Tiên Sở

Chương 76: Chu tước thất túc (P1)



-"Thất ca?"

Tô Anh Anh đột nhiên tỉnh ra,mở to mắt huyền, kỳ lạ nói:

-" Ân công, người nói hắn... hắn là ca ca của người? hắn... hắn không phải là ca ca của tôi?"

Trong lòng bối rối, nói đều câu cuối, âm thanh phát run lên.

Lý Tư Tư mỉm cười nói:

-" Tô cô nương yên tâm, ca ca của cô đã đào thoát khỏi Từ Ân tự, cô gia cùng hắn đã ước hẹn ở Tiên Nghi quan hội họp.Ngươi đến nơi đấy, tự nhiên có thể gặp được hắn."

Tô Anh Anh thất thanh nói:

-" Tiên Nghi quan? cô gia?không lẽ ân công chính là Tuyên Nghi công chúa?" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Liền quay lai, đôi mắt tròn xoe,kinh hãi nhìn Sở Dịch thăm dò:

-" thế thì...ngài...ngài há không phải là đương kim hoàng đế sao?"

-"Tô cô nương, cô gia không phải chỉ có một ca ca..."

Lý Tư Tư che miệng cười, nhu thanh nói:

-" Hắn là thất ca của cô gia, Tề vương, ngươi muốn cảm ơn, thì cảm ơn huynh ấy.Là huynh ấy lập kế hoạch cứu Trương Chân nhân".

Sở Dịch thầm run rẩy, không lẽ tất cả đều là quỷ kế mà Lý Huyền bố trí lúc chưa chết sao.

Nhưng Linh Bảo phái đã bị quần ma tiêu diệt toàn quân,Trương Túc chỉ còn vài hơi thở thoi thóp, Lý Huyền vì sao lại phải mạo hiểm cứu tử địch ra khỏi Từ Ân tự chứ?

Không lẽ trong đó còn có bí mật gì không thể cho người ngoài biết.

Giữa Lý Tư Tư và Tử Vi môn còn có quan hệ nào đó sao.

Giữa nàng và Lý Huyền,không ngờ còn có ít nhiều bí mật mà mình không thể biết.

Sở Dịch càng nghĩ càng loạn,nghi vấn càng nhiều,cảm giác bất an lạnh lẽo càng lúc càng đậm hơn, trong lòng dâng lên một chút hối hận, nếu sớm biết thế này, thì không nên một kiếm giết chết Lý Huyền.

Nếu như bậy giờ thôn tịnh,dung hợp thần thức của lý Huyền, những nghi vấn, khó khăn này sẽ toàn bộ được giải quyết,hẵn cũng không phải lo lắng bị Lý Tư Tư nhìn ra thân phận.

Liền đó quyết tâm, thầm nghĩ:

-" Bỏ đi,như việc đã như thế này, đành phải đi bước nào tính nước đó,trước tiên cứ theo cách nói của Lý Tư Tư mà nói theo.Nàng nếu như còn nghi ngờ, cùng lắm là giết chết nàng,để Tiên muội giả làm nàng thôi."

Hắn ha ha cười, quang mang thiểm diệu,biến hóa thành hình dạng của Lý Huyền, cười nói:

-" Tô cô nương, Trương Chân nhân thanh tâm quả dục (lòng trong sáng, không truy cầu nhiều), đức cao trọng vọng, há có thể là phản đảng gian nịnh?chắc là chịu sự vu hại của yêu nhân mà thành nhưng thế.Bổn vương nếu không cứu ý, sau này làm sao nói trả lời với trung thần nghĩa sĩ trong thiên hạ?"

Tô Anh Anh a lên một tiếng, vừa kinh vừa hỉ, vội vàng hành lễ cảm tạ.

Nàng tuy còn đơn thuần ngây ngơ,là cô bé không am hiểu thế sự, nhưng cũng biết Tề vương quyền thế hơn người, thần thông quảng đại, nếu có hắn phía sau đưa tay tương trợ, tất cả ắt sẽ có cơ hội lớn để xoay chuyển.

Vừa đến lúc này, chỉ nghe thấy từ hướng Tây Bắc vang lên một tiếng nổ rầm trời, trời đất sáng trắng.

Ba người ai nấy đều lạnh người, nhìn về phía tiếng nổ, chỉ thấy hỏa quang xông lên trời, khói bay nghi nghút, giống như những con hắc long, xích xa giao nhau uốn lượn, không biết là đã phát sinh chuyện gì.

Nghiêng tai nghe ngóng, cũng chỉ thấy tiếng hô hoán gào thết lan tỏa, vang vang không dứt.

Sở Dịch nhíu mày nói:

-" Đúng rồi, chắc là phạm nhân của Từ Ân tự đã đào thoát rồi, trước mắt mấy lão hòa thượng đó đang xét tìm Trương Chân nhân khắp nơi, chỗ này không nên ở lâu, chúng ta về Tuyên Nghi quan hội họp cùng Tô thiếu hiệp."

Lý Tư Tư yên nhiên cười nói:

-" Tô cô nương,đành phải để nàng và Trương Chân nhân chịu ủy khuất, chờ cô giả ở thiên hoa bình một lúc.

Liền đó từ trong tay áo lấy ra một ngọc bình tỏa ánh sáng bích ngọc, đem Trương Túc cùng Tô Anh Anh bỏ vào, giấu ở trong bình.

Sở Dịch cùng Lý Tư Tư cùng niệm quyết ẩn thân, kề vai cưỡi gió,vượt qua Khúc Giang trì, hướng về mạn bắc Thân Nhân phương mà bay tới.

Để thử công lực của Lý Tư Tư nông sâu thế nào, Sở Dịch cố ý toàn lực phi hành, dùng niệm lực tra xét, phát hiện hàng chân khí âm nhu liên miên dày đặc, tim đập, hô hấp thầm hợp lại thành một loại tiết tấu, lúc nhanh lúc chậm, như có như không, cực kỳ quỷ dị.

Sở Dịch linh quang nhất thiểm, nhớ đến trong mật thất của Tần Lăng mộ đã xem qua quyển u thiên đại pháp của thái cổ thủy tộc, thầm nghĩ:

"đúng rồi, cứ theo như trạng thái chân khí tuần hoàn của yêu nữ này mà phán đoán,lúc ngừng lúc tiếp tục, như có như không, biến hóa vô hinh, dường như là tu luyện loại kỳ công này.Người mà ta ở trong Từ Âm tự ngẫu nhiên nhìn thấy đó, chân khí uy mãnh cuồng bá, sinh sinh bất tuyệt, là cao thủ mộc tông chứ không phải nàng... không lẽ thích sát thái tử là người khác sao?

Trong lúc suy nghĩ, hai người phóng như điện chớp, tiếng gió vù vù,mãi nhà góc phố ở phía dưới cấp tốc lướt qua phía dưới.

Phóng mắt nhìn về phía sau, chỉ thấy hỏa quang lấp lóa,chỉ thấy vô số kim ngô vệ gào thét phóng nhanh trên ngựa,xuyên qua đầu phố cuối đường, như nước triều tập trung về hướng Khang vương phủ.

Sở Dịch lạnh người, đoán nhất định đã phát sinh chuyện gì, vì thế bọn họ mới khẩn trương đi về phía đó cứu giá.

Nhưng lúc này trong Khang vương phủ tập trung rất nhiều đạo phật ca thủ,cho dù có chuyện gì phát sinh, hoàng đế cùng văn võ bá quan trong triều ẳ cũng bình yên không có chuyện gì.

Thân Nhân Phường cùng An Ấp phường đông tây tương cách, hai người không muốn đụng phải đạo phật cao nhân, đành phải đi đường vòng, đi chéo xuyên qua Vĩnh Trữ phương,rồi mới bay về Tuyên Nghi nữ quan quán.

"oang"

Chính lúc lâu các tường xanh của Tiên Nghi quán hiện ra trước mắt, hai người chuẩn bị hạ xuống thì nghe thấy hai tiếng nổ điếc tai từ trong quan truyền lạ, cả tòa tam thanh điện bắn lên không trung,gạch ngói vỡ bắn ra tứ phía.

Sở Dịch,Lý Tư Tư thất kinh, lăng không tập tức chuyển mình, còn chưa hồi thần lại, chỉ nghe tiếng hót ô ô,trong quan đột nhiên liệt diễm bừng lên, hỏa quang phừng phừng, chiếu cả bầu trời đêm thành một phiến đan hồng.

Trong tiếng sấm chớp, một đạo từ hồng quang xung thiên bay lên, nổ tung giữa bầu trời, lập tức biến hóa thành một con rắn có cánh khổng lồ vây đỏ mắt xanh,bay cao cuồng loạn, gầm gừ như sấm chớp.

-"Dực hỏa xà!"

S

ở Dịch tựa hồ không dám tin vào mắt mình, con quái vật đó chính là thái cổ thần thú mà hắn chính mắt nhìn thấy ngày đó trong Hoa sơn Liên Hoa phong.

-"Tứ Linh xuất, bát hoang phá, nhị thập bát túc thiên hạ tẩu..."

Trong khoảnh khắc, trong đầu hắn vang vọng lên câu ca dao thượng cổ này,

Nguyên vì con hung thú này sau khi giải ấn đào thoát,đã quay về nam hoang gây loạn ở đó,không ngờ bây giờ lại có thể xuất hiện trong thành trường an này,càng không ngờ Tiên Nghi đạo quán lại bị phá hủy bởi nó

Lúc này, dực hỏa xà như nghe thấy tiếng kinh hô của hắn, quay đầu sang nhìn, ba cái mắt xanh hung ác nhìn Sở Dịch hai người trừng trừng,phát ra tiếng nộ hống thê lệ, co người thủ thế, chồm tới nhanh như gió.

"Hô" Tam nhãn của yêu xà hung quang bạo phát,cái miệng khổng lồ giương to, một khói hỏa đạn màu tím hồng bắn mạnh tới.

Hỏa phong vỗ vào mặt, hô hấp ngẹn lại, Sở Dịch ý thức được rằng,phải lấy ra tử quang thần kính, đem quả hỏa cầu này phản xạ lại, rồi mới dùng long phiên, hổ phù cùng các pháp bảo khác trấn phục xà yêu.

Nhưng lập tức lại nghĩ tới Lý tư Tư đang ở bên cạnh mình, mình nếu như dùng những pháp bảo này, tức khắc sẽ lộ chuyện.

"Thất ca cẩn thận!"trong lúc hắn còn đang lưỡng lự, Lý Tư Tư hét lên phóng tới, chặn ở trước mặt hắn, hay tay áo vù vù xoay chuyển, nghênh tiếp quả cầu lửa đó.

"Đinh!" Sóng lửa lan ra tứ phía, hồng quang chói mắt.

Lý Tư Tư phun ra một ngụm tiên huyết, lập tức bay ngã về phía sau, đập đầu vào lòng Sở Dich, mặt trắng như giấy, hai mắt nhắm chặt,giống như đã ngất đi.

"Muội tử!" Sở Dịch tâm trung đại chấn, dùng niệm lực thám xét, thấy hiện kinh mạch của nàng vẫn hoàn hảo, liềm thở phào một hơi.

Không kịp nghĩ nhiều ôm ấy nàng toàn thân cấp tốc xoay vòng hình xoắn ốc,chớp mắt chế ngự lại cự lực nàng mang theo lúc bắn về phía sau.

Dực hỏa xà nộ hống phi vũ,đuổi theo không tha, hỏa cẩu không ngừng bắn ra.

Trong lúc vội vã, Sở Dịch không kịp lấy ra Tử Vi Tinh bàn. chỉ có thể ôm theo nàng,nhảy lên nhảy xuống tránh né giữa những quả đạn lấp loáng.Lưu hỏa tung hoành, bay sạt qua bên mình hai người, như tên bắn vào phố phường xung quanh.

Tiếng nổ vang lên khắp nơi, hỏa diễm xông lên trời,Thân Nhân phường lập tức biến thành một biển lửa.

Bách tính của con phố nhao nhao tỉnh dậy, lúc đầu còn nghĩ là ai trong phố đốt pháo hoa, nhưng nhìn kỹ, thì không ai không kinh hãi gào thét,chen nhau chạy trốn.

Nhưng lúc này đại môn của phố phường đã sớm bị khóa lại, nhất thời không thể xông ra được, đám người đại loạn, như kiến trong chảo nung, từng đoàn từng đoàn chạy chạy vòng quanh,làm cục diện hỗn loạn cùng cực.

Ngọn lửa vươn ra rất nhanh, một thoáng, phòng ốc, lầu các đêu sụp xuống, có mười mấy người bị xà đổ đè lên người, thảm hô không dứt.

Tiếng gió, tiếng lửa cháy, tiếng hò hét,tiếng khóc than, tiếng mắng nhiếc giao nhau cùng vang lên, như một cái đỉnh đang sôi sùng sục.