Tiên Lộ Phong Lưu

Chương 10: Nữ kỵ sỹ



Ngực áo giáp của thanh niên cỡi chiến thú đã bị rách toạt một lỗ thủng to. Ngay cả vải trắng buộc ngực cũng bị đứt tung, lộ ra... hai gò bông đảo mà....

Mặc dù đôi gò bồng đảo này không to không lớn như vú bò sữa trong phim Tây mà Trần Tiểu Thiên được dịp thưởng thức, nhưng no cũng có kích cỡ quá sức tưởng tượng.

Hai đường cong mượt mà ôm trọn lấy núi đồi cao vút, da vừa trắng vừa mềm, nhất là hai đỉnh nhọn đầu v* kia... nhỏ nhắn như bút đũa, ánh lênh màu hồng phấn trong buổi chiều tà.

Chỉ có điều, bầu vú trái đã bị ngón tay thô to của thú man nhân cấu xé tạo ra một vết thương, máu tươi chảy dài...

Trần Tiểu Thiên không tự chủ được vừa hướng lên trên nhìn lại mặt nàng, vừa kìm nén sự xao đông trong người. Nang này thì ra là một mỹ nữ thật. Hai hàng lông mày Xinh đẹp tuyệt trần chia thẳng vào thái dương, hai đầu lông mày anh khí bức người, chẳng qua là ánh mắt lộ ra vẻ không hữu hảo chứ nào...

Nữ kỵ sĩ cỡi chiến thú đó dùng cơ hồ dùng ánh mắt phóng hỏa hung hăng nhìn Trần Tiểu Thiên. Một người đàn ông chẳng cố kỵ ngó nghiêng ngực trần của nàng như thế, hỏi sao nàng không có phản ứng như vây.

Không hỏi có biết, lúc này nàng rất muốn mở miệng mắng chửi. Tuy nhiên, nội thương phát tác đúng vào lúc đó. Một ngụm máu tươi suýt nữa phun ra. Nàng dùng bàn tay trắng nõn miễn cưỡng che bộ ngực lại, trên gương mặt tái nhợt dâng lên một vầng đỏ ửng bệnh hoạn.

Rất đẹp. Trần Tiểu Thiên tự tái diễn cảnh vừa rơi ở trong lòng một lần nữa. Nang này mặc dù trải qua một cuộc chiến sinh tử, áo giáp rách tan tành, đầu tóc tán loạn, bộ dáng chật vật, hơn nữa còn hoàn toàn bị bó như đồ hộp chỉ lô được hai gò ngực ra ngoài, nhưng dung mạo của cô ta so với mỹ nhân trong thế giới hiện đại hắn sống mà xét, thì sánh với những minh tinh chói lợi kia cũng không kém chút nào.

Trần Tiểu Thiên đang nhìn đến thất thần, bỗng nhiên tâm sanh cảnh triệu. Hắn đột nhiên quay người lại, cả người suýt sụm xuống.

Bọn thú man các võ sĩ giống như một đám dã thú đứng thẳng đang chậm rãi đi tới chỗ hắn. Những gương mặt ấy Thật xấu xí, dữ tợn và đáng sợ. Trước khí lực kinh người của chúng, Trần Tiểu Thiên cảm giác mình tựa như một trẻ nít cởi truồng đáng thương đứng trước ông bố đang chuẩn bị đòn roi.

Ngoa lặc ca tào! Thật ra thì đây hoàn toàn là một sự hiểu lầm, ai có thể nghĩ đến cái ả nữ kỵ binh giả nam trang này lại bị đánh lui dần từng bước, cuối cùng lại bay một cái hơn mười thước, tốt chết không chịu chết lại rớt xuống sau lưng Trần Tiểu Thiên hắn chứ?

Lúc này, tự một mình hắn đứng ở trước một đám thú nhân, mặc dù trong lòng hắn lúc này cuồng loạn, khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi, nhưng bọn thú nhân đại khái cũng không phân biệt ra được điểu này. có lẽ chứng chỉ biết, chỉ nhìn thấy hắn đang kích động hai tay nắm tay, mắt lộ ra tinh quang, cực kỳ giống một gã anh hùng anh dũng cứu mỹ nhân.

Một tên kia võ sĩ phía trước có một đỉnh đầu mạnh mẽ tóc tai râm như sư tử, răng nanh còn mang theo vết máu chưa khô. Trần Tiểu Thiên nhìn hướng về phía những võ sĩ nửa thú này, hối hận như muốn tự sát cho xong. Nếu như có thể, hắn nhất định là chạy xa được bao nhiêu thì hết sức chạy bấy nhiêu.

Nhưng những thú nhân này chỉ cần sải một bước cũng đủ hắn chạy một hổi. còn về chuyên cầu xin tha mạng, Trần Tiểu Thiên rất hoài nghi những thứ thú nhân này có thể nghe hiểu tiếng nói của loài người. Huống chi, bọn chúng nhất định sẽ không cho hắn cơ hội giải thích.

Trần Tiểu Thiên sợ run một phần trăm giây, sau đó sờ mó khắp các miệng túi toàn thân, giống như người sắp chết đuối liều mạng tìm kiếm một khúc gỗ di động vây.

Điện thoại di động! Ngọa lặc cá tào. Nếu như là lựu đạn thì tốt biết mấy?

Cái chìa khóa, nếu như nó là cái dùi coi phóng điện thì hay, tốt hơn cả cái chìa khóa thân kỳ có thể mở ra bất kỳ một cánh cửa nào.

Ví tiền, bọn chúng có thu tiền mãi lộ không ta?

Thú man võ sĩ phả luồng hô hấp nồng đậm lên mặt Trần Tiểu Thiên. Lúc này, bọn chúng chỉ cách quân đạo sĩ một gò núi không cao, kị binh nhẹ của quân đạo sĩ tới lui tuần tra tại chiến trường tùy thời có thể xuất hiện. Nhưng đối với Trần Tiểu Thiên mà nói, bọn họ đều có chút quá xa rồi.

Cổ Cách Nhĩ quả đấm vung lên, mang theo trận gió gào thét khổng lồ. Cảm giác kia tựa như một đoàn xe có vân tốc hơn hai trăm cây số đang sắp chạm mặt vậy. Trần Tiểu Thiên còn chưa đụng phải quả đấm, đã bị quyền phong thổi lên, thân bất do kỷ bay bắn ra sau.

"Bồng" một tiếng, Trần Tiểu Thiên ngửa mặt ngã xuống. Vừa lúc rơi xuống, hắn nghe tiếng..."Ách...", thì ra là rơi trúng người nữ kỵ sĩ cỡi chiến thú kia, khiến ả phát ra tiếng kêu, lộ sự đau đớn ra mặt.

Trần Tiểu Thiên rơi có bảy nhưng giả vờ bất tỉnh tới tám. Hắn còn cắn nát môi, một miệng đầy máu tươi, không hề lưu ý mình

đang đe trên ngươi nữ kỵ sỹ, áp khiến nàng gảy lìa xương sườn. Quyền phong của thú man võ sĩ kia Thật ra cơ hồ đanh cho nội tạng hắn suýt lật quay đi, xương ngực đau như nứt ra.

Kinh hồn chưa định, Trần Tiểu Thiên bản năng hai tay nắm chặt, bắt được vật thể phía dưới. Tay phải hắn bắt được mấy tấm giáp bóc ra bị bong ra, tay trái vận khí không tệ, bắt được một thư ấm áp mềm mại, hơn nữa lại là vật thể giàu sự co dãn đàn hổi, cảm giác vừa trơn vừa non, giống như là... Trần Tiểu Thiên nghi ngờ dùng tay vuốt vuốt, ngắt ngắt hai cái.

"Chát!"

Nữ kỵ sĩ kia giơ cánh tay lên, hung hăng cho hắn một bạt tai.

Trần Tiểu Thiên lúc này mới ý thức tới thứ mình vừa bắt được, thi ra no chính là vú trái bị thương của nàng. Hắn vội vàng buông tay.

- Ta không phải cố ý!

- Vô sỉ!

Hai thanh âm đồng thời vang lên.

Tiếp theo lại là "Bôoop!"

Một cái tát giòn vang.

Trần Tiểu Thiên bụm mặt, thầm nghĩ: coi như huề rồi, chuyện như vậy có cố giải thích cùng nữ nhân mãi cũng không rõ, hay là mau ngồi dậy làm chuyên chánh sự. Hắn nhôm thân lên, chuẩn bị bò dậy, khuỷu tay vừa khéo thúc vào dưới xương sườn của nàng kia. Lúc này, ngay cả hắn cũng cảm giác được xương gãy nghe "răng rắc". Không cần phải nói, nữ kỵ sĩ hoa dung thất sắc, đau đến ngay cả mắng cũng mắng không ra.

Trần Tiểu Thiên luống cuống tay chân bò dậy, bỗng nhiên mò được một vật thể hình vuông phía sau.

Ba lô! Trên người hắn còn một cai ba lô nhỏ thuộc loại vận động!

Trần Tiểu Thiên không kịp để ý đến loại ánh mắt giết người của tiểu mỹ nữ. Hắn một tay lấy ba lô kéo đến trước người, mở khóa kéo, nắm chặt vật phẩm bên trong. Trong nháy mắt, những lời nói chuyện trước khi lên phi cơ vong lại trong đầu hắn.

“May sẽ mang theo cái gì khi xuyên việt? Chỉ hạn ba vật.”

“Đệ nhất, tao muốn mang một bộ đại bách khoa toàn thư. Bởi vì tài phú có thể mất giá, kiến thức không bao giờ mất giá Sau đó tao muốn mang một thanh dao găm Thụy Sĩ, chức năng càng nhiều càng tốt. Vật thứ ba, tao sẽ đem một túi viên đạn thủy tinh.”

Đại bách khoa toàn thư, dao găm Thụy Sĩ, thủy tinh châu, chính là đáp án cho công cụ tốt nhất khi xuyên việt. Đen bây giờ chúng cũng không thay đổi giá trị. Những nhân vật chính trong tiêu thuyết cùng manga, công cụ mang theo lúc xuyên việt khoa trương hắn rất nhiều. Nhưng hắn là một người bình thường, lại bị thú nhân đoàn đoàn bao vây, mạng như chỉ mành trẻo chuông, trên người hiện giờ có những thứ gì để cứu mạng đây?

Trong ba lô của Trần Tiểu Thiên có không nhiều không ít,

chứa ba vật phẩm: chế phẩm cao su thần kỳ một tá áo mưa an toàn loại siêu mỏng hai bộ nội y sexy - làm bằng sợi hoá học cao cấp hợp thành và kết tinh hoàn mỹ của khoa học kỹ thuật

điện tử hiện đại cùng khoa học nhân thể một cây gậy xoa bóp

chạy bằng điện.

“Hôm nay em bay lên Thượng Hải, nghỉ ngơi bên đó hai ngày.” Uyển Nhi dùng ánh mắt ướt đẫm, tản mát ra vẻ xấu hổ mê người....

“Bộ áo lót anh hứa tặng em còn chưa mặc thử, đến lúc đó anh mang theo, em mặc vào rơi mình cùng...”

Vận mệnh quả thật hoang đường, muốn xuyên việt thì mới qua đã chết, không muốn xuyên việt thì lại bị lưu đày nơi thời không xa lạ này. Muốn súng máy, mã tấu một cái cũng không có, có hay chăng chỉ là nội y sexy, bao cao su an toàn, gậy xoa bóp kích dục.

Ở trước mắt hắn, bàn tay khổng lồ của thú nhân chộp tới cổ hắn, trên da thô ráp mọc đầy lông bờm bén nhọn vừa đen lại vừa cứng. Mười mấy thú nhân hoàn toàn phong kín con đường phía trước, thế tới hung hung, hắn tuyệt đối không thể phá vòng vây.

Trần Tiểu Thiên nhìn nữ chiến sĩ một cái như muốn phóng hỏa, từ từ lôi kéo ba lô, sau đó hít vào một hơi, ưỡn ngực nhận mệnh, câu hỏi cứ mãi vọng lại trong đầu lại hiện lên:

“Mình cứ chấp nhận đi làm bình thương như vậy sao, mình thật nguyện ý sao?”

Buông bỏ mơ ước gây dựng sự nghiệp làm giàu, bỏ qua chí khí hùng tâm, trở nên tâm thường, cuối cùng lần này nữa, hắn Thật sự cam tâm lựa chọn như vậy sao?

Cái vấn đề này trước đây hắn đã nghĩ quá nhiều lần, nhưng thủy chung không có một người nào, không có một cái gì khẳng định cho đáp án của han. Han rốt cuộc chần chờ, không ngừng nghĩ tới, để rồi đáp án mãi không ra.

Song, đáp án kia... giờ phút này không can rõ ràng nữa. Bất quá... Nếu như ông trời cho hắn chọn một lần nữa, hắn nhất định làm một việc gì đó đàng hoàng, vẻ vang!