Tiên Ma Chi Hồn

Chương 41: Bi thương



Khi bụi đất mờ đi thì Vũ Xương cũng hiện ra . Khi phải đối mặt với kẻ thù trông hắn luôn luôn hoang dại . Đằng sau hắn , Yến Phi Phi đang đỡ lấy Kim Tình Văn . Tình Văn nhợt nhạt , hơi thở phập phòng , hai bên khóe miệng vương vất màu máu , ánh mắt mơ hồ ngó vào trong ...

Nhậm Bá Lân cùng hai lão động chủ nhìn thấy cơ sự ấy thì cơ hồ không quan tâm đến chuyện gì nữa , họ vội băng mình chạy đến gọi :

-Kim Nhi !

Vũ Xương không phản ứng , hắn lạnh nhạt nhìn tám lão tà ma ! Yến Phi Phi trao Kim Tình Văn cho Nhậm Bá Lân nói :

-Là do tên Âu Dương Tu gây ra cả , mấy người còn định liên thủ với chúng hay sao ?

Nhậm Bá Lân mắt nảy lửa , lão không còn giữ được trí khôn nữa nên xuất thủ như chớp đến Âu Dương Tu .

-Khốn kiếp ! Bọn Tiên Tri giáo các ngươi định diệt hết Triêu Dương phái hay sao ?

Bạch quang lấn áp không gian , toàn thân Nhậm Bá Lân tựa như khối cầu ánh sáng khổng lồ dồn đến . Đông Ma nhếch mép , lão bước lên vận chân nguyên cản lại , Nhậm Bá Lân nhất thời nóng giận mà xuất thủ , cho nên đối với việc đề phòng , lão tuyệt đối không nghĩ đến .

Chỉ thấy thanh quang phút chốc bao bọc , nuốt trọn bạch quang , thân hình Nhậm Bá Lân bay vọt về sau , máu đỏ bay dạt vào không gian . Dường như thụ thương không nhẹ !

Bàng Hữu Kha để Kim Tình Văn lại cho Tề Đức Lai rồi lao đến ôm lấy thân hình Nhậm Bá Lân , chân diện nhợt nhạt gọi :

-Chưởng môn sư huynh !

Điệp Vũ Xương nheo mày , hắn quát :

-Bỉ ổi !

Đoạn vận chân nguyên đến Đông Ma tấn công . Tứ Đại Thần Ma từng giao thủ với hắn nên biết rõ sự lợi hại . Bốn tên liền liên thủ hợp công .

Yêu Xà , Lao Hà , Âu Dương Tu , Yêu Hồ nhìn diễn biến thì lo ngại trong lòng , chúng nhân cơ hội chưởng phong mù mịt lẩn đi như chớp !

Vũ Xương tức giận nên vận chân lực đánh “Băng Thiên Tuyết Dịa” khiến gian khách sảnh run lên bần bật rồi sập xuống từng mảng . Tề Đức Lai , Bàng Hữu Kha vội ôm hai nạn nhân yếu ớt băng ra ngoài , Yến Phi Phi cũng buông đôi thu nhãn u ám nhìn vào đấu trường rồi bay theo .

Thoáng chốc chấn động dữ dội làm sụp đổ hoàn toàn căn khách sảnh , Vũ Xương đội đất đá bay vọt lên không . Tứ Đại Thần Ma cũng chia nhau làm bốn hướng vây lấy hắn . Đông Ma mỉm cười nói :

-Chúng ta không muốn giao thủ với ngươi , đừng có ép người quá đáng !

Vũ Xương hừ lạnh mắng :

-Đối với lũ tiểu nhân bỉ ổi như các ngươi thì ta chỉ hận là mình chưa giết được hết thôi !

Nói đoạn lại vận chân nguyên chuẩn bị xuất “Ngục Hỏa Phong Sơn” . Tứ Đại Thần Ma nhìn nhau , rồi cũng xuất thủ nghênh đón , tuy nhiên chỉ Đông Ma , Tây Ma , Nam Ma là trực diện đối chưởng . Bắc Ma nhân chấn động của chưởng phong liền lùi dạt lại sau tóm lấy Yến Phi Phi .

Tứ Ma mất đi một người thì yếu đi thấy rõ , ngay sau cú đối chưởng khiến trời long đất lở ấy liền lùi lại mấy bộ , khí huyết nhộn nhạo . Tam Ma đưa ánh mắt chói ngời sắc lửa nhìn Bắc Ma thì thấy mụ đang dùng hữu thủ xiết chặt cổ Yến Phi Phi . Tam Ma hiểu ý mụ nên cũng nguôi giận , tung mình bay lại .

Điệp vũ Xương nhìn theo , ánh mắt hắn đại biến ! Yến Phi Phi đang nhìn hắn , lệ ứa ra ngòai , vẻ mặt đau đớn !

-Đê hèn , hãy thả Yến muội ra !

Bắc Ma cười nhạt :

-Bọn ta không phải đối thủ của ngươi , cho nên cũng cần bảo vệ mạng sống của mình !

Vũ Xương run người , tóc tai hắn dựng ngược lên , đoạn vận chân nguyên chói lòa định xuất thủ . Bắc Ma xiết chặt cổ Yến Phi Phi hơn nói :

-Ngươi vọng động xem !

Vũ Xương khựng người lại , hào quang nhanh chóng vụt tắt lịm . Yến Phi Phi gượng sức lắc lắc đầu , ánh mắt tỏ ra khắc khổ tột độ . Vũ Xương hiểu nàng muốn nói điều gì , hắn thấy lòng mình trùng xuống , ngọc diện từng khối cơ giật giật liên hồi !

-Các ngươi muốn gì ?

Đông Ma mỉm cười nói :

-Bọn ta cần mang nàng ta khỏi đây , ngươi nếu còn nặng lòng thì sau này sẽ có cơ hội gặp !

Nói đoạn cùng Tam Ma mang Yến Phi Phi bay vút đi , Vũ Xương định đuổi theo thì Đông Ma nói vọng lại :

-Bọn ta là tà ma cho nên không biết thương xót là gì đâu !

Vũ Xương mi mắt run run , hắn đáp xuống đất , hướng đôi mắt hoang dại nhìn theo cho đến khi bọn chúng hoàn toàn khuất bóng ... Chợt nghe Bàng Hữu Kha hét lên thất thanh :

-Chưởng môn sư huynh !

Thì ra lúc này Nhậm Bá Lân không ngừng thổ huyết , chân diện lão tái nhợt , tóc tai xõa xuống , trông thật thảm hại , lão thều thào muốn nói với hai sư đệ điều gì đấy nhưng không thốt nỗi thành lời .

Kim Tình Văn tuy rằng thương thế hãy còn nặng nhưng trông thấy cơ sự ấy thì kinh hãi , nàng ta trườn mình khỏi Tề Đức Lai , tiến lại chỗ Nhậm Bá Lân giật giật áo lão gọi :

-Chưởng môn !...

Vũ Xương bất nhẫn trong lòng , hắn trước kia chẳng ưa Nhậm Bá Lân , đến bây giờ thì lòng chẳng ưa ấy chuyển thành căm ghét ! Tuy nhiên đắn đo đi lại một hồi hắn cũng bước đến nắm lấy tay Nhậm Bá Lân trút chân nguyên vào , qua một hồi lâu thì lão cơ hồ mồ hôi rịn ra , nhưng thần sắc cũng theo những giọt mồ hôi ấy mà hồng hào lại đôi chút .

Hắn dừng lại giây lát , rồi không hiểu nghĩ gì lại nắm lấy tay Tình Văn truyền chân lực , nàng ta có ý chống cự nhưng cưỡng không nổi đành nhắm mắt lại . Tâm tình vẫn không muốn phải thụ ân hắn !

Xong đâu đấy , hắn chẳng đợi cho mấy người Triêu Dương phái nói câu nào , liền băng mình bay đi như chớp !

Nhậm Bá Lân đã tỉnh táo đôi phần , lão ngước nhiền theo bóng hắn đăm chiêu . Tề Đức Lai nhìn Kim Tình Văn nói :

-Có một điều hẳn chưa ai nói với con ! Cái lần con thụ thương ở Dương Bình trấn cũng là do hắn cứu ...

Kim Tình Văn sững sờ , nàng bỗng thấy hụt hẫng như mất đi cái gì đó rất quan trọng mà lâu nay không hề biết ...

Bích Phù Dung đứng chết lặng ngòai cửa phòng Huyền Tuyết Sương , nàng ngồi gục bên ghế , tư thế tỏ ra không dễ chịu một tý nào ! Nhìn vào dáng hình ấy người ta chợt thấy thương cảm cho một số phận phẳng lặng !

Còn Bích Phù Dung thì nhiều cảm xúc hơn thế , trông bà như mất đi nửa phần linh hồn . Mãi rất lâu bà mới run run bước lại vút mắt đứa đệ tử yêu , giờ trông nàng như đang ngủ , một giấc ngủ vĩnh cửu !

Đôi môi nhợt nhạt của Bích Phù Dung run lên , rồi bật thành tiếng :

-Sương ... Nhi ...

Tiếng gọi ấy bị những cơn nấc nghẹn ngắt đoạn .

Bên ngoài , Đồng Đại Thiên , Hồ Hán Thương cùng vô số chúng đệ tử cũng đã đến , trông thảm cảnh ấy thì ai nấy không khỏi rơi lệ . Nhất là những nữ đệ tử bên Hoành Thiên Cung , họ khóc nghẹn lên vang động cả không gian . Thường ngày Huyền Tuyết Sương ngoan hiền , đối với sư muội hết lòng chiếu cố , cho nên nghĩ đến giọng nói , tiếng cười của nàng mà ai nấy đau thắt lòng .

Hồ Hán Thương run giọng hỏi :

-Là kẻ nào đã gây ra ?

Đồng Đại Thiên sau một hồi xem xét tỉ mỉ cũng bước đến nói :

-Tuyết Sương chết bởi thứ chưởng pháp băng lạnh ghê hồn , trên đời này ngoài Vũ Xương và Ngọc Băng Tâm ra thì không còn ai khác thực hiện được !

Chúng đệ tử sau một hồi đau thương thì tâm trạng lại trở nên bi phẫn !

Hồ Hán Thương bước đến nói :

-Vũ Xương đã đến Triêu Dương phái từ đêm qua , hơn nữa nó và Tuyết Sương tình thâm , tất không có chuyện đó , hãy gọi Ngọc Băng tâm đến đây đối chất , nàng ta có nhiều động cơ nhất !

Nói đoạn sai đệ tử đi gọi Ngọc Băng Tâm ! Mọi người nghe Hồ Hán Thương nói rất chí lí nên bàn tán , sỉ vả Ngọc Băng Tâm không tiếc lời !

Một khắc sau thấy Vạn Xuân Đường cùng Tống Tiểu Lan hấp tấp bước tới . Vạn Xuân Đường nhìn qua hiện trường thì chân diện đại biến , ánh mắt trở nên u ám bội phần !

Bích Phù Dung trừng mắt hỏi :

-Bách Hoa Đình chủ sao không đem Ngọc Băng Tâm đến đây ?

Tống Tiểu Lan vội nói :

-Băng Tâm đã mất tích , không để lại dấu vết gì !

Mọi người thẫn thờ , tình cảnh ấy thì mười phần có tể đoán được chuyện này do nàng ta gây ra . Nhưng không hiểu sao chẳng ai nói được lời nào , cơ hồ tự nhiên mà bị cấm khẩu hết !

Lúc này , đột nhiên trên trời xuất hiện một vầng hào quang sáng chói lòa . Tiên Hoàng từ từ đáp xuống , ông ta nhìn chúng nhân thở dài hỏi :

-Có chuyện gì vậy ?

Chưa ai kịp trả lời thì ánh mắt Tiên Hoàng cũng quét qua căn phòng , ông ta bước vào nhìn thi thể Huyền Tuyết Sương hỏi :

-Phải chăng thảm tử vì Địa Ngục Âm Băng ?

Tống Tiểu Lan cùng Vạn Xuân Đường khẽ gật đầu . Tiên Hoàng nét mày đăm chiêu , ông ta thở dài :

-Địa Ngục Âm Băng của người này luyện đã đến cảnh giới , tuy nhiên khi đạt đến chân mốc quan trọng , tâm trạng lại không được tốt cho nên nhiễm phải tà khí ... giang hồ chưa hết tai kiếp này lại phải ghánh chịu tai kiếp khác , bi đát thay !

Vạn Xuân Đường hai bờ mi rịn ra mấy dòng lệ , nàng mấp máy môi :

-Lẽ ra ta không nên cho Băng Tâm luyện thứ võ công này , thật sai lầm đều từ tính háo thắng của ta mà ra cả ...!

Tiên Hoàng thở dài , ông ta không phải tầm thường nên nghe câu nói ấy cũng đoán được kẻ hạ thủ thuộc Yên Hoa môn !

-Các vị hãy bình tĩnh lại , trước tiên nên lo hậu sự cho nàng ta đi , sau đấy có gì mới bàn đến việc khác !

Đồng Đại Thiên cho là phải , ông liền sai Bích Phù Dung cho người hỏa táng Huyền Tuyết Sương , cho tro cốt vào lọ để đem về Quan Ngoại !

Tiên Hoàng gọi Bích Phù Dung , Đồng Đại Thiên , Hồ Hán Thương , Tống Tiểu Lan cùng Vạn Xuân Đường vào một phòng khác bàn chuyện . Sau khi đợi cho mọi người an tọa đầy đủ , Tiên Hoàng hỏi :

-Ý các vị về chuyện này thế nào ?

Đồng Đại Thiên đăm mắt nhìn chén trà , ông vút râu nói :

-Chuyện này không thể trách Yên Hoa Môn , bọn họ mất một đệ tử yêu , bọn ta cũng vậy , thôi thì hãy xem như một tai nạn đau thương vậy !

Không ai phản đối , Tiên Hoàng gật đầu nói :

-Đồng Môn chủ quả nhiên là người biết nhìn xa trông rộng , biết lo cho thế cuộc chúng sinh !

Ông ta dừng lại một chút rồi buông tiếng thở dài tiếp :

-Các vị hãy nén đau thương , rồi nhanh chóng tập hợp lên Đồng Tước Sơn , ta còn bận trông coi Tiên Giới nhưng nhất định cũng sẽ cùng Bát Đại Thần Tướng hỗ trợ một tay !

Nói đoạn vẩy phất trần biến đi . Tống Tiểu Lan cúi đầu với mấy người Thiên Vũ Môn nói :

-Các vị ...

Bích Phù Dung thảm sầu cắt ngang :

-Môn chủ sư huynh đã nói rồi , chuyện này từ nay hãy coi như chưa xảy ra !

Nói xong nước mắt lại chảy dài , bà ta băng mình bước ra ngoài . Hồ Hán Thương chạy theo gọi :

-Sư muội !...

Trong phòng còn lại ba người , Đồng Đại Thiên thấy cũng không cần thiết phải nói lại nên lẳng lặng bước đi . Ông vừa đi khỏi thì Vạn Xuân Đường khóc nấc lên , tâm tình trông thật bi ai !