Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 11: Lạc tiên đại thành



Dùng hết bốn tấm thần đi phù, hai người rốt cục tới thành Lạc Tiên.

Đây là cảnh tượng gì chứ? Kim Phi Dao đứng ở ven đường nhìn thành Lạc Tiên xa xa.

Năm hòn đảo đang trôi nổi phập phềnh giữa không trung, vờn quanh một tòathành phồn hoa dưới đất, năm hòn đảo nối với nhau bởi những cây cầu ngọc trắng, nhưng lại không có cầu nối xuống thành thị dưới đất.

Cáchòn đảo không lớn hơn nhau mấy, cảnh sắc lại hoàn toàn khác biệt. Mộthòn đảo được bao kín bởi đủ loại Thanh Trúc, mơ hồ có thể nhìn thấy vàitrúc lâu ẩn hiện trong đó.

Mà hòn đảo bên cạnh đó lại khiến mộtkẻ quê mùa như Kim Phi Dao phải kinh hô lên, bởi cả hòn đảo ánh lên ánhsáng, ngoài nước ra thì vẫn là nước, không có bờ bến. Hòn đảo này trôngnhư một cái gương hình cầu, phản chiếu trời xanh mây trắng, nước lạikhông hề tràn ra, trên mặt nước nổi lên rất nhiều loại hoa sen.

Một tòa nhà bằng ngọc thạch trắng giống như mọc ra từ trong nước vậy, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Hai hòn đảo còn lại cũng mỗi cái một vẻ. Một thì giống như một ngọn núi vôcùng tươi đẹp, cảnh sắc như họa, đình đài lầu các giấu trong bóng hoatán cây. Một thì có bảy hòn đảo nhỏ hơn trôi nổi phía trên, giữa chúngcó những cây mây nối liền. Trên các cây mây hoa tươi nở rộ, mỗi khi cógió thổi qua là tạo thành những cơn mưa hoa đầy trời.

Hòn đảocuối cùng lại khiến Kim Phi Dao khiếp sợ dị thường, so sánh với bốn hònđảo kia thì nó quả thực chính là đại sát phong cảnh. Cả tòa đảo toàn lànhững kiến trúc bằng vàng, chi chít những nhà lầu hoa lệ chói mắt, tuyrằng vừa nhìn thấy đã biết hao phí không nhỏ nhưng lại khiến người tacảm giác rất là tục khí. Vị tài chủ nào xây dựng hòn đảo đó thực khiếnngười ta không có lời nào để mô tả.

Thành trấn phía dưới rốt cụcbình thường hơn một chút, nhìn từ xa cũng thấy vô số đình đài lầu các,vô cùng phồn hoa, trong thành dù trăm vạn người ở vẫn rộng rãi chán.

Nhìn vô số tu sĩ bay tới bay lui như ruồi bọ ngoài thành, Kim Phi Dao cảmthấy vô cùng mờ mịt, thế này thì cũng quá nhiều tu sĩ đi.

Trướckia nàng ở trong một thành nhỏ dưới chân núi của Không Linh phái, trongthành phàm nhân chiếm đa số. Mà thành Dụ Hưng chỗ Hằng Thực phái cũngtám phần là phàm nhân, hơn nữa toàn bộ thành trấn cũng có tới mấy vạnngười. Loại đại thành nhìn như có trăm vạn người ở, đầy trời tu sĩ thếnày, nàng lần đầu tiên được thấy.

Tình huống của Hùng Thiên Khôncũng không khá hơn nàng bao nhiêu, chưa từng ra khỏi cửa nhà, kể cả giađình có giàu có thì ở đây cũng chỉ coi như một tài chủ. Hắn cố gắng nhớlại những việc nghe nói hằng ngày trong môn phái, dễ dàng nhớ ra đượcchút chuyện mà nương đã từng nói về thành Lạc Tiên.

Hắn hắnggiọng, nói với Kim Phi Dao: “Phi Dao muội muội, trong thành Lạc Tiên này có không dưới trăm tu tiên gia tộc, các đại môn phái cũng xây dựng phân đường ở đây, mà tán tu lại càng nhiều. Hơn nữa, tất cả các sự vụ đều do năm tổ chức lớn của các đảo nổi quản lý, hình như gọi là Lạc Tiênđiện.”

“Sao ngươi biết rõ ràng như vậy?” Kim Phi Dao lấy lại tinh thần, thuận miệng hỏi.

Điều này tất nhiên là do Vân Sơn phái cũng có phân đường ở đây cho nên tìnhhuống của thành Lạc Tiên hắn nhiều ít cũng biết một chút. Nhưng HùngThiên Khôn không dám nói ra, chỉ nói là do trước đây nghe các sư huynhtrong môn phái nói, hắn sợ Kim Phi Dao cảm thấy hắn phiền hà sẽ đuổi hắn về.

Kim Phi Dao cũng không nghi ngờ, vội vàng kéo hắn chạy tớithành Lạc Tiên. Bốn phía Đông, Tây, Nam, Bắc đều có một cửa thành, phíatrên mỗi cửa thành có một lá bùa lớn một trượng, linh khí bức người.

Cửa thành có hai hàng thủ vệ, tổng cộng mười người, Kim Phi Dao đã học quan linh thuật từ Hùng Thiên Khôn, liền lặng lẽ xem xét tu vi của mườingười. Ngoài một người có tu vi Luyện Khí hậu kỳ ra thì chín người cònlại cũng chỉ là Luyện Khí trung kỳ, vậy thì tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ kiachính là đội trưởng của bọn hắn.

Kể cả thành Lạc Tiên có quy môlớn như thế cũng chỉ có thể dùng tu sĩ Luyện Khí kỳ làm thủ vệ hàngngày, tu sĩ Trúc Cơ mặc dù không thiếu nhưng chắc chắn không có khả năng bắt bọn họ đi làm thủ vệ.

Lúc vào thành, hai người phải nộp haikhối hạ phẩm linh thạch làm phí vào thành, đương nhiên phí này do HùngThiên Khôn trả. Nhìn đám người ra ra và vào ở cửa thành, Kim Phi Dao âmthầm tính toán, riêng thu phí vào thành thì thành Lạc Tiên mỗi ngày cũng kiếm không ít linh thạch.

Vừa mới tiến vào thành, bọn họ đã bị một phàm nhân giữ lại, bắt đầu quảng cáo bản đồ thành Lạc Tiên với hai người.

“Hai vị tu sĩ, xin dừng một bước. Chỗ chúng ta có bản đồ thành Lạc Tiên cựckỳ tinh xảo, nếu như vừa tới thành Lạc Tiên mà không có một tấm bản đồthì chắc chắn sẽ đi lạc.” Tên bán bản đồ miệng lưỡi nhanh nhảu, thừa dịp lúc bọn họ dừng lại liền nhanh chóng nói.

Hùng Thiên Khôn có chút tò mò, không hiểu hỏi: “Sao ngươi biết chúng ta lần đầu tới đây?”

Chỉ nhìn bộ dạng hết nhìn đông tới nhìn tây, đầy mặt cảm thán của hai người thì ai chẳng biết các ngươi vừa mới tới. Nhưng lời này thì tên bán bảnđồ không dám nói ra, mà tươi cười giải thích: “Hai vị tu sĩ có điềukhông biết, chỉ cần là tu sĩ ở lâu dài trong thành Lạc Tiên ra ngoài trở về thì chắc chắn là đi săn yêu thú. Khi trở về phần lớn là quần áo cótổn hại, bộ dáng mỏi mệt, vài người còn bị thương nữa. Mà hai vị khí vũhiên ngang, quần áo sạch sẽ, mặt mày hồng hào, tự nhiên là mới tới thành Lạc Tiên.”

“Đi rồi hãy nói, bản đồ bán thế nào?” Ai mà không nghe ra hắn đang nịnh bợ, Kim Phi Dao cười nói.

Tên kia vội vàng dẫn hai người tới một cái quán nhỏ bên cạnh cửa thành, cầm lấy một phần tranh cuốn giới thiệu với hai người, “Bản đồ thành LạcTiên không cho tư nhân bán, toàn bộ do Lạc Tiên điện cho người đi bán,toàn thành giá giống nhau, hai khối hạ phẩm linh thạch một tờ.”

“Hai khối hạ phẩm linh thạch? Ngươi ăn cướp à? Một phần bản đồ rách thôi, ta tự mình đi một lần, vẽ một cái bản đồ tự dùng thôi.” Kim Phi Dao liềnphát hoảng, giá này là sao chứ, thực quá là gian.

Tên bán bản đồcười hắc hắc, chậm rãi mở tấm bản đồ trong tay ra: “Bản đồ của chúng tađâu phải loại bình thường, mời hai vị xem”

Kim Phi Dao xem thử,bản đồ này quả nhiên không bình thường, cả tòa thành Lạc Tiên được vẽ vô cùng tỉ mỉ, hơn nữa cũng không biết được làm từ loại tài liệu nào màthoạt nhìn rất mềm mại.

Chỉ thấy tên bán bản đồ điểm tay lên mộtđiểm trên bản đồ, nơi tay hắn chạm vào đột nhiên phóng to lên, hiện ramột ngã tư đường, sau đó hắn di tay, ngã tư đường trên bản đồ lập tức di động theo, muốn xem chỗ nào thì di chuyển đến chỗ đó.

Hơn nữa,bởi vì phóng đại nên mỗi cửa hàng đều có chữ đen xuất hiện. Có vài nơiquan trọng còn có cả chú giải rất rõ ràng. Có tấm bản đồ này, muốn làmgì trong thành Lạc Tiên cũng không nhất thiết phải tìm người khác hỏithăm.

Thấy thứ này quả nhiên không tầm thường, Hùng Thiên Khônliền mua một tấm. Giao linh thạch xong, thấy Kim Phi Dao đang tội nghiệp nhìn hắn, tựa hồ rất muốn tấm bản đồ này, hắn cố nín cười, hắn cầm lấybản đồ đưa cho Kim Phi Dao.

Kim Phi Dao vui mừng nhận bản đồ,hưng phấn nhìn một lượt. Hùng Thiên Khôn ở bên cạnh đợi một hồi lâu mớithấy Kim Phi Dao chỉ vào một chỗ nói với hắn: “Hùng đại ca, chúng ta tới Cư Đi đường thuê một gian phòng ở đi. Ta định ở lâu dài ở đây, ngươithì sao, muốn tới khách điếm ở à?”

Nàng chưa đi bán các thứ trong túi trữ vật là muốn xem xem Hùng Thiên Khôn có muốn ở cùng mình không,như vậy thì tiền thuê nhà có thể để hắn trả.

“Ta không muốn ởkhách điếm, hay là chúng ta thuê một gian lớn một chút, hai người ở còncó thể giúp đỡ nhau.” Hùng Thiên Khôn có chút ngượng ngùng nói, dù saohắn là nam nhân, nhất nhất đòi ở cùng với một nữ hài thì không hay lắm.

Đây chính là ý đồ của Kim Phi Dao, nàng cười tủm tỉm gật đầu, “Uh, đến lúc đó chúng ta còn có thể cùng nhau đi giết yêu thú.”

Thương lượng xong, hai người liền đi theo bản đồ tìm Cư Đi đường.

Thành Lạc Tiên quả nhiên không chỉ lớn bình thường, đi theo bản đồ cả nửacanh giờ hai người mới tìm được Cư Đi đường ở một ngã tư.

Cư Điđường chỉ có hai tầng làm bằng gỗ, vẽ rất nhiều dấu hiệu năm cánh hoacủa thành Lạc Tiên, trước cửa người đến người đi rất náo nhiệt.

Hai người vừa vào Cư Đi đường đã có một nữ tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ khách khíra đón tiếp. Biết được hai người tới để thuê phòng thì đưa bọn họ tớimột quầy trong đại sảnh.

Trước quầy có rất nhiều người đứng, tấtcả đều tới thuê phòng. Lầu hai cũng cho thuê nhưng chỉ tiếp tu sĩ ngoàiKết Đan kỳ, còn tu sĩ từ Trúc Cơ trở xuống thì phải ở lầu một.

Ngay cả chen chúc ở đây cũng thấy sư khác biệt giữa Trúc Cơ và Luyện Khí. Tu sĩ Trúc Cơ đứng vững vàng ở giữa, xung quanh họ còn có một khoảngtrống. Mà phần đông tu sĩ Luyện Khí còn lại thì chen chúc ở hai bên,giữa người nọ với người kia không có một khe hở nào, chen chúc, lưng tựa lưng.

“Không thể xây to một chút sao, chen chết người.” Kim PhiDao kề sát nữ tu sĩ dẫn đường bên cạnh, còn Hùng Thiên Khôn thì mặt mũiđỏ bừng, bị tu sĩ phía sau xô đẩy sát vào nữ tu sĩ phía trước, giống như đang ôm nàng vậy.

“Thật là diễm phúc nha.” Nhìn bộ dáng xấu hổ của hắn, Kim Phi Dao vui vẻ trêu đùa.

“Hai vị đạo hữu, đây là chỗ lựa chọn phòng ốc nên phải chen chúc một chút,xin thứ lỗi.” nữ tu sĩ vốn quen với việc này nên tỏ ra có gì bất mãn với việc kề sát phía sau người Hùng Thiên Khôn, dán vào một thiếu niên xinh đẹp như vậy còn tốt hơn với mấy lão nhân đáng khinh kia nhiều.

“Không sao, chỉ cần thuê được một nơi ở tốt thì chen một chút cũng được.” KimPhi Dao lau mồ hôi trên mặt, chỉ mong sao sớm chọn được nơi ở. Tuynhiên, xem tình cảnh như vậy, muốn chiếm được một nơi ở tốt giữa mấytrăm người thế này chỉ sợ không dễ.

Quầng sáng trước mặt chính là bản đồ toàn bộ thành Lạc Tiên và vùng phụ cận, bên trên có vô số điểmsáng, có trắng, có xanh, có vàng. Nghe nữ tu sĩ giới thiệu thì đây là ấn ký chỉ phẩm chất linh khí của nơi ở. Màu trắng là nơi linh khí ít nhất, màu vàng là đậm nhất. Đương nhiên là những nơi tốt hơn thì phải lênđược lầu hai mới có.

Thế này là vừa lòng rồi, kể cả hai người có lên lầu hai thì cũng không có tiền thuê được động phủ có linh khí cực phẩm.

Hỏi qua giá, mỗi điểm sáng màu trắng là một khu ở có một phòng tu luyện vàmột phòng không để người ở tự bài trí. Vị trí thì đều ở những nơi náonhiệt trong thành Lạc Tiên, nơi càng ầm ĩ thì càng không thích hợp chotu luyện, cho nên mỗi năm chỉ cần năm mươi khối hạ phẩm linh thạch.Phòng ốc ở đây ít nhất cũng phải thuê một năm, nếu chỉ ở mấy tháng thìcó thể tới những khách điếm đầy rẫy trên đường phố.

Những chỗ này cũng không có phòng bếp, các tu sĩ đều rất không thích tốn thời gian để làm thức ăn, thỉnh thoảng có một số người thích ăn đồ tự nấu thì có thể tự làm một nhà bếp trong nơi ở. Tuy nhiên Kim Phi Dao chỉ có hứng thúvới việc ăn uống chứ không phải là nấu ăn, cho nên không có cũng khôngsao.