Tiệm Cơm Chiên Hạnh Phúc

Chương 38



Editor: Thienyetkomanhme

Lúc này, những khách hàng tranh được hương xuân cùng dứa đựng cơm chiên đã nhận được bữa tối mà bọn họ chờ mong đã lâu bữa tối.

Một phần vì đói bụng, một phần vì đồ ăn ngon miệng, bữa tối này ăn quá thỏa mãn.

Một đũa hương xuân xào trứng vào miệng, hương vị đặc trưng của hương xuân cùng trứng gà tươi mới, làm người ta nếm được hương vị ngày xuân.

Cơm chiên dứa, chua ngọt ngon miệng, làm người vốn dĩ không muốn ăn gì sau khi ăn xong, ngược lại có loại cảm giác chưa đã thèm.

Trên ban công gia đình nào đó, một già một trẻ ngồi xổm trong một góc."Cháu ngoan, ăn từ từ, nếu thích bà ngoại ngày mai lại mua cho cháu."

Đứa nhỏ đang vùi đầu ăn vào hộp cơ dùng một lần trên tay, nghe được lời này, liên tục gật đầu, bớt thời giờ nói một câu: "Bà ngoại thật tốt."

Bà lão nghe được lời này, lại xem cháu trai ăn ngon như vậy, trên mặt cười như hoa.Đúng lúc này, một người phụ nữ trẻ tuổi đi tới, nhìn đến cảnh này xụ mặt lập tức kêu lên: "Mẹ! Mẹ lại mang theo Tử Tử ăn vụng cái gì đấy?"

"Ăn vụng cái gì mà ăn vụng, ta là bà ngoại cho cháu ngoại ăn một chút cũng không được sao?" Bà lão thấy bị phát hiện, ngược lại đúng lý hợp tình nói.

Người phụ nữ bất đắc dĩ nói: "Không phải, mẹ cho nó ăn một chút khẳng định không thành vấn đề, nhưng mẹ cũng phải cho nó ăn chút đồ vật khỏe chứ."

"Như thế nào không khỏe mạnh? Chính mày xem, đây là cơm chiên dứa trái cây, thịt, cơm, rau dưa đều có, không biết tốt bao nhiêu!" Bà lão chỉ vào cơm hộp trong tay cháu ngoại trong.Cơm hộp có thể khỏe mạnh bao nhiêu?

Nhìn cơm chiên đựng trong hộp cơm dùng một lần, người phụ nữ đang muốn nói những lời này, một trận gió thổi qua, mang theo một mùi hương mê người bay tới, vì thế lời tới miệng liền biến thành: "Con đưa đây để mẹ xem trước."

"Cháu ngoan, cho mẹ cháu nhìn xem, chờ nó thấy rõ cơm chiên này có bao nhiêu khỏe mạnh, chúng ta lần sau không cần ngồi bên ngoài ăn." Bà lão dỗ cháu ngoại cầm lấy hộp cơm đưa cho con gái.

"Cơm của con!"

"Con làm gì thế?"

Người phụ nữ cầm lấy hộp cơm, hương thơm xông vào mũi, làm tay cô so vơi não còn nhanh hơn, cầm cái muỗng xúc ngay cơm chiên vào miệng, làm một già một trẻ đồng thời kêu lên.

"Mẹ nếm thử nguyên liệu nấu ăn có còn tươi khônh." Người phụ nữ nói xong, lại ăn một miếng to.Thấy vậy, đứa nhỏ chưa ăn xong bẹp bẹp miệng, nhìn chằm chằm mẹ, hy vọng cô nếm đủ rồi nhanh nhanh trả cơm cho mình.

"Nếm ra chưa? Mẹ nói cho mày biết, nhà này nguyên liệu nấu ăn thật sự tươi, nếu không mẹ nào dám cho cháu trai mẹ ăn." Bà lão nói.

"Một ngụm hai miệng nào nếm ra được cái gì." Người phụ nữ nói, lại ăn hai miếng cơm, ăn đến sung sướng.

Thấy mẹ ăn mấy miếng to liền, hộp cơm đã sắp thấy đáy, đứa nhỏ oa một tiếng kêu lên: "cơm của con......"

Bà lão lúc này cũng nhìn ra, con gái rõ ràng là nếm đến nghiện rồi, đập con một cái: "Người lớn như vậy lại tranh cơm vói con trai, mày thật đúng là không biết xấu hổ."

Người phụ nữ né cái đánh chạy vào nhà: "Trẻ con ăn nhiều cơm hộp như vậy đối với thân thể không tốt, để con giúp nó ăn đi."

"Con nhóc chết tiệt kia, mày muốn ăn còn không biết tự mình mua sao?"

Bà lão mắng một câu, quay đầu thấy cháu ngoại đang muốn khóc, vội vàng dỗ: "Ngoan ngoãn, bà ngoại lại mua cho cháu a."

Hơn 9 giờ, tiệm cơm chiên Hạnh Phúc sắp đóng cửa, một ông lão đi vào trong cửa hàng.

Ông lão họ Thạch, ở phía tây hẻm Hồ Lô, khuôn mặt có chút nghiêm túc, trong ngõ nhỏ rất nhiều đứa trẻ đều có chút sợ ông.

Chính ông cũng biết chuyện này, đi vào trong đứng cửa phòng bếp, cố tình thấp giọng nói: "Đông Đông a, ông nghe bà Vương nói, cháu có bán hương xuân?"

"Ông Thạch." Nguyễn Miên Man quay đầu hô một tiếng, gật đầu, "Xác thật có ạ."

"Kia chờ cháu rảnh rỗi, có thể nấu cho ông một đĩa hương xuân xào không?" ông Thạch chờ mong hỏi.

Trừ ra bán cho khách hàng, trong tiệm còn dư lại chút hương xuân, Nguyễn Miên Man tự nhiên sẽ không cự tuyệt.

Ông Thạch nói lời cảm ơn, thối lui đến góc bàn trong cửa hàng ngồi xuống, hơi hơi có chút xuất thần.

Đến thời gian đem cửa hàng đóng cửa lại, Nguyễn Miên Man bắt đầu xào hương xuân.

Món này cũng không phiền toái, đem hương xuân rửa sạch để ráo nước, lấy muối, băm gừng, bột ớt chờ gia vị trộn đề, làm nóng dầu trong nồi, cho hương xuân vào nồi xào vài phút, cuối cùng đậy nắp nồi lại, để lửa nhỏ nấu vài phút, tắt bếp.

Múc hương xuân đã nấu tốt ra đĩa, cô tự mình bưng ra bàn: " Ông Thạch, hương xuân của ông."Ông Thạch nhìn về đĩa hương xuân phía trước mặt mình, mùi hương đặc trưng của hương xuân hoàn toàn được lưu lại, màu sắc cũng thập phần xinh đẹp, làm người ta nhìn liền muốn ăn.

Ông cầm lấy chiếc đũa, gắp một ít đưa vào trong miệng, nhấm nuốt hai cái, bỗng nhiên lệ nóng doanh tròng.

"Ông đây là làm sao vậy? Là cháu làm không ngon sao?" Nguyễn Miên Man thấy ông ăn một miếng liền khóc, không khỏi hỏi.

"Không, ăn rất ngon."

"Vậy ông đây là?" Nguyễn Miên Man mặt lộ vẻ khó hiểu.

Ông Thạch nức nở nói: "Chính là bà ấy làm không phải cái hương vị này, không phải cái hương vị này......"

Nguyễn Miên Man cùng Chu Linh hai mặt nhìn nhau, thử thăm dò hỏi: "Không bằng ông hình dung một chút cái kia hương vị, cháu lại làm một lần nữa."

"Để các cháu chê cười rồi."

Phản ứng lại mình thất thố ở trước mặt hai đứa nhỏ, ông Thạch có chút ngượng ngùng, đem nước mắt lau đi: "Ông không có gì yêu thích, liền thích ăn một ngụm hương xuân, lúc bạn già của ông còn trên đời, mỗi năm đều sẽ làm cho ông món hương xuân xào, từ lúc bà ấy qua đời, đã mười mấy năm, ông ăn qua rất nhiều hương xuân xào của các cửa hàng, lại đều không phải hương vị mà bà ấy làm. Ông thật sự là sợ...... Sợ lại qua mấy năm nữa, ông sẽ quên cái hương vị đó."

Làm vợ chồng từ khi còn trẻ tới già, nói ông nhớ hương vị kia, không bằng nói là ông nhớ người kia.

Người chết không thể sống lại, nhưng hương vị......

Nguyễn Miên Man thấy ông thương cảm như thế, lại lần nữa nói: "Ông hình dung một chút cái kia hương vị, cháu lại thử làm một lần đi."

Nhìn đến biểu tình nghiêm túc của cô, ông Thạch do dự hai giây, vẫn hình dung lại mà miêu tả.Nguyễn Miên Man nghe xong lộ ra biểu tình suy tư, ngay sau đó xoay người lại lần nữa tiến vào phòng bếp.

Thực mau, có mùi hương từ trong phòng bếp bay ra, ông Thạch giật giật cái mũi, có chút kinh hỉ mà đứng lên: "Cái mùi hương này, cái mùi hương này......"

Không làm ông Thạch chờ lâu, Nguyễn Miên Man một lần nữa bưng một đĩa hương xuân ra: "Ông nếm thử xem."

Một đĩa này so với đĩa lúc trước, thoạt nhìn sáng bóng hơn chút, nhan sắc cũng tươi hơn chút.Ông Thạch gấp không chờ nổi cầm lấy chiếc đũa, mới vừa gắp chút cho vào miệng liền bắt đầu gật đầu: "Thật giống, bà ấy làm chính là cái hương vị này, chính là cái hương vị này."

Ông nói xong, hốc mắt hồng hồng nhắm lại, một bên nhai hương xuân, trong miệng là hương vị quen thuộc kia, giống như đưa ông trở lại mười mấy năm trước.

Một đĩa du hương xuân ăn đến sạch sẽ, giống như mơ một giấc thật dài ông Thạch mở mắt ra, mang theo đầy mặt hoài niệm hỏi cô: "Có thể nói cho ông biết, đĩa thứ 2 này là làm như thế nào không?"

Nguyễn Miên Man sau khi gật đầu nói cho ông Thạch.

Kỳ thật rất đơn giản, bất quá là cho nhiều gia vị hơn, đem dầu cải đổi thành mỡ heo, cùng cho nhiều mỡ heo hơn một chút mà thôi.

Làm như vậy thì hương vị kỳ thật không bằng đĩa đầu tiên, nhưng mà ông Thạch muốn ăn cũng không đơn giản chỉ là đồ ngon.

"Đứa nhỏ ngoan, cảm ơn cháu, ngày mai ông trả lại cho cháu cái đĩa này." Ông Thạch nói lời cảm ơn, móc ra một trăm đồng đặt lên bàn, bưng đĩa hương xuân đầu tiên chưa có ăn xong rời đi.

Nguyễn Miên Man trong lòng mang theo vài phần cảm thán nhìn theo bóng dáng ông lão biến mất ở ngõ nhỏ, nói với Chu Linh: "Thời gian cũng không còn sớm, chị trở về nghỉ ngơi đi."

"Được." Chu Linh đáp ứng, lại vẫn là đem cái đĩa trên bàn vào trong bếp rửa xong mới đi về.Chờ cô cũng rời đi, Nguyễn Miên Man đem cửa lớn khóa lại, rửa mặt xong lên phòng trên lầu.

Từ lượng cơm nấu hôm nay, cô liền biết tiền lời khẳng định không tồi, chờ mở ra app nhìn thoáng qua, mới biết được nào phải không tồi, quả thực là phi thường không tồi.

Nguyễn Miên Man nhìn tới số lượng đơn hàng hôm nay, cảm thấy còn may mình đã thuê người, nếu không thật đúng là lo liệu không hết.

Xem xong tiền lời, cô theo thường lệ đi vào khu bình luận.

Tiệm cơm chiên Hạnh Phúc khu bình luận, từ khi mở tới nay chính là một mảnh khen ngợi, khách hàng sinh động, ở app bánh trôi cơm hộp cũng là trước nay chưa từng có.

Muốn nói cửa hàng này có cái gì đặc biệt, kia đại khái là trong tiệm rất nhiều món ngon luôn có số lượng nhất định, làm cho bọn họ hoặc là căn bản đoạt không đến, hoặc là ăn không đã ghiền.

Nghỉ ngơi hai ngày, ngày đầu tiên buôn bán trở lại, bất luận là món mới cơm chiên dứa hay là hương xuân xào trứng đều được khách hàng nhất trí khen ngợi.

Trong một mảnh khen ngợi, có khách hàng hỗn loạn vài câu nghi nhờ, không, cũng không tới nông nỗi là nghi ngờ, đại khái là có chút nghi hoặc cùng nghi ngờ.

【n**x: Hương xuân xào trứng hương vị không thể chê, chính là hiện tại ngẫm lại trong tiệm lúc trước đắt nhất là canh cá viên tam tiên cũng mới 18 đồng, một đĩa hương xuân xào trứng vì cái gì liền 25 đồng? Giá có phải hay không có chút đắt? 】

Cái nghi vấn này, không cần chờ Nguyễn Miên Man trả lời, liền có rất nhiều khách hàng ở dưới cho hắn đáp án.

【H**q: Anh nếu như gần nhất đi chợ hoặc siêu thị sẽ biết, hương xuân này sẽ một cân rẻ thì mười mấy nhiều thì mấy chục đều có. Đó là phí tổn hơn nữa tay nghề chủ tiệm cùng quản lý app thu phí, tính toán như vậy, cảm giác chủ tiệm đều không kiếm được bao nhiêu. 】

【 mộng **k: Tôi hôm nay vừa lúc ở siêu thị thấy được hương xuân, nửa cân liền phải 20 đồng. 】

【5** còn: Hương xuân có giá trị dinh dưỡng cùng hương vị như thế nào liền không cần nói, chỉ là hái lấy nó cũng không dễ dàng, anh biết cây hương xuân có bao nhiêu cao không? Anh có biết chỉ có chồi non mới có thể ăn không? Dù sao tôi cảm thấy, chủ tiệm buôn bán rất có tâm đó. 】

【 có **y: Hương xuân xem như một loại đồ ăn theo mùa, có thể ăn một phần chỉ mất 25 đồng nên cảm thấy may mắn đi, những khách sạn lớn, hương vị chưa chắc đã ngon như vậy, một đĩa còn dám bán 188 hay là 288 đâu. Hơn nữa, chủ tiệm ngày mai còn có hương xuân hay không? Hôm nay thế nhưng không ăn được, quả thực tức chết mà! 】

Tài khoản "Có **y" không phải ai khác, đúng là Triệu Hữu Vi, vốn dĩ hắn còn cảm thấy, tuy rằng coi trọng người đẹp, hoa đã có chủ, nhưng nghĩ đến món ngon ở trong tiệm, trong lòng nhiều ít có chút an ủi.

Về đến nhà, hắn mang theo tâm tình có vài phần đắc ý mở ra app bánh trôi, muốn nhìn xem những khách hàng không ăn được dứa đựng cơm chiên mà phát điên, sau đó ở dưới khoe khoang một chút.

Đương nhiên, hắn còn nghĩ kỹ rồi, khoe khoang cũng muốn chú ý đúng mực, không thể bại lộ hắn là trực tiếp đến trong tiệm đi ăn, nếu không vạn nhất mọi người đều học theo, hắn liền không còn ưu thế.

Nhưng mà, hắn mới vừa tiến vào khu bình luận tiệm cơm chiên Hạnh Phúc, đã bị những khách hàng tranh được hương xuân xào trứng qua mặt.

Hắn thế mới biết, nguyên lai trong tiệm đêm nay ra thêm món mới hương xuân xào trứng, mà hắn ngồi ngay trong tiệm, thế nhưng còn bỏ lỡ.

Triệu Hữu Vi hiện tại ngẫm lại liền cảm thấy ảo não, nhìn thấy có người cướp được còn hoài nghi vấn đề giá cả, nếu không phải đối phương đã ăn xong rồi, hận không thể thêm mua lại của đối phương.

"Không được, ngày mai tới tiệm, nhất định phải để cô ấy làm một đĩa hương xuân xào trứng cho mình." Hôm nay khẳng định là không kịp, Triệu Hữu Vi chỉ có thể ôm ý niệm này sớm một chút nghỉ ngơi.

Nhìn đến bình luận của "o**6" cùng những phản hồi phía dưới, vốn dĩ đã tiếc nuối không cướp được món mới, nhóm khách hàng sôi nổi kêu rên lên, tỏ vẻ chính mình cũng muốn nếm thử hương xuân hương vị.

【 thanh **l: Chủ tiệm, nhìn bọn họ miêu tả hương xuân, tôi cảm thấy, nếu là không ăn đến một ngụm hương xuân, mùa xuân này của tôi sẽ không hoàn chỉnh, cầu xin hãy cứu giúp, cứu đứa nhỏ, cho đứa nhỏ một mùa xuân hoàn chỉnh đi, tôi cũng muốn ăn hương xuân xào trứng, một miếng cũng được a! 】

Nguyễn Miên Man nhìn đến bình luận này, có chút dở khóc dở cười.

Hương xuân trong tiệm đã còn không còn nhiều, trong chợ thật ra cũng có bán, nhưng giống như bình luận đã nói, nếu mua về bán xác thật không có lời.

Nghĩ đến quê bên kia có rất nhiều cây hương xuân, bà dì cũng hái không ít, Nguyễn Miên Man cảm thấy hai ngày này có lẽ có thể gọi điện qua hỏi một chút, xem có thể mua một ít hay không, nếu là có thể, vừa có thể thỏa mãn yêu cầu của khách hàng, cô cũng có thể kiếm ít tiền.Bình luận trừ bỏ về hương xuân, còn có rất nhiều là về dứa đựng cơm chiên, trong đó có một cái rất có ý tứ.

【b**m: Con gái tôi buổi chiều một tan học liền đòi ăn cơm dứa, ồn ào đến đầu tôi muốn to ra, đi quán ăn gần nhà hỏi đều không có. Linh cơ vừa động nghĩ đến app bánh trôi cơm hộp, lục soát thật đúng là có, lập tức đặt cho con một phần, kết quả đưa tới, con bé khóc lóc nói không phải như thế, là phải dùng dứa đựng cơm, không có biện pháp, tôi chỉ có thể dùng quả dứa trong nhà khoét rỗng làm cái chén, con bé mới ăn uống hẳn hoi, dứa thật sự quá khó đào, tay tôi muốn gãy luôn, chủ tiệm, phiền toái ngày mai làm nhiều hơn một chút dứa đựng cơm chiên được không? Tôi là thật không nghĩ lại khoét dứa nữa! [ hình ảnh ] [ hình ảnh ] 】

【k**l: Ha ha ha ha, quả nhiên chỉ cần có đầu óc, mọi chuyện sẽ luôn có biện pháp, cho anh 10 điểm! 】

【 cái ** thứ: Cơ trí a! Tôi sao không nghĩ tới nhỉ, hoàn toàn có thể chính mình khoét một quả dứa rồi đặt cơm chiên dứa là được. 】

【 võ **w: Biện pháp tốt, ngày mai tôi thử xem, vợ tôi một kinh hỉ, nói không chừng cô một khi cao hứng, lại cho tôi thêm chút tiền tiêu vặt. 】

【b**m: Khuyên các ngươi đừng thử, thật sự không dễ đào, quả thực làm tôi một lần nữa nhớ lại khi con gái học nhà trẻ, bồi nó làm thủ công, thật tra tấn. 】Nguyễn Miên Man nhìn ảnh, cho cơm chiên dứa của cô vào, cũng nhìn không tới nỗi, kỳ thật còn rất có hình có dạng.