Tiên Sở

Chương 55: Tùng tiền dĩ hậu



Lúc này băng lở đã dần dừng, trong hốc núi tiếng ầm ầm vang lên như bất tận. Vụn băng, mạt tuyết cuộn bay đầy trời, bay trên vồng khí lục quang của Sở Dịch, Tiêu Thái Chân hai người.

Hai người ngồi xếp bằng trên không trung, thủ chưởng đối nhau, vẫn như trước bay vòng tròn, tiếng ca thê lương ôn nhu đó vẫn lẩn quất xung quanh.

Trên mặt, cổ Sở Dịch đã kết một lớp băng sương trắng nhạt, hai cánh tay càng giống như hai trụ băng, hàn khí từng tia bốc cao, hai mắt run run trợn trừng nhìn Tiêu Thái Chân, thần sắc cổ quái, vừa bi vừa hỉ, như cuồng như nộ, tựa hồ như nhìn thấy một việc kỳ quái nào đó.

Yến Tiểu Tiên hai người nhìn thế, biết thần thức của Sở Cuồng Ca trong đã bắt đầu hồi phục, vừa kinh vừa sợ, nhịn không được đồng thanh hét to, thấy hắn không hề phản ứng, đáy lòng càng sợ hãi.

Tiêu Thái Chân khóe miệng còn đọng nụ cười, thấp giọng nói: "Sở lang, chàng nhớ lại rồi à? Ở trong động núi này, chàng lúc hát lúc gián đoạn cố hát cho ta nghe khúc ca này, làm cho ta khóc rất thương tâm. Trong thời khắc đó, ta đã quyết tâm, vô luận làm thế nào cũng phải cứu lại sinh mệnh của chàng. Vì thế, ta cũng giống như hôm nay, cùng chàng khỏa thân tương đối, dùng thiên tiên đồng thể đại pháp hút ra viêm hỏa trong người chàng…"

Sở Dịch trong lúc mê mê hồ hồ nghe thấy câu này, trong lòng lập tức phát lạnh, chân khí này cùng với băng hàn kiếm khí hắn hút từ thể nội của Tiêu Vãn Tình lúc trước tuy khác nhau mà cùng công dụng, đều hi sinh mình để cứu người. Nhưng đế thích thiên xử ở Nam đẩu uy lực nổi tiếng, Tiêu Thái Chân tu âm hàn chân khí, thủy hỏa bất tương dung. Tạo thành thương tích so với hắn lúc trước còn nặng hơn nhiều. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Không ngờ yêu nữ năm đó tâm độc thủ lạt lại đối với hắn tình thâm như thế! Nhất thời tim như bị kim châm, đau thấu xương.

Tiêu Thái Chân thê lương nói: "Viêm hỏa thấu qua thủ chưởng của chàng, nhập vào kinh mạch của ta, thiêu đốt đau đớn. Nhưng mỗi phần đau đớn ấy đều mang theo khoái ý, đó là vì chàng mà ta chấp nhận chịu đau! Sở lang, chàng có biết rằng chỉ cần có thể cùng chàng hợp lại thành một, cho dù núi đao biển lửa ta cũng cam tâm chịu khổ. Nỗi đau đớn này, chàng sau này có thể trả ta được một phần vạn nào không."

"Lúc chàng hôn mê, ta nghe thấy chàng hàm hồ gọi tuyết liên hoa, đột nhiên nhớ lại tuyết liên hoa của Thiên Sơn có khả năng trị liệu vết bỏng, thế là ngày đêm đi về Thiên Sơn, lúc đó còn là địa bàn của thần môn Thiên Nhất cung. Để hái được Tuyết liên hoa ta đã giết mười bảy đệ tử Thiên Nhất, từ đó cùng bọn họ kết thành mối thâm thù…"

"Về đến nơi này, ta đem tuyết liên hoa mài thành nước thuốc, ngậm vào trong miệng, đút cho chàng uống, đem xác hoa đắp lên miệng vết thương của chàng. Cứ lập đi lập lại như thế, quá ba ngày ba đêm, chàng cuối cùng cũng tỉnh lại. Ta vui đến mức không nhịn được mà òa lên khóc, nước mắt ta rơi vào miệng chàng, chàng cười bảo thật mặn mà ngọt, không biết là phúc tu qua bao nhiêu kiếp, mới có thể thể thưởng được cam lộ của tiên nữ. Nghe thấy tiếng cười của chàng, sự kìm nén ta khổ sở xây nên đã sụp đổ hoàn toàn, ta khóc ôm lấy chàng, còn nghĩ tam sinh tam kiếp vĩnh viễn ở cùng chàng…"

"Năm ngày sau, bọn ta vẫn ở trong núi dưỡng thương. Khi khát, uống tuyết hoa đang rơi, lúc đói, ăn tiên quả hái được. Buồn ngủ thì ôm nhau cùng ngủ, tỉnh giấc, nghe những chuyện trời đất đông tây…"

"Sở lang, người có biết trong năm ngày đó, ta đối với chàng rễ tình đã bén sâu, không thể tự nhổ lên được nữa. Lúc ta ngủ, trong mộng toàn là chàng, lúc tỉnh, là chỉ chờ được nhìn thấy chàng. Lúc nghĩ tới chàng, đột nhiên vô duyên vô cớ bật cười, lúc nhìn thấy chàng, trong tim dâng lên nỗi vui sướng ngọt ngào…"

"Ai, Sở lang, đó thật là thời khắc hạnh phúc khoái lạc biết bao. Khi đó ta thật u mê, thậm chí còn nghĩ, nếu như nhân sinh có thể vĩnh viện được khoái lạc như thế, trái tim chúng ta vĩnh viễn không bao giờ thay đổi, nỗi sợ chỉ có mỗi trăm năm, không thể trường sinh bất tử, cũng có gì đáng ngại."

"Vào đêm thứ năm, vết thương của chàng hoàn toàn lành lại. Ta đem hạt tuyết liên hoa sót lại trồng trên vách núi, thầm mong chờ năm sau sẽ nở đầy vách núi. Chàng đứng trên băng nhai, nhìn tuyết liên hoa đung đưa trong gió, nghe ta dùng ngọc sanh thổi, chàng hát cho ta nghe một khúc, khuôn mặt đột nhiên biến đổi, trên mắt mày nhíu đều biểu hiện thần tình đau khổ mà cô đơn. Sở lang, giây phút đó chàng đang nghĩ cái gì?

Nghe tới đấy, Sở Dịch ý động thần lay, đầu đau muốn vỡ ra, nhịn không được cất tiếng hống.

Tiêu Vãn Tình hai người sợ hãi hét lên, Yến Tiểu Tiên run giọng tức giận nói: "Lão yêu bà, nếu ngươi dám đả thương đại ca ta, ta… ta… sẽ tự đoạn kinh mạch, cùng ngươi liều mạng…" Yến Tiểu Tiên tức khí công tâm, nhịn không được hai dòng lệ rơi xuống.

Tiêu Thái Chân nghe thấy lời đó, mắt huyền lệ châu long lanh thấp giọng nói: "Đột nhiên, chàng nói ngày mai phải rời khỏi, nói với ta tiền đồ mờ mịt, sinh tử khó đoán, nói chàng như chim sổ lồng, tính tình ngang bướng. không muốn bị ai quản thúc. Chàng nói ta thiện lương ôn nhu, là cô nương tốt hiếm có trên đời, phải tìm một người tốt hơn, một người xứng đáng… Ai, Sở Lang, chàng có biết lúc đó ta thương tâm thế nào chăng?"

"Ta nắm lấy ngọc sanh trong tay lập tức thổi, một âm thanh cũng không thổi ra, tim dường như bị hàn phong ngưng thành khối băng. Khoảnh khắc đó, tự tôn cùng kiêu ngạo đã chế áp đau lòng và bi thương, ta miễn cưỡng ngăn giọt lệ, giả vờ không để ý, cười nói với chàng ngày mai ta phải trở về Côn Lôn rồi, chàng cứu ta một mạng, ta lại cứu chàng một mạng, kể như hòa, không ai nợ ai. Sau này còn có thể gặp lại nhau không, còn phải xem mệnh trời."

"Chàng nhìn ta không hề quan tâm rồi thở dài một hơi, cười nói năm sau giờ này, nếu như chàng còn sống, chàng sẽ quay lại đây ngắm hoa sen nở đầy núi, hỏi ta lúc đó có thể ở đây đợi chàng hay không? Sở lang, Sở lang? chàng biết hay không vì một câu nói đó của chàng, mỗi năm ngày mười hai tháng chạp đều đến đây đợi chàng, cứ như thế đã hai trăm năm rồi.

"Đêm hôm ấy, ta trăn trở không yên, không thể ngủ được. Lúc nửa đêm, ánh trăng xuyên qua động núi, nghiêng nghiêng chiếu trên khuôn mặt chàng, một nửa là sáng trong như tuyết, còn một nửa là bóng đêm cô độc. Không biết nửa nào mới thật sự là chàng?"

"Ta si mê nhìn chàng. Trong lòng sợ hãi, sợ chàng sẽ rời khỏi A Ni Mã Khanh sơn này, những chuyện về ta đều quên sạch hết. Có vài lần, ta giơ tay chỉ muốn một chưởng giết chết chàng, cũng vì muốn vĩnh viễn được có được chàng như thế này…"

"Thế nhưng nghĩ đến từ nay về sau không thể nhìn thấy khuôn mặt chàng cười, nghe thấy âm thanh chàng nói, nước mắt không ngừng tuôn ra, tim đau đến không thở được. Sở Lang, nếu như không có chàng, thế giới này với thiếp nào còn ý nghĩa gì nữa?"

"Vì sao ta học nhiều thần môn pháp thuật như thế, có thể chuyển núi dời sông, ngự quỷ cưỡi thú, nhưng không thể nào chiếm được tim người ta yêu? Đột nhiên, ta nghĩ đến hồng đậu năm đó hái ở Nam Cương, nghĩ đến Nam Cương nữ tử từng nói qua, chỉ cần tình nhân mỗi người ném một nửa tương tư quả, thì hai người dù cách nhau bao năm, ngàn núi vạn sông, cũng vĩnh viễn không quên…"

"Tim ta nhảy lên thình thịch, lấy ra hồng đậu, chia làm hai nửa, một nửa ta tự nuốt, nửa còn lại gieo vào trong cơ thể chàng, đáy lòng tràn ngập hi vọng, chờ đợi. Sở lang, Sở lang, lúc đó thiếp thật là khờ dại, chỉ vì muốn chàng vĩnh viến nhớ ta, mà quên mất rằng Nam Cương nữ tử có nói qua, nếu như người yêu đơn phương nuốt phải kỳ quả, sẽ như vạn độc cùng phát, đau đớn không muốn sống…"

Sở Dịch trong đầu cực kỳ cuồng loạn, băng hàn chân khí đã xâm lấn lấy kỳ kinh bát mạch của hắn, nửa thân trên như có sương tuyết ngưng kết, lạnh tới nỗi răng va vào nhau lộp cộp, nhưng mục quang lại như thiêu như đốt, dường như là hai khối liệt hỏa đang bùng cháy.

Tiêu Thái Chân mi dài run run, lệ châu nhẹ rơi lã chã, run giọng nói: "Hai ngày sau, chàng quả thật đi mất. Ta một mình ngồi trong sơn động, hình ảnh cô đơn, gió lạnh thổi phồng tay áo, đột nhiên phát giác sơn động không ngờ lại trống rống đến thế. Trời xanh như biển, dương quang sán lạn, tuyết liên hoa trong gió phát ra mùi hương say lòng người… nhưng tất cả trong mắt ta đều trở nên đơn điệu vô vị đến thế."

"Nơi tim ta đột nhiên phát ra một trận kịch thống đến tê liệt, ruột gan toàn bộ như bị cắn xe, đau đến nỗi hận không thể chết đi. Sở lang, Sở lang, một thời thần sau khi chàng rời khỏi, ta bắt đầu không thể ngừng nghĩ về chàng. Thời khắc đó ta mới biết, cái gì là tư vị của tương tư, không phải là ngọt ngào, không phải đắng chát, mà lại khắc cốt ghi tâm, sống không bằng chết…"

"Ta tự nói với mình, phải quên chàng, ta là tử tôn của Xi Vưu, ta phải đảm đương trách nhiệm khôi phục thần môn, quang diệu đại nghiệp của tổ tiên… nhưng tất cả biện minh, đạo lý của ta đều trắng xóa vô lực. Trên ngón tay ta, dường như còn lưu lại hơi ấm của chàng, bên tai ta, phảng phất còn vang vọng tiếng cười của chàng, nửa đêm thức giấc, vẫn quen nghiêng người sang bên trái tìm chàng, nhưng sờ được lại là phiến đá cứng rắn lạnh lẽo. Sở lang, sau đó cả một năm, ta đều như vậy, đêm cũng như ngày nghĩ về chàng, thất hồn lạc vía."

" Ta càng ngày càng gầy, tính tình càng ngày càng quái, giết người cũng càng ngày càng nhiều, nhưng không thể nào tĩnh tâm để tu luyện Ngọc nữ tiên thiên quyết được. Vì cứ nhắm mắt lại, trước mắt lại dao động toàn là hình ảnh của chàng, vài lần sém chút là tẩu hỏa nhập ma. Sở lang, không có chàng, một năm của ta sao lại trở nên ngao ngán đến thế…"

"Không dễ gì mà đợi được đến mùa xuân năm thứ hai, tuyết liên hoa lại nở. Ta một bước cũng không rời khỏi, đến ngủ cũng không dám, ngày ngày đêm đêm ngồi ở bên động đợi chàng, trong lòng khẩn trương không sao tả xiết, vui mừng, sợ hãi, hoảng loạn, nghĩ nếu như chàng đến, ta phải cùng chàng nói những gì? Có quá nhiều điều muốn nói cùng chàng, không biết phải bắt đầu từ đâu… nhưng ta đợi bảy ngày bảy đêm, cuối cùng chàng vẫn không xuất hiện.

"Mắt thấy tuyết liên hoa dần dần nở rồi tàn, tim ta dường như khô héo theo đóa hoa. Đêm hôm đó, ta nước mắt tràn đầy ngồi trên mặt tuyết, vừa khóc vừa thổi ngọc sanh cả đêm "Ngàn núi vạn sông lại một năm, chim yến lại về lại mái nhà xưa, biết chăng tin tức của người ấy?" Sở lang, Sở lang, chàng ở nơi đâu?"

Âm thanh vừa nghẹn ngào vừa thê thiết của nàng vang vọng không ngừng, mang theo một ma lực không thể hình dung, ngay đến Yến Tiểu Tiên, Tiêu Vãn Tình nghe xong, trong lòng cũng bất giác cảm thấy đau thương, tiếng thét mắng càng lúc càng nhỏ.

Sở Dịch như người tuyết ngồi xếp bằng trên không trung, chỉ có từ đầu gối trở xuống là có thể cử động, băng hàn thấu cốt, trong não cuồng loạn như có vô số thanh âm cùng than khóc, cuồng tiếu.

Trong lúc hoảng hốt nghe thấy Tiêu Thái Chân nói: "Vào lúc tảng sáng, ta hạ quyết tâm đi tìm chàng, nếu như để ta ở trên núi chờ thêm một năm, ta thực sự sẽ phát điên. Ta nhớ bẻ theo một cành tuyết liên hoa, xuông núi đi khắp nơi tìm tin tức của chàng, mới biết được rằng một năm đó, chàng dẫn theo đại quân Tây Đường liên phá Thổ Phiên, đoạt lại những vùng đất như Sơ Lặc, Vu Điền, lập nhiều chiến công hiển hách, nhưng ở trong trận chiến thành Thả Mạt, bị pháp sư Thổ Phiên dùng yêu pháp làm trọng thượng, được gửi về thành Trường An trị liệu."

"Nghe được điều đó, lòng ta bỗng nhiên vui vẻ lại, thì ra chàng thụ thương mới không thể tới, chứ không phải là cố ý trái với ước hẹn. Ta đêm ngày hành trình đến Trường An, lúc đó chính là mười lăm tháng giêng nguyên tiêu, nơi nơi chăng đèn kết hoa, không khí vui vẻ khắp nơi, nhưng ta không có lòng dạ nào hòa nhập vào đó, chỉ muốn sớm được gặp chàng, âm thầm xâm nhập Sở phủ. Tuy nhiên, trong phòng chàng không có người nào, ta ngồi trên giường, tay cầm lấy đóa tuyết liên, lo lắng đợi chàng.

"Quá mười một giờ, chàng cuối cùng cũng trở lại. Nghe gia nhân hô hoán, tiếng ngựa dòn dã, nhìn thấy ánh lửa bên song đung đưa, bóng người xao động, ta sợ bị người ta phát giác vội nép mình náu ở phía sau bình phong. Chàng uống say túy lúy, được hai đứa nha hoàn dìu loạng choạng đi vào phòng, trong miệng còn cười hi hi niệm vài câu thơ, cách nhau một năm, nhìn thấy lại chàng, ta tưởng như trong mơ, nước mắt lã chã rơi xuống."

"Đợi sau khi nha hoàn phục dịch chàng thay áo lên giường rời khỏi, ta mới rón rén đi ra. Dưới ánh sáng lờ mờ, ta nhìn kỹ khuôn mặt chàng, tim dường như nhảy ra ngoài,tai nóng như thiêu đốt, lấy hết dũng khí lắc vai chàng, thấp giọng gọi chàng."

"Quá một lúc, chàng run nhè nhẹ, mắt mở ra, mục quang mơ hồ nhìn ta một lúc, thất thanh gọi to: "Tuyết liên hoa, nàng đến rồi sao?", ngồi dậy ôm lấy ta, vừa khóc vừa cười. Ta căng thẳng hoảng loạn, bi hỉ giao thoa, nước mắt theo nhau rơi xuống, không ngờ thì ra chàng cũng không ngừng chờ ta đến. Nỗi đau khổ nhớ nhung cả một năm, giây phút đó như mây khói tiêu tan cả."

"Chàng ôm lấy ta, sao mà chặt, dường như muốn ép ta vào trong thân thể chàng, hợp hai thành một. Nghe thấy chàng lảm nhảm không ngừng gọi ta "tuyết Liên Hoa", cuồng dã hôn lấy đôi môi ta, cổ ta. Thân thể ta mềm nhũn, dường như có một ngọn lửa đang thiêu đốt trong cơ thể, lại giống như đang đứng trên mây giữa sương mù, nhẹ bồng bềnh không biết về phương nào.

Tiêu Thái Chân đôi má ửng hồng, thu ba mông lung phiêu hốt, như đã chìm vào trong hồi ức, thanh âm thấp mà yêu kiều, bắt đầu run nhè nhẹ: "Bất tri bất giác, chàng cởi bỏ y phục của ta, xoay mình đè lên thân thể ta. Ta đột nhiên tỉnh lại, kinh hoảng thất thố, cố đẩy chàng ra. Sở Lang, ta tu mười chín năm Ngọc nữ tiên thiên đại pháp, tuy mượn lực thần khí thu không ít đồng tử nguyên dương, nhưng vẫn là thân xử nữ, nào từng kinh qua chuyện mây mưa? Một chút do dự mà để phí đi mọi cố gắng trước kia."

"Nhưng chàng không quản đến sự chống cự của ta, ôm chặt lấy ta, ghé vào tai ta, nói như đinh đóng cột rằng, chàng lần này sẽ không để ta đi, cho dù sau khi chết có phải chịu ngàn đao róc thịt, biển lửa chảo dầu, cũng phải để ta đời này kiếp này làm nữ nhân của chàng. Nghe thấy câu đó, nước mắt ta giàn giụa, toàn thân mềm nhún, đột nhiên mất đi khí lực vốn có."

"Sở lang, ta muốn biết bao thành nữ nhân của chàng, muốn biết bao cùng chàng hợp hai thành một, vĩnh viễn không phân ly. Cái gì trường sinh bất lão, cái gì phục hưng đại nghiệp, trong giây phút đó, đều còn xa mới so sánh được với chàng, với thân thể chân thật của chàng, những lời nói ngọt ngào ôn nhu mà man dại của chàng… "

"Ánh đèn đung đưa, cái bóng chúng mình phân phân hợp hợp trên tường, ta quên đi tất cả những gì đang có, đau đớn, khoan khoái, vui sướng… hoà quyện vào làm một, làm ta hạnh phúc đến phát khóc. Sở lang, ta yêu chàng đến thế, yêu đến không biết phải đối với chàng thế nào! lúc đó chàng ôm chặt lấy ta, bùng phát trên thân thể ta, ta còn nghĩ cái gì cùng chàng nổ tung thành muôn mảnh, cùng sống, cùng chết, cùng luân hồi trong lục đạo, không quản là địa ngục hay là tiên giới, chỉ cần có chàng."

Tiêu Thái Chân lệ châu từng hạt từng hạt lã chã, cười thê lương: "Sở lang, đêm đó ta giao cho chàng không chỉ là thân thể ta, mà còn là chấp nhận đời đời kiếp kiếp, cùng chung với chàng một nhịp đập trái tim ôn nhu mà mỏng manh, nhưng chàng, vì sao bỏ đi?"

"Ta cả đêm không ngủ được, dụi đầu vào lồng ngực chàng, nhìn khuôn mặt chàng mỉm cười ngủ say, nghe tiếng tim đập, tiếng hô hấp của chàng, trong lòng toàn là hạnh phúc ngọt ngào. Bên tai chàng, ta thấp giọng tự nói với mình, nói ra những nhớ nhung về chàng một năm đó. Những câu nói vô sỉ không biết ngượng đó, lúc trước mỗi lần ta nghĩ đến đều đỏ mặt, nhưng vì sao trước mặt chàng lại có thể thao thao bất tuyệt… Sở Lang, nếu như chàng có thể nghe thấy được, thì có khinh thường thiếp hơn hay không, có nhìn thiếp nữa không?

"Khi trời sáng, chàng mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt ta cười, nụ cười của chàng dường như đông cứng, trong mắt đầy những kinh hãi ngạc nhiên, một lúc sau mới thất thanh nói: "Là nàng, tuyết liên hoa à?" Ta lúc đó quá vui mừng, mà không nhìn thấy sự khác lạ của chàng, cười khanh khách từ bên giường lấy ra một cành tuyết liên hoa, đưa cho chàng. Khuôn mặt chàng thật cổ quái, tựa như cười, lại tựa như đang khóc, một lúc sau mới lẩm bẩm nói: "Là nàng, thì ra… hôm qua là nàng." Chàng nhìn thấy vết hồng trên giường, nhìn thấy vết hôn trên cổ, trên ngực ta, không nói được câu gì, đột nhiên ôm chặt ta vào lòng, giọt nước mắt nóng hổi của chàng nhỏ trên cổ ta, khiến toàn thân ta mềm nhũn. Lúc đó ta thật là ngốc, cứ tường đó là giọt lệ chàng khóc vì ta."

"Chàng nhìn chằm chằm vào ta, trịnh trọng nói có chàng muốn cưới ta, ta như có sét đánh bên tai, trong đầu là một phiến trắng xóa, tựa hồ không dám tin hạnh phúc như thế lại có thể thuộc về ta, nếu như… nếu như ta thời khắc đó có đột nhiên chết đi, ta cũng rất vui mừng."

"Sau đó một tháng, là những tháng ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời ta. Chàng mang ta đi gặp cha mẹ của chàng, chính thức đề nghị hôn sự. Không biết vì sao, chàng đối với phụ thân của chàng cực kỳ lãnh đạm khinh mạn, nhưng ông đối với chàng mội chuyện đều đáp ứng, thấy ta thì vô cùng vui mừng. Bên cạnh đó, thiên hạ đương thời có phong tục "trọng thế gia, khinh hàn môn", hương dã thôn nữ không cha không mẹ, không quyền không thế như ta, lại làm sao có thể gả vào thượng thư phủ?"

"Tin tức con trai của Sở thượng thư cưới một Thổ Phiên thôn nữ rất nhanh lan rộng khắp thành Trường An. Người kết oán cùng cha chàng trong triều rất đông, thế là lời phỉ báng vang lên khắp nơi, nói ta là gian tế của Thổ Phồn, Sở thượng thư là gián điệp của của Thổ Phồn, tư thông với địch nhân, mưu đồ tạo phản. Nhưng hoàng đế đối với phụ tử chàng ân sủng rất sâu, không hề lý đến, còn đặc biệt gửi quà mừng."