Tiệm Quan Tài Phố Tây

Chương 13: Thật giả ai có thể phân biệt



Khi Tòng Tố tỉnh lại phát hiện mình nằm ở sương phòng Thanh Vân Tự, đầu óccòn hỗn loạn khó chịu, hắn chống ván giường ngồi dậy, vỗ vỗ đầu mình,nghĩ: Sao hắn lại hôn mê? Sao lại về được Thanh Vân Tự?

Hắn nhớ rõ mình đang ở trong đại trạch Lâm phủ điều tức, sau đó cảm thấy có một luồng yêu khí mạnh mẽ ập đến, vì thế ra cửa phòng cùng yêu makia đấu pháp, rồi sau đó, rồi sau đó…… Rồi sau đó dường như là đạotrưởng Bạch Nham giúp hắn giải vây đánh lui yêu ma kia, sau đó thì sao?Sau đó thì sao? Tòng Tố cố gắng nhớ lại, nhưng cũng không nhớ được bấtcứ chuyện gì khác.

Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên có người đến gõ cửa,“Tiểu sư phụ Tòng Tố, người tỉnh chưa?”

“Ai vậy?”

“Là ta, Viễn Trần.” Tiểu sa di đẩy cửa vào, trong tay còn đang cầm chén trà,“Tiểu sư phụ người tỉnh rồi, uống ngụm nước đi.”

[*]Sa di: hoà thượng mới xuất gia

Tòng Tố nhận chén trà trong tay Viễn Trần, hỏi:“Ta về bằng cách nào?”

“À, là tiểu nhị tiệm quan tài phố Tây đưa người về. Bọn họ nói, khi bọnhọ đến Lâm phủ dọn linh đường phát hiện ra người. Lúc ấy người đã ngấtrồi, chưởng quầy Ly tiệm quan tài đã mời đại phu đến. Đại phu nói ngườivì quá mệt mỏi mà té xỉu, vì thế liền sai tiểu nhị đưa người về tự.”

“Ta hôn mê bao lâu rồi?”

“Còn vài canh giờ nữa là được hai ngày.”

“Lâu như vậy sao……” Tòng Tố cũng không ngờ đã qua lâu như vậy, tronglòng chỉ lo lắng yêu ma kia ra sao? Có hại người hay không? Đạo trưởngBạch Nham có gặp nguy hiểm hay không? Hắn càng nghĩ càng bất an, khônguống nổi ngụm nước nào vội nhảy xuống giường mặc quần áo mang theo phậtchâu ra ngoài.

Ra cửa chùa Tòng Tố mới phát hiện chuỗi trì châu bị nữ Bạt cắt nát đãđược xuyên lại, không thiếu bất cứ hạt châu nào, nghĩ rằng do Bạch Nhamlàm nên không lo lắng gì.

Tòng Tố đi tới Lâm phủ, nơi đó người không nhà trống, chẳng còn lại gì,đương nhiên cũng không tìm thấy Bạch Nham và chưởng quầy Ly. Vì thế hắnđến tiệm quan tài phố Tây. Tiểu nhị trong điếm nói cho hắn, chưởng quầyLy không thường xuyên ở trong tiệm.

“Vậy đạo trưởng Bạch Nham thì sao?” Tòng Tố hỏi.

Tiểu nhị Đại Phú đáp:“Hôm qua Đạo trưởng Bạch Nham nói sau giữa trưa sẽvề tiệm, nếu không mời tiểu sư phụ vào nội đường chờ một lát?”

Tòng Tố ngồi trong nội đường lẳng lặng chờ, trong lòng lại không ngừngsuy nghĩ những chuyện đã xảy ra gần đây: Hắn một mình dạo chơi đi vàonơi này, từ chúng tăng Thanh Vân Tự biết được Lâm phủ xảy ra chuyện lạ,hai ông cháu trong vòng mười ngày ngắn ngủn lần lượt qua đời, chuyện này khiến hắn nghi ngờ quyết đi vào Lâm phủ tìm ra sự thật. Ở cửa gặp tiểunhị tiệm quan tài đưa quan tài đến, trong đó tiểu nhị tên Đỗ Tuyền kiagây cho hắn cảm giác khác hẳn với người thường, cảm giác tĩnh lặnggiống như khi cao tăng đắc đạo nhập định mới có. Sau đó không lâu lạigặp được chưởng quầy Ly tiệm quan tài, hơi thở tinh thuần trên ngườinàng hắn cũng chưa gặp bao giờ. Sự xuất hiện của hai người kia càng làm cho Tòng Tố cảm thấy mê man hơn ác linh xuất hiện ở Lâm phủ. Tiếp theo Bạch Nham cố ý đi vào Lâm phủtìm hắn, mặt ngoài là lãnh giáo, trên thực tế năng lực của Bạch Nham đến mức nào Tòng Tố hoàn toàn không nhìn thấu. Cương thi, nữ Bạt gần như là theo chân Bạch Nham đến Lâm phủ. Thiên địa biến sắc, lúc ấy Tòng Tốtoàn tâm toàn ý ứng phó kẻ địch mạnh không thể chú ý đến Bạch Nham,nhưng những lúc nguy cấp đều là Bạch Nham giúp hắn giải vây, hàng yêuphục ma. Đêm đó nữ Bạt quay về, nếu không nhờ Bạch Nham, chỉ sợ hắn đãmất mạng rồi. Nghĩ đến thế, đạo hạnh của Bạch Nham chắc chắn cao thâmhơn hắn, còn che giấu rất tốt, làm Tòng Tố không nhìn ra năng lực thật.Bạch Nham này rốt cuộc đang muốn che giấu cái gì? Nếu là một đạo sĩ bình thường việc gì phải che giấu cẩn thận như vậy?

Tòng Tố nhìn nội đường tiệm quan tài một lượt. Một cửa hàng bình thườngđến không thể bình thường hơn, sao có thể giấu được người không bìnhthường? Hơn nữa còn giấu tận ba người? Rốt cuộc cửa hàng này có bí mậtgì? Hay là do hắn quá đa nghi? Có lẽ, chưởng quầy Ly và Đỗ Tuyền có thểchất khác với người thường mà thôi, Bạch Nham làm việc có hơi thần bímà thôi?

Bất tri bất giác, Tòng Tố lại ngơ ngác nghĩ ngợi suốt một canh giờ liền. Khi Bạch Nham về tới cửa hàng, tiểu nhị Đại Phú lập tức nói cho BạchNham là Tòng Tố đang chờ hắn ở trong nội đường.

Bạch Nham khẽ gật đầu, trong lòng hơi chần chờ, nhưng vẫn đi thẳng vàonội đường. Hắn sớm lường trước Tòng Tố sẽ đến tìm hắn, nhưng không ngờlại tới nhanh như vậy, bất đắc dĩ vẫn phải đi vào trong nội đường.

“Tiểu sư phụ Tòng Tố.” Bạch Nham ở cửa đã thấy Tòng Tố đang ngồi ngẩn người, vì thế gọi hắn một tiếng.

Tòng Tố lấy lại tinh thần, đứng lên hai tay tạo thành chữ thập cúi đầu với Bạch Nham:“Đạo trưởng.”

“Tiểu sư phụ đã đỡ hơn chưa?” Bạch Nham mỉm cười dò hỏi.

“Ừ, không có gì đáng ngại, chỉ là mệt mỏi quá độ mà thôi, ngủ hai ngày là khỏe.” Tòng Tố đáp.

“Ha ha, vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi, tiểu sư phụ Tòng Tố đột nhiên téxỉu thật sự khiến ta sợ hãi, cứ tưởng nữ Bạt kia đả thương ngươi.” BạchNham sống lâu như vậy, nói dối đã đạt đến trình độ mà mặt không đỏ hôhấp cũng không loạn, vẻ mặt so với lúc nói thật còn thật hơn vài phần.

“Đa tạ đạo trưởng quan tâm.”

“Tiểu sư phụ quá khách khí rồi. Tiểu sư phụ tuổi còn trẻ đã một mình trừ ma hàng yêu, quả thật là có tấm lòng nhân nghĩa. Lão đạo ta tự nhận làkhông bằng.” Nếu để chưởng quầy Ly nhìn thấy vẻ mặt giả tạo của BạchNham lúc này, chắc chắn sẽ lại châm chọc khiêu khích hắn cho mà xem.

Tòng Tố từ nhỏ tu thân dưỡng tính, tuy rằng tuổi không lớn, nhưng địnhlực không kém cao tăng đắc đạo. Bạch Nham tán dương thổi phồng hắn cũngchỉ coi như mây bay, không hề để ở trong lòng. Tòng Tố không hàn huyênkhách sáo với Bạch Nham mà trực tiếp hỏi:“Có một chuyện Tòng Tố khônghiểu, còn xin thỉnh giáo đạo trưởng.”

“Ha ha, tiểu sư phụ khách khí quá, thỉnh giáo với không thỉnh giáo gìchứ, tiểu sư phụ có chuyện gì muốn hỏi cứ hỏi đi.” Bạch Nham thầm nghĩ,không biết tiểu hòa thượng này có dễ lừa không đây, tốt nhất là nói dốihắn cho qua chuyện, để hắn sớm rời khỏi nơi này, bọn họ cũng được yêntâm.

Tòng Tố nhìn Bạch Nham, hỏi thẳng vào chủ đề:“Vừa rồi ta vào thành cảmthấy yêu khí trong thành đã tan đi hơn nửa, vì thế vòng qua Lâm phủ, bên trong đã không còn một bóng người, vắng vẻ hiu quạnh, dường như nữ Bạtđã rời khỏi nơi này, đây chính là công lao của đạo trưởng sao? Hôm đósau khi ta ngất xỉu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Bạch Nham sớm biết hắn sẽ hỏi chuyện này, vừa rồi lúc vào cửa bỗng nhiên nhanh trí nghĩ ra một cách vô cùng vô cùng hay. Hắn ở mặt ngoài trầmngâm một tiếng, nói:“Nữ Bạt quả thật đã rời đi, chẳng qua lão đạo khôngcó công lao gì.”

“Ý đạo trưởng là sao?”

“Mọi chuyện nói ra rất dài, xin tiểu sư phụ nghe ta từ từ nói.” BạchNham ra vẻ thần bí dừng lại một chút, uống ngụm trà, nói,“Hôm đó, tathấy ngươi và nữ Bạt giao đấu, trong lòng sốt ruột vì thế gọi ra phápbảo muốn giúp ngươi một phen, nghĩ rằng đạo hạnh của ta không đủ để hàng phục yêu ma kia, nhưng nếu hai chúng ta hợp lực đối phó hẳn sẽ có mộttia hy vọng. Không ngờ ngươi lại ngất đi, thật sự là dọa ta sợ hết hồn.Nghĩ ngươi thương thế không rõ, mà ta lại không có phần thắng, cố sứcđịch lại ắt gặp tai họa bất ngờ, không bằng mang ngươi rời đi trước,ngày sau nghĩ biện pháp đối phó với nó. Vì thế mở kết giới định bảo vệngươi rời đi. Vốn nữ Bạt kia quấn chặt lấy chúng ta không chịu tha,nhưng không biết vì sao nó bỗng nhiên phi thân rời đi. Trong lòng ta rất khó hiểu, nếu nó tiếp tục dây dưa, chỉ sợ chúng ta sẽ mất mạng, nhưngnó dường như đi rất vội. Ta dò xét mạch tượng của ngươi, phát hiện ngươi là mệt mỏi quá độ chứ không phải bị thương, lúc đó mới thở phào nhẹnhõm. Nghĩ đến hành vi kì lạ của nữ Bạt, không thể để cho nó chạy thoátdễ dàng như vậy được nên ta vội đuổi theo. Đuổi đến bên hồ, lại chậm mất một bước. Nó đã hút mất tinh hồn Bùi Đông Vũ – Bùi công tử, bên hồ córất nhiều người vây xem, ta sợ nó sẽ tiếp tục làm hại người vô tội. Nghĩ tới đó, nữ Bạt kia bỗng nhiên lại chạy mất, hình như có cái gì đó đangđuổi theo nó, hoặc là hấp dẫn nó, vì thế ta lại đuổi theo một đoạnđường, phát hiện một đàn tiểu quỷ khác đi theo một yêu ma, cũng khôngbiết là cái gì hóa thành hình người. Nữ Bạt kia dường như có ba phần sợhãi nó, đi theo yêu ma kia. Đám tiểu quỷ kia còn mang theo thi thể tiểuthiếu gia Lâm gia đi mất, mà ấn chú ta hạ trên xác tiểu thiếu gia cũngbị phá. Ta sợ bị chúng nó phát hiện nên không dám tiếp tục đi theo nữa.”

Bạch Nham nói một chuỗi thật dài, nửa thực nửa giá, dọa Tòng Tố sửngsốt, trong khoảng thời gian ngắn cũng không tìm ra sơ hở trong lời BạchNham, tuy có nghi ngờ nhưng không phải không tin.

Tòng Tố cau mày lại hỏi:“Đạo trưởng không biết yêu ma kia là gì sao?”

Bạch Nham lắc đầu nói:“Yêu ma kia chắc đã thành ma nhiều năm, xem nữ Bạt cung kính nó như vậy, ai…… Chỉ sợ nhân gian lại có thêm nhiều tai họa.”

“Có yêu ma lợi hại như vậy sao?” Tòng Tố thì thào tự nói, tiện đàhỏi,“Như vậy đạo trưởng còn nhớ rõ chúng nó đi hướng nào không?”

“Đi hướng tây.” Bạch Nham mừng thầm. Hành tung của Thiên Khê để tiểu hòa thượng này theo dõi đi, vừa khéo giảm bớt công việc cho hắn. Nghĩ tiểuhòa thượng này coi như thông minh, không đến mức không biết tự lượng sức liều mạng với Thiên Khê, chỉ muốn xem bầy yêu ma này rốt cuộc đangmuốn làm gì thôi.

Tòng Tố gật gật đầu, trầm tư một lát, đứng dậy nói với Bạch Nham:“Đa tạ đạo trưởng, Tòng Tố xin phép cáo từ.”

Bạch Nham giả bộ khẩn trương, hỏi:“Tiểu sư phụ muốn đuổi theo yêu ma kia sao?”

Tòng Tố đáp:“Đây là đương nhiên.”

“Vạn vạn không thể……” Bạch Nham áp chế mừng thầm trong lòng, trên mặt lộ ra vẻ mặt lo lắng.

Không đợi Bạch Nham có lí do thoái thác, hai bàn tay trắng nõn chắp lại, A di đà phật một tiếng, nói:“Tiểu tăng dạo chơi tứ hải, tu hành tu đạo, một đường trảm yêu trừ ma, đây là tiểu tăng tự mình tu hành, cũng làviệc tiểu tăng phải làm. Nếu sợ hãi yêu ma quỷ quái này, tiểu tăng quảthật đã phụ sự ưu ái của Phật tổ.”

“Này……” Cái này thì có liên quan gì đến Phật tổ? Bạch Nham đương nhiênsẽ không hỏi ra miệng, chỉ có thể khẽ lắc đầu thở dài, nói:“Nếu tiểu sưphụ đã quyết, lão đạo không tiện ngăn cản. Nhưng…… Lão đạo tự biết mìnhđạo hạnh tầm thường, có đi chẳng những không giúp được tiểu sư phụ,ngược lại còn làm phiền tiểu sư phụ, thật sự là……”

“Tiểu tăng hiểu ý tốt của đạo trưởng. Tiểu tăng cáo từ.” Tòng Tố lườinghe Bạch Nham giả vờ khách khí, nóng vội muốn tìm yêu ma Bạch Nham đãnói, vội vàng rời đi.

Tòng Tố chẳng những không ngốc, có lẽ còn thông minh hơn Bạch Nham nghĩ. Hắn nghe Bạch Nham nói, vẫn có hơi nghi ngờ Bạch Nham, không hoàn toàntin tưởng. Nhưng so với hàng yêu phục ma, chút bí mật nhỏ của Bạch Nhamnày không là gì hết. Tòng Tố là người xuất gia, tuổi còn trẻ đã khôngmàng tục sự, tu hành nhiều năm cho nên tâm hồn thuần khiết, sao lạikhông biết ai cũng có bí mật không muốn bị người khác biết. Nếu BạchNham thật sự muốn giấu diếm, hắn tội gì phải cố đi vào ngõ cụt. Không gì quan trọng bằng việc điều tra tung tích của yêu ma kia. Cho dù BạchNham cố ý bẫy hắn, đẩy hắn vào nguy hiểm, hắn cũng sẽ tuyệt đối không vì con đường phía trước nguy hiểm mà lùi bước.

Bạch Nham nhìn Tòng Tố biến mất, lắc đầu, thở dài:“Tiểu hòa thượng nàythật đúng là quật cường, ai, hy vọng hắn đừng quá ngốc tự mình chạy tớichịu chết, bằng không ta lại tạo nghiệp chướng mất.”