Tiểu Bạch Thụ Phiến Kí

Chương 6



“Gặp gỡ” đêm qua gây sức ép cho ta đến hơn nửa đêm, thời điểm vừa tiến vào mộng đẹp liền nghe thấy tiếng gà gáy vang dội ngoài cửa sổ, giây tiếp theo, mấy tiếng ngáy bên cạnh cũng đồng thời đình chỉ, mọi người như bị trúng thuật nhất loạt ngồi dậy, bắt đầu mặc quần áo trang điểm.

Ta cũng bị một lực mạnh mẽ lay động khiến ta không thể không mở mắt ra, đập vào tầm mắt chính là khuôn mặt không kiên nhẫn của Tiểu Thanh: “Rời giường nhanh lên, trù phòng còn chờ người đến làm việc đó.” Ngoài cửa sổ ngay cả một tia sáng cũng chưa có, đám chết tiệt kia sao lại gáy sớm như vậy chứ, chẳng lẽ là tới kỳ động dục rồi? Cẩn thận hôm nào ta đem đám gà các ngươi làm thịt hết.

Ta rút vào trong ổ chăn ấm áp, động một chút cũng không muốn động: “Tiểu Thanh tỷ, không phải gà gáy 3 lần mới rời giường  sao?” Tiểu Thanh nhíu mày liễu: “Chúng ta là hạ nhân làm gì có mệnh tốt như vậy, ngươi cho rằng ngươi là đại tiểu thư a!!!”

Ta tuy rằng không phải là đại tiểu thư, nhưng mà cũng là một đại thiếu gia nha. Ta ủy khuất thầm nghĩ, chỉ tiếc là sẽ không ai tin.

Nhìn khuôn mặt thanh tú sắp phát cáu của Tiểu Thanh, ta không dám đưa ra vấn đề gì nữa, ngoan ngoãn cam chịu số phận, rời giường mặc quần áo.

Để cho một người trừ bỏ ăn không ngồi rồi ra cái gì cũng chưa từng làm đến trù phòng phụ giúp sẽ có kết quả ra sao? Đáp án là hai chữ, với ta mà nói, gọi là “tai nạn”; đối với người khác mà nói, đó lại gọi là “ác mộng”.

Tiểu Thanh chỉ phân phó một câu: “Vương sư phó, đây là nha đầu Tiểu Nguyệt quản gia vừa mới phái tới, cái gì cũng có thể làm, cho ngươi tùy tiện sai bảo.” liền để một mình ta ở lại trù phòng.

Ta cười cười nhìn nam tử trước mắt, sau khi đại trù Tề phủ 50 tuồi này quan sát trái phải trên dưới ta một lần, lên tiếng nói: “Trước tiên qua bên kia rửa rau cần, sau đó thì nhặt rau sạch sẽ”. Nhìn theo tay hắn chỉ, ta thấy một đống rau xanh mơn mởn cao như núi bên cạnh góc tường. Ta hít sâu một hơi, tuy rằng trước kia chưa từng làm qua, nhưng chỉ là rửa đồ ăn thôi mà, sao có thể làm khó ta được chứ? Hàn Bạch ta, phàm việc gì không muốn sẽ không làm, một khi đã làm sẽ làm đến tốt nhất.

Ta ngồi xổm xuống góc tường, chịu đựng nước lạnh thấu xương, cẩn thận rửa sạch bùn đất trên từng cọng rau. Vương đại trù lúc đầu còn không an tâm, đến xem thoáng qua vài lần, khi nhìn thấy thái độ làm việc thật sự chăm chỉ của ta, liền yên lòng trở về chỉ đạo những người khác làm việc.

Ta lau đi mồ hôi rịn ra bên thái dương, thở ra một hơi thật dài, hài lòng nhìn thành quả lao động đầu tiên của mình, ngay cả việc nhỏ như rửa rau cũng có thể làm đến hoàn mỹ như vậy, có lẽ cũng chỉ có ta làm được thôi. (Mỗ Phi: Tiểu Bạch hảo xú khí >_<) Vương đại trù cũng phải trợn mắt há mồm nhìn đống rau ta khổ cực rửa sạch sẽ, sau một lúc lâu vẫn không nói nên lời. Nhiều năm qua chưa từng thấy có người rửa rau sạch như vậy sao? Ta thật sự là đắc ý nhịn không được muốn cười thành tiếng.

“Đây là cái gì!!!!!!” tiếng gầm giận dữ nổ vang bên tai ta.

“A?” tư duy của ta chuyển qua một ngã rẽ khác, vì sao vẻ mặt hắn giống như hận không thể đem ta xé nát ra vậy, ta ngơ ngác hỏi: “Không phải là rau cần sao?”

“Rau cần…… rau cần…… rau cần…….!!!” hắn dường như càng thêm tức giận: “Ngươi ngàn vạn lần đừng nói với ta là người không biết phần ăn được của rau cần là phần nào!!!”

“Không phải…… không phải ăn lá sao?” tuy rằng trước đây ta chưa từng nhặt rau cần, nhưng….. nhưng rau dưa bình thường không phải đều ăn lá sao? Ta còn hảo tâm ngắt sạch thân rau cần, hơn nữa còn làm đến nơi đến chốn vứt hết phần không sử dụng vào đống rác. Chẳng lẽ ta lầm?

“Ngươi đợi lát nữa đem đống lá này ăn hết cho ta.” Vương đại trù tức giận không thôi nói, sau đó xoay người phân phó mọi người đang đứng xem kịch phía sau: “Rau cần không thể dùng, hôm nay phải đổi món ăn khác, làm việc nhanh lên một chút cho ta.”

“Vậy….. ta thì sao?” Mơ hồ biết rằng mình dường như đã phạm vào một sai lầm lớn, ta có chút sợ sệt hỏi.

“Ngươi đi rửa chén cho ta.” Hắn hung hăng trừng mắt liếc ta một cái.

Rửa thì rửa thôi, làm gì phải hung ác như vậy. Trước đây ta chưa từng nhặt rau, làm sai cũng không có gì kỳ quái a. bất qua nghĩ thì nghĩ như vậy, ta cũng không có can đàm nói ra, ngoan ngoãn đi rửa chén, hy vọng có thể lấy công chuộc tội.

Kỳ thật lúc đầu hết thảy đều vô cùng thuận lợi, ta rõ ràng đã rửa đống chén dĩa đầy mỡ kia sạch đến bóng loáng, sáng đến mức có thể nhìn thấy bóng mình phản chiếu trong đó luôn, ngay cả Vương đại trù thời thời khắc khắc đều nhíu chặt mày nhìn chằm chằm ta cũng có chút buông lỏng. Nếu không phải hắn kêu ta đem đống chén bát đã được rửa đi ra, ta cũng sẽ không giẫm lên vũng nước trên mặt đất kia, cũng sẽ không bất thình lình bị trượt chân, đương nhiên cũng sẽ không………. cũng sẽ không………. cũng sẽ không làm rơi vỡ hết tất cả chén bát. Cho nên xét đến cùng đều là……… đều là…….. đều là lỗi của hắn hết á. Tuy rằng vũng nước kia hình như là lúc ta rửa chén làm đổ ra. (~~~~~~~>_<)

Vẻ mặt Vương đại trù như sắp phát điên: “Ta làm trù sư (đầu bếp) nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện như thế này.”

Ta cũng là lần đầu tiên a, ta cúi đầu, biết hiện tại tuyệt đối không phải là thời cơ tốt để ta mở miệng.

“Còn có bao nhiêu bát dĩa có thể dùng?” Hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Bên cạnh lập tức có người trả lời: “Hiện tại số bát dĩa có thể sử dụng tổng cộng chỉ có trên dưới mười cái. Hơn nữa bây giờ cũng không kịp đi mua mới.”

Cảm giác được ánh mắt trừng ta càng thêm ác liệt, ta lại cố gắng cúi thấp thêm một phân mặc dù lúc này đây đầu ta đã cúi thấp hết mức rồi, “Đi lấy đống bát dĩa cũ ra đây.”

“Nhưng mà số bát dĩa đó đều có chút hư hại, sao có thể đem ra chiêu đãi khách nhân.” Bên cạnh lập tức có người nêu lên nghi vấn.

Ánh nhìn chết  người rốt cục dời khỏi người ta, chuyển hướng sang người vừa mới lên tiếng: “Nếu không còn có thể làm gì bây giờ? Dù sao so với không có bát dĩa đựng đồ ăn vẫn tốt hơn. Đến lúc đó chỉ cần cần tìm một người bưng đồ ăn lên, thiếu gia cho dù phát giận, cũng sẽ tìm người kia.”

Ta rốt cục cảm thấy có một âm mưu đang được tiến hành, hơn nữa người bị mắc vạ kia nhất định chính là ta. Nếu ta cứ như vậy lén chuồn ra khỏi trù phòng, có thể không ai phát hiện ra không nhỉ?

“Về phần phải chọn ai đi, đương nhiên chính là đầu sỏ gây ra hết thảy mọi chuyện — ngươi muốn chạy đi đâu a???” một tiếng quát chói tai cản bước chân đang lén bỏ trốn của ta, “Đợi lát nữa ngươi đem đồ ăn bưng lên đi.”

Quả nhiên là như thế, ta rất muốn lên tiếng phản bác, nhưng tất cả mọi người chung quanh đều đang hung hăn nhìn ta, điệu bộ như thể nếu ta không đáp ứng thì sẽ không toàn thây mà bước ra khỏi cánh cửa này, bọn họ làm sao có thể khi dễ một tiểu nha hoàn như vậy a? Ta….. ta…. Ta chỉ có thể rưng rưng nước mắt khuất phục dưới bọn người lạm dụng quyền uy này. Chỉ hy vọng thị lực của thiếu gia không tốt, nhìn không ra sai sót gì. (Mỗ Phi: này kỳ thật đều là ngươi tự chuốc lấy phiền phức a~~~)

Ta nơm nớp lo sợ cúi đầu đem thức ăn bưng lên phòng lớn, mới vừa đặt xuống một mâm đồ ăn, chợt nghe một giọng nói có chút quen tai nói: “La lão gia, chiêu đãi không chu toàn, mời dùng thong thả…… Ân?” Không thể nào, nhanh như vậy đã phát hiện chén dĩa có vấn đề? Một chút hy vọng duy nhất của ta không phải cũng tan biến luôn rồi sao? Hiện tại lòng bàn chân có bôi dầu cũng không biết có chạy kịp không, nhìn bộ dáng sợ hãi của Vương đại trù kia, xem ra thiếu gia bọn họ mà phát giận lên, khẳng định là một trận khủng bố đây. Núi xanh còn đó, không sợ không còn củi đốt, vẫn là bảo trụ mạng nhỏ quan trọng hơn.

“Bát dĩa đã xảy ra chuyện gì, ngươi ngẩn đầu lên, giải thích rõ ràng cho ta.” Giọng nói so với lúc nãy đã thấp xuống tám độ. Ngay cả không khí chung quang cũng đều trở nên giá lạnh.

Ta vừa suy nghĩ lý do khoái thác để thoát thân, vừa chậm rãi ngẩng đầu lên, trong tíc tắc cùng thiếu gia bốn mắt chạm nhau, trong đầu ta đột nhiên trống rỗng.

Sau đó bất thình lình, ta òa lên một tiếng thét chói tai kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ: “Quỷ a!!!!!!!!!!!” theo phản xạ hất hai mâm đồ ăn trên tay về hướng mặt hắn, sau đó co chân bỏ chạy.