Tiên Hà Phong Bạo

Chương 15: Tiểu thư Đại Dương gia



- Hô! Vù vù! Hô…

Trong lúc thổ nạp dài ngắn không đồng đều, các hạng cảm giác của thân thể Từ Huyền.. thính lực, khứu giác, thị giác đều tăng thêm nhiều.

Bí quyết thổ nạp có thần hiệu cường khí ngưng thần, mỗi một tầng ý cảnh đều khác nhau. Ví dụ như tầng thức ba mang cho Từ Huyền đến một loại cảm giác thần diệu phiêu linh.

Vào ban đêm, hắn sơ bộ nắm giữ bí quyết thổ nạp tầng ba.

Trong giấc mơ, Từ Huyền không ngoại lệ tiến nhập vào Ký Ức Tinh Hải.

Hắn phát hiện quang mang xung quanh ngôi sao sáng nhất của tinh hải lại mở rộng thêm một tầng.

Trong trí nhớ mười sáu tuổi của kiếp trước lại hiện lên một ít nội dung, Từ Huyền tiếp thu những ký ức này, hắn đặc biệt quan tâm tới một vài tin tức tương đối trọng yếu.

Sau mấy canh giờ ủ rũ, Từ Huyền triệt để đi vào giấc ngủ.

Ngày thứ hai.

Trời mờ sáng, Từ Huyền liền rời giường, quyết định đi lên trấn một chuyến, mang theo cây cỏ màu tím hôm qua xem bán được không.

Cây cỏ màu tím kia rốt cuộc có phải là Tử Dương thảo ghi chép trong Linh Phương phổ không thì còn phải xác nhận.

Chí ít Từ Huyền không có nắm chắc trăm phần trăm.

Sau khi chỉnh đốn một phen, Từ Huyền lập tức xuất phát.

Hắn phải nhanh chóng đi tới nơi đó trước giờ ngọ, sau đó buổi tối chạy kịp về nhà.

Dù sao lộ trình tới Bình Hoa trấn có tới bảy tám mươi dặm.

Nếu đặt ở dĩ vãng, có thể hắn sẽ không kịp trở về. Thế nhưng mà hiện giờ đã có bí quyết luyện thể Long Xà Cửu Biến đủ khí lực cho hắn chạy.

Trong lúc sải bước đi trên đường, đồng thời Từ Huyền chìm đắm vào trog bí quyết tu luyện thổ nạp tầng ba. Một lúc lâu sau, hắn bất tri bất giác đi tới đường lớn, dần dần vận chuyển thành thục bí quyết thổ nạp tầng ba, thế nhưng bước tiến dưới chân vẫn không giảm chút nào.

Chính vào lúc này, phía sau truyền đến tiếng bánh xe cộ.

- Giá giá giá! Tiểu tử phía trước mau tránh ra một chút!

Trên đường lớn, một chiếc xe ngựa tinh xảo đi tới, bởi vì trời rất nóng cho nên màn xe mở rộng.

Từ Huyền còn đang chìm đắm trong bí quyết tầng thứ ba, không đợi hắn kịp phản ứng lại, chiếc xe ngựa đã tới trước mặt.

Người đánh xe vọi vã dừng lại, thấy thiếu niên phía trước xong không khỏi xì một tiếng khinh miệt:

- Ta nói tiểu Huyền tử này, ngươi bước đi không có mắt sao.

Từ Huyền xoay người nhìn lại, thấy xe ngựa rất thanh tú, do hai thớt ngựa thượng đẳng kéo đi.

Người mã phu kia hắn nhận thức, đây chính là Dương lão bá cùng thôn, có chút quan hệ họ hàng với mình.

Đột nhiên Từ Huyền nghĩ đến Dương lão bá hình như là mã phu của Đại Dương gia, nhìn lại chiếc xe thanh tú kia, trong lòng hắn khẽ động.

Ánh mắt quét về phía hậu phương, quả nhiên trong xe có hai thiếu nữ đang ngồi.

Trong đó một thiếu nữ khoảng mười ba mười bốn tuổi, trên mặt có tàn nhang, đây là nha hoàn tiểu Hồng của Đại Dương gia.

Mà thiếu nữ ở bên cạnh tiểu Hồng có khuôn mặt trái xoan, trắng nõn tinh xảo, lông mi thanh tú, mái toc đen dài, toàn thân nhỏ nhắn mềm mại, mơ hồ có thể thấy được đôi chân trắng muốt.

Không cần hỏi, người bên cạnh tiểu Hồng chính là tiểu thư của Đại Dương gia – Dương Tiểu Thiến.

Tim Từ Huyền đập nhanh hơn, vô thức không dám nhìn thẳng vào Dương Tiểu Thiến thanh thuần động lòng người kia.

Bởi vì tiểu thư Đại Dương gia này là nữ hài mà hắn có hào cảm từ bé, mỗi lần nhìn thấy nàng thì đều đỏ mặt.

Chỉ là vào lúc này, hắn phát hiện biểu hiện của chính mình điềm tĩnh hơn xa trước đây, không thể đỏ mặt. Từ lúc dung hợp hai ký ức xong, tu luyên Long Xà Cửu Biến, tâm cảnh và ý chí của hơn xa lứa bạn cùng tuổi.

- Tiểu Huyền tử, ngươi đang đi lên trấn sao?

Nha hoàn tiểu Hồng suy nghĩ hỏi.

Tiểu cô nương cẩn thận chu đoán, từ biểu hiện ngày xưa của Từ Huyền không khó đoán được hắn đang thích tiểu thư nhà mình.

Những điểm này không kỳ quái, phóng mắt nhìn khắp Dương Mẫu thôn ai chẳng biết tiểu thư Đại Dương gia là mỹ nhân có tiếng.

Dương Tiểu Thiến không chỉ thiên sinh lệ chất, thân phận cao sang mà còn có thiên phú các thiếu niên bình thường khác không theo kịp.

Từ Huyền vẫn nhớ rõ ràng, hai năm trước, lúc Dương Tiểu Thiến khoảng mười ba tuổi đã tấn chức luyện thể tam trọng. Trong chuyện này tất nhiên được gia tộc dùng linh dược bồi dưỡng cùng với danh sư chỉ đạo, nhưng cũng không thể phủ nhận thiên phú của nàng.

Mà hiện giờ Dương Tiểu Thiến mười lăm tuổi, bằng tuổi với Từ Huyền.. nói đến cũng trùng hợp, hai người sinh ra cùng ngày.

Nhưng trong lòng Từ Huyền cũng không dám có ý nghĩ xứng đôi với đối phương, gia thế, khuôn mặt xinh đẹp, thiên phú khiến cho vô số thiếu niên trong thôn chạy theo không kịp. Tuy rằng phóng mắt nhìn khắp mấy vạn nhân khẩu trong Bình Hoa trấn nhưng nghe chừng đều bị tiểu mỹ nhân Dương Tiểu Thiến loại bỏ.

- Đi lên trấn bán chút thảo dược, thuận tiện giúp bọn Từ Cương mua vài thứ.

Từ Huyền mỉm cười, đứng sang ven đường nghiêng người cho xe ngựa đi qua.

Nha hoàn tiểu Hồng có chút thất vọng, không thấy khuôn mặt đỏ bừng của Từ Huyền khi đối diện với tiểu thư, loại biểu tình này thực sự khả ái…

- Ngươi lên núi hái thuốc?

Vị tiểu thư thanh thuần xinh đẹp trong xe chợt lộ ra một tia hiếu kỳ, lần đầu hỏi thăm.

Hai người đều nhận thức nhau, lại cùng bằng tuổi, không có nhiều ngăn cách lắm.

- Đúng, bình thường ta lên núi hái thuốc, đường trên núi cũng khá quen thuộc.

Từ Huyền đột nhiên phát hiện chính mình có thể nhìn thẳng vào đôi mắt động nhân kia, cho dù tim vẫn như cũ thoáng đập nhanh hơn.

- Hi hi, tiểu Huyền tử, nghe nói ngươi đánh ngã Từ Tiểu Hổ ở trong thôn, có thật vậy không?

Tiểu Hồng có chút hứng thú hỏi.

Xe ngựa chậm rãi đi, Từ Huyền không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời.

Đáng tiếc tiểu tỳ Dương gia hỏi xong câu kia thì không nói nữa, ánh mắt thình thoảng nhìn lướt qua Từ Huyền, có vài phần tiểu thư khuê các lại vài phần lạnh lòng, cự tuyệt người ngoài ngàn dặm.

Từ Huyền nhìn theo chiếc xe ngựa rời đi, một tia thất lạc còn sót trong lòng tùy thời biến mất. Bạn đang đọc truyện tại - http://thegioitruyen.com

Những việc trải qua của kiếp trước đủ để hắn mở rộng tầm mắt, đối với những nữ hài có hào cảm mà lại cai không thể tới, tâm cảnh vẫn bình thường tiêu sái như cũ.

Hít sâu vào một hơi, hắn lại chìm đắm vào trạng thái huyền diệu của thổ nạp, trong đầu một mảnh thanh tỉnh, không hề có tạp niệm.

Xe ngựa chạy xa, hồi lâu không nhìn thấy thân ảnh của Từ Huyền.

- Hì hì, tiểu thư, ngươi có phát hiên tiểu Huyền tử hôm nay và dĩ vãng có chút khác nhau không?

- Có gì khác nhau? À, hình như là cao hơn một ít.

Dương Tiểu Thiến nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen nhánh, đối với Từ Huyền nàng cũng không chán ghét, nhưng cũng không có nhiều hào cảm lắm.