Tiên Hôn Hậu Ái

Chương 48



Chương 74.2

Hai người đi vào, nhưng không muốn ăn ở phòng riêng, mà trực tiếp ngồi xuống một chỗ trong đại sảnh, Tô Dịch Thừa gọi vài món, như là trùng hợp, An Nhiên phát hiện khẩu vị của anh và cô không khác là mấy, những gì anh thích ăn vừa vặn đều là những món cô thích.

“Thì ra anh cũng thích ăn mấy món ăn này a!” An Nhiên có chút mừng rỡ nói.

“Đúng vậy a.” Tô Dịch Thừa nhàn nhạt đáp lại, khóe miệng trước sau vẫn hàm chứa nụ cười đẹp mắt.

Đi vào mới phát hiện, hình thức quản lý ở đây và ‘Du Nhiên Cư’ rất giống nhau, khác cái là trang thiết bị và cách bố trí ở đây, không hề xa hoa phung phí, tất cả ở đây đều biểu hiện ra sự mộc mạc và giản dị, như tên nhà hàng, yên tĩnh khiến người ta cảm thấy thư thái.

Món ăn rất nhanh được đưa lên, hơn nữa mùi vị thật sự không tệ, không hề thua ‘Du Nhiên Cư’.

“Hôm nay là anh muốn dẫn em đến đây ăn cơm sao?” Gắp món ăn vào miệng, An Nhiên hỏi.

Tô Dịch Thừa cười, nhấc tay nhanh chóng gắp miếng thịt cho cô, nói: “Không phải, ăn xong anh sẽ đưa em đến.”

“Rốt cuộc là chỗ nào a?” An Nhiên có chút ngạc nhiên  hỏi.

Tô Dịch Thừa lại cười không nói, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

Trong lòng An Nhiên nhỏ giọng mắng hẹp hòi, rồi cúi đầu tiếp tục ăn cơm của mình, mà đúng lúc này, thì phía sau có một giọng nói mềm mại ngọt ngào vang lên.

“Tô trợ lý, An Nhiên học tỷ!” Trong giọng nói dường như có chút bất ngờ, có chút vui mừng.

Tô Dịch Thừa ngẩng đầu, rồi nhàn nhạt gật đầu, trên mặt đang mỉm cười, chẳng qua là nụ cười kia, loáng thoáng hàm chứa cảm giác xa cách, không thân thiện.

Nghe vậy An Nhiên cũng quay đầu, thấy Đồng Tiểu Tiệp cả người vận bộ váy công sở màu trắng, trên mặt mỉm cười nhìn bọn họ.

“Học tỷ và Tô trợ lý cũng đến đây dùng cơm a!” Đồng Tiểu Tiệp cười đi về phía bọn họ, nói: “Món ăn ở đây quả thật không tệ, điều kiện cũng rất tốt.”

An Nhiên nhàn nhạt nhìn cô ta, rồi quay đầu, không tiếp lời cô ta.

Tô Dịch Thừa liếc nhìn An Nhiên, gật đầu mỉm cười với Đồng Tiểu Tiệp, hỏi: “Đồng tiểu thư đến một mình sao? Có muốn cùng nhau ăn không?”

“Không phải, tôi theo chồng tôi đến đây.” Đồng Tiểu Tiệp nhẹ trả lời, nói xong thì xoay người nhìn An Nhiên một chút, thấy An Nhiên thờ ơ bình tĩnh  đang ăn cơm.

“À, phải không.” Tô Dịch Thừa gật đầu hiểu rõ, rồi cũng không nói nhiều, chỉ thu hồi ánh mắt, dịu dàng nhìn An Nhiên, lại gắp miếng thịt vào bát An Nhiên, nói: “Ăn thịt nữa đi, em gầy quá.”

Đồng Tiểu Tiệp nhìn bọn họ, khóe miệng cười như có như không, nói, “Tô trợ lý và học tỷ có muốn cùng chúng tôi dùng cơm không, chúng tôi đã đặt phòng riêng ở bên trong, Trương tổng của ‘Viễn Sơn kiến trúc’ đã ở đó. Tôi nghĩ bọn họ trông thấy Tô trợ lý nhất định rất vui vẻ.”

“Không được, chờ lát nữa tôi và An Nhiên còn có việc, lần sau chúng ta gặp lại.” Tô Dịch Thừa từ chối.

Đồng Tiểu Tiệp gật đầu, có chút tiếc nuối nói, “Vậy chỉ có thể chờ lần tới rồi.”

“Ừ, lần sau gặp lại đi.” Tô Dịch Thừa phối hợp gật đầu.

Đồng Tiểu Tiệp nói với An Nhiên: “Học tỷ, tôi đi trước, chị và Tô trợ lý từ từ dùng.” Cũng không thèm để ý An Nhiên có trả lời hay không, nói xong, liền xoay người đi vào trong gian phòng.

Không khí từ sau khi Đồng Tiểu Tiệp đến trở nên hơi kỳ lạ, An Nhiên im lặng ăn cơm, còn Tô Dịch Thừa thì khẽ cau mày nhìn cô.

Không lâu sau, khi Tô Dịch Thừa chuẩn bị nói gì đó, thì thấy Trương Viễn Sơn ở phía sau An Nhiên cười cười đi về phía này, phía sau ông ta, còn có Mạc Phi.

“Tô trợ lý Tô trợ lý, trùng hợp như thế a, các vị cũng đến đây dùng cơm!” Người vẫn chưa đến gần, tiếng của Trương Viễn Sơn đã truyền tới.

Tô Dịch Thừa ngẩng đầu nhìn ông ta, nét mặt lộ ra nụ cười mẫu mực, dịch chuyển cái ghế đứng dậy, đi về phía ông ta. Thấy thế, An Nhiên cũng để bát đũa xuống, đứng dậy, quay đầu, đúng lúc đối diện với Mạc Phi ở phía sau Trương Viễn Sơn.

Trương Viễn Sơn nhìn thấy vợ chồng Tô Dịch Thừa thì thật vui vẻ, sau chuyện ở tiệc rượu lần trước ông ta vẫn luôn muốn tìm thời gian mời Tô Dịch Thừa cùng ăn một bữa cơm, coi như là xin lỗi, nhưng gọi điện mấy lần, tất cả đều bị thư ký của anh cản lại, ngay cả mặt cũng không nhìn thấy. Lần này thật ngờ, hôm nay hẹn vợ chồng Mạc Phi đến đây nói chuyện hợp tác phát triển công ty sau này, thế mà lại gặp gỡ Tô Dịch Thừa, lại thêm Mạc Phi và Đồng Tiệp Tiệp đều là bạn học của Cố An Nhiên, bà xã của Tô Dịch Thừa, coi như là Tô Dịch Thừa không nể mặt mũi cho ông ta, cũng sẽ cho đám Mạc Phi thể diện, thật sự là tuyệt vời tuyệt vời!

Trương Viễn Sơn nhiệt tình vươn hai tay bắt tay Tô Dịch Thừa, liên tục cảm thán nói: “Tô trợ lý cũng ở đây, thật sự là quá trùng hợp, mấy ngày hôm trước vẫn muốn hẹn cậu cùng ăn bữa cơm, nhưng cậu bận quá rồi, vẫn chưa cho tôi cơ hội nào.”

Tô Dịch Thừa mặt không đổi sắc bắt tay với ông ta, trên mặt vẫn hiền hậu cười cười như cũ, gật đầu, nhàn nhạt mở miệng: “Nhờ Trương tổng cất nhắc rồi, thời gian này vẫn bận bịu chuyện nghiên cứu máy móc, đúng là có chút bận rộn.”

“Vậy kính mời không bằng ngẫu ngộ, hôm nay có thể gặp gỡ ở đây, xem ra là chúng ta có duyên ăn bữa cơm này, không thì mời Tô trợ lý hạ mình di chuyển đến gian phòng của chúng tôi đi?” Trương Viễn Sơn mời mọc.

Tô Dịch Thừa cười nhạt nói, “Trương tổng quá khách sáo.” Nói xong quay đầu nhìn về phía An Nhiên, thấy cô cũng đang lẳng lặng nhìn mình. Khóe miệng khẽ giơ lên, tâm tình thoáng cái vui vẻ rất nhiều.

Trương Viễn Sơn này coi như là lão hồ ly, từ người không có gì cả sau một đêm đột ngột phất lên, sau đó ở trên thương trường vật lộn nhiều năm như vậy, bản lĩnh quan sát sắc mặt người khác nhất định có. Thấy thế, như là hiểu rõ cái gì, đã xoay người nói với An Nhiên: “Tô phu nhân, chuyện trong tiệc rượu lần trước thật sự là ngại quá, hôm nay có thể cho tôi vinh hạnh mượn cơ hội này mời Tô phu nhân cũng nhau dùng bữa cơm, coi như là nhận lỗi vì chuyện lần trước.”

Nghe vậy, An Nhiên quay đầu nhìn Tô Dịch Thừa một chút, thấy anh chỉ mỉm cười nhìn cô, không định mở miệng. An Nhiên cho là anh khó mở miệng từ chối, để cho mình từ chối nhã nhặn. Nghĩ đến đó, liền quay đầu nhìn Trương Viễn Sơn nhàn nhạt mở miệng: “Trương tổng nói đùa, chuyện lần trước không phải đã nói xong rồi sao, chỉ là hiểu lầm, Trương tổng cần phải nghĩ nhiều như vậy.”

“Ha ha, là Tô phu nhân độ lượng, cho dù không vì chuyện lần trước, hôm nay vừa vặn Mạc Phi và Tiểu Tiệp đều có mặt, ba người trước đây đều là bạn học, mà đám Tiểu Tiệp mới từ nước ngoài về, mọi người đã nhiều năm không gặp, hôm nay coi như là ôn chuyện đi.” Trương Viễn Sơn nói, quay đầu nhìn về phía Mạc Phi đứng bên cạnh, nói: “Cậu nói có phải không, Mạc Phi.”

Lúc này Mạc Phi mới hoảng hốt phục hồi tinh thần lại, sững sờ gật đầu, khóe miệng hàm chứa nụ cười cay đắng, gật đầu hùa theo, nhìn chằm chằm An Nhiên nói: “Đúng vậy a, lâu rồi không gặp, quả thật có rất nhiều điều muốn nói, An Nhiên cũng đến ngồi đi, cá quế hoa ở đây không tệ, anh nhớ trước kia em thích nhất là cá quế hoa hấp.”

Sắc mặt An Nhiên cứng đờ, nụ cười trong nháy mắt đông cứng trên mặt. Tránh tầm mắt của anh ta, không nhìn tới anh ta.

Tất nhiên là Tô Dịch Thừa đã nhận ra sự khác thường và thay đổi của cô, đưa tay nắm tay cô, thâm tình cười với cô, sau đó quay đầu nhìn Mạc Phi, bình tĩnh thong dong mở miệng: “Hiếm khi Mạc tổng còn nhớ rõ An Nhiên thích ăn gì, nhưng mà thói quen là chuyện rất lạ lùng, có vài người trước kia vô cùng thích món này, thậm chí là yêu, thế nhưng qua thời gian dài, khẩu vị lại thay đổi, nhất là món ăn mà anh đã loại bỏ sáu năm, còn có thể nhớ được hương vị hồi đó sao? “

Mạc Phi cứng đờ, thân thể rõ là hoảng hốt, nhìn Tô Dịch Thừa, cứng ngắc nói: “Có lẽ là vì sáu năm không ăn rồi, sợ là càng nhớ nhung mùi vị ngày trước đi.”

Trương Viễn Sơn ở một bên nghe như lọt vào sương mù, như thế nào chỉ một lát đã nói đến phương diện đồ ăn?

Nụ cười trên gương mặt Tô Dịch Thừa vẫn chưa đổi, vẫn vân đạm phong khinh như cũ nói: “Có lẽ lúc mới đầu thì sẽ nhớ nhung, dù sao lúc đầu thích như thế, giống như là người nghiện kiêng rượu, khó khăn nhất là thời điểm ban đầu, nhưng qua thời gian rồi, lại là thời gian sáu năm dài như vậy, cũng sẽ không muốn ăn nữa, đã chứng minh rằng cô ấy đã thành công loại bỏ món ăn này khỏi đồ ăn yêu thích của mình.”

“Làm sao anh biết cô ấy không muốn ăn món kia, biết đâu cô ấy ngày đêm mong nhớ, chưa từng quên mất!” Thoáng cái cảm xúc của Mạc Phi bắt đầu trở nên kích động.

“Có lẽ đúng như Mạc tổng nói, quả thực là có tình cảm nồng nàn với món ăn kia, cũng nhớ mãi không quên rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn không đi ăn, đơn giản là vì một nguyên nhân, chính là hồi đó món ăn này làm tổn thương cô ấy quá nặng, vết thương đó khiến cô ấy sợ hãi.” Tô Dịch Thừa nói.

Nghe vậy, Mạc Phi sững sờ quay đầu nhìn về phía An Nhiên đứng bên cạnh anh ta, không kìm lòng được tự hỏi: “Là thế sao?”

Trương Viễn Sơn dường như nghe ra cái gì, chẳng qua là màn này rất quái lạ, đành trêu ghẹo hỏi: “Hồi đó Tô phu nhân bị hóc xương cá quế hoa sao?” (TT: haha bác này vui nhỉ)

An Nhiên cười khan, không biết trả lời như thế nào, vô thức quay đầu nhìn về phía Tô Dịch Thừa.

Tô Dịch Thừa vẫn hiền hậu cười như thế, rất tự nhiên đưa tay vòng lên eo An Nhiên, cười cười nói đùa với Trương Viễn Sơn: “Đúng vậy a, hồi đó hóc cái xương cá to như thế, từ đấy liền có phần sợ hãi cá quế hoa rồi.”

“Ha ha, thì ra là như vậy, thì ra là như vậy.” Trương Viễn Sơn hiểu rõ gật đầu.”Vậy Tô phu nhân về sau sợ là không dám động vào cá sao.”

“Nói vậy cũng không phải.” Tô Dịch Thừa lắc đầu, quay đầu nhìn về phía Mạc Phi, cười nhạt nói: “Không có gì không thể bị thay thế, không ăn cá quế hoa  còn có loại cá khác, hóc xương chẳng qua là vì xương cá quế hoa rất nhọn, thật sự ám ảnh cá quế hoa, nhưng loại cá khác thì không sao, dù sao không thể vì một con cá quế hoa mà không ăn các loại cá ngon khác, Mạc tổng nói đúng không.”

Mạc Phi cứng lại, một chữ cũng không nói ra được, hai tay hai bên sườn nắm chặt thành quả đấm, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, nhưng không cảm thấy giác được đau đớn.

Bầu không khí trở nên lúng túng, tất nhiên là Trương Viễn Sơn nhìn ra chút manh mối, vội vàng cười nói: “Vậy hôm nay tôi không gọi cá quế hoa nữa, Tô trợ lý và Tô phu nhân chuyển chỗ đi, tối nay tôi phải uống vài chén với Tô trợ lý.”

Nói đến uống rượu, An Nhiên vô thức nói: “Anh ấy không thể uống rượu!”

Trương Viễn Sơn sửng sốt, hỏi ngược lại: “Tại sao?” Ông ta từng nghe nói tửu lượng Tô Dịch Thừa không tệ, vừa rồi còn nghĩ có nên mở chai Mao Đài hảo hạng cho đúng sở thích của anh không?

An Nhiên nói xong mới cảm thấy mình đột ngột rồi, có chút hối hận mở miệng quá nhanh, cô không biết làm phu nhân một vị quan chức nên như thế nào, chỉ nhìn trên Tivi sau đó mỉm cười thôi, nếu thật thế này thì hình như cô nhiều lời rồi. Hơi ảo não nhìn Tô Dịch Thừa một chút, thấy anh đang cười cười nhìn cô.

Không thấy bọn họ trả lời, lại không thấy Tô Dịch Thừa phản bác, Trương Viễn Sơn trêu ghẹo nói: “ha ha, xem ra Tô trợ lý rất thương bà xã nha.” Ngụ ý nói là Tô Dịch Thừa sợ bà xã, An Nhiên nói không đồng ý thì sẽ khôn, ông ta chẳng qua là không ngờ một người đàn ông mạnh mẽ cứng rắn như Tô Dịch Thừa thế mà sợ vợ!

Nghe vậy, Tô Dịch Thừa cười, nói: “Bà xã vốn cưới là để yêu thương chứ sao.”

Trương Viễn Sơn gật đầu lia lịa, “ha ha, đúng đúng đúng, Tô trợ lý nói rất đúng, bà xã cưới là để yêu thương.” Nói xong, lại nói với An Nhiên: “Tô phu nhân cho mượn Tô trợ lý một tối đi, uống rượu chỉ là góp vui, chúng tôi sẽ không uống nhiều lắm.”

An Nhiên lắc đầu, dứt khoát từ chối: “Ngại quá Trương tổng, gần đây dạ dày Dịch Thừa không tốt lắm, bác sĩ căn dặn phải tránh động vào rượu.” Trải qua chuyện mấy hôm trước, cô đúng là sợ hãi, ngày thường không ở bên cạnh mình thì thôi, hôm nay mình ở đây, lại biết rõ tình trạng dạ dày của anh, tất nhiên là không thể để anh uống rượu.

“Hả, sức khỏe của Tô trợ lý không thoải mái ư, không đáng ngại chứ?” Trương Viễn Sơn quan tâm hỏi.

“Ha ha, là An Nhiên quá căng thẳng rồi, chỉ là bệnh cũ, không đáng ngại.” Tô Dịch Thừa thoải mái nói, khóe mắt liếc về Mạc Phi phía đối diện, khóe miệng cười như không cười.

Mạc Phi không nói gì, chỉ nhìn anh chằm chằm, rồi nhìn An Nhiên, nắm đấm càng chặt hơn.

“Vậy hôm nay chúng ta không uống rượu, ngồi xuống một chút, khoan hãy nói, món ăn ở đây thật sự rất ngon.” Trương Viễn Sơn lại nói, hôm nay, bất kể thế nào, phải kéo Tô Dịch Thừa cùng ăn cơm, nếu không sau này muốn hẹn anh ta ra ngoài ăn cơm rất khó khăn. Quay đầu nhìn An Nhiên nói: “Vừa rồi Tiểu Tiệp còn nhắc đến Tô phu nhân, Tô phu nhân và Tiểu Tiệp cùng Mạc Phi đã là bạn học nhiều năm như vậy, tối nay cùng nhau trò chuyện một chút đi.”

An Nhiên có chút khó xử nhìn Tô Dịch Thừa, cô không muốn ở lại, hơn nữa cũng không muốn dính dáng gì đến Mạc Phi và Đồng Tiểu Tiệp.

Đương nhiên là Tô Dịch Thừa hiểu được thông điệp trong lòng cô, khẽ gật đầu với cô, sau đó quay sang nói với Trương Viễn Sơn: “Trương tổng quá khách sáo, nhưng mà tối nay quả thực không thể được, tôi và An Nhiên còn có việc, bữa cơm này xem ra chỉ có thể khất lần.”

“Ách, vậy —” Trương Viễn Sơn còn muốn nói gì, nhưng liền bị Tô Dịch Thừa ngắt lời.

“Như vậy đi, bữa tối nay của Trương tổng tính cho tôi, lần sau, lần sau rảnh rỗi, chúng ta gọi cả Tiêu hội trưởng cùng ngồi hàn huyên một chút.” Tô Dịch Thừa cười nói.

Thấy anh nói như thế, Trương Viễn Sơn cũng không nói được gì nữa rồi, “Nếu tối nay Tô trợ lý và Tô phu nhân còn có việc, vậy chúng tôi cũng không nên cố gượng ép, dù sao việc chính quan trọng hơn, nhưng mà về hóa đơn này, Tô trợ lý khách sáo rồi, phải là bữa cơm của các vị tính vào của tôi, sao có thể tính cho Tô trợ lý.”

“Ha ha, Trương tổng cũng đừng tranh giành với tôi, hôm nay ở đây tôi cũng coi như chủ nhân tận tình, chủ nhà hàng này là em gái tôi, cho nên, Trương tổng không cần khách sáo với tôi rồi.” Tô Dịch Thừa nói như thế.

“Hả.” Trương Viễn Sơn sửng sốt, hoàn toàn không ngờ tới chuyện này. Như vậy ông cũng không nên khăng khăng từ chối nữa, chỉ cười khan nói: “đã như thế, vậy phải cảm tạ Tô trợ lý tốn kém rồi.”

Tô Dịch Thừa cười ôn hòa: “Em gái mình, tất nhiên là chiều khách một chút.”

Trương Viễn Sơn cười gật đầu, không hề có ý muốn đi.

Tô Dịch Thừa nhìn ông ta một cái, sau đó quay đầu dịu dàng hỏi An Nhiên, “ăn no chưa?”

An Nhiên gật đầu, “No rồi.” Thật ra thì vừa rồi ăn cũng kha khá, chỉ không ngờ sẽ gặp Đồng Tiểu Tiệp ở đây, càng không nghĩ cô ta gọi Trương Viễn Sơn và Mạc Phi ra ngoài.

Nghe vậy, Tô Dịch Thừa xoay người nói với Trương Viễn Sơn và Mạc Phi: “Vậy Trương tổng và Mạc tổng cứ tiếp tục đi, tôi và An Nhiên còn có chút việc, nên đi trước.”

“Được được, ngài bận rộn, ngài bận rộn.” Trương Viễn Sơn vội vàng cười đáp, mà Mạc Phi đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào An Nhiên, vẻ mặt như là đang chịu đựng cái gì.

Tô Dịch Thừa cười nhạt gật đầu, cầm lấy cái túi xách của An Nhiên, sau đó nắm tay cô đi về phía quầy bên kia.

Nhìn bọn họ tính tiền ra khỏi nhà hàng, Trương Viễn Sơn  xoay người lại, chuẩn bị về gian phòng của mình, nói với Mạc Phi: “Đi thôi.”

Mạc Phi bình tĩnh nhìn cánh cửa nhà ăn kia, tất nhiên anh nghe ra ám chỉ trong lời nói của Tô Dịch Thừa vừa rồi, nhưng không cam tâm, mà dù không cam tâm thì hiện tại anh cũng không làm được gì. Vốn tưởng Tô Dịch Thừa chỉ là một viên chức nhỏ nhoi của công ty nào đó, dù có phong độ đi chăng nữa cũng chỉ là người làm công, có thể cho An Nhiên cuộc sống bình yên nhưng không cho cô được cuộc sống tốt nhất, đây là kết luận khi anh thấy anh ta lái chiếc xe kia.

Thậm chí anh còn nghĩ, dù hiện tại anh ta và An Nhiên có ở cùng một chỗ, nhưng qua nửa năm nữa, chỉ cần hơn nửa năm nữa, đến lúc đó anh chắc chắn sẽ liều lĩnh kéo cô lại bên mình, thế nhưng anh không ngờ Tô Dịch Thừa lại là trợ lý thị trưởng Giang Thành, lại càng không ngờ phía sau anh ta còn có một gia tộc Tô thị hùng mạnh! Thân phận như vậy, anh không thể chắc thắng.

Thấy anh bất động, Trương Viễn Sơn lại gọi: “Mạc Phi?”

Mạc Phi phục hồi tinh thần lại, gật đầu với ông ta, nói: “Tôi đi phòng vệ sinh.” Nói xong liền đi thẳng về hướng phòng vệ sinh, lúc này anh ta cần tự mình ‘yên tĩnh’, nếu không, anh ta thật không biết nên đối mặt với Đồng Tiểu Tiệp trong phòng như thế nào!