Tiệm Quan Tài Phố Tây

Chương 10: Giết vua của bách quỷ



“Các ngươi không phải người cũng chẳng phải tiên, vì sao lại đối địch vớita?!” Giọng nữ Bạt âm trầm, đám khí đen lờ mờ hóa thành hình người, mộtđôi mắt đỏ đậm vô cùng kinh khủng.

Chưởng quầy Ly đứng ở bên bờ, dường như không hề quan tâm đến chuyện ĐỗTuyền bị hai phi thi bao vây đang cố hết sức chống đỡ. Nàng đối mặt vớinữ Bạt, thản nhiên nói:“Ngươi đạo hạnh cao thâm, đã sớm nhập ma, cũngkhông khác gì thần tiên, có thể tính được thiên mệnh chắc cũng đã sớmtính ra mình sẽ gặp phải kiếp này. Chúng ta chẳng qua là giúp ngươi ứngkiếp thôi, đáng tiếc một kiếp này ngươi nhất định độ không qua rồi.”

“Ha ha ha ha, khẩu khí thật lớn! Đạo hạnh của ta cao hơn ngươi rấtnhiều, một kiếp này nên là tử kiếp của ngươi mới đúng!” Nữ Bạt cuốn mộttrận gió lạnh gào thét đánh về phía chưởng quầy Ly, giống như một chiếclưới khổng lồ hoàn toàn bao chưởng quầy Ly lại.

“Chưởng quầy!” Đỗ Tuyền ốc còn không mang nổi mình ốc, vốn định xin giúp đỡ từ chưởng quầy Ly, nhưng không ngờ chưởng quầy Ly đã bị một đámsương đen nuốt mất.

Hai phi thi ôm ý định liều chết quyết tâm lấy mạng Đỗ Tuyền, mặc dù đạohạnh của Đỗ Tuyền cao nhưng còn chưa đến mức có thể lấy một địch hai phi thi liên thủ, hơn nữa hắn còn phải chống đỡ hồ nước này, quả thật là vô cùng gian nan. Hắn không giống Tòng Tố có pháp khí hộ thân, lại khôngcó bảo kiếm ngăn địch như Bạch Nham, giờ phút này hắn cũng như con thỏbị đói sói vây quanh, không có sức chống cự. Chỉ chốc lát sau, hắn đãthương tích đầy mình, máu tươi chảy ròng ròng, mùi hôi quanh quẩn bênmũi, móng vuốt sắc bén của phi thi thỉnh thoảng lại sượt qua người hắn,mỗi lần đều khoét mất một mảng da thịt trên người, vô cùng đau đớn, màhắn đã sớm cố hết toàn lực né tránh nhưng luôn không tránh kịp.

Nữ Bạt vây chưởng quầy Ly trong đám sương đen của nó, chậm rãi ăn mònnàng, đợi nàng hiện ra nguyên hình sẽ đoạt lấy tinh nguyên của nàng đểbồi bổ nguyên khí cho nó.

Đám sương đen này càng lúc càng nhỏ, càng nhỏ càng chặt, nữ Bạt nghĩchưởng quầy Ly đạo hạnh còn thấp không thể chống cự nổi, vừa rồi chẳngqua là khẩu xuất cuồng ngôn thôi. Lại thấy chỉ có hai người bọn họ đến,mà không thấy Bạch Nham đã từng đả thương nó và tên hòa thượng khó chơikia, nó đã thả lỏng hơn một nửa cảnh giác. Giờ chưởng quầy Ly gần nhưchưa kịp phản kháng đã bị nó nuốt vào bụng, nó lại càng không thèm đểbọn họ vào mắt.

Chưởng quầy Ly nhẩm tính trong lòng, thấy thời cơ đã đến, nương theo đám sương đen càng ngày càng chặt nàng cũng càng đến gần với chân thânnguyên thần của nữ Bạt hơn. Nàng bỗng nhiên niệm quyết, hai tay vốn đang nắm chặt khi mở khi nắm, cả người cũng hóa thành một ngọn lửa màu vànghừng hực bốc cháy từ bên trong.

“A a a a a a!!!!!!!!!!!!” Tiếng kêu của nữ Bạt thê lương kinh thiên động địa, lại khiến Đỗ Tuyền đang hoảng sợ nhẹ nhàng thở ra, may mà chưởngquầy Ly không sao.

Nữ Bạt nhanh chóng ném chưởng quầy Ly từ trong đám sương đen ra ngoàinhưng không còn kịp, xương nó đã bị thiêu đến xốp giòn, nếu không phảinó có đạo hạnh sâu, khó bắt được nguyên thần thì giờ phút này đã sớm bịđốt thành tro.

“Đạo hạnh của ta quả thật kém ngươi, đáng tiếc là ta biết tử huyệt củangươi ở đâu nhưng ngươi lại không biết tử huyệt của ta.” Chưởng quầy Lymỉm cười nói,“Cho nên trận chiến này ngươi thua chắc rồi.”

Lần đầu tiên Chưởng quầy Ly dấy lửa ở đáy hồ chẳng qua cũng chỉ là lửabình thường, nhưng ngọn lửa màu vàng dùng để đối phó với nữ Bạt lại làTam muội chân hỏa [1]. Dù nữ Bạt lợi hại đến mức nào cũng không ngờ đếnchưởng quầy Ly có thể khống chế Tam muội chân hỏa, càng không thể ngờnàng lại có ngọn lửa thuần nhất trong trời đất này.

Đỗ Tuyền vốn là nên vui vẻ nhưng hắn thật sự không chống đỡ nổi nữa, chỉ duy trì hình người thôi hắn cũng đã lực bất tòng tâm.

“Chưởng quầy, chưởng quầy, ta sắp không chịu nổi nữa rồi.” Đỗ Tuyền cầu cứu chưởng quầy Ly.

Chưởng quầy Ly nhìn về phía hắn, lại nhìn hồ nước. Quả nhiên, hồ nước lơ lửng giữa không trung đã dần hóa thành mưa phùn lâm râm rơi xuống biểnlửa của chưởng quầy Ly vang lên tiếng lách tách.

“Tiểu Tuyền, trốn vào hồ nước đi!”

“Hả?” Đỗ Tuyền kinh ngạc,“Nhưng nước đó……”

Hồ nước kia đã bị hơn mười cương thi làm ô nhiễm, không có bất cứ sinhlinh nào sống được trong đó. Huống chi Đỗ Tuyền vốn cực vì ghét nhữngnơi dơ bẩn, thậm chí là sợ hãi nơi dơ bẩn như vậy.

“Tiểu Tuyền, dù nước bẩn thế nào ngươi cũng phải nhớ kỹ ngươi mới làchúa tể của nước, chỉ có ngươi mới có thể thanh lọc!” Trong tay Chưởngquầy Ly bỗng xuất hiện một cái ống trúc nhỏ, bên trong là linh nguyêncủa Đỗ Tuyền. Chưởng quầy Ly thả linh nguyên của hắn ra sau đó thổi mộthơi, linh nguyên kia lập tức được ngọn lửa màu vàng bao phủ. Chưởng quầy Ly vung tay lên ném quả cầu lửa màu vàng này cho Đỗ Tuyền.

Quả cầu lửa màu vàng giống như có mắt bay thẳng về phía Đỗ Tuyền. Mộtphi thi vốn định bắt lấy hưởng thụ linh nguyên tinh thuần ngàn năm khóđược này, lại bị tầng lửa màu vàng bên ngoài thiêu nửa người, xươngtrắng lập tức hóa thành tro, chỉ tiếc lửa này chưa đủ để thiêu cháy hoàn toàn phi thi.

Quả cầu lửa nhập vào thân thể Đỗ Tuyền, trong nháy mắt Đỗ Tuyền kêu thảm thiết một tiếng, cả người biến thành trong suốt. Mà ngọn lửa màu vàngcủa chưởng quầy Ly vẫn tiếp tục hừng hực thiêu đốt, lúc này cũng thiêuđốt cả Đỗ Tuyền.

“Tiểu Tuyền, kiềm chế một chút, trốn vào hồ nước đi, chỉ cần chú ý bảo vệ nguyên thần của mình là được!”

Đỗ Tuyền cực kì sợ lửa, huống chi còn là Tam muội chân hỏa. Lúc này hắnkhông chắc chưởng quầy Ly muốn cứu hắn hay là muốn giết hắn! Lửa củaChưởng quầy Ly còn kinh khủng hơn móng vuốt sắc bén của phi thi, ngọnlửa màu vàng kia giống như đốt từ trong cơ thể hắn, mỗi một giọt máutrong người đều như bị đốt đến sôi trào, dường như chỉ khi hắn cháy sạch tan thành mây khói mới có thể ngừng khổ hình lửa cháy đốt người này.

Sau khi trốn vào hồ nước, tình huống của Đỗ Tuyền càng thêm gay go, gaygo đến mức khó có thể tưởng tượng nổi. Ngọn lửa của chưởng quầy Ly thiêu cháy nước hồ, phi thi không dám tới gần chỉ có thể trơ mắt nhìn ĐỗTuyền bị thiêu. Hồ nước tiếp tục cháy, cương thi cấp bậc thấp ở đáy hồđã sớm bị thiêu sạch. Đỗ Tuyền đã mất khả năng khống chế hồ nước, trongchớp mắt nước hồ lơ lửng giữa không trung đổ xuống tầm tã như mưa rào,dập tắt biển lửa chưởng quầy Ly dấy lên, cùng lúc đó ở đáy hồ lại dấylên một ngọn lửa màu vàng khác.

“Bảo vệ nguyên thần của mình!!” Đỗ Tuyền nghe thấy tiếng của chưởng quầy Ly, nhưng hắn không tài nào đáp lại được. Lúc này hắn đã không duy trìnổi hình người hiện ra nguyên hình, hòa tan trong nước hồ. Cảm giác mùighê tởm hủ bại biến thành huyết mạch của chính mình khiến cả cơ thể hắnhủ hóa. Cảm giác lửa của chưởng quầy Ly đã thiêu sạch hắn, nhưng lạichừa cho hắn một tia lý trí ham sống, khiến hắn không ngừng lặp đi lặplại quá trình thiêu đốt lại hòa tan lại thiêu đốt. Muốn bảo vệ chonguyên thần nói dễ hơn làm, bảo vệ cho nguyên thần đó là bảo vệ cho tấtcả đau đớn, tất cả tra tấn.

Bên hồ nữ Bạt và chưởng quầy Ly xa xa nhìn nhau, hai phi thi khác cũnggiương nanh múa vuốt về phía chưởng quầy Ly. Phi thi e ngại chân hỏa của chưởng quầy Ly nên không dám tới gần, nhưng nữ Bạt cũng không chochưởng quầy Ly cơ hội thứ hai. Cho dù là Tam muội chân hỏa cũng chỉ cóthể khiến nó bị thương chứ không dễ dàng đốt Bạt thành tro.

“Ha ha ha.” Tiếng cười nữ Bạt khàn khàn khó nghe hơn cả khóc,“Ta đã xemthường con nhóc ngươi rồi, có thể điều khiển cả Tam muội chân hỏa, bảnlĩnh cũng không tồi. Nhưng đạo hạnh không đủ, sao có thể địch nổi ta. Ta lượng thứ ngươi tu hành nhiều năm không dễ, không muốn đánh ngươi vềnguyên hình, ngươi vẫn nên tìm một chỗ non xanh nước biếc mà tu hành đi, đừng không biết tự lượng sức xen vào việc của người khác .”

Chưởng quầy Ly mỉm cười, hỏi:“Ngươi muốn mở lòng từ bi sao? Hay là ngươi muốn chạy trốn?”

“Buồn cười! Ta phải sợ ngươi chắc?!” Nữ Bạt thét dài một tiếng đinh tainhức óc, giống như một trận sấm rền từ chân trời khiến người ta sợ hãi.

“Ngươi không sợ ta, nhưng sợ ta liên thủ với đạo sĩ và tiểu hòa thượng kia.”

“Hừ! Tiểu hòa thượng kia tuy tư chất không tệ, nhưng đạo hạnh cũng cònlâu mới đuổi kịp ta, đạo sĩ thối kia chẳng qua là ỷ vào một thanh bảokiếm mới có thể đả thương ta, có gì phải sợ?” Nữ Bạt từ trong đám sươngđen dần dần hiện ra hình người, là bộ dáng cô gái tên “Vân Linh” kia,nếu không phải hai mắt nó đỏ đậm thì ai cũng sẽ bị bộ dáng điềm đạm đáng yêu, dịu dàng động lòng người này đánh lừa.

Không chỉ có nữ Bạt hóa thành hình người, ngay cả hai phi thi kia cũngbiến thành hình người, cuồng phong dần dần lặng xuống, mây đen tan đi,trời đất dường như đột nhiên yên ả.

Chưởng quầy Ly liếc mắt nhìn hồ nước lửa vàng hừng hực, hơi hơi nhẹ nhàng thở ra.

Vân Linh chậm rãi đến gần chưởng quầy Ly, nói:“Chúng ta tuy là yêu ma,nhưng đâu phải không tuân thủ quy định. Những chuyện xấu Bùi Đông Vũ làm còn ghê tởm hơn yêu ma, có chết cũng chưa hết tội. Nếu ngươi muốn nóigiết chúng ta là thay trời hành đạo, vậy chúng ta rất oan uổng. Chúng ta sống trong hồ này mấy trăm năm, không lạm sát kẻ vô tội, không làm áchại người, phạm vi trăm dặm quanh nơi này chưa bao giờ có tai ương. Takhông dám nói mình có thể bảo vệ một phương, nhưng từ xưa đến nay vẫnrất an phận. Ngàn năm tu hành một khi đắc đạo, chúng ta có lẽ khác đường nhưng tất sẽ về một mối, ngươi tội gì phải vất vả làm khó chúng ta?”

Nói xong mấy câu, Vân Linh chỉ đứng cách chưởng quầy Ly mấy bước, chưởng quầy Ly không nói gì, trên mặt cũng không còn sự tàn khốc, hiển nhiênlà đã thu sát ý lại.

Nhưng đúng lúc này trời đất đột nhiên trở nên ảm đạm tối đen, ngay sauđó hai phi thi đã bắt được tay chân chưởng quầy Ly khiến nàng không thểđộng đậy. Nữ Bạt cười dài một tiếng như thể đang cười nàng ngây thơ dễtin kẻ địch, một bộ vuốt xương trắng sắc lẹm đâm thẳng vào trước ngựcnàng định giết nàng lấy tinh nguyên.

Vuốt sắc của nữ Bạt đâm vào trước ngực chưởng quầy Ly nhưng không đụngđến tinh nguyên của nàng mà lại chạm phải một tầng phong ấn vô cùng mạnh mẽ. Nữ Bạt vốn định lấy tinh nguyên của nàng không ngờ bị phong ấn ngăn cản còn bị pháp lực phản phệ, lập tức bị văng ra xa mấy trượng khôngthể động đậy.

Phi thi còn chưa kịp phản ứng xem đã xảy ra chuyện gì thì móng vuốt đang bắt lấy chưởng quầy Ly đột nhiên cháy, ngọn lửa màu vàng dọc theo cánhtay chúng nó thiêu đốt toàn bộ cơ thể, lúc này chúng nó muốn chạy trốncũng không kịp rồi, chẳng bao lâu đã bị cháy sạch ngay cả bụi cũng không còn, tiếng phi thi kêu thảm thiết vang vọng phía chân trời mãi khôngtiêu tan.

Nữ Bạt bị thương nặng, nếu lúc này chưởng quầy Ly còn sức thì chỉ cầnmột phát là có thể khiến nó tan thành mây khói. Nhưng kế dụ địch củanàng tuy rằng thành công, nhưng cũng bị thương không nhẹ, vết thủng lớntrước ngực còn không ngừng chảy máu. Nữ Bạt chạm đến phong ấn Bạch Nhamkhóa tinh nguyên của nàng nên bị công kích, nhưng chính chưởng quầy Lycũng bị pháp lực xung kích lại không nhẹ, tình huống hiện tại của nàngchỉ sợ còn không bằng nữ Bạt kia.

Chưởng quầy Ly làm pháp thuật che mắt trên người mình khiến người kháckhông nhìn ra thương tích của nàng. Nàng đi về phía nữ Bạt, cười cườivới nó, nói:“Ta nói rồi, một kiếp này ngươi chắc chắn độ chẳng qua.” Dứt lời liền vươn tay định lấy tinh nguyên của nó.

Nhưng tay chưởng quầy Ly còn chưa đụng tới nữ Bạt, một bóng kiếm độtnhiên đâm thủng nữ Bạt, xương trắng chợt hóa thành tro tàn, một viêntinh nguyên đỏ đậm bay lên không trung bị Bạch Nham dễ dàng thu vàotrong lòng.