Tiêu Dao - Truyền Thuyết Thánh Chiến

Chương 15: Khuynh thành hạo kiếp



- Ta nói rồi, trong Tam giới tồn tại sức mạnh không có cực hạn, do đókhông gì là tuyệt đối không thể. Đây chính là sức mạnh vô cực, bây giờta chứng minh cho ngươi thấy ta làm thế nào để đánh bại ngươi.

Trong khi nói Trần Phong luôn cúi đầu, mái tóc và trường bào trắng phaután phát ra một loại linh lực vô song, gió cát căn bản không thể tiếpcận.

- Được, ta đã muốn lĩnh giáo loại linh lực đó của ngươi lâu rồi.

Châu Tế giơ cao Thần Ma trượng, một luồng hào quang hắc bạch liên hợp sở hữu linh lực cường đại bắn tới Trần Phong. Trần Phong không tránh không né, quanh thân thể hình thành nên một vòng ánh sáng bạch sắc tự nhiên.Ánh sáng này chặn đứng mọi đòn công kích từ Châu Tế, nhìn chỉ thấy nhưgợn sóng nước lăn tăn, linh lực của Châu Tế bắn tới như tiến vào hồ nước sâu không đáy, toàn bộ nhạt phai đi. Trần Phong lúc này đột nhiên nhớlại Tùy Phong và Ngân Hà, hắn cũng không thể giải thích tại sao, có lẽsức mạnh này liên quan tới họ chăng.

- Linh lực ngươi bắn tới căn bản không làm ta tổn thương được, bây giờ ta trả lại cho ngươi.

Trần Phong đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Châu Tế, ánh mắt hằn học mà sắcbén, sau đó tay phải nắm lại thành quyền như bóp nát gì đó, toàn bộ linh lực Châu Tế bắn tới từ trong vòng sáng bật ngược trở lại, đẩy Châu Tếvăng ra mấy chục trượng. Châu Tế còn chưa đứng dậy đã phát hiện TrầnPhong ở ngay bên cạnh mình, sau đó bản thân bị một sức mạnh vô hình tómlấy kéo lên không. Lúc này Trần Phong không làm gì cả, chỉ dùng ánh mắtnhìn lão.

- Trần Phong! Đừng!

Y Tích chạy tới ngăn lại.

- Bất kể thế nào đấy cũng là phụ vương của thiếp, nếu cha không thể tiếp tục làm chuyện ác, xin chàng hãy tha cho cha.

Y Tích không dám nhìn vào mắt Trần Phong, Châu Tế đã hại chết rất nhiềungười, bao gồm cả Vương tộc Tinh linh Ngũ tộc, bao gồm cả Điệp Vĩ. Nàngcầu xin như thế này, tự thấy hổ thẹn.

- Vậy ta phế hết linh lực của lão.

Trần Phong nói rồi thả Châu Tế từ trên cao xuống, sau đó một ngón taychạm vào giữa mi tâm, dùng linh lực phong ấn, phong ấn này của TrầnPhong là phế bỏ.

- Đừng! Như vậy ngươi giết ta đi còn hơn.

Sự chống cự và tiếng kêu của Châu Tế không còn tác dụng.

- Cảm ơn chàng.

Y Tích nói với Trần Phong.

- Nàng nên cảm ơn Điệp Vĩ, và cả Vương tộc Tinh linh Ngũ tộc.

Trần Phong đi qua Y Tích, nhìn thấy Ức Hà Phiêu bị thương nặng được Cốt Phi đỡ dậy muốn nói gì lại thôi.

Lúc này, binh mã Thần Ma lưỡng tộc bao vây bị tiêu diệt hết một nửa, nửa Ma tộc. Bởi vì lực lượng sau cùng của Ma tộc nằm trên mình Châu Tế đãbị hủy diệt, nên bọn chúng tự nhiên biến mất. Binh mã Thần tộc còn lạicũng chỉ nghe lệnh Y Tích bởi vì nàng mới là Hoàng tộc duy nhất của Thần tộc.

* * * * *

Tưởng rằng kết thúc là như thế, nhưng một tràng cười điên cuồng của nữnhân lại nổi lên, gió cát cuộn tung, binh mã Ma tộc biến mất chợt sốnglại. Vào lúc này, một mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành xuất hiện trước mặt mọi người.

- Châu Tế biến Thương Xá thành một con rối để lợi dụng, thực ra con rốivà kẻ bị lợi dụng đích thực là Châu Tế, chỉ có điều bản thân hắn vẫnkhông biết. Còn nữa, không ngờ hắn lại chẳng hoàn thành được nhiệm vụ,không ngờ còn để Thần tộc lưu lại trong Tam giới. Một ngày Thần tộc cònchưa tuyệt, ngày đó Ma tộc chưa thể vong.

Mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành ấy nói, trong giọng nói chưa đựng linh lực cường đại.

- Ngươi là ai?

Y Tích hỏi.

- Ngươi còn chưa có tư cách hỏi ta.

Nữ tử chẳng chút quan tâm.

- Ngươi nói ngươi lợi dụng ta?

Châu Tế đã không còn linh lực, khó nhọc đứng dậy giống như một cụ già phàm trần, giọng nói run rẩy.

- Đúng thế, nhưng ta không muốn ngươi biết toàn bộ, ta muốn ngươi phảimang nỗi hối tiếc. Ngươi tự cho mình là vương giả anh hùng, hôm nay rơivào cảnh này, có phải rất muốn chết đi không?

Biểu hiện của nữ tử rất quỷ dị.

- Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại làm tất cả chuyện này?

Châu Tế vẫn không chịu bỏ cuộc, chỉ có điều càng như vậy càng giống như ý nữ tử muốn. Trên mặt nữ tử nở nụ cười đắc ý, sau đó ngón tay đưa lên,dễ dàng xuyên qua mi tâm Châu Tế. Lão chết không nhắm mắt.

- Phụ vương!

Y Tích hét lên, nhưng đã không thể làm được gì.

- Ngươi là Ngưng Liễm, có thể nói là mẹ của Thần Ma.

Ánh mắt của Trần Phong cho thấy hắn đã thông suốt tất cả, hắn nhớ lạimọi chuyện mà Ngân Hà và Tùy Phong từng nói với hắn ở bên ngoài Tamgiới. Nhưng mọi chuyện vừa rồi dường như quá đột ngột, hoặc có thể nóihắn đã quá bất cẩn, nên không kịp ra tay ngăn trở.

- Có lẽ chỉ ngươi mới đủ tư cách, hậu nhân của Nữ Oa à.

Ngưng Liễm nói.

- Châu Tế và Thương Xá cũng tính là tử tôn của ngươi. Hôm nay không ngờngươi lại đối xử với họ như vậy. Ngươi từng là người phàm trần, phảihiểu đạo lý hổ dữ không ăn thịt con mới đúng.

Trần Phong nói.

- Ngươi chỉ có tư cách nói chuyện với ta chứ không hề có tư cách dạy dỗta. Kể từ khi ta rời khỏi Thần tộc, trong lòng chỉ có một nguyện vọngduy nhất, chính là một ngày nào đó phá hủy Thần tộc, không tiếc bất cứgiá nào.

Ngưng Liễm nói.

- Năm đó ngươi mang theo một Hoàng tử theo rồi thất tung khỏi Thần tộc,chính là để tạo nên Ma tộc, kẻ địch trời sinh của Thần tộc.

Trần Phong cảm thán.

- Đúng vậy, ta muốn biết liệu tình huynh đệ có vĩ đại đến thế hay không, có thể nhường ngay cả người mình yêu không, ta muốn huynh đệ chúng tànsát nhau.

Ngưng Liễm nói.

- Nhưng ngươi là mẫu hậu của bọn họ. Ngươi không thấy rằng bọn họ tànsát nhau mỗi một vết thương một nỗi đau đều gắn với trái tim ngươi sao.

- Như vậy ta mới có khoái cảm được báo thù, càng đau càng tốt, cảng thảm càng hay, chỉ cần khiến cho Thần tộc diệt vong là được. Nhưng bao thếhệ bọn chúng vẫn không hoàn thành được nguyện vọng của ta, nên mới khiến ta đợi lâu đến vậy.

- Trong lòng ngươi rốt cuộc là có vấn đề gì không thể giải quyết được?Ngươi làm như vậy sẽ chỉ khiến mình vĩnh viễn lặp lại ác mộng mà thôi.

- Bởi vì yêu nên mới hận, bởi vì hận nên ta mới phá hủy số mệnh của sinh mệnh, cho ta tấm thân bất tử chính là để ta chứng minh mọi chuyện talàm đều đúng.

Vẻ mặt méo mó của Ngưng Liễm cho thấy bà đang nhớ lại dĩ vãng đau buồn của ngàn vạn năm trước kia.

* * * * *

Thần Sáng Tạo dùng cạn tâm huyết để sáng tạo ra Thần tộc và thế giớihoàn hảo trong lý tưởng của người. Người hy vọng Nữ Oa nhìn thấy tất cảnên mới mời Nữ Oa đưa một ít người phàm trần lên ngắm nhìn, xem bọn họcó thích cuộc sống như vậy không. Nữ Oa đồng ý, nhưng chỉ đem theo mộtngười, chính là Công chúa của phàm trần, Ngưng Liễm.

Thần Sáng Tạo và Nữ Oa không hiện thân, bởi vì hai người đã có cam kếtđể họ tự lựa chọn, cả hai chỉ dùng huyễn thuật tạo nên mộng cảnh choNgưng Liễm, sau đó tất cả đều để thuận theo tự nhiên.

Trong mộng cảnh, Ngưng Liễm nhìn thấy một nơi đẹp như thơ như họa, nhưng nàng không biết đây là chốn nào ở phàm trần. Ngày hôm sau tỉnh dậy, dựa vào ký ức nàng đã vẽ phong cảnh vào trong một cuộn giấy, truyền khắptoàn thành, nếu ai biết địa phương trong bức tranh sẽ được thưởng vạnlượng vàng ròng, để thỏa mãn nguyện vọng đó của mình.

Nhưng thoáng chốc đã một năm trôi qua, không một ai có tin tức gì, cònbức tranh ấy hàng đêm vẫn lặp lại trong mộng cảnh của Ngưng Liễm. Dầndà, Ngưng Liễm chẳng ngờ tương tư thành tật, quyết định tự mình đi tìm,đi khắp mọi hang cùng ngõ hẻm trên toàn cõi phàm trần để tìm cho ra địaphương trong mộng cảnh.

Ngưng Liễm lên đường một mình, đi qua muôn núi ngàn sông, cũng đã trảiqua xuân hạ thu đông ở những nơi khác nhau, phàm trần cũng có rất nhiềucảnh sắc mỹ lệ, nhưng giờ đây trong mắt và tâm lý Ngưng Liễm chỉ có bứctranh trong mộng cảnh.

Ngưng Liễm lạc đường giữa rừng sâu, còn gặp phải rất nhiều sài lang hổbáo, dẫu cuối cùng đều thoát hiểm nhưng cũng chịu rất nhiều vết thương,gặp rất nhiều khổ sở, nhưng nàng không hề bỏ cuộc. Cơn khát trong samạc, mê man giữa đại dương, nàng đều vì bức tranh mỹ lệ trong mộng cảnhmà nghiến răng kiên trì bước tiếp.

Hôm đó, nàng lại có một giấc mơ trên một phiến đá nơi dốc núi, khác vớitrước kia ở chỗ còn có thêm một số người. Bọn họ đều có một đôi cánh,đôi cánh của họ thì lớn có nhỏ có, màu sắc cũng khác biệt, nàng đi giữađám người hiếu kỳ nhìn ngó. Sau đó, trước mắt nàng kim quang lóe lên, đó là một nam tử anh tuấn, còn ánh kim quang chói mắt chính là đôi cánhkim sắc của chàng. Nam tử mỉm cười bước về phía nàng, sau đó đưa tay ra, Ngưng Liễm không tự chủ được đặt tay mình lên tay nam tử, cảm giác ấmáp khiến nàng tỉnh dậy từ giấc mộng ngọt ngào.

Sau khi tỉnh dậy, đối mặt với muôn con sóng dữ dội trên đại dương phíadưới dốc núi, nàng đột nhiên cảm thấy sự trống vắng cô đơn chưa từngtrải qua. Cảnh sắc, con người trong mộng... chỉ thoáng chốc tỉnh giấc đã thấy mọi vật bỗng thành hư vô hết. Cảm giác được rồi lại mất khiến nàng rất đau khổ, nàng hét lên một tiếng thật lớn trên dốc núi, làm vô sốchim chóc sợ hãi, sau đó nhún mình nhảy lên. Nàng không biết mình cómuốn chết thật không, nhưng nàng khẳng định nếu mình chết rồi, nỗi hốitiếc trong mộng sẽ khiến nàng chết không nhắm mắt.

Nàng không chết, vào thời khắc ngay trước khi bị nước biển phủ lấp, mộtluồng kim quang lóe lên, sau đó nàng nghe thấy bên tai tiếng gió vù vù.Luồng kim quang này thật quen thuộc, như từng thấy trong mơ vậy. Nàngcúi đầu xuống mới biết mình đang ở trên lưng một người, người này chínhlà nam tử trong mộng của nàng, có một đôi cánh kim sắc.

Nam tử này là Nhị hoàng tử Hiên Sa của Thần tộc, Ngưng Liễm nằm trênlưng Hiên Sa bay trên đại dương mênh mông vô tận rất lâu, cuối cùng nàng nhìn thấy toàn bộ trong mộng cảnh, trên núi có băng tuyết nhưng khônglạnh chút nào, dưới núi trăm hoa đua nở muôn chim hót vang, còn cả cầunhỏ nước trôi, những điều này không thể đồng thời tồn tại ở phàm trầnđược. Ngưng Liễm cực kỳ hưng phấn, mọi nỗi gian truân từng trải quatrong giây phút này toàn bộ quên đi hết.

Ngưng Liễm nói rõ thân phận mình, cho biết mình là Công chúa của phàmtrần, bởi nhìn thấy cảnh sắc nơi đây trong mộng, sau đó bị cuốn hút sâusắc nên mới không quản trăm ngàn gian khó đi tìm. Hiên Sa đưa nàng baykhắp Thần tộc, sau đó đưa nàng tới gặp Đại hoàng tử Hiên Ảnh.

Hiên Ảnh và Hiên Sa tiếp đãi nhiệt tình. Ngưng Liễm thấy trên Thần tộcđại địa người người ăn no mặc ấm, yên vui hòa hợp, không có chiến tranh, cuộc sống hạnh phúc khiến cho ai nấy đều rạng rỡ tươi vui. Trong Thầntộc cũng có rất nhiều mỹ nữ như Ngưng Liễm, nhưng tóm lại vẫn thấy kémNgưng Liễm rất nhiều, đó là một cảm giác phát ra từ nội tâm, không thểdùng mắt để nhìn thấy được. Thần Sáng Tạo có phần không hiểu, Nữ Oa nóicho người biết đó là vì tự do.

Thực ra lần này Nữ Oa đáp ứng lời mời của Thần Sáng Tạo đã ngầm sắp xếpcho Ngưng Liễm vào Thần tộc để khiến Thần Sáng Tạo hiểu được rằng, chỉcó tự do mới sinh ra được nụ cười từ sâu trong tâm khảm. Người của Thầntộc thiếu mất sự tự do này, bọn họ bị Thần Sáng Tạo trói buộc, do đótrông rất không có sinh khí. Cử chỉ của Ngưng Liễm khi khóc hoặc khilạnh giá như băng so với nét mặt vui vẻ có vẻ hạnh phúc của người Thầntộc đều thể hiện khí chất thoát tục hơn hẳn.

Nhưng chính lần chứng minh cho Thần Sáng Tạo hiểu này đã tạo thành sự bắt đầu cho Vạn thế hạo kiếp.

Trên chỗ ngồi cao nhất dành cho vương vị, Ngưng Liễm ngồi giữa, hai bênnàng là Hiên Ảnh và Hiên Sa. Bọn họ đều đang thưởng thức màn ca múa mừng thái bình của Thần tộc, ngất ngây cam lộ, mặt tràn ý xuân. Cả Thần tộcđại địa tràn ngập cảnh tượng vui vẻ hướng tới phồn vinh vạn thế.

Hiên Ảnh và Hiên Sa đồng thời bị sắc đẹp và khí chất của Ngưng Liễm hấpdẫn. Họ cũng không thể giải thích lý do tại sao, có lẽ quen nhìn thấybiểu hiện ngày nào cũng như ngày nào của người Thần tộc rồi, giờ đây mỗi một lần Ngưng Liễm khe khẽ nhíu mày đều khiến họ kinh tâm động phách,mỗi một nụ cười đều chứa đựng trong đó những thứ mà người Thần tộc không có. Màn biểu diễn kết thúc, Hiên Ảnh và Hiên Sa đều không thể tự chủđược dán ánh mắt mình lên gương mặt của Ngưng Liễm. Còn Ngưng Liễm cũngđã phát giác ra, làm ra vẻ tự nhiên quay đầu sang nhìn vào ánh mắt đầythâm tình của Hoàng tử Hiên Sa, nhất thời như mất hết hồn phách, đôi máchợt hồng, nhịp tim nhanh hơn, chân tay bỗng chợt thấy cuống quýt.

Trong lòng Ngưng Liễm luôn cho rằng hấp dẫn nàng chính là bức tranhtrong mộng cảnh, nhưng bây giờ nàng hiểu, có lẽ phần nhiều hơn là ngườitrong mộng cảnh, chính là Nhị hoàng tử Hiên Sa khiến nàng bối rối. Nàngcảm thấy mối nhân duyên này là do trời cao ban tặng, không thì chẳng cólời chỉ dẫn trong mộng, do đó nhất định phải hết sức quý trọng nó.

Ngưng Liễm yêu thích nơi này, Hiên Ảnh và Hiên Sa đưa nàng đi thăm những nơi nàng chưa từng đến. Cảnh sắc ở đây chỉ có thể hình dung là như thơnhư họa, đẹp tới mức khiến nàng say mê ngây ngất, đẹp tới mức khiếnngười ta không thể không ngắm nhìn, tất cả phàm trần đều không có. HiênẢnh và Hiên Sa hy vọng nàng có thể lưu lại, còn nàng cũng vui vẻ ưngthuận. Nhưng nàng không rõ, đó là vì người ở đây hay cảnh sắc ở đây.

Cứ như thế, họ đã yêu nhau, nhưng tình yêu lại biến thành bi kịch. HiênẢnh sớm chiếm Ngưng Liễm làm thê tử cho mình, bởi vì hắn là Đại hoàngtử, là Thần Vương tương lai, còn hắn muốn để Ngưng Liễm làm Vương hậucủa Thần tộc, để nàng hạnh phúc trọn đời. Nhưng trong mắt Ngưng Liễm chỉ có mình Hiên Sa, bắt đầu từ lúc gặp gỡ trong mộng cảnh nơi dốc núi, sau đó cảm nhận sự ấm áp nơi lưng chàng khi bay trên Thần tộc đại địa, chotới khi bắt gặp ánh mắt khiến nàng bối rối hoang mang, tất cả đều bởiHiên Sa. Trong mắt nàng, tựa hồ quên mất người tên là Hiên Ảnh, mỗi lầncùng nhau đi ra ngoài đều dường như không gặp, không phải do cố ý, mà vì trong mắt nàng thực sự chỉ có mình Hiên Sa. Còn Hiên Sa cũng yêu NgưngLiễm, giống như Hiên Ảnh vậy, hơn nữa còn biết tâm ý của Ngưng Liễm đốivới mình, nhưng hắn sao có thể cùng ca ca của mình tranh đoạt đây? Giữatình yêu và tình anh em, hắn chịu nỗi đau khổ dày vò, nhưng cuối cùngvẫn phải là kẻ lựa chọn.

- Hiên Sa, chàng thực sự nhẫn tâm đem người con gái mình yêu trao người khác sao?

Ngưng Liễm đẫm lệ hỏi.

- Hiên Ảnh không phải là người ngoài, huynh ấy là ca ca của ta, là ThầnVương tương lai. Nàng lấy huynh ấy sẽ được trở thành Vương hậu, nàngnhất định sẽ hạnh phúc.

Hiên Sa cúi đầu rên rỉ.

- Không được!

Ngưng Liễm khẳng định kiên quyết, ánh mắt nàng dữ dội nhìn chằm chằm Hiên Sa, nói tiếp :

- Vì thiếp không yêu huynh ấy.

- Nàng hãy yêu huynh ấy, xem như là yêu ta, vì tình huynh đệ giữa chúngta, ta không muốn vì nàng mà huynh đệ ta không thể nhìn mặt nhau.

Hiên Sa quay mặt đi, không dám nhìn vào mắt Ngưng Liễm.

- Thiếp chỉ có lấy chàng mới hạnh phúc được. Để đến được đây, nỗi khổnào thiếp cũng đều nếm trải, nhưng thiếp chưa từng lui bước, có lẽ trong số mệnh đã định sẵn để chúng ta gặp nhau yêu nhau, nhưng tại sao chànglại đối xử với thiếp như vậy?

Giọng điệu của Ngưng Liễm như đang khẩn cầu.

- Hiên Sa, thiếp chỉ yêu chàng. Chàng đừng nhẫn tam bóp nát hạnh phúc mà thiếp phải trăm ngàn gian khó mới đạt được, chàng nhé?

Ngưng Liễm lúc này mặt ràn rụa nước mắt.

- Đừng nói nữa, chúng ta không thể, ta tuyệt đối không thể tranh đoạt thứ gì với ca ca, cả hoàng vị lẫn nữ nhân.

Hiên Sa nói đoạn sải từng bước lớn bỏ đi, để mình Ngưng Liễm ở trong khu rừng tối đen.

- Hiên Sa, chàng đứng lại cho thiếp!

Ngưng Liễm gọi một tiếng, Hiên Sa quả nhiên dừng bước, nhưng vẫn không quay đầu lại. Ngưng Liễm lại nói, nấc lên từng tiếng :

- Vì chàng thiếp ưng thuận hết, tiễn biệt hạnh phúc ái tình của nữ tử để trọn vẹn tình huynh đệ của chàng. Thiếp làm vậy, chỉ bởi vì, thiếp yêuchàng..

Hiên Sa nghe xong khóe mắt rơi một giọt lệ, không nói được lời nào, mau chóng biến mất trong đêm đen.

* * * * *

Hôm sau, Thần tộc cử hành đại lễ. Thần Sáng Tạo vui vẻ vô cùng, bởi vìngười cho rằng Ngưng Liễm thích cuộc sống ở Thần tộc nên mới nguyện ýlưu lại vĩnh viễn. Người cho rằng mình đã chiến thắng Nữ Oa, hưng phấntới mức quên đi rằng tất cả mọi chuyện xảy ra vượt ra khỏi số mệnh người định sẵn, còn Nữ Oa không nói gì, chỉ hy vọng Thần Sáng Tạo sau này sẽhiểu. Hiện giờ niềm vui của Hiên Ảnh cũng nằm ngoài số mệnh, là một biểu hiện tự do.

Hôm đó, Hiên Ảnh đã trở thành Chúa tể của Thần tộc, còn Ngưng Liễm trởthành thê tử của hắn, cũng là Vương hậu của Thần tộc. Hiên Sa nhìn họlàm lễ mà trong lòng muôn vàn cảm xúc, nhìn thấy khuôn mặt cười vui tràn ngập hạnh phúc của ca ca Hiên Ảnh bản thân hắn cũng cảm thấy áy náy,nhưng khi chuyển ánh mắt sang biểu tình lạnh giá của Ngưng Liễm, ngựcnhư nổ tung, cuối cùng một thứ gì đó trào lên, thổ ra tay hắn.

Ngưng Liễm nhìn Hiên Sa, trong ánh mắt tựa hồ ẩn chứa cừu hận và báothù. Hiên Sa nhớ lại lời nàng nói đêm đó trong rừng: “Vì chàng thiếp ưng thuận hết, tiễn biệt hạnh phúc ái tình của nữ tử để trọn vẹn tình huynh đệ của chàng. Thiếp làm vậy, chỉ bởi vì, thiếp yêu chàng”. Trong lồngngực Hiên Sa lại nhộn nhạo lên, tim đau đến muốn chết đi ngay lập tức,quay đầu lại không dám đối diện với ánh mắt của Ngưng Liễm nữa. Nhưngđôi mắt đầy oán hận ấy đã khắc sâu vào óc hắn.

Hắn sợ sẽ khiến ca ca Hiên Ảnh chú ý nên một mình rời khỏi, bay đi rấtxa, mắt lệ cứ rơi giữa không trung, bay tới lúc sức cùng lực kiệt thìtới được biên giới Thần tộc. Hắn nhìn núi đồi bao la và mây mờ trôimiết, cả cung điện và thành quách rộng lớn, nhớ đến nụ cười của ca caHiên Ảnh và gương mặt đau khổ kìm nén của Ngưng Liễm, thêm vào tình cảmmâu thuẫn tranh đấu trong tim. Tay phải hắn giữ ngực, sau đó cất tiếngcười, tiếng cười này khí thế trùm cả sơn hà, tiếng cười này khiến cholồng ngực vỡ nát, sau đó máu tuôn ra ào ạt như sóng biển, toàn bộ nơinày biến thành một mảng sa mạc vô cùng vô tận. Còn cung điện thành quách của Thần tộc cũng vì tiếng cười này mà sụp đổ trong thoáng chốc, nướcbiển dưới đất trào lên biến thành đại dương mênh mông không bờ bến.

Hiên Ảnh đột nhiên hiểu ra lý do, bởi vì Thần tộc do hắn và Hiên Sa caiquản. Hôm nay thành trì sụp đổ chính là do huyễn thuật của Hiên Sa không còn, mà không còn nghĩa là tử vong. Hắn không hiểu tại sao Hiên Sachết, có lẽ hắn vĩnh viễn không thể hiểu nổi, bởi vì Ngưng Liễm vĩnhviễn không bao giờ nói cho hắn biết.

Ngưng Liễm biết hết tất cả, biểu hiện bên ngoài bình tĩnh vô cùng, có lẽ tâm lý bên trong càng bình tĩnh hơn, chỉ là đằng sau sự bình tĩnh ấy là áp lực và hành hạ thống khổ khó lòng tưởng tượng được. Nàng biến tất cả thành hận, cho rằng kẻ nào cũng đều đáng tội hết.

Nàng mang theo nỗi hận này sống cùng Hiên Ảnh rất nhiều năm. Nàng chịuđựng được bao lâu như vậy không phải bởi muốn thời gian chữa lành nỗihận trong lòng, mà là để càng ngày càng tích thêm hận, đợi thời cơ báothù. Thời cơ báo thù là sau khi nàng sinh cho Hiên Ảnh hai Hoàng tử. Hôm đó Hiên Ảnh cao hứng quay về, mang cho Ngưng Liễm những bông hoa nàngthích, nhưng phát hiện Ngưng Liễm và một Hoàng tử đã không còn thấy đâunữa, sau đó phái người tìm khắp Thần tộc và phàm trần nhưng không cóchút tin tức nào. Mấy ngàn năm thời gian không thể khiến Hiên Ảnh quênđược, nỗi nhớ nhung với Ngưng Liễm lại càng ngày càng sâu nặng hơn, cuối cùng ra đi trong sự tiếc nuối.

Ngưng Liễm mang theo một Hoàng tử tới sa mạc Hiên Sa hóa thành sau khichết đi rồi sống ở đó cô độc mấy ngàn năm. Khi mỗi một tộc nhân đượcsinh ra ở đây, Ngưng Liễm đều nói với họ rằng, mục đích họ tồn tại chỉcó một, chính là tiêu diệt Thần tộc. Ngưng Liễm gọi họ là Ma tộc, dùngnỗi thống hận của mình chuyển thành tà ác trao cho họ, khiến bọn họ từkhi sinh ra đã có linh lực cao hơn Thần tộc.

- Đây chính là tình yêu khuynh thành (nghiêng thành: vừa chỉ sắc đẹp,vừa chỉ tai họa) sao. Bên ngoài Tam giới, Tùy Phong và Ngân Hà đã kể cho chúng ta rồi. Ngươi vẫn cố chấp nỗi hận phiến diện như vậy có phải sẽcàng thêm khổ không?

Trần Phong thở dài.

- Ta chỉ muốn chứng minh, tình huynh đệ có thực vĩ đại đến thế không, có thể buông cả ái tình, còn có thể trao cả người mình yêu, để rồi cuốicùng bản thân đau khổ mà chết đi chăng.

Ngưng Liễm đau đớn.

- Vậy ngươi đã chứng minh được gì rồi?

Trần Phong lại hỏi.

- Ngươi cũng đã thấy rồi, Châu Tế và Thương Xá tàn sát và lợi dụng nhau, đấy chẳng phải chính là tình huynh đệ vĩ đại sao?

Ngưng Liễm cười cuồng dại, mang trong lòng khoái cảm thắng lợi, chỉ có điều khoái cảm này còn kèm theo cả nỗi đau không lời.

- Đó chỉ là cách nhìn ở phía ngươi mà thôi. Ta hiểu ngươi rất đau lòng,nhưng ngươi đã từng nghĩ rằng Hiên Sa còn đau lòng hơn ngươi nữa chưa.Nếu ngươi thực lòng yêu hắn, ngươi phải đứng ở vị trí của hắn để nhìn,một bên là ruột thịt thân thiết nhất, một bên là người mình yêu nhất,hắn phải đứng giữa khó khăn thế nào, ngươi bảo hắn phải lựa chọn làmsao. Hắn là đệ đệ, sao có thể tranh đoạt với ca ca mình. Hơn nữa, ca cacòn là Thần Vương tương lai, hắn muốn ngươi có được thân phận Vương hậutối cao, để được hạnh phúc. Nỗi đau của hắn chỉ cất kỹ trong lòng, không để người nào trông thấy, cuối cùng không kìm nén nổi biến thành mộtmiền hoang mạc, còn Thần tộc cũng vì thế biến thành đại dương mênh mông, ngươi có cảm nhận được nỗi đau của hắn không?

- Ta đã nói với chàng từ lâu, chỉ có lấy chàng, ta mới hạnh phúc được,còn cái gì mà Vương hậu Thần tộc, ta không quan tâm. Tất cả đều là vìchàng, nếu chàng tiếp nhận ta thì đâu có tình trạng ngày hôm nay.

Ngưng Liễm nghiến răng nói.

- Nỗi hận của ngươi đã che lấp hết trái tim chân thật của ngươi rồi.Ngươi làm vậy không chỉ có lỗi với Hiên Sa đã mang nỗi khổ mà chết, còncó lỗi với Hiên Ảnh luôn bên cạnh chăm sóc ngươi. Hắn yêu ngươi như thế, biết rằng trái tim ngươi không dành cho hắn, nhưng vẫn không để tâm, mà dùng thời gian và tình cảm để thay đổi ngươi dần dần, nhưng ngươi đốixử với hắn thế nào?

Ngưng Liễm nhớ lại, sống cùng Hiên Ảnh bao nhiêu năm như vậy, gần nhưkhông nói chuyện với nhau, đến cả nụ cười cũng không, nhưng Hiên Ảnhluôn luôn nhẫn nại ân cần với nàng, bao dung cho nàng. Vậy mà Ngưng Liễm không hề đón nhận, nàng cho rằng Hiên Ảnh và Hiên Sa giống nhau, đều là kẻ có tội, cả bản thân mình cũng vậy, nên phải chịu đựng nỗi hận, phảichịu đựng khổ đau.

- Ngươi nói gì cũng không có tác dụng đâu. Ngươi không tài nào tưởngtượng được những ngày dài dằng dặc ở sa mạc tịch mịch mà ta đã từng trải qua. Ta tạo nên Ma tộc, lại không quản ngại khó nhọc, bởi vì mục đíchcủa ta là để huynh đệ họ tàn sát nhau, Thần Ma diệt vong. Chỉ cần thànhcông được, ta không tiếc phải trả bất cứ giá nào.

Ánh mắt Ngưng Liễm tràn ngập oán hận.

- Ngươi tuy là mẹ của Ma tộc, cũng là Vương hậu Thần tộc, còn là ngườiđã thoát khỏi số mệnh của Tam giới, nhưng ngươi dẫu sao cũng chỉ làngười phàm trần. Ngươi không phải đối thủ của ta, ta sẽ ngăn chặn ngươi.

Trần Phong nói.

- Ta suýt nữa quên mất, ngươi là hậu nhân của Nữ Oa, có linh lực siêu cường.

Sắc mặt Ngưng Liễm đại biến, giọng lưỡi trở nên tà ác, nói tiếp :

- Ngay từ đầu, Nữ Oa cũng có trách nhiệm. Nếu không phải do bà ta vàThần Sáng Tạo, ta nhất định sẽ yên ổn già đi ở chốn phàm trần, khôngphải chịu sự tĩnh mịch lâu đến thế này. Ngươi nói xem, có phải ngươicũng phải trả giá không.

- Có lẽ đây là kiếp nạn của ngươi, ngươi phải chịu đựng nó. Ta tuy làhậu nhân của Nữ Oa, nhưng không thể trả cho ngươi cái giá mà ngươi muốn, nếu quả thực có trách nhiệm thì chính là để giải thoát cho ngươi.

- Diệt Thần tộc rồi, ta tự nhiên sẽ được giải thoát, chẳng qua hiện giờ phải thêm cả ngươi vào đó thôi.

Ngưng Liễm nói đoạn muốn động thủ.

- Đừng buộc ta phải giết ngươi.

Trần Phong nhìn vào mắt Ngưng Liễm, không biểu hiện gì.

- Ta không hi vong ngươi ôm hận mà chết đi.

- Ngàn vạn năm trôi qua, Vạn thế hạo kiếp là cơ hội tốt nhất, ta khôngmuốn đợi thêm nữa, ta đã không còn chịu nổi cô quạnh nữa rồi. Giết cácngươi xong ta mới thực sự được giải thoát. Tiếp chiêu đi!

Ngưng Liễm nói rồi, hai tay chập lại làm một, sau đó tạo thành một hìnhtrái tim, một luồng ánh sáng đỏ chói mắt từ tay bà bắn tới Trần Phong,đó là một loại linh lực tổng hợp. Trần Phong kinh hãi, không ngờ NgưngLiễm lại có thể hợp lại linh lực của Thần Ma Nhân - Tam giới ở một nơi,chẳng trách cả Châu Tế lẫn Thương Xá đều trở thành con cờ trong tay bàta.

Đồng thời, binh mã Ma tộc sống lại bắt đầu chiến đấu với binh mã Thầntộc. Cả sa mạc vang dậy tiếng chém giết, gió thổi xua đến mùi máu dàyđặc. Trần Phong đột nhiên thấy hưng phấn, hắn triệu hồi ra vòng ánh sáng vây mọi người vào trong, đồng thời cũng để phòng ngự đòn tấn công từNgưng Liễm.

Trần Phong không tấn công mà chỉ phòng ngự, bởi vì hắn rất đồng tình với Ngưng Liễm. Hơn nữa như điều Ngưng Liễm vừa nói, chuyện do một tay NữOa tạo ra. Hắn có trách nhiệm của hậu nhân duy nhất của Nữ Oa, không thể nào thoát được. Hắn hy vọng có thể cứu được Ngưng Liễm, khiến bà khồngcòn oán hận, giải thoát trong an tĩnh.

Thế nhưng, Ngưng Liễm không hề bỏ qua, dùng toàn bộ linh lực tấn cồngvào vòng ánh sáng của Trần Phong. Tuy không thể công vào được, nhưnggiống với nỗi hận của bà, không thể nào dừng lại được, bất kể khó nhọcthế nào cũng không thể dừng lại được. Tiếng la thảm của Thần Ma lưỡngtộc càng lúc càng lớn. Trần Phong hiểu rằng nỗi hận của Ngưng Liễm nếukhông thể giải thoát sẽ tiếp tục kéo dài tới vạn thế, có lẽ còn mang tới tai họa lớn hơn nữa.

- Ngưng Liễm! Mau ra lệnh cho Ma tộc dừng tay, không thì ta thực sự sẽ giết ngươi.

Trần Phong cuối cùng đã quyết định.

- Bọn chúng đều là người ta cứu sống lại, nếu muốn khiến chúng vĩnh viễn dừng tay chỉ còn cách giết chết ta mà thôi, giết ta rồi bọn chúng tựkhắc biến mất cùng ta.

Ngưng Liễm bảo.

- Ngưng Liễm, ta thực sự không muốn nhưng đã không còn biện pháp nàonữa, mọi chuyện phải có một lối giải thoát, chỉ có ta giúp được ngươithôi.

Trần Phong dùng sức nắm chặt hai tay thành quyền, sau đó vòng ánh sángvỡ nát như pha lê, đồng thời linh lực công kích màu đỏ của Ngưng Liễmcũng biến mất.

Nhóm mấy người Cốt Phi vẫn chưa phản ứng gì, dáng vẻ của Ngưng Liễm cứng đơ như đã hóa đá, trên thân thể bà có một lỗ thủng. Trần Phong đứngtrước mặt bà, lỗ thủng này là do một quyền của Trần Phong đánh xuyênqua, tốc độ nhanh tới mức không ai phát giác kịp.

- Nếu tới được Minh giới, còn có thể tìm thấy Hiên Ảnh và Hiên Sa, hyvọng các người có thể bắt đầu lại, tuy nhiên đừng đi lại lối cũ nữa, nỗi đau trong lòng ngươi là vì yêu vì hận vì cảm nhận của chính mình, đềuđến từ chính ngươi, chứ không phải từ người khác. Hiện giờ ngươi đã giải thoát rồi, hãy thả lỏng cho bản thân đi, đừng làm khó thêm cũng đừnggắng gượng nữa.

Trần Phong nói rồi quay mình lại, nhìn thấy binh mã Ma tộc đang dần dần ngã xuống, nhưng vẫn chiến đấu ngoan cường, chưa chết.

- Ta không muốn giải thoát như vậy, ta không thể chết, ta phải hủy diệt Thần tộc.

Từ lỗ hổng trên người Ngưng Liễm máu bắt đầu chảy ra, nhuộm đỏ váy dài bạch sắc. Bà vẫn đứng y nguyên chỗ cũ.

- Ta không muốn giải thoát như vậy, ta không thể chết, ta phải hủy diệt Thần tộc.

- Tại sao ngươi vẫn chấp mê bất ngộ như thế? Đây chỉ là sự đấu tranh vôvị, chỉ khiến ngươi càng thêm đau khổ thôi, sẽ chỉ đẩy ngươi vào địangục vạn kiếp chẳng thể siêu sinh.

Trần Phong nhìn bà, trong lòng cũng thấy xót xa.

- Ta không quan tâm, ta nhất định phải hủy diệt Thần tộc, ta không thể chết, ta không muốn giải thoát như vậy.

Một quyền đánh lên người Ngưng Liễm mang theo linh lực của Trần Phong,thân thể bà lúc này như một túi đựng máu bị châm thủng vô số chỗ, máubên trong tuôn ra từ khắp nơi, nhưng bà vẫn đứng đó, lắc lư lảo đảonhưng không chịu ngã xuống, còn binh mã Ma tộc cũng tranh đấu trong khónhọc không chịu chết.

- Đừng gắng gượng nữa, giải thoát đi!

Trần Phong không nhẫn tâm nhìn tiếp, năm ngón tay phát ra năm luồng hàoquang, đâm xuyên qua năm yếu huyệt lớn của Ngưng Liễm. Nhưng Ngưng Liễmvẫn đứng nguyên. Y Tích, Ức Hà Phiêu và cả Cốt Phi đều không dám nhìnnữa, bật khóc.

- Không có tác dụng gì đâu.

Một tiếng nói không biết từ đâu vang vọng khắp chốn.

- Có lẽ chỉ mình ta mới thực sự giải thoát được cho nàng thôi.

Cát vàng bị nhuộm đỏ cuộn lên cao như thể sóng biển, sau đó cát đỏ vươnlên tạo thành một ngọn núi, rồi cát trên đó từng chút từng chút một rớtxuống, đến lúc cuối cùng giữa lớp cát xuất hiện một người, mày kiếm mắtsáng, oai võ hiên ngang. Người này chính là Hiên Sa.

- Hiên Sa, chàng chưa chết sao?

Ngưng Liễm vừa trông thấy người này, liền nở nụ cười ngàn vạn năm rồichưa thấy được, chỉ là bị máu lấp hết sự rạng rỡ và ấm áp. Trong lúc bànói, máu đỏ tươi từ miệng ứa ra.

- Ta đã chết ngàn vạn năm rồi, nhưng sự kiên trì của nàng khiến ta sống lại.

Chân Hiên Sa không động đậy, cũng không bay lên, mà cát dưới chân chuyển động như nước đưa y đến trước mặt Ngưng Liễm. Y nói :

- Nàng thực không để ta phải thất vọng, nỗi oán hận của nàng trong ngànvạn năm không hề biến mất, chứng minh được rằng quyết định và việc đặtcược của ta là đúng.

Nụ cười khó nhọc Ngưng Liễm cứng lại, dần chuyển sang giận dữ, nhìn chằm chằm Hiên Sa, khóe miệng nhếch lên, nụ cười này càng thêm hận ý và hàný, còn cả khoái ý :

- Chàng nói chuyện đánh cược và quyết định là thế nào?

- Nàng bảo Châu Tế và Thương Xá đều bị nàng lợi dụng, đều là con rối của nàng. Nhưng ta phải cho nàng biết, nàng mới chính là kẻ bị lợi dụng,cũng là con rối đích thực.

Hiên Sa nói.

- Hiên Sa! Ngươi câm miệng lại!

Trần Phong lúc này tựa hồ đã đoán được mấy phần, nhưng hắn muốn ngănlại, bởi vì hắn không muốn để Ngưng Liễm biết tất cả những điều này. Như thế Ngưng Liễm sẽ càng thêm đau khổ.

- Ngươi không ngăn cản ta được đâu.

Hiên Sa cười khẩy, sau đó quay sang nói với Ngưng Liễm :

- Tất cả mọi chuyện từ ngàn vạn năm trước tới hiện tại đều là kế hoạchcủa ta. Linh lực của ta cao cường hơn Hiên Ảnh, hắn dựa vào cái gì màđòi làm Thần Vương tương lai, dựa vào cái gì mà đòi làm ca ca của ta. Ta không phục, ta phải thay đổi tất cả, nhưng ta phải tránh khỏi Thần Sáng Tạo trước đã, do đó ta mới biến mình thành sa mạc, một thoáng mà đãngàn vạn năm rồi.

Lời của Hiên Sa khiến tất cả mọi người đều không dám tin. Kẻ vì tình huynh đệ mà buông cả nữ tử mình yêu có phải là y không.

- Chàng nói rằng, chàng lợi dụng thiếp.

Thân thể của Ngưng Liễm dần dần không trụ được nữa, bắt đầu mềm đi.

- Đúng, chính là lợi dụng nàng. Thực ra ta luôn tìm kiếm cơ hội, nhưngbên trong Thần tộc bình lặng này căn bản chẳng có cơ hội, ta bèn tự mình tới phàm trần, hy vọng sẽ tìm ra biện pháp. Sau đó ta theo nàng tới dốc núi ấy, mộng cảnh đó cũng là ta tạo ra, do đó nàng mới nhìn thấy đượcta, mọi chuyện sau này nàng đều đã biết cả.

- Tại sao chàng làm vậy?

Ngưng Liễm cố hỏi. Thực ra Trần Phong và Cốt Phi mấy người đều đã đoánra. Chắc Ngưng Liễm cũng đoán ra rồi, nhưng bà nghĩ người mình yêu cóthể cho bà một tia hy vọng.

- Bởi vì ta tới phàm trần để tìm biện pháp, chính là lợi dụng tâm lý của nữ tử khi yêu không quan tâm tới tất cả mọi thứ. Ta thấy mỹ mạo và khíchất thoát tục của nàng so với nữ tử Thần tộc còn hơn cả trăm lần, do đó ta chắc Hiên Ảnh nhất định sẽ thích, bèn khiến nàng yêu ta trước hắn.

Hiên Sa lãnh đạm lên tiếng.

- Rồi sau khi thiếp yêu chàng sâu đậm, chàng liền đem thiếp dâng cho kẻ khác? Đây chính là kế hoạch của chàng?

Ngưng Liễm miễn cưỡng cười lạnh.

- Chàng thắng rồi. Nỗi hận ngàn vạn năm của thiếp đều bởi chàng mà tan thành mây khói, chỉ vì, thiếp yêu chàng.

- Không thể nào? Chẳng phải tất cả mọi chuyện của Thần tộc đều nằm trong tầm khống chế của Thần Sáng Tạo sao?

Trần Phong không hiểu.

- Ta khác, ta cũng không hiểu tại sao nữa. Đối với tất cả những chuyện này, đều là do ta ngụy trang hết.

Hiên Sa nói.

- Nỗi hận chàng kéo dài ngàn vạn năm khiến thiếp sống được tới ngày hômnay, còn tạo ra Ma tộc. Hận này với chàng chính là yêu, chàng có biết nó sâu tới đâu chăng?

Thân thể Ngưng Liễm đã nằm trên cát, máu chảy bắt đầu chậm lại.

- Chính vì ta biết nên ta mới lợi dụng nàng. Tất cả những chuyện nànglàm tựa hồ đều vượt khỏi sức tưởng tượng của ta, sự cố chấp trong tìnhyêu của nữ tử phàm trần đích thực là sức mạnh vĩ đại nhất trên thế giannày.

Hiên Sa cười đắc ý.

- Nói cho thiếp biết, chàng đã bao giờ thực lòng yêu thiếp chút nào chưa? Có một chút nào không?

Đây là mong muốn cuối cùng của Ngưng Liễm, giọng điệu đầy khẩn cầu, nàng chỉ hy vọng người mà nàng yêu sâu đậm trước mặt này có thể cho nàng một chút ấm áp mỏng manh.

- Không, một chút cũng không.

Hiên Sa cứng rắn trả lời, quay mặt lại, ánh mắt bắn ra tia nhìn vô tình.

Cơ thể cố gắng kiên trì của Ngưng Liễm cuối cùng đã bất động trên mặtđất, máu cũng ngừng chảy bởi vì đã cạn. Binh mã Ma tộc đang tranh đấucũng đi theo Ngưng Liễm, biến mất giữa cát vàng. Ngưng Liễm chết rồi,sinh mệnh ngàn vạn năm đến lúc máu chảy cạn khô vẫn chưa chết, nhưng chỉ với một câu trả lời của Hiên Sa mà mọi thứ đều kết thúc, đôi mắt vẫnnhìn trừng trừng chờ đợi một chút hy vọng.

- Hiện giờ nàng cuối cùng đã được giải thoát rồi.

Hiên Sa nói một câu, sau đó lấy tay vuốt mắt Ngưng Liễm, trên mặt thoáng qua một chút khổ đau, một giọt nước mắt bất cẩn để lộ ra trên khuôn mặt hắn. Chỉ mình Trần Phong nhìn thấy được.

- Toàn bộ những điều ngươi vừa nói là thật hay giả? Dẫu là hy vọng bà ta có thể được giải thoát đi nữa, ngươi không thấy ngươi làm vậy quá tànnhẫn sao?

Trần Phong hỏi.

- Một nửa là thật, một nửa là giả, nhưng đâu thật đâu giả ta cũng khôngrõ nữa. Chẳng qua có một điểm rất rõ ràng, chính là các ngươi đều phảichết, rồi ta sẽ hồi sinh thế giới đã hủy diệt.

Hiên Sa gầm lên, cát vàng như cột gió xoáy nối liền trời và đất, sau đóvô số người cát xuất hiện, những người này to lớn như quái vật, tiếnhành một trận giết chóc cùng Thần tộc. Trần Phong phóng mắt không thấytận cùng, dường như mỗi một nắm cát là một người cát.

- Lời tiên tri về Vạn thế hạo kiếp đích thực là gì? Sao lại liên tục thế lực này tiếp thế lực khác, nhìn không thấy điểm cuối như vậy. Tuy nhiên bất kể ra sao, ta tuyệt đối không cho phép có kẻ nào phá hoại phàmtrần, hủy diệt Tam giới.

Trần Phong nói đoạn triệu hồi vòng ánh sáng bao bọc mọi người một lần nữa, chống lại công kích của cát sa mạc.

- Khi đối phó với Châu Tế và Ngưng Liễm, ta đã nhìn xuyên thấu sức mạnhvô cực của ngươi rồi, tuy cường đại thật nhưng không đủ tà ác. Ngươikhông thắng được ta đâu.

Hiên Sa tự tin đứng giữa cát vàng nối liền trời đất.

- Đã là sức mạnh vô cực thì có thể phát huy tới vô cực, ta nhất định không thể để ngươi đắc ý được.

Trần Phong nói rồi lại tạo ra vòng ánh sáng để nó bảo vệ cho Cốt Phi, Ức Hà Phiêu và Y Tích, dùng tốc độ mắt thường không theo kịp tiếp cận Hiên Sa. Nhưng tất cả đối với thủy tổ của Thần tộc như Hiên Sa đích thực làchưa đủ.

Hiên Sa bất động, đứng nguyên một chỗ nhìn Trần Phong nhếch mép cười, sau đó tay bắt quyết, hét lên :

- Sa Bạo Long Phá quyết!

Chỉ thấy vô số cát vàng ngưng tụ thành vô số con rồng khổng lồ tấn côngtới Trần Phong. Tốc độ và sức mạnh của Trần Phong lúc này không gì ngănlại được. Một con rồng cát công tới, Trần Phong đánh ra một quyền đi từđầu tới đuôi, xuyên qua nó, sau đó là con rồng cát thứ hai. Nhưng chúngcàng lúc càng đông, hơn nữa cát càng lúc càng cứng hơn, khiến cho TrầnPhong nhớ lại bức tường cát trong Sa Cảnh Ma Cung.

Cuối cùng, sau khi đánh xuyên qua chín chín tám mốt con rồng cát, songquyền của Trần Phong đã hỏng, lộ ra cả xương trắng, nhưng không thấy một giọt máu nào. Lúc này hắn mới phát hiện ra, chẳng những không tiếp cậnđược Hiên Sa mà còn bị đẩy lùi mấy trượng.

Trần Phong vừa xong hao phí rất nhiều linh lực, hiện giờ dừng lại đứngyên một chỗ, từ hai tay truyền lên cơn đau khủng khiếp. Bởi vì trên mình rồng cát có linh lực, cơn đau này người bình thường không thể chịu đựng được.

- Sao rồi? Đã biết sức mạnh của ta đáng sợ thế nào chưa, sức mạnh vô cực của ngươi đã tới cực hạn rồi.

Trong khi Hiên Sa cất tiếng vang rền, cát dưới chân lại chuyển động, đưa y tới gần Trần Phong hơn.

- Đã trải qua ngàn vạn năm, ta không muốn lãng phí thời gian nữa.

Hiên Sa nói đoạn tay bắt quyết, niệm ra Sa Bạo Táng Mộ quyết. Trần Phong cảm giác hai chân cứng đờ vô lực, cúi đầu nhìn thấy cát vàng đang dầndần chôn hắn xuống, còn Trần Phong hoàn toàn không thoát khỏi chúng, mỗi một nắm cát đều nặng như núi. Hắn chỉ biết bất lực nhìn cát vàng chônlấp bàn chân mình, sau đó đến cẳng chân, eo, ngực rồi cổ.

Hiên Sa lưu lại cho Trần Phong cái đầu, cát chỉ dừng lại tới cổ hắn, còn vòng ánh sáng bảo hộ cho mấy người Cốt Phi đã hỏng, bởi vì luồng linhlực phòng hộ ấy là từ Trần Phong. Trần Phong bây giờ đã trọng thương,không còn sức lực.

Cốt Phi ba người chạy tới, bất kể dùng thủ pháp hay huyễn thuật nào cũng đều không thể khiến thân thể Trần Phong thoát khỏi cát được một chút,bởi vì chúng đều có linh lực ngàn vạn năm của Hiên Sa, kiên cố không gìsánh được.

- Tên ma đầu ngươi! Ngươi rốt cuộc muốn gì? Ngưng Liễm yêu ngươi nhưvậy, vì ngươi mà mang nỗi oán hận ngàn vạn năm, nhưng ngươi đối xử thếnào với bà ấy, ngươi không có nhân tính.

Ức Hà Phiêu mắng Hiên Sa.

- Ngươi không hiểu trái tim nam nhân chúng ta rồi. Tam giới sắp diệtvong, sau đó tất cả lại bắt đầu, các ngươi sau khi chết tiến vào Minhgiới chịu luân hồi. Ta sẽ lại tìm thấy các ngươi trên mặt đất rộng lớnnày, sau đó để các ngươi làm chủ nhân đất này. Điều này xem như ân điểncủa ta.

Hiên Sa nói.

- Đồ điên! Ngươi mau bảo lũ quái vật đó dừng tay!

Y Tích cũng hét lên, đám người cát ấy giết không chết được, máu của Thần tộc chảy thành sông, tử thương vô số, máu như ngập cả sa mạc.

- Đợi sau khi toàn bộ chết rồi, bọn chúng tự khắc sẽ dừng tay. Các ngươi tự lo thân đi, muốn chết thế nào ta sẽ hết sức thỏa mãn cho.

Hiên Sa nói với Ức Hà Phiêu và Y Tích.

- Việc hai người các ngươi tồn tại đồng thời cũng có thể xem như mộtloại sức mạnh vô cực, tuy nhiên vẫn phải chết. Trần Phong bây giờ thânmình còn khó giữ, hắn không cứu được các ngươi đâu.

Hiên Sa quay sang nói với Cốt Phi :

- Tuy ngươi có linh lực phòng ngự siêu cường của Địa Táng, nhưng đối với ta vô dụng thôi.

- Ngươi đừng đắc ý vội, kỳ tích nhất định sẽ xuất hiện. Vô cực không thể nào có cực hạn được. Ngươi mưu tính cả ngàn vạn năm, làm hại cả ca caHiên Ảnh và người yêu là Ngưng Liễm, nhưng ngươi đã được xác định trướclà thất bại rồi.

Cốt Phi khẳng định.

- Kỳ tích và sức mạnh vô cực mà ngươi nói nhất định là trỏ vào TrầnPhong rồi, ta sẽ chứng thực cho ngươi thấy điều đó là không thể.

Hiên Sa dừng chút rồi lại nói :

- Ta chọn thời gian này chính là vì Thần Sáng Tạo, kẻ duy nhất có thểđối phó ta giờ đã không còn năng lực bắt được ta. Lão già rồi, linh lựcphân tán quá nhiều.

Cát vàng chôn lấp thân thể Trần Phong như một bàn tay, dùng sức bóp thật chặt, tựa hồ nghe được tiếng xương cốt Trần Phong bị bóp nát. Ức HàPhiêu dùng tay không ngừng trảo xuống, nhưng bàn tay đầy máu mà cũngkhông lấy lên được nắm cát nào.

- Ngươi xưng là thủy tổ Thần tộc nhưng bây giờ bị giết đều là tộc nhâncủa ngươi. Ngươi từng trải qua tình cảm huynh đệ và ái tình, nhưng tạisao hôm nay lại tàn nhẫn đến thế.

Y Tích nói.

- Ta chưa từng để tâm những điều đó, ta nói rồi, đó chỉ là kế hoạch của ta.

Hiên Sa nói.

- Ta không tin. Ta thấy rõ vẻ buồn bã của ngươi trong ánh mắt ngươi nhìn Ngưng Liễm lần cuối.

- Vậy thì sao? Phụ vương ngươi nói đúng, để xưng bá Tam giới, tất cả đều không đáng tiếc. Để trở thành bá vương đích thực, ta nhất định phảidiệt thế, kẻ nào cũng không ngăn được.

Hiên Sa nói.

- Trần Phong, nói cho thiếp biết làm thế nào mới cứu được chàng đây? Chàng nhất định có biện pháp.

Ức Hà Phiêu dùng đôi tay thấm đầy máu của mình ôm lấy đầu Trần Phong lắc lắc, bởi vì Trần Phong đang dần mất đi ý thức.

Ức Hà Phiêu thấy Trần Phong không đáp lại, rung lắc đầu hắn mạnh hơnnữa, máu trên tay bất cẩn rơi vào miệng Trần Phong. Sau đó Trần Phongđột nhiên mở to mắt ra, cử động này khiến Ức Hà Phiêu sợ hãi giật mìnhhỏi :

- Trần Phong, sao rồi?

- Tà ác, đúng, là tà ác. Chỉ có sức mạnh của tà ác mới có thể đánh bại được Hiên Sa.

Trần Phong nói.

- Vậy thiếp phải làm sao để giúp chàng?

Ức Hà Phiêu hỏi.

- Máu!

Trần Phong ngửi thấy mùi máu, nhưng là máu thuần khiết nhất của ngườiphàm trần, là máu của người hắn yêu. Hắn nhớ lại lời mà nguyên thần củaThích Điểu nói với hắn lần cuối: “Chỉ cần hút máu của người sống, ta sẽcó được sức mạnh vô cùng và tà ác, đó là sức mạnh vô cực của tà cươngthi.”

- Máu, máu của người sống.

Ức Hà Phiêu nhìn Trần Phong nói, sau đó hiểu rằng vừa rồi máu trên taymình đã lay tỉnh ý thức và sức mạnh của Trần Phong. Nàng quyết định :

- Trần Phong, có lẽ lần này mới thực là việc cuối cùng thiếp làm cho chàng, chàng hút lấy máu của thiếp đi.

- Không được, nàng sẽ chết mất.

Tuy Trần Phong nói vậy nhưng miệng vẫn hút mạnh lấy máu chảy trên ngóntay Ức Hà Phiêu. Hắn thấy đói, chỉ uống máu mới khiến hắn dễ chịu. Đâylà cảm giác chưa từng có.

- Chàng không hút thì thiếp cũng sẽ chết thôi, khi đó Cốt Phi, Y Tích và toàn bộ người của Thần tộc, có lẽ cả người phàm trần cũng đều bị HiênSa sát tử. Chàng thấy rồi đó, y quá mạnh.

Trần Phong không nói nên lời nữa, chỉ thấy bản thân vô cùng đói, một ham muốn khó lòng kiềm chế khiến hắn cắn vào ngón tay Ức Hà Phiêu, bởi vìchỉ có như vậy, máu mới chảy ra nhanh hơn. Ức Hà Phiêu cảm thấy đau,không tự chủ được rên lên một tiếng.

Lúc này, tất cả đều hướng ánh mắt sang Trần Phong và Ức Hà Phiêu. TrầnPhong càng lúc càng hút vào nhiều máu, linh lực trong thân thể càng lúccàng lớn, cát vùi lên thân thể hắn bất ngờ bắt đầu rung lên khe khẽ, sau đó một vết nứt xuất hiện càng lúc càng sâu hơn. Cốt Phi và Y Tích thấyTrần Phong cắn ngón tay của Ức Hà Phiêu, nhưng không biết tại sao, cũngkhông nói gì. Kinh hãi nhất chính là Hiên Sa, bởi vì y biết cát chôn lấp thân thể Trần Phong chứa đựng linh lực cường đại nhường nào, vậy mà giờ đây lại xuất hiện vết nứt. Y muốn biết đây là chuyện gì.

Cuối cùng, cát lấp trên người Trần Phong đã biến thành vụn cát rơi dướichân hắn. Trần Phong từ từ dẫm lên cát nhảy chồm như một con mãnh thúđẩy ép Ức Hà Phiêu xuống, cắn lên cổ nàng. Một cơn đau thấm tới tậnxương cốt khiến Ức Hà Phiêu rên lên dữ dội, sau đó một giọt lệ ứa ra từkhóe mắt. Trần Phong nhìn thấy, dừng việc hút máu lại, chầm chậm ngướcđầu lên nhìn Ức Hà Phiêu, lệ ứa ra mắt hắn nhưng không rơi xuống.

- Trần Phong, chàng đang làm gì đó?

Y Tích nói rồi muốn xông tới.

- Đừng tới đây!

Ức Hà Phiêu ngăn lại, sau đó nhìn vào mắt Trần Phong.

- Trần Phong, thiếp biết khi chàng hút máu người xong rồi sẽ bị mất đi ý thức, biến thành một ma vương. Nhưng chàng hãy nhớ rằng, chàng nhập mavì chúng sinh Tam giới, nhất định không thể lại hủy hoại Tam giới, chỉcần trong tim chàng có thiếp, có Y Tích, có Điệp Vĩ, bọn thiếp đều yêuchàng, nhất định sẽ lấy lại được bản tính thiện lương của chàng.

- Ta thấy khó chịu, ta sợ không khống chế được nữa.

Trần Phong chưa từng có biểu hiện đau khổ như vậy, dùng hai tay giữ lấycổ mình, ngăn cản không để bản thân tiếp cận Ức Hà Phiêu.

- Tới đi, Trần Phong. Thiếp nguyện hi sinh cho chàng, bởi vì, thiếp yêu chàng.

Ức Hà Phiêu nói rồi hai tay dùng sức ôm lấy đầu Trần Phong kéo vào cổmình, sau đó một cơn đau nhói tận tâm can và cảm giác trống rỗng khiếnnàng mất đi tri giác.

Ức Hà Phiêu biến thành một xác khô. Trước mắt Trần Phong lướt qua vô sốhình ảnh, khi vừa mới rời khỏi Thần tộc, phát hiện ra thi thể rất kỳquái, trên người họ không có một giọt máu nào, trên cổ chỉ có hai cái lỗ nhỏ, giống y như Ức Hà Phiêu bây giờ. Lẽ nào tất cả đều do Trần Phonglàm? Hắn mê muội đi.

Trong đầu Trần Phong đồng thời thoáng qua hình ảnh của Ức Hà Phiêu, sauđó lệ đọng trong mắt không chảy ra ngoài giờ cũng đã rớt xuống, nhỏ lênmiệng Ức Hà Phiêu. Hắn ngửa mặt lên trời gào to, mọi người nhìn thấytrong miệng Trần Phong mọc ra hai cặp răng rất dài, sau đó một luồnglinh lực cường đại khiến Y Tích và Cốt Phi không tự chủ được lùi lại.

- Bất kể ngươi có biến thành thế nào, bất kể sức mạnh ngươi có là vô cực ra sao, ngươi cũng không thể ngăn cản được ta.

Hiên Sa cũng cảm nhận được luồng linh lực cường đại này, do đó muốn tiên hạ thủ vi cường, tay bắt quyết rồi dùng toàn bộ linh lực công kích đánh ra huyễn thuật tấn công mạnh nhất: Chung Cực Sa Bạo Long Phá quyết.Chính là vô số rồng cát tấn công tới Trần Phong, lần này thế công mạnhhơn, cát rắn chắc hơn, tốc độ nhanh hơn.

Trần Phong quay đầu sang nhìn Hiên Sa, lúc này mặt Trần Phong già lãonhư cây khô, mái tóc trắng cũng khô khốc vô cùng, hình dáng hoàn toànbiến đổi, so với đám người cát kia hắn trông còn giống quái vật hơn.

Một con rồng cát lao tới thân thể Trần Phong. Trần Phong không ngờ chẳng chặn lại, mà nó cũng không thể đâm xuyên qua Trần Phong được mà biếnthành một đống cát vụn. Hiên Sa trông thấy, triệu hồi nhiều rồng cáthơn, linh lực mạnh hơn tấn công Trần Phong.

Trần Phong cuối cùng đã hành động, mỗi một con rồng cát lao tới đều bịTrần Phong đánh nát thành bụi cát, hơn nữa đều chỉ trong chớp mắt, bởivì tốc độ của hắn quá nhanh. Hiên Sa mắt thấy Trần Phong sắp công đếntrước mặt mình, bèn dùng cạn toàn bộ linh lực phòng ngự của mình sử rahuyễn thuật phòng ngự mạnh nhất. Y lại làm một thế tay, khẽ kêu lên :

- Sa Bạo Ngự Mộ quyết!

Chiêu này và Sa Bạo Táng Mộ quyết xem ra không khác mấy, đều dùng lớpcát kiên cố chôn lấp người lại, nhưng Sa Bạo Táng Mộ quyết chôn ngườikhác, còn có thể nghiền người bên trong thành bột vụn, Sa Bạo Ngự Mộquyết chôn chính mình, lưu lại cho bản thân đủ không gian, khiến ngườikhác không thể tấn công vào.

Khi Trần Phong đánh xuyên qua toàn bộ rồng cát tiến tới trước mặt y,Hiên Sa đã ở trong Sa Bạo Ngự Mộ quyết của mình. Đó là một quả cầu cátlớn, là một kiểu phòng ngự tuyệt đối.

Trần Phong đối mặt với quả cầu cát này, lại ngửa mặt lên trời gào to.Trong mắt hắn đã không còn thấy đồng tử màu đen, toàn bộ bị màu trắngphủ đầy, đám người cát đang chém giết bị tiếng gào của Trần Phong làmchấn động rã cả ra, biến lại thành cát trên sa mạc.

- Trần Phong!

Y Tích gọi hắn, nhưng bị Cốt Phi giữ lại.

- Đừng lại gần hắn, nhằm kích phát sức mạnh vô cực trong thân thể, TrầnPhong đã để tà ma tiến vào thân thể. Hắn rất dễ bị mất đi bản tính,không khống chế nổi bản thân.

Cốt Phi nói.

Trần Phong nhìn Cốt Phi và Y Tích, ánh mắt giống như nhìn cừu nhân,phảng phất muốn nói kẻ chết chính là các ngươi. Y Tích bật khóc, nhìn bộ dạng Trần Phong hiện tại khiến nàng đau lòng muốn khóc. Cái chết củaĐiệp Vĩ có thể làm tỉnh lại thú tính của Tế Qua, vậy nàng tình nguyệndùng cái chết của chính mình để làm tính lại ma tính của Trần Phong.

- Đến lúc kết thúc rồi! Vạn thế hạo kiếp!

Trần Phong hét lên, song quyền đánh lên quả cầu cát có lực phòng ngựsiêu cường. Mới xem thì thấy bình yên không động đậy, nhưng dần dầntrong quả cầu cát rỉ ra máu, rồi quả cầu cát vỡ ra, bên trong đã là mộtbộ xương trắng.

Trong Minh giới, Thần Sáng Tạo đứng giữa năm luồng hào quang, sau đó đưa năm luồng hào quang vào một nơi, làm nhớ lại lần Châu Tế tiến hành banphương vị Thủ hộ Thánh chiến sĩ cho Vương tộc Tinh linh Ngũ tộc trướckhi bọn họ rời Thần tộc. Bọn họ như năm ngôi sao trên bầu trời.

- Vương tộc Tinh linh Ngũ tộc sở hữu linh lực mạnh nhất trong Tam giới,do các ngươi tự bản thân mình không thể nào phát huy ra được, lần ThuếBiến thứ ba chỉ đề thăng linh lực của các ngươi lên mức cao nhất, nhưngđây vẫn chưa phải là linh lực mạnh nhất của Vương tộc Tinh linh Ngũ tộc. Bí mật này chỉ có ta mới biết, bởi vì ta mới là chủ nhân đích thực củacác ngươi.

Thần Sáng Tạo nói.

- Ngài đang nói nhăng gì đó? Ta vẫn chưa chiến tử, do ngài dùng huyễnthuật cường đại đưa hồn phách ta ra khỏi cơ thể tới Minh giới. Ngài mauđể ta quay về, ta lo nữ nhân cứu Thệ Phần đó sẽ làm hại chủ nhân.

Lạc Anh bên trong hào quang hồng sắc nói.

- Ngươi đừng lo, Trần Phong sẽ đánh bại tất cả các đối thủ.

Trong lúc nói, Thần Sáng Tạo không ngừng linh lực của mình lại, vẫn nỗ lực làm năm luồng hào quang hội tụ.

- Vậy ngài đưa bọn ta đến đây nhằm mục đích gì, còn lời ngài vừa mới nói có nghĩa gì nữa?

Linh Tường bên trong hào quang lam sắc hỏi.

- Ta muốn các ngươi hoàn thành nhiệm vụ đích thực của mình.

Thần Sáng Tạo đáp.

- Ta không hiểu, nhiệm vụ của bọn ta chính là tiêu diệt Ma tộc, ngăn trở Vạn thế hạo kiếp.

Tiên Cụ bên trong hào quang lục sắc nói.

- Thực ra Thần Sáng Tạo chính Thần Số Mệnh, chỉ có điều Thần Sáng Tạokhống chế số mệnh của con người, còn Thần Số Mệnh tiên tri số mệnh củacon người. Vạn thế hạo kiếp chẳng qua chỉ là một giới hạn ta định ra,cũng là thời cơ tốt nhất để kết thúc tất cả. Ta đem toàn bộ những sátkhí ẩn dấu từ ngàn vạn năm lần lượt dẫn ra, sau đó giải quyết hết mộtlượt, như vậy ta mới có thể yên tâm rời đi, bởi vì ta đã không còn baonhiêu thời gian và linh lực để gắng gượng nữa.

Thần Sáng Tạo lại đáp.

- Thần Sáng Tạo, ý của ngài là tất cả không hề như vẻ bề ngoài mà bọn ta thấy. Đằng sau Ma tộc còn có lực lượng tà ác hơn thế, ngài muốn bọn tatiêu diệt chúng.

Ngự Nô bên trong hào quang bạch sắc băn khoăn.

- Đúng. Nhưng thần với ma, chính với tà, cũng chỉ là biến đổi trong chớp mắt thôi, có rất nhiều chuyện các ngươi không thể nghĩ tới được.

- Còn có chuyện gì chúng ta không biết nữa? Ta không muốn chiến đấu cho ngài một cách ngốc nghếch.

Tế Qua bên trong hào quang tuyết sắc nói.

- Ta không có thời gian giải thích cho các ngươi nữa, Tam giới hiện giờđang dung hòa với nhau, ta dùng linh lực hủy thân của mình giúp cácngươi tiến hành lần Thuế Biến cuối cùng, sau đó hãy ngăn trở tất cả mọichuyện này, hoàn thành nhiệm vụ thực sự. Quyền cai quản Tam giới nằmtrong tay các ngươi.

Mặt Thần Sáng Tạo già lão vô cùng, người đã dùng toàn bộ linh lực tự hủy diệt bản thân, sau đó hợp năm luồng hào quang vào làm một, năm đạo hàoquang tỏa ra muôn vàn màu sắc.

Vương tộc Tinh linh Ngũ tộc trong luồng hào quang hợp nhất đó nổ tung,biến thành một Thánh chiến sĩ siêu cấp. Đây là kết tinh của Vương tộcTinh linh Ngũ tộc, năm người hợp lại làm một. Sự xuất hiện của người này khiến cho cả Minh giới đều rung chuyển không ngừng, sau đó một tiếngquỷ khóc sói tru váng tai vang khắp, dường như đây mới là Ngày tận thếcủa Vạn thế hạo kiếp.

Trong không trung, một tiếng nói đang hỏi :

- Nhiệm vụ thực sự của bọn ta là gì?

Một thanh âm khác cất lên từ khắp không gian cứ vang vọng mãi không thôi...

- Trần Phong đã trở thành tà ma cương thi. Hắn sẽ biến toàn bộ Tam giớithành Vạn kiếp địa ngục. Nhiệm vụ thực sự của các ngươi chính là giếthắn...

Hết.