Tiên Sinh, Xin Ngài Đừng Yêu Tôi!

Chương 3: Hài lòng với món quà



Đầu càng ngày càng mơ hồ, Thịnh Hạ vẫn không thể chống đỡ nổi nằm sấp ở trên mặt bàn, trong giây phút cuối cùng khi cô mất đi ý thức, cô không nghe được giọng nói lạnh như băng của Tô Tấn, hắn chậm rãi nói một câu; “Hạ Hạ, biện pháp duy nhất, chính là - - cô.”

Thịnh Hạ cảm giác mình bị người nào đó ném mạnh vào trong nước, nước này rất nóng dễ bị phỏng, khiến thân thể của cô không được thoải mái. Ngâm mình trong nước, muốn mở mắt ra nhưng một chút sức lực cũng không có...

Nước ở đây như có sức mạnh đánh lên các huyệt đạo trên cơ thể cô, khiến cho cô dần cảm thấy thoải mái, trong lúc nửa tỉnh nửa mê cô thấy một lớp sương mù che ở trước mắt, khi mở mắt ra, lại chỉ thấy đèn thủy tinh xa hoa treo lơ lửng trên đỉnh đầu tỏa ra ánh sáng mê hoặc lòng người.

Đây là đâu, mình đang ở đâu? Tô Tấn đâu? Không phải cô và anh đang ngồi cùng nhau ăn mừng sinh nhật tại một khách sạn xa hoa sao, vì sao bây giờ lại ngâm mình trong nước?

Thịnh Hạ giãy dụa muốn di chuyển cánh tay, nhưng toàn thân mềm nhũn không có chút sức lực nào, đầu đau nhức trầm trọng, cô chỉ cảm thấy đầu mình đau đớn khó chịu như muốn nổ tung, nước nóng hổi khiến toàn thân cô mềm nhũn ra, không biết từ khi nào vừa nhắm mắt lại đã ngủ say...

*

Hành lang dài lặng lẽ yên tĩnh, thảm trải nhung Ai Cập trắng noãn trải trên mặt đất, khiến ai đặt chân lên cũng cảm thấy mềm mại thoải mái trong lòng, đi dọc hành lang ở trên vách tường đều treo các bức tranh cổ giá trị, đèn tường cổ đại giống như cánh tay tiên nữ mở rộng ở giữa không trung, ánh sáng mờ nhạt chiếu xuống phía dưới.

Có một dáng người thon dài đứng thẳng, khuôn mặt rạng rỡ như những viên ngọc quý đang phát sáng, động tác của anh có hơi nhàn nhã nhưng trên người luôn toát ra khí chất nổi bật, hai bàn tay nhàn nhã đút ở trong túi quần, một đôi mắt thâm thúy lại mê người, giờ phút này, anh chỉ hơi nâng khóe môi cười nhạt một tiếng, nhưng nụ cười kia lại có thể làm điên đảo chúng sinh.

Chỉ có điều, ở sau lưng anh có mấy người đứng đó nhưng lại không dám thở mạnh, Tô Tấn khẩn trương đến nỗi lưng áo hoàn toàn ướt đẫm, trong lòng bàn tay hắn tòan là mồ hôi, thỉnh thoảng cười lễ phép cẩn thận nhìn về phía Cố Diệc Hàn.

Trong truyền thuyết Cố Diệc Hàn là người âm tình khó dò vô cùng khiến cho người ta đoán không ra anh đang nghĩ gì, nhưng không ngờ hôm nay nhìn thấy mới biết đúng là so với trong truyền thuyết anh còn đáng sợ hơn.

Từ đầu đến cuối anh không nói dù chỉ một câu, nhưng không khí vẫn ngột ngạt, làm cho người ta cảm thấy hô hấp cũng bị đè nén.

Mắt nhìn vào căn phòng bên kia, cuối cùng Tô Tấn không kìm nén được, đánh bạo cung kính mở miệng: “Cố thiếu gia...”

Tô Tấn liếc nhìn Cố Diệc Hàn một cái, thấy sắc mặt anh không có sự biến hóa, lúc này mới nói tiếp: “Người đã được đưa đến, ngài còn muốn dặn dò tôi việc gì không?”

Cố Diệc Hàn dừng bước, anh quay người lại, ánh mắt lướt qua khuôn mặt nịnh nọt trước mặt, đột nhiên con ngươi xiết chặt, môi mỏng hé mở: “Cậu lui ra phía sau chút.”

“A? A, dạ, vâng” Tô Tấn mờ mịt, nhưng lại lập tức lui ra sau vài bước.

Lúc này Cố Diệc Hàn mới liếc mắt nhìn thuộc hạ ở phía sau, lông mày thon dài hơi nhăn, đáy mắt phát ra sự chán ghét, ngón tay đẹp như ngọc phủi ống tay áo, lười biếng mở miệng: “Từ nay về sau đừng đưa những loại người xấu xa này đến trước mắt tôi, ô uế mắt của tôi.”

“Vâng, Tam Thiếu.” Người phụ nữ hơn ba mươi tuổi ăn mặc chỉnh tề lập tức cung kính mở miệng, sau đó không chút khách khí lạnh lùng nói với Tô Tấn : “Tô tiên sinh, bây giờ mong ngài lập tức trở về đi.”

Tô Tấn nghe xong, bị dọa mặt không còn chút máu, nhưng còn chưa mở được miệng ra đã bị hai người đứng ở hai bên đè lên bả vai kéo đi ra ngoài.

Cố Diệc Hàn cười mỉa mai, xoay người rời đi, ở phía sau Tô Tấn sốt ruột không khống chế được mở miệng: “Cố thiếu gia, xin ngài tin tưởng tôi, ngài nhất định sẽ hài lòng với Thịnh Hạ...”