Tiền Phu, Nhĩ Hảo (Chào Anh, Chồng Trước)

Chương 24: Trung thu hạnh phúc



Tựa đề: Trung thu hạnh phúc.

Nội dung chính: Vợ luôn luôn đúng, nếu như sai mời xem lại điều thứ nhất.

“Sau đó thì sao hả cha?” Tiêu Tiêu lắc lắc tay của Lăng Dục Vũ: “Tên người xấu đó và pa pa đều giơ sung lên, tiếp theo ra sao?” Sau khi ăn xong, cả gia đình ngồi trong vườn hoa ngắm trăng ăn bánh Trung thu, Tiêu Tiêu cứ bám lấy, muốn nghe cha kể lại hành trình phiêu lưu mạo hiểm của hai người.

“Sau đó ấy à? Sau đó tên người xấu đó và pa pa con bắn mỗi bên một phát, pa pa con bị chấn động bất tỉnh, tên người xấu đó bị pa pa con bắn bị thương nhưng không chết.” Lăng Dục Vũ bồi hồi sờ sờ cái tai hơi đỏ lên, ngại ngùng mà đem tình huống phát sinh ban ngày kể đại khái.

Tiêu Hoằng đang ở bên cạnh ăn bánh Trung thu hăng say tinh mắt nhìn thấy cái tai đỏ lên của Lăng Dục Vũ, hà hà, y thích nhất là động đến vết sẹo của người khác, “Hèm, hèm ” đằng hắng vài cái: “Tiêu Tiêu, có muốn biết lúc đó cha của các cháu như thế nào không?” Quan sát cái tai càng thêm đỏ của Lăng Dục Vũ, đắc ý mà nói lớn tiếng: “Cha cháu lúc đó ấy à, nhìn thấy pa pa các cháu ngã xuống, tưởng rằng pa pa các cháu bị đạn bắn trúng tim, sợ đến nỗi chân đều mềm nhũn, phải nhờ đến uncle Hoằng của cháu dìu qua xem pa pa các cháu.” Nhưng không nói ra, khi mình đuổi tới, thấy em trai ngã xuống, trái tim tựa như ngừng đập, sợ rằng em trai mặc phải áo chống đạn kém chất lượng trong cả triệu cái áo chống đạn, cho đến khi run run kiểm tra thấy em mình một cọng lông cũng không bị thương, mới thở phào một hơi, cứng người ngồi dưới đất hít thở liên tục.

“Anh cũng không cho em biết, Sanh đã mặc sẵn áo chống đạn, với lại hình như anh mới là người sợ đến nỗi phải dựa vào em để đến chỗ Sanh nha.” Tức mình trừng mắt tên hồ ly gian trá. Nhìn thấy Sanh ngã xuống, cả người giống như bị mất hết sức lực, còn tên hồ ly này lại đi kiểm tra Sanh, mà không cho mình biết Sanh mặc áo chống đạn.

“Hê hê” Đối diện với đôi mắt tràn đầy vằn máu của Lăng Dục Vũ đang bắn đến làm như không thấy: “Các cháu lúc ấy không có mặt ở nơi đó nên không nhìn thấy đâu, tên Lâm Hồng Trang đó đã bị thương rồi nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, làm bộ ngất xỉu, móc ra hai khẩu súng lục định bắn cha các cháu cùng uncle Hoằng bác nha, may là, bác của các cháu hai tay cầm súng.” Tiêu Hoằng nói đến phấn khích, đứng lên, giơ hai tay lên mô tả động tác hai tay cùng bắn: “Đoàng, đoàng, đã bắn rớt hai khẩu súng lục của Lâm Hồng Trang.” Sùng bái đến nỗi chuyển cả người cả ghế đến bên cạnh Lăng Dục Dương: “Hì hì, anh Dương à, bác của Duệ Duệ à, hôm nào có thể dạy tôi chiêu bắn súng hai tay được không nè?” Để y học xong rồi thì biểu diễn trước mặt Tiểu Văn cũng hay lắm.

Lăng Dục Dương nhìn tên hồ ly ra sức vẫy đuôi, môi mỏng giật giật: “Được thôi, ngày mai anh đến văn phòng của tôi, tôi dạy cho anh.” Hắn sẽ không quên ‘đại ân’ lừa hắn đi Hồng Kông của tên hồ ly kia.

“Hay quá, hay quá, ngày mai tôi nhất định đến đúng giờ, bái cậu làm thầy.” Woa, quá tuyệt vời, nói không chừng đến lúc đó có thể học được thêm nhiều công phu, ở trên giường lật đổ Tiểu Văn, làm một người chồng theo đúng danh nghĩa, ha ha ha ha.

Phương Cạnh buồn cười nhìn theo nụ cười trên môi người yêu, A Dương muốn báo mối thù vặt bị Tiêu Hoằng lừa đến Hồng Kông lần trước, thương cảm nhìn sang Tiêu Hoằng đang cười đến quên trời đất, tin chắc qua ngày mai, Tiêu Hoằng vừa nhìn thấy A Dương đã chuyển sang đi đường vòng rồi. Cầm cái hộp cạnh chân lên, lôi kéo Tiêu Tiêu cùng Duệ Duệ bên cạnh: “Duệ Duệ, Tiêu Tiêu, chúng ta đốt pháo hoa đi.” A Vũ cùng Tiểu Sanh ngày hôm nay đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hẳn là có rất nhiều lời muốn nói, vẫn là mang theo mấy cái bóng đèn đặc biệt sáng thì tốt hơn.

Lăng Dục Dương nhìn thấy ánh mắt tràn ngập ý cười của người yêu, hiểu ra mà gật đầu, cùng các cháu trai lên tầng thượng đốt pháo hoa, Tiêu Hoằng ở một bên ngậm lấy một chiếc bánh Trung thu: “Chờ tôi, tôi cũng muốn đi.” Hộc tốc đuổi theo thần tượng ‘Tay súng thiện xạ’ mới của mình lên tầng thượng.

Nhìn theo bóng dáng Phương Cạnh đầy cảm kích, Tiêu Sanh đặt một quả cam đã gọt vỏ vào tay Lăng Dục Vũ, hỏi về nghi vấn mà hôm nay vẫn chưa có cơ hội hỏi: “Anh mang toàn bộ Lăng thị ra giúp em, anh không hối hận sao?”

Nhớ tới ngày hôm nay mình bất tỉnh rồi tỉnh lại, Lâm Hồng Trang băng bó tốt bị cảnh sát áp giải tới phòng bệnh của mình, vừa thống khổ lại thống khoái mà nhìn mình: “Tiêu Sanh, L&M của tao tiêu rồi, thế nhưng Tiêu thị của mày cũng đừng nghĩ sẽ may mắn tồn tại, tao đã sai người công bố tin tức dự án này trì hoãn ra ngoài bộ mặt thành phố, mày cứ nhìn Tiêu thị táng gia bại sản đi, ha ha ha…… Có Tiêu thị của mày chôn cùng, L&M của tao chết vẫn có ích, ha ha ha ha……… Để mày cũng nếm thử một chút đau khổ của ba ba tao năm xưa, ha ha ha ha………” Tiếng cười như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào ngực mình. Cho dù khi đang thực hiện kế hoạch này, đã ngờ tới khả năng sẽ có kết quả này, nhưng đến khi chính tai mình nghe thấy vẫn là đau lòng không thôi, đối với một người đàn ông mà nói, sự nghiệp không thua gì sinh mệnh, chính mình cũng không ngoại lệ, nỗi đau khổ tuyệt vọng khi tận mắt nhìn thấy Tiêu thị táng gia bại sản trong tay mình này, đã khiến mình rốt cuộc hiểu được tâm trạng đau đớn của tổng tài L&M tiền nhiệm khi lựa chọn tự vẫn.

Đang định nhờ anh hai giúp đổi cốc nước ấm để mình sưởi ấm trái tim nhất thời phát lạnh, lại thấy Lăng Dục Vũ bước vào phòng bệnh, cầm một cái laptop, trên màn hình liên tiếp hiện lên giá cổ phiếu trên thị trường của phố Wall: “Lâm Hồng Trang, L&M của anh quả thực là chết có ích, vì sẽ không có Tiêu thị tranh đua cùng anh ở địa ngục.” Để Lâm Hồng Trang nhìn rõ cổ phiếu của Tiêu thị không hề bị rớt giá, cũng khiến Lâm Hồng Trang sau khi đã thấy rõ liền kêu gào: “Không thể nào, Tiêu thị của mày vì sao không sập? Vì sao lại có người ngu ngốc như vậy, bảy năm trước, Tiêu Sanh mày không đếm xỉa đến sự bất ổn của Tiêu thị, giúp Lăng Dục Vũ đoạt lại Lăng thị, bảy năm sau có người còn ngu ngốc hơn, không thèm để ý đến nguy hiểm có thể phá sản mà giúp Tiêu thị, ha ha ha ha, chúng mày đều là lũ điên, vì sao ba ba tao lúc đó lại không có người giúp ông ấy như vậy, vì sao chứ……” Cảnh sát đưa Lâm Hồng Trang đang tâm tình kích động dị thường đi. Tự mình nhìn vào bước đi của cổ phiếu trên màn hình, ngực giống như đang ngâm suối nước nóng toàn giấm, vừa chua xót lại ấm áp, bước đến gần, còn chưa kịp nói gì với Vũ, Vũ đã ngất xỉu trong ngực mình.

“Bác sĩ!… Bác sĩ!……” Đau lòng lo lắng mà quên mất anh trai là thiên tài y học ở ngay bên cạnh, cho đến khi bác sĩ truyền đường glu-cô cho Vũ, nói cho mình hay, Vũ là bởi vì mệt mỏi quá độ mới ngất xỉu giống mình, mới dần bình tĩnh trông chừng bên cạnh anh ấy.

“A Vũ hai ngày hai đêm chưa ngủ, gấp rút điều tra thông tin về L&M và nhà em, tập hợp cổ phần của anh cùng ba ba anh để Hội đồng quản trị thông qua quyết định giúp đỡ Tiêu thị, lại theo sang Mĩ sắp xếp mọi việc, lại nhìn thấy em ngất xỉu trước mặt, cơ thể làm bằng sắt cũng đều phải ngã quỵ” Lăng Dục Dương quan sát em trai đang mê man trên giường: “A Vũ mong muốn nhất chính là có thể trải qua Tết Trung thu nhân viên nguyệt viên(1)”

Xoa nhẹ vành mắt thâm của Vũ, ngẩng đầu kiên định mà thỉnh cầu Lăng Dục Dương rằng: “Có thể tìm người khiêng Vũ lên trực thăng được không ạ? Chúng em bây giờ trở về nhà, khi anh ấy tỉnh lại thì có thể về nhà trải qua một Trung thu nhân viên nguyệt viên thực sự.”

… …

—————————

Đối với thắc mắc của Tiêu Sanh, Lăng Dục Vũ lắc đầu: “Không hối hận, mất đi em anh mới hối hận.” Nắm chặt đôi tay kia: “Nếu không có Lăng thị, cùng lắm là bắt đầu lại một lần nữa. Nếu không có em, anh chỉ có thể chờ được luân hồi mới có thể cùng em tiếp tục duyên phận thôi.”

“Anh để Lăng thị tham gia vào dự án này, mấy giây nữa sẽ cùng Tiêu thị khuynh gia bại sản đấy, đến lúc đó anh sẽ chẳng còn gì cả.”

“Anh có em, có các con, có người thân, không có Lăng thị cùng Tiêu thị, không có nhà lầu xe hơi, chúng ta sống càng thoải mái hơn trước kia. Em thích soạn thảo chương trình, anh thích cắm cơm nấu ăn, em đi, anh sẽ ở nhà lo liệu việc nhà, ” ôm lấy thân hình mảnh khảnh này: “Miễn sao đến lúc đó em không chê anh ăn cơm nhuyễn là được.”

Tiêu Sanh vùi đầu vào hõm vai ấm áp ấy, giấu đi mồ hôi hạnh phúc trong mắt mình, niềm hạnh phúc trong lòng mình đã từng bị đánh vỡ, bây giờ anh ấy đã chữa lành trái tim từng vỡ vụn thành từng mảnh, khiến cậu lại tràn đầy hạnh phúc, đầy đến độ đựng/giữ không xuể, lại càng tham lam mà bắt đầu cất giấu.

“Cuối cùng cũng có thể nhân viên nguyệt viên rồi.” Ngắm vầng trăng tròn dịu mát lại toả ra ánh sáng trong lành, Lăng Dục Vũ mở bánh Trung thu trên bàn ra, đưa đến bên miệng vợ mình: “Bánh Trung thu thuỷ tinh của Đệ Nhất lâu, em còn nhớ không? Đồ em thích ăn nhất đây, em đã từng nói, ăn hết bánh Trung thu, nhân viên nguyệt viên.” Hàng năm bản thân đều mua một hộp bánh Trung thu thủy tinh về nhà, ảo tưởng rằng Sanh sẽ ngửi thấy mùi thơm mà đến, năm nay rốt cuộc cũng có người thật thưởng thức bánh Trung thu cùng mình ở nơi này, thưởng thức ánh trăng rồi.

Hé miệng, ngậm lấy bánh Trung thu: “Rất ngọt.” Ngọt tận trong miệng, trong ngực…

“Thực sự ngọt đến vậy?”

Bờ môi tiến đến gần, kề sát bờ môi kia: “Không tin anh nếm thử………”

“Đúng là rất ngọt, anh muốn nếm thử lần nữa”

———————

Trung thu nhất minh kinh nhân(2) của Tiêu Hoằng:

“Ở đây một đôi, ở kia một đôi.” Tiêu Hoằng tha đôi dép lê, rụt cổ, đá đá cầu thang, lên lầu: “Vì sao chỉ có mình ta cô đơn lẻ bóng!” Hướng lên trời mà phẫn uất tru lên, từ túi quần đùi lấy ra điện thoại, bấm nút quay số nhanh: “Alo, vợ à, em đang làm gì bên Mĩ thế?”

“Ngắm trăng, anh thì sao? Không phải là tru lên như chó sói, than vãn mình cô đơn lẻ bóng đấy chứ?”

“Anh sẽ không làm loại chuyện ngu ngốc ấy.” Quên hẳn chuyện ngu ngốc một khắc trước chính mình mới làm, rụt cổ: “Hì hì, anh cũng thoải mái lắm, em đi vắng, anh có thể trái ôm phải ôm. Đành vậy thôi, ai biểu anh đẹp trai mần chi? Hấp dẫn không đỡ được!”

“Anh ngứa người phải không?”

“Ha ha ha ha……… Chúng ta cách nhau nửa vòng trái đất lận, em làm gì phải ghen tuông nhiều như vậy.”

“Xem ra anh đúng thật là ba ngày chưa ăn đòn, lên phòng ngay cho tôi!”

“Ha ha ha ha……… Anh hiện tại là xuân phong đắc ý(3)” mở cửa phòng, tiến vào: “Em bay qua đây mà đánh anh!” Bật đèn,

“A……………”

Thanh âm vang dội, khiến cho Lăng Dục Vũ đang ngắm trăng cùng vợ yêu trong vườn hoa không ngừng cười lớn, Tiêu Hoằng anh cũng có ngày hôm nay, vai diễn thay đổi, bánh xe số mệnh đã quay rồi, đến lượt tôi cười anh.

“Anh hai em không hổ tên Tiêu Hoằng, ngay cả giọng nói cũng to hơn người(4).” Ôm lấy Tiêu Sanh, Lăng Dục Vũ hả hê mà bấm nút ghi âm trên điện thoại ghi lại tiếng hét ‘Trung thu nhất minh kinh nhân’ mãi không dứt này.

“Đúng vậy, tiếng kêu của anh lúc đó cũng không kém đâu.” Đút một quả nho vào cái miệng đang toét cười, bất đắc dĩ mà lắc đầu, hai người bọn họ chung quy vẫn thích cắn lẫn nhau. Chắc hẳn anh hai ở trong phòng nhìn thấy Thánh Văn vừa mới đến.

“Em sao lại ở đây?” Tiêu Hoằng bị người vừa mới đến kéo cơ thể bị doạ cho mềm nhũn dưới thảm của mình đi, ném lên giường, ngay sau đó bị người đè chặt.

“Trái ôm phải ôm? Xuân phong đắc ý?” Giọng nói bình thản như thường nhưng lại khiến cho lòng bàn chân Tiêu Hoằng theo đó mà run sợ.

“Ha ha, vợ à, em nghe nhầm rồi, ha ha ha ha……” Đánh chết cũng không thể thừa nhận được.

“Vậy sao, gia quy điều thứ nhất!”

“Vợ luôn luôn đúng.”

“Điều thứ hai!”

“Nếu như sai mời xem lại điều thứ nhất.”

“Vậy anh nói thử xem………”

“Là anh sai, là anh sai” Nhận lệnh mà nằm ngay ngắn trên giường, thật là khổ quá mà, mới đầu năm làm chồng đã bị đè xuống rồi.

………

“Vợ à, anh cũng không sinh con được, vì sao lần nào cũng là anh ở dưới, chi bằng em ở dưới đi, nói không chừng em có thể chất đặc biệt như A Sanh.”

“Gì?” Người này sau khi về nước không chỉ có vóc người cao lớn hơn, mà ngay cả lá gan cũng to hơn, còn chưa tính chuyện anh ta một mình đi báo thù, còn dám phản công?

“Hì hì, anh là nhớ đến Chu gia của em chỉ có em là con trai độc nhất, lại phải quản lý nhiều sản nghiệp như vậy, không bằng sinh một đứa con để nó chia sẻ và thừa kế sản nghiệp của em cũng được.” Híc, Tiểu Văn dữ quá.

“Ừ, quả thực rất có lý.” Quan sát hồ ly đang cười gian ở một bên, trên môi hiện lên suy tính: “Vậy thì cho phép anh sinh đấy!”

“Hả……” Tiêu Hoằng chỉ hận bản thân vì sao không thể ngất xỉu, cho dù giả bộ ngất xỉu, vì sao người này lại là bác sĩ: “Anh sinh? Anh sinh thế nào được, anh không có thể chất đặc biệt như A Sanh!” Đúng rồi, A Sanh, A Sanh! “Để A Sanh sinh thêm mấy đứa thì được rồi, dù sao A Sanh cũng có huyết thống của Tiêu gia, không khác anh là mấy!” A Sanh, chết đạo hữu không chết bần đạo(5) a, coi như em làm việc tốt giúp cho anh trai đi!

“Ừm, đáng để suy nghĩ.” Hắn còn không biết bụng dạ tên cáo già kia như thế nào sao? Thẳng tay để A Sanh tới chỉnh đốn anh ta, có lẽ nói không chừng thực sự có thể gặp may khiến A Sanh sinh thêm đứa nữa kế thừa gia nghiệp của Chu gia cũng tốt.

…………

“Sao đột nhiên lại lạnh thế này?” Tiêu Sanh đang yên lặng ngắm trăng đột nhiên hắt xì hơi, đảo đảo hai mắt, ông anh trai ngốc nghếch này không biết lại gây phiền phức gì cho mình nữa đây, sống lưng lạnh buốt, đột nhiên có linh cảm vô cùng không tốt.

*Chú thích:

(1) Nhân viên nguyệt viên: Gia đình đoàn tụ, trăng tròn viên mãn.

(2) Nhất minh kinh nhân: Một tiếng hét làm mọi người giật mình, kinh ngạc.

(3) Xuân phong đắc ý: Gió xuân phơi phới, chỉ sự đào hoa, phong lưu.

(4) Chữ “Hoằng” trong tên của Tiêu Hoằng dịch ra có nghĩa là “to lớn, vĩ đại”.

(5) Bần đạo: cách nói khiêm tốn, tự chỉ mình của người tu hành. Đạo hữu là chỉ bạn cùng tu hành. Cả câu có nghĩa rất đơn giản: người khác chết còn hơn mình chết.