Tích Ý Kéo Dài

Chương 27



Đêm chớm thu, trời se lạnh, nàng đã phải khoác thêm một cái áo mỏng. Đi trên đường khuya hẻo lánh, tay cầm túi tài liệu, vừa rồi nàng đi gặp khách hàng nên vẫn mang theo, đi ngang qua cửa hàng nhỏ, nhìn hình ảnh của mình phản chiếu trên khung cửa thuỷ tinh trông thật mệt mỏi. Đi vào cửa hàng, theo thường lệ mua một chai sữa chua, cả tối nay khách hàng kia giống như đang vờn nàng, chậm chạp không thể hiện ý tứ, nàng cùng không còn tâm trạng nào để ăn uống, đến giờ này mới thấy đói cồn cào.

Về nhà, nàng bật tất cả những thứ có thể phát ra ánh sáng, từ đèn huỳnh quang, đèn bàn, TV, máy tính… Nàng giống như đang tập hợp tất cả những thế có ánh sáng, có nhiệt độ để soi rọi trái tim của chính mình. Nàng mệt mỏi buông mình xuống ghế sô-pha, chân đá rơi giày cao gót lăn lóc dưới gầm bàn, cúi đầu cắn bút suy nghĩ rồi đưa bút viết loạt xoạt trên mặt giấy bóng loáng.

“Hôm nay cảm xúc thật tệ, công việc cùng tiếp khách liên tiếp không nghỉ. Buổi sáng ngồi họp vẫn cố gắng mỉm cười, cố gắng nịnh nọt, tuy rằng lão tổng chưa bao giờ liếc mắt để ý đến sự nịnh nọt ghê tởm này.”

“Từ hôm đó ở trên sô-pha nói với Lý Tịch cho mình thêm 1 chút thời gian, anh ấy thực sự không tới tìm mình. Một người vốn vẫn ở bên cạnh giống như thói quen, bỗng nhiên không thấy bóng dáng đâu, thực sự vô cùng đau khổ. Tuy rằng chính mình cũng không biết thói quen này xuất phát từ đâu, nhưng anh ấy là người thông minh, có lẽ anh ấy hiểu, nên mới để cho mình tĩnh tâm suy nghĩ.”

“Còn một tuần nữa là đến ngày Dương Miễn đính hôn, lúc trước mình ngạc nhiên, đau lòng đến không thở nồi, giờ chỉ còn chết lặng chờ đợi, mà chính mình cũng không biết là đang chờ đợi cái gì, liệu đến lúc đó có cảm giác ra sao? Chứng kiến người ta thành đôi, run rẩy nói ra lời thề trăm năm hạnh phúc? Có lẽ ngay cả mình cũng không rõ lắm có phải thực sự thấy thương người ấy hay không. Bỗng nhiên lại nhớ tới câu hỏi của Lý Tịch hôm nào “Rốt cuộc chấp nhất là cái gì?”, lúc đó mình không nói gì, hiện tại cũng không thể nói thành lời. Nghỉ ngơi dưỡng sức đợi đến ngày vui của người ta, trên thế giới này chắc chỉ có mình mình.”

“Trước kia vẫn thường đọc truyện ngôn tình, mà không ít truyện là đọc trên giảng đường đại học. Nào là “Thư tình”, “ Tháng tư vật ngữ”, từng bị cuốn theo cảm xúc của đôi nhân vật chính, hết bàng hoàng nghi hoặc đến yếu đuối lại khao khát tình yêu hay khát vọng không thể tự kiềm chế, nay nhìn đến hình ảnh quen thuộc, cảm giác buồn vui lẫn lộn đã qua đi, chỉ còn lại sự trống rỗng vô hạn. Có lẽ Cổ Duyệt nói đúng, ngay cả Hán Khắc Tư trong “A Cam chính truyện” vốn trung hậu, thành thật như thế cũng biến thành “Lý Cơ Trí” lạnh lùng tỉnh táo trong “Thiên sứ cùng ma quỷ”, từ cuộc tình sét đánh giữa tiểu thư xinh đẹp với công tử anh tuấn trong “Thái thản Nick hào” hoá thành lão gia Lý mập mạp cùng lão thái pháp Lan Khắc trong “Cách Mạng đường”… Chỉ có mình mình vẫn bồi hồi đi bên cạnh, đắm chìm trong giấc mộng tự mình xây đắp mà không biết thức tỉnh. Được rồi, mình thừa nhận chính mình vẫn như xưa, vẫn là đà điểu, vẫn là rùa, nhưng có thể làm thế nào đây?”

“Sáng nay tỉnh dậy tự nhiên thấy có mấy cái mụn trên trán, thậm chí còn nhiều hơn cả lúc dậy thì, 27 tuổi rồi mà như mới bắt đầu trưởng thành, nếu Lý Tịch độc mồm độc miệng kia nhìn được chắc chắn sẽ trêu chọc không thôi… Mình không muốn thừa nhận đã bắt đầu nhớ anh ấy, suy nghĩ miên man không để ý đến rằng nhắm mắt lại thấy nhớ vòng tay của anh cùng hương bạc hà thản nhiên ấy… Được rồi, mình chỉ có thể kết luận hiện tượng này là vì Dung cô nương đây lâu lắm không gần nam sắc, cho dù trong lòng không có cảm giác thì tâm lý nữ nhân vẫn không thể không tồn tại ảo tưởng về nam nhân, đặc biệt lại là nam nhân tiêu sái như vậy, nhớ lại khuôn mặt anh ta quả thật đẹp đẽ, ánh mắt mê hoặc, khi mình dựa vào lại còn có cơ ngực (nước miếng đã rơi xuống đất)… Kết thúc những ảo tưởng này, cuối cùng vẫn chỉ có mình mình thôi. Nhớ lại câu nói “Tomorrow is another day”, được rồi, tắm rửa đi ngủ thôi. Gửi đến tiểu thư Dung Ý 27 tuổi sống cuộc đời của ni cô, Good luck!”