Tiểu Bạch Kiếm

Quyển 1 - Chương 15: Kẻ có tiền



Hơn tám giờ, Tại khách sạn Khải Duyệt tổ chức tiệc, nghe nói ngư long hỗn tạp, hạng người nào cũng có. Hạ Thẫm Vi cố ý lại mang theo hai gã hộ vệ, hết thảy cũng là vì lý do an toàn, dù sao Vương Phục Hưng đồng chí có thần thông quảng đại như thế nào, cũng không phải là vạn năng có thể ứng phó đối với mọi cục diện. Chỉ mang theo hai người, đối với Vương Phục Hưng đã là tin tưởng tuyệt đối rồi. Sự an nguy của Hạ Thẫm Vi, tuyệt đối đáng tiền. Trên thực tế nàng từ Kinh Thành tới đây, Hạ gia gia tộc cũng trang bị một đội hộ vệ có tố chất không thua kém gì Đường gia hộ vệ cả. Nhưng đêm nay trong trường hợp này, Hạ Thẫm Vi lại chỉ đem tới hai người đội trưởng và đội phó trong đội ngũ hộ vệ, vốn là hai người có võ công cao cường cùng trung thành nhất đối với Hạ gia. Vẫn là Vương Phục Hưng đồng chí lái chiếc Audi R8, mặt khác hai hộ vệ kia lái chiếc Passat rất bình thường, bất động thanh sắc theo ở phía sau.

Vương Phục Hưng đối với chuyện này không có một chút dị nghị. Hộ vệ, nhất là làm hộ vệ kẻ có tiền, chính là treo đầu trên lưng quần mà kiếm sống, tính nguy hiểm cực kỳ cao. Nếu như làm hộ vệ cho kẻ có tiền, lại còn là mỹ nữ, tính nguy hiểm càng cao hơn, dù sao cũng là mỹ nữ, ngoại trừ công tác bảo vệ thông thường còn phải đối mặt với vô số kẻ có tâm tư trêu hoa ghẹo nguyệt, mà trong số đó có không ít kẻ có tiền, có quyền, hoặc có cả hai thứ. Không cẩn thận đắc tội thì chết lúc nào cũng không thể biết được. Vương Phục Hưng còn thầm ước, giá mà Hạ Thẫm Vi cũng giống như Đường Yên Ninh phô trương một đoàn xe siêu cấp, dùng mấy chục tên bộ đội đặc chủng xuất ngũ làm hộ vệ, từng lớp bảo vệ trùng điệp, mình thì yên phận làm lái xe, chuyện gì cũng không cần phải quan tâm thì thật tốt.

Hạ Thẫm Vi đang ngồi ở ghế sau chiếc Audi R8 cùng Sở Tiền Duyên bàn luận về nội dung buổi yến tiệc tối nay, thanh âm không lớn không nhỏ. Đoán chừng là muốn nói cho Vương Phục Hưng nghe, về cơ bản cũng chỉ có bốn chữ là lôi kéo nhân tâm. Hoa Đình xác thực rất lớn, nhưng những năm gần đây thế cục tương đối ổn định, có xảy ra việc gì làm người khác đỏ mắt vì lợi nhuận, cũng đều bị mấy tập đoàn lớn thế như mặt trời ban trưa chia đều, rất ít khi lao ra được một cái hắc mã. Cho nên một đám nhân sỹ thành công tụ hội, ngoại trừ một số ích lợi nhỏ bên ngoài, nam nhân trò chuyện cùng nữ nhân, nữ nhân trò chuyện cùng nam nhân chính là việc tối cơ sở trong bữa tiệc tối nay.

Chủ sự của bữa tiệc tối nay tên gọi là Hàn Quốc Mạnh. Cách đây mấy năm, lúc mấy vị giàu nhất hoa Đình sụp đổ do một sự việc không tốt của chính trị, một số thế lực khác lại có thể nói là như diều gặp gió, bùng lên một cách mạn mẽ. Hàn Quốc Mạnh chính là một trong những nhân vật xuất sắc nhất.. Tài sản của hắn hiện tại có thể lên đến mấy trăm ức. cũng coi như là một nhà đại tài phú ở Hoa Đình, tuy không thể so sánh với phú hào ở Bắc Kinh, nhưng cũng đủ để có được một mảng lớn giang sơn rồi. Nói một cách khác, nếu như một tiểu nhân vật mà bày tiệc, thì sao có thể mời được gót sen của hạ Thẫm Vi đến dự tiệc cơ chứ.

Vương Phục Hưng bất động thanh sắc lái xe, âm thầm bĩu môi, hắn đối với bản thân của mình luôn luôn rõ ràng. Hiện tại hắn không có khả năng đem Hoa Đình quấy lên long trời lở đất, vì vậy nên trung thực làm trong trách nhiệm lái xe hộ vệ của mình. Hắn đối với lời nói của Hạ Thẫm Vi không có nhiều hứng thú. Sự an toàn của hai nữ nhân sau lưng mới là mối quan tâm lớn nhất của hắn lúc này.

Khải Việt khách sạn, tầng chín, thương vụ đại sảnh.

Tuyệt đối kinh diễm xuất hiện!

Một bỗ lễ phục màu đen làm hiện rõ dáng người lung linh của hạ Thẫm Vi, cùng một thân lễ phục màu lam nhạt thanh lịch của Sở Tiền Duyên đứng ở cửa thương vụ đại sảnh.

Sáng rọi chói mắt, quá chói mắt.

Hạ Thẫm Vi đến rõ ràng rất oanh động, đầu tiên bởi vì dung mạo vô cùng động nhân của nàng, về phần thứ hai, gần đây Hoa Đình vẫn luôn lưu truyền về hai vị thiên chi kiều nữ luôn tranh đấu với nhau. Hoa Đình đến Bắc Kinh khoảng cách địa lý cũng không tính là ngắn, nhưng chính trị và tiền tài khoảng cách cũng rất gần, Đường gia Hạ gia đại tiểu thư, có ít người tự nhiên sẽ không lạ lẫm. Hạ Thẫm Vi mới vừa gia nhập yến hội đại sảnh, chung quanh bầu không khí liền lập tức có biến hoá kỳ lạ, vậy mà xuất hiện ngắn ngủi yên tĩnh.

Vương Phục Hưng đồng chí không kịp cảm khái, có chút nheo mắt lại, quét mắt qua toàn bộ đại sảnh một vòng, không có phát hiện Đường Yên Ninh bóng dáng, hơi nhíu mày, biểu lộ bình thản.

Một người trung niên đang nói chuyện với một đám người liền đi tới, mặt mũi chân thành không có nửa điểm sơ hở, hào sảng cười nói: “Nguyên bản không nghĩ Hạ tiểu thư có thời gian rảnh rỗi, cái kia thiếp mời, cũng chỉ mang một điểm hi vọng mà thôi, không nghĩ tới Hạ tiểu thư thật sự sẽ đại giá quang lâm, hoan nghênh hoan nghênh, nếu chiêu đãi có gì không chu toàn, mong Hạ tiểu thư bỏ quá cho.”

Hạ Thẫm Vi ánh mắt hơi có chút phản cảm, bất động thanh sắc nhìn vị này đang đi tới gần mình. Người này tại Hoa Đình giới kinh doanh có tên gọi là “ Sài lang”. Nàng chậm rãi lộ ra nụ mỉm, đưa tay ra bắt tay với hắn, nhàn nhạt cười nói: “Hàn tiên sinh khách khí, ngài ở kinh thành có hai lần đại thủ bút, ta sớm đã nghe danh nay mới có dịp gặp mặt.”

Nàng kéo Sở Tiền Duyên qua, sau đó chỉ chỉ Vương Phục Hưng, tiếp tục nói: “Đây là biểu muội của, về phần vị này, Vương Phục Hưng.”

Không có lộ ra thân phận vủa Vương Phục Hưng, vvẻn vẹn chỉ báo ra một cái tên, cũng vì nghĩ cho Vương Phục Hưng. Hàn Quốc Mạnh khuôn mặt tươi cười cứng đờ, cảm thấy người đi cùng Hạ Thẫm Vi có thể có bối cảnh không bình thường, vươn tay, cùng Vương Phục Hưng bắt tay, tự giới thiệu mình: “Hàn Quốc Mạnh, người sáng lập quy đầu tư Thiên Sứ ngân sách.”

Vương Phục Hưng từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên cùng nhiều nhân vật phong vân đứng chung một chỗ, đồ nhà quê không có nửa điểm kiêu ngạo, cùng Hàn Quốc mạnh mẽ bắt tay, cảm giác đầu tiên chính là tay của người đàn ông này rất mềm, dường như không có chút xương cốt nào, cảm giác như cầm tay đàn bà. Hắn cho rằng nhân sĩ thành công thì quanh người sẽ có không ít đặc điểm nhận dạng, nhưng từ khi thấy Hàn Quốc Mạnh, triệt để cải biến ý tưởng, aai có thể nghĩ một đại thúc tướng mạo xấu xí lại là một trong những người ở Hoa Đình có tiếng là tàn nhẫn với đối thủ trên thương trường?

Người thực không nhìn tướng mạo a.

Vương Phục Hưng có chút cảm khái, vô thức rút ra một điếu thuốc châm lửa, lại đưa cho Hàn Quốc Mạnh một điếu.

Sống đến bây giờ đã hơn năm mươi năm trên cuộc đơi, Hàn Quốc Mạnh sớm đã rèn được bản lãnh như hồ ly tinh. Vội vàng thoáng nhìn, chỉ nhớ rõ người trẻ tuổi kia cũng không có chút nào là giả bộ. Thấy cái thằng này đưa tới thuốc lá, lại càng sững sờ, là loại thuốc lá song hỷ bày đồng một bao rẻ mạt nhất?

Chậc chậc, quả là người trẻ tuổi thẳng thắn. Mang loại thuốc này tới bữa tiệc xa hoa của mình tổ chức, khó hiểu quá? Mình bao lâu chưa từng thấy loại người cực phẩm như thế này?

Hàn Quốc Mạnh cười tủm tỉm nhận lấy, dùng cái bật lửa Zippo có giá trị gấp cả ngàn lần gói thuốc của Vương Phục hung để châm lửa, hít sâu một cái, cũng không có nữa điểm cảm giác khó chịu, cùng Vương Phục Hưng gật gật đầu, lại cùng Hạ Thẫm Vi cùng Sở Tiền Duyên hai người hàn huyên vài câu, lúc này mới xin lỗi rời đi.

Thậm chí đến cuối cùng, lúc hắn rời đi, trên ngón tay vẫn còn kẹp một điếu song hỷ giá bảy đồng bán ngoài chợ.

“Thế nào, những người ở đây không phải so với kiến thức ngươi học trong đại học còn cao hơn một ít, cảm thấy bị uy hiếp a?” Sở Tiền Duyên đi bên cạnh Vương Phục Hưng, không để ý đến mùi thuốc lá, cười trêu ghẹo nói. Lúc nàng cười đôi mắt không tự chủ được híp thành hình trăng lưỡi niềm, bên má giống như hạ Thẫm Vi hiện lên một núm dồng tiền, vô cùng quyến rũ. Vương Phục Hưng âm thầm so sánh, than thầm:” quả là mỹ nữ, nhìn thôi cũng đã thấy xung quanh đẹp lên không ít.”

Hắn cười khổ, cũng không phải lúng túng, hít một hơi thuốc lá, gật gật đầu, ăn ngay nói thật nói: “Đến trường ta đã biết, ta tiếp xúc đều là những người trẻ tuổi tinh anh, mà ở đây một đám đại thúc, đã sớm đều công thành danh toại rồi, kỳ thật hai loại người này, cũng không có gì khác biệt, chẳng qua là chỉ chênh lệch về thời gian mà thôi.”

Sở Tiền Duyên nhẹ giọng ừ một tiếng, theo bản năng thốt lên: “Ngươi cùng bọn họ cũng chỉ là chênh lệch về thời gian mà thôi, ngươi hãy cố lên.”

Vương Phục Hưng đồng chí vô liêm sỉ gật đầu chấp nhận.

“Tiền Duyên, chúng ta qua bên kia, loại yến hội này tuy rằng không có ý nghĩa gì to lớn lắm, nhưng quen biết thêm một số người, chung quy lại vẫn tốt.” Hạ Thẫm Vi mở miệng cười nói, chỉ chỉ vào một góc đại sảnh, tuy rằng vẫn có vài tên nam nhân lảng vảng, nhưng chủ yếu là nữ nhân.

Vương Phục Hưng sờ sờ mũi, bất đắc dĩ nói: “Ta làm sao bây giờ?”

“Yên tâm đi, ngươi sẽ không cô đơn lạnh lẽo đâu, tìm một chỗ ngồi xuống, tự nhiên sẽ có người đến tìm ngươi nói chuyện.” Hạ Thẫm Vi tự tin cười nói, cùng Sở Tiền Duyên chớp chớp con mắt, lôi kéo nàng đi.

Vương Phục Hưng do dự ngồi xuống, chung quy là vẫn không đuổi theo hai nàng, hai họ vệ của Hạ Thẫm Vi mang đến sớm đã trà trộn vào trong đám người dự tiêc, có thêm mình ở đây chắc sự an toàn của các nàng không thành vấn đề.

Quả nhiên, Hạ Thẫm Vi nói cũng không sai, các nàng vừa mới rời đi, đã có người chủ động đi tới cùng Vương Phục Hưng khách sáo hàn huyên, nam nữ đều có. Qua cách nói chuyện, đều mang theo một hương vị như quen thuộc đã lâu. Trong số này không thiếu những tiểu phú bà, nhưng phần lớn là những kẻ thành đạt muốn lôi kéo chút quan hệ với Hạ Thẫm Vi mà đến nói chuyện với Vương Phục Hưng. Hỏi dăm câu ba điều không tránh khỏi lại tìm đến hạ Thẫm Vi sự tình, quanh quanh cũng chỉ là muốn nhận biết hay nhờ vả chút chuyên. Vương Phục Hưng cũng không nói gì, chỉ cười cười nâng chén lên.

Rút cuộc ý thức được tấm biển hiệu vàng mang tên hạ Thẫm Vi chính là thứ mang lại phiền phức cho bản thân mình, Vương Phục hung cũng chỉ biết thầm cười khổ, dnah thiếp đã cầm đầy trong hai bàn tay. Trong đó lại có vài phú bà ánh mắt khiêu khích hắn, nhưng chỉ điểm tới là dừng. YY trong tiểu thuyết có tình huống nữ nhân gặp nam nhân chỉ càn nói vài câu đã có thể lên giường, thế nhưng đây là thế giới hiện thực. Càng có tiền lại càng cao quý, cao quý đại biểu cái gì? Không thể không tôn trọng quá, rất đơn giản định nghĩa, chuyện kia sẽ không thể xảy ra. Vương Phục Hưng đồng chí tự nhận cũng không có cái kia vận khí gặp gỡ.

Tìm được một khe hở, Vương Phục hung vội vàng đứng lên hướng quầy bar đi tới, từ bên cạnh nhân viên phục vụ cầm một ly vnag trắng lên, nhấp một hớp thấm thấm cổ họng, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Lần đầu tiên lâm vào tình cảnh này thật sự là có chút không thể thích ứng. Hắn liền lúc uống hết ba ly rượu vang, quay qua nhìn nhân viên phục vụ cười vô cùng tươi, lời cảm ơn xuất phát từ tận đáy lòng.

Nhân viên phục vụ nam có tướng mạo khí chất khá là tốt, chỉ nhẹ gật đầu rồi chạy trối chết, đi ra rất xa mới thì thào tự nói một câu: “Nhân yêu ư, đáng sợ quá!”

Vương Phục Hưng tìm một nơi không có ai chú ý ngồi xuống, nhìn vòng người đang vây quanh Hạ Thẫm Vi và Sở Tiền Duyên, thấy hai nàng vẫn vô tư cười nói, tỏng lòng có chút thán phục, có chút hâm mộ, giao tiếp xã giao loại này, ngoại trừ bản thân có đủ thực lực ra, còn phải vô cùng khéo léo. Hạ Thẫm Vi là một nhân tài kiệt xuất, bất luận trong tình huống nào nói chuyện cũng làm cho người ta như được tắm mát trong gió xuân, đối lập với sự lãnh ngạo vô cùng của Đường Yên Ninh.

Thật sự là băng hỏa lưỡng trọng thiên hay sao?

Vương Phục Hưng cảm thấy suy nghĩ hơi xa, dùng sức lắc đầu, đem hình ảnh vừa hình thành trong đầu xua đi, tờ ơ lạnh nhạt nhìn mợi người trong yến hôi..

Hạ Thẫm Vi đã từng nói qua, kẻ có tiền dù cho có ít, cũng là một quần thể, mà quần thể này lại không ngừng lớn mạnh, cho dù một số kẻ có sảy chân một chút, vẫn có vô số người phấn đấu liều mạng đi lên.

Đó chính là thế giới hiện nay, cho nên con người mới không ngừng được sinh ra, càng về sau lại càng dối trá, giả tạo hơ trước.

Rất phức tạp suy nghĩ, nhưng thực ra đọa lý trong đó lại rất đơn giản. Đôi khi chỉ là vì ta có tiền mà thôi.

Vương Phục Hưng từ trong túi tiền sờ ra một quả nhất nguyên tiền xu, khẽ búng nó lên không trung, đợi một chút nó rơi vào lòng bàn tay. Hắn nắm chạt lấy nó, cười tự giễu: “Gia cũng là có tiền người a.”