Tiếu Cảnh Niên Lưu Quang

Chương 31-1: Thượng



Editor: Gà tròn vo

Beta – reader: Lazy Linh, Kumiko

Ta cố gắng vận dụng triệt để sức mạnh của đôi mắt chớp nháy liên tục.

Ông chủ phân vân.

Hoàng Thượng đứng bên thì không ngừng thêm dầu vào lửa, đạp đổ hình tượng ngây thơ, trong sáng mà ta đang ra sức tạo nên.

Kết quả cuối cùng, ta cùng Hoàng Thượng tới phòng bếp rửa bát trừ nợ.

Ta cùng hắn hai mắt giao nhau.

Hắn ôn hòa nở nụ cười, ta cũng nhu hòa đáp lại.

Tửu quán này tùy đồ ăn rất đắt, nhưng kẻ có tiền nơi đây không phải ít, mà kẻ sĩ diện, khoa trương thì nhiều vô số nên việc buôn bán nơi này rất tốt. Cũng chính vì thế mà chén bát cần phải rửa không ngừng được đưa vào.

Hoàng Thượng từ nhỏ bàn tay chưa bao giờ bị dính bẩn thì làm sao có thể làm được cái công việc này chứ. Và hệ quả là cứ rửa được một cái bát thì một cái đĩa sẽ ra đi.

Còn ta, mặc dù không mấy khi làm vỡ bát đĩa nhưng ‘được cái’ rửa không sạch cho lắm. Đồ ăn mà dính lại trên chén bát là chuyện bình thường.

Bếp trưởng thấy vậy liền trừng mắt với Hoàng Thượng. Nhưng Hoàng Thượng là ai chứ, người thường sao có thể địch lại ánh mắt của hắn.

Thế là mục tiêu lại chuyển sang người ta. Ta cũng đâu thua kém. Ta nhìn bếp trưởng khe khẽ nở một nụ cười đến là nhu hòa. Ngay lập tức mặt hắn ửng hồng ngay.

Phá tan không gian bức bách trong phòng bếp, một người cuống cuồng lao vào bếp la lên: “Không xong rồi, không xong rồi!”

Bếp trưởng nghiêng đầu qua nhìn, người nọ vội nói: “Bát, đĩa đã hết sạch rồi!”

Ta cùng Hoàng Thượng không hẹn nhìn nhau rồi lại nhìn đống sành sứ vỡ vụn cả đống nằm một góc.

Ta nháy mắt nhìn Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cũng nháy mát nhìn ta.

Ta nói: “Dù sao, dù sao thì võ công ta rất lợi hại, ta, ta đành phải bỏ ngươi lại thoát thân trước a…” Ta nhỏ giọng nói.

Nghe vậy, hắn liền dùng bàn tay ướt nhẹp kéo áo ta lại nói: “Đây là đại tội, ngươi cho rằng, ta sẽ bỏ qua cho ngươi?” Trên mặt hắn vẫn là nụ cười ôn hòa như thường.

… Hoàng Thượng, ngươi, ngươi chẳng lẽ thích làm chân sai vặt sao…

Ta thật khóc không ra nước mắt mà.

Không lâu sau, chủ quán bước vào.

Nhìn thấy cái đống bát đĩa vỡ tan tành mây khói nằm ngổn ngang chỗ bọn ta, chân chủ quán như nhũn ra, xém chút nữa là ngã khuỵu trên mặt đất.

Ta vội vàng đứng dậy ‘ân cần’ hỏi han: “Cẩn thận, đừng để bị thương.”

Hắn nhìn ta cười cười, nói: “Ngươi thật có lòng tốt a… Lòng tốt cái chết tiệt gì chứ, ta bảo ngươi rửa bát chứ không phải đập bát!”

Ta biết sao được, đành phải trưng ra ánh mắt tội lỗi nhìn ông chủ thôi.

Ông chủ đang giơ ngón trỏ chỉ thảng vào mặt ta tự nhiên ngưng lại giữa không trung, miệng há ra cũng chưa kịp khép lại, cứ đứng như vậy nhìn ta.

Một lúc sau, ông chủ mới cử động được bèn nói: “Ngươi đi thay trang phục, ra cửa chiêu khách đi.” Nói xong lại thoáng nhìn về phía Hoàng Thượng nói: “Còn ngươi ra sân sau chẻ củi!”

Ta cúi người, theo sau tiểu nhị đi thay một bộ xiêm y khác đứng trước cửa.

Trên đường, chỉ cần có người nhìn ta một cái là ta liền hướng người đó cười lấy lòng.

Tự khắc, người đó sẽ tiến nhập tửu quán ngay.

Chẳng lâu sau, tửu quán đã chật ních người.

Ông chủ đi tới bên cạnh ta vỗ vỗ vai, hài lòng gật đầu, nói: “Đúng, phải như vậy chứ!”

Ta gặp người liền cười, cười đến nỗi miếng cứng ngắc lại luôn.

Ông chủ thưởng cho ta một cái nhìn tán dương, lại nói nếu ta cứ tiếp tục duy trì và phát huy như thế này ta sẽ được đối đãi tử tế, ông chủ sẽ kiếm cho ta một lão bà rồi sinh con.

Đứa con lớn lên sẽ thế chân ta hiện giờ mà đứng cửa chiêu khách, còn ta sẽ được lui ra sau làm việc vặt. Đến lúc ta chết đi, đứa con sẽ làm tạp vụ, còn đứa con của đứa con ra đứng cửa. Lại đến khi đứa con chết rồi, đứa con của đứa con lại tiếp nối công việc tạp vụ, đứa con của đứa con của đứa con sẽ tiếp tục bán rẻ nụ cười…

Cứ như vậy một chu kỳ tuần hoàn thì đứa con con con con con con con của ta có lẽ sẽ trả hết nợ.

Ông chủ còn cố nhấn mạnh hai chữ “có lẽ”.

… Nơi này chả lẽ là nhà nước tư bản chủ nghĩa hay sao? Hay thuộc chế độ nô lệ đây?

Thật thương thay cho mấy đứa nhỏ nhà ta, chưa sinh ra mà đã bị sắp đặt trước hết rồi a…

Ta cười khẩy một cái, hỏi: “Thế còn lão bà ta làm gì đây?”

Ông chủ hoan hỉ cười: “Lão bà của ngươi? Đương nhiên là giúp việc trong nhà bếp rồi.”

Ta lại hỏi: “Ông chủ, vậy ta một tháng làm ở đây kiếm được bao nhiêu?”

“Ngươi vừa mới tới, trước mắt là một lượng một tháng. Chờ ngươi làm hết năm năm, ta sẽ trả cho ngươi hẳn hai lượng một tháng. Ngươi nói đi, ông chủ như ta thật rộng lượng phải không?”

Một nha hoàn làm việc trong Vương phủ một tháng ít nhất cũng được hai lượng. Ta đây cả ngày bán rẻ tiếng cười, một tháng cũng chỉ độc có một lượng, làm hết năm năm mới ‘được’ tăng lên hai lượng là sao?

Ta cảm thấy lồng ngực ta đang bốc khói.

Ta hung tợn nhìn ông chủ.

Cố gắng áp chế lửa giận trong ngực, ta nói: “Ngươi tin hay không ta sẽ hủy sạch cái tửu quán này?” Trên mặt vẫn nở nụ cười tươi rói.

Ông chủ khinh khinh nhìn ta một lượt.

Ta trở mặt nhìn ông chủ, lửa giận không thể kìm, giơ tay định đánh người thì bỗng nhiên có người cầm chặt lấy tay ta.

Lực đạo thật mạnh, ta không tài nào thoát ra khỏi bàn tay đó được.

Nghi hoặc quay lại nhìn, khuôn mặt này, là nhị sư huynh.

Không tin vào mắt mình, đôi môi hơi mở ra. Ta theo bản năng giơ tay trái lên muốn đẩy người này ra, nhưng không thể. Năm năm trước, người này so với ta vốn lợi hại hơn, năm năm sau, người này còn lợi hại hơn ta tưởng rất nhiều.

Thật đơn giản, hắn kéo ta ôm chặt trong lồng ngực vững chắc kia.

Vùi đầu vào cổ ta, hắn nhẹ giọng, nỉ non nói: “Nhiên nhi, Nhiên nhi…”

Ta cũng đành bất đắc dĩ để người này tùy ý ôm.

Không biết chúng ta đứng đó ôm nhau bao lâu, chỉ biết lúc này, mọi ánh mắt của khách nhân đều dồn cả trên người ta.

Lát sau, ông chủ kiên quyết tách hai người chúng ta ra.

Mặt đỏ bừng bừng, ông chủ tay run run chỉ vào chúng ta nói: “Các ngươi… giữa thanh thiên bạch nhật, các ngươi lại dám làm cái chuyện này, lại, lại còn là hai gã nam nhân… còn đâu, còn đâu là thiên lý nữa…”

Lão chủ run rẩy nói không ngừng, càng nói càng lớn. Ta nhìn nhị sư huynh hỏi: “Ngươi có mang theo ngân lượng không?”

Nhị sư huynh gật đầu.

Ta bảo hắn đưa cho ta một nghìn hai trăm lượng, hắn liền đưa cho ta hẳn một tấm chi phiếu.

Đem chi phiếu đưa cho ông chủ, cười dài nói: “Bên trong còn có một người, đừng quên hắn còn nợ ngươi bảy trăm hai mươi lượng, cố gắng mà đòi đến tận kiếp sau của kiếp sau của kiếp sau của kiếp sau… của hắn đi.” Nói xong, ta xoay người bước xuống phố.

Phía sau, nhị sư huynh vẫn bám theo không rời một bước.

Ta đi từ thành đông qua thành tây, lại từ thành tây chạy qua thành nam, rồi lượn từ thành nam qua thành bắc, sau cùng lại trở về thành đông.

Cuối cùng, người phía sau cũng phát phiền, tay phải liền sử dụng lực kéo ta vào lòng mà ôm, mà siết.

Người đó lịa kéo ta đi vào vào phòng trọ, mở cửa, ngồi xuống mép giường.

Hai mắt người ngồi trên giường kia không hề chớp nhìn thẳng vào mắt ta hỏi: “Mấy năm nay, ngươi sống tốt không?”

Trong mắt chuyển động hai vòng, ta nói: “Nhận được gia gia, gia gia đối ta tốt lắm.”

“Nghe nói, thiếu gia của Tô phủ Tô Nhiên phải nhập cung?”

“Nhị sư huynh, đó không phải là ta.”

“Không phải ngươi thì là ai? Chẳng lẽ Nhiên nhi không phải là Tô Nhiên, thiếu gia Tô phủ?”

Ta lập tức không nói ra lời.

Hai tay hắn đặt trên vai ta, khoảng cách giữa hai khuôn mặt ngày càng gần.

Hơi thở nóng ấm chậm chậm phả trên mặt ta, môi áp môi, đầu lưỡi hắn nhanh chóng vờn quanh hai cánh môi của ta hết liếm lại hút.

Trong lòng tự nhiên nổi lên một cảm giác quỷ dị.

Nghĩ muốn đẩy người trước mặt ra lại phát hiện thấy toàn thân mình tựa như không còn chút khí lực nào cả.

Lưu luyến rời bỏ hai cánh môi, lại chậm rãi trượt xuống dưới.

Xiêm y từng lớp bị hắn mở banh.