Tiếng Thời Gian Du Dương

Chương 5



Im lặng, dường như mọi âm thanh trên thế giới đều dừng lại,bốn bề yên đến đáng sợ. Thẩm An Bình đứng im, từng cơn gió khẽ lùa vào mái tóc anh. Cố Bình An nhìn trân trân về phía anh, cô có cảm giác mắt mình như hoa lên, đầu óc choáng váng, hỗn loạn. Cô không thể xác định được cảm giác của mình này, những ấm ức trong lòng không thể giải tỏa, quá nhiều sự việc phát sinh mà cô không hề mong muốn. Sống mũi cay cay, hai mắt nhòa đi, cô chỉ có một cảm giác duy nhất: choáng váng.

Cô chưa bao giờ bình tĩnh như lúc này, đến mức ngay cả bảnthân cô cũng không thể tưởng tượng nổi. Hai bàn tay nắm thật chặt, giọng cô run run, không hiểu do lạnh hay bởi trong lòng đang buồn bã. “Em ỷ vào anh yêu em?” Giọng cô thể hiện sự ngạc nhiên rồi kích động, u uất. “Anh yêu em? Từ trước đến giờ em chưa bao giờ cảm nhận được là anh yêu em. Anh yêu em, yêu ở chỗ nào chứ? Anh yêu em, tại sao anh lại lên giường với người con gái khác?... Thẩm An Bình, anh coi em là đồ ngốc đúng không? Anh cho rằng anh nói bất cứ điều gì thì em đều tin anh hay sao? Anh nghĩ em giống những cô gái vẫn qua lại với anh sao? Anh nghĩ mình là ai? Anh muốn lập tam cung lục viện, sau đó anh lập em làm chính cung nương nương thì em phải biết ơn anh sao?” Mắt mở to, cô thở thật mạnh. “Thẩm An Bình, tình yêu của anh quá là “Vụ Lý Khán Hoa(1)” rồi, tình yêu của anh giống như người ta ngắm hoa trong sương mù vậy, mà mắt của em thì lại nhìn không rõ.”

(1) Có nghĩa là cảm giác không chân thực.

Cố Bình An đứng đó, mọi vật trước mắt cô đều trở nên mờ ảo,thậm chí ngay cả Thẩm An Bình cũng trở nên mơ hồ. Rất lâu sau cô mới phát hiện ra, là do cô đang khóc. Cô cũng không thể hiểu được tại sao mình lại khóc. Môi mím chặt, cô không muốn tiếng khóc bật ra, cô không hề muốn Thẩm An Bình nghe thấy cô đang khóc.

Thẩm An Bình ngước lên bầu trời, mặt trăng ẩn hiện sau nhữngđám mây. “Cố Bình An! Hai mươi mấy năm qua em đã làm những gì vậy? Em không thích như vậy, tại sao không chịu nói ra? Những điều em vừa nói là do chúng ta không chịu hiểu nhau. Từ giờ về sau anh nghĩ chúng ta cứ như trước đây vậy!”

Cố Bình An nghe xong, cảm giác như màng nhĩ của mình bị aiđó chọc thủng, môi vẫn cố mím chặt, cô muốn kìm nén cảm xúc trống rỗng trong lòng nhưng không thể, nước mắt cứ lã chã rơi.

Thẩm An Bình khẽ thở dài. Trăng khuyết rồi trăng lại tròn,em vẫn nhớ câu này của chúng ta chứ? Em không cảm nhận được cũng tốt, bởi vì những tình cảm anh dành cho em có lẽ cũng chỉ đến lúc này thôi!”

Sau khi Thẩm An Bình rời đi, Cố Bình An òa khóc nức nở, toànthân như không còn chút sức lực, cô khuỵu xuống, nước mắt tuôn trào. Cô chưa bao giờ cảm thấy đau đớn như lúc này, chưa bao giờ có cảm giác bị tổn thương như lúc này. Cô cũng không biết mình đã khóc bao lâu, có lẽ là rất lâu. Sau đó cô đứng dậy, xoay một vòng nhìn xung quanh, màn đêm mờ mịt, trời càng về khuya gió càng lạnh. Cô khẽ cử động, toàn thân đau rã rời. Lúc này cô giống một con gà trống bại trận, xơ xác, tả tơi, từng bước mò về nhà.

Cố lão gia và Cố phu nhân vẫn chưa ngủ. Vừa nhìn thấy cô bướcvào cửa, Cố phu nhân rơm rớm nước mắt. Có lẽ mẹ cô đã bắt đầu có triệu chứng ở người có tuổi rồi, từ trước đến nay, cô chưa bao giờ thấy thái hậu như vậy.

“Điện thoại không nghe, đi đâu cũng không nói một lời! CốBình An, mẹ nuôi con lớn từng này rồi, con xem con đối với mẹ như thế nào? Con có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Con không biết là mẹ lo lắng cho con sao?” Cố phu nhân tiếp tục nghẹn ngào: “Cho dù bây giờ mẹ có nói gì chăng nữa thì con cũng không hiểu bởi con chưa làm mẹ. Không có người mẹ nào lại không yêu thương con mình cả, con có hiểu không?”

Cố Bình An lúc này hoàn toàn không có tâm trạng trả lời, côuể oải vừa bước lên cầu thang vừa nói: “Điện thoại của con lúc ra ngoài bị rơi mất. Con mệt. Con đi ngủ đây!”

Cố Bình An nằm trằn trọc rất lâu, không sao ngủ được, đến gầnsáng vì mệt quá, cô mới thiếp đi. Đến khi thức dậy, cô thấy đầu nặng trịch, toàn thân ê ẩm, cổ họng đau buốt. Tất cả các dấu hiệu đều cho thấy cô đã bị cảm.

Cô kéo rèm cửa sổ, ngoài trời đang mưa như trút nước. Nhữnghạt mưa đập vào khung cửa sổ, đan chéo bầu trời. Tưởng tượng ra bộ dạng của mình lúc này, Cố Bình An không đủ dũng khí để nhìn vào gương, cô xả nước lạnh, vã lên mặt. Mắt nhắm tịt, cô hoàn toàn không muốn nhìn thấy gương mặt mình lúc này.

Trước đây, Cố Bình An đã từng nói, Thẩm An Bình cả đời nàycũng không thể nổi cáu với cô, nếu không, nhất định là đất trời có biến. Lúc dó, anh đương nhiên không tin, nhưng những sự việc xảy đến vô cùng trùng hợp, có cảm giác như ông trời sắp đặt vậy, mỗi lần như vậy trời đều mưa rất to. Ngày hôm nay cũng vậy, trời mưa cũng thật trùng hợp, Cố Bình An ngô nghê nghĩ, liệu có phải Thẩm An Bình lúc này cũng đang nghĩ đến câu chuyện đó hay không?

Cố lão gia và Cố phu nhân dường như đã bỏ qua chuyện xảy rađêm qua, cả nhà cùng nhau ngồi ăn sáng. Cố phu nhân nhìn bọng mắt sưng như hai trái đào của Cố Bình An, lắc đầu, thở dài.

Ăn sáng xong, lái xe của Cố lão gia đưa cô quay về thành phố.Từ trước đến giờ cô vốn không thích sự thăm sóc đặc biệt của gia đình, đặc biệt không thích ngồi cùng xe với bố cô. Đương nhiên là do cô cảm thấy như vậy quá khoa trương, nhưng lúc này cô cũng không để tâm đến chuyện đó. Bác lái xe theo phục vụ Cố lão gia hơn mười năm, đã rất quen thuộc với Cố Bình An, coi cô như con gái, thấy cô có vẻ không vui, suốt quãng đường đi cũng không hề làm phiền. Lúc Cố Bình An xuống xe, bác có đặt vào tay cô một viên kẹo, giống như hồi cô còn nhỏ. Cố Bình An trong lòng cảm thấy ấm áp, vui vẻ cầm viên kẹo, bước về phía cái ổ nhỏ của mình.

Cố Bình An rất biết chăm sóc cho sức khỏe của mình, vì sứckhỏe của cô chính là thứ vũ khí lợi hại nhất có thể lấy ra để bắt nạt Thẩm An Bình. Mỗi lần ốm nặng hay chỉ cần có triệu chứng đầu quay quay, hơi sốt, cô chỉ cần nói với Thẩm An Bình là anh lập tức có mặt. Nhưng thái độ lạnh nhạt của anh ngày hôm qua khiến cô không muốn liên lạc với anh nữa.

Cô suy nghĩ rất lâu. Liệu có phải Thẩm An Bình mệt mỏi quákhông? Nhưng cô cũng đang rất mệt mỏi mà. Anh hỏi cô tại sao suốt hai mươi mấy năm qua không chịu nói ra. Nhưng câu hỏi đó, cô cũng không biết phải trả lời thế nào.

Nhớ lại lúc còn nhỏ, khi chơi trò chơi, đám trẻ con ồn ào,huyên náo, Thẩm An Bình lúc nào cũng như ông cụ non, kinh thường những trò chơi đó. Trò chơi gia đình của đám trẻ, không bao giờ anh tham gia, trừ phi mời anh làm chú rể, còn cô dâu là Cố Bình An. Bao nhiêu năm như vậy, Cố Bình An dường như đã quen với việc anh chính là chú rể của cô. Thẩm An Bình thuộc về cô, giống như chiếc boomerang vậy, điểm bắt đầu chính là cô, cho dù anh có bay xa đến đâu, cô vẫn tin cuối cùng anh cũng sẽ quay về bên cô. Nhưng cô quên mất rằng, boomerang cũng có thể mất đi. Cố Bình An không thể hiểu nói, lúc đó, liệu có phải cô đã đánh mất đi chiếc boomerang của mình hay không, có phải Thẩm An Bình sẽ càng đi càng rời xa cô không...

Trái đất này có thiếu mất một người thì cũng không thể ngừngquay, mặt trời vẫn ngày ngày mọc ở đằng đông. Cho dù có là ai thì cũng không phải ngoại lệ, hằng ngày vẫn phải tiếp tục cuộc sống, vẫn phải làm việc, vẫn phải ăn cơm, nghỉ ngơi. Cố Bình An cũng như vậy.

Cố Bình An đến công ty trong khi trạng thái tinh thần vẫnchưa hoàn toàn bình thường, làm việc gì cũng lóng ngóng, một buổi sáng mà làm hỏng việc đến vài lần. Tất Nhiễm nhìn cô cũng có thể đoán ra vài phần nguyên do, anh không trách móc cô một câu, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở rồi bảo cô làm lại.

Giờ nghỉ trưa, Quan Tiểu Bảo bưng một cốc cà phê nóng đi đến,dò hỏi: “Nghe nói cậu với Thẩm An Bình cãi nhau hả?”

Cố Bình An đang mệt mỏi, không thừa hơi để ý đến Tiểu Bảo liềnquay sang cáu cẳn: “Hừ! Cậu cút đi ngay cho mình! Mình đang rất bận.”

Quan Tiểu Bảo đương nhiên không chịu khuất phục trước kẻ địchnguy hiểm, vẫn kiên trì bám sát Cố Bình An, gẩy gẩy móng tay, giả vờ lơ đãng đánh tiếng: “Mình nghe nói hôm trước Thẩm An Bình uống rượu say mèm, đánh cho thiếu gia nhà họ Lý nằm bẹp như một con lợn. Anh Đại Bảo nhà mình nói chắc chắn do hai người cậu cãi nhau nên mới như vậy, anh ấy bảo mình đến hỏi thăm cậu đấy, cậu không cần phải khách khí đâu. Nào, nói cho chị đây nghe, có chuyện gì xảy ra? Để xem lời Đại Bảo có đáng tin không nào!”

Cố Bình An nghe thấy chuyện Thẩm An Bình uống say lại cònđánh nhau, trong lòng hơi lo lắng. Cô nghiêng người nhìn Tiểu Bảo, khẽ cười. “Quan Đại Bảo nói đương nhiên là đáng tin, mình nói cho cậu biết, mình và Thẩm An Bình từ giờ tuyệt giao! Như vậy đó!”

Cô nhún vai, tự an ủi mình, Thẩm An Bình chắc cũng chỉ là nhấtthời tức giận với cô mà thôi, nếu như cô cứ gan lì hơn, mặc kệ anh ta thì chắc trước sau gì anh ta cũng chịu thua thôi. Bởi vì từ trước đến nay anh ta vẫn luôn như vậy, chỉ có cô mới có thể trừng trị được anh ta.

Đầu giờ chiều, thư ký của Thẩm An Bình mang đến chỗ cô mộtchiếc điện thoại mới, còn anh không hề lộ diện, cũng không gọi điện, thậm chí không có bất kỳ lời nhắn. Nhìn chiếc điện thoại đắt tiền, không hiểu sao tự nhiên cô cảm thấy vô cùng tức giận. Cô cầm chiếc điện thoại, bấm dãy số quen thuộc của Thẩm An Bình.

Con người đó không hiểu đang bận chuyện gì mà quyết tâmkhông nghe điện thoại của cô. Không thể kiềm chế được nữa, Cố Bình An quay sang nói với cô thư ký: “Đồ đạc của tên họ Thẩm đó, đem đi ngay cho khuất mắt tôi!”

Cô quay gót bước đi. Nộ khí trong người hừng hực. Đi đượcvài bước, cô bắt gặp Tất Nhiễm đang đứng trong sảnh. Nếu là trước lúc gặp thư ký của Thẩm An Bình, có lẽ Cố Bình An cũng đã dừng lại, nói với anh ta vài câu, nhưng hiện giờ, tâm trạng của cô không được vui vẻ, ai động vào cô thì coi như người ấy gặp hạn. Lúc này trong cô giống một quả bom có thể phát nổ bất cứ lúc nào.

Đi qua Tất Nhiễm, cô dừng lại một chút. “Tất Nhiễm, khuyênthật anh, lúc này đừng có động đến em, nếu không, anh sẽ hối hận đấy!” .

Cố Bình An coi như vẫn là người có chút lương tâm.

Tất Nhiễm nhìn cô, nheo mắt cười. “Anh biết chứ, Cố côngchúa đang cáu giận. Anh chẳng phải cố ý đứng đây để làm chỗ trút giận cho em hay sao?”

Cố Bình An chau mày. Anh cũng mặt dày gớm! Trước đây, lúcchúng ta nói chia tay, nói thật là em cũng cảm thấy anh có chí khí lắm, nói sẽ không gặp nữa là không thấy đâu thật, lần này thì sao, anh cố ý quay lại để cười vào mặt em, đúng không?”

Tất Nhiễm nghe xong những lời đay nghiến của Cố Bình An, tuyệtnhiên không hề tức giận, còn nở một nụ cười mê hồn. “Em đúng là có tài nhìn thấu tâm can người khác, mục đích của anh đã sớm bị em vạch trần. Vậy lúc này chắc em đang không vui, đúng không? Chắc chắn là như vậy. Nếu không, mục đích của anh coi như thất bại thảm hại!”

Cố Bình An đảo đảo mắt, không biết có phải do Tất Nhiễm nóinhiều hay do cô muốn mắng người cho xả bớt con tức giận trong người: “Mời em ăn cơm đi! Ngay bây giờ! Còn không thì anh cút ngay cho em!”

Tính cách của Cố Bình An, Tất Nhiễm hiểu khá rõ. Cô to tiếngquát tháo nhưng anh không hề tức giận, kiên nhẫn đưa Cố Bình An đi ăn, ăn xong còn đưa cô đi dạo phố. Trời dần tối, từng cơn gió mát lạnh thổi tới, hai người họ vẫn rong ruổi hết con phố này qua con phố khác.

Trên phố, một tòa nhà xây kiểu như một tháp nước, không gianđược trang trí theo phong cách truyền thống, tầng hai có một hành lang dài vươn ra ngoài, trên đó có một người đàn ông đang thổi saxophone. Màn đêm tĩnh lặng, gió thổi nhẹ nhẹ, tiếng saxophone dìu dịu, da diết. Cố Bình An không hề uống rượu nhưng đầu óc choáng váng, mơ hồ như thể đang say. Cảm thấy hơi mệt, cô quyết định dừng lại ở đài quan sát nghỉ ngơi, hai tay nắm lấy lan can, nhìn xa xăm. Im lặng một lúc lâu, cô lên tiếng: “Tất Nhiễm, tại sao anh lại quay về?”

Tất Nhiễm quay sang nhìn cô cười dịu dàng, nụ cười của anhlúc này giống như mặt trời buổi sáng làm tan màn sương huyền ảo.

“Có lẽ giống như em nói ấy, có vẻ mặt anh hơi dày.”

Cố Bình An chưa bao giờ thấy giọng điệu của anh lại có vẻsuy tư, âu sầu như vậy.

“Tất Nhiễm, quên em đi! Em không thể đáp lại tình cảm củaanh!”

Tất Nhiễm vẫn cười trả lời cô: “Được!” Từ “được” như thất chứangàn lời muốn nói nhưng lại như không có gì. Cố Bình An cảm thấy mình dường như không hiểu hết từ “được” ấy của anh.

Buổi tối, Tất Nhiễm đưa cô về nhà, anh ga lăng vươn tay càidây an toàn cho cô rồi khởi động xe. Hai bàn tay anh nắm chặt tay lái, vừa lái xe anh vừa nói chuyện với Cố Bình An.

Cho đến thời điểm này, Cố Bình An vẫn không thể xác định rõđã từng lúc nào mình có tình cảm với Từ Nhiễm hay chưa. Cái nắm tay đầu tiên, cái ôm đầu tiên, chiếc hôn đầu tiên, tất cả đều là cùng Tất Nhiễm, nhưng từ trước đến nay, cô không cảm thấy những việc đó có gì đặc biệt.

Tất cả những lần đầu tiên của Thẩm An Bình đều không liênquan đến cô, do vậy cô cảm thấy những việc cô làm không có gì là không đúng. Cô không muốn mình trong mắt Thẩm An Bình quá trong sáng, quá hoàn mỹ, bởi từ trước đến nay, Thẩm An Bình không bao giờ chạm vào những thứ quá thuần khiết, anh cảm thấy làm như vậy là thiếu tôn trọng.

Lần kỷ niệm tròn một năm quen nhau của cô và Tất Nhiễm, anhđưa cô đi ngồi cáp treo qua sông. Ánh đèn hai bên bờ sông sáng lấp lánh. Tất Nhiễm khẽ ghé vào tai Cố Bình An, hỏi nhỏ: “Tối nay em có về nhà không?”

Cố Bình An nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, trên bầu trờicó hàng ngàn ánh sao đêm lấp lánh, cô hờ hững trả lời: “Không!”

Tất Nhiễm lúc đó cũng chỉ là một cậu nhóc mới lớn, nghe lờixui khiến của đám bạn đưa Cố Bình An đến một nơi đáng lẽ không nên đến. Cố Bình An lúc đó cũng đi theo Tất Nhiễm, trong lòng không một chút sợ hãi.

Buổi tối hôm đó, Tất Nhiễm rất lóng ngóng, đến nơi nụ hôncũng không còn tự nhiên. Ôm Cố Bình An trong lòng, hai bàn tay run rẩy từ từ cởi từng chiếc cúc áo của cô. Cố Bình An lúc đó bật khóc nức nở, cô cũng không hiểu tại sao mình lại khóc.

Mặc dù là khóc nhưng Tất Nhiễm tốt với cô như vậy, hết mựcyêu thương, chiều chuộng, vậy mà cô lại không hề muốn sự việc phát triển thêm nữa. Cô đột ngột hét lên: “Tất Nhiễm, dừng lại!”

Rất nhiều năm sau, nghĩ lại buổi tối ngày hôm đó, Cố Bình Anvẫn cảm thấy lòng thổn thức. Một người đàn ông đến cởi bỏ y phục trên người một cô gái, hai bàn tay vẫn còn run rẩy, vậy mà cô lại không muốn trao cả cuộc đời mình cho người ấy. Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời cô chịu đầu hàng, lần đầu tiên cô không bất chấp để ngang ngạnh đến cùng. Cô bắt đầu tin rằng, nếu như trên đời này cô đem lòng yêu một ai đó thì nhất định cô sẽ đợi, sẽ dành tất cả cho người ấy, cho dù người ấy có xấu xa đến đâu, có tồi tệ ra sao nhưng vẫn không thể thiếu được trong cuộc sống của cô.

Tất Nhiễm nhìn khuôn mặt mơ màng của cô, khẽ mỉm cười, hỏi:“Tâm trạng của em đã tốt lên chút nào chưa vậy?”

Cố Bình An có vẻ ngạc nhiên. Thực ra, cảm giác của cô đối vớiTất Nhiễm chẳng phải là thật lòng nhưng cũng không hề giả dối và cũng không có cảm giác thân thuộc, ấm áp. Lúc này, anh quan tâm đến cô như vậy khiến cô bỗng nhớ lại hình ảnh của anh nhiều năm trước, giống như một ảo giác. Cô cứng giọng: “Trước giờ vẫn rất tốt!”

“Vậy sao?” Anh hững hờ đáp, chìm trong suy tư.

Trong lòng hai người họ đều chất chứa những tâm tư riêng,không khí im lặng bao trùm.

Khi Cố Bình An xuống xe, Tất Nhiễm vẫn cười dịu dàng, giọngnói trầm bổng: “Cố Bình An, trên thế gian này không có liều thuốc nào dành cho sự hối hận. Em nên nhớ là em bảo anh phải quên đi!”

Những ngày sau đó là những ngày yên bình của Cố Bình An, hằngngày đúng giờ đi làm, đúng giờ đứng dậy về nhà. Bất luận Quan Tiểu Bảo có gào thét vào tai cô thế nào, cô vẫn hiên ngang không mua điện thoại mới, Tất Nhiễm có phàn nàn, quát mắng cô như thế nào, cô cũng không có phản ứng gì. Lúc này cô giống một cục đất, ai lăn đi đâu cũng mặc kệ, ai nói gì cũng mặc kệ, không còn chút tính khí ương bướng, ngang ngạnh nào. Thậm chí, ngay cả Thẩm An Bình xuất hiện trong tầm mắt, lúc đó cô đang chuyên tâm nghiên cứu menu, cũng coi như không nhìn thấy, không hề ngẩng lên.

Nhà hàng nằm trên tầng thứ hai mươi tám của tòa nhà, vị trígần cửa sổ có thể coi là vị trí đẹp nhất. Toàn bộ tấm kính to được trang trí những tấm rèm kết từ hàng ngàn hạt pha lê trong suốt, đem lại cảm giác vừa sang trọng, quý phái lại vừa trang nhã. Thành phố đã lên đèn, những ánh đèn lung linh đem lại cho người ta cảm giác ấm áp.

Mưa! Những hạt mưa giăng đầy lên bức tranh thành phố bênngoài cửa sổ. Mưa lúc này cũng thật hợp với tâm trạng hiện thời của Cố Bình An, khóe môi cô khẽ nở một nụ cười mơ hồ.

Thẩm An Bình vẫn giữ vẻ ngoài anh tú, đã vài ngày không gặp,phong thái của anh không hề giảm sút, có vẻ như mái tóc lãng tử đã được cắt tỉa lại gọn gàng hơn, toàn thân toát lên vẻ quyến rũ đầy mê hoặc. Anh lịch sự kéo ghế ngồi xuống, hai bàn tay đan vào nhau cũng toát lên vẻ trang nhã.

Anh khẽ mỉm cười, giọng trầm ấm vang lên: “Chúng ta từ lúcnào phải nhờ đến chuyện công việc mới có thể gặp mặt vậy?”

Cố Bình An vẫn chăm chú nhìn menu, khẽ ngẩng đầu, liếc nhìnanh rồi cười vui vẻ: “Tổng giám đốc Thẩm, có vẻ anh không phải vì chuyện công việc nên mới tìm em thì phải! Vậy giờ chắc em có thể gọi đồ ăn rồi chứ?”

Thẩm An Bình nhìn cô hồi lâu, nụ cười trên môi trở nên gượnggạo. “Tổng giám đốc Thẩm?”

“Có lẽ nào lại không phải?” Cố Bình An ngâm nga, khuôn mặt lạnhlùng liếc nhìn Thẩm An Bình, ánh mắt ấy như phủ đầy băng tuyết khiến người ta cảm thấy buốt giá. “Không phải anh nói với em, chúng ta coi như không có bất kỳ chuyện gì xảy ra, quay lại như trước đây? Lại còn nói với em trăng khuyết rồi trăng lại tròn, không phải sao?”

Đôi mắt Thẩm An Bình tối sầm lại, anh rút từ trong túi áo ramột chiếc di động, đặt lên bàn. “Công ty kiểu gì vậy? Chất lượng nghiệp vụ kiểu gì vậy? Đến điện thoại không liên lạc được. Em không biết là yêu cầu công việc phải liên lạc 24/7 hay sao?” Nét mặt anh nghiêm nghị lông mày nhíu lại. “Cố tiểu thư, xin cô công tư phân minh một chút!”

Cố Bình An khẽ cười, bình thản cầm chiếc điện thoại lên. “Cảmơn Tổng giám đốc Thẩm, em bảo đảm từ sau luôn mở máy 24/24. Tổng giám đốc Thẩm yên tâm, việc công, việc tư trước nay em đều phân biệt rõ ràng, nếu không thì ngày hôm nay em đã không có mặt tại đây.”

Nét mặt cô vô cùng điềm tĩnh, mặc dù lúc này, cô chỉ có mộtý nghĩ duy nhất là muốn cầm cốc nước, đổ lên đầu kẻ đang khua môi múa mép trước mặt mình. Kiềm chế, cô phải kiềm chế! Ý đồ muốn bắt lỗi cô của anh quá rõ ràng, tất nhiên cô không thể cho phép anh được đắc ý.

Thẩm An Bình liếc nhìn đồng hồ, cất giọng lạnh lùng: “Vẫncòn chưa gọi món sao? Em muốn ăn gì thì gọi nhanh lên!”

“Haizz!!!” Cố Bình An gập menu lại, đặt xuống bàn. “Trước mặtngười có vị trí quan trọng như Tổng giám đốc Thẩm, ăn cũng nuốt không trôi, nếu không có việc gì nữa thì em xin phép đi trước vậy.”

Thái độ của Cố Bình An đã kích động khả năng chịu đựng củaThẩm An Bình, đồng tử trong mắt anh co lại, sắc mặt giận dữ vô cùng đáng sợ. Anh nắm chặt cổ tay Cố Bình An, đến mức cô có cảm giác những ngón tay của mình tê đi.

“Cố Bình An! Em xem anh có quản nói em nữa hay không vậy?”

“Đa tạ sự quan tâm của anh, nếu anh có thời gian thì đi quảnđám bạn gái mỹ nhân của anh đi, còn một nhân viên quèn như em không dám phiền anh quan tâm!”

Đôi mắt Thẩm An Bình khẽ giật giật Cố Bình An biết chắc chắnanh đang giận dữ đến cực điểm, tuy vậy cô không hề sợ hãi, ngược lại, còn có cảm giác đắc ý. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, chạm phải ánh mắt chứa đầy phẫn nộ.

Thẩm An Bình nhìn Cố Bình An chằm chằm, một lúc lâu sau mớicất tiếng: “Cuối tuần này mẹ em muốn đến thăm em đấy!”

Cố Bình An hờ hững đáp: “Cảm ơn anh đã thông báo!”

Cố Bình An không hiểu vì sao mình lại muốn chọc giận Thẩm AnBình đến vậy. Cô đứng rất lâu, nhìn theo bóng dáng tức giận bỏ đi của anh, cô muốn ngắm nhìn lâu một chút bóng dáng ấy, khuôn mặt ấy, mái tóc ấy, bờ vai ấy... tất cả đều rất quen thuộc với cô.

Từ lúc nào mối quan hệ giữa hai người họ lại trở nên như thếnày?

Nhớ lại khi cô mới năm tuổi, Thẩm An Bình vì trời lạnh đãtháo chiếc khăn len trên cổ, quàng cho cô. Cô vẫn còn nhớ cảm giác ấm áp khi đó. Cả những lần Thẩm An Bình đưa cô đi ngắm mặt trời mọc... Những ký ức tuyệt vời đó vẫn in đậm trong tâm trí cô. Rồi khi từ nước ngoài trở về, Thẩm An Bình thân mật véo mũi cô rồi hét lớn: “Đồ ngốc!” Câu nói ấy dường như vẫn văng vẳng bên tai cô...

Tất cả vẫn còn vẹn nguyên trong cô, cô chưa bao giờ đánh rơibất cứ ký ức nào... Vậy mà Thẩm An Bình nói với cô trăng tròn rồi trăng lại khuyết, cuộc vui nào rồi cũng tới lúc tàn, chẳng phải anh muốn cô quên đi sao?

Trên đời này, mỗi đồ vật đều có hạn sử dụng, thậm chí kể cảtình yêu hay ký ức. Cô trước giờ vẫn cố chấp, không tin vào điều đó. Thẩm An Bình nói cô cứng đầu, nhưng thực sự cô cứng đầu cũng là do anh quá nuông chiều cô mà thôi. Tại sao bây giờ anh lại không chịu nhận trách nhiệm vậy? Biến cô trở thành một người mà chẳng ai có thể chịu được rồi lại nói với cô trăng tròn rồi cũng lại khuyết, như vậy bảo cô phải làm sao cơ chứ? Không phải là do cô không chịu tỉnh táo, cô đang rất rất tỉnh táo, và bởi đang rất tỉnh táo nên cô không muốn thoát khỏi hồi ức này chút nào.

Thứ Sáu, Cố phu nhân gọi cho Cố Bình An. Cũng nhờ Thẩm AnBình mà cô sớm biết được ý định của Cố phu nhân, vì vậy cô cũng không hề cảm thấy quá bất ngờ.

Qua điện thoại, có vẻ như tâm tình của Cố phu nhân cũng đãtrở về trạng thái bình thường, trò chuyện với cô cũng có vẻ nhẹ nhàng hơn: “Cuối tuần này mẹ muốn đến thăm con.”

Cố Bình An cầm cốc nước, vừa uống vừa ngâm nga: “Vânggg...”

Thấy thái độ của cô cũng không có vẻ gì là bất mãn, Cố phunhân khẽ thở dài. “Có lẽ Mạc Phi sẽ đi cùng mẹ, chúng ta sẽ đi ăn cùng An Bình, con thấy sao?”

Vừa nghe đến cái tên Thẩm An Bình, Cố Bình An bỗng thấy rùngmình, cô xoay đi xoay lại cốc nước trong lòng bàn tay, một lúc sau mới hững hờ lên tiếng: “Sau đó thì sao?”

“Bình An...” Cố phu nhân như đang than thở. “Con nói cho mẹbiết, có phải con không thích Thẩm An Bình không?”

“Nếu phải thì sao ạ? Mà không phải thì sao ạ?”

Giọng Cố phu nhân run run: “Con là con của mẹ, nếu con thậtsự có tình cảm với Thẩm An Bình, cho dù chết mẹ cũng tìm cách đặt nó ở bên cạnh con. Còn nếu con không có tình cảm với nó, vậy hãy nhường cho Mạc Phi đi Bình An!”

Hai chữ Bình An ấy nghe thật dịu dàng, Cố Bình An chưa thấyai gọi tên mình dịu dàng đến vậy. Cố phu nhân tiếp tục phân trần: “Mẹ nợ con bé Mạc Phi ấy quá nhiều rồi, vì vậy mẹ muốn bù đắp cho nó. Mẹ đã từng phạm phải sai lầm, sai lầm đó khiến con bé phải chịu khổ quá nhiều.”

Từng từ, từng câu của Cố phu nhân như hàng ngàn mũi dao đâmvào tim cô khiến cô cảm thấy đau đến không thở được. Bao nhiêu năm như vậy, mẹ cô vẫn dùng lý do đó để giải thích với cô trong lòng cô chỉ có duy nhất một cảm giác: không thể chấp nhận được. Trong lòng cô lúc này là sự uất ức, phẫn uất đến ứ nghẹn. “Là chuyện gì vậy?”

Cố phu nhân im lặng, có lẽ bà không biết phải nói gì tronglúc này và thực sự bà cũng đang suy nghĩ, không biết nên bắt đầu câu chuyện như thế nào. Cố Bình An đột nhiên cảm thấy trông rỗng, không muốn nghe thêm bất cứ điều gì, cô lạnh nhạt nói: “Con không muốn hỏi mẹ nợ cô ta điều gì, con cũng không muốn biết, con chỉ muốn hỏi mẹ một điều, Thẩm An Bình có biết mẹ muốn gán ghép anh ấy cho Mạc Phi không?”

Cố phu nhân có chút bối rối. “Mẹ... vẫn chưa nói với nó.”

Lúc này, không cần soi gương, Cố Bình An cũng có thể tưởngtượng sắc mặt trắng bệch của mình. Tay cầm điện thoại, giọng cô run run: “Được, được lắm, có chuyện gì mà Thẩm An Bình không biết. Mẹ yên tâm, cuối tuần này con sẽ đến.”

Đặt cốc nước xuống bàn, bàn tay đó nắm chặt lấy bàn tay đangcầm điện thoại. “Con chỉ muốn hỏi mẹ, Mạc Phi có phải là con riêng của mẹ không?”

Cố phu nhân thất thần, bà như không tin vào tai mình. “Con vẫncho là như vậy sao?”

“Có phải hay không?”

“Không phải.”

“Được rồi.” Cố Bình An khẽ gật đầu. “Như vậy đi. Con ngắtmáy đây. Những việc khác con không muốn nghe, cũng không có nhu cầu muốn biết. Mẹ muốn bù đắp cho cô ta thế nào cũng được, nhưng đừng để cô ta động đến con. Mẹ biết tính nết của con rồi đấy.”

Cố Bình An tính tình cố chấp, bướng bỉnh, thất thường, nhữngngười quen biết cô đều biết, từ trước đến nay cô không bao giờ tự cho mình là người có phong độ. Cô biết cô nói những lời như thế này là làm khó những người bên cạnh mình, nhưng cô không hề biết rằng như vậy cũng chính là đang tự làm khó chính mình.

Tiếng thở dài của Cố phu nhân vang lên trong điện thoại“Bình An, tính nết con như thế này, con bảo mẹ phải nói chuyện với con như thế nào đây? Có một số chuyện, con vẫn còn nhỏ, chưa hiểu hết được, mẹ cũng không biết nên nói với con như thế nào. Dù sao mẹ chỉ hy vọng con có thể hòa hợp với Mạc Phi.”

Cố Bình An cười nhạt, nhìn ra ngoài cửa sổ. “Mẹ, con và MạcPhi cả đời này không thể hòa hợp được.”

“Bình An, thực ra... Mạc Phi là…” Cố phu nhân lúng túng giảithích, nhưng không hiểu sao trong điện thoại bỗng xuất hiện những tiếng “rẹt... rẹt kéo dài, Cố Bình An chau mày vẻ khó chịu, để điện thoại ra xa tai”.

Một lúc lâu sau, những âm thanh rối loạn kết thúc, điện thoạicũng im lặng, Cố Bình An miễn cưỡng ngắt máy. Cô gọi lại cho Cố phu nhân... Những tiếng “tút... tút... tút” kéo dài ở đầu máy bên kia... Cố phu nhân không nghe máy. Cảm thấy có điều gì đó không bình thường, tuy vậy cô vẫn có cảm giác không muốn nghe sự thật mà Cố phu nhân định nói ra.

Ngày hôm sau, mẹ cô gọi lại cho cô, có vẻ tâm trạng bà đãbình thường trở lại, từ đầu đến cuối không hề nhắc đến những âm thanh dị thường cắt đứt cuộc trò chuyện hôm trước, cũng không nói về việc mà bà đang nói dở. Cố Bình An mấy lần định hỏi nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế trong lòng. Cố phu nhân mất công giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, đã vậy Cố Bình An cũng không buồn thắc mắc, bà cũng giả điếc cho qua chuyện.

Cuối tuần, Cố phu nhân đúng giờ tan sở đến công ty của CốBình An. Cô vừa tan ca, bước ra đến đại sảnh đã nhìn thấy Cố phu nhân đứng đó.

Thực ra, cô sớm đã nhìn thấy Mạc Phi đứng nói chuyện điệnthoại ở phía gần cửa ra vào. Cô ta và Thẩm An Bình đều thuộc một kiểu người, chỉ cần đứng không thôi cũng khiến người khác cảm thấy chói mắt. Cố Bình An vờ như không nhìn thấy, tiến thẳng về phía Cố phu nhân.

Ở đại sảnh, ngoài nhân viên bảo vệ, chỉ có hai mẹ con cô.

Chưa kịp nói gì với Cố phu nhân, tiếng cười chói lọi của MạcPhi đã từ đâu bay đến, dội thẳng vào tai Cố Bình An: “Đáng ghét, nói linh tinh cái gì vậy? Em cùng mẹ nuôi đang ở chỗ Bình An! Anh muốn đến nhà hàng trước hay qua đón tụi em thế... Sao cơ? Em có nói như vậy sao?”

Nghe giọng điệu nhõng nhẽo của Mạc Phi, không cần nói, CốBình An cũng đoán được cô ta đang nói chuyện với ai, trong lòng Cố Bình An gợn lên chút khinh thường. Coi như Mạc Phi kia cũng có bản lĩnh, nói chuyện với cô chẳng bao giờ có được cái giọng điệu thân mật đến thế, bây giờ hễ mở miệng là một câu “Bình An”, hai câu “Bình An”. Không biết hai từ “Bình An” thốt ra từ miệng cô ta có phải là nói với Cố Bình An cô hay không?

Khoác tay Cố phu nhân, Cố Bình An lên tiếng: “Đi thôi, khôngnên ngồi ở đây lâu quá, ảnh hưởng đến người khác sẽ không tốt đâu mẹ.”

Cố phu nhân gật đầu, mỉm cười, khẽ nói vào tai cô: “Mẹ vàođây là để giúp con chút xíu, đứng đây cho mấy vị lãnh đạo của con biết con là con gái của Cố lão gia nhà chúng ta, sau này họ sẽ không dám gây khó dễ cho con.”

Cố Bình An chun mũi. “Mẹ à! Mẹ đừng gây thêm rắc rối cho connữa. Lãnh đạo để ý đến con nhưng đồng nghiệp sẽ quăng dao về phía con đó!”

Cố phu nhân chau mày. “Con bé này, là người nhà họ Cố khiếncon mất mặt lắm sao?”

“Đương nhiên là không mất mặt.” Cố Bình An cười. “Mất mặtthì làm gì có chuyện có người tìm mọi cách để trở thành con gái nhà họ Cố chứ!”

Nói xong, Cố Bình An bỗng cảm thấy hối hận, cô không muốnlàm chuyện gì khiến mẹ bị tổn thương, nhưng không hiểu vì lý do gì, cơn tức giận trong lòng không thể kiềm chế được. Cô biết, nghe xong những điều này, chắc chắn mẹ cô sẽ cảm thấy thất vọng.

Những năm qua, đã rất nhiều lần cô muốn nói với mẹ rằng côkhông thích Mạc Phi không phải là do cô ta đáng ghét, cũng không phải là cô đố kỵ với sự ưu tú, xuất sắc của Mạc Phi, mà là do bà đối với cô ta quá tốt, quá yêu thương cô ta khiến cô cảm thấy mình bị bỏ rơi, cô không muốn chia sẻ mẹ của mình với bất kỳ ai. Vậy nhưng cô không dám nói ra. Cô luôn hy vọng mẹ cô có thể hiểu được tâm sự chứa trong lòng mình, nhưng thực tế thường không giống những gì người ta vẫn mong đợi.

Trò chơi đoán ý nghĩ không chỉ là trò chơi giữa những ngườiyêu nhau. Có những lúc, bởi vì quá an toàn, quá bình yên mà người ta lại sợ cảm giác đánh mất một thứ gì đó. Bởi sợ mất nên người ta mới muốn chiếm giữ, muốn “được ăn cả, ngã về không”.

Cố phu nhân chưa kịp nói gì, Mạc Phi đã tắt điện thoại, tiếnvề phía hai người. Tà váy màu khói thuốc tung bay theo từng bước đi của cô ta, dáng đi uyển chuyển vô cùng quyến rũ.

Mạc Phi tiến đến gần, Cố Bình An và Cố phu nhân không ai bảoai đều im bặt. Cố phu nhân buồn bã khẽ liếc nhìn Cố Bình An, ánh mắt đầy ẩn ý, tâm sự khiến cô chợt cảm thấy lo sợ. Hai người bọn họ, mỗi người một tâm trạng, mỗi người một nỗi niềm nhưng cả hai đều đang lẩn tránh một sự thật.

Lần nào cũng vậy, địa điểm mà Thẩm An Bình chọn lựa đều lànhững nhà hàng đặc biệt trang nhã, lần này cũng không phải ngoại lệ. Phong cách trang trí sang trọng mà tinh tế kèm theo sự phục vụ hết sức nhã nhặn, chu đáo là ưu điểm của nhà hàng này.

Trong lòng Cố Bình An cũng có chút “ngưỡng mộ” con người ThẩmAn Bình, anh đóng kịch giỏi đến mức người khác không thể nhận ra. Anh lịch sự kéo ghế mời Cố phu nhân và Mạc Phi ngồi, còn chưa kịp kéo ghế cho Cố Bình An, cô đã tìm được một vị trí thích hợp và ngồi xuống.

Thẩm An Bình giật mình nhưng rất nhanh sau đó, anh mỉm cười,kéo một chiếc ghế, ngồi xuống bên cạnh Cố Bình An. Vẫn là kiểu thân mật như không hề có khoảng cách với cô giống như trước đây, không một chút gượng gạo. Đúng là “nằm trong chăn mới biết chăn có rận”, những khó chịu, xích mích thì chỉ có người trong cuộc mới thực sự hiểu rõ.

Thẩm An Bình, Cố phu nhân, Mạc Phi, ba người bọn họ trò chuyệnhết sức vui vẻ. Thẩm An Bình vừa lễ phép với Cố phu nhân vừa có vẻ gì đó nghiêm túc, chín chắn, nhưng trong câu chuyện của bọn họ lại xen lẫn những câu nói hài hước khiến Cố phu nhân và Mạc Phi từ đầu đến cuối đều mỉm cười thích thú. Trên bàn ăn, chỉ có Cố Bình An cảm thấy không thoải mái chút nào, tâm lý miễn cưỡng, miệng tuy cười mà trong lòng đang “uất ức trào dâng”.

Đang ăn, Thẩm An Bình phải đi ra ngoài nghe điện thoại. Thậttrùng hợp, một lát sau Mạc Phi cũng xin phép ra ngoài “trang điểm”.

Cố Bình An lạnh lùng dõi theo Mạc Phi đang bước dần về phíacửa, thầm nghĩ, con người này tại sao lại lộ liễu đến vậy?

Cô không rảnh rỗi để đi theo mà vạch trần con người đó, cũngchẳng muốn bận tâm đến việc đánh giá người ta, chỉ tập trung vào chuyên môn duy nhất của mình: tiếp tục ăn.

Cố phu nhân thấy cô từ đầu đến giờ không nói câu nào, buồnbã thở dài. “Bình An, con đừng tỏ ra không vui như vậy, mẹ cũng không hẳn là gán ghép chúng nó thành một đôi, chỉ là coi như cho con bé Mạc Phi một cơ hội. Còn những việc khác, mẹ nhất định không nhúng tay vào.”

Đôi đũa trong tay Cố Bình An khựng lại giây lát, cô gắp vàihạt cơm đưa lên miệng, cảm thấy những hạt cơm trong miệng lạo xạo, nhạt nhẽo, chẳng có mùi vị gì. Cố Bình An chậm rãi lên tiếng: “Hai người bọn họ rất đẹp đôi.” Câu nói của cô không biết là thật lòng hay là đang an ủi Cố phu nhân chỉ biết nghe xong, mặt bà bỗng rạng rỡ. Bà còn chưa kịp hỏi tiếp, Cố Bình An đã nhanh miệng buông câu tiếp theo: “Cơ hội này mẹ cũng đã vất vả tạo điều kiện thật tốt, có khả năng sắp thành công rồi đấy!”

Nhìn bộ dạng bình tĩnh của Cố Bình An, Cố phu nhân cảm thấykhông quen. Nhìn con gái một lượt, bà nghiêm nghị nói: “Bình An, con nói thật đi, có đúng là con có tình cảm với thằng bé An Bình không?”

Đặt đũa xuống bàn, Cố Bình An ngẩng lên nhìn mẹ, vẻ mặt hờ hững.“Nếu thật sự con có tình cảm với Thẩm An Bình, mẹ sẽ bảo Mạc Phi đi khỏi đây sao?”

Dứt lời, cô khẽ mỉm cười, kéo ghế đứng dậy. “Con đi ra ngoàihít thở không khí trong lành một chút.” Nói xong, cô bước về phía cửa, trong căn phòng chỉ còn lại Cố phu nhân, vẻ mặt vẫn chưa hết ngỡ ngàng.

Vừa bước ra khỏi phòng, Cố Bình An liền bắt gặp Thẩm An Bìnhvà Mạc Phi đang đứng nói chuyện ở phía cuối hành lang. Thẩm An Bình đứng quay lưng về phía cô nên cô không biết được biểu cảm của anh lúc này, chỉ thấy vẻ mặt của Mạc Phi rất rạng rỡ. Có vẻ bọn họ đang nói chuyện về vấn đề gì đó khá nghiêm túc, từ nét mặt đến ánh mắt của Mạc Phi nhìn anh đều thể hiện sự thán phục. Cố Bình An cảm thấy không có hứng thú với câu chuyện của bọn họ, cũng chẳng muốn tiếp tục nhìn. Cô quay gót bước đi, không hề ngoái đầu lại.

Cô dừng lại ở phía cuối hành lang bên này, nơi đó thông vớibên ngoài. Cô nhìn ra bên ngoài tấm kính chắn gió. Nhà hàng cao cấp được thiết kế hết sức tinh tế, sang trọng, so với bên ngoài quả thật là hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Trong phòng ăn ấm áp bao nhiêu thì ngoài hành lang lại buốt giá bấy nhiêu. Bên ngoài cửa sổ, mưa đang rơi. Lại mưa. Những hạt mưa giăng kín trời đêm lạnh giá. Thành phố cuối thu lúc nào cũng lạnh lẽo, ẩm ướt và mưa nhiều như vậy. Phố đã lên đèn, những ánh đèn neon nhấp nháy đan xen giữa những hàng đèn đường thẳng tắp. Mưa mỗi lúc một dày, những hạt mưa như kết thành tấm lụa bạc mỏng manh, lấp lánh giăng kín không gian.

Cố Bình An đang chìm đắm trong cảnh tượng vô cùng yên bình ấy,thậm chí cô còn không biết tại sao tâm trí mình lại bình yên, tập trung đến vậy, ngay đến tiếng Mạc Phi từng bước tiến lại gần cô cũng không hề nghe thấy.

Cô thở dài, quay lại đã thấy Mạc Phi, vẫn là khuôn mặt tinhtế, không chút tì vết hiện lên trước mắt.

Mạc Phi mỉm cười, rút từ trong túi xách ra một bao thuốc cónhãn hiệu dành cho nữ, thuần thục rút một điếu, đồng thời hướng bao thuốc về phía Cố Bình An. Hút không?”

Cố Bình An có vẻ ngạc nhiên nhưng cũng rất nhanh lấy lại đượcbình tĩnh, lịch sự trả lời: “Không cần, cảm ơn!”

Mạc Phi cũng không mời nữa, thuần thục quẹt lửa châm thuốc.Khuôn mặt được trang điểm vừa phải, tôn lên những đường nét thanh tú, mái tóc ngắn khẽ bay bay, làn khói trắng mỏng manh bay ra từ những ngón tay trắng muốt, thon dài khiến Mạc Phi càng thêm quyến rũ. Cô ta xoay người, một tay đặt lên bệ cửa sổ.

“Cố Bình An, cậu thích Thẩm An Bình.” Mạc Phi dùng ngữ khíkhẳng định để nói với cô. Cố Bình An đặc biệt không thích kiểu nói này.

Không phủ nhận cũng chẳng hề khẳng định, Cố Bình An trả lờimột cách mơ hồ: “Nếu phải thì sao? Mà nếu không phải thì sao?”

Dường như Mạc Phi cũng không ngạc nhiên trước câu trả lời củacô. Cô ta khẽ rít một hơi thuốc rồi nhẹ nhàng phả vào không khí từng làn khói trắng mơn man, mờ ảo. “Chẳng sao hết, tôi chỉ muốn nói với cậu một điều, tôi thích Thẩm An Bình.”

Cố Bình An cảm thấy nực cười với lời tuyên bố của Mạc Phi,liếc nhìn cô ta, giọng khinh khỉnh: “Cậu thật sự thích Thẩm An Bình chứ? Hay là do cậu thấy tôi thích nên cậu muốn cướp?”

Cố Bình An từ trước đến nay vốn không thích mất thời gian vìnhững chuyện không đâu, nhưng hôm nay, không hiểu vì lý do gì, cô đặc biệt có hứng thú với chuyện nhắc lại chuyện cũ với Mạc Phi.

“Hồi học tiểu học, rõ ràng cậu rất thích khiêu vũ, vậy mà cậurảnh rỗi đến mức bỏ cả vai chính trong đội nhảy để sang tranh với tôi vị trí lĩnh xướng trong đội hợp xướng của trường. Đến trung học, rõ ràng cậu được thầy giáo chọn vào vị trí đại đội trưởng, vậy mà cậu lại tranh giành với tôi chức ủy viên đội Tuyên truyền. Lần nào cậu cũng thắng tôi, rồi sau đó thì sao? Bây giờ cậu vẫn chưa vừa lòng, đúng không? Muốn lấy tất cả những thứ của tôi, đúng không?”

Giọng Cố Bình An không cao cũng không thấp, hướng thẳng vềphía Mạc Phi: “Mạc Phi, rốt cuộc tôi đã đắc tội gì với cậu? Sao cậu cứ nhằm vào tôi vậy?”

Ánh mắt Mạc Phi mờ dần, đầy ẩn ý, một lúc sau, cô ta chầm chậmrít một hơi thuốc, từng làn khói nhả dần ra theo từng lời nói: “Nếu tôi nói là do tự nhiên tôi nhìn cậu thấy chướng mắt, cậu có tin hay không?”

Cố Bình An gật đầu. “Tin! Bởi với cậu, tôi cũng có cảm giácnhư vậy.”

Mạc Phi bật cười, đôi mắt mỏ to, đen thẫm, sâu hun hút, vô hồngiống hệt búp bê. “Tôi thực sự không hiểu, cậu có điểm gì tốt đẹp mà cái gì cậu muốn là đều có được? Loại người như cậu, không cần dựa vào thực lực nhưng không có cái gì là không thể có, thái độ của cậu không phải là dương dương tự đắc hay sao?” Tuy bị Mạc Phi đánh giá thấp như vậy nhưng Cố Bình An không hề thấy buồn, trái lại, cô cảm thấy khá thú vị, giọng điệu đầy châm chọc, mỉa mai: “Mặc dù khá là dương dương tự đắc nhưng Mạc Phi, cậu có nghĩ, biết chọn chỗ đầu thai cũng được coi là một loại năng lực không?”

Cười chế giễu, Mạc Phi lạnh lùng gằn lên từng tiếng: “Cậulàm sao biết tôi không biết đầu thai?...” Dừng lại một lát, cô ta tiếp tục: “Cả đời này, tất cả đều là do năng lực của tôi, tôi trăm đắng ngàn khổ mới có được những thứ mà tôi muốn. Cậu chẳng cần gì cũng có trong tay mọi thứ, như thế không phải là quá bất công hay sao?... Cố Bình An, tôi nói cho cậu biết, từ trước đến nay tôi không thua kém cậu bất cứ thứ gì. Điểm xuất phát của tôi với cậu chẳng khác gì nhau... Tôi nói cho cậu một điều cuối cùng. Nhà họ Cố các cậu nợ tôi. Tất cả những kẻ mang họ Cố, tôi đều căm thù!”

Một nửa khuôn mặt của Mạc Phi khuất lấp trong bóng tối mơ hồ,chỉ có ánh mắt của cô ta vẫn long lanh, dưới ánh đèn, ánh mắt ấy lại càng khiến người đối diện phải rung động. Rõ ràng Mạc Phi chỉ giống như con nhím đang xù lông, ánh mắt mang vẻ buồn bã, đau thương.

Cố Bình An im lặng một lúc, ánh mắt như hướng ra xa. “MạcPhi, thực ra chẳng có ai nợ cậu.”

Mạc Phi cười, bàn tay thon dài đưa lên, luồn qua mái tóc mềmmại, vẻ mặt vô cùng phức tạp, nhìn thẳng vào Cố Bình An. “Tất cả cậu đều có. Cậu đương nhiên có thể cảm thấy hả hê.”

“Không phải là hả hê.” Cố Bình An giải thích. Lần đầu tiêncô có thể dùng giọng điệu điềm đạm, bình tĩnh như thế này để nói với Mạc Phi. “Cậu cho rằng tôi có mọi thứ, đó là vì cậu chỉ nhìn thấy những thứ mà tôi có.”

“Có thể...” Mạc Phi xoay người. “Những thứ mà cậu có vừa đẹp,lại là những thứ mà tôi muốn có, vì vậy tôi sẽ tranh đấu đến cùng.”

“Trước khi rời đi, Mạc Phi quay lại vẫy vẫy tay, nháy mắt vớiCố Bình An. Tôi vào trước đây, cậu có thể giả vờ như không gặp tôi.”

Cố Bình An không hề cử động, cũng không đáp lại Mạc Phi. Côđứng nguyên, nhìn theo bóng cô ta khuất dần.

Cô không ngờ mình lại có thể bình tĩnh đối diện với Mạc Phinhư thế. Đến khi bóng dáng cô ta đã gần khuất ở cuối hành lang, Cố Bình An mới hét lên: “Những gì mà cậu muốn chưa chắc đã là thứ tôi cần, nhưng nhất định tôi sẽ không nhường cho cậu, bởi vì chúng ta giống nhau. Tôi vô cùng ghét cậu!”

Mạc Phi không hề quay đầu, dường như bước đi hơi khựng lại,tiếng giày cao gót ngưng trong giây lát rồi lại vang lên đều đều. Bóng dáng Mạc Phi biến mất trong tầm mắt của Cố Bình An...

Quay trở lại bàn, Cố Bình An lặng lẽ ăn, cô tập trung diễn nốtvai bình hoa của mình. Thẩm An Bình ngồi sát bên cạnh, từng nhịp thở của anh văng vẳng bên tai khiến cô không cảm thấy thoải mái chút nào.

Cố Bình An lén lút ngước nhìn, ở vị trí của cô, có thể nhìnthấy khuôn mặt anh từ cằm cho đến hết phần tai. Những đường nét trên khuôn mặt anh vừa mềm mại lại vừa rắn rỏi, rất khôi ngô, tuấn tú. Mỗi lần anh đưa mắt nhìn xung quanh, Cố Bình An lại cảm thấy đôi mắt ấy vô cùng kiêu ngạo nhưng cũng rất mơ hồ.

Cô nhớ Quan Tiểu Bảo thường lảm nhảm: “Mục đích tồn tại củađám công tử hào môn (ý chỉ Quan Đại Bảo, Thẩm An Bình) này chính là chọc tức đến chết đám đàn ông trong thiên hạ, bởi vì căn bản tất cả những gì mà đàn ông muốn đạt được thì trong tay bọn họ đều có cả.”

Ngẫm nghĩ lại, lời của Quan Tiểu Bảo cũng có lý.

Tiền bạc, quyền lực, địa vị, mỹ nhân, Thẩm An Bình không thiếuthứ gì, anh lại còn rất trẻ trung, anh tuấn.

Đối với Thẩm An Bình, Cố Bình An luôn có cảm gác không thểdùng lời để diễn tả. Cô cũng không thể nhớ nổi từ bao giờ mình lại có cảm giác thoải mái, thân thuộc với anh đến vậy. Ngay lúc này, cô cũng có đôi chút mặc cảm, tự ti. Mỗi lần anh hét lên gọi cô là “nha đầu thối”, cô luôn hận bản thân mình, tại sao không thể xinh đẹp hơn một chút, cao hơn một chút, học hành giỏi giang hơn một chút. Cũng bởi vì tự ti nên cô mới hết lần này đến lần khác thử thách anh. Nhưng chuyện tình cảm, một lần có thể thử, hai lần có thể thử, đến lần thứ ba... chưa chắc đã có lần thứ tư.

Thẩm An Bình đối với cô, có lẽ cũng là như vậy. Đến khi hếtkiên nhẫn, tình cảm hay ký ức cũng như khói bụi mà bay đi mất.

Cố Bình An im lặng, khẽ thở dài. Cô cúi đầu, nhìn bát cơm đãnguội ngắt, những hạt cơm trong miệng lạo xạo như nhai đá. Bữa cơm này có lẽ Cố Bình An khó mà nuốt.

Cô cứ suy nghĩ mãi về câu nói của Mạc Phi. Cô có những gì màđáng để Mạc Phi tranh giành? Ngoài mẹ cô, chỉ còn lại Thẩm An Bình. Hai người họ, cô không thể đánh mất, nhưng cô thật sự không biết phải làm như thế nào để giữ chặt họ ở bên.

Từ nhỏ đến lớn, cô đều không ưa tranh giành, cũng không biếtmình muốn gì, vì vậy cô cứ ngốc nghếch giậm chân tại chỗ bao năm nay. Cô luôn mong muốn mọi người có thể hiểu được tâm trí của cô, nhưng ngay cả việc thể hiện điều mình mong muốn, thổ lộ những suy nghĩ trong lòng, cô cũng không làm được. Có những lúc cô cảm thấy hận sự nhu nhược của chính mình.

Sau bữa ăn, Cố Bình An chỉ có thể dùng ba từ “tiệc Hồng Môn”để hình dung lại toàn bộ buổi tiệc. Từ đầu đến cuối cô có cảm giác như đang ngồi trên đống lửa, vì vậy, khi nghe đến câu có thể rời đi, cô vui mừng đến mức chỉ muốn đứng phắt dậy.

Trước khi rời khỏi nhà hàng, điện thoại của cô bỗng đổchuông, là số của một vị trưởng phòng trong công ty. Theo thói quen, Cố Bình An chạy về phía góc khuất nghe điện. Thẩm An Bình đi lấy xe. Cô vừa nghe điện thoại vừa bước về phía trước. Bàn tay vô thức nắm lấy vạt áo. Vị trưởng phòng đang truyền tải nội dung công việc với cô, yêu cầu cô báo cáo cho Tất Nhiễm, cô chăm chú lắng nghe, gật gật đầu.

Không biết đã bao lâu, cuối cùng cuộc gọi cũng kết thúc. Cầmchiếc điện thoại như chuẩn bị bốc cháy trong tay, Cố Bình An có cảm giác như bức xạ của sóng điện thoại đã khiến đầu óc cô trở nên quay cuồng. Làn gió mát lạnh lùa vào hành lang giúp đầu óc cô tỉnh táo đôi chút.

Cô nhớ là ở góc hành lang có một đường dẫn thẳng ra cửachính, vừa bước được hai bước, còn chưa kịp nhìn thấy cửa, Cố Bình An đã nhìn thấy hai bóng dáng vô cùng quen thuộc phía xa.

Bước nhanh về phía trước, cô bỗng khựng lại, Mạc Phi, khuônmặt rạng rỡ, khẽ nhón chân, ôm lấy người đang quay lưng về phía cô - Thẩm An Bình.

Ba giây, Cố Bình An trân trân nhìn về phía hai người họ, chờđợi phản ứng của Thẩm An Bình.

Ba giây, Thẩm An Bình không hề đẩy Mạc Phi ra.

Cố Bình An cảm thấy như có thứ gì đó trong tim sụp đổ, nhữngmảnh vỡ ghim chặt vào trái tim khiến cô đau đớn.

Cô như không còn một chút sức lực, vô vọng nhìn về hướng haingười bọn họ, tinh thần hoảng loạn. Cô quên là mình phải rời khỏi đây, cũng quên mất là mình phải chạy về phía trước, cô như con ngốc đứng im tại chỗ.

Trong khoảnh khắc đó, lòng tin bấy lâu của cô như tan thànhmây khói.

Ngày hôm nay, Thẩm An Bình vốn không hề muốn đi ăn cùng Cốphu nhân. Lúc nhận điện thoại, bà luôn cười nói vui vẻ, giọng điệu nhã nhặn, ôn hòa, cố ý mà như vô tình nhắc đi nhắc lại cái tên Mạc Phi. Những điều mà Cố phu nhân muốn sắp xếp, anh đương nhiên đã nghĩ đến.

Thực sự anh không hề muốn đi quá gần Mạc Phi, cũng đã từlâu, khi tiếp xúc với phái nữ, anh đều giữ một khoảng cách nhất định. Trong tiềm thức, anh đã bắt đầu sắp xếp lại cuộc sống riêng của mình mặc dù anh không thể hiểu được lý do tại sao mình lại hành động như vậy.

Cho đến tận ngày hôm nay, anh không thể nào quên được ánh mắtvà khuôn mặt lạnh lùng, khinh bỉ dành cho anh ngày hôm đó. Giọng nói lạnh lùng mà đầy đau đớn của cô vẫn văng vẳng bên tai anh: “Có giỏi thì từ nay về sau anh tịnh thân tu tỉnh đi, không lên giường với những đứa con gái đó nữa!”

Trong giây phút đó, trái tim Thẩm An Bình như tê dại, đaunhói. Anh cũng không hiểu tại sao trong khoảnh khắc đó anh lại có thể kiên định trả lời cô: “Anh làm được!”

Anh thật sự đã làm được, thế nhưng Cố Bình An ngốc nghếch lạikhông hiểu tâm tư của anh.

Hai mươi mấy năm qua, anh trồng cây si đứng bên cạnh cô, nhữnglúc cô cần anh, anh đều ở bên cạnh. Thế nhưng cô cứ như một hòn đá cứng đầu, gàn dở, có nung mãi cũng vẫn cứ trơ trơ, có ôm ấp mãi cũng chẳng thấy nóng.

Anh từ trước đến giờ cũng chẳng bao giờ phàn nàn về cô bởianh tin rằng anh có đủ thời gian. Chỉ cần anh luôn ở gần cô thì nhất định anh sẽ có cơ hội nhiều nhất. Vậy nên anh không bao giờ vội.

Đến ngày anh lên đường đi du học.

Anh luôn tin rằng Cố Bình An nhất định sẽ không bao giờ cóthể yêu người con trai khác. Anh cố gắng khiến mình trở nên ưu tú để Cố Bình An không thể nhìn thấy ai khác ngoài anh. Vậy mà Cố Bình An ngốc nghếch lại đi yêu người khác. Hóa ra, từ trước đến nay trong mắt Cố Bình An không có người con trai ưu tú vẫn luôn ở bên cạnh cô này.

Anh hao tâm tốn sức tìm hiểu, điều tra thân thế, hoàn cảnh củangười con trai ấy. Anh lao tâm khổ trí tìm hiểu tình cảm giữa hai người. Anh tự cảm thấy hành động của mình có phần hơi quá khích, nhưng anh không thể kiềm chế được bản thân mình.

Lúc cảm thấy nhớ cô nhất, anh trốn về nước, thế nhưng điềumà anh nhìn thấy lại là cảnh bông hoa vốn được nâng niu trong lòng mình bấy lâu lại ở bên người con trai khác. Tim anh đau, nhưng anh đâu có tư cách gì để truy vấn cô. Cô bé hồi nhỏ vẫn nói lớn lên sẽ lấy anh giờ thật sự đã lớn rồi, thế nhưng cô bé ấy dường như đã quên lời hứa năm xưa, để lời nói năm xưa chỉ như những lời nói đùa thời thơ ấu.

Ngay trong đêm hôm đó, anh lập tức quay về trường. Mười mấytiếng đồng hồ dài đằng đẵng, mười mấy tiếng đồng hồ anh cứ như rơi vào trạng thái vô thức. Lúc quay trở về anh nhìn ra phía ngoài cửa sổ máy bay, những đám mây trắng tinh khiết đẹp đẽ như Bình An của anh. Vậy mà khi ra đi, những đám mây ấy chỉ mang màu xám xịt, u tối, giống tâm trạng của anh.

Đêm hôm đó, anh đã uống rất nhiều, uống cho đến khi say, ngườimềm nhũn, nôn thốc nôn tháo ở thùng rác phía bên ngoài câu lạc bộ. Anh dường như mất hết lý trí lẫn ý thức. Bạn bè cùng đi với anh ngày hôm đó cũng không biết tâm trạng của anh, bọn họ chủ trương tìm cho anh một cô gái cũng là du học sinh Trung Quốc, có mái tóc dài đen óng ả.

Cô gái đó khá nhút nhát, dung nhan cũng không quá xinh đẹp,chỉ có đôi mắt là tỏa sáng. Thẩm An Bình trong giây phút đó vô cùng sửng sốt, kinh ngạc, anh cảm thấy đôi mắt ấy sao quen thuộc đến thế. Anh vô thức đưa tay vuốt mái tóc dài đen nhánh của cô gái, mái tóc này cũng quen thuộc với anh. Thẩm An Bình cứ ngỡ mình đang ở trong mơ.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, anh đứng ở đầu giường, liên tục hútthuốc. Không hiểu sao anh cảm thấy vô cùng hoảng loạn. Anh không muốn bao biện cho hành động của mình, cũng không muốn đổ lỗi cho men rượu. Trong tâm trí của anh vẫn còn phảng phất những mảnh ghép chắp vá của ý thức, đêm qua, anh bỗng muốn trở nên phóng túng, anh cũng không rõ là mình muốn trả thù ai, hoặc thực tế anh chẳng thể trả thù được ai.

Hút hết điếu thuốc cuối cùng, Thẩm An Bình mặc lại quần áo,lấy tất cả tiền trong ví ra, để lại cho cô gái đêm qua. Cô ấy vẫn đang ngủ. Khuôn mặt không trang điểm trông rất trẻ trung, rất giống Cố Bình An.

Trên tấm ga trải giường trắng tinh vẫn còn vết máu đã khô,giống như một bông hoa hồng màu máu, cũng giống như Cố Bình An, vô cùng xinh đẹp nhưng lại có gai và mãi mãi không bao giờ thuộc về anh.

Bắt đầu từ lúc đó, anh sống phóng túng. Chìm đắm trong nhụcdục, chìm đắm trong sắc giới, anh vẫn tự cho rằng mình vẫn có khả năng dành tình yêu cho người khác. Thế nhưng, hết lần này đến lần khác, hết người con gái này đến người con gái khác, cho dù bọn họ có xinh đẹp bao nhiêu, yêu anh bao nhiêu, anh vẫn đau khổ nhận ra rằng, trên đời này, ngoại trừ Cố Bình An, anh không thể dành tình cảm cho bất kỳ người nào. Anh cắt đứt liên lạc với tất cả những người con gái trước đây. Thế nhưng Cố Bình An đều không biết. Bởi một lẽ cô không hề để ý đến anh.

Ngày hôm đó, anh mất kiểm soát đập tan điện thoại của CốBình An, anh cũng không hiểu nổi tại sao mình lại có thể nói những lời làm cô tổn thương đến vậy. Lúc rời đi, anh vẫn còn nghe thấy cô khóc nức nở, tiếng khóc của cô như những nhát dao đâm vào tim anh, từng tiếng khóc là từng cơn đau.

Thà rằng Cố Bình An giống như trước đây, mỗi khi khóc đều rasức đấm đá anh thì có lẽ anh đã cảm thấy bớt đau. Hơn ai hết, anh hiểu rõ Cố Bình An, từ trước đến nay, mỗi khi bị tổn thương, cô đều không muốn ai nhìn thấy vết thương của mình.

Cả đêm hôm đó anh không ngủ, anh hồi tưởng tất cả những ký ứcdù là nhỏ nhất về Cố Bình An. Những ký ức đó, tốt cũng có, xấu cũng có, vui cũng có, buồn cũng có, tất cả vẫn in đậm trong tâm trí anh. Thậm chí, khi nghĩ đến những chuyện không vui, cảm xúc trong anh cũng theo dòng hồi ức mà đau nhói. Đến tận ngày hôm đó, anh mới thật sự hiểu ra một điều, Thẩm An Bình cả đời này không thể sống thiếu Cố Bình An.

Lời mời của Cố phu nhân, anh nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùngđành chấp nhận. Vò đầu bứt tai không biết bao lâu, anh cũng không biết phải đối diện với ba người phụ nữ này cùng một lúc như thế nào.

Lúc ngồi vào bàn, theo thói quen, anh vẫn ngồi xuống vị tríbên cạnh Cố Bình An, vậy mà cô không hề liếc mắt sang nhìn anh. Thỉnh thoảng ánh mắt nhìn xung quanh có đảo qua chỗ anh nhưng ánh mắt ấy lại quá lạnh lẽo.

Lúc Thẩm An Bình chạy ra ngoài nghe điện thoại, Mạc Phi liềnđi theo. Cô ta liên tục căn vặn, hỏi han công việc làm ăn của anh. Thẩm An Bình vốn không có hứng thú tiếp chuyện, nhưng chưa kịp từ chối, quay lại anh đã thấy thấp thoáng bóng dáng của Cố Bình An.

Thẩm An Bình suy đi nghĩ lại, không biết với khoảng cách nhưvậy, liệu Cố Bình An có nghe được câu chuyện giữa anh và Mạc Phi hay không? Nếu nghe được, cô sẽ nghĩ gì? Hay cô vốn không quan tâm?

Từ đầu đến cuối bữa ăn, Cố Bình An không hề nói với Thẩm AnBình một câu, anh cảm thấy bầu không khí thật ngột ngạt.

Lúc rời khỏi nhà hàng, anh một mình đi lấy xe, nhưng đứng đợirất lâu mà không thấy nhân viên nhà hàng và bóng dáng chiếc xe của mình. Anh đang suy tính tự mình đi xuống bãi đỗ xe xem tình hình ra sao thì bị Mạc Phi chặn đường.

Thực ra Thẩm An Bình không hề muốn một mình đứng trò chuyệnvới Mạc Phi, anh cảm thấy rất không thoải mái, nhưng vì phép lịch sự, anh không còn cách nào khác, dừng lại, mỉm cười với cô ta.

“Không phải bảo em đợi ở trước cửa chính sao? Tại sao lại xuốngđây?”

Mạc Phi cười, lúc này trông Mạc Phi rất giống Cô Bình An. Nếukhông phải là do cô ta đã thay đổi kiểu tóc, trước đây hai người nhìn rất giống nhau, thậm chí có những lúc Thẩm An Bình suýt nhận nhầm.

Mạc Phi đặt tay lên ngực, vẻ mặt đáng yêu như một đứa trẻ,giọng nói ngọt ngào: “Là em nhớ anh! Suốt từ nãy không sao tìm được cơ hội để nói chuyện riêng với anh, vì vậy em theo anh ra đây.”

Thẩm An Bình im lặng, gượng gạo cười, không trả lời.

Hai người bước đi dọc bãi đỗ xe. Mạc Phi bỗng bước lên phíatrước, chặn lối đi của Thẩm An Bình. Anh theo phản xạ lùi về phía sau, giữ khoảng cách an toàn với cô ta.

“Anh An Bình, em có thể hỏi anh một câu được không? Câu hỏinày trước đây mấy năm em đã từng hỏi qua.”

Thẩm An Bình hững hờ đáp: “Được!” .

Mạc Phi, hai mắt lấp lánh, nhìn thẳng vào mắt anh. “Nếukhông có Cố Bình An, liệu anh có lựa chọn em không?”

Giọng nói của Mạc Phi thướt tha, trầm bổng. Âm thanh ồn ào củabãi đỗ xe và ánh đèn pha thỉnh thoảng chiếu đi chiếu lại khiến Thẩm An Bình cảm thấy khó chịu. Anh dừng lại, cười lớn, giọng nghiêm túc: “Câu trả lời vẫn như trước đây.” Anh dừng lại trong giây lát rồi nói tiếp: “Không có chuyện nếu như, Thẩm An Bình không thể sống thiếu Cố Bình An.”

Anh vừa dứt lời, nụ cười trên môi Mạc Phi cũng tắt ngấm. Giữahai người họ lúc này là sự im lặng. Một lúc lâu sau, Mạc Phi khẽ cười gượng gạo. Đôi mắt to tròn long lanh ngước nhìn anh. “Anh An Bình, anh lại làm em bị tổn thương rồi, có thể đền bù tho em bằng một cái ôm được không?”

Thẩm An Bình kinh ngạc, chưa kịp trả lời, Mạc Phi đã ôm chặtlấy anh.

Thẩm An Bình không động đậy, anh cũng không hiểu vì sao tựnhiên mình lại có chút thương cảm với Mạc Phi như vậy.

Vừa rồi, ánh mắt của Mạc Phi nhìn anh ánh lên vẻ đáng thươngnhư chú chó nhỏ đang cầu cứu, ánh mắt ấy anh thường thấy ở Cố Bình An, anh thực sự không nỡ đẩy Mạc Phi ra.

Mạc Phi khẽ tựa vào Thẩm An Bình, ghé vào tai anh thì thầm:“Anh An Bình! Đây gọi là trả thù. Ai bảo anh từ chối em.” Giọng nói trầm bổng lại vang lên: “Anh An Bình, bây giờ mời anh quay lưng lại...”

Lúc đó Cố Bình An rất bối rối, cô chỉ cảm thấy lòng bàn tayướt đẫm mồ hôi. Cô nắm chặt tay, cảm giác vô cùng khó chịu. Lưng cô như đang tì vào một mảnh than cháy đỏ rực, toàn thân như đang bị bầu khí nóng bao trùm. Bầu không khí ngột ngạt khiến cô chỉ muốn ngã khuỵu, cô mệt đến mức hai mí mắt như hai tảng đá trĩu nặng.

Không hiểu sao lúc này cô lại nghĩ đến những ký ức khi còn ấuthơ cùng Thẩm An Bình. Cô nhớ tiếng anh mắng cô là “đồ ngốc”, cô nhớ những lúc không có người khác ở bên cạnh, anh thường cõng cô trên lưng, cô nhớ cả hình ảnh anh tỏa sáng như vì sao sáng nhất trên bầu trời trong những cuộc đấu bóng, lúc đó cô và tất cả những bạn nữ trên khán đài đều reo hò và nhìn anh bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Trước mắt như xuất hiện một luồng sáng khiến mắt cô mờ đi,những sự việc ấy đều là ký ức. Đầu cô nóng ran, những giọt mồ hôi lăn trên trán, chảy xuống mắt cay sè, những giọt mồ hôi chạm vào bờ môi cô, đắng ngắt và mặn chát. Đôi mắt cô dần bị một mảng nước lấp đầy, mọi thứ trước mắt như nhòe đi. Cố Bình An bật khóc nức nở.

Khóc rồi. Cô lại ngốc nghếch lấy tay lau những giọt nước mắtđang lăn dài trên má. Cô quay đi, cô muốn rời khỏi nơi này, càng nhanh càng tốt.

Thẩm An Bình vội vàng đuổi theo, bước chân vội vã, bàn tayanh giữ chặt lấy bàn tay Cố Bình An. Hơi thở của anh gấp gáp, khuôn ngực phập phồng theo từng nhịp thở. Dựa vào lợi thế chiều cao, anh đứng trước mắt cô, chắn mọi dòng ánh sáng đang chiếu đến. Đứng trong cái bóng của Thẩm An Bình, Cố Bình An run rẩy, trông cô lúc này thật yếu đuối, thật đáng thương.

Khuôn mặt Thẩm An Bình lộ rõ vẻ hoảng hốt, lo sợ, anh khôngnói gì, chỉ đứng nhìn Cố Bình An. Cô cũng không chịu thua kém, bướng bỉnh nhìn thẳng vào mắt anh.

Hai người bọn họ, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, thân thiếtnhư ruột thịt, không có điều gì là không thể nói ra, ngoài những chuyện linh tinh, đen tối. Thế nhưng, trong mối quan hệ như hiện giờ, nói đùa thì có thể nghĩ như chuyện thật, còn chuyện thật lại có thể nghĩ thành đang đùa.

Trước đây, Cố Bình An đi theo Thẩm An Bình ra ngoài chơi, gặpmột đám thanh niên túm tụm trong câu lạc bộ chơi trò “nói thật, nói dối”. Cố Bình An bốc phải quân chủ, cô đứng lên hét lớn: “Ta là sát thủ đây!” Tất cả mọi người ngày hôm đó đều cho rằng Cố Bình An đang nói dối, chỉ có Thẩm An Bình cầm một phiếu bầu cho Cố Bình An bởi anh biết rõ cô đang nói thật.

Mối quan hệ giữa hai người bọn họ vô cùng khăng khít. Chỉ cầnCố Bình An lắc đầu, chau mày, Thẩm An Bình có thể đoán ra cô đang muốn cái gì. Có thể nói dường như giữa hai người bọn họ đã có định ước ngầm, đây có thể là một ưu thế, cũng là sợi dây trói buộc hai người.

Cũng chính bởi mối quan hệ như thế mà lúc này, hai người bọnhọ, không ai có đủ can đảm để đối diện. Bởi cả hai đều đang sợ hãi, sợ những kỷ niệm trong quá khứ sẽ giống như bong bóng xà phòng kia, chỉ cần chạm nhẹ là vỡ tan.

Tình yêu chính là điểm yếu trong mối quan hệ giữa hai người.

Cô chính là thanh mai của anh, còn anh chính là trúc mã củacô, cũng chính vì sợ đánh mất mối quan hệ này nên cả hai không đủ can đảm tiến thêm một bước - chạm vào tình yêu. Cố Bình An luôn tìm cách kìm nén tình cảm trong lòng mình, cô tự nhủ, cô không hề yêu anh. Nhưng tình cảm lại là thứ không thể đoán trước được, tình cảm không tuân theo mệnh lệnh của lý trí, tình cảm xuất phát từ trái tim. Đáng lẽ cô phải sớm nhận ra rằng, đối diện với Thẩm An Bình, cô sao có thể miễn cưỡng, sao có thể nghĩ đó không phải là tình yêu?

Cô không phải là không muốn được ở bên cạnh anh, mà cô sợ, sợbàn tay mình mong manh quá, chẳng giữ nổi trái tim anh. Cô sợ đến một ngày tình cảm anh dành cho cô thay đổi, rồi cũng sẽ như những cô gái trước kia từng đến bên anh. Cô sợ phải đối mặt với cái ngày mà anh thay đổi, vì vậy trước mắt anh, cô đều làm những việc mà anh không thích, không ngừng thử thách khả năng chịu đựng của anh. Cô luôn muốn biết lòng kiên nhẫn của Thẩm An Bình đối với cô nhiều đến mức nào. Tình yêu như vậy thật cố chấp, nhưng cô lại không có cách nào để kiềm chế. Cô không khống chế nổi bản thân mình, cũng không khống chế được Thẩm An Bình, vì vậy cô luôn lo lắng, luôn bất an, cô không dám tưởng tượng một ngày không còn được nhìn thấy Thẩm An Bình của cô nữa.

Cô không muốn mình trở nên xấu xí, cô chính là con người trọngthể diện đến vậy. Cô luôn cho rằng Thẩm An Bình thấu hiểu cô, anh thấu hiểu sự bướng bỉnh của cô, thấu hiểu sự cứng đầu của cô, cũng thấu hiểu cả sự lo lắng, bất an trong lòng cô. Cô vẫn nghĩ anh và cô giống nhau, mọi chuyện đều nhớ rõ, nhưng cuối cùng cô mới phát hiện ra. Sai! Tất cả đều sai! Những việc cho rằng vĩnh viễn không thể quên, những việc bọn họ hứa sẽ không bao giờ quên giờ đây đều biến thành dĩ vãng.

Thời gian chính là liều thuốc thử cho tình yêu, thời gian cóthể giúp người ta thấu hiểu tình yêu, có thể minh chứng cho tình yêu, nhưng thời gian cũng làm thay đổi tình yêu. Nỗi đau nào theo thời gian rồi cũng dần phôi phai hai người bọn họ, có lẽ theo thời gian cũng đã thay đổi phần nào, chỉ có điều bọn họ không chịu chấp nhận. Đến giờ phút này, có lẽ Cố Bình An cô cũng đã tỉnh ra, nhưng nhận ra rồi thì sao chứ? Tỉnh rồi nhưng cô lại sa vào cái hố sâu hơn, cảm giác lúc này giống như mình đang bị rơi vào một xoáy nước khổng lồ, vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát ra.

Thẩm An Bình đã bình tĩnh lại, vẻ mặt đầy ân hận xen lẫn lolắng, hoảng hốt, giọng anh trầm đặc: “Em muốn đi đâu vậy?”

Cố Bình An đã tưởng tượng ra cả ngàn câu hỏi mà anh có thể hỏicô, nhưng cô không ngờ lại nói như vậy. Lòng cô nhói đau.

“Theo anh thì sao?” Cố Bình An ngước khuôn mặt bướng bỉnhlên. Làn da vốn trắng trẻo của cô dưới thứ ánh sáng đã bị thân hình cao lớn của Thẩm An Bình cản lại càng trở nên thiếu sức sống. “Không đi thì chẳng lẽ em phải ở lại đây nhìn ngắm hai người hay sao?”

Cô hoàn toàn không có ý châm chọc anh, cũng không có ý muốnlàm anh bị tổn thương. Cô muốn nói ra tất cả để có thể cảm thấy thoải mái trong lòng.

Thẩm An Bình càng nắm chặt tay Cố Bình An. Anh chau mày, ấnđường hằn một vết lõm sâu. “Đây là những điều em muốn nói với anh sao?”

Cố Bình An cố thoát khỏi hai bàn tay của anh, giọng nói đầyuất hận: “Thứ nhất, em không cố ý đến đây làm phiền hai người. Thứ hai, em không muốn nghe bất cứ điều gì. À, không đúng. Không phải em không muốn nghe mà là không đáng để em phải bận tâm.”

Thẩm An Bình sửng sốt, lông mày như dựng đứng lên, đôi mắtsâu thẳm của anh đã biến thành màu đen thẫm. Tiếng nói như rít ra giữa hai hàm răng đang cắn chặt vào nhau: “Anh ghét phải giải thích... nhưng anh nói cho em biết... anh...”

Thẩm An Bình chưa nói hết câu, Cố Bình An đã hét lên: “Emkhông nghe! Anh im đi!”

“Cố Bình An! Em bình tĩnh lại đi!” Thẩm An Bình giữ chặt lấybờ vai nhỏ bé của Cố Bình An đến mức cô có cảm giác bả vai mình như sắp gãy.

“Cố Bình An! Anh nói cho em biết...”

“Bốp...”

Thẩm An Bình sững sờ. Cố Bình An thấy tay mình giơ lên khôngtrung, lòng bàn tay bỏng rát tâm trí cô chấn động mạnh.

“Em nói rồi, anh đừng nói gì nói gì nữa, em không muốnnghe!”

Cô biết rõ cái tát vừa rồi của cô là vô lý nhưng cô không thểgiải thích được tại sao mình lại hành động như vậy.

Thẩm An Bình không phải người mà bất cứ người con gái nàocũng có thể tùy tiện đè đầu cưỡi cổ. Cố Bình An thầm nghĩ, lần này thật sự là trăng tròn sẽ khuyết rồi.

Thẩm An Bình ngẩng lên, ánh mắt nhìn Cố Bình An đầy thất vọng,anh quay mặt đi, giọng nói trở nên lạnh lẽo: “Cố Bình An, em thật khiến anh thất vọng!”

Cố Bình An có cảm giác ngực mình nghẹn lại, nỗi đau đớn khiếncô khó thở. Cố giữ bình tĩnh, giọng nghèn nghẹn: “Thất vọng sớm một chút cũng tốt! Bây giờ anh biết rồi đấy, Cố Bình An rất xấu xa, rất đáng ghét.” Nói xong, cô bật cười, vừa cười vừa nói tiếp: “Từ rất lâu rồi em đã nói với anh, là ai cũng được, nhất định không thể là Mạc Phi, anh cũng đã đồng ý với em, vậy mà giờ lại không thực hiện được. Đây coi như sự trừng phạt. Từ bây giờ chúng ta coi như cắt đứt”

Cố Bình An cười cay đắng, hai mắt cay sè. Cô quay người bướcđi. Mới đi được vài bước, cô nghe thấy một giọng nói vang lên từ phía sau: “Ai được hay không được, cái đó là do anh quyết định. Cố Bình An, em cứng đầu quá rồi đấy!”

Thẩm An Bình vẫn đứng đó, ánh mắt dõi theo Cố Bình An đang rờixa anh. Mặc dù chỉ là nhìn từ phía sau nhưng anh biết rõ cô đang khóc, bởi vì bờ vai nhỏ nhắn, gầy guộc kia đang run lên. Trông cô lúc này đáng thương, tội nghiệp như chú chó nhỏ bị bỏ rơi, lang thang, run rẩy như sắp khuỵu ngã.

Thế nhưng cô vẫn tự ngụy trang bằng vỏ bọc kiên cường và mạnhmẽ. Cô cười với anh nhưng nụ cười ấy giòn tan như tiếng pháo, lấp lánh như những vì sao trên bầu trời, trong đôi mắt đen láy của cô là niềm vui, là nỗi buồn đan xen. Từ trước đến nay chưa bao giờ anh nghĩ cô xinh đẹp. So với những người con gái mà anh đã từng qua lại, Cố Bình An quá mờ nhạt, quá thuần khiết. Thế nhưng, trái tim anh lại chỉ dành cho cô.

Khi cô cười, khuôn mặt cô rực rỡ, tỏa sáng như pha lê. Anhthường không thể kiềm chế được sự rung động trước nụ cười của cô. Anh chỉ hy vọng cả cuộc đời này, cô có biểu cảm duy nhất ấy. Vì vậy anh coi cô như bảo bối trong tay, nâng niu, chiều chuộng cô. Ấy vậy mà cô giống như miếng bọt biển tham lam, vĩnh viễn không bao giờ cảm thấy mình đã no nước, anh càng cưng chiều thì cô càng muốn nhiều hơn.

Anh vẫn thường trăn trở, tự hỏi, tình yêu mà cô mong muốn,liệu anh có thể đáp ứng được hay không? Mỗi lần tự hỏi như vậy, anh lại có cảm giác tim mình bị bóp nghẹt đến đau đớn. Anh tự nhủ, mình nhất định sẽ làm được, sẽ đáp ứng được cô, bởi cô giống như một thứ chất gây nghiện, nhất định sẽ làm anh bị tổn thương, nhưng cũng sẽ khiến anh có được cảm giác ấm áp.

Đã lâu rồi Thẩm An Bình và Quan Đại Bảo không tụ tập, cạnngàn ly không say, đêm nay có lẽ lại sẽ là một đêm không ngủ.

Bọn họ đến một câu lạc bộ quen thuộc, lấy một phòng từ trướcđến giờ chưa hề thay đổi. Thẩm An Bình ngồi uống rượu một mình trong góc. Anh không còn nhớ rõ mình đã uống bao nhiêu, chỉ có cảm giác mình chưa hề say. Trong phòng không sáng lắm, chỉ có bốn chiếc đèn trang trí nhấp nháy được đặt ở bốn góc tường. Thứ ánh sáng mờ ảo phần nào che khuất những biểu cảm trên khuôn mặt, trong không gian đó, tất cả đều trở nên không rõ ràng.

Quan Đại Bảo vẫn phóng khoáng như trước đây, công tử hàohoa, phong nhã một khi đã chơi thì phải chơi đến cùng.

Một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm kĩ càng,nghe nói hình như là hoa khôi có tiếng, ăn mặc vô cùng gợi cảm xuất hiện. Bước vào, nhìn thấy Thẩm An Bình, hai hàng lông mày của cô ta khẽ cong lên, giọng điệu lả lướt: “Thẩm thiếu gia! Hôm nay anh có chuyện gì vậy? Đã đến rồi sao lại còn ngồi đây uống rượu một mình, thật là chẳng thú vị gì cả.”

Thẩm An Bình không buồn nhúc nhích, khẽ chau mày, giọng điệuthiếu kiên nhẫn: “Đi chỗ khác, nói linh tinh nhiều quá!” Ở đây, lời nói của Thẩm thiếu gia giống như thánh chỉ ban xuống, nhất là trong lúc tâm trạng anh không được vui vẻ như thế này thì tốt nhất là “tránh voi chẳng xấu mặt nào”.

Quan Đại Bảo khẽ cười, vỗ vai Thẩm An Bình, ra hiệu cho mỹnhân đang ở bên cạnh mau đứng dậy, rời khỏi phòng. Trước khi đi, cô ta còn không quên tặng Quan Đại Bảo một nụ hôn gió gợi cảm.

Quan Đại Bảo khẽ ghé vào tai Thẩm An Bình, nói: “Anh em biếtcậu không vui, giúp cậu tìm chút vui vẻ...”

Nói xong, Quan Đại Bảo hướng ra phía cửa, hét lớn: “Vào đi!”

Thẩm An Bình chưa kịp phản ứng, đã thấy cửa phòng mở ra, mộtcô gái trẻ trung mặc bộ đồ giống đồng phục học sinh trông có vẻ dịu dàng, yếu đuối đẩy cửa bước vào. Từ mái tóc dài đen nhánh đến đường nét trên khuôn mặt đều trông rất giống Cố Bình An.

Trong ánh đèn mờ ảo, nhìn thấy một người giống hệt bóng hìnhvô cùng quen thuộc ấy, Thẩm An Bình bỗng cảm thấy đau đớn.

Trông giống cô ấy mà lại không phải là cô ấy.

Anh nâng ly rượu, nốc cạn, chỉ vào cô gái, xua xua tay. “Đira.”

Cô gái ấy giống một chú thỏ non bị kinh động, mở tròn mắt,tay nắm chặt lấy gấu váy, ánh mắt sợ hãi hết nhìn Quan Đại Bảo lại nhìn Thẩm An Bình.

Quan Đại Bảo tò mò quay sang hỏi Thẩm An Bình: “Sao vậy?Không thích món quà mà anh em tặng cho cậu à?” Chỉnh lại cà vạt Đại Bảo tiếp tục: “Hay là để mình giúp cậu mang Cố Bình An đến đây?”

“Choang...” âm thanh chói tai vang lên, Thẩm An Bình đập mạnhly rượu xuống bàn. Những mảnh vỡ bắn tung tóe. Rượu bắn đầy lên người Quan Đại Bảo. Anh cười lạnh lẽo, ngẩng lên, giọng không cao cũng không thấp ra lệnh cho cô gái trẻ: “Cút ra ngoài!”

Cô gái sợ hãi nhanh chóng rời khỏi phòng, không dám ngoái lạinhìn.

Quan Đại Bảo lau lau những giọt rượu trên khuôn mặt mình, vừacười vừa nói: “Thẩm An Bình! Cậu có biết là cậu đang làm gì không thế?”

Trong người Thẩm An Bình bừng bừng nộ khí. Anh như phátđiên, gạt tất cả những thứ trên bàn xuống đất. Tiếng thủy tinh vỡ vang lên loảng xoảng. Những người có mặt trong căn phòng đều hoảng hốt, sợ hãi, cả căn phòng bỗng im bặt, chỉ có Thẩm An Bình vẫn ngồi bất động.

Quan Đại Bảo hung hăng xông lên. Một tay chống hông, một taychỉ vào mặt Thẩm An Bình, quát lớn: “Cậu là đàn ông cái khỉ gì chứ! Con nhóc Cố Bình An đó là cái thá gì? Có đáng để cậu phải như thế này không? Lần trước cậu gây rắc rối vẫn chưa đủ hay sao? Cậu nghĩ là cậu vẫn còn trẻ lắm hả? Như thế này thì vui vẻ con khỉ gì nữa! Cậu có giỏi thì bốc hỏa với con bé đó đi! Việc quái gì ngày nào cũng phải để tôi thấy khuôn mặt lầm lì như mẹ ghẻ thế kia hả?”

Thẩm An Bình không hề tức giận, cũng không hề phản bác, khẽcười. “Quan Đại Bảo, cậu có bản lĩnh thì nhắc lại một lần nữa xem nào.”

“Quái quỷ gì thế!” Quan Đại Bảo tức giận, nắm lấy cổ áo ThẩmAn Bình. “Cậu muốn động thủ với tôi chắc? Cậu tỉnh lại cho tôi nhờ, có được không hả? Cố Bình An là cái thá gì chứ! Mỹ nhân xinh đẹp hơn cô ta chém không hết. Cậu có chịu tỉnh không hả?”

Thẩm An Bình lạnh lùng nhìn Quan Đại Bảo, hàm răng nghiến chặt,nghe rõ từng tiếng ken két. “Quan Đại Bảo! Đừng để Thẩm An Bình này phải động thủ với cậu! Tôi đã từng nói với cậu rồi, cô ấy như thế nào, không đến lượt cậu phải quan tâm!”

Nói xong, Thẩm An Bình lập tức đứng dậy, bước ra khỏi phòng.

Thẩm An Bình và Quan Đại Bảo có thể nói là như anh em nối khố,lúc nhỏ đã vô cùng thân thiết, hai gia đình cũng có quan hệ gần gũi, sau này lớn lên lại cùng làm ăn, hai người bọn họ giống như máu mủ ruột rà. Từ trước đến nay, anh chưa bao giờ nổi cáu với Quan Đại Bảo, cho dù có mắng, cũng chỉ là dùng giọng trêu đùa vui vẻ.

Anh không giải thích được tại sao hôm nay nghe khẩu khí củaQuan Đại Bảo, anh lại thấy chướng tai đến mức không thể chấp nhận được.

Sẵn hơi rượu trong người, anh lái xe như bay, tiếng động cơrít lên như xé tan màn đêm u tối. Những ánh đèn đường lấp lánh như những ngôi sao băng. Mở cửa xe, gió đêm như những lưỡi dao phả vào khuôn mặt anh lạnh buốt.

Anh không nhớ rõ mình đã lái xe bao lâu, đến khi về đến nhà,anh cúi xuống nhìn đồng hồ, hai mắt như mờ đi, chẳng còn nhìn rõ gì cả.

Anh sống trong khu biệt thự cao cấp ở vùng ngoại ô. Tất cảnhững người sống trong khu này đều là những nhân vật có tiếng tăm, quyền thế trong thành phố. Nhân viên bảo vệ có thể nhớ rõ chủ nhân của từng căn nhà.

Anh loạng choạng từ trong thang máy bước ra, bước chân thậtkhẽ đến mức hệ thống đèn cảm ứng cũng không cảm nhận được bước chân của anh. Trong bóng tối, anh mò mẫm tìm chìa khóa mở cửa, lắc lắc ổ khóa, sau đó thuần thục bấm dãy số mật mã.

Tiếng “bíp” phát ra từ cánh cửa cảm ứng khiến hệ thống đèn bậtsáng. Ánh sáng chói lòa khiến đôi mắt anh chưa kịp thích ứng, anh lập tức lấy tay che mắt. Mắt dần quen với ánh sáng, anh từ từ bỏ tay xuống, trước mắt anh là Cố Bình An, cô đang ngồi cuộn tròn trước cửa nhà anh.

Toàn thân anh cứng đờ, chân tay tê dại. Cô đang gục mặt xuốngcánh tay, mái tóc lộn xộn buông thõng xuống vai, tay áo được kéo lên để lộ cánh tay nhỏ nhắn, gầy guộc.

Thẩm An Bình cảm thấy trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Anh khẽ gọi cô: “Bình An!”