Tiểu Đóa, Vì Đó Là Em

Chương 2: Phiêu bạt nơi biên giới, tĩnh lặng



Phần lớn thời gian,Diêm Tiểu Đóa hầu như không có việc gì để làm, cô thích ngồi trước cửasổ phơi nắng, chốc chốc lại véo véo những thớ thịt của Bé Dưa.

"Bệnh hoạn" cứ dai như đỉa tiếp tục gọi điện đến, Diêm Tiểu Đóa đều nhất loạt từ chối không nghe, nhưng tin nhắn tiếp theo sau đó khiến cô đứng ngồikhông yên. Cô khẽ cúi gập người lại, cẩn thận nấp sau rèm cửa, nhưng HàTrục đã nhìn thấy cô. Hà Trục đứng xa tít dưới lầu, mặc một chiếc áokhoác màu be không cài cúc, bên trong là một cái áo sơ mi màu xám, để lộ một phần bộ ngực, vẫn là chiếc quần bò thủng lỗ cũ rách đó và một đôibốt trông rất thảm hại. Anh ta hôm nay không vác theo giá vẽ.

Cô phẫn nộ gọi điện cho anh ta, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã nghe Hà

Trục đắc ý nói: "Tôi biết là cô sẽ gọi điện cho tôi mà."

Diêm Tiểu Đóa kéo rèm cửa sổ ra, chỉ để lộ một khe hở nhỏ, cô lặng lẽ quan

sát Hà Trục: "Không ngờ anh lại đi theo tôi."

"Mau xuống đây đi, nếu không tôi sẽ lên trên đó đấy."

Diêm Tiểu Đóa chắc chắn tuyệt đối không thể để Hà Trục làm những

chuyện lỗ mãng, vì đây là nhà của Cố Nặc Nhất, Cố Nặc Nhất không thích chongười lạ vào nhà. Diêm Tiểu Đóa vội vàng chạy xuống cầu thang. Hà Trụcnhìn cô chạy lại một cách vô cùng đắc ý, khẽ khàng huýt sáo. Diêm TiểuĐóa cau mày lại, đẹp trai để làm gì cơ chứ, thật là phù phiếm, cứ lạnhlùng như Cố Nặc Nhất có khi lại hay.

"Diêm Tiểu Đóa, tôi dẫn cô đi hóng gió được không?"

Diêm Tiểu Đóa bĩu môi, lộ vẻ chán ghét: "Dựa vào cái gì, ngộ nhỡ anh là

người xấu thì tôi biết làm thế nào?"

"Vậycho tôi xin chữ kí đi."

Diêm Tiểu Đóa nhìn chăm chú vào cái bút trước mặt, cô đã rất lâu không kí

tặng cho ai rồi, lần gần đây nhất hình như là một năm về trước, trong mộtlần quay phim quảng cáo khai trương gì đó, nhưng đó đều là các bà mẹ,xách làn rau đứng dưới cái bục đơn sơ chờ cô.

"Đang tỏ vẻ ngôi sao đấy ư? Phải chăng phải mời cô ăn cơm thì cô mới

đồng ý kí tên"

Diêm Tiểu Đóa vẫn nhận lấy cái bút mà Hà Trục đưa cho: "Đến giấy cũng

không có, vậy để tôi kí vào đâu đây?"

Hà Trục chỉ vào bộ ngực của mình: "Kí vào đây này, nơi gần với tim nhất.

Tôi đảm bảo là cả đời này sẽ không tắm"

Diêm Tiểu Đóa quả thật không thể đỡ nổi cái kiểu thổ lộ tình cảm một cáchquá thô thiển thế này này, cô nhìn bộ dạng câng câng của Hà Trục, congmôi

xuống: "Thật là kinh tởm."

Hà Trục rút ví ra, moi từ trong đó ra một tấm ảnh: "Kí vào đây đi."

Đó là một bức ảnh đã ố vàng, hình như được cắt từ trên báo xuống và còn

được ép plastic. Trong ảnh chính là Diêm Tiểu Đóa, mái tóc dài đen nhánh rủxuống đôi vai, hồn nhiên và đáng yêu, hình như là cuối năm 14 tuổi, cũng có thể là đầu năm 15. Diêm Tiểu Đóa nhìn hình ảnh đáng yêu năm đó, lạimột lần nữa hồi tưởng về quá khứ hoàng kim của mình, không thực tế chútnào, nhưng cũng khiến cho người ta vô cùng lưu luyến.

DiêmTiểu Đóa tim đập rộn ràng, lóe lên một suy nghĩ, cô vốn cho rằng mìnhsớm đã bị cả thế giới này bỏ quên từ lâu rồi, nào ngờ vẫn có người

quyến luyến không nỡ quên. Cô cẩn thận kí tên mình: "Này, trả anh."

Hà Trục nhận lấy bức ảnh, cười mỉm, bỏ lại vào ví: "Diêm Tiểu Đóa, đưa cô

đến một nơi không thể nào quên nhé."

Lời nói còn chưa dứt, Hà Trục đã xốc Diêm Tiểu Đóa vác lên vai, tiến những

bước dài về phía trước. Diêm Tiểu Đóa vì hành động quá sức đột ngột này mà

vô cùng hoảng sợ: "Ối, sao anh lại đáng ghét như vậy chứ!"

Trên người Hà Trục phảng phất mùi thuốc lá, phảng phất đến nỗi phải hít thật sâu mới ngửi thấy. Diêm Tiểu Đóa bị đặt lên một chiếc xe máy, Hà Trụcđội mũ bảo hiểm cho cô: "Ngồi lên chiếc Harley của tôi thì mọi phiền não trong

cuộc sống của cô đều biến mất."

Chiếc xe máy nàyvới chiếc quảng cáo chào mời bày ở trước cửa tàu điện ngầm hoàn toànkhông giống nhau, nó giống với một con báo đốm chạy đua với tốc độ vàcuộc sống. Mặc dù đã đội mũ bảo hiểm nhưng Diêm Tiểu Đóa vẫn nghe thấytiếng gió vút vút bên tai, tim đập thình thịch nhưng không biết bấu víuvào đâu để bình tĩnh lại. Chiếc Harley dũng mãnh lao vun vút len lỏivượt qua rất nhiều ô tô con, Diêm Tiểu Đoá bám chắc lấy eo Hà Trục: "Tôi nói là, anh có thể đi chậm một chút, được không?" Câu nói đó dường nhưphản tác dụng, con báo đang phi như bay bỗng chốc biến thành đám mâyxanh, một bước vút xa vạn trượng, không chịu bất cứ ràng buộc hạn chếgì, tự do tự tại không gì kiềm chế được.

Trong lúc tim đậploạn xạ, sợ hãi tột độ đó, chiếc xe bỗng dừng lại trước một ngôi nhà batầng đứng lẻ loi một mình. Hà Trục kéo tay cô băng xuyên qua con đườngnhỏ đầy cây phong. Ánh sáng tràn ngập bị những tán phong che khuất,thoắt ẩn thoắt hiện rọi xuống mặt đường. Diêm Tiểu Đóa đột nhiên cảmthấy vô cùng sợ hãi, Hà Trục giống như một kẻ đi đêm trong bóng tối,càng khủng khiếp hơn nữa khi không biết trong đầu anh ta đang nghĩ gì.Cô vung tay Hà Trục ra, không đi theo anh ta về phía trước nữa: "Tôiphải về nhà

đây."

Cô bất ngờ quay người đi về hướng màlúc nãy cô đi vào, càng đi càng nhanh, muốn nhanh chóng thoát khỏi nơiđây. Nhưng cô làm sao có thể thoát được ra, Hà Trục chỉ cần lướt nhẹ hai bước đã đuổi kịp và tóm lấy khuỷu tay cô. Diêm Tiểu Đóa hoang mangngẩng đầu lên, nhưng hoảng sợ đến mức dường như không thể thở được,người đàn ông bí ẩn này sao lại đáng sợ như vậy chứ.

Nhìn cô bằng đôi mắt nhỏ dài, Hà Trục chỉ lặng lẽ nói: "Ngày mai tôi phải rời

khỏi chỗ này rồi, vì vậy cô hôm nay bắt buộc phải đến đây."

Diêm Tiểu Đóa không có cách nào thoát ra được, đành thất thểu để anh ta

kéo đi về phía ngôi nhà: "Anh rốt cuộc anh định làm gì?"

"Muốn cho cô xem một trái tim thật lòng."

Nghe giọng nói đều đều điềm tĩnh của anh ta mà Diêm Tiểu Đóa càng trở

nên hãi hùng, cô cúi người xuống, cắn thật mạnh vào mu bàn tay lực lưỡngđấy. Hà Trục không hề lường trước được tình huống này nên vô cùng đauđớn, theo bản năng anh buông bàn tay của cô ra. Diêm Tiểu Đóa quay ngoắt người lại rồi chạy thục mạng, chạy ra khỏi con đường rợp bóng lá câyphong, chạy xuyên ra khỏi con đường nhỏ hun hút yên tĩnh, chạy về phíacầu vượt đi bộ.

Hà Trục nhìn theo bộ dạng hoảng loạn tháochạy của Diêm Tiểu Đóa, không đuổi theo, môi cong lên một nét lạnh lùng. Anh nâng bàn tay lên, chỗ hàm răng hằn lên đã rơm rớm máu. Hà Trục bấtgiác than thở: "Diêm Tiểu Đóa, thì

ra là cô cũng biết sợ đấy."

Hà Trục đẩy chiếc cửa gỗ ra, bóng tối đột ngột hiện ra sau màn ánh nắngmặt trời rực rỡ làm anh cau mày một chút. Anh bước vào trong, bóng ngảdài trên bậc tam cấp cũ mòn bên ngoài cửa. Lần gần đây nhất quay về lànửa năm trước, lúc đó Bắc Kinh đang bị bao phủ trong bão tuyết dày đặc,mà anh đã quen với ánh nắng chan hòa ở Casablanca. Mỗi lần đều cô đơnquay về đây một mình, lưu lại đây hai ba ngày rồi lại vác giá vẽ điphiêu bạt khắp chốn. Hà Trục không thiếu tiền tiêu, cuộc sống của anhkhiến cho ai ai cũng phải ngưỡng mộ thèm thuồng. Nhưng không ai biết anh đang nghĩ gì, anh sẽ không nói ra và cũng không muốn nói.

Hà Trục đi từ tầng một lên tầng ba, dừng bước trước căn phòng phía đông.Anh đạp tung cánh cửa bằng đôi bốt bám đầy bụi bặm. Khắp căn phòng chỉcó tiếng vang của âm thanh vọng lại. Bậu cửa sổ bày một hàng dài bìnhthủy tinh, cổ bình cao hẹp lấp lánh những tia sáng mặt trời. Anh ngồithẳng lên trên bệ cửa sổ, mái tóc hạt dẻ được nhuộm một màu vàng rực của hoàng hôn. Hà Trục lấy tấm ảnh ép plastic từ trong ví ra, ngắm chăm chú hồi lâu, Diêm Tiểu Đóa hồi đó thực sự là rất xinh xắn, đẹp tựa sươngsớm ban mai, đẹp tựa những chùm lông ngỗng trắng muốt múa lượn trongkhông trung.

Anh bỗng nhiên khịt mũi cười khẩy, mò trong túi lấy ra chiếc bật lửa Zippo.

Sau những tiếng tách tách dứt khoát, ngọn lửa màu xanh nhạt lóe sáng. Chiếc bật lửa Zippo dần dần tiến sát lại gần, ngọn lửa tham lam liếm gọn toàn bộ bức ảnh cũ. Hà Trục mở nắp bình thủy tinh, để chỗ tro tàn xám đencòn sót lại vào bên trong, sau đó dùng nắp nhựa nút lại thật kín. Anh tự nói với bản thân mình rằng: "Đây là cái thứ nhất, rồi sẽ đến cái thứmười lăm. Cứ đợi đấy, sẽ

nhanh thôi."

Hà Trục đứng dậy, kéo lại áo khoác, nắm lấy chiếc bình thủy tinh rồi rời khỏi ngôi nhà cô quạnh đó.

Nếu như thời gian không còn khả năng làm người ta quên lãng thì chi bằng cứ giữ nó ở trong tim.

Chuyến tàu điện ngầm tuyến số hai, từ Tích Thủy Đàn lại về Tích Thủy Đàn,không biết Diêm Tiểu Đóa đã ngồi không biết bao nhiêu lượt rồi. chỉ đếnkhi đóng cửa cô mới ra khỏi ga tàu điện ngầm, nhưng lúc đó mới phát hiện ra đó không phải là nơi Cố Nặc Nhất sống. Cô hoang mang nhìn con đườngnhuộm màu hoàng hôn của đèn đường nhưng vẫn không thể nhớ ra đường trởvề. Diêm Tiểu Đóa mắc chứng hay quên đường, không thể xác định nổiphương hướng, cứ lo lắng hồi hộp là chứng bệnh lại càng nghiêm trọnglên, thậm chí có đứng ngay ở dưới chân nhà mình thì cũng cảm thấy bấnloạn không yên. Dòng xe cộ vút qua vút lại như con thoi, trước mắt DiêmTiểu Đóa vẫn hiện ra hình ảnh đôi mắt nhỏ dài và đôi tròng đen hơi chútcau lại của Hà Trục. Cô ngồi bên vệ đường nhắm tịt mắt lại, dùng hai tay bịt kín tai. Diêm Tiểu Đóa, nhất định phải trấn tĩnh lại, chỉ có nhưvậy thì mới về được nhà. Nhưng những tạp âm nhức óc hỗn loạn trên đườngcàng khiến cô cảm thấy vô định.

Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang nỗi sợ hãi và tuyệt vọng của Diêm Tiểu Đóa, cô nghe máy,giọng nói của Cố Nặc Nhất rất nhanh: "Tại sao lại không trả lời tin nhắn của tôi? Cậu đang ở đâu? Trong điện thoại sao lại có nhiều âm thanh ồnào thế, không phải là vẫn chưa về nhà đấy chứ? Cậu có

phải muốn bỏ Bé Dưa chết đói không đấy hử?"

Giọng nói bất bình phẫn nộ đó khiến Diêm Tiểu Đóa cảm thấy tủi thân vô

cùng: "Nặc Nhất, mình mình bị lạc đường rồi."

Đầu dây điện thoại bên kia bỗng im lặng trong phút chốc, Cố Nặc Nhất biết

cô mắc chứng không xác định được phương hướng: "Cậu bây giờ đang ở chỗ

nào?"

Diêm Tiểu Đóa ngoái cổ nhìn tứ phía xung quanh, nhưng không thể tìm ra vậtnào làm dấu hiệu, cô lo lắng đến nỗi trả lời rời rạc đứt đoạn: "Mìnhkhông

biết"

"Đứng yên ở đó, đừng di chuyển đi đâu hết."

Cố Nặc Nhất dập máy, lòng bàn tay Diêm Tiểu Đóa đã lấm tấm một lớp mồ

hôi. Cô không ngừng mắng bản thân mình, Diêm Tiểu Đóa à Diêm Tiểu Đóa, đếnđường đi mà cũng không nhận ra, mày rốt cuộc có khả năng làm cái gì

đây?

Một phút sau, Diêm Tiểu Đóa nhận được một tin nhắn: "Cố Nặc Nhất yêu

cầu bạn gửi vị trí mà bạn đang đứng, nếu đồng ý xin bấm phím ."

Nửa tiếng đồng hồ sau, Diêm Tiểu Đóa cuối cùng đã đứng dưới tòa nhà Cố NặcNhất sống, đưa cô về nhà là diễn viên Vi An, người mới kí hợp đồng vớicông ty chỗ Cố Nặc Nhất. Diêm Tiểu Đóa thở một cái dài thườn thượt, cười với

Vi An với vẻ mặt mệt mỏi: "Cảm ơn em."

Vi An lắclắc đầu: "Chị Tiểu Đóa à, đừng nói như vậy, có thể thay anh Cố làm mộtsố việc là vinh dự của em." Những lính mới tò te, còn chưa thành danhđều như vậy, bất an, vô định, ánh mắt tràn ngập sự ngưỡng mộ và khiêmtốn. Diêm Tiểu Đóa có chút thất thần, nhưng Vi An lại rất hưng phấn:

"Chị Tiểu Đóa kí giúp em một chữ kí, có được không?"

Hôm nay làm sao thế nhỉ, sao lại có nhiều người muốn xin chữ kí của cô thế? Trong lúc nói chuyện, Vi An đã chìa ra một quyển sổ nhỏ rất đẹp: "Chịkí

vào trang này này."

Số trang giấy trong quyển sổ nàyrất nhiều, mỗi trang đều có những chữ kí uốn lượn rồng bay phượng múa.Nhìn vẻ mặt thánh thiện ngây thơ của Vi An, Diêm Tiểu Đóa nở một nụcười: "Thu thập được nhiều chữ kí như vậy rồi cơ

à?"

Đôi mắt của Vi An lấp lánh sáng rực, cô nói với vẻ đầy tự hào: "Tất nhiên

rồi, đây chính là niềm tự hào của em đấy.

Diêm Tiểu Đóa trong lòng không tránh khỏi xúc động, Vi An của ngày hôm naythật đơn giản, chỉ là không biết sự đơn giản đó có thể tồn tại được baolâu: "An An à, em đã bao giờ nghĩ rằng, sẽ có một ngày mình sẽ còn nổitiếng hơn bất cứ nghệ sĩ nào kí trong quyển sổ này chưa, đến lúc đóquyển sổ này

chỉ còn là một đống giấy vụn thôi."

"Chuyện tương lai làm gì có ai nói trước được ạ? Ít nhất thì bây giờ em

đang rất coi trọng nó."

Diêm Tiểu Đóa leo lên lầu, ngồi phía trước cửa sổ nhìn Vi An rời đi mỗi lúcmột xa. Cô kéo kín rèm cửa sổ, kiểm tra lại một lượt các loại khóa cửanẻo. Tội nghiệp Bé Dưa ngoan như vậy mà hôm nay bị đói meo, kêu meo meosuốt cả buối tối, Diêm Tiểu Đóa ôm Bé Dưa vào lòng rồi nằm cuộn tròntrong chăn ấm. Hai cá thể cô đơn dựa vào nhau, sưởi ấm cho nhau. Cố NặcNhất không gọi điện thoại hay nhắn tin về nữa, Diêm Tiểu Đóa cũng khôngmuốn quấy rầy cậu ấy thêm. Hôm nay trông cô đã quá thê thảm, thậm chíđến dũng khí để nói chuyện với cậu ấy cũng đã không còn.

Diêm Tiểu Đóa hát bài hát: "Trên đời này chỉ có mẹ là tốt" hết lần này đếnlần khác, Bé dưa dần dần chìm vào giấc ngủ với những âm thanh khẽ rên ưử. Tin nhắn của Hà Trục đều đặn bay đến, cô không muốn nhìn thêm một lần nào nữa, không ngừng xóa bỏ ngay lập tức. Cô ôm chặt Bé Dưa trong lòngrồi chìm sâu vào cõi mộng, ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ, đỏ đầy cảcăn phòng cô đơn tĩnh lặng.

Bé Dưa dùng chiếc lưỡi nhỏ xinhliếm liếm vài mặt Diêm Tiểu Đóa để gọi cô tỉnh dậy, tối qua cô cứ lúctỉnh lúc mê khiến cho đầu óc có phần nặng nề. Lúc cô tỉnh dậy chuẩn bịđồ ăn sáng cho Bé Dưa thì lại nhận được một tin nhắn điều khiển việc nhà từ xa của Cố Nặc Nhất: "Hôm nay là sinh nhật của Bé Dưa,

đi mua hộp Diện Tiên Bao (một nhãn hiệu đồ ăn cho động vật) về cho nó ăn."

Thật không thể ngờ là Cố Nặc Nhất lại tổ chức sinh nhật cho mèo, cậu ấy chắc chắn là phải vô cùng cô đơn trống trải. Ân nhân đã ra chỉ thị thì côkhông

dám không làm theo. Diêm Tiểu Đóa mặc áo khoác đứng ở trước cửa vẫy tay

với Bé Dưa: "Đợi tao về tổ chức mừng sinh nhật mày nhé!" Nhưng vừa mở cửara, Diêm Tiểu Đóa đã đứng sững lại ngay thềm cửa, dưới chân là một bóhoa tulip, chỉ có một màu tím tươi bắt mắt, không hề lẫn bất kì màukhác. Cô nhặt bó hoa lên, còn có một chiếc hộp sắt cũ mèm. Trên bó hoagài một tấm thiệp xinh xắn, dòng chữ màu đen được viết một cách lưuloát: Khi mà cô nhìn thấy bó hoa này thì tôi đã trên đường tới xứ sở hoa tulip. Sự việc hôm qua thật xin lỗi cô, chưa giải thích đầy đủ cho cônghe. Lúc nào trở về cũng chưa rõ, có thể là một tuần nữa, có thể là một năm, cũng có thể vĩnh viễn không bao giờ gặp lại. Hãy quên đi nhữngchuyện không vui. Tặng cô một bó hoa tươi, và một trái tim thật lòng màhôm qua muốn cho cô xem. Người gửi Hà trục, ngày 25 tháng 5.

Diêm Tiểu Đóa đến bên chiếc đệm sưởi nắng của Bé Dưa ngồi xuống, ngó chiếchộp sắt trước mặt, màu sắc của hình cậu bé rô bốt hoạt hình Astro Boytrên nắp hộp đã bị phai mờ. Cô mở nắp hộp, bên trong đều là những ngôisao giấy nhỏ xinh, sặc sỡ đủ màu, cùng đựng trong chiếc hộp trông thậtđẹp mắt. Có một ngôi sao mới chỉ gấp một nửa, Diêm tiểu Đóa cầm lên,phát hiện ra ở phần giấy chưa gấp hết có một hàng chữ, nét chữ rất trẻcon: Hôm nay là sinh nhật lần thứ mười bốn của Diêm Tiểu Đóa, tự tay làm món quà này.

14 tuổi, năm đó chắc phải là năm 2001, món quà này được cất giữ bảy năm trời như vậy mà bây giờ cô mới được nhìn thấylần đầu tiên. Diêm Tiểu Đóa mở từng ngôi sao từng ngôi sao một, trên mỗi một ngôi sao đều có chữ viết nhưng tiếc là không có thời gian. Nhữngdòng tâm sự lộn xộn không theo thứ tự gì hết từ từ hiện ra, Diêm TiểuĐóa bất giác bị cuốn theo, cứ đọc thầm mãi.

"Mình thích bài hát "Thời gian" mà Diêm Tiểu Đóa hát, rất mong muốn được

bạn ấy hát cho một mình mình nghe."

"Báo mới nhất ra rồi, mình đã mua trộm được hai tờ nhét dưới giá vẽ,đã vẽ

đi vẽ lại rất nhiều lần rồi, vẫn cảm thấy người thật xinh đẹp hơn rất nhiều."

"Bạn ấy hôm nay đã nói chuyện với mình rồi, giọng nói rất ngọt ngào. Nhữngngười khác đều nói bạn ấy kiêu ngạo, nhưng mình lại không thấy như

vậy."

"Nếu gấp đủ một nghìn ngôi sao thì mình sẽ đến đoàn làm phim thăm"



Chiếc hộp nhỏ này quả đúng là đựng đầy chặt những nhịp đập củ một con

tim chân thành, Diêm Tiểu Đóa lặng lẽ đọc thầm theo, cảm thấy thật ấm áp.Đây là tình cảm nhung nhớ của một thiếu niên chưa từng trải, không hề có chút gì tạp niệm, thuần khiết và rất đẹp. Nhớ lại việc hôm qua đã cắnHà Trục nghiêm trọng như vậy, Diêm Tiểu Đóa bỗng cảm thấy thật khôngphải với anh ấy. Cô thậm chí còn coi trái tim chân thành của anh ấy làmột âm mưu đen tối nào đó, điều đó quả là một sai lầm không thể tha thứđược.

Đối với ngôi sao nhí đã quá thời như cô, cách thổ lộ tình cảm như vậy thật là quá mức bao la dạt dào.

Xứ sở của hoa tulip là Hà Lan. Hà Trục nói, anh và cô có thể không bao giờ gặp lại nhau nữa. Sâu thẳm trong trái tim cô muốn nghiêm khắc từ chốiHà Trục, nhưng Hà Trục vẫn như trước, sát lại gần gũi vô cùng.

Chiếc hộp sắt này là sự thổ lộ tình cảm cuối cùng của anh ấy, hay đó là lời

từ biệt với những việc đã làm quá khứ?

Diêm Tiểu Đóa gấp lại từng ngôi sao một, đậy nắp hộp lại rồi cất vào ba lô.Cô không còn dũng khí để nói chuyện với Hà Trục nữa, Diêm Tiểu Đóa bâygiờ không còn xứng với trái tim chân thành như thế nữa.

Đêmđen càng khuya càng tối mịt, đen kịt, nhưng ánh sáng chắc chắn rồi sẽlóe lên, mặc dù yếu ớt nhưng cũng đủ khiến làm cho con người ta thấysung sướng. Đang trong tâm trạng buồn chán đến chết thì Diêm Tiểu Đóanhận được điện thoại của A Hoa, thông báo mấy hôm sau cô sẽ làm gươngmặt đại diện quảng cáo cho một sản phẩm gì đó, lương lậu cũng khá.

Cố Nặc Nhất cuối cùng cũng quay xong phim ở Quảng Nam, anh về mà không một lời báo trước, không một lời thông báo với Diêm Tiểu Đóa. Diêm Tiểu Đóa biết thân biết phận nhanh chóng đi chợ mua thức ăn nấu cơm, làm

kín cả một bàn đồ ngon, chỉ có hai người ăn thì quả thật có phần lãng phí.

Cố Nặc Nhất chỉ im lặng ăn cơm, không nói năng gì, cũng không phát ra

tiến động gì. Diêm tiểu Đóa thì vẫn thích được nói chuyện: "Nặc Nhất à, mình

được làm gương mặt đại diện rồi."

"Gương mặt đại diện? Cậu làm gương mặt đại diện cho cái gì? Cho búp bê

tây hay là váy xòe bồng công chúa?"

Cô vẫn chưa biết là gương mặt đại diện cho cái gì, bỗng chốc mất hết cảhứng khởi: "Dù sao thì cũng là một công việc tốt. À, đúng rồi, Nặc Nhất, cậu giúp mình một chút, giới thiệu mình với đạo diễn Trương được không? Mình

ngưỡng mộ ông ấy từ rất lâu rồi, nên"

"Cậu đã cóthể làm gương mặt đại diện rồi, e là đạo diễn Trương cũng không có íchgì cho cậu rồi." Cố Nặc Nhất ôm lấy Bé Dưa đang cuộn tròn dưới chân rồiđi vào phòng khách, anh tắt điện thoại, bắt đầu xem một bộ phim vô cùnghấp dẫn.

Diêm Tiểu Đóa có cảm giác mình như một làn khôngkhí, lúc nào cũng bay lượn xung quanh nhưng không ai cảm nhận được. BịCố Nặc Nhất cự tuyệt dứt khoát như vậy, cô rất không cam tâm nhưng lạikhông thể làm gì khác. Có thể tâm trạng hôm nay của Cố Nặc Nhất khôngtốt lắm, để mấy hôm nữa cô sẽ thử lại.

Diêm Tiểu Đóa thu dọn xong xuôi hành lí bước đến trước mặt Cố Nặc Nhất:

"Mình đã làm phiền cậu lâu quá rồi, hôm nay nên đi rồi."

Cố Nặc Nhất chỉ chăm chú xem phim, dường như không nghe thấy, Diêm TiểuĐóa gượng gạo vuốt vuốt tóc, ngượng ngùng đi về phía cửa. Sắp sửa phảirời khỏi căn nhà của Cố Nặc Nhất rồi, cho dù cô vô cùng quyến luyến cáinơi ấm áp này, nhưng rốt cục đó cũng không phải nhà mình.

"Trước khi đi thì trả lại thẻ cho mình."

Diêm Tiểu Đóa ngớ người ra. Cố Nặc nhất duỗi thẳng chân đặt lên bàn

uống nước, Bé Dưa nằm bên cạnh ngẩng mặt lên trần nhà ngủ ngon lành: "Vaytiền thì cũng phải có mức độ chứ, làm sao có thể đến thẻ cũng cầm đi

luôn được?"

"À, mình sẽ trả cậu ngay."

Thật là xấu hổ! Diêm Tiểu Đóa chuồn vào nhà vệ sinh, tháo bỏ cúc của

chiếc áo, để lộ ra áo ngực màu hồng. Chiếc thẻ ngân hàng đã được cô ủ đếnnóng hổi, cô đặt trên tay ngắm hồi lâu, đúng là có một chút không nỡ. Dù sao cũng là một triệu nhân dân tệ, cho dù không phải là của mình, nhưng ở với nó lâu ngày như vậy, tình cảm coi như cũng sâu nặng.

"Tại sao cậu lại cất thẻ trong áo ngực?"

Âm thanh đột ngột phát ra ấy khiến cho Diêm Tiểu Đóa có cảm giác như

tim mình vừa rụng xuống, cô hét lên một tiếng rồi chốn ngay vào sau tấm rèm

phòng tắm. Cố Nặc Nhất chỉ lắc lắc đầu: "Lần sau phải nhớ khóa cửa."

Cửa phòng tắm lại một lần nữa được đóng lại, Diêm Tiểu Đóa mặt đỏ bừng bừng từ sau tấm rèm phòng tắm bước ra. Tại sao lần nào trông cô cũng thêthảm hết cỡ như vậy? Cô mặc lại áo rồi đến trước mặt Cố Nặc Nhất: "Trảcậu."

Cố Nặc Nhất đến ngẩng mặt lên nhìn cũng không thèm ngẩng: "Cất thẻ ở

cái chỗ đó, mình nghĩ đến mà ghê cả người, không cần nữa."

"Hả?" Diêm Tiểu Đóa cảm thấy thật khó hiểu, cái thẻ này rốt cuộc cậu ấy

cần hay không cần?

"Muốn đi thì đi nhanh lên, đứng chắn ở đó thật ngứa mắt."

Diêm Tiểu Đóa cuối cùng cũng được giải thoát, cô cất thẻ vào trong ba lô:

"Thế lần sau gặp lại nhé."

Cố Nặc Nhất đứng ở ban công dõi theo Diêm Tiểu Đóa chạy bước nhỏ dọc conphố rồi mất hút sau khúc quanh, ánh nắng mặt trời chiếu vào chiếc áo sơmi trắng, phản chiếu vào mấy cái cúc lóe lên những tia sáng lấp lánh.Thời gian thật là tàn nhẫn, nó có thể nhào nặn một Diêm Tiểu Đóa vốn cómột cuộc sống cao sang không vướng bụi trần thành một cô gái lém lỉnh,cũng đã biến anh thành bộ dạng như bây giờ. Không rõ là phúc hay là họa, dù sao thì cũng không có ai đoán định trước được.

Đang trôi theo dòng suy nghĩ, điện thoại của Cố Nặc Nhất bất ngờ reo lên.

Sau khi nghe xong tiếng nói trong điện thoại, anh rất thiếu kiên nhẫn nói: "Tôi

bận lắm, không có thời gian gặp bà ta đâu."

Bé Dưa đã tỉnh dậy, đứng ngáp dài ngáp ngắn trước cửa phòng ngủ, Cố NặcNhất không bật đèn, chỉ có ánh trăng nhạt nhòa soi rọi vào. Bé Dưa duỗimình một cách lười nhác rồi lăn ra ngủ ngay ở cửa, nhưng Cố Nặc Nhất thì lại mất ngủ.

Diêm Tiểu Đóa về đến nhà của mình, đó là cáinhà chỉ có một phòng ngủ một phòng khách. Cô quẳng cây sương rồng sốngdở chết dở đi, nhưng giữ lại cái chậu hoa, lại nhét đầy những viên đấttinh thể dùng để trồng cây rồi cắm cái thẻ một triệu nhân dân tệ vàogiữa. Diêm Tiểu Đóa lâu lắm rồi không lên mạng, cô đang nhập vào trangweb mà các fan hâm mộ thành lập cho mình, mặc dù thành viên không nhiềunhưng đó là động lực để cô kiên trì cố gắng không ngừng. Câu lạc bộ fanhâm mộ của cô được đặt một cái tên rất hay: "Đóa hoa".

Trang web "Đóa hoa" của cô biết dùng photoshop biến hóa giúp cô thực hiệnnhững bức ảnh xinh đẹp và tổ chức cho cô rất nhiều hoạt động khác nhau.Nhưng Diêm Tiểu Đóa biết, nếu cô không cố gắng thì sớm muộn cũng có mộtngày cô sẽ bị người hâm mộ lãng quên.

Diêm Tiểu Đóa có mộttủ chứa đầy quần áo thời trang đẹp đẽ, tất cả chúng đều được dùng từ sốtiền ba triệu nhân dân tệ mà mẹ cô để lại để mua. Lúc đó cô đã tròn 17tuổi rồi, Diêm Tiểu Đóa khi không có các hợp đồng phim thì chỉ chăm chăm suốt ngày mua sắm điên cuồng, tiêu xài hoang phí, mua đồ lông thú siêuđắt, mua những viên kim cương óng ánh lấp lánh, mua xe thể thao, lại còn đặt may những bộ váy dạ hội đắt tiền. Diêm Tiểu Đóa xuất hiện ở khắpcác buổi yến tiệc, dần dần tự hạ thấp giá trị của mình xuống, đi chiềulòng cả các vị đạo diễn, các nhà sản xuất và những nhà đầu tư. Quaycuồng trong vòng xoáy đó nhiều năm, ngoài bản thân mình ra thì việc gìtrong tầm khả năng làm được cô đều đã làm rồi. Nhưng cuối cùng cô cũngrơi vào cảnh tán gia bại sản vì lãng phí quá mức, cô đành bán bỏ chiếcxe hơi thể thao, bán vội bán tháo số kim cương, bây giờ chỉ còn sót lạinhững bộ quần áo vô dụng này.

Ngón tay của Diêm Tiểu Đóa vuốt nhẹ qua hàng quần áo lỗi mốt đó, nghe A

Hoa nói, cái công ty đó rất thích màu hồng đậm nên cô đã chọn ra một bộ váy liền màu hồng thật đậm, lại còn dán thêm cặp lông mi giả cong vút vàđeo thêm kính áp tròng thời trang. A Hoa và cô đi tàu điện ngầm, rồi lại đáp tuyến xe buýt đường dài để di chuyển đến công ty mà cô làm gươngmặt đại diện. Vẻ ngoài rực rỡ của Diêm Tiểu Đóa thu hút ánh nhìn củatoàn bộ đám đông, đúng vậy ăn mặc như cô thế này phải đi máy bay mớiđúng, sao lại có thể xuất hiện giữa chốn đông tạp nham vô bổ này.

Ở ghế sau của xe buýt, A Hoa khoa chân múa tay, hứng thú kể cho Diêm Tiểu Đóa nghe những chuyện mắt thấy tai nghe ở đoàn làm phim "Nợ em một cáiôm". Diêm Tiểu Đóa nghe mà gật gà gật gù, không ngừng ngáp ngắn ngápdài.

Mấy anh em bây giờ và mấy nhà đầu tư bây giờ đều quen biết hết, họ toàn

muốn kéo tôi vào cùng để bàn chuyện đầu tư đấy."

Diêm Tiểu Đóa khịt mũi cười đểu: "Anh không phải là đang làm phó đạo

diễn đấy sao?"

"Diêm Tiểu Đóa, cô đừng có coi thường anh! Anh mà trúng được những dự án phim lớn, dựa vào mối quan hệ của hai chúng ta, thì mấy vai kiểu diễn viên

chính hay tương tự gì gì đó chắc chắn một trăm phần trăm thuộc về cô."

Diêm Tiểu Đóa lấy ra cái bánh mì từ trong ba lô, mới sáng sớm bảnh mắt đãphải vội vàng lên đường nên bây giờ cô đã đói mềm rồi: "Anh phát rồi cócòn để ý đến em không? Hay lại theo như luật ngầm, vội vàng đi khai quật những

gương mặt non choẹt mới vào nghề?"

A Hoa gãi đầugãi tai rồi cười hề hề, anh ta và Diêm Tiểu Đóa đôi bên đều quá hiểu rõvề nhau, có muốn che giấu hay dối trá gì thì cũng đều không thể: "TiểuĐóa, cô có biết không? Cố Nặc Nhất rất kì quặc. Khi quay phim có mấycảnh hôn nhau, vốn là phải quay cận cảnh, nhưng Cố Nặc Nhất nhất quyếtđòi phải thay đổi vị trí máy quay để chỉ đóng hôn giả, còn nói hôn nhaugì gì đó là ghê tởm nhất. Nữ diễn viên chính ngượng chín cả người luôn,hình như vì

chuyện đó mà hai người không ưa nhau."

Diêm Tiểu Đóa ngồi đó nghe tin hậu trường showbiz, tay vừa buông thõng

xuống, A Hoa đã giật ngay lấy miếng bánh mì. Cố Nặc Nhất thật sự cảm thấychuyện hôn hít buồn nôn sao? Cậu ấy đã trải qua một kích động tâm lí nào đó chăng? Trí tưởng tượng của Diêm Tiểu Đóa thật phong phú, đầu óc côthoắt một cái đã hiện ra ngay cảnh Cố Nặc Nhất bị một fan hâm mộ nữ quákích động đè ngửa ra hôn cuồng nhiệt. Nếu như vậy thật thì Cố Nặc Nhấtđúng là đáng thương.

Sau bốn tiếng đồng hồ lắc lư xóc lênxóc xuống, xe buýt cuối cùng cũng đã đến điểm cuối. A Hoa thuê một chiếc xe taxi đi đến nơi làm quảng cáo, Diêm Tiểu Đóa ngồi ở ghế sau, vừa dặm lại phấn vừa hỏi: "Rốt cuộc là gương mặt

đại diện cho cái gì thế?"

"Lát nữa đến rồi là em sẽ biết ngay thôi."

Hai người xuống xe ở quán rượu duy nhất trong thị trấn. A Hoa chỉnh lại bộ

đồ comple bị chút nếp nhăn. Hai người sải những bước dứt khoát về chiếccửa xoay, ở trước cửa đã có người đứng đợi từ lâu. Nói chuyện nửa tiếngđồng hồ với đại diện công ty ra đón tiếp, Diêm Tiểu Đóa trong lòng thầmnguyền rủa cái tên A Hoa đó. Cái tên A Hoa đáng chết không ngờ lại cóthể nhận cái loại gương mặt đại diện này cho cô, đồn ra ngoài người tabiết thì mất mặt chết. Cô lấy cớ đi vệ sinh để thoát ra khỏi phòng dànhcho khách, cô tựa lưng vào bệ rửa mặt trong toilet rồi đốt một điếuthuốc. Lâu lắm rồi không hút thuốc, cô bị cái vị cay nồng này làm cho ho sặc sụa.

"Tiểu Đóa, cô đừng có giận đi. Giữ lại chút thể diện cho anh em đi chứ." A Hoa từ phòng dành cho khách chạy ra tìm cô.

Diêm Tiểu Đóa nhả ra những vòng khí trắng đục, nhìn anh ta trừng trừng

một cách dận giữ: "Cía loại gương mặt đại diện này tôi không nhận."

"Công ty chỉ đích danh muốn em làm gương mặt đại diện, người ta cũng là fanhâm mộ của em mà. Hơn nữa lần này thù lao cũng rất cao, những năm mươinghìn nhân dân tệ lận. Em bao lâu rồi chưa nhìn thấy khoản tiền lớn như

vậy? Cái thời buổi này, làm gì có ai từ chối tiền đâu."

Diêm Tiểu Đóa không nói năng gì, nhưng trong đầu thì lẩm bẩm, cô mấy

hôm trước còn nhìn con số khổng lồ một triệu nhân dân tệ, năm mươi nghìn

nhân dân tệ đã là cái gì.

"Mặc dù đúng là em bây giờ khó thoát khỏi hình ảnh của ngôi sao nhí ngàyxưa, nhưng trong rất nhiều các lĩnh vực khác, em cũng có sức ảnh hưởngvô cùng lớn, nếu ngày hôm nay không kịp thời tận dụng thì e rằng sau này em sẽ

phải hối hận đấy!"

Có phải ý A Hoa là cô sẽ vĩnhviễn không bao giờ nổi danh được nữa? Những ngày tháng tiếp theo chỉ làdựa vào chút hào quang leo lét cuối cùng còn sót lại để kiếm được miếngcơm manh áo, sau đó sẽ bị đuổi hoàn toàn khỏi

showbiz?

Diêm Tiểu Đóa dập tắt điếu thuốc, nhìn A Hoa, rành rọt phát ra từng từ từngchữ một: "Anh đừng coi thường thôi, Diêm Tiểu Đóa tôi đây không nhận

làm cái loại gương mặt đại diện mất giá như vậy."

"Giá? Cô còn giá không?"

Sau một hồi lời ra tiếng vào, tranh cãi kịch liệt, cuối cùng Diêm Tiểu Đóa

chịu nhượng bộ, công ty thấy vậy, sợ chết khiếp chết vía nên cũng tăng thêm ba mươi nghìn nhân dân tệ tiền thù lao.

Không ai có thể nói không với tiền, huống hồ cô còn đang nợ nần Cố Nặc Nhất.Kí xong hợp đồng, ngoài trời đã sẩm tối. Những cơn gió buổi tối ở cáithị trấn này rất lạnh, Diêm Tiểu Đóa áo quần phong phanh, ôm chặt lấyhai cánh tay run lẩy bẩy.

"Tiểu Đóa, chúng ta cùng nhau vui vẻ chúc mừng nào, tám mươi nghìn

nhân dân tệ đấy!"

Diêm Tiểu Đóa không tiếp chuyện, cô tránh xa ra khỏi A Hoa và rời khỏi khách sạn. Ở đây vô cùng hoang vu hẻo lánh, thậm chí đến cái xe lửa cũngkhông nhìn thấy. Vừa lững thững dưới ánh trăng, Diêm Tiểu Đóa vừa mắng A Hoa hàng nghìn hàng vạn lần, nhưng vẫn chưa cảm thấy hả dạ. Đi đến bếnxe của thị trấn, chuyến xe cuối cùng về Bắc Kinh đã khởi hành rồi. Côđứng ở cổng vào, trong lòng cảm thấy vô cùng hậm hực. A Hoa không hềđuổi theo

cô, có lẽ đã đi sâu vào thị trấn tìm mấy em út để vui vẻ rồi.

Cô liếc mắt nhìn di động, có một tin nhắn nằm trong hộp thư đến: "Cố Nặc

Nhất yêu cầu bạn gửi vị trí mà bạn đang đứng, nếu đồng ý xin bấm phím 1".

Ở cái chốn hoang vắng không một bóng người này, đừng nói đến mấy con chósói thật, đến mấy tên bệnh hoạn cô cũng không đối phó nổi, tim cô đậpthình thịch khi bấm phím "1". Diêm Tiểu Đóa đứng trong gió lạnh suốt một tiếng đồng hồ, đợi chiếc xe thể thao của Cố Nặc Nhất chạy tới. Cô không nghĩ là anh sẽ đến, chỉ là ôm một tia hi vọng vô cùng nhỏ nhoi, khôngngờ cái tia hi vọng mong manh đó lại dễ dàng trở thành hiện thực nhưvậy.

Không đợi Cố Nặc Nhất mở lời, Diêm Tiểu Đóa đã nhảyluôn lên xe, cô nhe răng cười hì hì: "Mình đang buồn rầu không biết làmthế nào để về đây. Cuối tuần mà, vì thế ra ngoài đi loanh quanh chơi một chút, không ngờ lại lỡ mất xe

về."

Trên con đường tốiom om và gập ghềnh ổ gà ổ vịt thế này, cho dù xe ô tô có bật đèn pha đichăng nữa thì ánh đèn vẫn bị bóng đen dần dần nuốt chửng

lấy. Cố Nặc Nhất lái xe rất chậm: "Mặc như thế này ra ngoài đi chơi?"

Cô ăn mặc trông trang trọng như vậy, bất kì ai cũng không thể tin được làmặc như thế để ra ngoài ngắm cảnh, đặc biệt là ở cái nơi khỉ ho cò gáynày. Diêm Tiểu Đóa không nói nữa, càng nói càng ngượng ngùng, chỉ bằngkhông giải thích gì hết. Chỉ nghe Cố Nặc Nhất khẽ ho mấy tiếng: "Bêncung cấp dịch vụ thật không đáng tin cậy, không ngờ dám lén lút gửi tinnhắn định vị để trừ

tiền, mình đã hủy dịch vụ đó đi rồi."

Những tưởng đó là anh cố tình gửi cho cô, hóa ra đó chỉ là sự nhầm lẫn. Diêm Tiểu Đóa ngượng ngùng "ồ" một tiếng.

Trên đường từ thị trấn về Bắc Kinh, những con đường trải sỏi, những conđường trải nhựa, những cầu cạn cứ vun vút lướt qua, không gian cũng ngày càng ồn ào náo nhiệt. Cố Nặc Nhất tiện tay mở đài phát thanh trên xe,đài phát thanh giao thông bên cạnh việc phát đi những thông tin về tìnhhình giao thông, còn xen kẽ rất nhiều tin tức ngoài lề, lúc đó đang phát sóng tin tức về bộ phim "Nợ em một cái ôm", nhưng Cố Nặc Nhất đã tắtđi.

Diêm Tiểu Đóa rất muốn nghe, nghe nói có rất nhiều cảnh vô cùng cảm

động: "Sao lại tắt đi thế? Đây chính là bộ phim mà cậu là diễn viên nam chính

cơ mà."

Trong bóng tối, Cố Nặc Nhất nhìn nghiêng trông thật hiền lành, không lạnh lẽo tựa băng đá giống như lúc trước: "Công việc là công việc, cuộc sống là

cuộc sống, không thể lẫn lộn được."

Chiếc xe thể thao dừng lại trước cửa tòa nhà mà Diêm Tiểu Đóa đang sống. Diêm Tiểu Đóa đứng trước cửa xe ô tô, để biểu thị lịch sự nên tiện miệnghỏi:

"Không lên ngồi một chút sao?"

Không ngờ được là Cố Nặc Nhất lại tắt máy thật và xuống xe ngay sau đó:

"Được thôi."

Hai người một trước một sau đi dọc hành lang, chiếc đèn cảm ứng thoắt mờthoắt rõ theo tiếng bước chân, bóng hai người đan lại vào nhau. DiêmTiểu Đóa lấy chiếc chìa khóa ra, có lẽ do ổ khóa bị gỉ nên thử rất nhiều lần mà vẫn không mở được. Cố Nặc Nhất giành lấy chiếc chìa khóa, chầmchậm thử mở, "tách" một tiếng, bèn đẩy cửa ra. Diêm Tiểu Đóa cười mộtcách ngượng

ngùng, nói: "Cái khóa cửa này cũng biết ức hiếp người ta quá, hì hì."

Cố Nặc Nhất tự nhiên bước vào trước, căn nhà của Diêm Tiểu Đóa tuy khôngrộng lắm nhưng rất sạch sẽ gọn gàng. Cố Nặc Nhất ngồi ở ghế sofa nhìnngắm xung quanh: "Nghèo rớt mùng tơi, vậy mà đồ dùng trong nhà toàn làhàng hiệu, thảo nào số tài sản mà mẹ cậu để lại đã bị cậu vung tay quá

trán, tiêu sạch sành sanh rồi."

Diêm Tiểu Đóa cười khan mấy tiếng rồi chạy vào bếp pha trà. Cố Nặc Nhất nóikhông sai chút nào, số tiền ba triệu nhân dân tệ mà cô kiếm được khi còn là một ngôi sao nhí, mẹ cô đã một tay giúp cô cất giữ lại, nhưng đếnkhi tiền tiêu hết nhẵn rồi, cô mới ngộ ra tiền khó kiếm như thế nào.

Chiếc cốc trà bằng pha lê sạch tinh được đổ đầy trà bưởi màu vàng nhạt, nhìnmiếng bưởi đang quay vòng vòng trong chiếc cốc, Cố Nặc Nhất nói: "Mình

chỉ uống nước lạnh."

Chiếc cốc trà trong suốt phản chiếu chiếc áo sơ mi trắng muốt và ngón tay

thon dài của Cố Nặc Nhất. Diêm Tiểu Đóa cầm chiếc cốc lên đổ bỏ trà bưởi:"Ngày trước cậu rất thích uống trà bưởi mà, không ngờ lớn lên lại thayđổi

hẳn."

"Chỉ có nước lạnh mới làm cho đầu óc người ta tỉnh táo được."

Diêm Tiểu Đóa nghe xong bĩu môi, cậu ấy đã quá tỉnh táo rồi, đâu cần nước

lạnh gì nữa. Nước trong cốc được thay thế bằng nước đun sôi để nguội và chothêm một ít đá, thành cốc chảy mồ hôi, rỉ ra mấy giọt nước, Cố Nặc Nhấtcầm cốc lên và uống một hơi cạn sạch.

Diêm Tiểu Đóa ngồi lên chiếc ghế con, vặn vẹo mười ngón tay, hết sức cẩn trọng nói: "Nặc Nhất, việc đó tuy mình đã nhận làm gương mặt đại diện rồi, nhưng tình hìnhhiện nay vẫn không được tốt lắm, cậu quen biết nhiều như

vậy"

Những điều muốn nói mới trình bày được một nửa, Diêm Tiểu Đóa đã nhìn thấy Cố Nặc Nhất uể oải nằm thẳng ra ghế sofa: "Cậu... không phải là cậu định

ngủ lại ở đây đấy chứ?"

"Mình hôm nay phải chạy sô hai ca quay chương trình giải trí, tối lại phảichạy xe đến một chỗ xa xôi hẻo lánh như vậy để đón cậu, bây giờ rất buồn ngủ. Mang chăn gối lại đây đi, mình ngủ một lát, ngày mai lại có buổigặp mặt

với một tờ tạp chí để chụp ảnh."

Thì ra bản thân mình đã làm liên lụy đến cậu ấy, Diêm Tiểu Đóa cảm thấy vô cùng có lỗi, cuống quýt ôm chăn đến đắp lên người Cố Nặc Nhất. Cố Nặc Nhất cẩn thậnhít hà mấy hơi, Diêm Tiểu Đóa vội giải thích: "Vừa mới phơi

nắng đấy, vỏ chăn cũng là mới thay."

Cố Nặc Nhất lúc đó mới yên tâm nhắm mắt lại. Diêm Tiểu Đóa chuyển cái ghếcon đến sát gần người Cố Nặc Nhất: "Mấy lời lúc nãy mình chưa nói xong,cậu quen biết nhiều đạo diễn như vậy, vậy thì giới thiệu một hai ngườicho

mình quen biết với nhé."

Cố Nặc Nhất xoay lưng, mặt úp vào lưng chiếc sofa. Diêm Tiểu Đóa không

muốn bỏ cuộc, cô lại nhoài người về phía trước: "Bé Cưng, cậu có nghe thấy

mình nói gì không thế?"

Cố Nặc Nhất ghét nhất người khác gọi mình là Bé Cưng, anh quay đầu lại,giọng nói chứa đầy sự giận dữ: "Cậu còn cần phải được giới thiệu hả? Cậu đã

nổi tiếng đình đám từ cách đây rất lâu lắm rồi."

Diêm Tiểu Đóa chu môi lại, lắc lắc cánh tay anh: "Cậu cũng biết mà, mìnhmuốn được làm nữ diễn viên chính, nếu không thì diễn viên đứng sau diễn

viên chính cũng được"

Cố Nặc Nhất co toàn thân lại trong chiếc ghế sofa, chốc lát đã chìm sâuvào giấc ngủ. Cả căn phòng khách giờ chỉ còn tiếng thở khe khẽ của anh,yên tĩnh và yên bình. Diêm Tiểu Đóa không cam tâm nhưng vẫn phải trở vào phòng ngủ, cô ngồi trên giường bó gối, nhìn chăm chăm vào Cố Nặc Nhấtđang nằm bên ngoài. Những kẻ no đủ làm sao hiểu được nỗi lòng của nhữngkẻ thiếu đói, Cố Nặc Nhất của ngày hôm nay làm sao có thể hiểu được cáikhó của cô đây. Trong cái thế giới này, trước nay đều là những người đãsướng lại càng sướng hơn, còn chuyện lá lành đùm lá rách đã ít lại càngngày càng hiếm.

Diêm Tiểu Đóa đã đem chăn cho Cố Nặc Nhấtđắp, cô đành phải lấy tạm cái áo khoác phủ lên người, ngắm những giọtánh trăng tan chảy trong những viên đất pha lê đựng trong chậu hoa rồiđể lộ ra những tia sáng lấp lánh. Diêm Tiểu Đóa nằm xuống, cô âm thầm hạ quyết tâm, ngày mai sẽ không làm gì hết, sẽ lẽo đẽo theo sau Cố NặcNhất, đến khi cậu ấy đồng ý giới thiệu một ông đạo diễn cho cô mới thôi.

Thật đúng là người tính thì không bằng trời tính. Bắc Kinhmới hơn năm giờ sáng, bầu trời vẫn còn mờ mịt một màu xám sẫm. Chuông di động của Diêm Tiểu Đóa bỗng reo lên liên hồi, cô đang ngủ say sưa nêntưởng là tiếng đồng hồ báo thức, sau khi ấn mấy lần mới chợt phát hiệnra tiếng chuông không hề dứt, mắt nhắm mắt mở nghe điện thoại, không ngờ đó lại là giọng A Hoa đang lo lắng cuống quýt cầu cứu.

"Tiểu Đóa à, cô mau mau đến cứu tôi đi, tôi bây giờ đều nhờ cậy cả vào cô

đấy."

Diêm Tiểu Đóa dụi dụi mắt, ngáp to một cái thật dài: "Anh không phải là

làm khách làng chơi rồi bị bắt đấy chứ? Mới sáng sớm mà cũng không để cho

người ta ngủ yên."

Giọng nói A Hoa gần như mếu máo: "Cô đoán đúng rồi đấy, mau mau đến thị trấnđi, mang theo năm nghìn tệ à không được, năm nghìn không đủ!

Mang mang 20 nghìn! Tôi đợi cô"

A Hoa vẫn chưa nói xong, Diêm Tiểu Đóa đã dập máy. Cô ghét nhất là loạiđàn ông trăng hoa đi tìm em út rồi làm những điều xằng bậy, thật khôngđáng mặt nam nhi. Diêm Tiểu Đóa vớ lấy chiếu gối chùm kín đầu, liếc mắtnhìn đồng hồ đeo tay, mới có năm giờ mười phút.

Quả nhiên là A Hoa đã cuống quýt như lửa cháy đến chân rồi, tiếng chuông điện thoạikêu vang ầm ĩ, dai dẳng suốt mười phút. Diêm Tiểu Đóa thò tay ra chuyểnđiện thoại sang chế độ im lặng, quay người lại bỗng bị Cố Nặc Nhất đứngngay ở đầu giường dọa cho chết khiếp. Chiếc áo sơ mi của anh xộc xệch,cúc áo bị cài lệch, cái đóng cái mở, bộ ngực trắng phau lấp ló hiện ralờ mờ. Cánh tay của Cố Nặc Nhất vươn ngang người Diêm Tiểu Đóa, thò tayra lấy chiếc di động ở dưới gối: "Cậu nghe điện thoại một chút thì chếtđược à? Ầm ĩ

như vậy người ta làm sao ngủ được?"

Cố NặcNhất nhanh chóng ấn vào phím loa ngoài, đầu bên kia lập tức vang lêntiếng khóc nấc từng cục: "Hu h u Tiểu Đóa à, cô gái đó tôi còn chưađộng chạm gì thì đã bị cảnh sát bắt rồi. Bây giờ đang là thời điểm raquân tăng cường trấn áp tệ nạn, không biết chừng sẽ vào trại giáo dưỡngcải tạo nửa năm, hu hu Nói thế nào thì chúng ta cũng là bạn bè từ xưa,trong tang lễ của mẹ cô tôi cũng tất tả, chạy ngược chạy xuôi suốt còngì. Cô không thể

không để ý đến tôi đâu đấy!"

Diêm Tiểu Đóa giằng lấy chiếc điện thoại từ tay Cố Nặc Nhất, tắt loa ngoài

đi: "Biết rồi! Biết rồi."

Cô dập điện thoại, trong lòng trào lên một nỗi buồn phiền buồn bực: cuộcsống hiện tại của cô đã là một mớ quá hỗn độn rồi, vậy mà cô vẫn phải đi giải cứu người khác, nghĩ mà thật nực cười. Diêm Tiểu Đóa cầm lấy quầnáo rồi đi vào phòng vệ sinh, sau khi rửa ráy qua loa, cô tất tả nhổ lấychiếc thẻ ngân

hàng một triệu nhân dân tệ ra khỏi chậu hoa: "Nặc Nhất à, mình có việc gấp

phải đi trước, cậu giúp mình khóa cửa nhé."

Cánh tay của Cố Nặc Nhất chắn ngang trước cửa, chặn đường đi của Diêm TiểuĐóa: "Cậu muốn dùng tiền của mình để đưa cho cái tên chơi gái đó sao?"

Diêm Tiểu Đóa chợt như hóa đá, cô quả nhiên đã quên mất là chủ nhân củachiếc thẻ vẫn đang ở đây. Nhưng cô vẫn nắm chặt chiếc thẻ trong lòng bàn tay: "Mình hôm qua mới nhận làm gương mặt đại diện, có tám mươi ngàn

tệ, đợi đến khi có tiền mình sẽ trả cậu ngay."

"Nếu mình nói là không được thì sao?"

Cố Nặc Nhất rất cao, Diêm Tiểu Đóa phải ngẩng cao lên mới nhìn rõ thái độ

thể hiện trên khuôn mặt của anh. Cô cười một cách Bé Ngốc: "Nghe cậu nóikìa, chúng ta quan hệ như thế nào chứ, có cần thiết phải phân biệt rạchròi

như thế không?"

Diêm Tiểu Đóa còn chưa kịp định thần thì chiếc thẻ trong tay đã bị Cố Nặc

Nhất giật lấy: "Mình và cậu có quan hệ gì?"

Cô mím chặt đôi môi rồi dần cứng đờ người ra, đúng vậy, cậu ấy và cô cóquan hệ gì chứ? Cậu ấy giúp cô, tất cả là dựa vào tâm trạng. Nếu tâmtrạng

của Cố Nặc Nhất không tốt thì Diêm Tiểu Đóa cô đây cũng chả là cái gì hết.

Cho dù có cãi nhau hay tranh luận như thế nào đi chăng nữa thì nửa tiếngđồng hồ sau, Diêm Tiểu Đóa đã ngồi trên chiếc xe thể thao của Cố NặcNhất. Ánh mặt trời buổi ban mai thật rực rỡ, nhưng bụng Diêm Tiểu Đóađang sôi sùng sục. Trong ba lô rõ ràng là đã có đồ ăn sáng nhưng côkhông dám lấy ra, Cố Nặc Nhất rất ghét người khác ăn uống trong xe củamình.

Ánh nắng bắt đầu chói mắt, Cố Nặc Nhất đeo kính râmlên. Anh bật bộ đàm trên xe, bảo Tiểu Nhã giúp anh lùi lại lịch gặp mặtchụp ảnh với tòa soạn tạp chí. Diêm Tiểu Đóa không tránh khỏi đứng ngồikhông yên: "Không làm việc

liệu có được không? Nếu không thì cậu đưa mình đến bến xe là được rồi."

"Thôi đi, nếu không buổi tối cậu không về được, lại phiền đến tôi." Ngón tay

Cố Nặc Nhất đặt hờ trên vô lăng, anh nghĩ đến chuyện sắp phải đi qua đoạn

đường đất đá lổn nhổn mà cảm thấy khó chịu. Đi xe thể thao thì vấn đề đó lànhược điểm, gầm xe quá thấp, di chuyển trên những đoạn đường gập ghềnhsỏi đá là chuyện đáng phải lo lắng.

Cố Nặc Nhất đậu xe trước cửa đồn công an của thị trấn, lấy từ trong cốp xe ra một cọc nhân dântệ rồi ném vào lòng Diêm Tiểu Đóa: "Đi nhanh về nhanh,

buổi trưa mình còn phải họp."

Bị cọc tiền nặng như đá ném phải, Diêm Tiểu Đóa đau điếng, cô ôm tiền chạy vội ngay vào đồn công an. Cố Nặc Nhất xuống xe, không khí ở cái thịtrấn này thật trong lành, thoang thoảng mùi thơm của hoa cỏ. Anh uốngngụm nước khoáng để nuốt hai viên thuốc giảm đau, làm việc liên tụctrong thời gian dài khiến cho chứng đau nửa đầu của anh càng ngày càngnghiêm trọng. Nếu tình trạng chết dở này vẫn còn tiếp diễn nữa thì phảinghỉ làm là điều không tránh khỏi.

Cố Nặc Nhất vươn vai mộtcái. Ghế sofa ở nhà Diêm Tiểu Đóa tuy hơi nhỏ nhưng rất thoải mái, nếubỏ qua cái chuyện điện thoại đáng ghét kia đi thì anh cũng coi như đãngủ được một giấc ngon lành. Nhưng quả là không thể tưởng tượng đượcrằng, Diêm Tiểu Đóa lại là bạn bè từ xưa với cái tên A Hoa nhàn rỗi vôtích sự đó.

Điện thọai rung liên hồi, Cố Nặc Nhất nhìn cáitên người gọi đến được hiện trên màn hình, rồi nhận điện thoại với tháiđộ không thích thú gì: "Chị Nhược Lan à, sớm đã nói với chị là khôngmuốn gặp bà ấy rồi. Tôi đang ở một chỗ

cách rất xa thành phố, buổi trưa cũng không thể về kịp được đâu."

Đầu kia điện thoại vẫn đang tiếp tục nói cái gì đó, Cố Nặc Nhất thở hắt ra

một hơi rất dài: "Chuyện của bà ấy tôi không muốn can thiệp vào."

Cuối cùng thì cũng chấm dứt được cuộc nói chuyện, Cố Nặc Nhất thuận tayquẳng điện thoại lên trên ghế qua cửa sổ xe, một ngày với tâm trạng tốtnhư vậy mà lại bị chuyện này phá hoại.

Phía sau anh vọng lại tiếng bước chân nhỏ nhưng gấp gáp, Diêm Tiểu Đóa đang hấp ta hấp tấpchạy lại phía anh: "Mình mình vừa mới nộp tiền phạt,

nhưng cảnh sát nói không thể miễn được việc phải vào trại giáo dưỡng, quả

thật là phải cải tạo trong đó nửa năm cơ. Nặc Nhất, cậu quen biết nhiềungười như vậy, có thể giúp A Hoa được không? Anh ta mặc dù đã làm một số chuyện

chẳng ra sao nhưng bản chất không phải là người xấu."

Cố Nặc Nhất nâng cánh tay lên, gạt đi bàn tay của Diêm Tiểu Đóa: "Cậu cóphải là Thánh Mẫu không đấy? Cứu anh ta để làm gì? Cậu trước kia có baogiờ

để tâm đến những chuyện vớ vẩn không liên quan như thế này đâu."

Diêm Tiểu Đóa hơi cong những ngón tay bị dừng giữa không trung lại, bắtkhông được, mà nắm cũng không xong những làn không khí nhẹ mỏng, cảmgiác khiến cho người ta cảm thấy bất an. Vì sao phải cứu A Hoa ư? Là vì A Hoa đã cùng cô uống rượu say bí tỉ rồi gây náo loạn, hay là mỗi lần đều gợi ý cho cô những ý tưởng tồi tệ? Đều không phải, đó là vì mẹ cô.Chính A Hoa đã giúp cô tắm rửa, mua quần áo tang, chọn phần mộ cho bà mẹ đột tử vì bệnh tim của cô, đã giúp cô chạy qua chạy lại chăm sóc phầnmộ. Mặc dù cô cũng biết, A Hoa làm vậy cũng chỉ vì muốn moi tiền của cômà thôi.

Diêm Tiểu Đóa moi bao thuốc lá trong ba lô ra, bao thuốc lá Trung Hoa nicotin nồng độ thấp là do A Hoa tiện tay đưa cho cô lúc ở Hải Nam. Diêm Tiểu Đóa quẹt một que diêm, gió từngtrận từng trận thổi đến, diêm quẹt kiểu gì cũng không thể cháy lên nổi.Cố Nặc Nhất đánh vào bàn tay của Diêm Tiểu Đóa, nửa hộp thuốc là TrungHoa đó rơi xuống thảm cỏ. Diêm Tiểu Đóa muốn cúi xuống nhặt lên nhưngđành chịu vì Cố Nặc Nhất đã dung chân giẫm nát. Thuốc lá bị giẫm nátthành một một đống be bét, bị gió cuốn đi càng lúc càng xa. Diêm TiểuĐóa chỉ thẫn thờ đứng ở đó yên lặng nhìn, nhìn nghiêng nghiêng một bênmặt của Cố Nặc Nhất, anh trông giống như một vị thần, toát ra vẻ trầm tư u uất: "Mấy năm nay rốt cuộc cậu đang làm cái gì vậy hả? Không lo họchành, mà đi nhiễm bao nhiêu thói hư tật xấu như vậy. Tôi ngày xưa sao

lại đi quen cậu nhỉ?"

Diêm Tiểu Đóa cứ tưởng rằng mình không nói thì Cố Nặc Nhất vĩnh viễn sẽkhông bao giờ biết được chuyện của cô nhưng cô đã nhầm. Cố Nặc Nhất biết chuyện mẹ cô đã qua đời, cũng biết chuyện cô thi trượt đại học, cònbiết chuyện năm trước cô đã cắt hợp đồng với công ty Kinh Kỳ, biết hếttất cả những chuyện khó coi mà cô muốn giấu giếm.

Nhưng Diêm Tiểu Đóa phải nhẫn nhịn, ai bảo bây giờ cô đang phải cầu cứu

sự giúp đỡ của cậu ấy, cô bắt buộc phải hạ giọng nuốt giận vào trong.Những giọt nước mắt rung rung chực trào ra trên khóe mắt bị Diêm TiểuĐóa cố gắng nén ngược vào trong, cô cười một cách miễn cưỡng: "Mình từtrước đến nay đều như vậy, bây giờ cậu đã trở thành ngôi sao nổi đìnhnổi đám rồi, đã không

còn coi ai ra gì nữa rồi."

Tronglàng Diêm Tiểu Đóa cũng rất không thoải mái, nhưng bây giờ đối với cô mà nói, quá nhạy cảm thì chỉ là tự mình chuốc lấy u sầu thôi. Cố Nặc Nhấttrầm tư đến kì lạ, anh đẩy Diêm Tiểu Đóa ra và lên xe, khởi động máy rồi vút đi. Nhìn vào hình ảnh Diêm Tiểu Đóa đang chầm chậm ngồi xổm xuốngqua gương chiếu hậu, anh xoay mạnh vô lăng, xe chồm lên trên con đườngtrải nhựa, bòng dáng Diêm Tiểu Đóa mất hút hoàn toàn.

Cố Nặc Nhất nhai một viên kẹo Xylitol, mùi kẹo thơm mát lan tỏa trong miệng,thuốc đã phát tác nên chứng đau đầu đã giảm đi đôi chút. Khuôn mặt muốnkhóc nhưng lại cố mỉm cười của Diêm Tiểu Đóa cứ lởn vởn trong đầu, anhcầm lấy điện thoại, tìm số điện thoại đó trong danh mục "Cuộc gọi đãnhận" và bấm gọi đi. Không cần phải đợi lâu, chỉ một tiếng chuông là đầu kia

nghe máy luôn: "Một tiếng nữa tôi sẽ về, hẹn gặp ở chỗ nào đó đi"

Diêm Tiểu Đóa ngồi xổm ở đó rất lâu, gió xuân vỗ nhẹ vào mặt khiến đôi gò má cô ửng hồng, cô hít hà rồi lại tiếp tục nhổ đứt mấy cây cỏ xung quanhmột cách nhàm chán. Trong vòng bán kính một mét đổ lại, có lẽ sau nàykhông thể mọc được nữa. Cô gọi một bát mì ở một quán ăn nhỏ ven đườngrồi ăn ngấu nghiến. A Hoa lại gọi điện tới, Diêm Tiểu Đóa gắt gỏng ngheđiện thoại: "Anh

lại làm sao thế hả?"

"Tiểu Đóa, cô vẫnđang ở bên ngoài đấy chứ? Cô đừng có đi đâu đấy nhé! Ngày mai tôi bịgiải tới trại giam giữ rồi. Cô tìm người nào đó, trong vòng mười ngàynhất định phải nghĩ cách cứu tôi ra, nếu không là tôi sẽ bị giải đến Hà

Bắc đấy."

Nước bát mì không một váng mỡ, phản chiếu hình ảnh đôi mắt đang vằn lênnhững tia máu đỏ ngầu của Diêm Tiểu Đóa, cô dùng đũa gảy gảy mấy sợi mì, nói một cách tức giận không thể kiềm chế: "Anh nghĩ tôi là ai cơ chứ?Tôi

biết đi đâu để tìm người quen cho anh đây? Anh đã làm nhừng việc xấu xa

đáng hổ thẹn như vậy, bị nhốt nửa năm cũng tốt, đỡ phá hoại cái xã hội này

thêm nữa!"

A Hoa vẫn đang thốt ra những câu nịnh nọt nhưng Diêm Tiểu Đóa không muốnnghe nữa, liền tắt máy. Một bát mì đại tướng mà cô ăn sạch sành sanh,đến một ngụm canh cũng không chừa lại. Bụng đã ấm lên nhiều, cô ngồi thừ người ra ở trong quán ăn. Mặc dù cô nói những lời tức tối khó nghe với A Hoa, nhưng vẫn phải tìm cách gì đó mới được.

Diêm Tiểu Đóađi ra đi vào đồn công an không biết phải tìm ai. Ngày mai là cuối tuầnrồi, đồn công an vào buổi chiều vắng vẻ đìu hiu. Cô hạ quyết tâm, xem ra giờ chỉ còn cách đi tìm cái công ty mời cô làm gương mặt đại diện thôi.

Lúc vội vội vàng vàng rời khỏi Bắc Kinh, cô không kịp trang điểm, đành mua đại mấy đồ mĩ phẩm rẻ tiền mười mấy tệ trên mấy quầy ven đường, trang điểm qua loa chút ít, rồi gọi điện cho công ty. Người củacác doanh nghiệp ở cái thị trấn nhỏ này dù sao cũng ít được tiếp xúc với thế giới bên ngoài, nghe nói Diêm Tiểu Đóa muốn gặp người phụ tráchphòng Truyền tôong - PR, không ngờ đến tổng giám đốc cũng cùng ra để đón tiếp.

Diêm Tiểu Đóa trông rất ra dáng, nghiêm nghị, khôngnói cười lung tung, phóng khoáng kí một cái vào quyển lịch để bàn củatổng giám đốc. Ông tổng giám đốc đầu tóc bóng lộn sau khi được chụp ảnhchung với Diêm Tiểu Đóa thì sung sướng cười toe toét hết cỡ, yêu cầu côthư kí phải ngay lập tức đi rửa ảnh cỡ năm mươi xen ti mét, rồi đóngkhung lại treo ở hành lang công ty. Diêm Tiểu Đóa tán hươu tán vượn,vòng vo tam quốc mãi, cuối cùng cũng chuyển được chủ đề sang chuyện của A Hoa.

Tổng giám đốc nghe xong đầu đuôi câu chuyện, xoa xoacái đầu bóng loáng: "Chuyện của cô Diêm cũng là chuyện của chúng tôi,chỉ có điều hơi khó giải quyết. Đợt này đúng vào dịp cao điểm trấn áptội phạm, mặc dù chúng tôi là người của địa phương này, nhưng cũng phảituân thủ pháp luật chứ, cô

Diêm nhỉ?"

Dáng vẻ của mộtngôi sao lớn lâu lắm rồi không được dùng nên bây giờ hơi thiếu tự nhiênđôi chút. Diêm Tiểu Đóa cười một cách rất lịch sự, cơ hai bên

gò má đã mỏi nhừ từ lâu rồi: "Vâng tất nhiên rồi ạ, nhưng A Hoa phạm tội lần

đầu, tôi nghĩ vẫn có thể châm chước được."

Có việc phải cầu xin người khác thì không thể tự chủ được trong một sốchuyện, ghét cay ghét đắng việc quan hệ xã giao kiểu này, nhưng DiêmTiểu Đóa vẫn phải nhắm mắt nhắm mũi cố gắng ngồi vào bàn rượu. Ông tổnggiám đốc ra điều kiện, chỉ cần Diêm Tiểu Đóa giúp ông ta giữ thể diệnmột chút, ông ta sẽ dựa vào quan hệ tìm người cứu A Hoa từ trong trạigiam ra.

Bữa tiệc rượu đó kéo dài một mạch đến 11 giờ đêmmới kết thúc, sau đó Diêm Tiểu Đóa lại phải theo cái đám đầu tóc bónglộn đó đi hát karaoke. Mặc dù cái thị trấn này không thể so sánh đượcvới Bắc Kinh, nhưng khu vui chơi giải trí lại không hề kém cạnh chútnào. Trong một phòng hát lớn, các đại gia mới nổi là các ông tổng tay ôm eo em út tiếp tục uống rượu trong tình trạng đã ngà ngà say. Diêm TiểuĐóa tay cầm micro đứng ở sân khấu trung tâm, họ chọn bài nào, cô hát bài đó, toàn là những bài hát thị trường vớ vẩn, không có nội dung ý nghĩagì cả.

Diêm Tiểu Đóa đã uống nửa lít rượu trắng, dạ dày đãnhộn nhạo, lộn tùng phèo cả lên. Cô kiếm cớ trốn ra khỏi phòng hát, đứng ở cửa sổ nhìn ra lối đi một lúc lâu. Những chiếc đèn neon ở đây khôngđủ chói lóa, những chiếc xe hạng sang ở đây không đủ nhiều, nhưng đều là những thứ hào nhoáng, lấp lánh dễ làm mê hoặc lòng người và cũng khiếncho người ta chán ghét.

Đang trong lúc trầm tư suy nghĩ,không biết một bàn tay dê xồm nào đó sờ sờ mông cô. Diêm Tiểu Đóa giậndữ quay người lại, nhưng gần như ngay lập tức lại chuyển sang bộ mặtcười cười, đó là cái tên giám đốc hói đầu. Ông ta đứng không vững, cứxiêu xiêu vẹo vẹo, chân nam đá chân chiêu: "Cô Diêm thật là nể mặt quá,đúng là người trượng nghĩa. Chỉ là chỉ là không biết cô

Diêm đã có bạn trai hay chưa, tôi làm bạn trai của cô nhé, cố thấy thế nào?"

Diêm Tiểu Đóa nghe mà chỉ muốn nhổ toẹt thẳng vào mặt lão ta, nhưng cuốicùng cũng đã nhẫn nhịn, kiềm chế lại: "Nghe ông nói lảm nhảm kìa, tỉnh

rượu nhớ về nhà ngay đi nhé, tôi còn đợi ông ngày mai cứu người đây."

Giao kèo giữa cô và ông tổng giám đốc hói đầu đáng lẽ kết thúc tại đây, côcũng coi như đã cố gắng hết sức làm tròn phận sự rồi. Nào ngờ, lão tổnggiám

đốc hoi đầu đó lại vồ chặt lấy bàn tay của Diêm Tiểu Đóa, cả người phả ra một

mùi rượu nồng nặc: "Này, tôi là thích những nữ minh tinh như các cô lắmđấy, làm người yêu của rôi đi, một năm tôi sẽ cho cô năm trăm nghìn nhân dân tệ,

cô chỉ cần làm quảng cáo cho công ty chúng tôi một chút thôi."

Diêm Tiểu Đóa ra sức hất bàn tay béo múp míp của lão ta ra: "Ông nói cái gìthế? Ông đáng tuổi ông tôi, thế mà còn đòi nói chuyện yêu với đương, ông

có biết đến liêm sỉ không?"

Nếu không có nhân viên phục vụ dìu đi thì cái lão tổng giám đốc hói đầu đó đã ngã sõng soài ra sànđất rồi: "Đượcđược, Diêm Tiểu Đóa mày thì có gì giỏi giang chứ, tao đây coi khinh mày! Nếu không phải vì mướn mày làm đại diện

rẻ mạt thì tao đây cũng không thèm để ý đến mày"

Lúc Diêm Tiểu Đóa chạy ra khỏi quán karaoke thì đã là ba giờ sáng rồi. Côvà lão tổng giám đốc đầu hói đó đã đánh nhau một trận tơi bời, chai rượu và đĩa hoa quả bay qua bay lại vèo. Cô cố gắng hết sức bảo vệ khuôn mặt nhưng vẫn bị một mảnh thủy tinh của một vệt vào trán. Loại người nhưlão tổng giám đốc hói đầu này cô đã thấy nhiều rồi. Nhưng Diêm Tiểu Đóacô cũng không phải tay vừa, chỉ là một lũ bị thịt, có gì đáng sợ cơ chứ. Cô đội mũ lên, vành mũ chạm vào vết thương, cô không thể không nhănnhó.

Một mình Diêm Tiểu Đóa bơ vơ đi trên con đường phủ đầybóng đen, con đường tối om chỉ có một hai cái đèn vàng vọt ảm đạm, bóngcô đổ dài thật dài trên mặt đất. Cô không biết đi đâu về đâu, trong lúckhông biết làm thế nào thì cô chợt nghĩ đến đồn công an. Đã nửa đêmkhông thể vào trong được, cô đành phải ôm gối ngồi xổm trước cửa. Mặc dù đúng là lạnh thật, nhưng nơi đây có lẽ là nơi an toàn nhất. Tuy cái lão tổng giám đốc đã sớm say đến bất tỉnh nhân sự rồi, nhưng không biếtchừng nào lão ta đã uống thuốc giải rượu và đang đuổi theo truy sát cô,vì Diêm Tiểu Đóa đã lỡ tay làm bị thương cái dái tai trông rất có tướngphú quý của tên tổng giám đầu hói đó bằng một mảnh vỡ chai rượu.

Diêm Tiểu Đóa mò trong ba lô một nửa hộp diêm quẹt nhè nhẹ vào sườn của hộpdiêm, que diêm dài bị nắm chặt trong lòng bàn tay cô lóe lên một ngọnlửa bập bùng vàng nhạt. Ngọn lửa khẽ lay động, que diêm cháy hết chỉ còn trơ lại sợi tro tàn đen sì. Cô đốt cháy hết que này đến que khác, đếnkhi chỉ còn sót lại một que cuối cùng. Cô không có khả năng cứu A Hoa arồi, sau

khi anh ta vào tù thì bản thân mình đến thăm nom một hai lần là được rồi.

Diêm Tiểu Đóa đang xoa xoa hai bàn tay vào nhau để sưởi ấm, chiếc điện thoại trong ba lô chợt kêu lên, không ngờ là Cố Nặc Nhất gọi đến. Cô vui mừng khôn xiết, không lời nào diễn ta hết được, đến nỗi nghe điện thoại màgiọng

nói cư run run rẩy rẩy: "NặcNặc Nhất."

"Cậu đang ở đâu?"

Diêm Tiểu Đóa quay người nhìn lại tòa nhà trông hơi cũ kì ở sau lưng:

"Mình đang đứng ở trước cửa đồn công an"

Đầu bên kia điện thoại có sự im lặn khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, CốNặc Nhất khịt mũi một cái bật ra tiếng cười: "Cậu quả đúng là Bé Ngốc,không

biết tìm chỗ nào đó để ngủ một đêm sao?"

Diêm Tiểu Đóa đương nhiên biết rằng trong nhà nghỉ sẽ ấm áp hơn rất nhiều, nhưngnhà nghỉ thì không thể an toàn bằng cửa đồn công an được. Cô nghĩ làphải nói cái gì đó mới được, nhưng lời nói đến miệng thì quên béng mất.May quá, Cố Nặc Nhất vẫn tiếp tục nói: "Đứng nguyên ở đó, đừng đi đâu

hết, mình đi đón cậu."

Diêm Tiểu Đóa dập máy rồi mà vẫn không tin đó là sự thật, chỉ đến khi hailuống sáng chói mắt của đèn pha ô tô xé toạc màn đêm di chuyển đến gần,cô mới chắc chắn được là mình đã không nghe nhầm, Cố Nặc Nhất đã đến đón cô, hơn nữa lại là hai đêm liên tiếp đón cô. Diêm Tiểu Đóa leo lên xe,không khỏi hai mắt đỏ hoe rơm rớm: "Cậu thật là một người tốt, mình kiếp sau có làm

trâu, làm ngựa cũng không báo đáp được hết ân tình này của cậu."

Cố Nặc Nhất bị lời nói đó của cô làm cho bật cười. Anh cười lên nhìn rấtđẹp trai, đó tuyệt đối không phải là nụ cười giả tạo trên mản ảnh, thậtấm áp, thật yên bình, giống như con thuyền nhỏ neo đậu giữa vịnh biểnlặng sóng, hoặc giống như con đom đóm lập lòe giữa đêm đen. Trong lòngDiêm Tiểu Đóa như có một sự chấn động mạnh. Cố Nặc Nhất của ngày xưa rất hay khóc nhè, khi cô lau hộ những giọt nước mắt long lanh lăn trên đôimá cậu ấy, cậu ấy đã báo đáp lại cho cô bằng một nụ cười tương tự nhưthế này, thì ra sau bao nhiêu năm, vẫn còn một chút gì đó chưa thay đổi.

Cố Nặc Nhất vuốt nhẹ lên mái tóc dài của cô: "Ngây người ra nhìn cái gì

thế?"

Mấy đầu ngón tay của Cố Nặc Nhất tỏa ra một làn hơi ấm nhè nhẹ, từ chân tóc của Diêm Tiểu Đóa, từng tí từng tí một truyền đi khắp người, sau cùnglàm ấm áp cả trái tim cô. Cô bất giác đỏ bừng mặt, nói: "Mình chỉ nghĩlà, cậu cười

không đáng yêu như trên ti vi."

Cố Nặc Nhất thong thả chậm chạp điều khiển xe, tránh khỏi mấy hòn đá trên mặtđường: "Lúc nào cũng phải luyện tập cái kiểu cười mà khán giả thích,

mình chán ghét lắm rồi."

Cậu ấy mới có 23 tuổi, vậy mà trông như đã bước vào tuổi trung niên khi đểsự mệt mỏi thoáng xuất hiện giữa hai hàng lông mày. Diêm Tiểu Đóa vẫncười một cách ngờ nghệch: "Cậu xem cậu nói kìa, chẳng qua cậu đã quáthành công rồi, với những người như mình đây thì sẽ chẳng bao giờ nói ra những câu

như thế đâu."

Xe về đến địa phận thành phốBắc Kinh thì trời đã sáng rồi. Những hàng xe lưu thông qua lại trênchiếc cầu vượt càng ngày càng đông đúc, xe đổ được trước cửa tòa nhà màDiêm Tiểu Đóa sống thì đã gần trưa. Diêm Tiểu Đóa ôm chăn đệm đi về phía phòng ngủ: "Nặc Nhất, nghỉ ngơi một lát đi, mình nhường

giường cho cậu nghỉ đấy."

Cố Nặc Nhất ngồi ở ghế sofa, hai tay day day thái dương: "Rót cốc nước

lạnh lại đây."

Diêm Tiểu Đóa vội đặt chăn nệm xuống, đi rót ngay một cốc nước lạnh đúng như yêu cầu của Cố Nặc Nhất. Cố Nặc Nhất lây từ trong người ra một lọthuốc, uống hai viên với cốc nước lạnh. Diêm Tiểu Đóa nhìn thấy rất rõ,đó là thuốc giảm đau. Uống thuốc xong, anh bèn đứng dậy ngay: "Buổi gặpmặt tạp chí chụp ảnh bị lùi lại của ngày hôm qua, trong ngày hôm naynhất định phải

hoàn thành. Cậu nghỉ trước đi."

Chiếc cửa chống trộm cọt kẹt một tiếng rồi đóng chặt lại, sau đó tiếng bước chânkhẩn trương của Cố Nặc Nhất vang lên khắp hành lang. Diêm Tiểu Đóa đứng ở ban công nhìn theo chiếc xe sành điệu rời đi, trong lòng tràn ngập cảm

giác hổ thẹn. Cô toàn mang đến phiền phức cho anh, anh xem ra cũng cảm

thấy rất mất kiên nhẫn, nhưng có lẽ vì nể mặt cô mà chịu đựng không nói ra.

Cô cả đêm không được ngủ, bây giờ cũng cảm thấy đầu đau liên hồi. Cô cuốnmình trong chăn ấm áp, đôi mắt dần dần nặng trĩu đến mức khó mà mở rađược. Đúng vào lúc bắt đầu chìm vào giấc mộng thì một hồi chuông cửavang lên làm cô tỉnh giấc. Diêm Tiểu Đóa mặt mày sầu khổ lê lết ra mởcửa, không ngờ là một bức thư chuyển phát nhanh quốc tế và một tấm bưuthiếp.

Dấu bưu điện ghi rõ rằng thư được chuyển từ Hà Lan,Diêm Tiểu Đóa chợt cảm thấy mơ mơ hồ hồ, cô cứ tưởng rằng cái anh chàngcó mái tóc dài màu hạt dẻ kia từ đó về sau sẽ lặn mất tăm, biến mấtkhông còn dấu vết gì chứ. Trong bức thư chuyển phát nhanh chỉ có một cái đánh dấu sách hình hoa tulip được làm thủ công rất công phu xinh xắn.

Quanh cảnh rực rỡ của đất nước Hà Lan được in trên một tấm bưu thiếp hẹpnhưng dài, trên đó còn có những cánh đồng hoa tulip rộng bao la bátngát, xa xa điểm xuyết những chiếc cối xay gió và những ngôi nhà máinhọn hoắt đứng lặng lẽ như từ bao đời nay. Chữ viết của Hà Trục cũnggiống như con người anh, tự do, phóng khoáng, chỉ có một dòng chữ đóthôi nhưng cũng đủ để làm xao xuyến biết bao con tim: Vốn nghĩ rằng kểtừ ngày đó sẽ lãng quên, nhưng hóa ra lại là tự mình lừa dối lòng mình,không biết trên thế giới này còn có bao nhiêu kẻ ngốc như vậy. Đứng giữa cảng biển thổi một luồng

gió, nhớ nhung bay tận về phương xa

Chỉ có mấy dòng chữ ít ỏi đó thôi, nhưng đã bộc bạch được hết tình cảm, cho dù ngoài tên người nhận thư ra, anh không hề nhắc lại tên cô. Diêm Tiểu Đóa nhớ lại buổi chiều mặt trời chiếu rọi qua những tán cây um tùm hômđó. Hà Trục nắm chặt tay cô, nhất quyết không buông kéo về phía trước,nhưng cô đã phụ lòng người ta rồi.

Diêm Tiểu Đóa kẹp tấm bưu thiếp vào giữa quyển nhật kí, đúng lúc đóng quyển sổ chợt nhớ ra việcgì đó, lại giở ra, thời gian lại trở về ngày 28 tháng 5 - Diêm Tiểu Đóavay của Cố Nặc Nhất 50 nghìn nhân dân tệ, còn có một cái thẻ đang đợi để trả lại. Diêm Tiểu Đóa lấy bút đánh một dấu X dưới cái "thẻ đang đợitrả lại" rồi viết tiếp: Ngày mùng 5 tháng 6, lại vay thêm Bé Cưng 10nghìn nhân dân tệ.

Diêm Tiểu Đóa lại tiếp tục cuộn mình trong chăn ngủ, hai mắt còn chưa kịp

nhắm thì tiếng chuông cửa lại vang lên. Lần này Diêm Tiểu Đóa đã mệt mỏi đến dỉnh điểm rồi, cô không muốn để ý gì nữa, chỉ muốn mặc kệ. Nhưng tiếngđập cửa càng ngày càng to, lại còn vang kèm theo một âm thanh mà cô vôcùng quen thuộc. Cô lồm cồm leo ra khỏi giường, nhìn qua cái lỗ nhỏ trên cánh cửa, quả nhiên là A Hoa.

Cửa vừa được mở ra, A Hoa đanhảy chồm lên ôm chặt lấy Diêm Tiểu Đóa: "Ối giời ơiTiểu Đóa, thật đúng là người anh em tốt! Từ nay về sau cô chính là cha mẹ tái sinh của tôi, A Hoa tôi đây sẽ nghe lời cô một trăm phần trăm. Cô nói tôi đi về hướng đông thì tôi quyết không dám đi về hướng tây, cô bảo tôi

làm gì cũng được hết!"

Diêm Tiểu Đóa bị anh ta ôm chặt đến nỗi gần như nghẹt thở, không có cách nào khác, đành phải véo vào eo anh ta một cái thật mạnh để thoát ra:

"Anh đừng động vào tôi, tôi chê anh bẩn đấy!"

A Hoa lau nước mắt một cách vụng về, cười hề hề, giơ bàn tay lên sát mang tai: "Có trời đất chứng giám, tôi xin thề lần sau tôi sẽ không bao giờ

dám vậy nữa."

A Hoa mới được nhà giam thả ra nên có vô vàn chuyện kể lề, chuyện nọ xọchuyện kia, từ chuyện bị ngược đãi trong tù đến những chuyện kì lạ ởphòng giam sát vách. Diêm Tiểu Đóa ngồi dựa vào ghế sofa, ngáp dài ngápngắn liên hồi. A Hoa vội đưa cho cô một điếu thuốc, vừa tìm bật lửa vừanói: "Hút một

điếu cho tỉnh người đi."

Diêm Tiểu Đóatiện tay cầm lấy điếu thuốc đưa lên một hít một hơi, từng làn hơi thuốclá đua nhau chui vào mũi A Hoa cầm chắc cái bật lửa trong tay, đưa đếntrước mặt cô nhưng Diêm Tiểu Đóa hơi biến sắc. Cô bóp vụn điếu thuốc látrong lòng bàn tay rồi ném vào chiếc gạt tàn.

"Ấy, Tiểu Đóa, cô làm sao thế? Không muốn hút thì đưa cho tôi chứ, vò nát

một điếu thuốc rồi!"

Diêm Tiểu Đóa liếc nhìn A Hoa một cái sắc lẻm: "Anh mau đi đi, đày đọa tôi

khổ sở mấy ngày nay rồi, bây giờ còn không để người ta yên tĩnh một chút."

A Hoa xoa đầu gãi tai rồi cười một cách ngượng ngùng: "Cô cho anh vay

một ít tiền nhé, nếu không thì đưa trước cho tôi số tiền phần trăm của vụ làm

gương mặt đại diện này đi."

Vừa nghe thấy gương mặt đại diện, Diêm Tiểu Đóa đã tức điên cả người, bènthẳng tay quăng chiếc gối tựa lưng trên ghế sofa vào người A Hoa: "Ítnhắc đến mấy chữ gương mặt đại diện trước mặt tôi thôi! Tôi nói cho anhbiết, tôi muốn phá bỏ hợp đồng, dù có phải bồi thường tôi cũng khôngnhận làm

nữa."

A Hoa vốn đã đuối lí, anh ta để mặc choDiêm Tiểu Đóa giải tỏa hết nỗi căm phẫn, chỉ đứng dựa sát tường mà không dám ho he câu nào. May quá, tiếng chuông cửa đã giải nguy cho anh ta, A Hoa thoắt một bước đã xông ra trước

cửa. Sau khi mở cửa, bộ mặt A Hoa lộ rõ vẻ kinh dị: "CốCố Nặc Nhất!"

Diêm Tiểu Đóa cuống cuồng vội vã đứng dậy khỏi chiếc ghế sofa. Cố Nặc Nhấtđã đẩy A Hoa đang đứng chắn trước cửa ra để bước vào trong phòng.

Diêm Tiểu Đóa hơi lắp ba lắp bắp: "Chụp ảnh xong rồi à?"

Cố Nặc Nhất chỉ "ừ" một tiếng, đứng ở cửa không bước thêm nữa: "Cùng

mình về nhà nấu cơm."

"Hả? Àvâng"

Mệnh lệnh của Cố Nặc Nhất không thể không thực hiện, Diêm Tiểu Đóa liền

mặc chiếc áo khoác vào, đeo cái ba lô lên vai, nói với A Hoa đã đứng ngây đó

ra từ nãy đến giờ: "Anh còn chưa đi sao, tôi phải khóa của rồi."

A Hoa lấy lại tinh thần: "Tiểu Đóa, tiền"

Còn chưa đợi Tiểu Đóa mở miệng, Cố Nặc Nhất đã rút ví rồi chìa năm trăm

tệ ra trước mặt A Hoa. A Hoa trông như vừa chịu một sự kích động vô cùnglớn, cầm tiền trong tay mà không ngừng lật qua lật lại để xem. Diêm Tiểu Đóa đẩy A Hoa ra khỏi cửa, khóa cửa xong xuôi rồi bước xuống cầu thang, leo lên cái xe thể thao của Cố Nặc Nhất. A Hoa vẫn đứng ngay trước cửatòa nhà với bộ dạng ngây ngây ngô ngô. Cố Nặc Nhất đạp chân ga, chiếc xe lao vút về hướng nhà của Cố Nặc Nhất.

Hai người không về nhà luôn mà ghé vào siêu thị trước. Diêm Tiểu Đóa lẽo

đẽo chạy sát sau Cố Nặc Nhất đã đội một chiếc mũ bóng chày sùm sụp, haingười trong nửa tiềng đồng hồ thu hoạch được đầy ăm áp một xe thức ăn.Hôm nay mua quá nhiều đồ mà không gian trong xe lại không rộng lắm, Diêm Tiểu Đóa ôm cả một túi rau xanh to tướng ở trong lòng.

Diêm Tiểu Đóa rứt rứt chiếc túi nilon, để phát ra những âm thanh sột soạt

sột soạt: "Cám ơn cậu đã cứu A Hoa ra."

Cố Nặc Nhất hình như không nghe thấy, chỉ dừng xe lại ở điểm dừng xe tạmthời. Anh nhắm mắt lại day day hai bên thái dương: "Có mang bằng lái xe

đi không?"

Diêm Tiểu Đóa gật đầu.

"Cậu lái xe đi." Vừa dứt lời Cố Nặc Nhất đã xuống xe để đổi chỗ cho cô.

Diêm Tiểu Đóa ngồi trên ghế lái hít hà một hơi thật sâu, cô đã lâu lắm không tự lái xe. Mặc dù tài nghệ lái xe của Diêm Tiểu Đóa không tồi, nhưng dù sao thì xe của Cố Nặc Nhất cũng rất đắt tiền, cảm thấy một gánh nặngtâm lý đang đè nặng nên cô chỉ duy trì tốc độ trên dưới 20 ki lô mét một giờ. May mà Cố Nặc Nhất không để ý, Cố Nặc Nhất buồn ngủ đến cực điểmnên đã thiếp đi từ lúc nãy rồi.

Xe về đến tòa nhà, Cố NặcNhất liền tỉnh dậy, hai người khệ nệ tay xách nách mang ôm hết túi lớnđến túi bé lên lầu. Nhìn Diêm Tiểu Đóa đã sẵn sàng trong chiếc tạp dề,Cố Nặc Nhất đột nhiên bước ra khỏi cửa: "Buối tôi cậu ăn

cơm một mình đi, mình còn một buổi họp báo."

Diêm Tiểu Đóa còn chưa kịp phản ứng gì thì cánh cửa đã đóng sập lại, cô chậm chạp tháo chiếc tạp dề ra, Cố Nặc Nhất thật quá kì lạ, rõ ràng là yêucầu cô nấu cơm, thế mà lại không ở nhà dùng cơm. Bé Dưa lâu lắm rồikhông nhìn thấy Diêm Tiểu Đóa nên sán sát lại gần, rên rỉ mấy tiếng rồiliên tục kêu meo meo. Diêm Tiểu Đóa nhắn tin cho Cố Nặc Nhất một tin,bảo anh kết thúc chương trình thì về nhà ăn cơm.

Vẫn là gà hầm hạt dẻ và cá hấp, Diêm Tiểu Đóa nấu cơm xong đâu đấy thì

lại không còn cảm giác muốn ăn nữa. Cô nằm ôm Bé Dưa trong căn phòng

ngủ mà cô từng ngủ lại. Đã thức trọn một ngày một đêm, bây giờ cô có cảmgiác phiêu phiêu mơ màng trôi mà không thể xác định được phương hướng.Hậu quả của việc thiếu ngủ quả là nghiêm trọng, nhưng Cố Nặc Nhất vẫnđang phải vất vả làm việc, Diêm Tiểu Đóa thật khâm phục anh. Chiếc diđộng của Diêm Tiểu Đóa gần như bị A Hoa gọi đến cháy máy, cô bất đắc dĩmiễn cưỡng bấm nhận máy, đầu bên kia oang oang vang lên giọng nói đầykích động và không giấu được sự vô cùng hào hững của A Hoa: "Tiểu Đóa!Cô và Cố Nặc Nhất đang yêu nhau sao? Đây quả đúng là một tin sét đánh,long trời

lở đất. Tôi tim tôi suýt nữa thì nhảy ra khỏi lồng ngực luôn!"

Diêm Tiểu Đóa cau mày lại: "A Hoa, không được ăn nói lung tung. Anh là đượcCố Nặc Nhất cứu ra đấy, tôi đang giúp anh trả người ta món nợ ân tìnhđây này! Nếu anh quả thật là người có chút lương tâm thì mau ngậm cáimồm

thối của anh lại."

Mặc dù đã bị nói như vậy nhưng AHoa vẫn không thể bình tĩnh lại được: "Chúng ta thân thiết như vậy, tôilàm sao có thể tùy tiện nói lung tung được

chứ, cứ yên tâm hàng trăm phần trăm đi!"

Dập tắt điện thoại, tai Diêm Tiểu Đóa vẫn còn văng vẳng tiếng léo nhéo của A Hoa. Cô lắc lắc cái đầu đang đặc quánh lại như hồ dán rồi ngã vật ragiường bất tỉnh nhân sự. Cũng không rõ lắm bản thân mình đã ngủ trongbao lâu, cô mơ hồ cảm thấy nhói đau trong cơn mơ, trước mắt còn hiện ramột bóng

người mờ mờ ảo ảo, cô trở mình rồi lại tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ.

Tỉnh dậy một lần nữa, cô thấy trên người đã được đắp một lớp chăn, Bé Dưachẳng có phép tắc gì hết đang ngủ ngon lành trên chiếc gối, làm cho côcả đêm không được gối đầu. Bên ngoài cửa sổ trời đã sáng tỏ, Diêm TiểuĐóa nhìn đồng hồ, không ngờ đã 11 giờ trưa rồi.

Cô vội vàngleo xuống giường, tầng trên tầng dưới tìm một lượt, không thấy bóng dáng của Cố Nặc Nhất đâu, nhưng đồ ăn trong bếp thì không thấy nữa, nồi niêu bát đũa đều sạch bóng. Diêm Tiểu Đóa mở tủ lạnh, bên trong chỉ còn lạinửa con cá hấp. Thì ra, Cố Nặc Nhất có về nhà thật.

Cô không định sẽ ngủ lại nhà Cố Nặc Nhất nên đồ dùng vệ sinh cá nhân

không mang theo, bất giác cảm thấy ủ dột. Diêm Tiểu Đóa vừa mở điện thoại

liền nhìn thấy tin nhắn của Cố Nặc Nhất: "Đã mua khăn mặt và bàn chải đánh

răng mới, để trên bàn uống nước ở phòng khách."

Những tia nắng mặt trời ấm áp chiếu rọi qua cửa sổ vào phòng tắm, Diêm TiểuĐóa buộc gọn mái tóc rồi rửa mặt mũi. Cô rất thích kem đánh răng của CốNặc Nhât, thoang thoảng mùi anh đào nhẹ nhàng, khiến cho người ta cảmthấy vô cùng thoải mái. Cô còn thích những hoa văn họa tiết phức tạpkiểu Châu Âu được in mờ trên những tấm gương gắn trước labo rửa mặt. Lúc soi gương, Diêm Tiểu Đóa đột nhiên lặng người lại, cô vén tóc mái lên,vết thương trên trán có một vệt màu hồng nhạt, vết thương cũng đã khépmiệng lại. Cái bóng người mờ mờ ảo ảo tối qua là Cố Nặc Nhất, anh ấy đãbôi thuốc lên vết thương cho cô.

Diêm Tiểu Đóa lặng lẽ đánhrăng như một cái máy, hai mắt đỏ hoe. Cố Nặc Nhất càng đối tốt với cô,cô càng cảm thấy tự ti. Anh ấy không chỉ đẹp trai lồng lộng, vô cùnggiàu có mà có sự nghiệp cũng rất thành công. Còn mình thì sao? Đã khôngđược xinh đẹp như ngày trước, lại còn không nhận được vai diễn nào. Diêm Tiểu Đóa cô đứng trước Cố Nặc Nhất chỉ là một cô hề vô danh tiểu tốtchẳng đáng kể gì.

"Không ngờ vừa mới ngủ dậy."

Cố Nặc Nhất đã về nhà, nhìn thấy Diêm Tiểu Đóa vừa mới đang rửa mặt

mũi, bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Lúc Diêm Tiểu Đóa chui ra khỏi toilet thì CốNặc Nhất đang yên vị trên ghế sofa đọc một tờ tạp chí nào đó, Bé Dưalười nhác nằm dưới chân anh tiếp tục ngủ.

Diêm Tiểu Đóa vừa xoa xoa vết thương trên trán tiến sát đến gần trước mặt

anh: "Buổi trưa ăn gì nhỉ?"

"Nấu bát mì gì đó thôi."

Mì Dương Xuân là đơn giản nhất, mỗi người một bát. Không khí vẫn như

trước, nhưng Diêm Tiểu Đóa đã dần dần làm quen được, cô không nói năng gì. Cho dù cô có nói gì đi chăng nữa thì e rằng Cố Nặc Nhất đều không thíchnghe.

"Trứng ốp lết chín kĩ quá, mình thích ăn lòng đào một chút."

Diêm Tiểu Đóa "ồ" lên một tiếng rồi tiếp tục xì xụp bát mì của mình. Cố Nặc

Nhất đã đặt đũa bát xuống: "Ngày mai mình phải đi Thanh Đảo quay phim,

cậu cứ ở lại đây giúp mình chăm sóc Bé Dưa và dọn dẹp nhà cửa."

"NhưngNặc Nhất, mình cũng phải làm việc mà."

Cố Nặc Nhất nghe xong, miệng khẽ nhếch mép cười: "Cậu nhận được vai

diễn rồi?"

"Không."

"Có họp báo phải đi chăng?"

"Cũng không phải."

"Một tháng mười nghìn nhân dân tệ, như thế đủ cho cậu chăm sóc Bé Dưa

rồi chứ?"

Diêm Tiểu Đóa cứ ngỡ mình nghe nhầm, ai ngờ Cố Nặc Nhất lại chìa cái thẻngân hàng đã bị anh lấy lại mấy ngày trước: "Cái thẻ này đưa cho cậu,nhớ kĩ này, chỉ một mình cậu được dùng, không được đưa cho bất kì kẻkhác nào,

đặc biệt là cái tên A Hoa đó."

"Mình có thểgiúp cậu chăm sóc Bé Dưa miễn phí mà, cậu giúp mình giới thiệu với mộtông đạo diễn đi, được không? Mặcmặc dù mình không qua

trường lớp đào tạo chuyên nghiệp, nhưng mình rất có kinh nghiệm"

"Đừng nói nữa." Cố Nặc Nhất cắt lời Diêm Tiểu Đóa, anh đứng khoanh hai taynhìn đôi mắt buồn rười rượi ở trước mặt: "Đừng cố chen chân vào nữa, cái

giới này không hợp với cậu đâu."

Mặc dù không phải làlần đầu tiên nghe được mấy câu như thế này, nhưng lần này là do chính Cố Nặc Nhất nói ra, bản thân Diêm Tiểu Đóa vẫn cảm thấy run rẩy lạ thường: "Mình thật sự có kém như vậy không? Mình cũng từng

nổi tiếng mà"

"Tại sao cứ phải chen chân vào cái giới này? Nếu đã hết thời rồi thì cứ bình

thản nhã nhặn mà rút lui đi, cậu còn có thể làm được rất nhiều những công

việc thú vị khác."

Diêm Tiểu Đóa đứng ngây đơ nhìn Cố Nặc Nhất ở trước mặt, trong lòng cảm thấy như một con thiên nga đang lượn vòng sải cánh giữa trời xanh, bỗng mộttiếng súng vang lên làm cho cô rơi từ tầng mây xanh xuống tận mặt đất,cho dù có cố gắng vùng vẫy đập cánh thế nào đi chăng nữa. Trước mặt CốNặc Nhất, mọi sự ngụy trang đều là vô ích, đến cuối cùng đều sẽ bị bắthiện nguyên hình mà thôi. Diêm Tiểu Đóa hơi nắm tay lại: "Thì ra, cậucũng nghĩ

như vậy. Thật là xin lỗi cậu, cứ bám dính lấy cậu, tiền mình sẽ trả cậu sớm."

Hai tai Diêm Tiểu Đóa kêu u u không ngứng, cô xách chiếc ba lô của mình lên rồi nhanh chóng đi về phía cửa, cô cúi gập đầu xuống, không nhìn cậuấy, chĩ khẽ nói một tiếng "Tạm biệt".

Cô không đi thang máymà chạy một mạch từ tầng 20 xuống. Đứng ở phía dưới tòa nhà, cô ngẩngđầu lên nhìn cánh cửa quen thuộc, cái ban công rộng trước của sổ chỉ cóbóng dáng nhỏ bé của Bé Dưa. Cứ nghĩ rằng cậu ấy đối tốt với mình, cứnghĩ một cách hão huyền rằng có thể đạt được cái gì từ cậu ấy, là do bản thân quá tham lam, cũng không biết lượng sức mình. Cố Nặc Nhất khôngphải là một thằng ngốc, cậu ấy không có lí do gì, cũng chẳng có tráchnhiệm gì phải giúp đỡ cô.

Trong cái thế giới này, không tồn tại bất kì điều gì là tự nhiên mà xảy ra cả.

Diêm Tiểu Đóa cô độc bước đi, phía sau vang lên một tiếng gầm của xe ô

tô. Cô vội vàng tránh vào những bồn hoa ở mép đường, chiếc xe thể thao ầmầm lao vút qua. Cố Nặc Nhất đeo cặp kính đen tựa như một cơn gió, vụtbiến mất hút ngay bên cạnh cô. Diêm Tiểu Đóa nhấc chân lên, những chiếclá cây rơi trên mặt giày rớt xuống bùn đất trong mấy bồn hoa.

Vào mùa này, khách du lịch từ các vùng khác đến Bắc Kinh đông nghẹt mộtcách lạ thường, tàu điện ngầm cũng chen chúc chật cứng. Cô bị mắc kẹttrong biển người, nghe được rất nhiều giọng địa phương khác nhau, tronglòng bỗng dưng cảm thấy khó chịu một cách đáng ngạc nhiên. Về được đếnnhà mình cô lăn luôn ra giường rồi ngủ một giấc đã đời, ngủ say đến nỗi không còn biết

trời đất gì. Giấc mơ cũng là một màn xám xịt u u mê mê, cô đã không phânbiệt được thực tại và hư ảo nữa rồi. hai giờ sáng tỉnh dậy, cô bật ti vi lên, chương trình phim truyện nửa đêm đang phát lại những bộ phim haytiêu biểu của mấy năm về trước. Trong những bộ phim truyền hình đó, còncó thể nhìn thấy bóng dáng cô. Những diễn viên cùng đóng phim năm đó,đến bây giờ, một số người đã mờ nhạt dần và biến mất khỏi showbiz, cũngcó một số ít người giành được những thành công vang dội, trong nhữngngôi sao nhí đóng phim năm đó, có một người đã lấy chồng, an phận mộtcuộc sống mẹ hiền vợ thảo.

Đó là bộ phim truyền hình đã làmcho cô trở nên nổi tiếng, cũng là bộ phim mà cô không cách nào vượt quanổi, để lại cho cô rất nhiều kỉ niệm đẹp đẽ, nhưng còn nhiều hơn thế nữa là một cảm giác mất mát hụt hẫng. Diêm Tiểu Đóa tắt ti vi đi. Cô đã lâu lắm rồi không lên mạng, lần này đăng nhập vào "trang web của Diêm TiểuĐóa", cô phát hiện ra có mấy kẻ cố tình bôi xấu cô, trang web đã nhuốmmột màn khói đen u ám. Nếu như mọi khi, cô nhất định sẽ dùng nick ảo đểtranh cãi quyết liệt đến cùng với mấy tên xấu xa đó. Tuy nhiên, tại thời điểm này, cô đã cảm thấy hoàn toàn kiệt sức rồi.

Chuyển sang trang web khác để xem qua tin tức, những khung quảng cáo đáng ghét bất ngờ nhảy xổ ra trước mắt, là quảng cáo giới thiệu cho bộ phim "Nợtôi một cái ôm". Bộ phim sắp sửa được phát sóng vào mùa hè này, chiếndịch quảng cáo bây giờ đã rất mạnh mẽ. Cố Nặc Nhất trong quảng cáo đanglàm một động tác thân mật vô cùng kì quắc với nữ diễn viên chính, DiêmTiểu Đóa tiện tay tắt luôn máy tính. Rất muốn triệt để cáo biệt với quákhứ nhưng xem ra đó không phải là một chuyện dễ dàng.

Chiếcdi động đã im lìm hồi lâu của Diêm Tiểu Đóa lại vang lên, liếc nhìn mộtcái, không phải là Cố Nặc Nhất, trong lòng cô thoáng chút thất vọng. Bấm nghe điện thoại, là tiếng gào lên giận dữ đến lạc giọng của A Hoa:"Diêm Tiểu Đóa có phải cô phát điên rồi không? Không thể ngờ được là côdám đánh nhau với cả ông tổng giám đốc của công ty mời cô làm đại diện!Cô còn muốn trụ chân được ở cái giới showbiz này không đấy hả? Cô cóbiết là tôi vất vả như

thế nào mới tìm được cái gương mặt đại diện đó không?"

Diêm Tiểu Đóa nhấc điếu thuốc ở trên bàn lên, mân mê một lượt điếu thuốc

thon dài, nói: "Anh gào thét cái gì thế hả? Nếu không phải là vì cứu anh thì tôi có đi uống rượu cùng với mấy thằng đàn ông không ra gì đó không?Anh nếu

còn lương tâm thì tự đi mà giải quyết đi."

A Hoa im lặng trong giây lát rồi lại cười hề hề: "Xem cô nói kìa, tôi nàobiết là cô vì tôi mà phải làm nhiều chuyện như vậy đâu. Nhưng cái tayđầu hói đó cũng không phải tay vừa đâu, dù sao thĩ cũng là cô đánhngười, bây giờ hắn

đang nằm bệnh viện đấy, dọa là sẽ kiện chúng ta ra tòa."

Diêm Tiểu Đóa châm điếu thuốc, cầm trong tay nghịch nghịch một lúc. Cô chẳng qua cũng chỉ là cứa rách một bên tai của cái tên đầu hói đó, làm gì đến mức phải nằm viện. Cô rít nhẹ một hơi thuốc, lửa đầu thuốc lóe lên mộtchập sang giữa căn phong tối om: "Anh chẳng phải là đã nói tôi là bố mẹ tái sinh của anh sao? Vì vậy, việc này anh tự tìm cách giải quyết đi,đừng làm phiền tôi

thêm nữa."

Diêm Tiểu Đóa tắt hẳn điện thoại. Nỗi cô đơn và sự thất vọng mất mát như những làn khói thuốc dầndần lan tỏa ra, đầy ứ cả tâm hồn. Diêm Tiểu Đóa kéo rèm cửa sổ ra, giữamàn đêm tối kịt chỉ có vầng trăng sáng. Con đường này càng đi càng gặpnhiều khó khăn, có lẽ cô quả thật không phù hợp với cái thế giới giảitrí này rồi.

Nếu dễ dàng rút lui như vậy, thì cảm giác tội lỗi đó, e rằng cả đời này cô sẽ không thể rũ bỏ nổi.

Những lúc tâm trạng không tốt, Diêm Tiểu Đóa thường thích mua mì tôm loại cóthể ăn sống, một tệ một gói, sau đó bóp nát toàn bộ thành những mẩu vụn. Nghe những tiếng lạo xao giòn tan, trong lòng cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Đống mì đã bóp nát vụn, nhưng trong lòng Diêm Tiểu Đóa vẫn chưathể trấn áp được nỗi u sầu. Những lời nói máy móc châm chọc của ngườikhác, từ trước đến nay cô đều không them để ý, nhưng lần này đã qua mộttuần rồi, tại sao cô vẫn cảm thấy buồn bực thế này? Chỉ vì những tìnhcảm đã có với Cố Nặc Nhất từ hồi nhỏ sao? Nghĩ đến đây, cổ họng DiêmTiểu Đóa trở nên nghẹn đắng. Cô lấy thìa sục vào túi mì vụn, đút từngthìa từng thìa vào miệng, Diêm Tiểu Đóa đã ăn tổng cộng tám túi rồi, dạdày cảm thấy rất không thoải mái. Cô không dám uống nước, vì sợ chỗ mìtrong bụng sẽ trướng phình ra, như vậy sẽ càng thêm khó chịu.

Cuốn danh bạ điện thoại dầy cồm cộp, Diêm Tiểu Đóa lật từng trang từng

trang để tìm kiếm, gọi cho từng vị đạo diện ngày trước đã từng hợp tác, mộtgiọng nói ấm áp vang lên, lặp đi lặp lại "Số máy quí khách vừa gọi không nằm trong vùng phủ sóng" hay "Số máy quí khách vừa gọi hiện không liênlạc được", thực ra Diêm Tiểu Đóa biết, cô biết là bọn họ đều cài đặt sốmáy của cô ở ngoài vùng liên lạc, nhưng cô vẫn hi vọng rằng có thể mìnhsẽ gặp may mắn.

Mặc dù không muốn liên lạc với A Hoa, nhưnglúc này chỉ có A Hoa mới có thể giúp cô tìm ra con đường sống. A Hoanhận điện thoại, gọi cô bằng ngữ điện kì quặc mờ ám đáng ngờ: "Mẹ trẻDiêm". Diêm Tiểu Đóa biết anh ta đang rất tức cô, tức cô vì đồng tiềnchia đến tận mặt rồi còn hắt bỏ.

Nhưng sở trường giỏi nhấtcủa Diêm Tiểu Đóa chính là biết co biết duỗi, cô cười cười rồi nói với A Hoa: "Anh A Hoa à, em biết anh là một người có bản

lĩnh nhất rồi, cái việc đó đã giải quyết xong chưa?"

"Chẳng lễ lại không biết A Hoa tôi là ai, việc đó chẳng lẽ còn chưa xử lí xong

sao?"

Diêm Tiểu Đóa nghe thấy anh ta nói như vậy thì thở phào nhẹ nhõm, tảng đãgánh nặng trong lòng cuối cùng đã được trút bỏ: "Mau tìm giúp tôi mộtvai diễn đi. Nếu mãi không nhận được vai diễn như thế này thì tôi sẽphải treo

niêu mất."

"Người anh em đề xuất cho cô một ý tưởng, không biết cô có đồng ý nghe

không?"

Diêm Tiểu Đóa biết đó chẳng phải ý tưởng gì hay ho, nhưng vẫn nhẫn nại

nghe tiếp: "Anh nói đi."

"Tôi sẽ thuê cho cô một số tay tung tin trên mạng, sau đó sẽ lan truyền tinđồn tình ái giữa cô và Cố Nặc Nhất. Quan hệ giữa cô với anh ta khôngphải bình thường, cô cứ rào trước đón sau với anh ta trước, tôi nghĩ anh ta sẽ không có ý kiến gì đâu. Nếu anh ta chịu phối hợp thì hiệu quả sẽkhông thể

tưởng tượng được đâu."

Cái ý tưởng này quả nhiên là tồi tệ không để đâu cho hết, Diêm Tiểu Đóa

vừa nghe thấy ba tiếng "Cố Nặc Nhất", trong lòng đã cảm thấy nặng trĩu: "Tôi

sẽ không dựa vào xì căng đan để mà tiến thân đâu."

Đầu dây bên kia vọng lại hai tiếng cười khô khốc của A Hoa: "Mẹ trẻ Diêmcủa tôi à, lúc đầu chính cô còn yêu cầu tôi phải tìm cho cô một minhtinh phù hợp để mà tung tin tình ái giữa giới showbiz với nhau, đến bâygiờ xuất hiện một người sẵn ăn như vậy, thì cô lại không vừa lòng. Saocô lại có lớn mà

không có khôn thế hả?"

Những chuyệnmượn danh tính của người khác để tiến thân không còn xa lạ gì. Diêm Tiểu Đóa cũng không hề chê bai bài xích gì, cái mà cô từ chối ở đây chính là Cố Nặc Nhất, người đã khiến cô cảm thấy vô cùng khó xử, không thể chịuđựng được: "Tôi đang bảo anh tìm vai diễn cơ mà, anh nói mấy thứ linh

ta linh tinh đấy làm cái gì?"

"Được rồi! Tôi không nói lại được mẹ trẻ. Mẹ trẻ cứ đợi đấy, tôi đay sẽ đi

đàm phán kiếm mối về."

Diêm Tiểu Đóa chẳng có việc gì làm nên mang tất tần tật quần áo ra giặt mộtlượt, rất nhiều trong số váy áo dạ hội lộng lẫy đó đã hết mốt từ lâurồi. Cô còn cầu kì mua một chiếc tủ có móc áo tự động, dựa vào các hìnhảnh mẫu mốt mới trên tạp chí mà sửa sang, thay đổi lại một chút đốngquần áo của mình. Tiền nhàn rỗi dành để sắm sửa quần áo cô không còn nữa rồi, những gì bây giờ cô có chỉ còn lại là một đống thời gian nhiều như vô tận.

A Hoa mấy ngày liền tăm cá chim trời, chẳng có tintức gì, Diêm Tiểu Đóa không biết trong lòng đã nguyền rủa anh ta baonhiêu lần rồi. Nhàn rỗi buồn chán, Diêm Tiểu Đóa từ sang sớm đến tối mịt chỉ biết đi dạo lung tung vô định khắp phường trên phố dưới. Thứ duynhất mà cô mong chờ chính là nhứng tấm bưu thiếp mà Hà Trục đều đặn gửiđến, mỗi lần cách nhau không quá ba ngày.

Trên những tấmthiếp mỏng manh đó đều được viết lèo tèo dăm ba chữ ít ỏi, nhưng lại ấmáp ngọt ngào tựa lời văn trong thư tình, Hà Trục thậm chí còn mời cô đến thăm Hà Lan.

Amsterdam, quả thật là một cái tên khó phát âm, đó là nơi mà Hà Trục

đang dừng chân. Diêm Tiểu Đóa thầm nghĩ, đó là một chốn xa xôi mà cô cả đờinày sẽ chẳng bao giờ đặt chân tới được. Cô sắp xếp gọn gang mấy tấm bưuthiếp theo ngày tháng gửi đến, sau đó tìm một chiếc hộp nhựa trong suốt, cất toàn bộ chỗ bưu thiếp và chiếc hộp có hình cậu bé rô bốt hoạt hìnhAstro Boy vào trong một cách ngăn nắp.

Cô rất muốn biết Hà Trục còn có thể kiên trì như thế này bao nhiêu thời gian nữa, còn bao lâu nữa thì sẽ lãng quên cô mãi mãi.