Tiểu Bạch Kiếm

Quyển 1 - Chương 12: Tốt



Tại Thành Đình hội làm ra một phen uy phong, Vương Phục Hưng đồng chí rời đi rất nhanh, trong nội tâm có lo lắng gì nhiều. nhưng cũng không có bao nhiêu sung sướng, hơn nữa vẻ mặt bình tĩnh trước sau như một của hắn cũng không còn. Nghe những lời cay nghiệt cùng kiêu ngạo của Đường Yên Ninh, hắn thực sự muốn đem mấy tên hộ vệ kia toàn bộ tiêu diệt cho hả giận. Nhưng giết người là phải đền mạng, hắn chỉ là một tên tiểu nhân vật nho nhỏ, có cái gì vốn liếng đi theo người khác chơi trò hung ác hay sao? Ra tay đả thương người, không sao, chỉ cần không xảy ra tai nạn chết người, tất cả đều trong phạm vi có thể khống chế, có Đường Yên Ninh, mặc kệ nàng có muốn hay không, cũng phải cắn răng mà thu thập hậu quả cho hắn. Bất quá náo nhiệt chán chê, Vương Phục Hưng cũng tính trở về nhà hưởng thụ không khí ở nhà một chút.

Đại Hoa Đình, mưa to đêm, tiếng sấm vang rền.

Vương Phục Hưng đi dọc theo con đường yên tĩnh chỉ có tiếng mưa. Vết máu trên người đã bị mưa cọ rửa, thật sự là cơn mưa đúng lúc. Nước mưa rơi trên người, cho Vương Phục Hưng có cảm giác tâm linh cũng được gột rửa. Ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời đêm tràn đầy mưa gió, hắn đột nhiên có chút tự giễu, mọi nhà đều đông đủ, ấm áp, nhà của hắn, gia tộc của hắn, hai mươi năm trước cái kia ở kinh thành huy hoàng đến mức tận cùng gia tộc ầm ầm sụp đổ, vẻn vẹn lưu lại một dòng họ sa sút Vương gia. Muốn khôi phục lại như cũ, không phải chỉ là một chữ khó mà thôi, trừ phi có nghịch thiên đại khí vận, bằng không thì coi như là thuận buồm xuôi gió xuôi dòng, cũng phải mấy đời người cố gắng mới có thể có chút hi vọng.

Năm năm tuổi, Vương Phục Hưng đi theo gia gia cha mẹ đi vào Hoa Đình, trong ấn tượng đứa bé lúc ấy đang được sinh hoạt trong lầu vàng gác tía, nhung lụa gấp hoa đột nhiên trở thành nhà nhỏ bê tông, tầng trệt oi bức. Lúc ấy Vương Phục Hưng cong nhỏ, không cảm giác thấy sự chênh lệch quá độ, chỉ có điều rất mẫn cảm phát giác dĩ vãng trong suy nghĩ cho tới bây giờ đều cái eo thẳng tắp gia gia lưng có chút uốn lượn, tựa hồ già đi không ít. Mười ba tuổi năm đó, mặc dù không có gia thế hiển hách nhưng gia đình vẫn ấm cúng thuận hòa. Bởi vì Vương Phục Ngữ sinh ra, mẫu thân qua đời, phụ thân sau một năm cũng ra đi mãi mãi, thêm một gia gia già nua, ông cháu ba người sinh hoạt cơ cực vô cùng. Cũng chính là một năm kia, bị bạn học trào phúng hắn không cha không mẹ,hài tử họ Vương quyết tâm đổi tên là Vương Phục Hưng. Hài tử mờ mịt không rõ bước tiến trong tương lại, rút cuộc cũng đã tìm được mục tiêu của đời mình. Bắt đầu liều mạng, gian khổ mà kiên trì, cuối cùng đỗ vào Hoa Thanh đại học bằng một điểm số khoa trương. Ý nghĩ của hắn thủy chung vô cùng tinh thuần, cho rằng phục hưng gia tộc quá mức xa xôi, chỉ tính toán làm sao để cho gia gia được hạnh phúc lúc tuổi già, đệ đệ được sống tử tế, không phải lo ai bắt nạt hay khinh bỉ. Rồi gia gia hắn từ nhỏ đến lớn cũng bỏ hắn mà đi, chỉ còn lại có hắn và một đệ đệ sáu tuổi, Vương gia cực hạn huy hoàng sau đó suy bại toàn bộ đều đặt ở trên người hắn. Hắn tư cách oán trời trách đất cũng đều không có, cố gắng nhẫn nhịn phấn đấu. Rút cuộc hắn cũng gặp được nữ hài của đời hắn, cuộc sống lần nữa có thêm nguồn sống mới. Vậy mà sau khi hắn tốt nghiệp một năm, nữ hài đó cũng rời ra hắn. Gọn gàng mà linh hoạt, thậm chí ngay cả một câu gặp lại cũng không có nói. Loại này dày vò, không có tự mình trải qua mà nói, ai có thể nhận thức?

Sinh hoạt khổ, nhưng không có rất khổ, chỉ có càng khổ.

Từ một khắc này bắt đầu, Vương Phục Hưng mới tự nói với mình, hắn có khả năng tín ngưỡng đấy, đầu có chính mình.

Một người, cũng nên có tín ngưỡng, mới có thể kiên trì sinh tồn, tín ngưỡng không gì phá nổi, người liền đánh đâu thắng đó.

Một người nếu thật cường đại, thường thường là không sợ hết thảy.

Hai đạo ánh sáng chiếu thẳng vào người Vương Phục Hưng, một chiếc Audi R8 trực tiếp dừng ở bên người Vương Phục Hưng, đèn xe mở rộng ra, thân xe màu đỏ tươi trong cơm nưa hình thành một thứ như mờ mờ ảo ảo.

Vương Phục Hưng dừng bước lại, theo bản năng quay đầu lại, ánh mắt bình thản, nhìn chiếc xe thể thao đắt tiền đỗ bên cạnh, ánh mắt bình tĩnh không biểu lộ gì.

Audi R8 cửa sổ xe chậm rãi mở ra, một gương mặt xinh đẹp mới gặp không lâu ở quán bar xuất hiện trước mặt Vương Phục Hưng, Hạ Thẫm Vi nhìn Vương Phục Hưng, ánh mắt cổ quái, khóe miệng lại một chút không vui vẻ, hô lên một tiếng: “Này, lên xe.”

Vương Phục Hưng đồng chí sửng sốt một chút, quả thật liền không chú ý mình một thân nước mưa bò lên xe, nửa điểm phong độ cũng không có. Hiện tại hắn cũng suy nghĩ đủ rồi, dù sao mới vừa rồi bị Đường Yên Ninh làm nhục một lần, hiện tại nếu như cô nàng Hạ Thẫm Vi này cũng muốn làm nhục hắn một lần nữa, bất kể là thân thể hay vẫn là tâm linh, hắn đều sẽ không bùng nổ hư vừa nãy.

Hạ Thẫm Vi nhẹ giọng cười yếu ớt, cô gái như vậy, coi như không có trang điểm, cũng là một giai nhân khuynh thành khuynh quốc, tối thiểu cũng có bảy tám phần hại nước hại dân trình độ, khi nàng cười rộ lên, trên gò má có một cái núm đồng tiền như ẩn như hiện, tại nơi gió thét mưa gào này làm ấm áp lên hẳn.

Nàng khéo hiểu lòng người từ trong xe lấy ra một chiếu khan sạch sẽ, đưa cho Vương Phục Hưng, sau đó phối hợp lái xe.

Vương Phục Hưng nhẹ giọng nói cám ơn, nhận lấy xoa xoa tóc, không có ngu ngốc hỏi muốn đi đâu, nếu như đã lên xe, đi đâu không phải chuyện quan trọng, chậm rãi đem đầu tóc lau khô. Vương Phục Hưng suy nghĩ một chút, cũng không có ý dịnh trả lại cái khan cho Hạ Thẫm Vi, nhét vào trong túi áo khoác, mới mở miệng, thản nhiên nói: “Ngươi đều thấy được?”

Hạ Thẫm Vi sững sờ, tựa hồ không nghĩ ra rằng hắn lại có thể trực tiếp như vậy, vừa nói liện đi trực tiếp vào vấn đề, không vòng vo tam quốc. Nàng liếc khẽ Vương Phục Hưng, nhẹ gật đầu, khóe miệng có chút nhếch lên, mang theo vài phần trêu tức, cũng không làm cho người khác sinh ra ác cảm, biểu lộ nhẹ nhàng, cười nhẹ hỏi một câu: “Bị người ta cường ngạnh từ hôn cảm giác như thế nào?”

Vương Phục Hưng đồng chí cũng không có giả tạo cười to một câu ói không sao. Nếu như hắn đầy đủ ẩn nhẫn mà nói, sự kiện lúc trước, quả quyết sẽ không xảy ra xung dột, nam nhân thế giới, tín ngưỡng cùng tôn nghiêm, không thể bị xâm phạm. Hắn nhàn nhạt cười cười, bình tĩnh nói: “Bình thường, suy bụng ta ra bụng người, nếu như ta là Đường Yên Ninh, khẳng định cũng sẽ không lựa chọn một kẻ không có gì như ta làm trượng phu, vô luận đướng ở trê lập trường như thế nào, từ hôn dường như là tất nhiên.”

Hạ Thẫm Vi nhếch miệng, hai bên má lại hiện lên cái núm đồng tiền chết người, nàng nắm tay lái, nhẹ giọng cảm khái nói: “Vương gia, đã từng huy hoàng như thế nào, đã từng là một cái đại thụ che trời như thế nào.”

Vương Phục Hưng con mắt híp híp, cuối cùng lựa chọn trầm mặc.

Hạ Thẫm Vi đột nhiên dường xe ở bên đường, nghiêng đầu, dùng một tay chống cằm, ánh mắt không kiêng nể gì cả nhìn chằm chằm vào Vương Phục Hưng, suy nghĩ xuất thần. Cũng không hiểu vị thiên chi kiều nữ cùng sánh vai với Đường Yên Ninh này đang suy nghĩ điều gì.

Vương Phục Hưng không muốn phỏng đoán. Lòng dạ nữ nhân sâu không thể đo lường, triệt để hiểu rõ một nữ nhân, tuyệt đối không thể an bình mà sống được. Cho nên Vương Phục Hưng cũng bất động thanh sắc, tùy ý để đối phương nhìn chằm chằm vào mình. Đường đường là một nam nhân, đối với ánh mắt nhìn của nữ nhân mà cũng không thể chịu được, có lẽ là một kẻ nam nhân thất bại. Hắn móc móc túi, lấy ra một bao thuốc rẻ tiền giá bảy đồng, bởi vì chưa mở ra bao kỳ, cho nên không bị ẩm ướt bởi nước mưa. Vương Phục Hưng xé mở gói thuốc, nhưng lại không hút mà lấy một loại thuốc trong xe của Hạ Thẫm Vi mà châm lửa. trong xe sương khói lượn lờ, Vương Phục Hưng quay đầu, ánh mắt bình tĩnh nhì hạ Thãm Vi.

Không thể không nói, nữ nhân này quá là xinh đẹp, vô luận khuôn mặt hay vẫn là dáng người, đều không có chút tỳ vết, giống như bạch ngọc đã qua mài giữ, hoàn mỹ vô khuyết. Cũng bởi vì nàng hoàn mỹ như vậy, ngược lại không làm cho nam nhân suy nghĩ gì xấu xa với nàng, sợ chà đạp lên một nữ thần mà muốn chinh phục một cách tôn trọng, đường hoàng.

Vương Phục Hưng ánh mắt như là đối đãi tác phẩm nghệ thuật bình thường, từ cặp đùi thon dài của nàng, cho tới bộ ngực sung mãn hay khuôn mặt hoàn mỹ, đều quét một lần. Cho dù hắn có hơi khó tính, nhưng cũng phải cho ra nhận xét là nàng quả thật rất đẹp.

Cái yêu tinh này.

“Vương Phục Hưng, ngươi có nghĩ tới hay không, đứng ở vị trí cao nhất của tòa thành thị này, có thể điều khiển hay nắm giữ vận mệnh của kẻ khác? Một tòa thành thị, vô luận phồn hoa hay vẫn là nghèo khó, chỉ cần ngươi có thể đứng ở chỗ cao nhất, sẽ thấy cùng người khác có sự khác biệt, ngươi có thích không?”

Hạ Thẫm Vi thừa dịp Vương Phục Hưng đang ngây người ra, đột nhiên ném ra một vấn đề vô cùng khủng bố, nắm bắt thời cơ vừa đúng, đột nhiên xuất hiện, cho nên làm cho người ta trở tay không kịp.

Vương Phục Hưng khẽ giật mình, tư thái lại vô cùng bình tĩnh, thẳng thắn thành khẩn cười nói: “Nếu như nói không thích, ngay cả chính ta không tin đấy.”

Thăm dò như vậy là đã xong, tiếp tục phía sau chính là lôi kéo cùng với ích lợi đó nha.

Hạ Thẫm Vi ánh mắt lưu chuyển, lộ vẻ thần thái khác thường, biểu lộ lại nét mặt tươi cười như hoa, cười khanh khách nói: “Cái kia chư nói tới, hiện tại ngươi theo tỷ tỷ một thời gian, đảm bảo với ngươi ăn uống không cần lo, rất là có tiền đồ.”

Vương Phục Hưng đột nhiên giật mình, biểu lộ ra ánh mắt hoài niện. Vương Phục Hưng cho dù có võ công đến đâu, cũng vẫn là con người, làm sao có thể xóa đi thất tình lục dục, hắn đang nhớ lại câu chuyện xưa của mình. Ban đêm, một nam nhân trẻ tuổi ngồi trong chiếu Audi R8, ánh mắt có chút nghiêm trọng, hoảng hốt thoáng qua, suy nghĩ thay đổi liên tục, dường như lại trở về mấy năm trước thời gian đang đi học đại học. Dưới ánh nắng buổi chiều, có một nữ hài tự tay đưa cho hắn một ly trà sữa, giúp hắn lau đi mồ hôi trên trán, cười mỉm nói:”Làm sao mà thê thảm như vậy, ngươi đi cùng tỷ tỷ ta đây, đảm bảo có rượu ngon đồ ăn tốt mà ăn, tỷ tỷ ta rất có tiền đó nha.”

Một thời thanh xuân đã qua, tại trong trí nhớ vẫn như cũ rõ ràng, nhưng hiện tại hắn lại một lần nữa đè ép xuống, lại tựa hồ như trở nên dị thường xa vời.

Sinh hoạt tại như thế nào tàn khốc, có chút thời điểm, cũng sẽ không keo kiệt làm cho người ta một ít đánh bậy đánh bạ ôn nhu.

Vương Phục Hưng ánh mắt nhu hòa, lần thứ nhất trước mặt Hạ Thẫm Vi lộ ra chút tính trẻ con, tươi cười, không bình tĩnh, không đau thương, hắn nhắm mắt lại, hoàn toàn vượt quá Hạ Thẫm Vi dự kiến nhẹ giọng nỉ non một câu: “Tốt.”