Tiểu "Đệ Đệ" Của Hoàng Đế

Chương 7



“Tuyệt không thoải mái sao?”

Bảo Bảo lo lắng nhìn Độc Cô Tuyệt, tại sao hắn lại thở gấp gáp như vậy.

“Không… Rất thoải mái…”

Độc Cô Tuyệt lộ ra một cái mỉm cười trấn an, hắn thật sự chịu không được, nào có đạo lý mỹ thực trước mắt lại không ăn!

Hắn cũng không phải là Liễu Hạ Huệ, tuy nhiên Bảo Bảo không cố ý hấp dẫn hắn, nhưng nhất cử nhất động của bé cũng đủ làm cho tình dục của hắn bừng bừng.

Bàn tay sắc lang hướng mông của Bảo Bảo mà tiến, nhờ vào nước ấm làm trơn, Độc Cô Tuyệt cẩn thận thăm dò, một lòng muốn nhẹ nhàng.

Lại nhỏ lại căng! Tiến vào khắng định cực sướng!

“Tuyệt… Thật kỳ quái…”

Bảo Bảo nhíu mày, Tuyệt sao lại đem ngón tay đâm vào tiểu huyệt của nó vậy. Tuy không đau, nhưng cảm giác rất kỳ quái.

“Bảo Bảo ngoan…” Độc Cô Tuyệt bắt đầu dụ dỗ Bảo Bảo đơn thuần, “Là thoải mái đó…

Chắc chắn sẽ không đau, Độc Cô Tuyệt đối với kỹ thuật của chính mình rất tự tin.

Khi mọi chuyện đã chuẩn bị xong, đang định tiến vào, hắn đột nhiên khóc thét một tiếng.

“Đau quá!”

Bảo Bảo thấy sắc mặt Độc Cô Tuyệt chuyển xanh, đại bổng tử của hắn cũng mềm nhũn ra, có chuyện gì vậy?

Độc Cô Tuyệt thấy Bảo Bảo lo lắng, trong nội tâm cũng rất buồn bực nha!

Đang lúc hắn muốn tiến vào, lại phát hiện một sự thật bi ai — bởi vì tiểu huyệt của bé có sợi dây… Mà sợi dây hiện tại lại quá ngắn… Bởi vậy… Hắn căn bản không thể nhét vào a!

Nếu hướng bên trong mà tiến, sợi dây sẽ giật lấy phân thân của hắn, cái loại thống khổ đó, không thể dùng lời mà nói ra được!

Ông trời kia, đã đem bé cho ta, sao lại còn muốn hắn cấm dục nữa!

Độc Cô Tuyệt dưới đáy lòng khóc lóc kể lể, nam nhân nếu chưa được thỏa mãn dục vọng, một khi oán hận chính là rất khủng bố.

Bảo Bảo bị hắn hù đến, nhưng rất nhanh chuyển dời sự chú ý đến vật khác.

“Hắc hắc, nấm nấm…”

Bảo Bảo vui mừng như phát hiện chuyện gì mới lắm, kêu la lấy, cũng khiến Độc Cô Tuyệt chú ý.

Cây nấm?

Độc Cô Tuyệt cảm thấy hoang mang, trong bồn tắm ở đâu ra cây nấm?

Bảo Bảo lại cao hứng dùng bàn tay nhỏ bé đâm đâm cây đại bổng tử, đỉnh của nó thật giống như cây nấm a…

Không biết có thể ăn được không…

Nhớ tới vài ngày trước có ăn qua cây nấm, mùi vị ngon như vậy làm cho Bảo Bảo có chút thèm, hai mắt chăm chú nhìn chòng chọc phân thân của Độc Cô Tuyệt, ánh mắt như muốn một ngụm nuốt vào, làm cho tự nhận là người can đảm như Độc Cô Tuyệt cũng nhịn không được mà chảy mồ hôi lạnh.

Dù sợ Tuyệt sẽ sinh khí, nhưng những ngày này được sủng nịch làm cho lá gan của Bảo Bảo càng ngày càng lớn, bé lén lén lút lút liếc Độc Cô Tuyệt một cái, đã nghĩ muốn nghiệm chứng sự nghi ngờ của mình, cúi xuống, nếm thử.

“A!”

Độc Cô Tuyệt lần này không chỉ là khóc thét, mà có thể nói là kêu thảm thiết!

Động tác của Bảo Bảo làm cho nam căn vừa bị tra tấn của hắn một lần nữa bị chà đạp!

Bởi vì sợi dây nối hai người thật sự quá ngắn, cho nên đương thời điểm Bảo Bảo muốn xoay người, tổng sẽ kéo căng lên, đau đến mức Độc Cô Tuyệt phải khóc gào.

“Thiên lý ở đâu vậy hả trời!!!!!!!!”

Độc Cô Tuyệt rít gào, ta hận nha! Hai cái cửa cao thấp hắn một cái cũng ăn không được là sao!

Không, nếu còn tiếp tục như vậy, hắn nhất định sẽ chết vì dục vọng không được thỏa mãn! Hắn nhất định phải nghĩ cách khác!