Tiên Sinh, Cách Xa Tôi Một Chút!

Chương 15



"Này!" Thấy đại tiểu thư nhà họ Đồ thật sự đi, còn kéo cửa lại, Quan Hướng Lam không khỏi giậm chân, tức giận trừng mắt nhìn Ngôn Tử Ngự.

"Họ Ngôn, tôi với anh không có gì để nói." Nói xong, cô vòng qua anh liền muốn rời khỏi.

"Tiểu Lam." Ngôn Tử Ngự kéo cô.

"Buông tay!" Quan Hướng Lam lập tức bắt lấy tay của anh, chân trái lui về phía sau, eo dùng sức, muốn ném anh lần nữa.

Ngôn Tử Ngự đoán được, trước động tác của cô, anh gấp chân lại, nhanh chóng đá xuống, phá giải tấn công của cô.

"Oa!"Không ngờ tới anh sẽ đánh lại, Quan Hướng Lam trợt chân, cả người cũng ngãxuống mà anh thuận thế áp xuống người cô."Chết tiệt, buông tôi ra!"

Bị đè ở phía dưới, Quan Hướng Lam dùng sức giãy giụa, chân vừa nhấc muốn đá ngay chỗ kín của Ngôn Tử Ngự.

"Này!" Ngôn Tử Ngự trợn to mắt, vội vàng ngăn chặn chân của cô, bắt lấy cáitay của cô giơ cao khỏi đầu, khuôn mặt tuấn tú cũng tích tụ lửa giận.

"Quan Hướng Lam, em ngang tàn bạo ngược đủ chưa?" Cô gái dã man này còn muốnđá chỗ đó của anh, nếu thật sự bị đá, đời này anh cũng sẽkhông phải là đàn ông chân chính nữa.

"Tên lường gạt anh lại dámnói tôi ngang tàn bạo ngược?"Quan Hướng Lam trợn tròn mắt, tức giậnhơn."Vậy tôi liền ngang tàn bạo ngược cho anh xem!"Nói xong, cô dồn sứcgiãy giụa, thậm chí há mồm muốn cắn anh.

"A!" Không cẩn thận bịcô đá trúng, Ngôn Tử Ngự kêu rên, hoàn toàn tức giận, thấy cô há mồmmuốn cắn anh, dứt khoát cúi đầu dùng sức chặn cái miệng nhỏ nhắn lại.

"Ưm!"Mặt cương thi này còn dám hôn cô? Quan Hướng Lam tức giận muốn tách khỏi,lại trốn không ra môi của anh, cô giận, dứt khoát dùng sức cắn anh.

Đang lúc cô muốn cắn xuống thì lông mày Ngôn Tử Ngự nhíu lại, nhìn ra ý đồ của cô, răng mở ra cắn môi mềm dưới trước.

"A!" Quan Hướng Lam rên rỉ, cánh môi lập tức bị buông ra."Anh... Ngôn Tử Ngự, anh lại dám cắn tôi!" Cô không thể tin trừng anh.

"Anh chỉ hành động trước em mà thôi." Ngôn Tử Ngự cười đến rất xấu xa, "Hơnnữa so với cú ném qua vai của em thì cái này không đáng kể !"Hừ! Cắn côchỉ là trả thù nho nhỏ, thật ra anh muốn cô nằm ở trên giường không thểđộng đậy.

"Anh -- -. . . " Tên khốn kiếp này! Quan Hướng Lam giận đến không nói nên lời, lại tránh né kiềm chế của anh, cô không nhịnđược cắn răng rống giận."Họ Ngôn, rốt cuộc anh muốn làm gì nữa hả? Đừngquên, chúng ta đã chia tay, anh cách xa tôi một chút, đừng dây dưa vớitôi nữa!"

"Chia tay?"Ngôn Tử Ngự nhếch mày, khuôn mặt tuấn túhiện lên đùa cợt."Tiểu Lam, chúng ta từng qua lại lúc nào? Sao anh không biết?"

"Tôi... " Đúng vậy! Bọn họ qua lại lúc nào? Sao cô lại dùng cái từ này?

Quan Hướng Lam sửng sốt, thấy ánh mắt đùa cợt của anh, cái loại cảm giác bị chọc thủng khí cầu làm cho cô giận hơn.

"Anh...Anh cút đi! Đi tìm vợ chưa cưới của anh đi, đừng dây dưa với tôi nữa!"

"Vợ chưa cuới?"Ngôn Tử Ngự khẽ cau mày."Vợ chưa cưới nào?"

"Hừ! Giả ngu cái gì! Không phải là anh và người ta hôn đến khó chia lìa sao? Lúc này lại không thừa nhận?" Người đàn ông này, hèn hạ!

"Lina không phải là vợ chưa cưới của anh." Ngôn Tử Ngự than thở, nhẹ nhànggiải thích."Anh và Lina chỉ là bạn bè, em đừng tin mấy chuyện lá cảitrong trấn."

"Ha!" Quan Hướng Lam mới không tin lời của anh,giọng nói mang theo ghen tuông rất nồng."Bạn bè? Bạn bè gặp nhau phảinóng bỏng như vậy sao?" Anh nghĩ cô ngu ngốc sao?

Nghe ra ghentuông trong lời nói của cô, ánh mắt Ngôn Tử Ngự kỳ lạ, rất hứng thú mànhìn cô."Tiểu Lam, sao anh lại nghe ra được vị chua rất nồng?"

Anh vểnh môi mỏng, cười đến tà tứ, khuôn mặt tuấn tú gần sát vào cô, hơithở nóng bỏng nhẹ nhàng phất nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn."Em đang ăn giấm phải không?"

"Ăn... Ăn giấm?" Hình như bị nói trúng tim đen, giọng nói Quan Hướng Lam luống cuống hơn."Nói giỡn! Tôi có ăn giấm sao?"

"Thật sao?"Nhìn ánh mắt của cô bay loạn, Ngôn Tử Ngự cũng biết cô nói mộtđằng nghĩ một nẻo, cô gái này này căn bản cũng không biết nói láo.

"Rõ ràng là em ăn giấm anh và Lina." Anh không buông tha cô, ép hỏi.

"Tôi, tôi không có!" Quan Hướng Lam hốt hoảng rống to: "Tôi sẽ không ăn giấmcủa tên lừa gạt anh! Nói cái gì mà yêu thích tôi? Tôi cũng biết anh đang đùa giỡn tôi, anh là tên khốn!"Cô càng nói càng tức, lại giãy dụa.

"Tiểu Lam . . . "

"Anh tránh ra!"Cô rống giận, tròng mắt tổn thương nhìn anh chằm chằm, "Anh tên khốn này, bình thường đùagiỡn tôi thì thôi, tôi chấp nhận, nhưng anh có biết chuyện tình cảmkhông thể tùy tiện đùa giỡn hay không? Anh có biết tôi sẽ thật sự nghĩđó là thật hay không?"

Thật vất vả cô mới thừa nhận thích anh,trong lòng thấp thỏm, không biết có phải anh cũng giống cô không, sợ anh nói thích chẳng qua là đùa giỡn thôi.

Cô lấy can đảm đi hỏi anhtrước, lại thấy anh ôm hôn người phụ nữ khác, một phút kia, cô cảm thấymình đơn giản là cái người ngớ ngẩn!

Sao cô có thể tin tưởng lời của Anh? Cô ngu ngốc!

"Anh tên khốn kiếp này! Mặt cương thi xấu xa, thế mà lại đùa giỡn tôi loạichuyện này, quá đáng!"Cắn môi, vành mắt Quan Hướng Lam ửng hồng.

Thấy cô sắp khóc, Ngôn Tử Ngự cũng gấp gáp."Anh không có lừa em, anh nóithích là thật... Đáng chết!"Thấy nước mắt cô rơi xuống, anh không khỏinguyền rủa nhỏ.

Từ trước đến bây giờ anh chưa từng thấy cô khóc,lần đầu tiên nhìn thấy nước mắt của cô, khiến cho lòng anh không khỏihoảng loạn, không biết làm sao.

"Em đừng khóc. . ." Anh gấp đến độ đưa tay lau nước mắt của cô.

"Tránh ra!" Quan Hướng Lam đẩy anh , xoay người đưa lưng về phía anh, dùng sức gạt nước mắt trong mắt."Anh cút đi! Cách xa tôi một chút!"

"Emhãy nghe anh nói... " Anh vươn tay ôm lấy cô từ phía sau, không để ý côgiãy dụa, ôm cô thật chặt. "Lina là bạn gái thời đại học của anh, anh và cô ấy đã chia tay rất lâu rồi, bây giờ chỉ là bạn."

Biết cô không tin, Ngôn Tử Ngự khẽ thở dài.

Ngôn Tử Ngự mềm giọng giải thích, nhưng Quan Hướng Lam không nhìn anh, cũngkhông nói chuyện, cô sẽ không tin chuyện hoang đường của anh!

Bạn gái trước? Đúng rồi, bạn gái trước ở trên giường!

"Nụ hôn kia... Là đột nhiên Lina tới tìm anh, cô ấy rất nhiệt tình, độtnhiên nhào tới, căn bản là anh không kịp đề phòng, lại đúng lúc em đivào, ngay cả cơ hội giải thích em cũng không cho, thì ném anh qua vai,anh nằm ở trên giường chừng mấy ngày, căn bản là không có cách nào tớitìm em để giải thích."

Quan Hướng Lam không lên tiếng, nhưngngừng động tác giãy giụa lại.Thấy cô chịu nghe, Ngôn Tử Ngự không khỏithở phào nhẹ nhỏm, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy bất đắc dĩ."Về phần nóithích em... Quan tiểu thư, em cảm thấy anh sẽ lấy loại chuyện kinh khủng này đi đùa giỡn hay sao?" Cũng không phải là anh bị điên!

Lời này của anh có ý gì?Quan Hướng Lam cau mày.

"Quan tiểu thư, cũng không phải là em không biết từ nhỏ thì hai chúng ta đãkhông hợp, em không phải là món ăn của anh, anh cũng không phải là mónăn của em, anh lấy chuyện như vậy tới nói giỡn làm cái gì? Tự gây nghiệt sao?" Miễn đi! Biết cô chính là tội nghiệt của đời anh rồi.

"Này!"Quan Hướng Lam quay đầu trừng anh."Họ Ngôn, lời này của anh là có ý gì?"

Ngôn Tử Ngự nâng chặt gương mặt của cô, nặng nề hôn miệng của cô."Ý là ― anh thật sự thích em, rất thích rất thích."

Đúng, anh thừa nhận, em gái nhỏ nhà bên làm cho anh không vừa mắt này, cô gái dã man này chưa bao giờ là tiêu chuẩn của anh, lại khiến cho anh yêu.

Có lẽ, ngay từ lúc rất lâu trước kia, trong lòng của anh đã có cô, chẳngqua là anh chậm chạp không phát hiện, cho đến hôm nay của mười năm sau,cũng không trốn được nữa. Nghe anh tỏ tình, môi Quan Hướng Lam nhấp nhẹ, con ngươi do dự, cô muốn tin tưởng lời của anh nhưng lại sợ.

Nhìn ra sợ hãi trong mắt cô, Ngôn Tử Ngự khẽ thở dài, "Lời của anh làm choem không thể tin tưởng như vậy sao?"Đối với cô, anh tệ như vậy sao?

Quan Hướng Lam nhìn anh, mũi thon nhẹ nhàng hừ một tiếng."Ai bảo tính tìnhanh tệ như vậy, đối với tôi xấu xa như vậy, bảo tôi làm sao mà dễ dàngtin tưởng anh?"

Lòng của cô vẫn sợ, nếu như theo lời anh, từtrước đến nay bọn họ không hợp, từ trước cho tới bây giờ thì cô khôngphải là người phụ nữ mà anh muốn. Có thể có một ngày anh hối hận haykhông, nói với cô từ trước tới giờ anh cũng chưa từng thích cô, đâychẳng qua là ảo giác của anh?

Nghĩ đến anh có thể sẽ nói với cô những lời này, Quan Hướng Lam đã cảm thấy tim truyền đến từng đợt co rút đau đớn.

Thật kỳ lạ, cô cũng không phải là chưa từng chia tay đàn ông, hợp tan thôimà! Cô cũng thấy thế rất tốt, sao lại không cách nào tiếp nhận anh nóivới cô những lời này? Cô thích anh như vậy sao? Biết lòng của cô vẫn cónghi ngờ, đang giữ khuôn mặt nhỏ nhắn, Ngôn Tử Ngự nhìn cô thật sâu.

"Không sao, để cho thời gian chứng minh."Nói xong, anh hôn nhẹ lên cái miệng nhỏ nhắn.

"Thời gian sẽ xóa đi nghi ngờ trong lòng em, sẽ chứng minh anh thích em làthật, không phải là đùa giỡn, là thật lòng."Mỗi một câu nói, anh liềnhôn nhẹ lên môi của cô.

Nụ hôn êm ái làm cho lòng của cô run nhẹ, Quan Hướng Lam nhắm mắt lại, tay nhỏ bé nhẹ nhàng nắm lấy quần áo củaanh, ánh mắt chậm rãi nhắm lại. Lời của anh làm cho cô mềm lòng, từ từbuông phòng bị xuống, mặc dù trong lòng vẫn còn chần chờ, vẫn còn lolắng.

Nhưng mà... Cô muốn thích anh, bởi vì, cô thích anh đã rất lâu rất lâu...