Tiên Trù

Quyển 1 - Chương 37: Sát nhân bất thuyết thoại (giết người không nên nói nhiều)



Chẳng qua dù bị bốn người kia bao vây thì Nhâm Tiêu Dao cũng chẳng buồn quan tâm, tốc độ của mình cũng không phải mấy người bọn hắn có thể so sánh được, nhất là vị huynh đài ngu ngốc trước mắt này đây, chỉ cách mình có hai mươi mét, không phải đang chờ mình cầm thái đao đến chém hắn chứ?

Với thái độ chẳng thèm quan tâm, hắn nhìn tên trung niên chặn trước mặt nhàn nhạt hỏi: “Đạo hữu cản đường tại hạ là có ý gì đây?”

“Ý gì?” Tên trung niên hoàng bào nhìn Nhâm Tiêu Dao giống như cười mà không phải cười rồi nói: “Ngươi là tiểu nhị của Phiêu Miễu Lâu a? Ha ha, vậy mà lại đến Tuý Tiên Lâu của chúng ta tiêu phí một buổi, xem ra Phiêu Miễu Lâu các ngươi định chen chân vào Tử Y phường thị phải không?”

Việc đối phương biết rõ lai lịch của mình thì Nhâm Tiêu Dao cũng không có vẻ bất ngờ, mỗi ngày ở Phiêu Miễu Lâu, nếu mình không gặp qua hai trăm thì cũng một trăm người tu đạo, đa số mọi người đi vào Yêu Thú lĩnh đều phải đi ngang Hàng Yêu trấn mà nơi này thì náo nhiệt như một cái chợ bán thức ăn, vì vậy nếu bọn hắn mà không biết mình là ai thì mới là quái lạ. Chuyện này cũng không có gì phải giấu diếm, chẳng qua hắn vẫn khinh bỉ nói: “Thức ăn ở Tuý Tiên Lâu các ngươi dở như vậy, nhiều khách hàng của chúng ta đều nói tới việc này, mong chúng ta có thể mở cửa hàng ở Tử Y phường thị, xem ra đây chính là điều mà thực khách đều mong muốn a.”

“Hừ, đúng là trẻ con không biết trời cao đất rộng. Nếu như hôm nay ta đã biết thân phận của ngươi thì cũng nên nằm lại ở đây đi, hơn nữa nhìn túi ngươi cũng dày nếu đại gia ta từ chối thì thật là bất kính rồi.”

“Như vậy là không tốt a.” Giống như đang cười chế giễu tên trung niên, hắn tuỳ ý giơ tay chỉ chỉ về phía sau, “Ngươi lấy hết tất cả? Vậy vị cao nhân ở sau lưng ta về tay không hay sao? Như vậy thì không tốt lắm đâu.”

Ánh mắt tên trung niên hoàng bào chợt co rụt lại, hắn vẫn cảnh giác nhìn Nhâm Tiêu Dao đồng thời đem thần thức tản ra, không dám phân tâm một chút nào, điều này khiến Nhâm Tiêu Dao có chút “lau mắt mà nhìn”, còn tên thanh niên dưỡng khí ngũ đoạn sau lưng Nhâm Tiêu Dao cũng quay đầu nhìn về phía sau.

“Ha ha, tiểu tử ngươi cũng rất cảnh giác nha, không biết ý đồ của ngươi là gì khi vạch trần ta đây a?” Giữa tiếng cười sang sảng, xuất hiện một gã trung niên mặc lục bào đang ngự kiếm ở không trung, tu vi của hắn đã là dưỡng khí bát đoạn.

Nhâm Tiêu Dao khẽ khom người cung kính nói: “Vị đại ca này, ba người Tuý Tiên lâu này đang muốn cướp của giết người nhưng lại không có ý định chừa lại gì cho đại ca, tất nhiên là không thèm để huynh vào mắt rồi, cho nên tiểu đệ ta thật sự cảm thấy bất bình cho huynh. Hơn nữa nha, mỗi ngày Tuý Tiên Lâu tiền thu vào như nước chảy, nếu muốn nói gia thân phong phú (*) thì sao qua được ba kẻ này chứ. Vì vậy cho nên, hai tên dưỡng khí ngũ đoạn cùng lục đoạn này để ta xử lý, sau đó tất cả là của đại ca, không biết huynh thấy thế nào?” Sau khi nói xong hắn lấy thái đao từ trong túi trữ vật ra.

(*): nhà giàu, dê béo, lắm tiền nhiều của

Tên trung niên lục bào đang ngự kiếm chợt sửng sốt, chẳng qua ánh mắt lập tức trở nên nóng bỏng nhìn về phía tên trung niên hoàng bào dưỡng khí thất đoạn, hiển nhiên hắn bị lời nói của Nhâm Tiêu Dao làm cho rung động. Hơn nữa, lời nói của Nhâm Tiêu Dao thật sự rất có lý, linh thạch của Tuý Tiên Lâu khẳng định là nhiều hơn so với linh thạch trên người tiểu tử này mà túi trên người tên hoàng bào kia có vẻ dày nhất. Cùng lắm thì sau khi làm thịt tên trung niên hoàng bào này rồi tiêu diệt luôn tiểu tử của Phiêu Miễu Lâu kia là được chứ gì.

“Đạo hữu…không thể a! Tuý Tiên Lâu chúng ta chỉ muốn mạng tên tiểu tử này thôi, tất cả tài vật trên người hắn đều thuộc về đạo hữu đi…” Tên hoàng bào thất đoạn thấy ánh mắt của trung niên ngự kiếm thì đã biết rõ tâm tư của đối phương là gì rồi. Nhưng hắn chỉ vừa nói đến một nửa thì đột nhiên tên trung niên lục bào đã điều khiển pháp khí đánh tới, cùng lúc đó Nhâm Tiêu Dao cũng xông về hai tên ở sau lưng.

Đối với tâm tư của tên trung niên lục bào hắn hiểu rất rõ, cho nên khi quần chiến với hai tên còn lại hắn không thèm phát huy dù chỉ là một phần ba thực lực, chỉ dựa vào bộ pháp linh hoạt mà né tránh công kích, thỉnh thoảng còn để tên dưỡng khí ngũ đoạn đánh trúng mình. Dù sao mình cũng mới mua Thiên Lam pháp bào, đem ra thử nghiệm một chút cũng tốt nha.

“Ah…” một tiếng hét thảm thiết vang lên. Tên hoàng bào thất đoạn của Tuý Tiên Lâu vừa mới tránh khỏi pháp khí của trung niên lục bào nhưng mà đây là pháp bảo không phải làm binh khí thế tục có thể so được, bản thân pháp khí đột nhiên phun ra hoả diễm. Hỏa diễm của người tu đạo cũng không phải lửa bình thường, tuy rằng áo của tên kia là pháp bào nhưng cũng chỉ là cấp thấp mà thôi, mặc dù che cho hắn không bị thương nhưng lại làm toàn bộ lông mi, râu tóc cháy rụi, doạ cho hắn nhảy dựng.

Người tu đạo kiêng kị nhất là thất thần trong lúc đấu pháp, lúc tên hoàng bào kêu thảm thiết thì tâm thần xuất hiện khe hở mà kinh nghiệm đấu pháp của tên trung niên lục bào cũng cực kỳ phong phú. Tâm thần hắn khẽ động, pháp khí đoản kiếm lập tức vòng trở về nhắm ngay hậu tâm đối phương mà đâm tới, đồng thời tay phải hắn xuất ra một đạo linh lực hình chuỳ bắn thẳng về phía đối phương, hình thành nên thế tiền hậu giáp kích. Tên hoàng bào không kịp đề phòng nên lập tức bị trúng chiêu, chết thảm tại chỗ. Tên trung niên lục bào hạ xuống nhặt lấy túi trữ vật của đối phương, mà lúc này còn chưa tới hai phút, có thể nói là nhanh gọn lẹ.

Thân hình Nhâm Tiêu Dao khẽ động tránh thoát một đạo pháp thuật, tay cầm thái đao nhìn về tên thanh niên dưỡng khí ngũ đoạn nhưng mà tên dưỡng khí lục đoạn cũng không phải phế vật, thần thức khẽ động khống chế thuật pháp bám sát Nhâm Tiêu Dao.

Nhâm Tiêu Dao bước qua hai bước rồi đột nhiên rẽ ngang, pháp thuật sau lưng hắn không kịp chuyển hướng nên oanh kích trên người tên dưỡng khí ngũ đoạn.

“Bành” một tiếng nổ vang, pháp bào của tên dưỡng khí ngũ đoạn bị bạo liệt, bản thân hắn cũng bị đánh bay về phía không trung. Thừa dịp ngươi bệnh lấy mạng ngươi, Nhâm Tiêu Dao lập tức vung thái đao lên chém ngay cổ tên kia, máu tươi phun ra ào ạt.

Cùng lúc này, sau lưng truyền tới một tiếng hét thảm, tên dưỡng khí lục đoạn đã bị trung niên lục bào đánh chết.

Sắc mặt tái nhợt, thân thể lung lay, bề ngoài Nhầm Tiêu Dao giống như bị tiêu hao linh lực quá mức, hắn khẽ khom người, “Đa tạ đại ca đã giúp đỡ bằng không chỉ sợ hôm nay tiểu đệ phải bỏ mạng ở đây rồi, túi trữ vật của ba người này đều thuộc về đại ca a.”

Tên trung niên lục bào giống như cười mà không cười nhìn hắn, “Tiểu tử ngươi cũng rất thông minh, chẳng qua ta cũng thay đổi ý định rồi, ngươi cũng lưu…”

Hắn muốn lưu cái gì? Rút cuộc cũng không nói ra được vì Nhâm Tiêu Dao thừa dịp lúc hắn đang nói chuyện, lập tức vung ra một chuỳ linh lực hình xoắn ốc, đồng thời thi triển Tiêu Dao Bộ xông tới, hung hăng bổ thái đao trong tay xuống.

Trung niên lục bào cũng không phải hạng tầm thường, tâm niệm vừa động một cái Linh Quy Thuẫn lập tức hiện ra trước mặt. Chùy đinh ốc bằng linh lực đâm vào Linh Quy Thuẫn không phát ra âm thanh nào cả, chỉ thấy Linh Quy Thuẫn nứt ra, chùy linh lực cũng tiêu tán. Nhưng mà thái đao của Nhâm Tiêu Dao cũng đã bổ tới.

Dưới mũi thái đao, pháp bào cũng chẳng có tí tác dụng nào. Một đao, tên trung niên lục bào bị chém thành hai nửa.

Hắn quán chú linh lực vào Thiên Lam pháp bào đem máu dính trên đó cọ rữa đi, khẽ lắc đầu, xem ra đối với việc nắm giữ lực đạo thì mình còn chưa thành thục, đem đầu tên kia chém làm đôi là được rồi chém luôn thân hình hắn làm chi, không phải đang lãng phí linh lực hay sao? Chắc do mình hồi hộp a!?

Tìm được một cái cớ để an ủi bản thân, hắn nhặt bốn túi trữ vật trên đất lên, nhìn qua thi thể tên áo xanh rồi lắc đầu, “Đánh thì đánh, giết thì giết, nói nhảm nhiều như vậy làm gì không biết a? Ngươi tưởng giống như trong tiểu thuyết chắc, lúc ngươi nói chuyện người ta phải ngoan ngoãn đứng đó chờ ngươi nói xong hay sao? Ngu ngốc!”

“Tiểu tử nói rất đúng. Trong tiểu thuyết còn có cái kiểu khi phát ra chiêu gì đó là phải la to lên nữa, trong lúc la to như vậy chắc đã bị người ta chém thành mười khúc rồi.” Đột nhiên bên tai Nhâm Tiêu Dao truyền tới một giọng nói còn kèm theo tiếng vỗ tay. Chẳng qua nghe người ta vỗ tay thì Nhâm Tiêu Dao chỉ thấy như bị sét đánh.