Tiên Trù

Quyển 1 - Chương 4: Công Việc Mỗi Ngày



Nhâm Tiêu Dao đi vào phòng của mình, từ trong túi trữ vật lấy ra chín khối linh thạch, đặt vào các phương vị đã vẽ sẵn trên mặt đất, khoanh chân ngồi ở giữa trận pháp, hai tay hóa thành một mảnh ảo ảnh, lập tức khu động toàn bộ trận pháp, sau đó lập tức giữ vững tâm thần, tiến nhập trạng thái tu luyện.

Đấy chính là một cái Tụ Linh Trận loại nhỏ, một loại trận pháp cấp một đơn giản nhất, tất nhiên là không thể hy vọng lão đầu tông chủ biết được trận pháp cao cấp nào. Quanh quẩn lại, hắn chỉ biết có ba cái trận pháp, một là Tụ Linh Trận, hai là Đoạn Thức Trận, cuối cùng là Cách Không Trận. Tụ Linh Trận, đúng như tên của nó, là trận pháp tụ tập linh khí trời đất. Đây là kiến thưc cơ bản về trận pháp mà người tu đạo nào cũng biết. Bởi vì, chỉ có như vậy mới có thể tăng tốc độ thu nập linh khí, đề cao tu vi nhanh hơn.

Đoạn Thức Trận là trận pháp đang trang bị cho tửu lâu để chặn thần thức, thính giác. Vì dù sao, đại đa số khách đến quán là để uống rượu, không phải đến để nhìn ngươi chế biến như thế nào. Ví dụ như, đĩa thịt Tử Xà kho tàu nhìn ngon mắt, ăn thơm ngon, nhưng nếu gặp phải một số nữ nhân gan bé hoặc cố ý giả bộ nhát gan, yếu đuối nhìn thấy quá trình thao tác đẫm máu, vậy sẽ khá…mất phong vị.

Cách Không Trận, còn gọi là Bảo Tiên Trận, nó chỉ là một tiểu trận ngăn cách không khí. Trong phạm vi của trận pháp, tốc độ hư thối sẽ chậm lại rất nhiều, mà còn không làm cho mùi vị của vật phẩm bị giảm đi, hiệu quả còn tốt hơn Hàn Băng Trận nhiều.

Tiêu Dao Quyết có khác biệt rất lớn với các công pháp tu chân khác. Bình thường, công pháp đều là thu nạp linh khí, tồn trữ lại trong tử phủ. Tử phủ là một chỗ tồn tại mơ hồ không thấy rõ, không biết sâu rộng ra sao, chính là một nơi hư vô mờ mịt. Khi đến thời điểm tu vi đạt tới Nguyên Anh, trong tử phủ sẽ xuất hiện một đứa trẻ, đó chính là Nguyên Anh. Khi đạt được Vấn Đỉnh kỳ, tại vị trí tử phủ của Nguyên Anh sẽ hình thành nên một hồ nước nhỏ, đây chính là thần thức hải, bình thương vẫn gọi là thức hải. Mà diện tích thức hải sẽ quyết định khả năng cung cấp linh lực và hồn lực nhiều hay ít của một người.

Trước khi đạt đến Vấn Đỉnh chân quân, tạo ra thức hải, cảm ứng của người tu đaọ đối với xung quanh chỉ có thể coi là cảm giác, chỉ sau khi thực sự sinh ra thức hải, mới có thể tính là thần thức được. Nhưng bình thường, vẫn cứ được gọi là thần thức, nhưng cấp bậc thì khá thấp. Mà bất kể cảm giác hay thần thức cùng tốt, chúng đều là nguồn cội linh hồn của người tu chân. Một người tu chân dưỡng khí cấp năm bình thường, nếu vận dụng thần thức thì có thể thu hết vào mắt mọi thứ trong bán kính mười thước. Nếu như muốn cảm nhận nơi xa hơn, có thể tụ thần thức lại thành một luồng, khoảng cách cảm nhận có thể đạt đến trăm mét.

Cái này đều là đặc điểm chung của người tu chân. Nhưng Tiêu Dao Quyết thì khác, bước đầu tiên của Tiêu Dao Quyết chính là ngưng tụ thức hải, chắc là thức hải rồi? Nếu như mấy cái vũng nước nhỏ như trứng gà cũng được coi là biển. Mà nếu đã là thức hải thì cảm giác của Nhâm Tiêu Dao nhạy cảm hơn nhiều với người cùng tu vi, phạm vi cảm giác đã đạt được bán kính hai mươi mét, tức là gấp đôi người cùng tu vi.

Lúc này, Nhâm Tiêu Dao đang ngồi khoanh chân trong phòng, tay bấm pháp quyết, linh khí quanh người dung nhập vào than thể, cuối cùng, có một nửa nhập vào thức hải của mình, mà diện tích của thức hải cũng từ từ mở rộng. Tất nhiên, việc mở rộng này nhỏ đến mức khó phát hiện.

Đảo mắt mà một đêm đã trôi qua, thu hồi linh thạch trên mặt đất xong, Nhâm Tiêu Dao đi ra khỏi gian phòng. Viêc bị bớt đi năm khối linh thạch không phải là nguyên nhân chân chính làm hắn lưu tâm. Trên nền nhà, chín khối linh thạch được sử dụng qua dường như giảm đi một phần mười lượng linh khí. Nhưng với số lượng như vậy cũng sẽ không khiến người khác chú ý. Dù sao, hàm lượng linh khí của mỗi khối linh thạch không thể giống nhau, việc chênh lệch một phần mười vẫn còn có thể chấp nhận được. Hơn nữa, Nhâm Tiêu Dao luôn chọn những linh thạch hạ phẩm có hàm lượng linh khí cao để dung, sẽ làm cho lão đầu không cảnh giác. Sau khi cất linh thạch thu được trong ngày thứ hai vào túi trữ vật, rồi lại đem linh thạch mình đã dung qua ngày hôm trước cho lão đầu, có thể nói, mỗi ngày hắn đều dung linh thạch mới. Mà mỗi ngày có tầm bốn, năm trăm linh thạch nên hắn dấu diếm làm chuyện này là rất an toàn. Nhâm Tiêu Dao chính là lợi dụng khe hở này.

Lý Phì tu luyện đều dung linh thạch của chính mình. Mỗi tháng đều tiêu hao hai nửa trận pháp, chính là hai mươi hai nửa khối. Hơn nữa, lão đầu tông chủ còn giảm đi mười khối nên mỗi tháng sẽ có chút thiếu thốn. Còn Nhâm Tiêu Dao ư…Mỗi tháng để dành toàn bộ hai mươi khối, mà mỗi tháng còn có thể được thưởng bốn, năm mươi khối. Sau khi chia cho Lý Phì bốn, năm viên, có thể nói là khá sung túc. Tổng tài sản là một nghìn hai trăm năm mươi ba khối, hơn nữa, còn có một khối linh thạch trung phẩm. Thứ đồ quí giá này tương đương với mười khối linh thạch hạ phẩm.

Bước ra khỏi phòng, Nhâm Tiêu Dao vươn vai vặn lưng, đầu óc thanh tỉnh xông thẳng về nhà bếp. Nhà bếp rất rộng, chừng hơn ba trăm mét vuông, nhưng đã có quá nửa chỗ dung để cất đặt nguyên liệu nấu ăn.

Sau khi thi triển pháp quyết mở Cách Không Trận, vận Tiêu Dao Thủ lôi ra một con thỏ cao nửa thước, dài một thước. Loại thỏ này gọi là Phong Mao, còn chưa được coi là yêu thú, nhưng lại chạy rất nhanh, rất khó bắt. Đây đều là do lão đầu cầm về, rốt cục bắt khó khăn bao nhiêu, Nhâm Tiêu Dao cũng không biết mà cũng lười quan tâm.

Ném con thỏ chết lên trên cái thớt gỗ, lấy thanh dao lóc xương ra, lột da thỏ xuống thuần thục, rồi lại lấy ra một thanh dao phay, bắt đầu chặt thịt. Chỉ thấy bong dao đầy trời nhưng không nghe thấy bất cứ âm thanh gì. Lây xuống một cái muôi vớt lớn, gom lại toàn bộ thịt thỏ, nhìn kỹ cái thớt gỗ một chut, Nhâm Tiêu Dao cười cười hài lòng. Không oc bất kỳ vết dao nào, xem ra mình sử dụng dao phay càng thêm thuận tay rồi.

Mở một tấm gỗ trên sàn nhà bếp lên, nhét muôi vớt vào trong. Phía dưới sàn nhà là một dòng suối nhỏ, đây là lão đầu tông chủ cố ý dẫn nước sông ở trấn bên cạnh lại đây mà thành, chuyên dùng đê tẩy rửa.

Lại dạo một vòng trong Cách Không Trận, lôi ra một cái xác Đại Cẩu Hùng, gia hỏa này quá lớn, Tiêu Doa Thủ của mình không thể khống chế, chỉ có thể tự mình rat tay. Lột da chặt thịt, lại nhét xuống dưới một chỗ sàn nhà khác. Cứ như thế lặp lại, nửa canh giờ đã trôi qua.

Đem dao lọc xương với dao phay cẩn thận rửa sạch trong nước suối, rồi đem dao lóc xương cất vào túi trữ vật, thế là hoàn thành công việc.

Dao lóc xương và dao phay đều là đồ chuyên dung của Nhâm Tiêu Dao, như lời lão đầu tông chủ nói: đệ tử Hư Vô Phiêu Miêu tông chúng ta đều là đại trù(1). Dụng cụ cắt gọt, xẻng của đại trù cũng đều phải là đồ chuyên dụng, như vậy mới thể hiện được thân phận của mình. Vốn là, dựa theo yêu cầu của lão đầu, dao phay của Nhâm Tiêu Dao, xẻng của Lý Phì đều không thể rời khỏi người. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy Nhâm Tiêu Dao suốt ngày bê thức ăn lên cho khách mà mang theo dao phay…Thật sự là không hay. Lại nghĩ nếu như Lý Phì giải quyết vệ sinh mà cũng cầm theo xẻng đảo thức ăn….Cho nên, cái quy định này hay là thôi đi.

Tay cầm dao phay lao ra khỏi Phiêu Miểu Lâu, lao ra Hàng Yêu trấn, chạy ra khoảng trăm dặm nữa lại chạy trở lại. Cởi sạch y phục, nhằm về phía cạnh sườn tiểu sơn, hai tay, hai chân, khuỷu tay, đầu gối, eo, lưng, mỗi chỗ đều va thật mạnh vào núi đá. Đây là loại rèn luyện cực tốc và sức mạnh cực hạn thân thể.

Nếu cảm giác khó trụ được nữa thì vọt tới bờ sông, chúi đầu vào trong sông. Bơi cực nhanh lên hơn mười dặm, sau đó, khẽ cười vừa thả mình trôi theo dòng nước. Nhâm Tiêu Dao ta mỗi sáng không rửa mặt, ta tắm!

Sau khi tắm rửa, mặc quần áo xong, chật va chật vật, lung la lung lay đến Tiên Khách Lai trêu ghẹo cô bé Thúy Hồng, rồi đến tiệm tạp hóa Vương Tập, tán dóc những chuyện trông thấy hôm qua với Vương Tập đại thúc, trở về Phiêu Miểu Lâu tiếp tục làm tiểu nhị. Đó chính là một ngày của Nhâm Tiêu Dao.

(1): đầu bếp lớn, có tay nghề