Tiên Sinh Xã Hội Đen, Ở Riêng Đi

Chương 44: Đây là phòng em thiết kế?



“Khụ khụ!” Kỷ Lăng Phong lúng túng xoay đầu đi. Không thấy bọn họ đang giằng co sao? Lạc Vân Hải đáng ghét! Đàn ông vứt bỏ vợ con thì không phải là đàn ông.

Lạc Vân Hải nói, “Tôi cần một lời giải thích hợp lý, tại sao con trai của tôi lại gọi tên ma cà bông này là cha? Tại sao hắn lại trần trụi ở trong nhà em?”

Hạ Mộng Lộ ném túi xách xuống, cô còn chưa hỏi tại sao anh ta lại ở nhà cô đó, “Anh có tư cách gì hỏi tôi? Lạc Vân Hải.......”

Lạc Vân Hải bỗng đứng dậy, lạnh lùng nhìn Hạ Mộng Lộ, “Tôi hỏi một lần cuối, tại sao?”

“Tại sao tôi phải giải thích với anh? Được! Anh muốn biết đúng không? Anh ấy là chồng tôi, mặc dù chúng tôi chưa kết hôn, nhưng còn hơn cả kết hôn. Anh ấy chính là người ở bên cạnh tôi lúc tôi sinh con, chăm sóc tôi khi ở cử, giúp tôi chăm sóc con, dạy chúng đi, dạy chúng nói chuyện, dạy chúng học, không có anh ấy, chắc chắn sẽ không có ba mẹ con tôi bây giờ! Tôi yêu anh ấy! Như vậy anh vừa lòng chưa? Lập tức biến khỏi đây cho tôi!” Hạ Mộng Lộ lạnh lùng chỉ ra cửa. Ban ngày làm cô giận sôi lên, giờ lại chạy tới gây sự, nếu không phải do giết người là phạm pháp, giờ phút này cô thật sự muốn chém chết anh.

Lạc Vân Hải tức đến mức mặt vặn vẹo. Có lẽ bọn nhỏ cũng ý thức được tình hình không tốt, rối rít đứng núp sau lưng Kỷ Lăng Phong. Lạc Vân Hải thấy vậy càng cảm giác mình ở chỗ này chỉ là đồ thừa, “Có lúc tôi từng nghĩ, nếu em sống hạnh phúc, vậy đừng trở lại, nếu em đã kết hôn ở nước ngoài, vậy tôi thà rằng em đã chết, tối thiểu còn có một lý do để chờ đợi, Hạ Mộng Lộ, sao em lại trở về?”

“Tôi vốn là người Hoa, tại sao không thể trở về?”

“Thật sự hận tôi đến mức đó? Tại sao? Không cảm thấy mình rất ích kỷ? Hạ Mộng Lộ, tôi cho em biết, dù thời gian có quay lại, tôi vẫn sẽ làm như vậy, bởi vì tôi là đàn ông!” Lạc Vân Hải xoay người muốn đi, bỗng nhớ tới cảnh Kỷ Lăng Phong trần truồng, bèn dứt khoát ngồi xuống.

Hạ Mộng Lộ đang định đuổi người thì Kỷ Khanh Khanh bỗng lắc đầu nói, “Mẹ, chú kỳ lạ không có bắt nạt tụi con, còn mua MacDonald cho tụi con ăn. Giờ chú ấy đã biết sai rồi, mẹ đừng đuổi chú ấy đi, như vậy rất không lễ phép!” Cậu còn chơi súng chưa đã, chờ chơi ngán rồi mới đuổi người cũng không muộn!

Hạ Mộng Lộ hít sâu một hơi, mỉm cười nói với hai đứa con trai, “Không phải hai đứa luôn hỏi, tại sao cha chết? Cha chưa chết, cha gọi Lạc Vân Hải, chủ tịch của Long Hổ, đây chính là cha của hai con!”

“Thật ạ?” Kỷ Đào Đào ôm chân Kỷ Lăng Phong ló đầu ra, Kỷ Khanh Khanh cũng thả khẩu súng trong tay xuống, cẩn thận suy nghĩ.

Lạc Vân Hải hơi xấu hổ, ngước mắt nhìn thẳng hai con.

Kỷ Đào Đào lượm súng lục lên, ném tới sô pha, rồi ôm lấy chân Kỷ Lăng Phong nói, “Tụi con sẽ không đi với chú, tụi cho chỉ cần ba ba, dù chú là cha của tụi con, nhưng tụi con không biết chú, tụi con chỉ cần mẹ và ba ba!”

“Con cũng vậy! Tụi con không thích chú!” Kỷ Khanh Khanh rất sợ Lạc Vân Hải sẽ mạnh mẽ ôm cậu đi, vội giang hai tay nhào vào ngực Hạ Mộng Lộ. Ba ba, mẹ, anh hai và cậu mới là người một nhà.

“Anh thấy đó, bọn nhỏ sẽ không tiếp nhận anh! Lạc Vân Hải, anh cũng nói anh là đàn ông, vậy mong anh hãy hành động như một người đàn ông chân chính, đừng tới quấy rầy chúng tôi nữa!” Hạ Mộng Lộ ôm chặt con trai nói. Giờ không phải do cô quyết định, bọn nhỏ chỉ nhận Kỷ Lăng Phong, mạnh mẽ tách ra sẽ tạo thành bóng ma trong lòng chúng. Cô tin Kỷ Lăng Phong cũng sẽ không đồng ý.

Lạc Vân Hải gật đầu một cái, nhưng vẫn không có ý rời đi, móc thuốc lá ra, vừa định đốt lửa.... ....

“Bọn nhóc còn nhỏ, không được hút thuốc!” Kỷ Lăng Phong mím môi nhắc nhở.

Lạc Vân Hải đành nhét điếu thuốc vào bao lại, ôm ngực ngồi im, giống như chủ nợ tới đòi nợ.

Bốn người phía Hạ Mộng Lộ đều không hiểu tại sao Lạc Vân Hải vẫn chưa đi. Hạ Mộng Lộ cũng không tiện làm quá lên, cô không thể chửi đổng như người đàn bà chanh chua, cộng thêm mẹ cô vừa mới gọi điện thoại nói cha mẹ sống rất tốt, Lạc Vân Hải thường đi thăm hai người, nên cô không thể làm người ta mất hết mặt mũi.

Nhìn một lúc, Hạ Mộng Lộ dứt khoát đi nhà bếp, “Hai đứa đi chuẩn bị ngày mai đến nhà trẻ. Lăng Phong cậu đi giúp hai đứa đi!”

Kỷ Lăng Phong nhún vai, chạy đi.

Kỷ Khanh Khanh và Kỷ Đào Đào nhìn nhau một cái, không nói chuyện, chạy qua ghế sô pha lấy khẩu súng lại.

Không khí rất kỳ lạ.

Lạc Vân Hải không muốn đi, vì anh nghĩ anh vừa đi đôi nam nữ này không biết sẽ làm ra chuyện đáng sợ gì! Đáng ghét! Không ngờ anh cũng có ngày bị cắm sừng, chuyện này mà truyền ra anh còn mặt mũi nào xông pha giang hồ?

Hạ Mộng Lộ, em điên rồi, chẳng những nuôi một tên mặt trắng còn để con trai anh nhận giặc làm cha! Trách anh không thực hiện trách nhiệm của một người cha? Vấn đề là em cho anh cơ hội sao? Ba mươi lăm rồi, ở cổ đại xem như già mới có con, há có thể buông tay? Vì con anh không thể đi!

Không biết nếu mẹ biết có hai đứa cháu sẽ phản ứng thế nào? Tới cướp người? Nếu vậy, Hạ Mộng Lộ sẽ càng thêm chán ghét anh, chuyện này phải từ từ.

‘Đứa con bất hiếu! Độc thân một mình rất vinh quang phải không? Cút ra ngoài cho mẹ, khi nào nghĩ thông thì về, giờ mẹ không muốn thấy mặt mày nữa!’

Ai nói anh không có con! Hai đứa nhỏ vừa thông minh vừa thích chơi súng, đúng là di truyền từ anh! Ai nói đời này anh không thể làm cha?

Kỷ Lăng Phong nghiêng đầu nhìn thử, thấy Lạc Vân Hải đang ngồi trên ghế cười ngây ngô, thì chắc lưỡi lắc đầu, thật không biết anh ta đang vui mừng cái gì, đáng lẽ phải khổ sở không chịu nổi mới đúng chứ? Không hổ là ông chú kỳ lạ, “Cô ấy sẽ không quay lại với anh!”

“Tôi cũng không cảm thấy cô ấy sẽ tiếp nhận cậu! Kỷ Lăng Phong, hai mươi lăm tuổi, một họa sĩ nổi tiếng ít ra khỏi cửa, cậu cảm thấy cậu thích hợp sao?” Lạc Vân Hải hút một điếu thuốc, nhìn khay trà nói tiếp, “Nam lớn hơn nữ năm tuổi được gọi là chững chạc chín chắn, nữ lớn hơn nam năm tuổi thì bị kêu là có bệnh yêu mẹ nghiêm trọng!”

Anh ta.... ...... Hừ, coi như anh nói giỏi, tôi nói không lại anh!

“Sao anh còn chưa đi?” Hạ Mộng Lộ bưng thức ăn ra, thấy đã hơn một tiếng mà Lạc Vân Hải vẫn chưa đi, bực mình nói, “Chúng tôi phải ăn cơm!”

Lạc Vân Hải cầm lấy một quyển tạp chí lên, lười biếng nói, “Cứ ăn tự nhiên! Có thể xem như tôi không tồn tại!”

“Tôi không thích lúc ăn cơm có người ngoài ở đây, nếu không tôi sẽ thấy rất nóng, muốn cởi quần áo!” Hạ Mộng Lộ nói xong bắt đầu cởi áo khoác rồi tới áo sơ mi.... .......

“Tôi đi! Tôi đi! Được chưa?” Lạc Vân Hải cực kỳ tức giận, đen mặt đi ra cửa. Anh có gây phiền phức cho người khác sao? Hạ Mộng Lộ đáng ghét, một ngày nào đó tôi sẽ khiến em phải hối hận.

Trong nhà, Hạ Mộng Lộ tức giận trợn mắt nhìn Kỷ Lăng Phong, “Tự nhiên cậu cho anh ta vào làm gì? Còn nữa, không phải tôi đã nói cậu đừng cả ngày trần truồng? Đồ điên, đừng dạy hư hai đứa nhỏ! Về sau không được như vậy nữa, ngộ nhỡ có khách đến, cậu không sợ bị nhìn thấy sao?”

Kỷ Lăng Phong đen mặt phản bác, “Đủ rồi! Đừng có giận chó đánh mèo, có bản lĩnh cậu đi tìm anh ta mà mắng, còn nữa, thật ra tôi cảm thấy anh ta cũng không đáng ghét lắm, chính cậu cũng nói lúc đầu anh ta không biết cậu có thai, nên cũng không tồn tại cái gọi là bỏ vợ bỏ con, nếu anh ta đã biết hối hận, cậu không định tha thứ cho anh ta?”

“Ăn cơm của cậu đi!” Ai gặp cũng khuyên. Phiền chết!

“Mộng Lộ, cậu nhất định không phải là vì năm đó anh ta vứt bỏ cậu mới giận, rốt cuộc là cậu để ý cái gì?”

Hạ Mộng Lộ siết chặt chiếc đũa, cười khổ một tiếng, vì cái gì? Cô cũng từng tự hỏi mình vấn đề này.

Coi như Lạc Vân Hải chỉ quay về với Thái Bảo Nhi có ba tháng, vậy chẳng phải trong ba tháng đó anh ta đã lên giường với người phụ nữ khác? Vừa nghĩ tới chồng mình ân ái với người phụ nữ khác là cô lại nhớ tới cha cô.

Mẹ cô vì chuyện này mà không để ý cha hơn mười năm, hai chuyện này có chỗ khác nhau, nhưng ý nghĩa thì không khác. Dù vì lý do gì, một khi đã phản bội trên thân thể, thì đã không còn đường quay lại. Trước kia cô luôn cảm thấy mẹ quá tàn nhẫn, không ngờ đến khi gặp chuyện tương tự, cô cũng hành động giống mẹ.

Đó chỉ là lý do thứ nhất.

Thứ hai, cô không thích tính cách của Lạc Vân Hải hiện giờ, luôn bắt người khác phải nghe mình, cuồng vọng tự đại, có lẽ A Hải quá tốt, khiến cô không cách nào quên được, luôn thấy A Hải và Lạc Vân Hải là hai người khác nhau hoàn toàn, làm sao cô tiếp thu được?

Thứ ba, cô sẽ không lo lắng A Hải phản bội cô, còn Lạc Vân Hải thì khác, phụ nữ muốn leo lên giường anh ta quá nhiều. Cộng thêm lỡ ngày nào đó anh ta lại mất trí nhớ, rồi thích cô gái cứu anh ta, vậy chẳng phải cô sẽ rơi vào kết cục như Thái Bảo Nhi?

Thứ tư, Lạc Vân Hải vô cùng tàn nhẫn. Cô vĩnh viễn không thể quên được cảnh chia tay ở bờ biển ngày đó, anh đi rất quyết tuyệt, chẳng hề quay đầu lại một lần, hai tháng liền, một cú điện thoại cũng không, sự tàn nhẫn này khiến cô không cách nào chịu nổi, nói cho cùng giống như một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

Thứ năm, cô không thích người nhà của anh, đặc biệt là mẹ anh, Trình Thất, người đã tuyên bố còn dâu bà không thể là ai khác ngoài Thái Bảo Nhi, tin tưởng không ai có thể tốt hơn Thái Bảo Nhi!

Thứ sáu, cô không thích Đỗ Vương. Chính cậu ta đã hại Nguyệt Đình đến nay vẫn không chút tin tức. Nguyệt Đình đáng thương bị Cố Vân Nam hại thảm như vậy, cậu ta còn đâm thêm một dao, khiến Nguyệt Đình không còn đường lui.

Người thân của Lạc Vân Hải, bạn bè của Lạc Vân Hải, tính tình của Lạc Vân Hải cô đều ghét, cho nên đời này cô tình nguyện giống như mẹ cô ở vậy nuôi con, còn hơn là bước chân vào nhà họ Lạc. Tuyệt đối không! Giờ trừ hai đứa nhỏ có chảy dòng máu nhà họ Lạc, cô và Lạc Vân Hải đã không còn bất kỳ dính líu gì, trên giấy đăng ký kết hôn cũng chẳng phải tên anh ta!

Tập đoàn Long Hổ.

“Anh Đỗ, anh Đỗ, anh Đỗ.... ........”

Tiếng gào liên tiếp khiến Đỗ Vương bất mãn ngửa đầu hỏi, “Gọi hồn à?” Không thấy anh đang bận sao? Anh Hải nói rồi, không nghĩ ra cách khiến bọn nhỏ tự nguyện trở về, thì chặt đầu đi gặp. Đúng là ác độc! Anh làm sao biết trẻ con thích gì? Nghiên cứu nửa ngày mới phát hiện Kỷ Đào Đào thích tiền, tham tiền, trừ tiền không yêu cái gì khác, vả lại là thiên tài tính toán, sau khi lớn lên không đi làm ngân hàng, đúng là tổn thất của ngân hàng.

Kỷ Khanh Khanh thì chưa rõ lắm, căn bản thích xem những hình ảnh hạn chế, một đứa bé thật sự sẽ thích những thứ này? Anh còn phải nghiên cứu thêm mới được, tránh sai lầm nghiêm trọng.

Người kêu mừng rỡ nói, “Tìm được, tìm được rồi! Tìm được con đà điểu kia rồi!”

Đỗ Vương run tay một cái, tắt máy vi tính, bật dậy hỏi, “Ở đâu?” Thật tìm được?

“Anh Đỗ, cô ấy đang ở chính thành phố này, làm việc trong một nhà tang lễ! Nhà tang lễ! Ai có thể nghĩ cô ấy sẽ trốn ở nhà tang lễ?” Ngay cả quán cơm vỉa hè cũng tìm khắp rồi, không ngờ lại ở nhà tang lễ! Những năm qua vì tìm kiếm cô gái này, hao phí chẳng biết bao nhiêu tiền, tính sơ sơ đã không dưới ba tỷ! Nhân lực và thời gian càng không kể xiết, cô này đúng là tức chết người không đền mạng! “Vừa có một anh em qua đời, em đưa anh ấy đi hỏa táng, thì thấy cô ấy đang hóa trang cho anh ấy!”

Nhà tang lễ? Hạ Nguyệt Đình, em được lắm! Em trốn thật dễ tìm!

Đỗ Vương nghiến răng đá cái ghế một cái, đen mặt chạy ra ngoài.

Phía tây thành phố, trong nhà tang lễ .

Hạ Nguyệt Đình mặc đồng phục màu trắng, mỉm cười, vừa nghe nhạc vừa lắc hông, chuyên tâm cho thuốc màu vào trong chậu.

Đỗ Vương cười tự giễu, còn tưởng rằng con đà điểu nhỏ này sau khi rời khỏi anh sẽ đau lòng muốn chết, trở nên lạnh lùng như Hạ Mộng Lộ, không ngờ cô chẳng những không khổ sở, ngược lại càng vui vẻ hơn trước. Chỉ có anh là mỗi ngày ăn ngủ không yên!

“Đà điểu nhỏ, tôi tìm thấy em rồi!”

Hạ Nguyệt Đình kinh ngạc, phản xạ có điều kiện càng khom lưng vùi mặt vào trong chậu thuốc màu.

Đỗ Vương đen mặt kéo đầu cô lên, “Nói em là đà điểu, em thật cho mình là đà điểu?” Nghĩ rằng cứ vùi đầu xuống là anh không thấy? Ngu ngốc!

“Buông tôi ra!” Hạ Nguyệt Đình tháo tai nghe, xoay người, sửng sốt. Tại sao khi gặp lại người này, tim cô vẫn đập loạn như vậy, cô cứ ngỡ rằng mình đã sớm quên, “Anh tìm tôi làm gì?”

Chẳng phải lúc trước đã nói rất rõ?

“Tôi tìm em đã năm năm! Em dám trốn ở.... ......”

“Đủ rồi!” Hạ Nguyệt Đình tức giận cười nhạo, “Đỗ Vương, Hạ Nguyệt Đình ngày trước đúng là con ngốc dễ bắt nạt, nhưng từ nay về sau, các người đừng nghĩ đến chuyện bắt nạt tôi. Tôi đã nói đời này không muốn gặp lại anh, càng không muốn giống như con ngốc mặc anh đùa giỡn! Tôi không biết tại sao anh lại tới tìm tôi, cũng không muốn biết! Mời anh đi cho, hiện giờ tôi sống rất tốt, rất vui!”

Đỗ Vương cảm thấy tim nhói nhói, không cợt nhã nữa, cười khổ nói, “Tôi biết, tôi biết em chán ghét tôi, sẽ không tha thứ cho việc tôi đã lợi dụng em. Nhưng lừa em, tôi cũng rất khó chịu, năm năm qua mỗi ngày tôi luôn sống trong tự trách. Tôi không tới cầu em tha thứ, tôi tới để nói cho em biết, tôi chấp nhận sự theo đuổi của em, hay tôi theo đuổi em cũng là một. Mặc kệ ai theo đuổi ai, tôi muốn kết cục là chúng ta ở bên nhau. Được rồi, giờ nói những lời này có lẽ quá xa xôi. Nguyệt Đình, em hận thì hận, nhưng có thể đừng trốn ở chỗ tôi không thể tìm thấy được không? Tôi sẽ lo lắng, nghe nói lúc em ra đi, không mang theo lấy một đồng, nhiều lần tôi nằm mơ thấy em bị người ta lừa gạt đến nơi rừng sâu hoang vu, sợ em lại bị đàn ông làm tổn thương!”

Đỗ Vương cho rằng, khi nhìn thấy anh Hạ Nguyệt Đình sẽ cực kỳ vui mừng, sẽ tiếp tục đuổi theo cầu xin anh, sự thật chứng minh, cô ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn. Từng nghe nói, khi yêu sẽ có lúc đau khổ ruột gan đứt từng khúc, không màng ăn uống, đến giờ anh mới cảm nhận được.

Hạ Nguyệt Đình rất muốn bịt lỗ tai lại, để không nghe. Những điều này đều là hoang đường! Hạ Nguyệt Đình, mày chịu thiệt còn chưa đủ sao? Năm năm rồi, đột nhiên chạy tới nói muốn theo đuổi mày, rồi sẽ giống như năm đó, lừa gạt mày, để mày lại trắng tay, cơ khổ không nơi nương tựa, để người thân mày phải chịu thương tổn thật lớn, để cho mày không nhà để về. Tuyệt đối không thể tin!

Hạ Nguyệt Đình lắc đầu nói, “Cho dù những lời anh nói là thật, thì tôi cũng đã không còn yêu anh! Đỗ Vương, tình yêu không phải là lúc muốn nó tới thì nó tới, lúc muốn nó đi thì nó đi. Anh sẽ mãi không biết cảm giác của tôi lúc đó, suốt ngày nơm nớp lo sợ, nhốt mình trong phòng, uống miếng nước cũng phải chờ tới nửa đêm khi mọi người ngủ hết mới dám len lén ra ngoài, vì sợ nhìn thấy những người bị tổn thương vì mình, sợ đối mặt với họ, nhưng cuối cùng vẫn bị đuổi ra ngoài, một người đứng ở bến tàu cả đêm. Lúc đó tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc, thật đáng thương, cảm thấy tôi hoàn toàn không nên có mặt trên thế gian này......”

Đỗ Vương hít sâu một hơi ôm thật chặt Hạ Nguyệt Đình vào ngực, “Thật xin lỗi. Lúc trước vì anh Hải, vì Long Hổ, vì các anh em, tôi không thể không lừa em, không thể không giúp anh Hải nhớ lại. Thật sự tôi không hề muốn em bị tổn thương. Nhưng ông trời không cho tôi con đường thứ hai để lựa chọn.

Tôi càng không ngờ em sẽ bị đuổi đi, tôi thừa nhận, lúc đầu quả thật tôi từng nghĩ đến chuyện quên em đi, bởi vì khoảng cách giữa chúng ta quá lớn, ý tôi không phải là thân phận và địa vị mà là tư tưởng. Tôi cảm thấy chúng ta ở bên nhau sẽ không có đề tài chung, quan niệm về xã hội cũng khác nhau, lâu dần sẽ khiến hôn nhân tan vỡ. Cho nên tôi buộc mình không được gọi điện cho em, cho đến khi anh Hải nói muốn tới Phổ Đà, tôi bỗng hiểu ra, nếu không quên được, vậy thì không cần phải quên, không có tiếng nói chung thì chúng ta sẽ cố tìm hiểu sở thích của đối phương, nhân nhượng lẫn nhau thì sẽ bên nhau trọn đời được. Nhưng khi tôi đến Phổ Đà, em đã không còn ở đó!”

“Anh nói là Lạc Vân Hải đã đi tìm chị tôi?” Hạ Nguyệt Đình vốn định đẩy Đỗ Vương ra, nghe vậy bèn ngạc nhiên hỏi, mặc cho Đỗ Vương gác cằm lên đầu vai cô.

“Ừ! Ba tháng sau, khi anh ấy phát hiện mình yêu Hạ Mộng Lộ, quyết định tới đón cô ấy, nhưng Hạ Mộng Lộ cũng đi rồi!”

Hạ Nguyệt Đình ngạc nhiên hô lên, “Chị tôi đi? Bây giờ đã về chưa?”

Đỗ Vương đáp, “Về rồi, vừa về không lâu. Còn dẫn theo hai bé trai, là con của anh Hải. Anh Hải cũng tìm cô ấy suốt năm năm. Tôi nghĩ tôi và anh ấy có thể trở thành anh em, cũng không phải tình cờ, có lẽ là duyên định trước, có chung một lời nguyền năm năm. Anh ấy tìm được Hạ Mộng Lộ, tôi cũng tìm được em. Hạ Nguyệt Đình, tôi yêu em! Tôi rất rõ ràng mình đang nói gì, tôi đã từng nói ba chữ này rất nhiều lần trong mơ! Tôi rất nghiêm túc!”

Anh nói anh yêu cô? Điều này khiến Hạ Nguyệt Đình bỗng có xúc động muốn cười to. Tại sao những người đàn ông này đều phải đợi đến khi mất đi mới biết hối hận? Chẳng lẽ phụ nữ chỉ còn cách tiếp nhận và tha thứ?

Hạ Nguyệt Đình lắc đầu, “Tôi không còn là cô gái nhỏ tràn đầy ảo tưởng của năm đó nữa, tôi đã chững chạc, đã biết yêu không phải chỉ dựa vào miệng để nói. Nếu anh không đi, vậy tôi đi! Lại muốn ép tôi không thể không bỏ đi?”

“Em hãy thử suy nghĩ trước khi quyết định! Đáp ứng tôi, sẽ không bỏ đi, sẽ không để tôi không cách nào tìm thấy em nữa, được không?” Anh chắc chắn cô còn yêu anh, chỉ cần cô không mất trí nhớ quên mất anh là may mắn lắm rồi. Anh có lòng tin sẽ khiến cô trở lại bên anh.

“Tôi sẽ không bỏ đi, tạm biệt!” Hạ Nguyệt Đình bưng chậu thuốc màu ra ngoài.

Đỗ Vương nhìn theo bóng lưng Hạ Nguyệt Đình. Quả thực đã chững chạc hơn, là kiểu anh thích, nhưng tại sao trong lòng vẫn cảm thấy hư không?

Đỗ Vương móc chiếc nhẫn đã tìm được trong hộp bút của Hạ Nguyệt Đình ra, là chiếc nhẫn cô định dùng để cầu hôn anh. Đà điểu nhỏ, là em giúp tôi hiểu thế nào là tình yêu, nên em không có cơ hội thoát khỏi tay tôi đâu!

Phải làm sao mới có thể khiến cô hồi tâm chuyển ý? Khiến cô biết yêu của anh không chỉ là lời nói đầu môi? Tặng hoa? Đúng! Tặng hoa! Đà điểu nhỏ, em hãy chờ lửa tình hừng hực của tôi vây lấy em đi.

“Cô Hạ, đây là thư của vợ ông Phó, hi vọng cô sẽ hóa trang cho chồng bà ấy giống như người bình thường, đừng để trắng bệch, ngày mai cả nhà họ sẽ tới tiễn đưa ông ấy.”

Hạ Nguyệt Đình nhận lấy lá thư, gật đầu nói, “Yên tâm đi! Tôi biết rồi!” Hạ Nguyệt Đình chạy tới nhà xác, vẻ mặt không hề sợ hãi, đẩy một cái xác ra, hóa trang vô cùng thành thạo.

Hôm sau.

Thái Bảo Nhi xách theo giỏ trái cây, đứng trước cửa, hắng giọng nói “Xin chào! Tôi tên là Thái Bảo Nhi, là fan trung thành của anh!” Không được, không được, không tạo được ấn tượng gì hết, những người làm nghệ thuật không bao giờ thiếu người hâm mộ, nên có thể anh ta sẽ đối xử với mình chẳng khác gì những người hâm mộ khác, đơn giản khách sáo vài câu rỗi tiễn về.

Thái Bảo Nhi vươn tay lần nữa, tiếp tục cười, “Xin chào, tôi tên là Thái Bảo Nhi, tôi rất thích tác phẩm của anh!” Không sai! Cứ như vậy!

Thái Bảo Nhi sửa sang quần áo đầu tóc một lần nữa rồi đưa tay gõ cửa.

Trong nhà, hai nhóc đã đi nhà trẻ, chỉ còn lại Kỷ Lăng Phong đang ngậm bút, tóc tai rối bù, gương mặt dính đầy màu vẽ, tất nhiên vẫn không mảnh vải che thân. Nghe thấy chuông cửa, Kỷ Lăng Phong chạy ra, “Chẳng lẽ anh định mỗi ngày đều.... ...”

Không phải Lạc Vân Hải?

“Xin chào! Tôi tên Thái Bảo Nhi, tôi rất.... ...” Chỉ trong nháy mắt, tất cả những lời muốn nói đã bị hình ảnh trước mắt ngăn trong cổ họng, Thái Bảo Nhi nhíu chặt mày, kinh ngạc nhìn.

Kỷ Lăng Phong thấy Thái Bảo Nhi nhìn chằm chằm vào khu vực riêng tư của mình.... ....

“A!”Thái Bảo Nhi rất bình tĩnh, Kỷ Lăng Phong thì lại thét chói tai, đóng sầm cửa.

Ba phút sau, Kỷ Lăng Phong lại xuất hiện với áo thun và quần jean, một tay chống trên khung cửa, một tay vuốt cằm, nghiêng người dựa vào cửa, nhếch môi nói, “Chào người đẹp! Xin hỏi em tìm ai?”

Xinh đẹp đoan trang! Quả thật chính là nữ thần trong mộng của anh. Chiếc sườn xám truyền thống để lộ thân hình trước lồi sau lõm rõ ràng, cặp chân trắng như tuyết mê người, không biết khi sờ lên sẽ thế nào đây.... ... Tóc dài thẳng, miệng anh đào nhỏ nhắn, lông mi cong hình lá liễu, sống mũi cao thẳng, chỉ cần nhìn vẻ ngoài đã đủ biết đây là một cô gái vừa thông minh vừa mạnh mẽ. Tuy không mặc hàng hiệu nhưng trông sang trọng hơn những người mẫu trên ti vi nhiều, anh chưa từng thấy một cô gái nào đẹp đến vậy, rốt cuộc ông trời đã rủ lòng thương cho anh gặp được nữ thần của mình rồi!

Kỷ Lăng Phong thấy Thái Bảo Nhi không nói lời nào, tưởng rằng đã bị mình hút hồn, bèn hỏi tiếp, “Xin hỏi người đẹp năm nay bao nhiêu tuổi? Tên gì?”

Hẳn không quá hai mươi lăm tuổi, quả là tuyệt phối!

Thái Bảo Nhi không biết là nên cười, hay nên mắng, “Anh chính là Kỷ Lăng Phong? Học trò của thầy Mạc?”

“Không sai! Tôi chính là Kỷ Lăng Phong, họa sĩ nổi tiếng thế giới! Có muốn vào ngồi một chút không?” Kỷ Lăng Phong đưa tay làm động tác ‘xin mời’. Quả nhiên là vì hâm mộ mình mà đến. Thầy, theo thầy học vẽ, cũng không phải hoàn toàn không có chỗ tốt! Người đẹp như vậy lại hâm mộ mình! Mặc dù biết hâm mộ này không giống hâm mộ kia, nhưng ai nói người được hâm mộ không thể phát triển quan hệ với người hâm mộ?

Hơn nữa, anh sẽ không làm loạn, sẽ phụ trách!

Thái Bảo Nhi siết chặt nắm tay, vừa vào nhà đã sém chút bị sặc, trong phòng vô cùng bừa bộn, một cái áo lót của phụ nữ đang nằm vất vưỡn trên ghế, dưới đất thì vứt đầy quần áo dơ và đồ chơi của trẻ con. Nghe nói đến giờ Kỷ Lăng Phong vẫn còn độc thân, vì có lời đồn anh ta là một tên biến thái, thích chơi đồ chơi của trẻ con, lại nhìn mái tóc đuôi gà của anh ta, cô đã triệt để thất vọng.

Thái Bảo Nhi nhìn những cục giấy bị vứt trên mặt đất, có thể xác định đó chính là các tác phẩm đang dang dở của Kỷ Lăng Phong. Thần tượng cô sùng bái hai năm sao có thể là người như vậy? Đồ điên, biến thái, lôi thôi lếch thếch!

Càng nghĩ càng điên!

Kỷ Lăng Phong không hề biết đối phương đang nghĩ gì, rót một ly nước cho Thái Bảo Nhi, rồi nói, “Trong nhà hơi bừa bộn chút!”

Anh còn biết trong nhà bừa bộn? Thái Bảo Nhi tức giận nhận lấy ly nước, uống vài hớp.

Chẳng những bề ngoài dị hợm, nhân phẩm còn có vấn đề!

Thái Bảo Nhi nhìn chằm chằm chiếc áo lót của phụ nữ đang nằm dưới đất, thầm lắc đầu, Hạ Mộng Lộ, cô nói quá đúng!

“Tôi đang sáng tác dở. Cô xem đây là tòa nhà trước mặt, tôi muốn thể hiện nó bằng một cách khác, cả ánh mặt trời này nữa, nhìn giống không?” Mùa xuân tới rồi, đây mới gọi là mùa xuân!

Thái Bảo Nhi liếc bức tranh một cái, rồi nói, “Rất đẹp! Có phải anh lại đang chuẩn bị quăng nó?”

Hai mắt Kỷ Lăng Phong sáng lên, “Người đẹp giỏi quá! Chuyện này cũng đoán được! Con người của tôi luôn theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ, bức tranh này vẫn chưa đúng ý, cho nên tôi.... ......”

“Cho nên anh luôn bỏ dở giữa chừng? Kỷ Lăng Phong, vậy chẳng phải anh là người nhu nhược? Tại sao không dám vẽ một bức tranh hoàn chỉnh? Anh sợ anh không bằng được thầy mình, sợ bị người ta phê bình, sợ không ai thưởng thức nó, sợ bán không được tiền? Đúng đây là một xã hội thực tế, không có tiền không được, nhưng anh có từng nghĩ tới, nếu anh muốn dựa vào nó để kiếm tiền, vậy anh phải chịu đựng được đả kích, không ai có thể bỗng chốc cá chép hóa rồng, mà phải cố gắng từng bước, còn anh lại luôn nghĩ một bước lên mây. Hai mươi lăm tuổi còn mãi sống trong giấc mơ! Tôi nói cho anh biết, những người thành công là những người bước đi từng bước! Cho dù bức thứ nhất chỉ bán được mười mấy đồng, chỉ cần anh chịu cố gắng, từ từ sẽ tăng lên!”

Kỷ Lăng Phong bị Thái Bảo Nhi nói trúng tâm sự, cười lạnh nói, “Vật hiếm mới quý!”

Thái Bảo Nhi lắc đầu một cái, “Gỗ mục không thể đẽo cày!” xong xách luôn giỏ trái cây bỏ đi, cho người như vậy ăn, quả thực lãng phí.

“Đợi đã, cô còn chưa nói cho tôi biết, cô tên gì, bao nhiêu tuổi? Làm việc ở đâu? Làm sao tìm được cô?”

“Anh tìm tôi làm gì?”

Kỷ Lăng Phong gãi gãi ót, “Nếu như bỗng nhiên tôi nghĩ thông, tự nhiên muốn tìm cô tâm sự đúng không? Cho số điện thoại đi!”

Điều mong muốn nhiều năm của Thái Bảo Nhi là được chiêm ngưỡng tác phẩm hoàn mỹ của thầy Mạc và Kỷ Lăng Phong, nên xoay người đưa danh thiếp, “Tôi tên Thái Bảo Nhi, hai mươi lăm tuổi, làm việc ở công ty thiết kế Lam Đồ, đây là danh thiếp của tôi, phía trên có điện thoại di động!”

“Thái Bảo Nhi? Thái Bảo Nhi của tập đoàn Thái Thị?”

“Anh cảm thấy con gái của chủ tịch tập đoàn Thái Thị có thời gian đi làm sao?” Thái Bảo Nhi liếc Kỷ Lăng Phong một cái mang theo tràn ngập thất vọng và xa cách.

Quả nhiên hi vọng càng lớn, thật vọng càng nhiều!

Kỷ Lăng Phong rất không thích cảm giác bị người ta xem là con nít, rõ ràng cùng lứa, mắc gì cứ phải thể hiện như mình ghê gớm lắm, không phải chỉ là một nhân viên quèn dưới tay Hạ Mộng Lộ? Không lễ phép!

Nhưng như vậy càng có tính khiêu chiến! Thích giả bộ chững chạc chứ gì? Một ngày nào đó anh đây sẽ biến cô thành một người vợ nhỏ ngoan ngoãn! Chẳng lẽ vừa rồi thấy mình không mặc gì hết nên cô nghĩ anh là biến thái?

Mới rồi sao cô lại không hét lên? Con gái đột nhiên thấy con trai ở trần không phải đều che mặt mắng lưu manh? Còn cô thì nhìn chằm chằm bộ phận kia của anh, mặt không chút thay đổi? Khác người! Không hổ là nữ thần! Anh tin tưởng vào ấn tượng lần gặp đầu tiên. Thái Bảo Nhi, Bảo Nhi, tên thật dễ thương!

Thái Bảo Nhi đen mặt đi ra chung cư, thấy thùng rác bên đường, bèn tiện tay ném giỏ trái cây vào. Cho thùng rác còn hơn cho cậu ta! Xong cô chạy về nhà trọ mới mướn, thật ra đã lâu cô ở biệt thự riêng không sống chung với người nhà, nhưng Hạ Mộng Lộ nói để tránh phức tạp, nên thuê một phòng trọ phù hợp với tiền lương của cô. Chỗ này khá tốt, là một nhà trọ độc lập, một tháng tốn hai ngàn nhân dân tệ.

Thái Bảo Nhi vào phòng xong lập tức gỡ bỏ mấy bức tranh treo trên tường, nhét vào thùng rác. Thái Bảo Nhi cô là ai? Dù gì cũng là giới trí thức lại đi sùng bái một tên biến thái, nói ra sẽ khiến người ta cười rụng răng mất. Thần tượng quả nhiên chỉ là thần tượng, không thể tiếp xúc gần.

Thần tượng? Vừa nhìn đã muốn nôn mửa thì đúng hơn! Điên mới xem cậu ta là thần tượng! Chẳng lẽ thầy Mạc cũng như vậy? Không! Thầy Mạc tuyệt đối không phải hình tượng này, tuyệt đối không!

Quan hệ nam nữ bừa bãi, cuộc sống lộn xộn, háo sắc! Vừa nhớ tới cặp mắt đắm đuối kia cô đã muốn giết người!

Trong nhà tang lễ ở phía tây thành phố.

Chừng ba mươi mặc áo trắng cúi đầu khóc than tiễn đưa người đã khuất.

Nỗi đau đó có lẽ người ngoài cuộc không cách nào hiểu được. Lúc mới tới, khi nghe người nhà của người đã khuất khóc, Hạ Nguyệt Đình cũng sẽ rơi nước mắt, nhưng thấy nhiều đã chết lặng, đúng là vì tránh né Hạ Mộng, nên cô mới trốn ở nhà tang lễ, chỉ có ở đây, mọi người mới không ngờ.

Trước mắt cô rất thích công việc này, người chết là người lương thiện nhất thế giới, họ sẽ không thương tổn, không lừa gạt cô. Dù cô có hóa trang không đẹp họ cũng không tức giận.... ...

Chợt một tràng âm nhạc kinh thiên động địa kéo suy nghĩ của Hạ Mộng Lộ về lại, là kiểu nhạc sàn! Ai thất đức vậy? Không thấy mọi người sắp khóc gần chết? Dám chạy tới đây mở nhạc sôi động?

“Nhiệt tình của tôi, giống như ngọn đuốc, thiêu đốt cả sa mạc, mặt trời thấy tôi cũng phải né, nó sợ tình yêu cuồng nhiệt của tôi, sa mạc có tôi, vĩnh viễn sẽ không cô đơn.... ....

Tiếng nhạc càng ngày càng gần...... Quản lý nhà tang lễ thấy mấy chiếc xe tải gắn đầy hoa hồng xông vào thì hít lạnh, đồ điên ở đâu ra vậy?

Bốn chiếc xe tải màu đỏ đậm như máu, treo đầy hoa hồng tươi, mở nhạc vang tận trời dừng lại. Đỗ Vương đứng trong biển hoa cầm loa tay hát tình ca cho Hạ Nguyệt Đình nghe, chừng một trăm người nam mặc vest đen cầm từng bó hoa hồng to xuống xe xếp hàng thẳng tắp, nhảy múa theo tiếng hát nhiệt tình của anh.

Bên này, ba mươi người đang khóc chết đi sống lại nghe tiếng nhạc khủng khiếp bèn quay đầu sang nhìn.

“Ôi trời ơi!”

“Chuyện gì đây?”

Hình ảnh cực kỳ đối lập! Một bên là không khí tang thương, một bên là hoa hồng ngập trời, kèm tiếng nhạc ầm ầm và điệu múa sôi động! Khác nhau một trời một vực!

Đỗ vương hung hăng trừng mấy chục người bên kia. Xui xẻo quá! Không biết anh đang tỏ tình sao? Khóc cái gì? Làm trễ nãi chuyện lớn cả đời anh, thì anh sẽ làm thịt bọn họ!

“Tôi cất cao giọng hát, em hòa theo tiếng ca của tôi, chúng ta say sưa trong dòng sông tình yêu, em là cơn mưa nhỏ.......”

“Hu hu hu chồng ơi, xuống đó đừng nóng tính như xưa nữa, em sẽ đốt cho anh nhiều đô la âm phủ.... .....”

“Nhiệt tình của tôi, giống như cây đuốc, thiêu đốt cả sa mạc.... ....”

“Hu hu hu, cha ơi.... .....!”

“Tình yêu của em giống như đóa hoa, thuộc về hai ta.... .... Bên kia xong chưa? Khóc khóc khóc, có gì mà khóc? Có ai không, chặn miệng họ lại!” Đáng chết! Mất hứng!

Hạ Nguyệt Đình nhắm mắt lại, cúi đầu lau mồ hôi. Họ Đỗ kia, đầu anh bị lừa đá đúng không? Trời ơi, cô nhất định sẽ bị quản lý chửi!

Hơn một trăm người đàn ông mặc vest đen vọt ra, thản nhiên lấy băng keo dán miệng của ba mươi người kia lại, “Biết điều một chút! Phá hư chuyện tốt của anh Đỗ thì tất cả đều phải chôn theo!”

Xã hội đen.... .....

Quản lý nhà tang lễ sợ run cả người.

Không thể chọc!

Đỗ Vương đưa lưng về phía mặt trời, tiếp tục hát to.

“Rốt cuộc anh ta muốn làm gì?”

“Không biết! Anh ta đẹp trai quá! Nếu anh ta tỏ tình với tôi, tôi sẽ đồng ý ngay!”

“Giống hệt đại ca xã hội đen trong phim!”

“Có ai biết anh ta là ai không?”

Hạ Nguyệt Đình thấy mọi người nhìn mình, vội vàng lắc đầu cười, “Tôi không biết anh ta!” Cô vừa nói vừa lui về phía sau, đang định trốn đi.... ...

“Hạ Nguyệt Đình, tôi tặng em tất cả những đóa hoa này! Chúng đại biểu cho tình yêu của tôi!”

Hạ Nguyệt Đình ngẩn người, anh ta.... ..... Thật đáng ghét! Trước kia sao cô lại không biết anh ta là người vô lý ngang ngược, hoàn toàn không quan tâm đến cảm thụ của người khác như vậy chứ? Đúng là đồ điên!

Đỗ Vương đặt loa xuống, nhảy khỏi xe, thoáng thất vọng nhìn theo bóng lưng Hạ Nguyệt Đình, “Cô ấy là người phụ nữ của tôi, nếu mấy người dám khi dễ cô ấy, tôi sẽ lấy mạng mấy người! Còn bên kia, tiếp tục khóc đi!” Nếu không do đám người kia, mình nhất định đã thành công! Chỉ là chết thôi, có gì mà khóc? Nhà ai không có người chết?

“Dạ dạ! Không dám không dám!” Quản lý khom lưng nói, lần đầu tiên thấy xã hội đen cao cấp như vậy!

Đỗ Vương sửa lại kiểu tóc, chạy theo Hạ Nguyệt Đình.

Đã chuẩn bị cả đêm, hi vọng đừng biến khéo thành vụng!

Trong một căn biệt thự hoành tráng như hoàng cung. Hạ Mộng Lộ đang đi lại quan sát.

Khung cảnh rất đẹp, có biển có núi, cách xa phố xá sầm uất, giao thông lại thuận tiện. Dĩ nhiên, Lạc Vân Hải không bao giờ thiếu phương tiện đi lại, xe không được thì trực thăng. Có một sân cỏ thật to dành cho trực thăng.

Tuy bề ngoài nhìn hoành tráng, nhưng bên trong biệt thự lại hoàn toàn trống rỗng.

Giao cho cô hoàn toàn phụ trách? Không thành vấn đề!

“Mấy anh lát đá lên bồn cầu và bồn tắm cho tôi.... ...” Dám mắng cô là trái khổ qua già? Anh ta đang không ngừng lấy lòng hai đứa nhỏ, nên chắc sẽ không bắt cô bồi thường gì đâu, đã vậy sao phải khách khí?

“Cốc cốc!”

“Đà điểu nhỏ? Tôi biết em đang ở bên trong, tôi vào đây!” Đỗ Vương đẩy cửa ra, quả nhiên Hạ Nguyệt Đình đang ngồi trên ghế lạnh lùng nhìn anh. Đỗ Vương thấy vậy bèn nói, “Tôi không cố ý!”

“Không cố ý? Rõ ràng là anh cố ý! Đây là nhà tang lễ, anh lại tới khua chiêng gõ trống? Anh có từng nghĩ đến cảm thụ của những người tới đưa tiễn không? Tôi xin anh hãy dùng đầu một chút đi!”

Người khác chết mắc mớ gì tới anh? Hằng năm Long Hổ chết nhiều người như vậy, chẳng lẽ ai anh cũng phải đi khóc than? Đùa à? “Lần sau nhất định sẽ làm em hài lòng, được không?”

Còn có lần sau? Hạ Nguyệt Đình phát hiện sớm muộn gì cô sẽ bị anh làm phát điên mất! Cô khoát tay nói, “Tôi thật sự vô cùng mệt mỏi, xin anh đừng đến tìm tôi nữa!”

Đỗ Vương thản nhiên đáp, “Ngày nào em còn chưa tha thứ cho tôi, ngày đó tôi còn chưa từ bỏ! Lúc đầu do tôi chưa suy nghĩ kỹ, giờ em phải cho tôi cơ hội chứ, đừng vơ đũa cả nắm!” Thấy Hạ Nguyệt Đình giận dữ, Đỗ Vương bèn trấn an, “Tôi đi, tôi đi! lần sau gặp, tạm biệt đà điểu nhỏ của tôi!”

Việc lãng mạn như vậy, rốt cuộc lại chẳng ra làm sao. Rốt cuộc phải thế nào cô mới có thể bình tĩnh nói chuyện với anh?

“Anh Đỗ! Thất bại?” Cấp dưới lo lắng hỏi, thấy Đỗ Vương gật đầu, bèn nói, “Nếu vậy chỉ còn một cách duy nhất!”

“Cách gì?”

“Chết! Lúc đó cô ấy sẽ rất dịu dàng hóa trang cho anh!”

Đỗ Vương cho cấp dưới kia một cái tát, “Cậu có tin tôi sẽ để cô ấy hóa trang cho cậu trước không?” Càng lúc càng lớn gan!

Đợi đã, cách này không phải không được! Chỉ cần cô chịu bĩnh tĩnh nói chuyện với anh, cách gì anh cũng thử! Chết.... ..... Nhất định phải hóa trang cho anh đúng không? Không tệ! Hạ Nguyệt Đình, lần này xem em làm sao!

Một tháng sau.... .......

Lạc Vân Hải háo hức muốn nhìn xem biệt thư Hạ Mộng Lộ tự tay thiết kế cho anh, đó cũng là tổ ấm của bốn người trong tương lai!

Lạc Vân Hải dẫn đoàn người bước vào. Sau khi mở cửa ra, cả đoàn người sững sờ tại chỗ.

Giỏ trái cây trong tay Đỗ Vương sém chút rớt xuống đất. Trời! Không hổ là Hạ Mộng Lộ, thế này mà cũng dám làm!

Trong phòng khách rộng rãi, thiết kế có thể nói là kỳ tích! Tường đá, đèn đá, cả tủ lạnh và phòng bếp cũng lát đá, trừ một chiếc bàn gỗ, khắp nơi đều là màu của đá. Căn phòng được quét dọn không còn một hạt bụi.

Điều khiến người ta sợ hãi là, đối diện cửa chính, trên tường đá, treo một bức chân dung trắng đen cực lớn của Lạc Vân Hải.

Trong phòng chưng các loại hoa: cúc trắng, hồng trắng, bách hợp trắng, hồng vàng, hướng dương vàng.... ... Chỉ hai màu vàng trắng!

Tóm lại, thiết kế chẳng khác gì hầm mộ thời cổ!

Lạc Vân Hải không nói gì, đứng chắp tay sau lưng, híp mắt nhìn bốn phía, nhưng hai nắm tay đang siết rất chặt đã để lộ cơn giận của anh.

Đỗ Vương đặt giỏ trái cây trên bàn gỗ xong bỗng phát hiện, chiếc bàn này đối diện với bức chân dung trắng đen.... .....

Là nơi để đặt đồ cúng!

Đỗ Vương chậc lưỡi nói, “Cắm thêm ba nén nhang nữa thì giống trăm phần trăm rồi!”