Tiểu Bạch Thụ Phiến Kí

Chương 3



Lạc Dương quả thực là một nơi rộng lớn a, loại địa phương nhỏ chúng ta thật sự là không thể so được a. Phồn hoa tự cẩm, khắp chốn sênh ca, nơi nơi đều là vương tôn công tử  nhẹ lay chiết phiến (quạt giấy), nơi nơi đều là oanh oanh yến yến tựa lâu vẫy tay áo đỏ, nơi nơi đều là…… nơi nơi đều là…… nơi nơi đều là kẻ lừa đảo chết tiệt lương tâm bị chó ăn, đại lừa đảo, kẻ lừa đảo hỗn đản. Trước đây vài giờ, ta còn bởi vì thật vất vả mới được thoát ly hang hùm, chạy đến thiên đường, tâm tình cực kỳ vui sướng, nên nảy ra một chút thiện tâm hiếm có, mở hành lý lấy ra một thỏi bạc cho lão khất cái nhìn qua tuổi già sức yếu, thân thể hư nhược, mắt mù tai điếc, hơn nữa lại đang dập đầu như giã tỏi, đang lúc ta ngây ngất trong khoái hoạt nhật hành nhất thiện (đi 1 ngày đường làm 1 việc tốt), lão gia hỏa nhìn qua như cách cái chết không xa này đột nhiên nhảy dựng lên, một phen đoạt lấy hành lý trong tay ta, sau đó chạy đi với tốc độ mà ta không theo kịp. Còn ta, đứng ngây người tại chỗ một lúc lâu, mới hiểu được rốt cục đã xảy ra chuyện gì, a!!!!!! Trời ơi, giữa ban ngày ban mặt, thế nhưng lại có người làm ra loại chuyện như vậy, một khi ta tóm được hắn tuyệt đối không bỏ qua cho hắn đâu. Ta tức giận cắn chặt môi, chuẩn bị co giò điên cuồng đuổi theo, nhưng mà……. Nhưng mà, ta giương mắt lên nhìn một cái, mới phát hiện, bởi vì ta từ trong đả kích phục hồi tinh thần lại lãng phí thêm một khoảng thời gian, cho nên lúc này tên hỗn đản đó đã hoàn toàn không thấy tung tích, nói cách khác, cái tên kia đã chạy mất tiêu rồi.

Lòng ta tràn đầy buồn bực, hận không thể ngửa mặt lên trời thét dài ba tiếng, ta Hàn Bạch, tự xưng là một thế hệ trọc thế giai công tử, tuy rằng từ nhỏ nhận hết ức hiếp, nhưng tự nhận là chính mình vẫn thuộc loại hình thiên tư thông minh, lại ngay lần đầu tiên một mình xuất môn, bị lừa từ đầu đến chân!!! Tất cả hành lý đem theo đều trở thành hư không, may mắn thì vẫn còn có người đồng cảm, hiện tại nhìn thấy ánh mắt của những người xung quanh, rõ ràng đều cho rằng ta là một đứa ngu ngốc mà. Nhớ đến hơn mười khối đường ngọt ngào ta chọn lựa kỹ càng trong bao hành lý, thật sự là vô cùng đau đớn a. (=_=  la lối nửa ngày, Tiểu Bạch người là đau lòng chuyện này a.)

Vấn đề hiện tại là, ta nên làm gì tiếp theo bây giờ? Trong túi hành lý ngoại trừ kẹo và y phục, cũng không có thứ gì đáng giá, nhưng chết tiệt nhất, chính là khối lệnh bài cực kỳ quan trọng, bởi vì mẫu thân sợ để trên người ta bị ta ngoạn mất, nên trân trân trọng trọng thay ta cất vào trong bọc hành lý. Hiện tại lại chứng minh một sự thật hiển nhiên “người định không bằng trời định”. Cho dù mẫu thân có khôn khéo thế nào, cũng không lường trước được sẽ phát sinh chuyện này đi. Cho nên mới nói, có đôi khi người nên hồ đồ một chút lại có lợi hơn. Bất quá hiện tại có nói gì cũng vô ích. Thứ duy nhất có thể chứng minh thân phận của ta và đến tiễn trang nhận ngân lượng đã bị ném tới một xó xỉnh nào đó ở thành Lạc Dương rồi, mà chủ nhân đáng thương của nó, cũng chính là ta, hiện tại gặp phải vấn đề lớn tiến thoái lưỡng nan.

Với tình loại tình huống hiện tại, nói theo lẽ thường, ta đương nhiên là nên lập tức về nhà, chui vào lòng mẫu thân, khóc lóc kể lể, sau đó dưới sự vỗ về của mẫu thân dần dần tiến vào mộng đẹp. thế nhưng nếu ngươi có một mẫu thân không thể dùng lẽ thường để đánh giá, vậy ngươi đương nhiên cũng không thể theo lẽ thường mà hành sự, nếu không sẽ gặp phải báo ứng. Chỉ cần nghĩ đến trước khi xuất môn đã cùng mẫu thân lập ra “khế ước sinh tử”, tuy rằng chỉ là lời nói ngoài miệng, nhưng mà ta tin chắc hai trăn phần trăm, nếu ta cứ như vậy xám xì xám xịt mò về nhà, không đoạt được mối làm ăn với Tề gia như đã hứa, ta đây không những sẽ không vì đáng thương mà nhận được chút đồng tình cùng trìu mến, ngược lại sẽ bị đám nữ nhân trong nhà kia mượn cơ hội ngoạn đến không ra nhân hình, nghĩ đến đây toàn thân ta không khỏi rùng mình. Thật là đáng sợ, ta tuyệt đối sẽ không để cho loại chuyện này phát sinh.

Nhưng mà, nếu ta không muốn bị ngoạn chết, có nghĩa là ta phải thành công nắm được mối làm ăn với Tề gia. Đừng nói Tề gia không phải gia đình bình thường, đây cũng không phải vụ làm ăn bình thường, cho dù là một gia đình bình thường, vụ làm ăn bình thường, một người không có tiền lại không thể chứng minh thân phận Hàn thếu gia của mình, tuy rằng cách ăn mặc còn ra dáng một chút, nhưng vẫn sẽ bị người ta cho là kẻ lừa đảo mà đuổi cổ thôi. Ai, tiền đồ của ta, thật sự là một mảnh mây đen mù mịt, khổ không nói nổi a. Hai phương diện này, đều là không có khả năng a. Bất quá so sánh một chút, ta vẫn còn có lựa chọn, dù sao tao ngộ sau mười bảy năm rất khắc cốt minh tâm, ngược lại, có thể Tề gia cũng còn có một chút tình người đi, ta không ôm suy nghĩ hy vọng gì nhiều.

“Rột rột rột…….” ta nhìn chằm chằm bụng mình, cho đến khi nó lại vang lên một tiếng, mới có thể xác định cái loại thanh âm bất nhã này thật sự là từ đó truyền ra, may mà không ai nghe thấy, bằng không hình tượng của ta coi như đi bị sụp đổ rồi. nhưng mà, bây giờ ta không có tiền để giái quyết vấn đề cơm no áo ấm? Không thể nào, chẳng lẽ ta phải chết đói ở trên phố Lạc Dương, kia cũng quá bi thảm. ta vô thức vuốt ve vành tai mình, đột nhiên linh quang chợt lóe, khuyên tai phỉ thúy này hẳn là cũng đáng tiền đi, hôm nay ăn ở của ta toàn bộ đều dựa vào ngươi đó.

Ta dùng ánh mắt tha thiết chăm chú nhìn quản lý cửa hiệu Thiên Nhất, hắn đang cầm khuyên tai của ta cẩn thận xem thật kỹ, sau một lúc lâu, ngẩng đầu lên, khuôn mặt thật thà che dấu tinh quang hiện ra trong đôi mắt: “Tiểu cô nương, người đang cần tiền gấp sao?” “Đúng vậy.” Vô nghĩa, không cần dùng tiền gấp ta sẽ đem cầm nó sao? Di, hắn vừa mới gọi ta là gì, quên đi, sao cũng được. “Thế chấp bao lâu?” “Ân…… ba tháng đi.” Bảo  bối, ba tháng sau ta nhất định sẽ nắm được mối làm ăn kia, chiến thắng trở về nhà, đến lúc đó ta nhất định sẽ chuộc ngươi ra. “Ngọc cũ bị rơi mất một chiếc, cầm ba tháng, được 50 lạng bạc.” tuy rằng hơi ít, bất quá cuối cùng cũng có tiền. Trước tiên đi tìm một khách điếm, ăn no nê một bữa, lại ngủ một giấc cho đã đời, chuyện tình phiền phức gì để ngày mai suy tính.