Tiên Ấn

Quyển 1 - Chương 2: Thiên Kiếp



Dịch giả: traitimbanggo

“Tặc tử ngươi dám!”

Mắt thấy chưởng giáo chí tôn thụ thương do bị đánh lén, bốn đại trưởng lão vừa kinh hãi vừa hận lại vừa giận!

Bốn người vội vàng kết trận tiến lên hòng bắt kẻ phạm thượng, chỉ tiếc bọn họ vừa mới động thủ cùng đối phương liền bại trận ngay lập tức, không địch nổi một chiêu của người kia.

Phía dưới ồ lên một tràng, thật khó có thể tưởng tượng tồn tại đỉnh phong tại tu tiên giới lại bị một người đánh cho liêu xiêu, không có chút lực hoàn thủ nào, rốt cuộc đây là tình huống gì!?

So với sự nghi hoặc của đàn tu, tâm tình đệ tử Thiên Nhất Môn còn phức tạp hơn. Có vẻ kinh ngạc, có vẻ không tin đó là sự thật, có vẻ phẫn nộ, có vẻ oán hận, nhưng những cảm xúc này đều không che giấu được vẻ vô cùng sợ hãi trong mắt bọn họ. Bọn họ vốn luôn cao cao tại thượng, mặc dù là ma đạo cũng phải kiêng kị bọn họ vài phần, chưa từng chịu khi nhục như thế. Nhưng hiện tại bọn họ lại phải chịu nhục như vậy mà không ai dám đi lên kêu gào. Ngay cả chưởng giáo chí tôn cùng bốn đại trưởng lão cũng không phải là đối thủ của người ta huống chi là hạng đệ tử vãn bối như bọn hắn.

“Phi, Phi...... Hắn là cao thủ Phi Thăng Cảnh......”

“Cái gì? Phi Thăng Cảnh!?”

“Không...... Không thể nào!”

......

Mọi người trợn mắt há hốc mồm, thậm chí vẻ mặt hiện lên sự kinh hãi, không thể tin được chuyện mình đang nhìn thấy.

Một bước lên trời, phi thăng thành tiên.

Phi thăng phi thăng, tên như ý nghĩa, chính là phá giới phi thăng, đây là đại biểu cho một người tu tiên sắp bước đến một bước cuối cùng, dưới tình huống bình thường khi đi đến bước này thì người bình thường sẽ không dễ dàng ra ngoài, mà chỉ đợi ở một địa phương an toàn rồi lẳng lặng chờ đợi thiên kiếp buông xuống, nếu vượt qua thì sẽ phi thăng thành tiên, nếu không vượt qua thì sẽ bụi bay khói diệt, hoặc chuyển tu Tán tiên! Bởi vậy, ở trong tu hành giới rất khó nhìn đến cao nhân Phi Thăng Cảnh xuất hiện nơi đông người.

Uy thế hào hùng bao phủ toàn trường, áp lực cực lớn khiến mọi người không thể sinh ra chút ý niệm phản kháng trong đầu. Đây là cao thủ Phi Thăng Cảnh!

“Lão tặc Huyền Thanh!”

Không đợi mọi người phục hồi tinh thần lại, người nọ lại nhằm về phía Huyền Thanh......

“Dừng tay!”

Tiếng quát vang lên như sấm động, một bàn tay to từ trên trời giáng xuống mạnh mẽ cản lại người hành hung kia.

Chiến thế dừng lại, mọi người nhìn lại mới thấy rõ ràng hình dáng người này.

Người này mặc áo tang, tóc trắng xơ xác, dung mạo bị hủy, có vẻ vô cùng dữ tợn, hơn nữa khí tức tàn bạo trên người hắn cùng ánh mắt hung ác khiến mọi người bên dưới còn tưởng rằng người này là cao thủ ma đạo. Bất quá nhìn kỹ lại thì thấy nơi mi tâm của người này dương khí tinh thuần luân chuyển, chân nguyên hùng hậu, tuyệt đối là người tu tiên chính phái.

Trong lòng mọi người nghi hoặc, tên nam tử kia cũng thật quyết đoán, một kích không trúng cũng không dừng lại chút nào, ý niệm vừa động, thân mình lại biến mất.

“Độn thuật!?”

Trên không trung truyền đến một tiếng kinh dị, rồi hừ lạnh nói:“Ở trước mặt bổn tọa còn muốn chạy? Thật sự là không biết tự lượng sức mình! Thiên Nhất Môn ta há có thể cho phường đạo chích như ngươi muốn đến là đến, muốn đi là đi? Lưu lại cho bổn tọa!”

“Răng rắc!”

Mặt đất nổ tung, bàn tay thật lớn xuyên thẳng vào trong mặt đất rồi vận sức nắm chặt lấy nam tử áo tang vừa rồi.

Gió cuốn mây tụ, trời rung đất chuyển, linh lực bốn phương tám hướng dao động vô cùng kịch liệt, người trên bầu trời chỉ giơ tay nhấc chân nhưng mang theo uy lực rất lớn.

Đàn tu lại lộ ra vẻ hoảng sợ, nam tử áo tang kia có tu vi Thăng Tiên Chi Cảnh nhưng đối mặt với đại năng trên bầu trời kia tựa như con kiến cùng con voi, quả thực không thể so sánh.

Mọi người âm thầm kêu khổ đồng thời lại có thêm vài phần chờ mong, hôm nay thật đúng là một ngày trọng đại, bình thường khó gặp cao nhân trong tu tiên giới nhưng hiện tại lại nhảy ra hai người, không biết sau đó sẽ xuất hiện tình huống gì.

......

Người hành hung bị bắt trong một chiêu, chẳng những không thèm phản kháng mà còn bình tĩnh nhìn lên trên không trung.

Mọi người nhìn theo chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện một cái khe nho nhỏ, từng tia tiên linh chi khí tràn ra phía ngoài lộ ra một loại khí tức siêu thoát vạn vật, hủy thiên diệt địa.

“Tán...... Tán Tiên!?”

Không biết là ai thét lên kinh hãi, nhất thời đàn tu giật nẩy mình rồi trong mắt tràn ngập sự sợ hãi. Bọn họ căn bản không nghĩ đến Thiên Nhất Môn chẳng những có tiên khí thủ hộ, mà sau lưng còn có một vị đại năng Tán tiên tọa trấn, không hổ là tiên môn đệ nhất tu tiên giới, đứng đầu thiên hạ đàn tu, thế lực như thế ai có thể lay chuyển chứ.

Tán Tiên được ví như Linh Tiên, là tán đi thân thể rồi linh phách thành hình chi Tiên Sĩ.

Tiên Sĩ như vậy ở tiên giới gọi là Tiên nô, không có tiên căn, không có đạo cơ, càng không có quyền lợi cùng địa vị gì, vận mệnh có thể nói bi thảm. Đương nhiên, có thể dính đến chữ “Tiên” cũng đủ để thuyết minh rằng tu vi Tán Tiên đã siêu thoát thế tục, không ở trong luân hồi. Bởi vậy, Tán Tiên tại hạ giới trong mắt người tu tiên cũng là tồn tại vô địch, không có người tu tiên nào có thể chống lại được Tán Tiên, đây là định luật bằng sắt.

Chẳng qua, thế tục không thể so thượng giới, nơi này không gian bình chướng bạc nhược, tiên linh chi khí lại loãng, Tán Tiên nào muốn tu luyện đều là một chuyện vô cùng gian nan, cho nên bình thường Tán Tiên sẽ không dễ dàng nhúng tay chuyện thế tục, cũng không dễ dàng xuất thủ. Vừa rồi, nếu không phải người hành hung kia muốn đẩy Huyền Thanh vào chỗ chết, chỉ sợ vị Tán Tiên kia cũng sẽ không hiện thân.

......

Bên trong cái khe, một thân ảnh mờ mờ như ẩn như hiện, sát khí sắc bén khiến lòng người lạnh ngắt.

“Rồi sao? Hiện tại sẽ giết ta?”

Đối mặt hiểm cảnh như thế, vẻ mặt nam tử mặc áo tang vẫn lạnh nhạt, ánh mắt mang theo một chút trào phúng:“Chẳng lẽ ngươi không muốn biết vì sao ta muốn giết người?”

Quả nhiên nghe câu hỏi như thế, khí thế vị Tán tiên kia ngừng lại, bàn tay thật lớn hơi hơi nới lỏng ra nhưng sát khí vẫn không giảm.

“Một người tu tiên Phi Thăng Cảnh mà không tìm địa phương chuẩn bị độ kiếp, ngược lại làm ra hành động hành hung giết người như thế!”

Tán Tiên trong cái khe không lộ diện, lời nói mang theo vẻ nắm giữ toàn cục:“Ngươi nói đi, có người nào sai sử ngươi làm như vậy hay không? Các ngươi có mục đích gì? Đồng đảng ở nơi nào? Nói đi, nói ra thì bổn tọa có thể cho ngươi khỏi bị nỗi khổ tán linh, thả cho ngươi một tia tàn hồn chuyển thế, nếu không......”

“Ha ha......”

Nam tử áo tang cười cắt ngang lời nói của đối phương, tức giận mở to hai mắt màu đỏ tươi nói:“Tiên môn đệ nhất thiên hạ quả nhiên khí độ bất phàm, hại sư tôn ta, hủy sư môn ta, bây giờ còn ưỡn ngực nói sẽ thả cho ta một tia tàn hồn chuyển thế, ta đây chắc phải cảm tạ đại ân đại đức của ngươi nhỉ? Quả nhiên vô đức vô sỉ, ha ha, ha ha ha --”

“Chết đến nơi còn dám càn rỡ!”

Huyền Thanh cùng bốn đại trưởng lão đều đã hồi phục, nhìn thấy người này cười điên cuồng không dứt, nhất thời tức giận ngập đầu, ai cũng ngự sử linh khí chém mạnh về phía đối phương!

“Bồng! Bồng! Bồng! Bồng! Bồng!”

Năm đạo linh quang đánh vào trên người nam tử áo tang, đối phương cứng rắn chống lại, tuy rằng tính mạng không ngại nhưng toàn thân tràn vết thương.

“Như thế nào? Nổi giận? Giận? Muốn giết người diệt khẩu?!”

Khóe miệng nam tử áo tang rỉ máu, thở hổn hển, hận ý trong mắt không giảm dù chỉ nửa phần:“Hắc hắc, đây là cái gọi là tiên môn đệ nhất thiên hạ, bất quá là nơi không phân rõ trắng đen, dơ bẩn không chịu nổi mà thôi, những người như các ngươi đều là một đám trợ Trụ vi ngược, ức hiếp đồng đạo......”

“Câm mồm!”

Bốn đại trưởng lão tức giận quát bảo ngưng lại, ngự động linh khí chuẩn bị lại cho đối phương một chút giáo huấn, Huyền Thanh giơ tay ngăn lại bốn người nói:“Bốn vị trưởng lão đừng vội, người này dám đến Thiên Nhất Môn ta gây chuyện tất nhiên là có mưu đồ, nói không chừng người này là gian tế của ma đạo, trăm ngàn lần không nên trúng quỷ kế của đối phương.”

Không thể không nói, Huyền Thanh quả thật đảm nhiệm rất tốt cương vị tôn sư một môn, sau khi cơn phẫn nộ ngắn ngủi qua đi đã hoàn toàn tỉnh táo lại.

Thân là nhất phái chi chủ, Huyền Thanh làm chuyện gì thì chuyện đầu tiên cũng lấy đại cục làm trọng, được mất của cá nhân chỉ là thứ yếu mà thôi. Hôm nay chính là buổi lễ long trọng trăm năm một lần của Thiên Nhất Môn, nếu là truyền tin đồn bậy bạ gì thì chẳng những mất mặt mình mà còn mất mặt của Thiên Nhất Môn. Tuy rằng hắn không để ý việc bị người ghen ghét nhưng là hắn không thể không để ý tới cái nhìn của người khác với Thiên Nhất Môn. Việc này chẳng những hắn cần xử lý, hơn nữa cần xử lý một cách quang minh chính đại để tiên môn đồng đạo khắp nơi không có cớ mà bàn ra tán vào.

Dừng một chút, Huyền Thanh nói với nam tử áo tang:“Ta không biết đến tột cùng các hạ là người phương nào? Nhưng hôm nay tiên môn đồng đạo tề tụ, ngươi luôn miệng nói Thiên Nhất Môn ta hại sư tôn của ngươi, hủy sư môn của ngươi, người có chứng cớ gì không? Nếu là không có bằng chứng, Thiên Nhất Môn ta há có thể để ngươi nói xấu? Hôm nay nhất định đem gian tế ma đạo nhà ngươi đánh cho hồn phi phách tán!”

Khá lắm “gian tế ma đạo”, chụp cho người ta cái mũ đen như thế thì dù cho người này dẻo miệng như nào, mọi người cũng chỉ cho rằng hắn đang nói bậy.

Đám người Thiên Nhất Môn âm thầm cười lạnh, vẻ mặt đàn tu các phương có chút mất tự nhiên.

Người ở đây không có ai là đứa ngốc, sao không nhìn ra manh mối trong đó chứ. Người ta đường đường một cao thủ Phi Thăng Cảnh lại bỏ qua sống chết mà đến nói xấu Thiên Nhất Môn sao? Huống chi, Thiên Nhất Môn làm các chuyện như này cũng không phải là chuyện một ngày hai ngày, tu tiên giới còn có ai không hiểu được. Đương nhiên, hiểu được thì hiểu được, nhưng ai dám nói cái gì? Hôm nay tiên đạo hưng thịnh, Thiên Nhất Môn cường thế, tà ma ngoại đạo đều bị áp chế gắt gao, phàm là có quan hệ với ma đạo cơ bản chỉ có một kết cục...... Không chết tử tế được!

Tất cả mọi người đang chờ đợi nam tử áo tang trả lời, chỉ tiếc đối phương dường như là không muốn nói đạo lý cùng Thiên Nhất Môn mà là vẻ mặt trầm tĩnh nhìn lên trên không.

“Tán Tiên? Tiên khí? Nói vậy đây là chỗ dựa lớn nhất của Thiên Nhất Môn...”

Nghe nam tử áo tang thì thào tự nói, Huyền Thanh nhất thời sinh ra một loại dự cảm xấu, vì thế không kiên nhẫn nói:“Nếu các hạ không nói lý do đến đây, vậy đừng trách Thiên Nhất Môn ta thay trời hành đạo.”

Huyền Thanh đang muốn xuất thủ, nam tử áo tang lạnh lùng nhìn đối phương nói:“Tốt một cái thay trời hành đạo, các ngươi thực nghĩ rằng các ngươi là trời, các ngươi là đạo ư? Ngu dốt đến phát cười!”

“Ngươi......”

"Sinh tử chuyển, luân hồi diệt, tiên đạo mang mang hà xử khứ, tam tai cửu kiếp vấn thiên tâm, triêu mộ bạch phát ti ti tận, tu đắc trường sinh kỷ nhân quy..."

Theo tiếng tụng niệm của nam tử áo tang, một cỗ khí tực quyết tuyệt thê lương xuyên qua cơ thể mà ra, tràn ngập toàn bộ trời đất.

“Ma đồ, ngươi...... Ngươi muốn làm gì?!”

Huyền Thanh cảm thấy một trận hết hồn, lập tức ngự sứ linh khí đánh tới.

“Bồng!”

Sóng khí kích động, thổi quét trời đất.

Nam tử áo tang chợt bộc phát ra uy thế ngập trời, trực tiếp giẫy ra khỏi bàn tay khổng lồ đang nắm chặt mình.

Linh khí phản phệ, nội phủ Huyền Thanh chấn động, hắn cũng không kiểm tra thương thế của mình mà kinh hãi nhìn đối phương:“Ngươi...... Ngươi ẩn tàng tu vi!?”

“Đúng vậy! Ta ẩn tàng tu vi......”

Nam tử áo tang gật gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng lộ ra một tia bi thương cùng thê lương:“Ta không tiếc tự hủy khuôn mặt lẫn vào nơi đây, còn cố ý kinh động Tán tiên, ngươi nghĩ rằng ta muốn làm gì? Ta sẽ diệt căn cơ của Thiên Nhất Môn các ngươi, cho Thiên Nhất Môn các ngươi vì tạo nghiệt của mình mà chịu báo ứng......”

“Hạng người cuồng nghịch! Nhất định phải cho ngươi hình thần câu diệt.”

Bốn đại trưởng lão giận dữ không thôi, mấy ngàn đệ tử đều tự tế ra pháp bảo linh khí muốn tiến lên liều mạng, không ngờ một đạo sóng khí tràn tới đánh bay bọn họ.

Tán Tiên trong cái khe phục hồi tinh thần, lại huyễn hóa ra một bàn tay to không chút lưu tình áp hướng nam tử áo tang, nhưng mà vào lúc này, trong trời đất truyền đến từng đợt tiếng động khác thường làm Tán Tiên ngừng lại.

“Oanh!”

“Ầm vang --”

Trên bầu trời lôi đình lóe lên, trong phạm vi trăm dặm nhất thời bị mây đen bao phủ, một loại lực lượng thuần túy hủy diệt nổi lên trên bầu trời.

“Đó...... Đó là cái gì?!”

“Không tốt! Thiên kiếp! Là thiên kiếp, người nọ muốn độ kiếp ở đây!”

“Cái gì?!”

Đàn tu phía dưới đầu tiên cả kinh, sau đó lộ ra vẻ sợ hãi.

Thiên kiếp, mười người độ thì chín người chết, thiên phạt chi kiếp, đây là ác mộng mà người tu tiên vĩnh viễn không thoát khỏi được.

So sánh với sự hoảng sợ của đàn tu, vị Tán tiên phía trên kia lại có vẻ vô cùng trấn định, đối với thiên kiếp hắn cũng không lạ lẫm gì, dù sao thân thể hắn chính là bị hủy bởi thiên kiếp. Chẳng qua, thiên kiếp cũng phân ra ba bảy loại, ở tu tiên giới, có ba chín hai mươi bảy đạo lôi kiếp, sáu chín năm mươi bốn đạo lôi kiếp, chín chín tám mươi mốt đạo lôi kiếp, uy lực của nó khác nhau như giữa trời với đất.

Bình thường mà nói, người tu tiên luyện hóa linh khí tìm kiếm trường sinh chính là tranh vận mệnh với trời, nghịch thiên mà đi, bởi vậy mới có thiên kiếp đánh xuống để hiển thiên uy. Nếu công đức chi sĩ được trời phù hộ, bình thường chỉ đánh xuống Tam Cửu Thiên Kiếp, ý là tiếp dẫn thành đạo, mà hạng người nghiệp chướng nặng nề sẽ bị đánh xuống Cửu Cửu Thiên Kiếp, muốn diệt trừ người đó, về phần người không có đức nhưng không có tội lỗi thì lấy Lục Cửu Thiên Kiếp để khảo nghiệm.

......

“Bất quá là chỉ là Tam Cửu Thiên Kiếp thôi mà muốn phá hư căn cơ Thiên Nhất Môn ta, quả thực si tâm vọng tưởng!”

Tán Tiên cười lạnh lùng đang chuẩn bị xuống tay diệt sát nam tử áo tang thì không ngờ chuyện xấu lại nổi lên!

Chỉ thấy nam tử áo tang giơ tay lấy ra một cái hồ lô màu đen, trong đó chảy ra một cỗ khí âm tà nồng đậm.

Nhìn như thế, cuối cùng mọi người hiểu được đối phương muốn làm cái gì. Oan nghiệt càng nặng, thiên kiếp càng nặng, nam tử áo tang kia hẳn là có đức chi sĩ, nhưng là vì tăng thêm thiên kiếp nên thu thập vật âm tà để thả ra.

Hành động điên cuồng như thế chưa bao giờ xuất hiện ở trong tu tiên giới.

Đáng tiếc, rõ ràng có thể độ kiếp thành tiên nhưng cuối cùng lại muốn đi lên đường cùng, phải biết rằng dưới Cửu Cửu Thiên Kiếp thì vạn vật sinh linh đều phải bụi bay khói diệt, ngay cả cơ hội chuyển thế luân hồi cũng không có.

“Điên rồi, hắn điên rồi!”

“Chạy! Chạy mau --”

“Xong rồi!”

......

Đàn tu kinh hãi muốn chết, xuất hết chiêu thức phòng thân muốn thoát khỏi nơi đây, nhưng dưới thiên uy thì ngay động tay động chân đều quá khó khăn, càng không phải nói đến chuyện ngự không mà đi, không ít người tu tiên đã cảm thấy tuyệt vọng.

“Dưới thiên kiếp, thương sinh tiêu tan...... Các ngươi xuống địa ngục cùng ta đi".

Vẻ mặt nam tử áo tang bình tĩnh, nhưng trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng:“Lão tặc Huyền Thanh, không phải ngươi hỏi ta là ai sao? Ta liền nói cho ngươi, ta chính là Bạch Mộc Trần, đệ tử Huyền Ất Môn, mà sư tôn ta là Bạch Diệu Tử, chưởng giáo Huyền Ất Môn...... Năm đó Thiên Nhất Môn ngươi nhìn trộm linh sơn bảo địa của Huyền Ất Môn ta, vu hãm sư tôn ta cấu kết ma đạo rồi sát hại hắn tàn nhẫn, các ngươi có tưởng tượng sẽ có hôm nay không?”

“Nhân quả tuần hoàn, báo ứng không sai, các ngươi nhớ kỹ, đây là báo ứng!”

“Ầm vang!”

Lôi kiếp đánh xuống, vạn vật yên lặng.

“Sư tôn...... Thực xin lỗi......”

Nam tử áo tang chậm rãi nhắm lại hai mắt, nước mắt cố nén nhiều năm chảy xuống khuôn mặt.

Giờ khắc này, hắn nở nụ cười.

Giải quyết xong chuyện hồng trần ngoài thân, từ nay về sau không hận cũng không oán.

......