Tiên Hôn Hậu Ái

Chương 8



Chương 13: Người đàn ông này là con rể (2)

Editor: Violetin_08

An Nhiên mơ hồ có dự cảm xấu, đi đến bên cạnh Tô Dịch Thừa, tức giận trắng mắt nhìn anh, cô vốn  muốn tự mình uyển chuyển giải thích một chút, không ngờ anh ta cứ thẳng thừng gọi cha mẹ như thế.

Tô Dịch Thừa mỉm cười, kéo bả vai cô, nói nhỏ giọng bên tai cô: “yên tâm, không có chuyện gì.”

Hai người ngồi xuống trước mặt Lâm Tiểu Phân và Cố Hằng Văn, An Nhiên có chút không được tự nhiên, cười gượng muốn giải thích, lại bị Tô Dịch Thừa ở bên cạnh cắt ngang: “Để anh giải thích với cha mẹ đi.”

Đứng dậy cúi người rót tra cho hai vị trưởng bối: “Đây là trà Long Tĩnh thanh lọc, rất tinh khiết, ba mẹ nếm thử xem.”

Cố Hằng Văn không nhìn trà, mà nhìn chằm chằm anh không mở miệng.

Tô Dịch Thừa cười cười, mở miệng nói: “Con tên là Tô Dịch Thừa, chiều hôm nay còn và An Nhiên đã đi đăng ký kết hôn, cũng đã lấy giấy chứng nhận rồi.”

“Này, này, An Nhiên đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, kết hôn, sao trước giờ cũng không nghe con nói đến!” Lâm Tiểu Phân hỏi con gái, giọng nói có chút nóng nảy, đứa bé này kết hôn sao lại không nói qua với bà, rõ ràng hôm qua còn…

“Mẹ, con … thật ra thì…” An Nhiên muốn giải thích, lại nhất thời không biết giải thích từ đâu.

“An Nhiên, hai người đã quen biết bao lâu?” Cố Hằng Văn hỏi, vẻ mặt nghiêm túc.

An Nhiên há miệng, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Chúng con, buổi trưa mới gặp.”

“An Nhiên, con!” Lâm Tiểu Phân trừng lớn mắt, bà quả thực không thể tin được An Nhiên lại đi kết hôn với một người đàn ông mới quen biết, đã lấy giấy chứng nhận luôn!

“Các người nghĩ kết hôn là trò đùa ư, lại qua loa như thế!” Cố Hằng Văn có chút tức giận, giọng điệu nặng nề rất nhiều.

“Cha, mẹ, chúng con không phải là coi hôn nhân làm trò đùa, mặc dù thời gian quen biết không dài, có lẽ cũng chưa hiểu biết tính cách đối phương, nhưng mà, chúng con đều rất nghiêm túc với cuộc hôn nhân này, muốn cố gắng, quyết tâm trải qua cuộc hôn nhân này thật tốt. Con có lẽ không thể cam đoan sau này có thể cho An Nhiên được mọi thứ, nhưng con sẽ cố gắng hết sức mang lại hạnh phúc cho An Nhiên, có lẽ sau này chúng con sẽ không có nhiều tiền, nhưng con tin rằng ba mươi, bốn mươi năm sau, con và An Nhiên sẽ giống cha mẹ, nắm tay cùng vui, cùng cười.” Tô Dịch Thừa vừa nói, vừa nắm tay An Nhiên, nhìn cô, cười cười đầy tình ý.

An Nhiên sửng sốt nhìn anh, những lời anh vừa mới nói…, sao lại nghe giống như là hai người bọn họ không phải cưới đột xuất mà như là nhất kiến chung tình vậy!

Lâm Tiểu Phân và Cố Hằng Văn nhìn nhau, cũng không nói chuyện.

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Trương quản lý tự mình mở cửa, đến gặp,hỏi: “Tô tiên sinh, đem món ăn được chứ?”

Tô Dịch Thừa nhìn Lâm Tiểu Phân và Cố Hằng Văn, không mở miệng.

“Tô tiên sinh?” Trương quản lý không nhận được câu trả lời, đi không được mà không đi cũng không được.

Tô Dịch Thừa làm như không nghe thấy, thậm chí cũng không quay đầu, chẳng qua là nhìn chằm chằm vào Lâm Tiểu Phân và Cố Hằng Văn, nắm chặt tay An Nhiên.

Một lúc lâu, khi Trương quản lý đang lúng túng không biết nên làm thế nào cho phải, Cố Hằng Văn vẫn ngồi nghiêm túc rốt cục mở miệng nói với Trương quản lý: “mang thức ăn lên đi.”

Nghe vậy, Trương quản lý vội vàng gật đầu, rồi xoay người đi ra ngoài.

Món ăn được dọn lên vô cùng nhanh chóng, mỗi món ăn được chế biến vô cùng tinh tế, mùi vị cũng tương đối hấp dẫn. Bị mấy câu nói của Tô Dịch Thừa thuyết phục, thái độ của Lâm Tiểu Phân và Cố Hằng Văn đối với Tô Dịch Thừa rõ ràng thay đổi, mặc dù không quá nhiệt tình, nhưng ôn hòa hơn không ít so với vừa rồi, tùy ý hỏi thăm mấy câu, mà Tô Dịch Thừa có hỏi có đáp, rót trà, cũng không quên gắp thức ăn, như thế, khóe miệng Cố Hằng Văn cũng hơi hơi giương lên nụ cười, mà Lâm Tiểu Phân thay đổi càng rõ rệt, được Tô Dịch Thừa mở miệng gọi mẹ thoáng cái liền thích ứng, miệng thì vui mừng, gật đầu lia lịa khen ngon, hơn nữa biết được những món ăn này là do anh vừa mới bảo phòng bếp đặc biệt chế biến, lại càng thân thiết khen anh, biết cách lấy lòng người.

Đang nói chuyện thì điện thoại Tô Dịch Thừa vang lên, là điện thoại từ nhà, Tô Dịch Thừa cười cười xin lỗi cha mẹ Cố gia, xoay người ra ngoài.

Đợi Tô Dịch Thừa ra ngoài, Lâm Tiểu Phân thu lại nụ cười, nhìn An Nhiên nói: “các con làm thế nào quen biết a, mới một ngày mà con dám lấy chồng kết hôn, mặc dù mẹ muốn gả con đi nhưng cũng không thể qua loa như vậy a!”

An Nhiên kể lại tỉ mỉ, nhấn mạnh chuyện Lâm An Kiệt nổi lên thú tính suýt chút nữa khinh bạc cô mà Tô Dịch Thừa kịp thời giúp đỡ lần đó, lại kể sơ sơ chuyện xem mắt ngày hôm nay, sau đó hùa theo lời nói của Tô Dịch Thừa vừa rồi, hơi hơi tranh thủ sự đồng tình.

Nghe vậy, Cố cha Cố Hằng Văn mở miệng, không nói nhiều, chỉ hỏi An Nhiên một câu: “không hối hận chứ?”

An Nhiên sửng sốt, một lúc lâu mới nặng nề gật đầu, nói: “không hối hận.”

Cố Hằng Văn gật đầu, nói: “con là người trưởng thành, đây là lựa chọn của con, chọn như thế nào thì như thế đi, dù cho có sai lầm, đó cũng là trải nghiệm của người trưởng thành.”

Tô Dịch Thừa đi tiếp cuộc điện thoại này khá lâu, hơn mười phút sau mới trở vào, mấy người ngồi ăn một lát, đợi ăn xong điểm tâm, đoàn người mới đứng dậy chuẩn bị ra về, An Nhiên nói muốn đi tính tiền trước, lại bị Tô Dịch Thừa ngăn lại, nói mình đã thanh toán rồi.

Vợ chồng Cố gia đều nhìn thấy hết thảy, khóe miệng hơi hơi mỉm cười.

Khi đoàn người đi ra cửa lớn Du Nhiên Cư, đúng lúc gặp một nhà Đồng Văn Hải vừa tranh giành gian phòng với An Nhiên cũng từ bên trong đi ra ngoài, Đồng Văn Hải nhanh nhạy nhìn thấy Tô Dịch Thừa đi đằng trước, thấp giọng nói với vợ câu gì đó, sau đó vội vàng bước nhanh lên trước, gọi: “Tô trợ lý.”

Nghe vậy Tô Dịch Thừa dừng bước, ngoảnh lại nhìn ông ta, chào hỏi khách sáo mà có phần hời hợt: “Đồng cục trưởng.”

“Tô trợ lý cũng dùng cơm xong rồi? Hai vị này —” Đồng Văn Hải nhìn Cố Hằng Văn và Lâm Tiểu Phân đứng bên cạnh, vừa định nói gì, nhưng khi nhìn rõ Lâm Tiểu Phân, sắc mặt hoàn toàn biến đổi, thậm chí không ngừng lui ra phía sau vài bước, ngón tay chỉ vào bà, run rẩy nói: “Tiểu Phân!…”

Lâm Tiểu Phân cũng nhận ra ông ta, sau khi kinh ngạc qua đi, vội vàng quay mặt đi không nhìn ông ta. Cố Hằng Văn bên cạnh như là nhận thấy điều gì, liếc nhìn Đồng Văn Hải, quay đầu nói với Tô Dịch Thừa: “Dịch Thừa, con còn có việc bận bịu, mẹ con không thoải mái lắm, cha và An Nhiên đưa bà về trước.”

An Nhiên liếc nhìn Đồng Văn Hải, nhưng không hỏi nhiều, tiến lên dìu Lâm Tiểu Phân.

“Thật ngại quá, Đồng cục trưởng, mẹ vợ tôi có chút không khỏe, tôi đi trước đã.” Tô Dịch Thừa nói rõ với Đồng Văn Hải, xoay người bước nhanh đến mở cửa cho Cố Hằng Văn và Lâm Tiểu Phân lên xe. Trước khi lên xe, An Nhiên lại nhìn Đồng Văn Hải một cái, ông vẫn đứng đó với vẻ mặt bất ngờ cùng khiếp sợ, rồi mới lên xe.

Chương 14: Bà xã của con, con dâu của mẹ

Editor: Violetin_08

An Nhiên đọc địa chỉ cho Tô Dịch Thừa, trên đường đi, không khí thật yên tĩnh đến có chút quỷ dị, Lâm Tiểu Phân nhắm hai mắt dựa vào bả vai Cố Hằng Văn, môi mím chặt, nhìn kỹ, còn hơi run rẩy như là đang đè nén nỗi lòng. Cố Hằng Văn ở một bên, trên mặt không lộ ra tâm tình, nắm chặt tay vợ, không nói gì.

Xe đi được nửa đường, cuối cùng An Nhiên không nhịn được, hỏi: “Mẹ … mẹ quen biết người vừa rồi sao?” Thật ra không cần nhận được câu trả lời, An Nhiên cũng biết được đáp án khẳng định, vì phản ứng của họ đã xác nhận điểm này.

Lâm Tiểu Phân vốn đang nhắm mắt phút chốc mở ra, một lúc lâu sau lại nhắm lại, giọng nói có phần vô lực: “Không quen.”

Thấy thế, An Nhiên cũng không hỏi nhiều nữa, quay đầu nhìn cảnh vật vút qua ngoài cửa xe, suy nghĩ miên man.

Đến Cố gia, Cố Hằng Văn đỡ Lâm Tiểu Phân xuống, Tô Dịch Thừa vốn định lên nhà, thì mẹ anh gọi điện thoại tới, vốn nói là tối nay về mà đến bây giờ chưa về, núi lửa của bà cũng nhanh bộc phát rồi.

An Nhiên nhìn mắt anh, nói: “Nếu anh có việc thì đi trước đi, không cần lên đâu.”

Tô Dịch Thừa nhìn điện thoại di động một chút, gật đầu, trước khi đi không quên nói: “Có chuyện gì thì gọi điện cho anh.”

An Nhiên gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Trong lòng còn đang lo lắng, cô chưa thấy mẹ như thế bao giờ.

Tô Dịch Thừa nhìn cô, tiến lên ôm cô, nói: “Lên đi, ngày mai anh gọi điện cho em.”

An Nhiên sững sờ nhìn anh một chút, gật đầu, xoay người đi lên.

Khi An Nhiên lên đến nhà thì Lâm Tiểu Phân đã ngủ, An Nhiên nhẹ nhàng đi vào, thấy Cố Hằng Văn đang đắp chăn cẩn thận cho bà.

“Cha.” An Nhiên nhẹ giọng gọi.

Cố Hằng Văn xoay người, đưa tay tạo động tác đừng lên tiếng, sau đó xoay người kéo An Nhiên ra ngoài.

Trong phòng khách, An Nhiên nhìn cha, hỏi: “Cha, mẹ biết người đàn ông kia phải không?”

Cố Hằng Văn nhìn cô một cái, mở miệng nói: “An Nhiên, có một số việc cha mẹ không muốn nói cho con vì những sự việc kia chứa quá nhiều đau khổ và không vui, cha mẹ không muốn con sống không vui, con hiểu không?”

“Cha…” An Nhiên nhìn ông.

“Sau này đừng hỏi những vấn đề này nữa, đặc biệt là trước mặt mẹ con, có một số tổn thương mà thời gian cũng không thể chữa lành, con còn hỏi bà lần nữa, chỉ là đang nhắc nhở bà ấy vết thương hồi đó nặng nề như thế nào, sâu đậm như thế nào.” Cố Hằng Văn vỗ vỗ tay cô, nói như vậy.

An Nhiên gật đầu, không hỏi nhiều nữa. Một đêm này, An Nhiên không sao ngủ được, cô biết cha cô ngồi một mình trong phòng khách cả một đêm, cô không rõ mẹ và người đàn ông kia từng có ân oán gì, nhưng những điều đó không quan trọng, quá khứ đã qua rồi, cô sẽ không lại hỏi nhiều nữa, cô chờ cho mẹ quên lãng toàn bộ tổn thương và đau đớn này.

Khi trở lại đại viện quân khu, Tần Vân  đặc biệt ngồi ở phòng khách chờ anh, trên mặt vô cùng khó coi. Tô Dịch Thừa sờ sờ cái mũi, từ ngoài đi vào, gọi: “Mẹ còn chưa ngủ ư.”

Tần Vân nhìn cũng không nhìn anh, giọng nói lạnh lùng cứng rắn: “Còn biết có người mẹ này sao, mẹ còn tưởng con đã quên ai là người sinh ra mình rồi đấy.”

Tô Dịch Thừa cười, không tiếp lời bà, biết bây giờ bà đang nổi nóng, nếu còn đổ thêm dầu vào lửa nữa thì đúng là đường cùng, cởi áo khoác ngồi xuống đối diện bà, cầm tờ tạp chí quân sự trên bàn lật xem, cũng không nói chuyện.

Thấy anh không nói gì, Tần Vân ngược lại có chút đứng ngồi không yên, nghiêng người sang rút tờ tạp chí trong tay anh, còn một ít cơn giận còn sót lại, chưa bình ổn, nói: “Mẹ đang nói chuyện với con đấy, con thế này là thái độ gì.”

Nghe vậy, Tô Dịch Thừa ngồi thẳng người, nhìn chăm chút vào mắt bà.

Tần Vân sửng sốt, tưởng là anh muốn nói gì, nhưng đợi một lúc lâu cũng không thấy anh nói từ nào, không nhịn được hỏi: “con làm cái gì vậy?”

“Khụ.” Tiếng Tô Dịch Thừa ho nhẹ, thái độ có chút nghiêm túc nói: “chân thành lắng nghe mẹ dạy dỗ.”

Tần Vân vừa bực mình vừa buồn cười vỗ vào người con trai: “thôi đi, không đứng đắn gì cả, con muốn nghe mẹ nói là được, lại còn lắng nghe dạy dỗ nữa.”

Tô Dịch Thừa cười cười, ôm bả vai mẹ, nói: “tối nay con thật muốn trở về cùng ăn cơm với mẹ, nhưng vừa rồi tạm thời có chuyện, thật là không dứt ra được.”

“Con đừng lấy có việc ra lừa mẹ, một tháng không về lấy một lần, mỗi lần đều không phải nói có việc không đi được.” Tần Vân tức giận nói.

Tô Dịch Thừa sờ sờ lỗ mũi, không nói chuyện, nghĩ kĩ, quả thật như thế!

“Không nói được gì sao.” Tần Vân nhìn anh, cười lạnh nói.

Tô Dịch Thừa đuối lý, vội vàng rời đề tài, hỏi: “cha và ông đâu rồi ạ, đều ngủ rồi sao?”

“Ông con đã ngủ, cha con ở trong thư phòng, vốn là vui mừng chờ con trở lại cùng ăn cơm, nào ngờ con gọi một cú điện thoại nói không về, làm cho cả buổi tối ông con không cười nổi.” Tần Vân oán giận nói.

Nghe vậy, Tô Dịch Thừa đứng dậy, “con đi thăm ông và cha một chút.” Vừa nói vừa định đi tới thư phòng.

“Này, đợi đã.” Thấy anh muốn đi, Tần Vân vội vàng kéo anh lại, nói: “ngồi xuống đã, mẹ còn có chuyện nói với con.”

“Chuyện gì a?” Tô Dịch Thừa hỏi, trong lòng đột nhiên có dự cảm chẳng lành.

“Hôm qua, phu nhân của Lý tham mưu trưởng quân khu đặc biệt đến nhà đó, bảo là muốn giới thiệu đối tượng cho con, một cô bé là nghiên cứu sinh, vô cùng xinh đẹp, tài giỏi, con xem lúc nào sắp xếp thời gian, con đi gặp mặt, ăn một bữa cơm gì đó với con gái nhà người ta.” Tần Vân vội vàng nói.

Tô Dịch Thừa thở dài, quả nhiên không ngoài dự đoán của anh, khi bà vòng vo, bà nhất định muốn giới thiệu đối tượng cho anh, nhiều lần như thế, anh thực sự là có phần sợ về nhà.

“Như thế nào a, nếu không, ngày mai mẹ thay con hẹn thời gian với cô bé?” Tần Vân chủ động nói.

“Đừng mẹ.” Tô Dịch Thừa thật sự sợ mẹ anh rồi, vội lắc đầu nói: “Hôn nhân của con mẹ không cần sốt ruột nữa, cũng đừng giới thiệu cô gái nào nữa, ngày mai con phải đi S thị một chuyến đến ngày kia mới về, như thế này đi, ngày kia hoặc là thứ hai, con dẫn người đến gặp mẹ.” Trực tiếp đưa An Nhiên đến gặp bà, để bà đỡ tốn thời gian đi quan tâm chuyện hôn nhân đại sự của anh.

“Người? người nào?” Trong chốc lát Tần Vân có chút không kịp phản ứng.

“Bà xã của con, con dâu của mẹ.” Tô Dịch Thừa cười cười thần bí, xoay người đi đến thư phòng, để lại Tần Vân sững sờ ngồi đó nhất thời chưa kịp phản ứng.