi An, Cố Nặc Nhất và cô. Bài báo liệt kê về quátrình họ qua lại và những khúc mắc họ gặp phải, làm Diêm Tiểu Đóa cảmgiác như đang đọc trong một câu chuyện tình yêu đầy những khúc mắc lykỳ. Cô bật đèn thức đến tận hai, ba giờ sáng, mãi đến lúc nhận được tinnhắn Cố Nặc Nhất báo rằng đã bắt đầu công việc, mới ôm Bé Dưa cuộn tròncùng nhau yên giấc.

Cuối cùng thì A Hoa cũng được tự do. Lúc Diêm Tiểu Đóa đi đón A Hoa, anh chàng không nức nở nghẹn ngào giống lần trước nữa, mà đã trưởng thành hơn rất nhiều. Tiểu Đóa đưa ra một hộp"Đông trùng hạ thảo", A Hoa không chần chừ rút ngay ra một điếu, đặt lên mũi hít một hơi thật dài, lúc này hốc mắt anh mới đỏ lên. Anh xúc độngbật lửa, rít liền hai hơi: "Trong này cấm hút thuốc, ấy thế mà cái bangCháu Rùa kia vẫn cứ hút như thường, anh chỉ dám

nhặt đầu lọc lên ngửi, quá thảm."

Tiểu Đóa thấy vô cùng áy náy: "Hai nghìn tệ em đưa cho anh lần trước đâu,

sao anh không dùng?"

A Hoa thở dài: "Nhắc tới chuyện đó là lại rớt nước mắt, cái đám Cháu Rùađó uy hiếp anh, lột sạch tiền, ông đây trù úm đời con cháu bọn bay chếtcũng không được tử tế." A Hoa xoa xoa bụng: "Tiểu Đóa, anh muốn ăn mónthịt kho

tàu."

"Đi, em dẫn anh đến quán ăn."

Hai người họ chọn một nhà hàng nổi tiếng rồi gọi hai xuất thị ba chỉ kho

tàu. A Hoa đói vàng mắt, nhìn thấy đồ ăn hai mắt sáng như đèn pha, ăn lấy ăn để một hồi mới tạm hài lòng. Cạn sạch chai bia cuối cùng xong, anh mớihả hê: "Cố Nặc Nhất vẫn còn là người tốt, nên tạm thời anh không mắnghắn nữa. Tiểu Đóa, mình phải cố gắng hơn nữa! Chẳng may sau này thằngnhãi đó

đá em, đến lúc đó khóc cũng không kịp đâu đấy."

Tiểu Đóa đặt đôi đũa trong tay xuống: "Em bị công ty đóng băng rồi, bây

giờ không có việc gì để làm cả."

"Sao cơ?" A Hoa ngạc nhiên, không ngờ những hành động của mình lại mang đến nhiều phiền phức cho Tiểu Đóa đến vậy.

Nghe A Hoa rủa sả một hồi, trong lòng Diêm Tiểu Đóa cũng thấy có chút nônnóng. Cô chán nản nghịch nghịch di động, đúng lúc có tin nhắn. Nội dung

tin nhắn rất ngắn, chỉ vẻn vẹn có mấy chữ: "Tôi về Bắc Kinh rồi."

Ánh nắng ban chiều ấm áp, Hà Trục đứng trước ô cửa sổ sát đất rộng lớn,chăm chú nhìn vào những bông tuyết chưa tan trong vườn. Chiếc Roll Royce màu trắng đi vào cửa, anh bị bức tượng vàng trên đầu xe làm chói mắt.Hà Trục bỏ kính xuống, ngồi trên ghế sofa đợi Diêm Tiểu Đóa. Tiếng gõcửa khe khẽ khiến đôi môi anh khẽ cong lên, nói vọng ra: "Vào đi." Cánhcửa mở ra, Diêm Tiểu Đóa luống cuống đứng bên cửa, cung kính gọi anh một tiếng tổng giám đốc Hà.

Hà Trục rất ghét cách xưng hô sặc hơi tiền này, nhưng Diêm Tiểu Đóa đã

gọi thế này từ rất lâu rồi: "Ngồi đi!"

Tiểu Đóa gượng gạo ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn, Hà Trục cầm tờ báo trênghế sofa lật qua lật lại: "Thế giới này thay đổi nhanh thật, lúc tôi đibạn gái của Cố Nặc Nhất vẫn là con nhỏ này, vậy mà đến lúc trở về thì cô và hắn đã sống chung rồi. Nếu về muộn thêm chút nữa có khi cô còn sinhcả con rồi

ấy nhỉ."

Tiểu Đóa không lên tiếng, Hà Trụctoàn nói những lời khó nghe, tất cả những gì cô có thể làm chỉ là nhẫnnhịn. Hà Trục đứng lên tiến về phía cô, đến vị trí cách một bàn tay, anh mới dừng lại, nhưng mũi của hai đôi giày đã chạm vào nhau rồi.

"Diêm Tiểu Đóa, cô có thấy mình có lỗi với tôi không? Tôi vượt quyền giúp cônắm bắt cơ hội, cô lại vứt bỏ cơ hội đó không chút mảy may mà lên giường

với Cố Nặc Nhất."

Rõ ràng câu này của Hà Trục đã vượt quá mức chịu đựng của cô: "Anh bảo

tôi phải làm thế nào? Trong khi tôi cũng muốn kiếm tiền về cho công ty,nhưng bây giờ mọi công việc của tôi đều bị hoãn lại rồi, không có bất kỳ một hoạt

động nào hết."

Hà Trục ngớ người, ánh mắt Diêm Tiểu Đóa lấp loáng sự phẫn nộ. Anh lùi về phía sau vài bước, đứng dướiánh nắng mặt trời, không khí vốn đang căng thẳng hơi hòa hoãn lại. DiêmTiểu Đóa nhìn Hà Trục đang được ánh nắng mặt trời nhuộm vàng, mái tóchạt dẻ mềm mại rủ xuống bờ vai, thân hình thẳng tắp, ánh mắt xa xăm lộrõ vẻ cô đơn hiu quạnh.

"Diêm Tiểu Đóa, bây giờ cô hạnh phúc không?" Hà Trục thấy cô không đáp,

lại hỏi thêm lần nữa, "Ở bên Cố Nặc Nhất, cô có hạnh phúc không?"

Hà Trục nhìn những chú chim sẻ đang tíu tít mổ ngô ngoài bậu cửa sổ, ánhmắt di chuyển về cánh cửa sổ. Trên lớp kính thủy tinh phản chiếu nụ cười

ngượng ngùng của Tiểu Đóa, chỉ thấy cô nói: "Rất hạnh phúc."

Trái tim Hà Trục như bị đâm một nhát: "Vậy tôi hỏi cô, có được Cố Nặc

Nhất rồi, cô không cần sự nghiệp nữa phải không?"

Trên lớp kính thủy tinh, cuối cùng thì bóng hình Diêm Tiểu Đóa cũng lộ ramột tia bất lực. Lúc này Hà Trục mới vừa lòng quay người lại: "Là phụnữ, có một người đàn ông yêu thương mình, là đời này đã mãn nguyện rồi,sự nghiệp chẳng qua chỉ thêu hoa trên gấm có cũng được mà không cũngchẳng sao mà thôi. Tôi chỉ cảm thấy, mất bao công sức để có được cơ hộinhư vậy mà bị vứt bỏ một cách phũ phàng, thì nhẫn nại bao nhiêu năm quacủa cô được coi là

gì?"

Sao có thể vứt bỏ được đây?Trước giờ cô chưa từng có suy nghĩ như vậy, chỉ là lại một lần nữa rơivào cảnh bế tắc mà thôi. Chính Cố Nặc Nhất là người mang đến cho cô hơiấm và an lành, nhưng chính hơi ấm này đã làm cô dần quên đi đau khổ lúcban đầu.

"Diêm Tiểu Đóa, giữa sự nghiệp và tình yêu, cô chỉ được chọn một thứ, hãy

nói cho tôi biết sự lựa chọn của cô."

Hà Trục đanh thép bức ép, giống y như lúc Cố Nặc Nhất ép hỏi cô ở triển

lãm tranh, một lần lựa chọn như vậy là đủ lắm rồi: "Tôi sẽ không từ bỏ cái nào

hết."

Giây phút trầm lặng qua đi, Hà Trục cất tiếng cười: "Trên đời này làm gì có

nhiều chuyện tốt đẹp đến thế, có mất thì mới có được."

"Tổng giám đốc Hà, tôi đảm bảo sẽ không để chuyện yêu đương ảnh hưởng

tới công việc."

"Ai mà tin được chứ?! Diêm Tiểu Đóa, cô có biết không, cô và Cố Nặc Nhất

ở bên nhau, lòng tôi thấy không thoải mái chút nào."

Diêm Tiểu Đóa không nói lời nào nữa, cô không thể đoán nổi nội tâm của anh.Hà Trục đeo kính lên, rồi nhặt lại quyển sách trên bàn trà: "Cô đi đi,để

tôi yên tĩnh một chút."

Tiểu Đóa rời đi một lúc lâurồi mà Hà Trục vẫn chưa bình tâm lại được. Anh cũng không biết mình bịsao nữa, ngày đầu tiên trở về Bắc Kinh đã thấy tin về scandal của cô với Cố Nặc Nhất, lòng anh ngoài khó chịu ra vẫn là khó chịu, nếu là anhngày trước sẽ không bao giờ thế này.

Hà Trục tiện tay ấn chuông, trợ lý ngoài cửa bước vào: "Giúp tôi điều tra

chuyện của Diêm Tiểu Đóa."

Vốn dĩ anh tưởng mình là người có thể chi phối được mọi chuyện của DiêmTiểu Đóa, nhưng thật không ngờ anh mới đi có vài tháng mà đã có biến cố, rốt

cuộc là kẻ nào mà to gan vậy

Về tới biệt thự, Diêm Tiểu Đóa tự nhốt mình trong phòng ngủ. Bé Dưa kêu meo meo ở ngoài mà cô cũng không nghe thấy. Lòng cô rối bời. Cô phải yên tĩnh suy nghĩ mộtchút về tình hình hiện tại. Hà Trục là ông chủ của cô, anh ta chỉ cầnđộng đậy ngón tay một chút thôi thì cuộc đời cô cũng thay đổi. Từ lúcbiết thân phận của Hà Trục, cô cố gắng cẩn thận từng tí một, để chuộclại lỗi lầm vẫn đè nặng trong lòng, cô luôn gắng nhẫn nại chịu đựng.

Trước giờ cô không nghĩ rằng giữa tình yêu và sự nghiệp tồn tại xung đột. CốNặc Nhất bắt cô phải lựa chọn vì sợ cô sẽ phá tan hết mọi chuyện, còn Hà Trục thì sao, rốt cuộc mục đích của anh ta là gì? Chuyện yêu đương củacác nghệ sĩ ở công ty giải trí nhiều vô số, nhưng tại sao chỉ có cô làkhông được phép? Cô còn nhớ Hà Trục bảo rằng, chỉ cần thấy cô và Cố NặcNhất bên nhau là anh ta thấy không thoải mái. Đây chẳng phải là lời tỏtình trắng trợn hay sao? Giống, mà cũng không giống tỏ tình chút nào.

Giây phút trầm tư bị ngắt quãng bởi tiếng chuông điện thoại, là Cố Nặc Nhấtgọi tới. Diêm Tiểu Đóa vừa nhấc máy đã thấy anh nói: "Mẹ bọn nhỏ à, em

đang làm gì ở nhà thế?"

Nghe cách xưng hô này lòng cô thấy thật ấm áp: "Em dọn dẹp nhà cửa,

ngồi thơ thẩn, chán lắm."

Trong điện thoại Cố Nặc Nhất cười nhẹ: "Anh có một món tiền trả thù lao đóngphim đã được chuyển khoản, thẻ ATM để trong ngăn kéo ấy, em hãy đi

dạo phố, rồi mua vài bộ quần áo đẹp nhé."

Cố Nặc Nhất lúc nào cũng ân cần chu đáo, nhưng toàn tiêu tiền của anh nhưvậy Diêm Tiểu Đóa thấy rất áy náy: "Thôi anh ạ, em có nhiều quần áo lắm

rồi."

"Trước kia em chịu thiệt thòi nhiều rồi, giờ sống với anh, cấm em không đượcnhư trước nữa. Tuần sau anh xin đoàn làm phim nghỉ một ngày về thăm em,không thì vợ anh chạy theo người khác từ lúc nào anh cũng không biết ấy

c h ứ ."

Tiểu Đóa chỉ cong môi cười, sao cô có thể chạy theo người khác được chứ, côchỉ yêu một mình Cố Nặc Nhất thôi, dù có cả tá trai đẹp nữa đến cô cũngchẳng động lòng.

"À đúng rồi, em bán căn phòng nhỏ trước kia của em đi, cứ để không thế

cũng không hay lắm."

"Nhưng em không nỡ." Đó là căn phòng cô gom góp mua được sau khi rời

khỏi thị trấn nhỏ, nó giống chiếc vỏ ốc sên, những lúc cảm thấy sợ hãi bơ vơ có thể cuộn mình lại chui vào trốn trong vỏ ốc nho nhỏ đó. Với cănphòng đó, cô không chỉ không nỡ rời xa mà còn muốn giữ lại chút hồi ức.

Tuy đã gác máy nhưng bên tai Diêm Tiểu Đóa vẫn văng vẳng giọng nói của CốNặc Nhất. Căn phòng trước kia của anh cũng đã bán rồi, Cố Nặc Nhất nóivới cô rằng, cả hai không được để lại đường lùi, phải từng bước tiến vềphía trước, nắm tay cũng đi tới phút cuối cùng của cuộc đời. Cứ nghĩ tới câu nói ấy, cô bất giác cảm động vô cùng. Cố Nặc Nhất luôn nghĩ tớitương lai tươi đẹp, còn cô thì cứ do dự làm người khác mệt mỏi sầu lo.

Cô vỗ vỗ vào má, mình phải phấn chấn lên mới được, dù tình yêu hay côngviệc cũng nhất định có cách giải quyết tốt thôi. Cô lại đem áo sơ mitrắng của Cố Nặc Nhất ra giặt sạch rồi phơi nắng, đây là việc mỗi tuầncô nhất định phải làm. A Hoa gọi điện đòi tới ăn chực cơm, lúc này DiêmTiểu Đóa mới làm vài món, nếu không thì cô đã định bỏ bữa tối rồi.

Vì tạm thời bị đình chỉ công việc nên lâu lắm rồi Tiểu Đóa không gặp AHoa. Nhìn A Hoa ngồi ở bàn ăn đối diện xì xụp húp mì tương, lòng cô thấy thật bình yên. Tiểu Đóa vừa ăn vừa nói: "Dạo này anh đi làm đâu màkhông liên lạc gì

với em vậy?"

A Hoa lộ vẻ ngượng ngùng hiếm gặp: "Anh đang yêu một người, chuẩn bị

tiến tới hôn nhân."

Sặc một tiếng, suýt nữa thì cô phụt cả mì ra ngoài, người như A Hoa mà cũng muốn cuộc sống yên ổn đúng là khó tin: "Anh lừa được cô nào thế? Tốt

nhất là anh đừng có kết hôn kẻo lại lỡ dở người ta."

A Hoa cười hì hì: "Lúc còn trẻ mà không phong lưu thì phí một đời, bâygiờ anh cũng hai sáu hai bảy tuổi rồi, không muốn cứ lông bông mãi thếnày nữa.

Cô bé ấy là người hâm mộ của em đó."

Có khi nào anh lấy danh tính của cô để lừa cô bé đó không? Diêm Tiểu Đóa cũngkhông muốn nhiều lời nữa, cô đang thất nghiệp, không có công việc cũngchẳng thu nhập, A Hoa phải chịu khổ cùng cô rồi.

Diêm Tiểu Đóa nói: "Bán căn hộ của em đi rồi tiền đó anh giữ lại nhé, em

chưa cần đến."

Lần này đến phiên A Hoa tròn mắt ngạc nhiên: "Cô hâm à, ngôi nhà đó mấy

trăm ngàn đó."

Diêm Tiểu Đóa luôn có cảm giác nợ A Hoa, anh đã vì cô mà phải ngồi tù, mónnợ ân tình này cô không có cách nào trả nổi: "Nhiều nhà quá ở không hết

anh ạ. Chẳng phải anh muốn lấy vợ hay sao, nhất định sẽ cần đến tiền mà."

A Hoa vò mớ tóc rối: "Tiểu Đóa à, cô ngốc thật hay vờ ngốc vậy? Dù bâygiờ tình cảm của cô với Cố Nặc Nhất rất tốt đẹp, nhưng kết hôn rồi vẫncó thể ly hôn, cô chỉ có mỗi căn hộ đó, biết đâu sau này hai người đường ai nấy đi, thì

ngay cả chỗ dung thân cũng đâu còn."

Diêm Tiểu Đóa chỉ mỉm cười: "Em không thể để lại đường lui cho mình. A Hoa,anh cứ yên tâm, từ mai trở đi em sẽ cố gắng hết sức, không để anh phảilo lắng, không để anh phải thất vọng. Anh em mình cùng nhau kiếm thậtnhiều

tiền, nhất định chúng ta sẽ hạnh phúc."

A Hoa cầmchìa khóa căn hộ của cô rồi rời đi. Bên ngoài trời đã tối đen như mực.Diêm Tiểu Đóa lại ôm Bé Dưa cuộn tròn trên giường. Từ ngày mai trở đi,vì sự nghiệp và cả tình yêu, cô quyết chí tiến lên.

Vì thế,sáng ngày hôm sau, khi vẫn chưa ngủ dậy, Hà Trục đã nghe thấy người giúp việc báo Diêm Tiểu Đóa tới, đang làm bữa sáng trong bếp. Hà Trục lờ đờnhìn đồng hồ, mới có sáu giờ sáng, cách thời gian anh thường dậy nhữngnửa tiếng. Hà Trục không ngủ nổi nữa, anh đánh răng rửa mặt, mặc quần áo chỉnh tề rồi xuống bếp.

Trong căn bếp rộng năm mươi métvuông, Diêm Tiểu Đóa đeo tạp dề đứng bên bếp, trên ngọn lửa xanh nhạt là hơi nước của nồi canh bốc lên. Hà Trục cứ nhìn cô như vậy, cô bé TiểuĐóa nhỏ xinh đang cố kiễng mũi bàn chân lên ấn nút chiếc máy hút mùi,thỉnh thoảng tiếng cắt rau lại văng vẳng bên tai, cùng hòa lẫn với câunói trẻ con còn chưa hết ngây thơ: "Em muốn nắm tay cô

ấy, sống cùng với cô ấy nhất định sẽ rất ấm áp."

Hà Trục không thể nhìn tiếp được nữa, liền quay người đi lên lầu. Hà Trục

lặng lẽ ngồi trong phòng vẽ không lớn lắm, mỗi bức tranh đều vẽ Diêm TiểuĐóa, không là ánh mắt sáng ngời thì là bờ môi khẽ cong của cô, cũng cókhi chỉ là mái tóc dài như thác đổ. Cánh tay anh vung lên đẩy bức tranhvẫn chưa hoàn thành đổ xuống sàn nhà, "rầm" một tiếng khiến bụi bay tứtung. Hà Trục lạnh lùng cười, bóng dáng cô tưởng như rất mực dịu dàng,nhưng anh cứ khăng khăng rằng đó chỉ là ảo giác.

"Ông chủ, cô Diêm làm xong bữa sáng rồi ạ."

Trời dần sáng, người giúp việc gọi hai lần anh mới hoàn hồn. Hà Trục nhìn

lại căn phòng bừa bộn, rồi thản nhiên bước xuống lầu. Diêm Tiểu Đóa bỏ tạpdề ra, ngồi bên bàn ăn đợi anh: "Tổng giám đốc Hà, nghe nói anh thích ăn

canh sủi cảo nên tôi đã làm nhân ở nhà trước rồi mới mang sang đây đấy ạ."

Hà Trục gắp một miếng vào bát, bên trong là nhân hải sản hỗn hợp mà anhthích ăn nhất. Mới sáng sớm đã làm món phức tạp thế này, Diêm Tiểu Đóađúng là chịu bỏ công sức. Nhưng anh không hề ăn, mà tiện tay ném đũa

xuống bàn: "Cô nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?"

Diêm Tiểu Đóa cười hì hì: "Tổng giám đốc Hà, tôi là do một tay anh dìu dắt,bây giờ thành ra thế này anh cũng chẳng còn mặt mũi nào đúng không ạ?Lúc nào tôi có thể trở lại làm việc được ạ? Việc gì cũng được, kể cả làviệc cắt báo hay là giúp việc hậu trường cũng được, dù sao thì cũngkhông thể ngồi không

mãi thế này."

Quả nhiên Diêm TiểuĐóa tới để xin xỏ anh. Hà Trục đeo kính người giúp việc đưa tới lên mắt, lật giở mấy trang báo buổi sáng: "Đúng là cô làm tôi cảm thấy rất mấtmặt, nhưng việc tạm dừng công việc của cô là do cấp trên bàn bạc quyếtđịnh, tôi không thể can thiệp quá sâu. Huống hồ lần trước tôi đã nóirồi, chỉ cần cô ở cùng với Nặc Nhất, tôi sẽ không thoải mái, mà khôngthoải

mái làm sao mà giúp cô được."

Nụ cười trên môi còn chưa tắt, nhưng nỗi chua xót thì đã bao trùm tận đáy lòng Diêm Tiểu Đóa rồi: "Lẽ nào anh cứ nhất quyết bắt tôi phải chia tay Nặc Nhất thì anhmới chịu giúp sao? Chẳng lẽ giám đốc Hà ngứa mắt khi thấy tôi

hạnh phúc?"

Hà Trục bỏ tờ báo xuống, uể oải vươn vai: "Cô đoán đúng rồi đó."

Diêm Tiểu Đóa không ngờ anh lại trả lời như vậy, cô nhặt chiếc túi xách từ

ghế sofa lên: "Thành thật xin lỗi, đã làm phiền anh rồi, tôi về đây."

Hà Trục đứng trên ban công nhìn Diêm Tiểu Đóa lái chiếc Land Rover ra khỏi sân, lúc này anh mới mở miệng nói lớn: "Cô bỏ cuộc dễ dàng vậy sao?

Nếu cố gắng thêm chút nữa, chưa biết chừng tôi lại mủi lòng giúp cô."

Diêm Tiểu Đóa ngẩng đầu lên nhìn Hà Trục đứng trên cao: "Trong lòng tổnggiám đốc Hà nghĩ gì, tôi thừa hiểu, việc gì phải bày trò bỡn cợt tôi?Biết là tôi quan tâm để ý mà vẫn cố tình làm vậy, thực sự là làm ngườikhác phải

hoang mang."

"Chính vì thứ cô để ý đến quá nhiều thứ nên mới trở nên tham lam."

Diêm Tiểu Đóa lái xe đi. Mãi đến lúc không nhìn thấy đèn đuôi xe, anh mới

trở về phòng. Tuy sủi cảo nguội hết rồi, nhưng anh vẫn ăn ngon lành hết cái này đến cái khác. Không phải anh không chịu giúp cô, mà chỉ là việc lần này quá khó giải quyết.

Diêm Tiểu Đóa chậm rãi lái chiếcLand Rover vòng vòng quanh phố không mục đích, rồi tình cờ cô đi quatiệm băng đĩa - nơi mấy tháng trước vẫn còn treo đầy poster hình ảnh của cô, vậy mà giờ đã đổi thành người khác rồi. Cô cũng không rõ đĩa củamình bán được bao nhiêu chiếc, từ lúc tạm ngưng công việc đến giờ, côrất ít liên lạc với người trong công ty, mà cô ngại mở miệng hỏi ra câuđó.

Cô vừa nối di động vào xe liền có điện thoại, là Vi Vi gọi tới: "Diêm Tiểu

Đóa, có thể cho phép chị tới nhà mới làm khách được không?"

Lúc Diêm Tiểu Đóa trở về khu nhà thì Vi Vi đã đợi ở đó lâu rồi. Vi Vi tự lái xe tới, ngay cả Nhược Lan cũng không đi cùng.

Nhân viên mang đồ Diêm Tiểu Đóa đặt mua ở siêu thị tới. Tham quan xong ngôibiệt thự, Vi Vi lấy chiếc tạp dề ra khỏi tay Diêm Tiểu Đóa. Cô hoảng hốt muốn giành lại, nhưng Vi Vi đã đeo xong rồi: "Ai nấu cơm cũng được mà,

không sao đâu."

Diêm Tiểu Đóa không cố giành chuyện nấu ăn với Vi Vi nữa, chỉ đứng bên cạnhrửa rau, tiện thể nói dăm ba câu chuyện. Cô còn nhớ hồi xưa cô có thểvui vẻ nói đủ chuyện trên trời dưới biển cùng Vi Vi, nhưng từ khi Vi Vitrở thành cấp trên kiêm mẹ chồng tương lai của cô đến giờ, Diêm Tiểu Đóa rất khó tìm lại được cảm giác tự nhiên ban đầu.

Chỉ là mấymón ăn đơn giản, hai người gặp gỡ trong yên lặng, ấy thế mà Diêm TiểuĐóa lại cẩn thận từng chút một, Vi Vi thấy cô không thoải mái thì bậtcười: "Em giữ kẽ quá đó, cứ thoải mái như lúc trước ấy, dù sao thì chị

cũng là khách thôi mà."

Diêm Tiểu Đóa gượng gạo nở nụ cười, cô múc cho Vi Vi một bát canh, không khí từ đầu tới cuối không nóng cũng không lạnh. "Lúc nào thì hai đứa

kết hôn?"

Tay cô run lên, chiếc đũa rơi xuống đất, cô bối rối nhặt lên: "Chuyện này...

vẫn chưa biết ạ."

Vi Vi không tỏ ra khó chịu khi thấy cô sơ suất, cô lấy thìa quấy quấy canh trong bát: "Thực ra, chị rất hy vọng hai đứa mau chóng kết hôn. Tuy hai đứa còn trẻ, nhưng từ khi ở bên em, Bé Cưng hiền hòa hơn nhiều, thỉnhthoảng còn nói được vài câu vui vẻ hòa nhã với chị. Chị biết là Bé Cưngluôn oán trách chị, bao năm qua chị đã không làm tròn trách nhiệm củamột người mẹ, mãi tới khi kết hôn, làm vợ người ta chị mới dần học đượccách đặt gia đình lên trên hết, thế nên chị càng cảm thấy có lỗi với BéCưng. Nó nhận được quá ít hơi ấm gia đình, cứ mỗi lần nhớ lại nhữngtháng ngày trước kia là chị lại thấy thật hổ thẹn. Nếu hai đứa kết hôncó một gia đình nhỏ của riêng mình và sống

hạnh phúc bên nhau, chị mới thấy thanh thản phần nào."

Lần đầu tiên nghe được những lời này từ một Vi Vi đài các, Diêm Tiểu Đóathật cảm động. Cô cứ tưởng Vi Vi là người phụ nữ bản tính phong lưu, hóa ra trong lòng Vi Vi cũng chịu bao cắn rứt giày vò.

"Đối với người phụ nữ mà nói, gia đình quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Dù sựnghiệp có thể khiến em thành công nhưng lại chẳng thể cho em sự ấm áp.Giá

băng lạnh lẽo luôn đến từ con tim chứ không phải thể xác. Chị phải điên cuồng

hơn nửa cuộc đời mới tìm được người đàn ông che chở cho mình. Tiểu Đóa, tuy công việc của em đang bị đình trệ, nhưng biết đâu nhờ sự đình trệ nàyem lại tìm được hạnh phúc. Chị hiểu rõ con mình, nó là người đáng để emgửi gắm

cả đời."

Tiễn Vi Vi xong, DiêmTiểu Đóa mới thả Bé Dưa trong phòng tắm ra. Bé Dưa tủi thân không thèmđoái hoài tới cô nữa, ngáy o o một mình bên cửa sổ sát đất. Diêm TiểuĐóa vừa rửa bát vừa thẫn thờ, những lời của Vi Vi rất rõ ràng, e rằng sự nghiệp của cô khó mà hồi sinh được, đã ký hợp đồng sáu năm, dù bây giờcó chấm dứt hợp đồng thì cũng không có công ty nào chịu tiếp nhận, vìvậy cách hay nhất là tìm một người đàn ông tốt để lấy làm chồng. Cô cũng biết rằng mình trong họa gặp phúc, chỉ là nếu thế, đáy lòng cô khó lòng thanh thản nổi. Rồi sau này khi từ giã cõi đời, cô sẽ không bao giờgiải thoát chính mình khỏi nỗi cắn rứt và tội nghiệt đó được.

Cố Nặc Nhất nói với cô rằng anh đã đặt vé máy bay trở về Bắc Kinh vào thứsáu, hết hai ngày cuối tuần mới trở lại đoàn làm phim. Diêm Tiểu Đóa đãbắt đầu dọn dẹp nhà cửa từ hai ngày trước khi anh về. Dù nhà đã sạch sẽlắm rồi, nhưng cô vẫn lau chùi từng ngóc ngách thêm một lần nữa. Cô biết tật xấu của Cố Nặc Nhất, cứ mỗi khi về nhà là lại dùng ngón tay thondài kiểm tra khắp nơi xem có còn bụi bẩn không.

Buổi tối hôm anh trở về, cô còn đặc biệt đặt bàn ăn ở một nhà hàng tao nhã kiểucách, bắt đầu tắm rửa trang điểm chải chuốt từ trước tận hai tiếng, cômặc chiếc váy liền thân màu nude mà Nặc Nhất thích nhất rồi hớn hở xuấtphát. Rượu vang, giá nến đặt trong không gian yên tĩnh riêng tư, cô đang đợi người yêu trở về. Phong cảnh bên ngoài vô cùng đẹp, bên dưới mànđêm là sự hiện diện của thế giới lấp lánh ánh đèn. Phải đến nửa thángrồi họ chưa được gặp nhau. Diêm Tiểu Đóa rót chút rượu đỏ ra tự thưởngthức, cô sốt ruột nên đến hơi sớm, nhưng may mà Cố Nặc Nhất đã lên máybay, cùng lắm cô chỉ phải đợi hơn một tiếng nữa là anh sẽ xuất hiện.

Tiếng chuông điện thoại khiến người ta phải phiền não vang lên, Diêm Tiểu Đóa nhìn màn hình, do dự một lát rồi vẫn nhấc máy: "Chào anh, tổng giám đốc

Hà."

"Diêm Tiểu Đóa, tôi có một chuyện rất thú vị muốn nói cho cô biết, không

biết cô có hứng thú nghe không?" Giọng Hà Trục lộ rõ sự tự tin, như thể anh

ta biết chắc chắn cô sẽ tò mò vậy.

Nhưng giờ tâm trí Diêm Tiểu Đóa chỉ nghĩ tới một mình Nặc Nhất: "Xin lỗi

anh, hôm nay tôi có hẹn mất rồi."

"Cô đang ở đâu?"

Diêm Tiểu Đóa nói địa chỉ, nhưng không ngờ Hà Trục bảo: "Vừa hay tôi

cũng đang ở gần đó, tôi sẽ tới tìm cô ngay."

"Không được đâu tổng giám đốc Hà, hôm nay không tiện lắm..." Cô còn chưa dứtlời, Hà Trục đã dập máy. Diêm Tiểu Đóa ảo não, mình đúng là nhiều chuyện mà.

Năm phút sau, Hà Trục đã tới chỗ Diêm Tiểu Đóa. Anh vẫn như trước - mặc quần bò rách đi giày lính, tết tóc đuôi ngựa sau đầu.Hà Trục thản nhiên ngồi xuống trước mặt cô, vắt chéo hai chân, chăm chúnhìn Diêm Tiểu Đóa đang mất tự nhiên.

Cô vò vò chiếc khăn trải bàn trước mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt

anh: "Anh mau nói đi."

Anh cong môi nở nụ cười tà mị quen thuộc: "Cô đang đợi Cố Nặc Nhất à?"

Diêm Tiểu Đóa gật gật đầu. Hà Trục búng tay một cái, gọi nhân viên phục

vụ tới yêu cầu một ly sâm panh: "Không vội, đợi Cố Nặc Nhất tới rồi nói mới

thú vị."

Tự đáy lòng cô xuất hiện cảm giác căng thẳng khó nói, bất giác cảm thấychuyện không lành sắp xảy ra. Chưa đầy một tiếng đồng hồ sau, Cố NặcNhất toàn thân gió bụi bước đến. Từ khoảng cách năm mét, Cố Nặc Nhất đãnhận ra Hà Trục rồi, anh cau mày chầm chậm bước tới ngồi bên Diêm TiểuĐóa. Hai người ngồi trên chiếc sofa không lớn lắm, có cảm giác hơi chậtchội. Cố Nặc Nhất nắm lấy tay cô, lạnh lùng hỏi: "Em còn gọi cả ngườikhác nữa cơ à?

Không phải là bữa tối dưới ánh nến chỉ thuộc về hai ta hay sao?"

Diêm Tiểu Đóa lắc đầu không trả lời. Hà Trục nheo mắt nhìn hai người ngồi

đối diện, uống cạn giọt sâm panh cuối cùng trong chiếc ly chân dài rồi lấytừ trong người ra một chiếc bút ghi âm: "Diêm Tiểu Đóa, cô không thấymình đen đủi lắm sao? Lăn lộn trong giới này lâu như vậy mà chẳng lớnlên được chút

nào, bị người ta ám hại mà cũng không biết."

Lòng Diêm Tiểu Đóa rối loạn. Quả nhiên có người hại cô.

"Tôi cho cô thêm một cơ hội lựa chọn, nghe hay không nghe đây? Ha ha,

theo như tình trạng hiện giờ của cô, tôi nghĩ không nghe thì tốt hơn."

Giai điệu tao nhã của đàn dương cầm văng vẳng từ gian bên cạnh, nhưng nóchẳng phù hợp chút nào với bầu không khí lúc này, chiếc bút ghi âm vẫnngang nhiên nằm trên bàn. Cố Nặc Nhất nhìn vẻ mặt của Hà Trục mà mất hết

kiên nhẫn: "Anh cứ úp úp mở mở làm gì? Có gì cứ nói thẳng ra đi."

Hà Trục càng cười vui vẻ hơn, anh không quan tâm đến sự lựa chọn của DiêmTiểu Đóa nữa, chỉ nhẹ nhàng nhấc tay ấn một ngón thon dài vào nút phát.Tuy âm lượng loa ngoài không lớn, nhưng cũng đủ để nghe rõ mồn một mọichuyện, trong đoạn ghi âm có tiếng của hai người.

Một người là Vi Vi, người còn lai là Hà Trục.

"Chị Vi Vi, tôi không hiểu lắm, lúc đầu chị khẩn khoản nài nỉ tôi kí hợp đồng

với Diêm Tiểu Đóa, sao giờ lại cực lực bài xích cô ta? Có phải các bài háttrong album mới đều do chị sai người phát tán ra ngoài đúng không? Chịném tiền

của công ty xuống sông xuống biển vậy sao?"

Trong đoạn băng ghi âm, Vi Vi khẽ cười: "Không phải tổng giám đốc Hà cũng rất ghét con bé đó sao? Cứ coi như tôi giúp cậu làm một việc tốt đi. Tránhcho công ty sau này còn thiệt hại lớn hơn, cái gì nên vứt bỏ thì tấtnhiên

phải vứt bỏ."

Đoạn ghi âm chỉ có hai phút, nhưngnó đủ khiến Diêm Tiểu Đóa nghe mà kinh hãi. Đằng sau còn rất nhiều cuộcđối thoại, sau khi nghe hết, Diêm Tiểu Đóa mới hiểu rõ chân tướng sựviệc. Những bài hát trong album do Vi Vi truyền ra ngoài, trước khi quay bộ phim "Tề Thiên", cũng chính Vi Vi nói với

đạo diễn Trương về việc cô phẫu thuật thẩm mỹ, cả vụ đánh nhau của A Hoa,

cũng do bà ta nhúng tay vào.

Diêm Tiểu Đóa không tài nào hiểu nổi, người phụ nữ mấy ngày trước còn nóimuốn thấy cô hạnh phúc lại là kẻ chủ mưu đứng sau mọi chuyện. Diêm TiểuĐóa càng không thể chấp nhận được khi người đó lại là mẹ của Cố NặcNhất. Diêm Tiểu Đóa rút tay ra khỏi tay Cố Nặc Nhất, rồi lắp bắp hỗnloạn: "Tại

sao... rốt cuộc là tại sao..."

Hà Trục lấylại chiếc bút ghi âm, hài lòng nhìn hai người: "Con người ai cũng íchkỉ, tôi nghĩ là chắc chắn Cố Nặc Nhất chưa nói cho cô biết chuyện liên

quan tới nhà họ Cố."

Chưa kịp dứt lời, Cố Nặc Nhất đã cởi bỏ áo khoác, đứng lên khỏi sofa: "Anhchán sống rồi phải không? Nếu vậy hôm nay tôi sẽ hoàn thành tâm nguyệncho

anh!"

Nắm đấm không báo trước lao thẳng về phía HàTrục. Hà Trục nghiêng đầu nhẹ nhàng né người sang một bên: "Trước khi Cố Tây Lương mất có để lại một bản di chúc, Cố Nặc Nhất không được lấyngười trong giới giải trí, nếu không sẽ không được hưởng di sản hai trăm triệu và mười lăm phần trăm cổ phần

của công ty."

Lời Hà Trục nói triệt để chọc giận Cố Nặc Nhất, anh cầm chai rượu vang trên bàn ném thẳng về phía Hà Trục.

Hà Trục liền giơ tay ra đỡ, bình rượu vỡ tan tành, những mảnh thủy tinhcắm vào cổ tay Hà Trục. Máu hòa với rượu chảy từng giọt trên chiếc khăntrải bàn sạch sẽ trắng tinh cực kỳ nhức mắt. Hà Trục không hề nhăn mặt:"Hổ thẹn cùng đau khổ biến thành phẫn nộ sao? Diêm Tiểu Đóa, cô thấychưa, việc này thực ra rất đơn giản, Vi Vi và Cố Nặc Nhất vì món tài sản kếch xù của nhà họ Cố mà biến cô thành vật hy sinh. Tôi đã nói rồi mà,sự nghiệp và tình yêu chỉ được chọn một mà thôi, nhưng cô không chịutin. Ha ha... nhưng nói cho cùng thì cô cũng chẳng thiệt đâu, chỉ cầnNặc Nhất có trong tay hai trăm triệu kia, thì cô cũng thành phu nhângiàu có rồi, có lăn lộn trong giới giải trí hay

không cũng chẳng sao, có sự nghiệp hay không cũng chẳng sao nốt."

Diêm Tiểu Đóa không thể chấp nhận nổi sự thật này, trước giờ cô chưa

từng nghĩ người yêu cô nhất lại hại cô. Tiền, vẫn luôn là thứ hay ho.

"Bé Ngốc, mọi chuyện không phải như hắn ta nói đâu." Sau một hồi lâu, CốNặc Nhất chỉ giải thích một câu như vậy, nhưng nghe ra sao mà yếu ớt bất lực đến thế.

"Em hiểu mà... em hiểu..."

Diêm Tiểu Đóa cầm túi rồi xoay người chạy ra khỏi phòng, đụng đổ món ăn

trên tay nhân viên phục vụ, còn làm đổ cả bình hoa trong nhà hàng. Tất cảmọi chuyện đang diễn ra đều khiến cô đau đớn và bất lực. Sự thật lúc nào cũng tàn nhẫn, từ từ dồn ép một kẻ thuần lương tới bước đường cùng,khiến họ mất sạch hy vọng sống.

Trong phòng ăn không cònnghe thấy tiếng bước chân nhỏ bé của Diêm Tiểu Đóa nữa. Trợ lý đứngngoài cửa đưa cho Hà Trục một chiếc khăn tay, anh lau qua loa vết máu và rượu trên tay. Vết thương khá sâu, giờ anh mới thấy đau, nhưng nhìnthấy hai người họ chia lìa, trong lòng anh lại dâng lên một niềm vui ácđộc.

Là người của công chúng, Cố Nặc Nhất cố gắng hết sứckiềm chế cảm xúc của mình: "Hà Trục, tôi và anh từng có gì thù oán sao?Là một thằng đàn ông,

làm ra những chuyện bẩn thỉu thế này, anh không thấy nhục nhã sao?"

Hà Trục nhìn kỹ vết thương trên tay: "Bẩn thỉu? Kẻ làm những chuyện bẩnthỉu là cậu mới đúng! Thích cô ấy nên chiếm lấy cô ấy làm của riêng, ích kỉ hủy

hoại sự nghiệp của cô ấy, không lẽ đó là yêu? Thật quá nực cười."

Cố Nặc Nhất cau mày, vốn dĩ đã không có cảm tình gì với Hà Trục rồi:

"Đừng để tôi phát hiện ra mưu đồ của anh, nếu không thì đừng có trách!"

Hà Trục nhún vai: "Tùy cậu thôi, tôi không quan tâm."

Thái độ này càng làm cho Cố Nặc Nhất lại một lần nữa mất kiểm soát, thấy

bóng dáng Hà Trục mỗi lúc một xa dần, anh nhanh chóng bước hai bước nhàotới. Không khí yên bình tao nhã trong nhà hàng tiêu tan, tiếng phụ nữthét lên

chói tai. Vài nhân viên bảo vệ xông lên kéo hai người đang ẩu đả tách khỏi

nhau, một số người khác thì tiến về phía trước ngăn cản thực khách chụp ảnhquay phim. Mãi tới lúc giám đốc nhà hàng tới, hiện trường hỗn loạn kiamới lắng dịu.

Hà Trục sờ vết máu trên khóe miệng, cười khinh mạn: "Xem ra tôi phải đi

bệnh viện thật rồi."

Sau khi Hà Trục rời đi, đám đông cũng lần lượt giải tán, nhà hàng khôi phục lại vẻ yên tĩnh thường nhật, chỉ có điều dưới sàn nhà vẫn còn sót lạimột đống tàn tích. Cố Nặc Nhất nhìn chiếc sơ mi nhăn nhúm của mình màkhông khỏi ảo não, anh chạy như bay xuống dưới tầng, chiếc Land Rovermàu trắng vẫn đỗ ở đó. Cậu bé giữ cửa đi tới, đưa cho anh chiếc chìakhóa: "Thưa ngài, đây là

chiếc chìa khóa cô Diêm Tiểu Đóa gửi lại."

Cố Nặc Nhất cầm chiếc chìa khóa, hơi lạnh của chìa khóa lan dần từ lòngbàn tay ra toàn thân. Anh không ngừng gọi điện thoại cho Diêm Tiểu Đóahết lần này đến lần khác, nhưng điện thoại của cô từ chế độ bật dần dầnchuyển thành tắt máy. Cố Nặc Nhất ngồi trong xe, khỉ con mặt cười vẫntreo trên gương chiếu hậu, trên dây an toàn vẫn còn phụ kiện trang sứcdễ thương. Anh nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ mới tám giờ tối. Chiếc xecách âm rất tốt, những âm thanh hỗn loạn trên đường phố đều bị chặn lạibên ngoài. Nhưng Cố Nặc Nhất vẫn không thể nào bình tĩnh được, anh dựavào trí nhớ bấm lại số điện thoại kia. Máy nhanh chóng được kết nối, anh ngắn gọn rành mạch hỏi

trước: "Bà đang ở đâu?"

Ngheđược câu trả lời, Cố Nặc Nhất thuận tay vứt điện thoại sang ghế lái phụ, nhấn ga phi thẳng tới trụ sở Phi Thiên Entertainment. Cố Nặc Nhất phóng xe như bay, chưa đầy hai mươi phút đã tới nơi. Anh ngẩng đầu nhìn tầnglầu mà Phi Thiên đặt trụ sở, lác đác có vài căn phòng còn sáng đèn, CốNặc Nhất xông thẳng lên lầu. Lúc mở cửa ra, thì thấy Vi Vi và Nhược Lanđang thảo luận công việc.

Nhìn sắc mặt cực kỳ không tốt củaNặc Nhất, Nhược Lan ý tứ rời khỏi phòng. Chưa bước được bao xa, cô đãnghe thấy tiếng cãi nhau kịch liệt vọng ra từ bên trong.

Diêm Tiểu Đóa cầm túi cứ thế bước đi, bên tai vẫn văng vẳng lời Hà Trục và

cả đoạn ghi âm rõ ràng đến phát sợ kia. Giờ đầu óc cô rối bời, rối bời tới mức không thể suy nghĩ được gì nữa. Diêm Tiểu Đóa cứ đi như thế cho tới lúc không biết mình đang ở đâu. Cô mơ hồ nhìn xung quanh, bệnh mù đường lại tái phát, sợ hãi, bất an, lo lắng thi nhau ùn ùn kéo tới.

Cô vội vàng chạy ra khỏi nhà hàng, để quên cả áo khoác. Chiếc váy liềnthân màu nude mỏng manh không thể chống lại được cái lạnh cắt da cắtthịt, cô ôm lấy hai vai không ngừng giậm chân, lạnh đến nỗi không khócnổi. Đứng trên chiếc cầu vượt, Diêm Tiểu Đóa ngước lên nhìn bầu trời đêm mù mịt, chỉ có mấy ngôi sao lóe lên lúc tỏ lúc mờ. Cô dần bình tâm trởlại, có khi nào ông trời đang cảnh cáo cô, phạm phải tội nghiệt nặng nềnhư vậy sao có thể dễ dàng được hưởng hạnh phúc? Bị đùa giỡn, bị hãmhại, bị xa lánh, dù phải trả giá đắt như thế nào đi chăng nữa cũng chẳng đáng gì.

Cô đứng thêm một chút nữa, nhưng thực sự không thể chịu nổi rét lạnh, Diêm Tiểu Đóa mở máy, vô số cuộc gọi nhỡ khi tắt máy ồ ạt hiện ra, nhưng cô không xem cái nào hết, chỉ gọi thẳng vào số AHoa.

"Sao hôm nay lại rảnh rỗi gọi cho anh thế này, chẳng phải hôm nay Cố Nặc

Nhất trở về sao?"

"A Hoa, mau tới đón em, em lạc đường rồi."

Diêm Tiểu Đóa đứng đến tê cóng giữa cái lạnh cắt da cắt thịt mới đợi được

A Hoa tới. Thấy A Hoa, mũi cô cứ cay cay, rồi muốn không kiêng dè gì xảhết ra một trận, nhưng hôm nay thì không thể. Vì A Hoa còn dẫn theo mộtcô gái trông rất ngọt ngào, chắc chỉ khoảng mười tám mười chín tuổi,ngượng ngại núp sau lưng A Hoa mà không nói lời nào. A Hoa cười ngốcnghếch: "Lúc nào Tiểu Liên cũng muốn gặp cô, vì thế hôm nay anh đưa côấy đi theo. Cô không

ngại chứ?"

Diêm Tiểu Đóa thấy ánh mắt rụt rè của Tiểu Liên, mới miễn cưỡng nở nụ

cười: "Chào em."

Tiểu Liên không nói câu nào, chỉ cười e thẹn. A Hoa kéo tay Tiểu Liên rồi

nhìn tứ phía: "Land Rover của cô đâu? Anh đưa cô về biệt thự."

Diêm Tiểu Đóa đưa tay vuốt trán, nhằm che đi ánh mắt mệt mỏi: "Em

không lái xe."

Dường như A Hoa đoán ra chuyện gì đó, ý tứ bảo Tiểu Liên tới hàng tạp hóađằng xa mua giúp anh bao thuốc, rồi nhân cơ hội hỏi cô: "Xảy ra chuyện

gì vậy? Vừa về đã cãi nhau rồi à?"

Nghe anh hỏi vậy, Diêm Tiểu Đóa nấc nghẹn: "A Hoa, anh bán căn hộ cũ

của em chưa?"

"Vẫn chưa, rốt cuộc thì có chuyện gì xảy ra thế?"

Diêm Tiểu Đóa không biết phải trả lời thế nào, cô muốn cười nhưng lại

khóc, khóe miệng không ngừng run rẩy. Tiểu Liên chạy đi rồi về rất nhanh, hăm hở nhét bao thuốc vào túi A Hoa. A Hoa không kịp hỏi rõ mọi chuyện,đành khởi động xe. Diêm Tiểu Đóa lấy chiếc kính râm từ trong túi ra đeolên, rồi lặng lẽ ngồi cuộn tròn ở ghế sau không hé lời nào. A Hoa đưaTiểu Liên về nhà anh trước, rồi mới đưa Diêm Tiểu Đóa trở về căn hộ cũcủa cô.

Diêm Tiểu Đóa về đến cửa nhà vẫn cố gượng vui: "Được rồi, anh về đi, người yêu anh vẫn đợi ở nhà kìa." Cô vừa nói vừa nhanhchóng đóng cửa lại, không ngờ bị A Hoa chặn lại không cách nào đóngđược.

A Hoa không thể nhìn nổi bộ dạng này của Diêm TiểuĐóa: "Cái cô này giờ bị sao vậy hả? Anh là trợ lý của cô cơ mà, chí ítcũng phải biết có chuyện gì

xảy ra chứ?"

Diêm Tiểu Đóanhún nhún vai, ra vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra: "Nói ra xấu hổ lắm,vừa gặp nhau đã cãi nhau, nên em về đây ở tạm vài ngày, đợi hạ

hỏa rồi về."

Nghe cô giải thích vậy, A Hoa cũng không gặng hỏi thêm: "Giữ chìa khóa cẩnthận đấy, đừng nghĩ tới chuyện bán nhà nữa, những lúc uất ức còn có chỗ

mà trốn."

Cuối cùng thì A Hoa cũng rời đi, Diêm Tiểu Đóa co rúm người trên ghế sofa.Căn phòng thật ấm áp, nhưng tay cô vẫn cứ lạnh như băng. Có một điều ViVi

nói đúng, cái lạnh đến từ trong tim chứ không phải từ cơ thể.

Chiếc giường cô cuộn tròn nhiều năm bỗng trở nên trống rỗng chưa từng thấy.Dù nó chỉ lớn hơn giường đơn một chút thôi, nhưng cô hiểu rằng sự trốngvắng đó không phải do giường, mà là trong tim cô đã mất đi một người màthôi.

Tình cảm luôn là thứ khiến người ta thấy phiền não, lúc không có thì không

sao, lúc có rồi cũng thấy bình thường, nhưng khi đột nhiên mất đi thì lại thấy

hoang mang. Diêm Tiểu Đóa chưa xác định được liệu có phải cô đã đánh mất

tình cảm của mình rồi hay không, cũng chính sự mơ hồ không xác định này giờ đay giày vò cõi lòng cô.

Cô cứ thế trằn trọc suốt một đêm, ngủ không sâu, chốc chốc lại tỉnh giấc,khi thức dậy thì thấy đầu ong ong. Cố mãi mới qua một đêm, trời vừa tảng sáng cô đã rời giường. Diêm Tiểu Đóa tháo pin điện thoại ra, cô sợ phải thấy số điện thoại quen thuộc kia, cô không biết dùng thái độ nào đốimặt với Cố Nặc Nhất. Diêm Tiểu Đóa chỉ muốn vĩnh viễn trốn bên trong vỏốc, không bao giờ chui ra ngoài nữa.

Tiếng cửa đập dồn dậpkhiến cô phiền não, cô bịt hai tai trốn vào phòng tắm. Cô không muốnbiết đó là ai, cũng không muốn gặp ai. Ngoài cửa dần yên tĩnh trở lại,cô cứ cảm thấy như có cái gì mắc nghẹn trong lồng ngực, bức bối đến khóchịu. Diêm Tiểu Đóa hít sâu một hơi, vẫn chẳng ích gì.

Côcũng không rõ mình ngồi trong phòng vệ sinh bao lâu, chỉ nghe thấy tiếng rơi vỡ chói tai bên ngoài, hình như có tiếng thủy tinh vỡ. Diêm TiểuĐóa ngớ người, lao như bay ra ngoài. Khi cô chạy vào phòng khách thìcảnh sát phòng cháy chữa cháy mặc cảnh phục đã xông vào trong. Lúc nàycô đang mặc một chiếc áo ở nhà rộng thùng thình, bên trong chỉ mặc quầnchíp đứng đờ người ra nhìn, bộ ngực không mặc áo lót cứ lúc ẩn lúc hiệnsau chiếc áo sơ mi mỏng dính. Hai bên nhìn nhau chằm chằm một hồi lâu cô mới thốt ra được

một câu: "Các anh... các anh đang làm gì ở đây?"

Chiến sĩ phòng cháy chữa cháy không để tâm đến cô, chỉ nhanh chóng mở cánhcửa căn phòng đang bị khóa trái, cả đoàn người lập tức xông vào. Thấy

tình cảnh này, Diêm Tiểu Đóa hoang mang chạy thẳng vào phòng trong. Cô

không hiểu chuyện gì đang diễn ra, chỉ thấy thật mất mặt, không ngờ đột nhiên có nhiều người đàn ông cao lớn mặc cảnh phục xông vào như vậy.

Thấy cô định chạy vào phòng, có người vội hô to: "Mau giữ cô ấy lại!"

Diêm Tiểu Đóa chưa kịp đóng cửa phòng lại thì cửa lại lần nữa bị mở toang.

Cô kéo vội tấm ga trải giường choàng lên người, che kín mặt: "Các người đang

làm gì vậy?"

Một người bước ra từ đám người quân phục tươi rói: "Vô cùng cám ơn các

anh, thực sự rất cám ơn! Muộn thêm chút nữa chắc là đã xảy ra chuyện rồi."

Diêm Tiểu Đóa ló đầu ra khỏi chiếc ga trải giường, quả nhiên là Hà Trục, anh đang cảm động bắt tay cảm ơn thủ trưởng phòng cháy chữa cháy. Anh thủtrưởng nhác nhìn Diêm Tiểu Đóa, rồi nhấn mạnh: "Đầu óc cô ấy không đượcbình thường, nên đừng để cô ấy ở nhà một mình, nguy hiểm lắm, là

người nhà cô ấy, anh phải thận trọng hơn chứ."

Hà Trục gật đầu lia lịa, trên bộ comple màu đen của anh vẫn còn dính chút

bụi: "Đều là lỗi của tôi, xin cám ơn anh."

Cuối cùng thì đoàn người cũng rời đi, Diêm Tiểu Đóa vẫn khoác tấm ga trảigiường đứng ở phòng khách như cũ. Gió lạnh từng cơn thổi vào từ ô cửa sổ vỡ khiến toàn thân cô run rẩy. Tòa chung cư cao vậy mà đập cửa sổ xôngvào thì khó khỏi phải nói. Hà Trục đóng cửa lại, cởi chiếc áo ngoài dính bụi ra, ngồi dựa vào ghế sofa: "Hôm nay chỉ có mình tôi tới, nếu cóngười đi cùng thì đã

không cần nhờ đến đội phòng cháy chữa cháy rồi."

Diêm Tiểu Đóa kéo chặt lại chiếc ga trải giường bọc trên người, hung hăng

nói: "Anh điên rồi à?"

Hà Trục huýt sáo, gác hai chân dài lên mặt bàn trà: "Ai bảo cô không chịu

mở cửa."

Vẻ mặt dương dương tự đắc của anh làm cô càng thấy kì quái, cứ nhớ đếndáng vẻ không kiêng nể gì ai ngày hôm qua của anh là cô lại tức đến nổđom

đóm mắt: "Tôi không muốn nhìn thấy anh, mới đầu cứ tưởng rằng anh chỉ hơi

bệnh bệnh thôi, nhưng giờ thì vừa nhìn thấy anh là đã thấy ghét rồi!"

Hà Trục chỉ ngồi cười nghe cô chửi mắng, dường như anh đã đoán biết trướcmọi phản ứng của cô: "Cô thay đổi nhanh thật, hai ngày trước còn vẫyđuôi như cún trước mặt tôi, thoắt một cái đã học được cách cắn người rồi cơ đấy? Là cô đến cầu xin sự giúp đỡ của tôi, bây giờ lại ghét tôi,Diêm Tiểu Đóa,

cô đúng là chẳng biết tốt xấu gì cả."

Diêm Tiểu Đóa cũng ha ha cười nhạt, ngay từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấyHà Trục, cô biết anh là người cực kỳ thông minh, mình không bao giờ làđối thủ của anh cả: "Anh vừa lòng chưa? Rốt cuộc thì anh cũng thấy tôikhông

hạnh phúc rồi chứ gì?"

Lúc này Hà Trục không cườinữa, Diêm Tiểu Đóa quay người đi về phòng ngủ. Vứt tấm ga trải giườngxuống sàn nhà, cô lục tìm quần áo mặc, rồi bắt đầu thu dọn lại đống hỗnđộn trên giường. Diêm Tiểu Đóa mạnh tay lật tung chiếc gối lên và nhìnthấy chiếc áo sơ mi trắng được gấp gọn gàng đó. Diêm Tiểu Đóa cầm chiếcáo lên, từng nếp gấp đậm rõ in hằn trên áo, cô thả tay ra, chiếc áo nhẹnhàng rơi xuống mặt đất. Cánh cửa đang đóng chặt bỗng bị đá

văng ra, Hà Trục bước vào trong: "Sao vẫn còn chưa mặc xong quần áo?"

Diêm Tiểu Đóa lờ anh ta đi, gấp lại chiếc áo cho ngay ngắn. Hà Trục sắp cạnsạch kiên nhẫn rồi: "Vì cô mà tôi lãng phí cả một buổi sáng đấy, mau mau

thu dọn đi rồi còn ra ngoài."

Đầu óc cô vốn đang quaymòng mòng, giờ lại càng thêm tâm phiền ý loạn. Cô đi đi lại lại như điên bên giường: "Anh không để tôi thở một chút được sao? Tại sao cứ phải ép tôi đến ngạt thở như thế này? Giờ lòng tôi đang rất khó

chịu! Cứ coi như tôi xin anh, thương hại tôi một chút có được không hả?"

"Nếu tôi thương hại cô, thì ai thương hại tôi đây? Tiền của Hà Trục nàykhông phải từ trên trời rơi xuống? Bây giờ tôi và cô đang cùng ngồi trên một con thuyền, cô phải mau mau tạo chút thành tích cho tôi, không mấyông bà

lãnh đạo lại xỏ xiên châm chích tôi."

Diêm Tiểu Đóa cúi xuống nhặt tấm ga trải giường rơi dưới sàn lên, nhưng

cứ ngồi lỳ dưới đất không chịu đứng dậy, nước mắt cô lã chã nhỏ xuống từng

giọt từng giọt: "Sao anh cứ sống chết không chịu buông tha cho tôi vậy...Tôi biết tôi nợ tổng giám đốc Hà rất nhiều... Tôi phải trả ơn, nhưngmà... tôi... lúc

này tôi chỉ muốn được bình tĩnh lại một chút..."

Hà Trục kéo mạnh cô đứng dậy, đẩy cô vào phòng tắm: "Có gì mà phải bình

tĩnh, hạn cho cô mười phút phải xong."

Diêm Tiểu Đóa hơi lề mề, Hà Trục nghe tiếng cô thút thít trong nhà vệ sinh,anh cũng không giục nữa. Nhìn cánh cửa sổ đã bị vỡ toang và những mảnh

vụn thủy tinh vương vãi đầy trên sàn, Hà Trục liền gọi trợ lý của anh tới.

Diêm Tiểu Đóa đã trang điểm xong nhưng chóp mũi vẫn còn đỏ ửng, vừa

nhìn là biết đã khóc rất lâu. Hà Trục hẩy hẩy mũi cô: "Chúng ta đi thôi!"

Họ xuống dưới lầu, anh trợ lý đã đợi sẵn bên ngoài. Dưới nhà không cóchiếc xe Rolls Royce mà chỉ có chiếc Harley của Hà Trục. Anh trợ lý cầmchìa khóa của Diêm Tiểu Đóa rồi đi thu dọn đống đổ nát, Diêm Tiểu Đóakhông muốn ngồi lên chiếc Harley một chút nào. Sau tiếng nổ vang rền,vụt một cái, chiếc Harley đã phóng đi rất xa. Gió thổi lạnh buốt, HàTrục đã để áo khoác ở nhà Diêm Tiểu Đóa, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mimỏng manh. Diêm Tiểu Đóa cũng mặc ít áo, gió lạnh vù vù luồn từ cổ áo và cổ tay áo vào trong. Mặc dù không muốn, nhưng cô cũng chỉ còn cách ômchặt lấy eo Hà Trục.

Gió lạnh lúc này không khá hơn nắng gắt mùa hè là bao, chẳng dễ chịu chút nào. Diêm Tiểu Đóa không thể làm được gì ngoài việc điên cuồng phóng khắp nơi cùng Hà Trục. Ai bảo hắn là ông chủ của cô, ai bảo lúc đầu cô tới cầu xin hắn. Tất cả đều do cô mà ra,chẳng trách được ai cả.

Nơi Hà Trục đưa cô tới lại là PhiThiên Entertainment. Chiếc Harley oai phong phi thẳng đến tận cửa lớn.Quẳng mũ bảo hiểm cho cấp dưới đang đứng chờ ở cửa, anh kéo Diêm TiểuĐóa vào phòng họp. Thấy Diêm Tiểu Đóa cứ tụt lại đằng sau, Hà Trục biếtcô đang băn khoăn điều gì: "Giờ Vi Vi không

còn là người phụ trách nữa, thân phận quý phu nhân hợp với bà ấy hơn."

Lúc này Diêm Tiểu Đóa mới thấy đỡ căng thẳng hơn một chút. Rất nhiều ngườiđã đợi sẵn trong phòng họp rộng lớn kia. Hà Trục và Diêm Tiểu Đóa

cũng ngồi vào vị trí đã được sắp xếp sẵn. Phòng họp cực kỳ yên tĩnh, Hà Trục

ghé vào tai Diêm Tiểu Đóa nói nhỏ: "Cô nên biết rằng, những cuộc họp như

thế này, nghệ sĩ rất hiếm khi được tham gia."

Diêm Tiểu Đóa gật gật đầu, trong lòng không khỏi có chút căng thẳng. Cuộchọp diễn ra tuần tự dưới sự chủ trì của thư ký, đưa ra một báo cáo tổngquát về những sự việc xảy ra gần đây với Diêm Tiểu Đóa, đồng thời trìnhbày một cách không hề giấu giếm các biện pháp mà công ty muốn áp dụngtrong trường hợp của cô.

Hà Trục không chăm chú nghe cho lắm, anh ngắt lời trình bày của thư ký,

hỏi: "Lượng tiêu thụ của album thế nào?"

"Một trăm năm mươi nghìn bản."

Một trăm năm mươi nghìn bản sao? Diêm Tiểu Đóa há hốc mồm khi nghe

thấy con số này, cô vốn tưởng rằng lượng tiêu thụ của album sẽ chẳng đi vàođâu, nhưng con số đó lại vượt quá rất nhiều so với tưởng tượng của cô.

"Thế mà công ty lại lục đục, còn chèn ép người mới do tôi tiến cử. Tiêu thụđược một trăm năm mươi nghìn bản, nếu tôi không đích thân điều tra, thì e rằng chẳng ai biết tới con số này. Xem ra cấp trên rất không bằng lòngvới tôi. Sa thải tôi cũng không sao, không kiếm tiền ở đây thì đi chỗkhác kiếm cũng được. Chỉ có điều, hủy hoại tiền đồ của một người vô tộinhư vậy thì chẳng

phải có chút tàn nhẫn sao?"

Tổng giámđốc Lưu, chồng của Vi Vi không ngừng lấy khăn tay thấm mồ hôi trên trán: "Xem tổng giám đốc Hà nói kìa, tất cả chỉ là sự hiểu lầm... tất cả chỉ

là hiểu lầm thôi, sao lại có thể không bằng lòng với anh được chứ."

"Không có ý kiến thì tốt. Nếu sự thật đã được làm rõ thì chúng ta cứ theo kếhoạch ban đầu mà tiến hành. Thực ra sự phát triển của Diêm Tiểu Đóa saunày phải dựa vào nỗ lực của chính cô ấy, tôi cũng chỉ là không nuốt nổicục

tức này mà thôi."

Cuộc họp đã kết thúc, nhưng khôngkhí căng thẳng trong phòng hội nghị vẫn chưa được hóa giải, Hà Trục vàDiêm Tiểu Đóa vẫn ngồi đó. Đèn gần như

bị tắt hết, chỉ còn lại một chiếc trên đầu họ, bóng tối mờ ảo bao trùm lên tất

cả.

Diêm Tiểu Đóa không thấy vui chút nào, nhưng cô vẫn mở miệng nói "Cảm ơn".Một lần nữa cô lại nghe thấy giọng cười mỉa mai: "Cô nghĩ album bán được một trăm năm mươi nghìn bản thật sao? Nhất là khi hầu hết các bài đều

đã bị lộ?"

Diêm Tiểu Đóa nghẹn lời. Khi ở cùng Hà Trục, cảm xúc của cô thay đổi liêntục, lúc lên lúc xuống, lúc thì cô như bị rơi từ chín tầng mây xuốngđất, rồi sau đó, khi cả người lấm lem bụi bùn thì lại được anh ta nắmlấy quẳng lên không trung.

Hà Trục đứng dậy, mở cửa chớp ra. Ánh nắng trong chốc lát tràn vào làm cô chói mắt. Hà Trục đứng trongnắng, gương mặt anh nhìn thật mơ hồ.

"Nói cho cô biết, thực ra hơn một nửa số album đó được công ty mua lại.

Tất nhiên, trừ thuộc hạ của tôi ra thì không ai biết được chuyện này."

Hóa ra là do công ty mua lại! Diêm Tiểu Đóa nhíu mày, lượng tiêu thụ củaalbum chênh lệch nhiều so với thực tế đến vậy, thì ra bản thân cô chẳngcó tài cán gì. Hà Trục kéo cửa lại, căn phòng lại tối tăm như lúc banđầu: "Vi Vi chèn ép cô quá tuyệt tình, nên cũng chẳng còn cách nào khác. Tôi đã bỏ ra nhiều công sức đến thế mà cô vẫn không thể đứng lên đỉnhcao nhất, thì cũng

không cần phải tiếp tục nữa đâu."

Diêm Tiểu Đóa trầm ngâm hồi lâu: "Được, tôi sẽ đứng trên đỉnh cao nhất

cho anh xem."

Rõ ràng Hà Trục lộ vẻ mệt mỏi, anh liếc nhìn đồng hồ: "Vật lộn cả một buổi sáng, sắp đến giờ ăn rồi. Lần trước cô làm sủi cảo nhân hải sản thậpcẩm rất

ngon, làm lại cho tôi ăn nữa đi."

Trong ngôibiệt thự cổ kính, Hà Trục ngồi một mình trong phòng sách, vất vả bao lâu cuối cùng cũng được thảnh thơi. Nhờ chuyện lần này của Diêm Tiểu Đóa,cuối cùng người của anh cũng chiếm được những vị trí chủ chốt trong PhiThiên Entertainment. Dẫu việc đầu tư vào ngành này chẳng qua chỉ là chơi

cổ phiếu, nhưng anh cũng phải chơi cho thật nghiêm túc. Trừ phi quá mệt

mỏi, nếu không anh sẽ không cho phép người khác thao túng cả bàn cờ.

"Thưa anh, điện thoại của anh."

Trợ lý đưa cho anh di động, anh lướt nhìn dãy số, là điện thoại từ Mỹ gọi

tới, khóe môi anh gợn vẻ dịu dàng: "Mẹ... con rất ổn... em ấy ... cũng rất

khỏe... dạo này con hơi bận... nhưng con sẽ nhanh chóng quay về."

Cúp máy, vẻ dịu dàng đó cũng tan biến. Mấy năm nay anh phiêu bạt bên ngoài, một năm không quá hai lần trở về Mỹ. Tình trạng sức khỏe của bố anhtrước giờ không được tốt cho lắm, sản nghiệp bên kia rất cần anh quay về để gánh vác. Nhưng khi chưa nhổ được cái gai trong lòng, anh không camtâm cứ thế rời đi. Hơn nữa, mọi thứ đều đang nằm trong tầm kiểm soát của anh, phải nhìn thấy kết quả mà anh hằng mong muốn mới được.

Nghĩ đến đây, không hiểu sao anh bỗng cảm thấy mệt mỏi. Anh bỏ kính ra,

khẽ xoa bóp hai bên mắt, lơ đãng hỏi trợ lý: "Nấu xong bữa trưa chưa vậy?"

"Vẫn chưa ạ."

Anh liền rời khỏi phòng đọc sách đi xuống bếp, lớp cửa thủy tinh hiện lên

bóng dáng mờ mờ ảo ảo của Diêm Tiểu Đóa và chị giúp việc. Chị giúp việc đang cán vỏ bánh, còn Diêm Tiểu Đóa thì bọc sủi cảo, nhịp điệu của tiếng cán bột cứ vang vọng. Hà Trục thích sủi cảo do Diêm Tiểu Đóa làm, vì nókhông những ngon, mà hình dáng còn rất đẹp, chiếc nào cũng giống y conrái cá đang phun nước, giống cả cái vẻ mặt đang chu môi của cô.

Hà Trục ngồi trên chiếc ghế trong phòng ăn và nhìn ngẩn ngơ, Diêm Tiểu Đóa giống mẹ anh hồi còn trẻ, cho dù hàng ngày cách giải quyết mọi chuyệncó ra sao, thì chỉ cần đeo chiếc tạp dề lên lại trở thành người phụ nữhiền thục nhất thế gian. Nhưng từ khi xảy ra chuyện, mẹ anh không cònxuống bếp nữa. Cha từng khuyên anh sớm lập gia đình, sinh một đứa concho mẹ anh chăm sóc, biết đâu bệnh của bà lại khỏi.

Giờ phút này, anh bỗng thảng thốt, nếu cô ấy mà là vợ mình thì tốt biết bao.Nhưng chỉ trong nháy mắt, anh bỗng thấy nhục nhã khi có ý nghĩ này.

Làm sao Diêm Tiểu Đóa có thể ở bên anh được, cả đời này cô ta mãi mãi

không xứng đáng bước vào cửa nhà họ Hà.

Sủi cảo được cho vào hấp, rất nhanh được bày ra bàn. Bàn ăn rất to, n h ưn g Hà Trục quen dùng bữa trên chiếc bàn tròn nhỏ gần cửa sổ, cólẽ bởi vì n h ữn g đĩa thức ăn được xếp đầy trên chiếc bàn nhỏ làmanh quên đi cảm giác

cô độc một thân một mình.

Diêm Tiểu Đóa chỉ lẳng lặng ngồi ăn, không nói lời nào. Hà Trục cũng khôngbận tâm, chỉ có bầu không khí ấm áp của ánh nắng mặt trời là lan tỏa

khắp nơi. Hà Trục ăn ba chiếc sủi cảo liền đặt đũa xuống: "Cô về đi!"

Diêm Tiểu Đóa ngẩn người ra, miếng sủi cảo vừa gắp rơi ra khỏi đũa: "Dạ?"

Hà Trục lấy khăn lau miệng, nhìn cô với ánh mắt ghét bỏ: "Tôi không muốn

nhìn thấy khuôn mặt như đưa đám của cô, mau đi đi."

Diêm Tiểu Đóa vẫn chưa ăn no, nhưng vẫn bỏ đũa xuống: "Tổng giám đốc

Hà, vậy tôi đi đây."

Hà Trục không cho tài xế đưa cô về, cô phải đi một quãng đường rất xa mớibắt được taxi. Tuy lòng cô rã rời, nhưng vẫn ở cùng Hà Trục cả một buổisáng. Lúc về tới nhà, A Hoa đã đợi sẵn, nền đất trước cửa rơi đầy tànthuốc. Diêm Tiểu Đóa bỗng có tâm tư trêu chọc anh: "Sao lại nỡ bỏ bạngái mà đến tìm em

thế này? Đúng là anh em tốt!"

A Hoabước theo Diêm Tiểu Đóa vào trong. Bữa trưa cô vẫn chưa ăn no, nên vềlục lọi tủ lạnh, thì chỉ còn mỗi hai lon bia sắp hết hạn: "Uống bia

không? Chỉ còn mỗi hai lon thôi."

Cô tự mở nắp một lon, ngửa đầu uống vài hớp, đẩy lon còn lại đến trước mặt A Hoa. Nhưng anh không uống, chỉ rút ra một cuốn sổ đưa cho Diêm TiểuĐóa: "Cố Nặc Nhất đã rời khỏi Bắc Kinh rồi, cậu ấy nhờ anh đưa cho côcái

này."

Diêm Tiểu Đóa nhận ra đó là cuốn nhật ký của cô, nhưng cô không nhận:

"Không còn thứ gì khác ư? Chỉ có quyển sổ này thôi sao?"

A Hoa vò đầu, bộ dạng như muốn phát cuồng: "Tiểu Đóa, cô còn coi anh là

anh em tốt nữa không? Nói cho anh biết, biết đâu anh lại giúp được gì chocô thì sao. Cô cứ giữ khư khư trong lòng mà không nói lời nào, anh khóchịu lắm!"

Diêm Tiểu Đóa chỉ cười hì hì: "Có chuyện gì đâucơ chứ, chỉ là Cố Nặc Nhất làm rơi mất một món đồ em tặng anh ấy, nên em giận thôi. A Hoa, anh có giúp

em tìm lại được nó không?"

A Hoa nghe xong, liền thở dài: "Phụ nữ các cô đúng là lắm chuyện, toànchấp vặt, cánh đàn ông có tốt với các cô bao nhiêu cũng vô ích, chỉ giỏi tính

toán mấy chuyện cỏn con như hạt vừng."

Diêm TiểuĐóa lặng thinh uống hết cả lon bia. A Hoa uống mấy ngụm xong cũng bắtđầu càu nhàu, một người chị em của Tiểu Liên làm phục vụ ở phòng hát,khơi ra chuyện A Hoa thường lôi mấy cô gái ở đó đi nhà nghỉ, vì thế mớisáng ra, Tiểu Liên đã nước mắt ngắn nước mắt dài cãi vã với anh mộtphen.

"Trước kia đúng là anh không ra gì, nhưng từ khi yêu Tiểu Liên, anh có làm

mấy chuyện đó nữa đâu, đúng là phiền phức mà."

Diêm Tiểu Đóa chỉ cười gượng. Ai hiểu được nỗi khổ của ai chứ? Cũng nhưkhông ai gỡ được nỗi sầu của ai. A Hoa rủa sả một hồi, rồi bởi vì khôngyên tâm về Tiểu Liên nên vội vã rời đi.

Trợ lý của Hà Trụcđã thu dọn sạch sẽ căn phòng, không nhìn ra đống hỗn độn ban sáng nữa.Diêm Tiểu Đóa nhìn cuốn nhật ký trên bàn uống nước, tiện tay cầm lên, lơ đãng lật giở một trang, bỗng thấy nét chữ mạnh mẽ thanh thoát của CốNặc Nhất. Ngay sau trang cuối cùng cô viết là một đoạn ngắn do anh viết.

"Sáng ngày mùng hai tháng ba, có sương mù. Tối qua anh đãgọi điện thoại rất lâu nhưng em không nhấc máy. Nhưng sau đó anh khôngnhắn tin, cũng không đi tìm em, bởi vì anh không biết phải giải thíchvới em thế nào, dường như mọi lời giải thích đều mong manh và vô nghĩa.Dù nói vậy có thể em sẽ không tin nhưng anh không biết chút gì về nhữngviệc Vi Vi làm. Đã lâu anh không liên lạc với bà , nhưng cũng không vìthế mà thay đổi được sự thật rằng

anh là con bà ấy, anh thay mặt bà ấy xin lỗi em. Bé Ngốc à, nếu em vẫn còn

muốn trở về ngôi nhà đó, anh luôn luôn đợi em. Nếu em không muốn, anh

cũng sẽ vẫn đợi em."

Nhìn những dòng chữ của anh mà cô như nhìn thấy chính con người anh vậy. Chỉ một buổi tối thôi, cô đã bắt đầu nhớ vòng tay anh, nhớ đến vệt râu củaanh khi chưa kịp cạo mỗi sáng sớm. Người đàn ông bản tính có chút xuề

xòa đơn giản đó đã in sâu vào tim cô, gạt không nổi, xóa cũng không được.

Cô gấp cuốn nhật kí lại, cất vào góc sâu nhất trong tủ quần áo. Diêm TiểuĐóa không sợ bị đả kích, cũng không sợ bị người khác mưu toan làm hại,nhưng cô không thể chịu đựng nổi khi người đó lại là mẹ của Cố Nặc Nhất. Đôi mắt và hàng lông mày của họ giống nhau làm sao, ngay cả ánh mắt sâu thẳm thâm tình cũng y chang như đúc. Cô chẳng qua cũng chỉ là một hạtbụi hèn mọn giữa cuộc đời này, phiêu du giữa không trung mà không tìmthấy lối về, tình cờ nhờ anh hào quang của mặt trời mà nhìn thấy cầuvồng, lại ngỡ tưởng vầng cầu vồng ấy chính là mình. Nhưng khi tắt nắng,thì cũng chẳng còn cầu vồng nữa, lúc này cô mới nhận ra, hóa ra mình vẫn chỉ là hạt bụi mà thôi.

Diêm Tiểu Đóa ở lì trong nhà mấyngày liền. Quần áo đồ dùng của cô để cả ở biệt thự kia, đắn đo do dựmãi, cuối cùng cô vẫn quyết định quay về lấy. Vừa hay, Cố Nặc Nhất đãrời khỏi Bắc Kinh, nên chí ít cũng tránh được nỗi gượng gạo khi chạm mặt nhau. Lúc trước cô lái chiếc Land Rover nhàn tản trên phố, cứ tưởngquãng đường chẳng bao xa, nhưng giờ khi ngồi trên chiếc Fiat của A Hoa,dù đường rất thoáng đãng, nhưng vẫn mất hơn nửa tiếng đồng hồ mới tớinơi. Cô đã đeo kính râm bước bào khu nhà mà vẫn bị bảo vệ nhận ra: "Cô

Diêm, cô vẫn chưa đóng tiền nước ạ."

Diêm Tiểu Đóa nộp xong tiền nước mới quay về, khoảnh khắc cắm chìa khóa vàoổ, tim cô bỗng nảy lên. Căn nhà vẫn yên tĩnh như ban đầu, giống với mỗilần cô trở về, ánh nắng nhảy nhót trên những bậc thang màu trắng, lộ rõmột lớp bụi mỏng. Cô lấy chiếc chổi lau nhà từ trong phòng tắm ra, dọndẹp một lượt từ trong ra ngoài. Nhìn căn nhà gọn gàng sạch sẽ trở lại,lòng cô hơi chua xót. Cô lặng lẽ bước vào phòng ngủ chính, cô không thểmở được chiếc tủ quần áo ra. Cô thử đi thử lại mấy lần, cuối cùng lựcbất tòng tâm, Cố Nặc Nhất đã khóa tủ quần áo lại.

Diêm Tiểu Đóa lắc lắc đầu, thôi bỏ đi, chỉ là mấy bộ đồ lót thôi mà. Cô quay

người bước xuống phòng thay đồ tầng dưới, cánh cửa đóng im ỉm cũng không

thể mở nổi. Diêm Tiểu Đóa cố mãi rồi đành bỏ cuộc, xem ra chỗ này cũng bịkhóa mất rồi. Đồ đạc trong phòng tắm rộng thênh thang vẫn nguyên vẹn,chỉ thiếu mỗi đồ của cô. Diêm Tiểu Đóa lượn quanh mấy căn phòng, nhưngcuối cùng không mang được thứ gì của mình đi.

Cô không muốnthử lại, khóa cửa lại một cách bất đắc dĩ rồi rời khỏi căn biệt thự.Lòng cô rối bời, không biết sau này phải làm sao, cứ coi như chưa từngquay lại vậy.

Ngày đầu tiên làm việc trở lại, A Hoa liềnbiết hết chân tướng sự việc. Hai tay anh nâng trang phục biểu diễn củacô lên, miệng không ngừng lải nhải: "Cái bà Vi Vi đó đúng là đồ lònglang dạ sói! Tiểu Đóa, cô tuyệt đối không được gả về nhà họ Cố, khôngdây được với bà mẹ chồng đó đâu, sau này người chịu

thiệt vẫn là cô thôi."

Diêm Tiểu Đóa không tài nào làm cho A Hoa ngậm miệng lại, đến lúc không chịu nổi, cô tuôn ra một câu: "Anh nhìn lại mình đi, đến chính mình còn đang

gặp rắc rối, còn lên mặt dạy em."

A Hoa cười dương dương tự đắc: "Chuyện của anh giải quyết ổn thỏa rồi,

phụ nữ ấy mà, chỉ cần ngon ngọt dỗ dành vài câu là xong hết."

Diêm Tiểu Đóa lườm anh, nhưng ánh mắt lại lướt qua bóng người đang tiến lạigần. Cô dựa sát vào tường, nghiêng đầu đi không muốn chào hỏi. Cuối cùng cũng đi lướt qua, Diêm Tiểu Đóa thở phào, muốn nhanh nhanh rời khỏi,nhưng không ngờ lại bị Vi Vi gọi lại.

Nghe tiếng bước châncủa Vi Vi hướng về phía cô, Diêm Tiểu Đóa bất an nắm chặt tay lại. Vi Vi là người phụ nữ mà cả đời này cô không thể vượt qua được, cô không thểhọc được thái độ thong dong lạnh nhạt dù gặp bất kì chuyện gì cũng không kinh ngạc, không sợ hãi của bà ta.

"Chị rất xin lỗi sự việc vừa qua, nhưng em đừng trách móc gì Bé Cưng, nó không biết gì cả. Vàchuyện đó cũng không liên quan gì tới việc thừa kế tài sản

cả, chị không thèm vì số tiền đó mà làm vậy đâu."

Nói xong mấy câu đó, Vi Vi liền rời đi, hành lang vẫn văng vẳng tiếng bước

chân của bà ta. A Hoa tặc lưỡi hai tiếng: "Người đàn bà này mạnh mẽ quá, làm biết bao chuyện vô liêm sỉ vậy, mà mặt không biến sắc, tim chẳng đập

loạn nhịp gì cả."

Diêm Tiểu Đóa lặng thinh không lên tiếng, mọi chuyện đều đã qua cả. Cô không muốn truy cứu thêm nữa, cứ để mọi chuyện quay về quỹ đạo ban đầu đi.