Tiền Phu, Nhĩ Hảo (Chào Anh, Chồng Trước)

Chương 30: Phần kết



Tựa đề: Phần kết

Nội dung chính: Tên A Đấu(1) Phù Bất Khởi ngươi, ta không để yên cho ngươi đâu.

Sáu tháng sau

“A Sanh, dùng tên của anh, tên do anh và A Văn nghĩ là hay nhất luôn.”

“Dùng của anh, Sanh, tên mà anh nghĩ là kết hợp họ của hai chúng ta.”

“Tiểu Sanh, anh thấy hai cái tên mà anh và A Dương nghĩ rất hay nha, rất có khí thế!”……

Quan sát mấy kẻ đang tranh nhau, Tiêu Sanh đảo mắt trắng dã, haiz, mấy tên đần này, cãi sáu tháng nay rồi, còn chưa biết mệt mà mỗi ngày đều trình diễn cuộc thi hùng biện tên, cậu không muốn xem trò hề này nữa, khó khăn đứng lên, nhờ Duệ Duệ và Tiêu Tiêu dìu mình đến vườn hoa tản bộ, xoa xoa phần bụng nhô lên, không khỏi nhíu mày, lần này mang thai còn vất vả hơn gấp trăm lần so với thời gian mang thai Duệ Duệ, thai nhi này lớn hơn Duệ Duệ khi đó rất nhiều, nặng đến nỗi khiến mình ngay cả đứng lên cũng không còn chút sức lực nào, cảm thấy dường như bé con trong bụng đang đánh nhau.

“A Hoằng, anh có cảm thấy bụng A Sanh to đến kinh người không, to hơn so với thời gian mang thai Duệ Duệ không ít.” Nhìn bóng lưng Tiêu Sanh, Chu Thánh Văn lo lắng nhíu mày.

“Ừ, anh kêu A Sanh đi siêu âm, A Sanh lại không muốn đi.” Tiêu Hoằng lo âu nhìn bóng dáng em trai khó khăn đi tới: “Trong khoảng thời gian này chúng ta không thể rời khỏi đây.”

“Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy bụng của Tiểu Sanh to đến lợi hại.” Phương Cạnh gật đầu, y từng nhìn thấy bụng của phụ nữ có thai mười tháng, bụng cũng không to như vậy.

“Ngày sinh dự đoán của Tiểu Sanh là bao giờ?” Lăng Dục Dương cũng cau mày hỏi hai người Tiêu Hoằng.

“Ưm, vào……”

“Pa pa!……… Các bác đến đây nhanh lên………”

Tiếng trả lời của Tiêu Hoằng bị tiếng hét của Duệ Duệ cắt ngang. Mọi người vội chạy đến bên Tiêu Sanh đang ở trong vườn hoa thì thấy Tiêu Sanh đau đớn nắm chặt lấy tay Duệ Duệ, ngồi bệt trên mặt đất, trên mặt rịn đầy mồ hôi của sự đau đớn.

“Sanh, em bị sao thế?” Lăng Dục Vũ lòng nóng như lửa đốt mà nắm tay Tiêu Sanh, đau lòng lau mồ hôi ở trán Tiêu Sanh: “Anh hai, anh mau nhìn xem Sanh rốt cuộc bị làm sao?”

“Mau chuẩn bị xe, A Sanh sắp sinh rồi.” Chu Thánh Văn xem sắc mặt Tiêu Sanh, hét lên với Phương Cạnh: “Mau lên!”

“Được!”

“Sanh, có anh ở đây, không phải sợ………”

…………

Bệnh viện Tiêu thị

“Sanh, nếu em thấy đau thì cứ cắn tay của anh đi!” Trong phòng phẫu thuật, Lăng Dục Vũ đau lòng liên tục lau mồ hôi đang chảy ra của Tiêu Sanh, đến cuối cùng vẫn để Sanh phải chịu khổ. Nếu phải đau đớn thì cứ để mình đau là được rồi.

“Em…… Không sao mà, đừng lo” Khổ sở cười với ánh mắt lo lắng kia, bộ dạng của Vũ so với người sắp sinh em bé là mình còn đau khổ hơn.

“A Sanh, em đừng nói nữa……” Tiêu Hoằng mặc blouse trắng giống Chu Thánh Văn quay sang nhìn nhau, cau mày xem xét bụng em trai, xem ra có phần khó khăn, trong bụng A Sanh không chỉ có một đứa………

“Bác hai, pa pa sẽ không có việc gì phải không?” Tiêu Tiêu ngẩng đầu lo lắng hỏi Lăng Dục Dương đang ôm mình, pa pa đã vào phòng phẫu thuật lâu như vậy rồi.

“Sẽ không sao đâu, Tiêu Tiêu.” Lăng Dục Dương xoa bóp vùng lông mày của cháu trai, cũng lo lắng nhìn cửa phòng phẫu thuật. Tiểu Sanh quả thật vào đó đã lâu.

“Duệ Duệ, yên tâm đi mà, pa pa cháu đã từng sinh cháu, cậu ấy sẽ không gặp chuyện gì đâu.” Phương Cạnh cười với Duệ Duệ đang một bộ chau mày lo lắng, cùng Lăng Dục Dương lo âu nhìn nhau, sẽ không có chuyện gì đâu mà, ai vào phòng phẫu thuật cũng mất mấy tiếng đồng hồ hết. Vẫn không có chút động tĩnh nào.

Thời gian chờ đợi là dài nhất, cũng là giày vò lòng người nhất, khi mọi người ở ngoài phòng phẫu thuật chờ chờ đến hồn vía lên mây thì nghe thấy tiếng kêu kinh hãi của Tiêu Hoằng trong phòng phẫu thuật, khiến mọi người đợi ở ngoài đồng loạt nhìn nhau, “A Dương, anh nghĩ chúng ta gọi tất cả bác sĩ phụ khoa đến có tốt hơn không?” Phương Cạnh bị tiếng kêu của Tiêu Hoằng khiến cho càng hoảng hơn, nhíu mày quay sang nhìn người yêu cũng lo lắng đứng lên nhìn cửa phòng phẫu thuật.

“Ừm, anh nghĩ không thể để chuyện thể chất đặc biệt của Tiểu Sanh cho người khác biết, mấy chuyện giải quyết hậu quả, bảo mật thông tin để sau hãy nói!” Động tác cầm điện thoại di động bị tiếng khóc của trẻ con chen ngang. Lăng Dục Dương thở hắt, yên tâm nở nụ cười. Để điện thoại xuống, ngay lập tức lại nghe thấy một tiếng kêu kinh sợ khác của Tiêu Hoằng: “Tại sao lại như vậy?”

Duệ Duệ cùng Tiêu Tiêu nhìn nhau nhíu mày, pa pa làm sao thế? Chỉ nghe thấy nối tiếp tiếng khóc của trẻ sơ sinh vừa nãy lại thêm tiếng khóc của trẻ sơ sinh nữa: “Chẳng lẽ có hai đứa trẻ?”

“Woa, sao có thể như vậy, hay quá! Ha ha ha………”

Bốn người đứng đợi ở bên ngoài phòng phẫu thuật thở phào rồi mỉm cười mừng rỡ, chắc hẳn Chu Thánh Văn sẽ vui sướng đến điên luôn, theo sau tiếng kêu to của Tiêu Hoằng, trả lời thắc mắc của tất cả mọi người là tiếng khóc thứ ba của trẻ sơ sinh gia nhập sau cùng, sinh ba?………

…………

Nhà lớn Tiêu gia

“Ha ha, A Cạnh, em nhìn xem, bé Cạnh Dục giống em chưa này……” Lăng Dục Dương ngồi trên sô pha nhìn đứa bé trong ngực Phương Cạnh thích thú đùa nghịch. Sinh mệnh thật thần kỳ, nhìn đứa bé này, vừa giống mình, lại giống A Cạnh.

“Điều đó là đương nhiên, anh và A Vũ là song sinh khác trứng, lại thêm mấy tháng qua hằng ngày em ở trước bụng của Tiểu Sanh nói chuyện với bé, Cạnh Dục đương nhiên giống em với anh.” Nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy bé Cạnh Dục, ngực liền dâng lên niềm vui mừng khôn xiết, bé Lăng Cạnh Dục giống mình lại giống A Dương giống như là con của mình cùng A Dương vậy. Cảm ơn Tiểu Sanh cùng A Vũ đã mang bảo bối này đến trên đời cho họ.

“Oa, A Văn, coi kìa, bé giống em chưa này.” Tiêu Hoằng nhìn đứa bé trong ngực Chu Thánh Văn, cười đến mắt cong lại thành một đường thẳng, nhìn xem, đứa bé thật xinh xắn.

“Ha ha, bé cũng rất giống anh!” Nhìn thấy bộ dáng chu miệng thổi bọt nước của bé khiến hắn nhớ tới bộ dạng chu mỏ đáng yêu khi bực bội của người yêu.

“Điều đó là đương nhiên, A Dương cùng A Vũ chỉ là song sinh khác trứng thôi, anh và A Sanh còn là song sinh cùng trứng nữa cơ.” Tiêu Hoằng cong miệng cúi đầu chơi đùa với bé Tiêu Văn Hoằng: “Anh không cần trợn mắt nhìn tôi, tôi và A Sanh đích thực là song sinh cùng trứng, chỉ có điều sau khi lớn lên tôi có phần đẹp trai cường tráng, A Sanh thì lớn lên có phần xinh đẹp nhỏ nhắn mà thôi.”

“Bé giống em lại giống anh, sinh mệnh thực sự là quá vĩ đại!” Cho rằng mình cùng A Hoằng cả đời này đều không có khả năng có con, A Sanh lại mang đứa bé Tiêu Văn Hoằng vừa giống mình vừa giống A Hoằng đến thế giới này, đến bên họ, đứa bé này chính là con của họ!

“Ha ha, Sanh, em nhìn xem, em nhìn xem, công chúa nhỏ của chúng mình xinh đẹp biết bao, ha ha, Duệ Duệ, Tiêu Tiêu, đây là em gái của các con đó. Coi nè, dễ thương chưa!”

“Cha à, những lời này cha đã nói chín chín tám mốt lần rồi!” Duệ Duệ trợn mắt với người cha đang ôm em gái, cười giống như một ông bố ngốc nghếch: “Cha à, hình như cha quên cha còn có hai đứa con trai đang chỗ bác hai và uncle Hoằng rồi!” Tỏ ý nhắc cha mình làm ơn nhìn sang một góc khác ở phòng khách, hai đứa em trai đang trên tay bác hai và uncle Hoằng.

“Vậy không tốt sao, bọn họ còn tự thuê bảo mẫu cao cấp hơn cha nâng niu yêu thương, cha tiết kiệm được tiền lại tiết kiệm được sức.” Nhìn thấy anh mình và Tiêu Hoằng tươi cười hạnh phúc với người yêu của mình, Lăng Dục Vũ lại mải mê ngắm đứa con trong ngực mình, con gái thật là tốt a, con gái biết ý, nghe lời lại dịu dàng, không giống con trai ngang bướng lại hay chống đối! Ha ha, công chúa nhỏ của cha!

“Cha ơi, cho con bế em được không?” Tiêu Tiêu tha thiết nhìn cha mình, cha đã bế em mấy ngày nay rồi vẫn không để cho hai đứa chạm vào em gái một chút nào.

“Tiêu Tiêu, con còn nhỏ, không biết bế em, đợi con lớn một chút rồi bế được không?” Lăng Dục Vũ chính là kiểu người mở mắt nói khoác.

“Vậy, cha………” Hức, hôm qua cha cũng nói thế mà!

“Bốp”

Lăng Dục Vũ đang vui vẻ cười với con gái thì trên đầu trúng một đòn: “Híc, Sanh, sao em lại đánh anh?” Ai oán nhìn về phía vợ vừa bạo hành.

“Có người nào làm cha như anh không? Khư khư ôm con gái không buông, anh bế mấy ngày nay không thấy mệt sao?” Cẩn thận từ trong ngực kẻ vẫn còn lưu luyến không rời ôm lấy con gái, đặt vào trong lòng Tiêu Tiêu, tay cầm tay dạy Tiêu Tiêu cùng Duệ Duệ: “Tiêu Tiêu, Duệ Duệ, bế em gái như vậy, em mới thấy dễ chịu, các con hiểu chưa?”

“Hiểu rồi ạ, pa pa!” Tiêu Tiêu bế em gái vui sướng cười với Duệ Duệ. Em gái thật đáng yêu, thơm tho mềm mại.

“Em đến giờ uống sữa rồi, các con biết cho em uống như thế nào không?” Tiêu Sanh nhìn đồng hồ đeo tay, cầm lấy bình sữa.

“Biết ạ! Nhìn cha cho em uống nhiều ngày như vậy, bọn con đều biết cách” Duệ Duệ cầm lấy bình sữa trong tay pa pa: “Pa pa, để bọn con thử một chút được không, bọn con sẽ chăm sóc em cẩn thận.”

“Được, vậy các con ngồi lên sô pha đằng kia cho em uống đi, pa pa tin Tiêu Tiêu cùng Duệ Duệ là anh trai tốt, nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt.”

“Oa! Tuyệt quá, cảm ơn pa pa!”

Nhìn hai con trai vui vẻ cẩn thận ôm em gái ngồi lên sô pha bón sữa cho em, Tiêu Sanh mỉm cười quay lại nhìn về phía kẻ vẻ mặt ai oán kia, Lăng Dục Vũ giống như bị người khác đoạt mất đồ chơi, không biết nên khóc hay nên cười mà lắc đầu: “Vũ, hôm nay em phát hiện bản kế hoạch này ở phòng sách đó nha!” Mỉm cười, lấy ra một tờ giấy từ túi, quan sát ông chồng nhất thời nhụt chí: “Có thể giải thích vì sao đột nhiên Duệ Duệ cùng Tiêu Tiêu được huấn luyện võ thuật nhiều thế này không?”

“Cái đó, cái đó……” Nhìn vợ mình dịu dàng mỉm cười, Lăng Dục Vũ chỉ cảm thấy gió lạnh từng trận, anh không giải thích có được không?

“Hử?”

“Ực……” Nhìn thấy vợ cười càng dịu dàng hơn, Lăng Dục Vũ chỉ còn nước bất chấp tất cả thành thật khai báo: “Hừ, việc đó đương nhiên là để tụi Duệ Duệ học võ giỏi bảo vệ em gái, không cho mấy tên háo sắc tiếp cận em gái chúng! Đặc biệt là thằng nhóc háo sắc nhà họ Phó!”

“Ôi giời! Vũ, hôm trước Đấu Đấu chỉ là thơm bé một cái để chào hỏi thôi mà, đã bị anh ghi hận đến bây giờ.” Có phải tất cả đàn ông làm cha đều tựa như chó sói, luôn luôn đề phòng mỗi một tên con trai đến gần con gái bảo bối của mình?

“Hừ, thằng nhóc A Đấu Phù Bất Khởi xấu xa đó, tốt nhất cả đời đều không lấy được vợ!” Nhìn nó ăn đậu hũ của con gái bảo bối của mình kìa?

“Ôi, Vũ, Đấu Đấu tên là Phó Bộ Khải, không phải Phù Bất Khởi(2).” Lắc đầu với ông chồng hẹp hòi kia, tiếp đó nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

“Vũ, có một tin xấu cùng một tin tốt………” Buông điện thoại di động, Tiêu Sanh mỉm cười nhìn về phía chồng vẫn đang bĩu môi.

“Nghe tốt trước!” Cắt ngang lời nói của Sanh, Lăng Dục Vũ quả quyết lựa chọn, đương nhiên là ngọt trước đắng sau, nếu lỡ tin xấu khiến mình kích động ngất xỉu thì mình sao có thể nghe được tin tốt chứ!

“Ồ, tin này đối với anh mà nói là tin tốt.” Nhìn thấy ánh mắt tò mò của chồng: “Lời rủa của anh linh nghiệm rồi, gần đây Đấu Đấu bị hai tên lai lịch không nhỏ quấn lấy.”

“Hô hô hô, tên tiểu sắc lang đó rốt cục gặp báo ứng. Ha ha ha, thật tốt quá!” Đáng đời! Đúng là hả lòng hả dạ, Lăng Dục Vũ vui sướng cười lớn không quên hỏi tiếp: “Thế còn tin xấu?”

“Tin xấu là, Đấu Đấu bị hai gã đó làm phiền đến không chịu được.” Tiêu Sanh nhìn chồng vẫn đang vỗ gối tán đồng: “Cho nên nó muốn tới nhà chúng ta tránh nạn một thời gian.”

“Cái gì? Thằng nhóc háo sắc đó muốn tới đây ở một thời gian? Sanh, em nghìn vạn lần không được đáp ứng nó!”

“Muộn rồi, em đã đồng ý, Đấu Đấu lát nữa sẽ tới!” Nhún nhún vai, mỉm cười trước Lăng Dục Vũ đang giậm chân xuống đất, Tiêu Sanh ung dung uống nước trái cây.

“Oa, tên A Đấu Phù Bất Khởi ngươi, ta không để yên cho ngươi đâu!”

—————————————

(1) A Đấu: con của Lưu Bị, thường được dùng để ví với kẻ bất tài, vô dụng hay hèn nhát.

(2) Phó Bộ Khải và Phù Bất Khởi có cách phát âm gần giống nhau trong tiếng Trung Quốc.

———————— Kết thúc ————————