Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Chương 36: Một con chuột



"Những người này thật quá đáng! Biết rõ người là chính phi được Vương gia cưới hỏi đàng hoàng, lại đem người sai sử giống như nô tỳ. Sai sử một lần còn chưa đủ, bây giờ còn sai lần thứ hai nữa!". Đi theo Bộ Nhu Nhi ra khỏi phòng khách riêng, Tú nhi lại nhịn không được, thấp giọng kêu lên.

Khóe miệng Bộ Nhu Nhi hé ra: "Đây là cái loại cảm giác các nàng ấy vẫn tìm kiếm, gọi là quý tộc chuyên đem người khác dẫm nát dưới lòng bàn chân cao quý, lâu dần sẽ quen thôi."

"Nhưng mà, các nàng ấy thật sự là khinh người quá đáng! Các nàng ấy rõ ràng chính là không đem Vương phi người để vào mắt " Dùng sức dậm chân một cái, Tú nhi hít hít cái mũi kêu to.

"Không sao, dù sao ta cũng chưa từng đem các nàng để vào mắt."

Bộ Nhu Nhi nói nhẹ nhàng thoải mái.

"Vương phi!" Nghe nói như thế, Tú nhi vội vàng muốn chết. Nàng là đang giúp vương phi nói chuyện đó!

"Suỵt!"

Mới vừa định mở miệng, Bộ Nhu Nhi đột nhiên lại che miệng của nàng ấy.

Thân thể Tú nhi cứng đờ, phát hiện ánh mắt của nàngvương phi bắt đầu nhìn chung quanh.

‘Gì vậy?’ Theo hướng ánh mắt của nàng nhìn qua, rất nhanh, nàng thấy được —— một con mèo! Miệng còn ngậm một con chuột còn đang giãy dụa!

Bộ Nhu Nhi buông tay khỏi miệng Tú nhi, nhặt lên một hòn đá nhỏ ném về phía con mèo, rồi đuổi theo nó, dụ dỗ, ép nó phải nhả con chuột ra.

Sau đó, nàng bước tới, cầm lên cái đuôi của con chuột, nhìn nó vô lực cố gắng giẫy giụa giữa khoảng không. Khóe miệng Bộ Nhu Nhi giật giật hé ra: "Hiện tại, lại có đồ tốt cho các nàng ấy đây!"

Trời!

Nhìn thấy vậy, Tú nhi cảm giác trước mắt tối sầm! Một loại dự cảm xấu lập tức ập vào đầu. Ước chừng thời gian một nén nhang qua đi, Bộ Nhu Nhi tự tay mang theo một cái ấm trà trở lại phòng khách riêng.

"Đã để các vị đợi lâu." Trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng trước sau như một, thi lễ với mọi người xong, nàng đứng lên, “Mọi người có ai muốn uống thêm một ly trà không?".

"Ta!" Mấy vị Vương phi khác đều vội vàng giơ cao cái chén trong tay.

"Được, thỉnh chờ, ta sẽ từ từ đến." Vội vàng gật đầu, Bộ Nhu Nhi mang theo ấm trà, lần lượt đổ đầy chén của các nàng.

Khi những chiếc chén rất giá trị lại một lần nữa được làm đầy, vài vị Vương phi vội vàng bưng cái chén lên, lại giả vờ giả vịt đứng lên phẩm trà.

Bộ Nhu Nhi chỉ cười nhợt nhạt, chờ sau khi người cuối cùng uống xong hơn phân nửa nước trà, mới nhẹ nhàng lên tiếng hỏi: “Trà này, uống ngon có ngon không?"

"Ừ, trừ bỏ hương vị có chút phai nhạt, cái khác cũng không tệ lắm." Nhị Vương cố tạo cho mình phong thái nghiêm trang, gật đầu. Những người khác cũng gật đầu hùa theo.

"Vậy là tốt rồi." Bộ Nhu Nhi cũng gật đầu một cái, độ cong nơi khóe miệng của nàng ngày càng trở nên quỷ dị.

Lập tức ——

"A!"

Tay nàng bỗng nhiên đột ngột run lên không rõ lí do. ‘choang’ một tiếng, ấm trà trên tay nàng rơi xuống đất, vỡ nát thành từng mảnh. Tiếng ồn làm cho các vị Vương phi thoáng giật mình.

Tiếp ngay sau đó——

"A!"

Lại một tiếng thét chói tai nữa vang lên, nó xuất phát từ Cửu Vương phi, người ngồi gần chỗ Bộ Nhu Nhi nhất.

"Mẹ ơi, con chuột!". Vội vàng nhảy dựng lên trên ghế, nàng chỉ vào đống mảnh vỡ kia như thể cái khối màu đen vẫn còn đang ở đó, nhúc nhích. Sợ hãi thét to.

"A a a!"

Ánh mắt của mọi người trong phòng ngay lập tức bị hấp dẫn. Sắc mặt bắt đầu tái đi, liên tiếp vang lên những tiếng la hét.

"Thật là buồn nôn!"

Một tiếng bình luận vang lên, rồi nghĩ lại vừa xong, chính mình đã uống hết... uống hết...

Chịu không nổi! Vị vương phi nọ quay người sang một bên, dùng hết sức lực nôn thốc nôn tháo. Những vị vương phi khác thấy thế, lập tức cũng quay đầu đi, học theo!

"Trời ạ!"

Nhìn thấy vậy, Bộ Nhu Nhi tròn mắt, vội vàng lắc đầu: "Chuyện không liên quan đến ta, ta không biết gì hết, thật sự không biết gì hết!"

Nói xong, từng bước một lui tới cửa, tiện đà xoay người chạy luôn ——

"Người đâu! Vương gia! Cứu mạng! Xảy ra chuyện lớn!"