Tiểu Bạch Kiếm

Quyển 1 - Chương 44: Thấy rõ



Nhiều khi, chuyện tình cảm, buông bỏ so với nối lại còn dễ dàng hơn nhiều.

Cho nên Sở Thành Võ ném ra ngoài một cái lý do lại để cho Vương Phục Hưng đi giết Dương Tu Kiệt, Vương Phục Hưng gọn gàng mà linh hoạt cho ra trả lời thuyết phục, Sở Tiền Duyên chỉ cảm thấy lòng tràn đầy hạnh phúc cùng cảm động, nửa điểm không đành lòng tâm tư đều không có, nàng rất thiện lương, nhưng không có nghĩa là nàng đồng tình một cách ngu ngốc. Sở Thành Võ con đường này, rộng lớn bao nhiêu, có bao nhiêu hắc ám, chất nữ Sở Tiền Duyên, khẳng định hiểu rõ hơn so với người bình thường rất nhiều. Sự thật trong cái thế giới chỉ cần tồn tại một lời không hợp kiền có thể xảy ra đầu rơi máu chảy, nhưng đại Hoa Đình từng vong tròn luẩn quẩn, mỗi ngày đều sẽ phát sinh đủ loại xung đột, không có ai sẽ cho rằng trầm thi sông Hoàng Phổ là câu nói vui đùa. Đối với thúc thúc của mình mà nói, người khác chết đi, có lẽ thật không phải là cái đại sự gì, nàng như là đã đem Dương Tu Kiệt trở thành bình thường người xa lạ, dĩ nhiên sẽ không quan tâm tới sống chết của hắn như thế nào.

Để cho Sở Tiền Duyên cảm động ngoài ý muốn nhất chính là, nam nhân bên người thoạt nhìn vô cùng thiện lương, chỉ hơi lạnh lùng một chút lại tiếp nhận nhiệm vụ này, mà hơn nữa lại là vì nàng. Sở Tiền Duyên lo lắng một chút, rất đáng yêu thì thầm một câu: “Giết người là muốn đền mạng đấy.”

“Hắn dám tiếp, xảy ra chuyện, ta liền có biện pháp giúp hắn áp xuống tới.”

Sở Thành Võ nhẹ giọng cười nói, khóe miệng đường cong tuy rằng không phải rất rõ ràng, nhưng so với vừa rồi, đã chân thành hơn rất nhiều, thế cho nên hắn bắt đầu có sự thưởng thức nhất định đối với người nam nhân trẻ tuổi này. Vừa rồi một câu nói kia, thật sự là không hề giống kẻ sau này có thể làm bạch nhãn lang nói ra được, Sở Thành Võ nội tâm hơi chút buông lỏng rồi một tia, lại không biểu hiện ra ngoài, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đứng lên nói: “Vậy ta chờ tin tức của ngươi, thời gian không còn sớm, Tiền Duyên, chúng ta về trước đi.”

Sở Tiền Duyên ồ một tiếng, vẫn chưa thỏa mãn.

Vương Phục Hưng dáng tươi cười sáng lạn, nhéo nhéo tay nhỏ bé của nàng nói: “Nghỉ ngơi sớm một chút.”

Sở Tiền Duyên cùng Sở Thành Võ rời đi trước, quán ăn tuy rằng hòa hợp nhưng thủy chung tồn tại một tia quỷ dị lập tức biến mất vô ảnh vô tung, rất rõ ràng thấy, Vương Phục Hưng huynh đệ ba người đều buông lỏng không ít.

Hổ Tử người cho Dương Tu Kiệt một cái tát, nhìn thoáng qua tiền lương của mình mấy hôm, đặc biệt vui vẻ nhếch môi, lại hướng phía lão bản đã muốn một két bia. Vốn khoảng thời gian này có lẽ lão bản đã thu dọn hàng nhưng lòng mang chút sợ hãi, đơn giản nếu hắn tiễn khách, chỉ sợ một màn ban nãy lại diễn ra, hơn nữa nạn nhân lại có thể là hắn. Cho nên hắn cho rằng ba người là ba vị công tử ca có bối cảnh, thầm nghĩ mình phải cẩn thận hầu hạ từng ly từng tý một.

Vương Phục Hưng rút ra một chai bia, lần này liền ly đều không cần rồi, giơ cao chai bia lên, cười nói: “Uống.”

Ban đêm, nội tâm có hơi khó khăn trắc trở Sở Tiền Duyên ngồi vào chiếc xe cấp độ S của thúc thúc nàng, trực tiếp chạy nhanh hướng Thanh Vân khu biệt thự, đến thời điểm thật cao hứng Sở Tiền Duyên thần kỳ trầm mặc xuống, mắt to nhìn chằm chằm vào phía trước con đường được đèn xe chiếu sáng, suy nghĩ xuất thần.

“Đang suy nghĩ gì? Nha đầu, ngươi kỳ thật không cần để ý những thứ này, xã hội này, vô luận như thế nào phát triển, kẻ tiểu nhân đều giống nhau, cũng không thể nào triệt để ngăn chặn, có ít kẻ không biết xấu hổ là gì, so với bảo trì rụt rè còn muốn yên tâm thoải mái, không đáng vì bọn họ tức giận.”

Sở Thành Võ lái xe cười nói, hắn đối mặt Sở Tiền Duyên, thậm chí so với Vương Phục Hưng còn có thể khắc chế, muốn hút thuốc, thậm chí đã lấy ra một bao thuốc lá để bên cạnh, nhưng hiện tại chất nữ đang ngồi trong xe, chỉ có thể nhịn hạ ý nghĩ này. Nha đầu kia trong nhà là tuyệt đối công chúa, từ lão gia tử cho đến đồng lứa các huynh đệ của Sở Thành Võ, mỗi người đều sủng ái che chở lấy, bằng không thì dựa theo vị đại thúc này lòng dạ, quả quyết sẽ không bởi vì Dương Tu Kiệt xúc phạm cháu gái hắn hai câu mà động sát cơ, chỉ dựa vào điểm này cũng đủ để chứng minh hắn đối với Sở Tiền Duyên sủng ái đến mức nào.

“Thúc thúc, nếu như hắn thật sự xảy ra chuyện, ngươi có thể bảo trụ hắn sao?”

Sở Tiền Duyên nhẹ giọng hỏi, có chút nghi hoặc, nói cho cùng, vẫn còn là lo lắng Vương Phục Hưng sau khi giết người sẽ dẫn phát ra hậu quả gì. Dương Tu Kiệt gia tộc tại Kim Lăng tuyệt đối không phải là cửa nhỏ nhà nghèo, nam nhân năm đó bị Sở Thành Võ cắt đứt hai chân duổi ra khỏi Hoa Đình, coi như là có mấy năm đã có thể đông sơn tái khởi, phương diện tâm kế coi như không chê vào đâu được, hôm nay tuyệt đối là một trong những thế lực Kim Lăng thế giới ngầm khó chơi nhất, mà người Vương Phục Hưng muốn giết là nhi tử của hắn, sự tình một khi gây ra, nhất định có thể xung đột ra tương đối gay gắt, đến lúc đó Vương Phục Hưng kẹp ở giữa, thật sự có thể toàn thân trở ra rồi hả?

“Yên tâm đi, Dương Đông Hổ những năm này cắm rễ tại Kim Lăng, nhìn tuy phong quang, nhưng cũng không phải một nhà độc đại, bằng không thì dựa theo tính tình của hắn, Đông Sơn tái khởi sau đó nhất định sẽ trả thù ta, nhưng hắn ẩn nhẫn rồi nhiều năm như vậy là vì cái gì? Nhớ kỹ năm đó chúng ta cùng một chỗ vào sinh ra tử mấy huynh đệ với nhau? Lời này nói ra, chính hắn đều xấu hổ, nói cho cùng, vẫn bị Kim Lăng mấy người kiềm chế chặt chẽ, con của hắn chết rồi, ta ngược lại là ước gì hắn cùng ta dốc sức liều mạng, đến lúc đó vừa vặn cùng Kim Lăng mấy cái lão hồ ly nội ứng ngoại hợp đem hắn phế đi, chỉ sợ hắn không dám thôi. Về phần Vương Phục Hưng, tiểu tử này là người thông minh, hắn làm việc ta yên tâm, không để lại đầu mối gì đâu.”

Sở Thành Võ ấm giọng cười nói, quay đầu Thấy Sở Tiền Duyên vẫn là một bộ mặt không tin tưởng biểu lộ, một hồi đau đầu, vươn tay xoa xoa cái đầu nhỏ của chất nữ, bất đắc dĩ nói: “Thúc cho ngươi lập quân lệnh trạng, cam đoan hắn không có việc gì, cái này hài lòng chưa?”

Sở Tiền Duyên một chút cũng không thục nữ liếc mắt, biểu lộ nhẹ nhõm đi rất nhiêu.

“Vương Phục Hưng năng lực làm việc xác thực rất tốt, nha đầu, ngươi bây giờ cùng hắn cùng một chỗ, ta nói cái gì ngươi đoán chừng đều nghe không vào, nhưng có mấy lời, ta còn là hy vọng ngươi nhớ kỹ, nữ nhân cả đời muốn trải qua sự tình rất nhiều, nhưng khó khăn nhất, không phải lớn lên, cũng không phải làm cho mình trở nên xinh đẹp có khí chất, dùng nhà của chúng ta điều kiện mà nói, ngươi càng không cần lo lắng các loại vấn đề áp lực của công việc kiếm tiền, khó khăn nhất là cái gì, còn không phải lựa chọn hạnh phúc của mình sao? Hạnh phúc cùng vui vẻ là hai cái có thể xa vời, ngươi muốn vui vẻ, thúc thúc có thể có một trăm loại biện pháp đến dỗ dành ngươi trêu chọc ngươi, nhưng sau này ngươi có thể hay không hạnh phúc an ổn, đây đều là lựa chọn của chính ngươi, chỉ dựa vào chính ngươi mà thôi. Vương Phục Hưng đúng là một người trẻ tuổi rất không tệ, nhưng thật sự thích hợp ngươi sao? Ngươi nói không chính xác, ta cũng nói không chính xác, các ngươi có thể chậm rãi tiếp xúc, nhưng có một số việc, nhất định phải thận trọng, ngươi minh bạch ý của ta sao?”

Sở Thành Võ ý vị thâm trường nói, tận lực lại để cho chính mình nói chuyện uyển chuyển một ít, hắn là thực không thể trêu vào bà cô nhỏ bênh cạnh này, mấy ngày nay mỗi lần nói tới Vương Phục Hưng, chỉ cần vừa nói hắn không tốt, nha đầu kia giống như con mèo bị dẫm lên đuôi, giương nanh múa vuốt, Sở Thành Võ đã triệt để không có cách.

Lần này Sở Tiền Duyên biểu hiện tương đối bình tĩnh, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Trong nội tâm của ta sẽ có chừng mực mà.”

Sở Thành Võ không nói thêm lời nào, tới gần Mây Xanh biệt thự, tốc độ xe càng thêm chậm chạp.

Sở Tiền Duyên nhìn ngoài cửa sổ, trầm mặc không nói, bên tai hai câu nói qua lại luân chuyển.

“Ta sẽ giết người, ngọc đá cùng tan.”

“Tiền Duyên là nữ nhân của ta, như thế, giết liền giết.”

Sở Tiền Duyên rất khẳng định, hai câu này, xa xa so với câu nói mà nam nhân nào cũng teo ở cửa miệng I love you đáng giá hơn nhiều lần, tối thiểu nàng sẽ không quên.

“Cùng Dương Tu Kiệt, đó là mắt ta bị mù, nhưng lúc này đây, ta phân biệt được rất rõ ràng, thật sư!”

Sở Tiền Duyên thì thào lẩm bẩm, ngữ khí kiên định.

Sở Thành Võ trầm mặc trong im lặng, lái ô tô thẳng vào đại môn Mây Xanh biệt thự.