Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 37: Ô Thiết Côn



Ra khỏi Cửu Thanh Các, Diệp Thành kéo Hổ Oa đi về phía Linh Khí Các, định chọn cho Hổ Oa một binh khí.  

“Đại ca, đệ làm huynh mất mặt rồi”, đang đi, Hổ Oa đột nhiên cúi đầu nói.  

Nghe vậy Diệp Thành chợt sững người nhưng hắn nhanh chóng nghĩ tới nguyên do. Hổ Oa thật thà, có vẻ như vẫn đang để tâm tới việc vừa xảy ra. Cùng độ tuổi nhưng Tề Vân lại mạnh hơn Hổ Oa rất nhiều.  

Hắn đã nghe qua lai lịch của Tề Hạo từ lâu, Tề Hạo là một công tử thế gia tu luyện, từ nhỏ được đưa tới Hằng Nhạc Tông.                Còn thiếu niên tên Tề Vân kia đương nhiên cũng là người nhà họ Tề, cũng được đưa tới Hằng Nhạc Tông để tu hành.  

Đại Sở không thiếu các gia tộc danh giá tu luyện, giống như Thượng Quan Gia của Đông Nhạc, Tư Đồ Gia của Tây Thục, Tề Gia của Nam Cương và Vương Gia của Bắc Xuyên, còn Tề Hạo và thiếu niên Tề Vân kia đều là con cháu của nhà họ Tề ở Nam Cương.  

Các gia tộc tu luyện mặc dù không thâm hậu như tông môn nhưng cũng không hề đơn giản, con cháu trong gia tộc từ nhỏ đều được ngâm mình trong linh dược, chỉ cần điểm này thì không chỉ Hổ Oa mà ngay cả Diệp Thành hắn cũng không thể sánh kịp.  

“Đệ vừa trở thành tu sĩ, con đường sau này còn dài”, Diệp Thành vỗ vai Hổ Oa, cười khích lệ.  

“Có phải đệ không nên lên núi không?”  

“Đã tới rồi thì phải chấp nhận. Trên đời này vẫn luôn tồn tại kẻ mạnh, kẻ yếu, nhưng ông trời rất công bằng, khi huynh mới tới đây, không phải cũng bị người khác coi thường đấy sao?”  

“Ừm, đệ sẽ cố gắng hơn nữa, nhất định không để huynh mất mặt”.  

Nói rồi, cả hai cùng tới Linh Khí Các.  

Vừa đi vào trong đã thấy trưởng lão Chu Đại Phúc của Linh Khí Các đang say giấc chợt bừng tỉnh.  

“Vào đi, chỉ được lấy một thứ”, Chu Đại Phúc khoát tay.  

“Đi thôi”, Diệp Thành đẩy Hổ Oa về phía trước: “lấy một món thuận với tay mình, sau này ta sẽ kiếm cho đệ binh khí tốt hơn”.  

Sự xuất hiện của Diệp Thành có vẻ như khiến Chu Đại Phúc tỉnh táo hơn. Ông ta ngồi dậy vươn vai, sau đó lại ngáp dài.  . Truyện Võng Du

Thấy Chu Đại Phúc tỉnh dậy mà Hổ Oa còn chưa ra ngoài, Diệp Thành bèn tiến lên trước một bước, cười hỏi: “Trưởng lão, nơi này của người có huyền thiết và huyền cương không ạ?”  

Huyền thiết và Huyền cương chính là thứ quý giá để luyện binh khí, trước nay chỉ có thể mơ mà không thể có được.  

Còn Diệp Thành hỏi tới hai thứ này mục đích rất rõ ràng, hắn muốn dùng Huyền thiết và Huyền cương để tôi luyện vào thanh kiếm Xích Tiêu của mình. Huyền thiết rắn chắc, Huyền cương dẻo dai, hai thứ này kết hợp với nhau chắc chắn là sự lựa chọn tuyệt vời.  

Chí ít thì trong Luyện Khí Quyết có nói như vậy.  

“Huyền thiết và Huyền cương rất quý giá, chỗ ta mặc dù có nhưng chỉ sợ ngươi không mua nổi thôi”, Chu Đại Phúc dụi dụi đôi mắt nhập nhèm của mình, ông ta không nói gì mà chỉ giơ ra một ngón tay.  

“Mười nghìn?”  

“Mười nghìn? Ngươi nghĩ gì vậy? Là một trăm nghìn”.  

Ực! Diệp Thành nuốt nước bọt cái ực.                “Một trăm nghìn đã là rẻ lắm rồi, Vạn Bảo Các của Bàng Đại Hải bán còn đắt hơn”, Chu Đại Phúc liếc nhìn biểu cảm thú vị của Diệp Thành rồi nói tiếp: “Vả lại, một trăm nghìn linh thạch cũng chỉ đủ mua Huyền thiết và Huyền cương cỡ to bằng quả trứng thôi”.  

Nghe vậy, Diệp Thành lại một lần nữa nuốt nước miếng. Hắn biết sự quý giá của Huyền thiết và Huyền cương nhưng dù sao thì hắn cũng đã đánh giá thấp giá trị của chúng.  

Một trăm nghìn linh thạch.  

Đây là khái niệm gì, đệ tử ngoại môn cho dù sống cả đời trong tông môn cũng không thể nhận được nhiều như vậy, cho dù hắn có thể luyện chế Ngọc Linh Dịch thì cũng cần một khoảng thời gian rất dài mới có thể gom đủ một trăm nghìn linh thạch.  

“Đương nhiên, có một nơi sẽ rất rẻ”, Chu Đại Phúc nói tiếp.  

“Nơi nào ạ?”  

“Chợ đen U Minh”.  

Nghe vậy, Diệp Thành xoa xoa cằm, hắn thầm nhủ: “Suýt thì quên nơi này”.  

Chợ đen U Minh nằm nằm ở con đường giao với ba tông môn Hằng Nhạc Tông, Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông, là nơi giao dịch buôn bán, và là một nơi rất tốt để bán vật ăn cắp được, cũng chính vì vậy mà nơi này không được thái bình cho lắm, xuất hiện nhiều kẻ gian trá, tội ác tày trời  

Diệp Thành mặc dù chưa từng tới chợ đen U Minh nhưng hắn đương nhiên đã từng nghe tới những mặt xấu của nó.  

Đương nhiên chợ đen U Huyền cũng không phải chỉ nổi tiếng về mặt này, nơi này mặc dù hỗn loạn nhưng những thứ đồ buôn bán ở đây lại không thiếu bảo vật dị thường, vả lại giá cả còn thấp hơn nhiều chợ chính thống, có không ít tu sĩ tới đây để tìm bảo bối.  

“Huyền thiết và huyền cương ở chợ đen U Huyền sẽ rẻ hơn nơi này bao nhiêu”, Diệp Thành thầm nghĩ rồi nhìn Chu Đại Phúc.  

“Huyền thiết và huyền cương ở nơi đó lai lịch không rõ ràng, chủ nhân của nó đều là những kẻ ăn cắp cho nên có lẽ sẽ rẻ hơn bốn, năm mươi nghìn”.  

“Bốn, năm mươi nghìn”, Diệp Thành lại lần nữa xoa cằm. Đối với hắn mà nói thì bốn, năm mươi nghìn linh thạch không phải là con số nhỏ, nếu thật sự mua được huyền cương và huyền thiết ở chợ đen U Huyền thì hắn cũng không ngại tới đó một chuyến.  

“Chợ đen U Huyền không phải là nơi đất lành, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng, ngươi nghĩ cho kỹ”, Chu Đại Phúc liếc nhìn Diệp Thành.  

“Cũng chẳng còn cách nào khác ạ, ai bảo chỗ của người bán đắt quá”.  

“Bốn, năm mươi nghìn thôi mà, tiết kiệm là mua được”, Chu Đại Phúc ho hắng, “huyền cương và huyền thiết chỗ ta cũng không phải tự nhiên mà có, là ta tốn bao nhiêu công sức mới kiếm được một chút”.  

Nghe vậy, Diệp Thành nhếch miệng, thầm nhủ Chu Đại Phúc và Bàng Đại Hải giống nhau, đều là những lão già xảo quyệt.  

Nghe vậy, Diệp Thành có phần thất vọng.  

“Đã vậy thì chúng con xin cáo từ”, Diệp Thành chắp tay hành lễ, dẫn Hổ Oa rời khỏi Linh Khí Các.  

Cả hai lại tới Vạn Bảo Các nhưng cũng phải ôm nỗi thất vọng quay về.  

Diệp Thành dẫn Hổ Oa tới ngọn núi mà hắn vẫn thường tu luyện và chỉ dẫn cho Hổ Oa một vài điều.  

“Hổ Oa, cần cù bù khả năng, đệ phải cố gắng nhé”.  

“Vâng, đệ sẽ cố gắng hơn nữa, sẽ không làm huynh phải mất mặt”.