Tia Sét Hoang (Savage Thunder)

Chương 5



“Vansessa? Vanessa, chị có sao không?”

“Em hỏi chị câu đó sau đi. Bây giờ chị thật sự không nói được.”

Joclyn đang nằm trên sàn xe, hoặc chính xác hơn, là trên cánh cửa. Sau cú trượt kinh hoàng tưởng chừng không bao giờ kết thúc đó, không biết làm cách nào mà xe ngựa lại bị nghiêng sang một bên. Jocelyn bị ngã vào cửa khi xe bắt đầu nghiêng, và chẳng mấy chốc lưng nàng nằm bẹp dí vào đấy, với đôi chân dài duỗi thẳng ra trên sàn xe, mà giờ đây đang chổng thẳng lên trời. Tư thế của Vanessa cũng không khá hơn mấy, mặc dù cô ta vẫn còn ngồi trên ghế của mình mà giờ đã ngã hoàn toàn vào vách xe trên đầu Jocelyn.

Cả hai ngồi dậy cùng một lúc, Vanessa rên rỉ, còn Jocelyn thì càu nhàu. “Em đoán là chúng mình sẽ có vài vết bầm tím trên người với trải nghiệm này.”

“Chỉ có vậy thôi sao?” Vanessa đáp lại, nghe như chính cô chẳng hề hấn gì. “Có cảm giác —“

“Chị bị đau kìa.” Jocelyn nói với vẻ tố cáo, khi nhìn thấy cách Nữ bá tước ấn tay mình vào chỗ trên đầu.

“Chị nghĩ chỉ bị u thôi. Chị cố bám chắc để ngồi vững, thế mà lại trượt tay.”

“Quay người lại và tựa lưng vào ghế đi. Nó êm hơn cái vách này đấy.”

Jocelyn giúp cô ta cho đến khi cô đã yên vị trên ghế, rồi quỳ dậy. Cả hai người họ trông thật lộn xộn, áo quần xốc xếch , tóc tai rũ rượi . Jocelyn tháo mấy cây kẹp vẫn còn vướng trên tóc xuống, rồi vuốt hết tóc ra sau. Hẳn nàng sẽ nhe răng cười toe toét khi biết mình tai qua nạn khỏi một cách nguyên vẹn, nếu Vanessa không nhăn mặt đau ở chỗ sưng trên đầu.

“Chị nghĩ chuyện gì đã xảy ra, Vana?”

“Gã John Mũi Dài lại giở trò cũ nữa, đó là điều chị đang nghĩ .”

“Chị nghĩ vậy thật sao?” Jocelyn cắn môi khi nàng suy xét về khả năng đó. “Nhưng làm sao hắn có thể ở phía trước chúng ta đựơc? Làm sao hắn có thể biết được chúng ta sẽ đi đường nào?”

Vaness vẫn nhắm mắt mà trả lời. “Chúng ta đâu có thực sự vội vã khi băng qua Mê-hi-cô, em gái. Vì vậy, hắn đã có nhiều thời gian để vượt lên trước mình. Còn về chuyện làm sao hắn biết được nơi chúng ta sẽ đi, thì chị nghĩ là có liên quan đến chuyện mất tích đột ngột của tên chỉ đường kia, thật đấy. Dĩ nhiên là thuận lợi, đúng không, khi dẫn ta vào ngay chỗ xuất phát của con đường mòn ven núi?”

“Tại sao cơ chứ, đồ phản bội!”

“Đúng hơn là tên ấy đã nhận tiền của gã Mũi Dài trước rồi, em àh. Hắn tự động tìm đến mình, chị nhắc cho em nhớ là tụi mình đâu có đi tìm hắn. Chị nhận ra được giọng Anh khi nghe thấy nó - tiếng quát “Bây giờ,” mà mình nghe được chỉ trước khi có tiếng va chạm, dứt khoát là giọng người Anh mà. Nhưng còn về tiếng động, đó là gì thế?”

“Em hoàn toàn không biết. Có câu hỏi hay hơn là chuyện gì đã xảy ra với người đánh xe của chúng ta vậy?”

Đến đây thì Vanessa thở dài. “Thực ra chị không nghĩ anh ta đã ở cùng với hai chị em mình lúc xe ngựa chạy điên cuồng vừa rồi đâu, nếu không hẳn sẽ nghe tiếng anh ta quát tháo đám ngựa, ngay cả khi anh không thể ngừng chúng lại. Phát bắn kia đúng là quá gần –”

“Đừng có suy nghĩ chuyện đó nữa!” Jocelyn đột ngột cắt ngang. “ Nếu chúng mình lạc mất anh ta, thì không còn nghi ngờ là anh ta bị té khỏi ghế – giống như hai chị em mình bị như vậy không biết bao nhiêu lần đấy thôi.”

“Không nghi ngờ gì nữa.” Vanessa đồng ý để giữ hòa khí. Họ sẽ sớm biết được chuyện gì đã thật sự xảy ra. “Nhưng chị nghĩ mình cũng mất ngựa luôn rồi.”

Jocelyn cũng cảm nhận được sự khác biệt về sức kéo của chiếc xe chỉ trước lúc họ ngã nhào, nên nàng chẳng tranh cãi gì. “Chúng sẽ được tìm thấy,” nàng nói với sự quả quyết. “Và chị em mình cũng vậy, không lâu nữa đâu. Trong khi ấy …”

Vanessa mở một mắt nhìn Nữ công tước đang đứng lên. “Em đang làm cái quái gì thế?”

Đứng trên một bên cánh cửa, Jocelyn nhận ra đầu nàng hoàn toàn không với tới cánh cửa bên kia. “Em định xem chị em mình có thể ra khỏi đây như thế nào, nhưng ngay cả khi em bật tung cửa ra –”

“Em đừng lo, Jocelyn. Từ giờ cho đến lúc người của chúng ta đến đây sẽ không lâu như thế đâu –” Cô không nói hết câu, bởi vì họ nghe được tiếng ngựa phi nước đại đến gần chỗ họ. “Em thấy không? Chẳng lâu chút nào cả.”

Tai vểnh lên, họ nghe được tiếng chú ngựa đầu tiên thắng gấp rất gần, có thể là một trong những người cận vệ đi trước những người khác, có thể chính là ngài Parker Grahame. Ông ấy lúc nào cũng siêng năng, hơn nữa, ông ấy lại còn cưng chiều Jocelyn, nên có chiều hướng lo ngại nhiều hơn những người khác cứ mỗi lần gã Mũi Dài cố thực hiện âm mưu của mình.

Một thoáng sau, chiếc xe kêu lên rin rít khi người giải cứu của họ trèo lên đầu xe, cánh cửa bị nhấc lên, và bị bật tung ra sau rớt cái rầm. Ánh mặt trời đã tràn qua khung cửa sổ suốt cuộc hành trình, nhưng không thể so sánh được với độ chói chang của ánh nắng rọi qua ô cửa đang mở phía trên. Jocelyn ngay tức khắc bị lóa mắt khi nàng ngước nhìn lên, nhưng ngay khi bóng của một người đàn ông xuất hiện che đi một ít ánh sáng, thì nàng nhìn dễ hơn, mặc dù lúc đầu chẳng nhận ra được anh ta là ai.

“Parker hả ?”

“Không phải, thưa bà.” Một giọng trầm, uể oải vang lên.

Nếu anh ta nói nhiều hơn vào lúc ấy, thì Jocelyn có lẽ sẽ không bắt đầu liếc nhìn tới xách tay của mình, nơi nàng giấu khẩu súng lục nhỏ mà nàng mua được ở New Orleans. Nàng có thể bị bắn khi mất thời gian xác định vị trí bị che khuất của nó, vì nó nằm dưới mấy cái nón và áo choàng được cởi ra vào sáng sớm nay.

Khi anh ta lên tiếng lần nữa, giọng nói đã có chút thiếu kiên nhẫn. “Cô muốn ra khỏi chỗ đó hay là không đây?”

“Tôi không chắc lắm,” Jocelyn nói một cách thành thật, nhìn lên lần nữa, và cầu mong mình có thể thấy được nhiều hơn cái bóng đen in trên khung cửa.

Làm thế nào bạn nhờ vả một người đàn ông nếu như anh ta ở đó để giết bạn? Nhưng lẽ nào anh ta lại đề nghị giúp họ ra ngoài nếu anh ta có ý muốn bắn họ? Anh ta có thể giết quách đi là xong. Nhưng, anh ta có thể là tay sai do John Mũi Dài phái đến bắt họ về cho hắn ta. Thật quá viễn vông để hy vọng rằng anh ta chỉ là một người lạ tình cờ đi ngang qua đây.

“Điều này có thể giúp ích cho chúng tôi, thưa ông,” Vanessa bật nói, cắt ngang sự im lặng kéo dài, “nếu ông nói cho chúng tôi biết ông là ai – và đang làm gì ở đây.”

“Tôi trông thấy đám ngựa của các cô chạy nhanh về phía sông và đoán chúng đã bỏ cỗ xe lại đằng sau, mặc dù tôi chưa bao giờ nhìn thấy mấy con ngựa như thế lại bị buộc phải kéo xe.”

“Và ông chỉ muốn đi kiểm tra thôi? Ông không có cấu kết với – cái gã người Anh đó chứ?

“Tôi không hề có cấu kết, như cô nói, với bất cứ ai cả, thưa cô. Lạy Chúa, mà có chuyện gì liên quan với toàn bộ mấy câu hỏi này chứ? Hoặc là cô muốn ra khỏi chỗ đó hoặc là không ra. Bây giờ, tôi có thể hiểu nếu cô cho rằng việc đưa tay cho tôi kéo lên làm bẩn tay cô” – giờ đây sự thiếu kiên nhẫn rõ ràng đã biến thành sự chua cay –“nhưng tôi lại chẳng thấy có ai thay thế cả – trừ phi cô muốn chờ một gã qua đường tiếp theo.”

“Không phải thế đâu,” Jocelyn nói với sự nhẹ nhõm, giờ đã nắm chắc rằng anh không có ý muốn hại họ. “Một chút bụi bẩn có thể dễ dàng rửa sạch ngay,” nàng mỉm cười nói thêm, vô tình hiểu nhầm ý anh.

Nàng làm anh ngạc nhiên với câu trả lời đó, đủ khiến anh không nắm lấy tay nàng ngay khi nàng giơ lên. Và ánh nắng lại dần lộ ra phía trên anh khiến nàng không tài nào nhìn rõ anh được. Nàng thay đổi thái độ của mình còn nhanh hơn cả lời nói vừa thốt ra. Anh sẽ may mắn nếu ngay cả chỉ nhận được một lời cám ơn về sự giúp đỡ của mình.

Jocelyn há miệng kinh ngạc, nàng được nắm chặt tay và kéo lên quá nhanh. Và rồi nàng thấy mình đang ngồi trên thùng xe, chân đung đưa dưới ô cửa. Nàng cười khi nghĩ đến chuyện anh ta nhấc nàng lên mới dễ dàng làm sao, và liếc vào trong nhìn Vanessa vẫn còn chưa chịu nhúc nhích.

“Chị có lên đây không, Vana? Việc này rất dễ chị à.”

“Chị sẽ ở lại đây, nếu em không phiền, em gái yêu. Chị thà ngồi đợi cho đến khi xe ngựa được dựng lại ngay ngắn – nếu người ta nhẹ nhàng với nó. Lúc đó, có lẽ chứng nhức đầu của chị sẽ giảm đi đôi chút.”

“Được thôi,” Jocelyn đồng ý. “Chắc cũng không lâu nữa đâu ngài Parker tìm thấy chúng ta.” Nàng nhìn xung quanh, nhưng vị cứu tinh lại đang đứng ngay sau lưng nàng. Nàng bắt đầu đứng lên, quay lại và nói với anh, “ Chị ấy không cần kéo lên. Chị bị va trúng vào đầu, anh thấy đó, và cảm thấy không … hoàn toàn …”

Đơn giản là nàng quên bẵng từ ngữ, nó cứ trôi tuột đi. Jocelyn đã chưa hề kinh ngạc như thế từ lúc nhìn thấy kim tự tháp Ai Cập lần đầu tiên. Nhưng lần này lại hoàn toàn khác biệt, cảm giác bị tác động hơn là thị giác. Toàn bộ cơ thể nàng dường như trở nên rồ dại đi một lúc, đánh đi những tín hiệu mà nàng hoàn toàn chưa biết đến – ngạt thở, nhịp tim đập nhanh, chất kích thích adrenaline tăng lên đột ngột, cảm giác sợ hãi trong khi nàng không thấy hoảng sợ tý nào.

Anh bước lùi ra sau, nàng không hiểu tại sao, nhưng nó giúp nàng có thể quan sát anh rõ hơn, bởi vì anh quá cao. Lại còn quá đẹp trai, đó là ấn tượng đầu tiên của nàng về anh, kế đến là sức mạnh mà nàng đã cảm nhận trực tiếp, rồi sắc da, và sự xa lạ, theo thứ tự. Tóc thì đen như màu dầu hắc, hoàn toàn thẳng, và xõa dài qua bờ vai rộng trông hợp đến không ngờ. Làn da nâu đồng với những đường nét thon gầy, chiếc mũi thẳng như được điêu khắc, đôi mắt sâu thẳm bên dưới hàng lông mày vạch ngang như vết chém, đường viền môi nổi rõ và còn cái cằm vuông vức.

Thân hình cao to, gân guốc tạo nên sự hoàn chỉnh cho bức chân dung. Anh khoác trên mình áo choàng lông thú khá lạ với mấy cái rua dài, mang một đôi bốt gót bằng cao đến đầu gối, làm bằng thứ da mềm màu nâu và cũng có rua. Jocelyn đã quen nhìn thấy súng đeo ngang hông qua chuyến hành trình băng qua Mê-hi-cô, nên cũng không ngạc nhiên khi nhìn anh,.Cái mũ rộng vành đã che khuất mắt anh nên nàng chỉ biết nó không đen như màu tóc anh nhưng không xác định được nó màu gì.

Chiếc quần màu xanh sẫm ôm sát đôi chân săn chắc. Không có gì bất thường cả. Nhưng anh không mặc áo sơ mi. Áo choàng gần như cài kín, nhưng chẳng có có gì bên dưới, chỉ có làn da mượt mà màu đồng như lớp da trên gương mặt anh –trơn láng, không có lông. Anh quả thật không có đến một sợi lông nào trên chút da bụng và ngưc lộ ra bên ngoài mà nàng có thể thấy, nhất định là không bình thường theo như mức độ hiểu biết của nàng, tất nhiên là mặc dù nàng thật sự hiểu bao nhiêu về người Mỹ, và bao nhiêu về cơ thể đàn ông chứ?

Thật sự mà nói thì nàng chưa bao giờ thấy bất cứ cái gì giống như anh cả. Vẻ ngoài xa lạ của anh làm nàng mất bình tĩnh, nhưng không nhiều bằng vẻ đẹp trai ngăm ngăm của anh.

“Bộ anh lúc nào đi ra ngoài cũng – không mặc áo vậy hả?”

“Tất cả những gì cô phải nói với tôi là cái đó thôi hả, thưa quý cô?”

Nàng có thể cảm nhận được hai bên má mình nóng bừng. “Ôi, trời, xin đừng bực mình. Tôi không biết ở đâu ra câu hỏi đó … Tôi không thường xuyên bất lịch sự như thế.” Có tiếng “À, há!” phát ra từ bên trong chiếc xe, và Jocelyn nhoẻn miệng cười. “Tôi cho rằng Nữ bá tước không đồng ý với tôi, và điều đó cũng đúng thôi. Tôi nghĩ là cái tính nói thẳng của mình gần giống khiếm nhã nhiều hơn là không phải.”

“Hỏi câu thật ngớ ngẩn …” chàng trai nói lầm bầm khi anh quay lưng và nhảy xuống đất.

Jocelyn cau mày, quan sát anh di chuyển đến ngựa của mình, một con vật ngoại cỡ thật đẹp, giống ngựa mà nàng chưa bao giờ nhìn thấy trước đây, với những chấm bi trắng đen ở dưới mông và thắt lưng của nó. Nàng sẽ thích thú được ngắm kỹ con ngựa, thậm chí là cưỡi nó nữa, nhưng lúc này, mối quan tâm duy nhất của nàng là ý định của chàng trai.

“Anh không định bỏ đi đấy chứ?”

Anh không buồn nhìn ra sau. “Cô đã nói không lâu nữa sẽ có người đến đây mà. Không phải chuyện của tôi –”

“Nhưng anh không thể đi!” nàng hét lên hoảng hốt, nàng không chắc vì sao mình lại có cảm giác như thế, nhưng quả thật là thế. “Anh chưa để tôi cám ơn anh mà, và – và làm sao tôi xuống được từ chỗ này nếu anh không giúp tôi chứ?”

“Khỉ thật,” nàng nghe, và cảm nhận được má mình đang nóng lên lần nữa. Nhưng anh quay trở lại “Được rồi, cô nhảy đi.”

Nàng nhìn xuống bàn tay anh đang giơ lên và không hề do dự nhảy ngay, chẳng một chút cân nhắc rằng anh có thể chụp hụt nếu nàng lao thẳng người xuống anh như vậy. Anh đón được nàng, nhưng nàng đã rơi phịch vào lòng anh. Chỉ có điều chuyện này chẳng làm nàng giật mình bằng việc bị đỡ dậy và bị đặt xa ra khỏi anh hầu như trong cùng một lúc. Và lần nữa anh lại ngoảnh mặt đi.

“Khoan, chờ đã.” Nàng với tay ra, nhưng anh đã không đứng lại nhìn, vì vậy nàng kéo váy lên chạy theo anh. “Anh có cần vội vàng đến nỗi phải đi gấp như thế không?”

Lần này nàng va vào lưng anh khi anh dừng lại, và nghe tiếng anh chửi thề lần nữa trước khi anh quay lại trừng mắt nhìn nàng. “Nghe đây, thưa quý cô, tôi đã để đồ đạc và áo sơ mi của mình lại chỗ sông, nơi tôi dừng lại để tắm trước khi vào thị trấn. Ở đất nước này, cô không thể để đồ bừa bãi ở đâu đó rồi lại hy vọng chúng vẫn còn ở đó khi cô quay về được.”

“Tôi sẽ đền cho anh bất cứ thứ gì anh có thể bị mất, nhưng làm ơn đừng bỏ rơi chúng tôi. Bởi vì người của tôi sẽ không đến đây kịp ngay lúc này, có lẽ họ vẫn còn bị kẹt ở dãy núi phía sau. Thật tình chúng tôi rất cần anh –“

“Thưa quý cô, với dấu vết mà cô để lại thì bất kỳ ai cũng có thể lần theo để tìm ra cô cả.”

“Vâng, nhưng chúng tôi bị tách ra vì một số người đàn ông đã phục kích chúng tôi, những người ấy cố ý muốn hại tôi. Họ cũng sẽ đuổi đến đây như người của tôi.”

“Người của cô ư?”

“Những người tùy tùng của tôi.” Khi không loại bỏ được mối nghi ngờ thể hiện qua nét cau mày trên mặt anh, nàng nói thêm, “Những người cận vệ và người hầu - họ đồng hành cùng tôi.”

Vào lúc này anh bắt đầu quan sát nàng, dừng mắt ở chiếc váy nhung và áo choàng lụa viền xếp ly ở cổ và tay áo, loại trang phục mà anh chỉ thấy xuất hiện ở khu miền Đông. Và rồi anh đưa mắt nhìn cỗ xe ngựa màu xanh két sáng ngời mà lúc nãy chỉ thoáng nhìn nội thất đã khiến anh không tin vào mắt mình. Mấy cái toa xe lửa dành riêng cho những hành khách nhiều tiền cũng không thể nào xa hoa bằng.

Khi nhìn thấy chiếc xe bị đổ nghiêng, anh không ngờ lại là có phụ nữ bên trong, đặc biệt là phụ nữ như thế này, một nữ công tước đại loại giống như vậy. Chẳng phải thuộc dạng hoàng tộc hay mấy thứ tương tự thế hay sao? Mặc kệ nó là thứ gì đi nữa thì nó cũng không thuộc về đất nước này. Và cả cô nàng với mái tóc rực rỡ và, Chúa ơi, đôi mắt còn sáng hơn cả màu lá non. Khi anh thấy nàng lần đầu tiên, nỗi đau ngày xưa lại quay trở về. Nhưng nó không ngăn được cơn sóng ngầm ham muốn xác thịt trong anh. Nó làm anh sợ chết khiếp, bởi vì anh đã không bị hấp dẫn bởi loại người như nàng trong nhiều năm qua.

“Vậy thật sự cô là ai, thưa quý cô?”

“Ồ, xin lỗi. Lẽ ra tôi phải tự giới thiệu về mình trước. Tôi là Jocelyn Fleming,” nàng nói, quyết định rằng lần này chẳng việc gì phải dùng tên giả khi gã Mũi Dài đang ở quá gần.

Anh nhìn chằm chằm vào bàn tay nàng chìa ra trước mặt mình, chỉ nhìn như thế, cho đến khi nàng thấy ngượng mà hạ tay xuống.

“Có lẽ tôi phải hỏi là: cô là cái gì?”

“Xin lỗi, anh nói gì thế?”

“Cô là vợ của một trong những người chủ mỏ than giàu có ở Tombstone đúng không?”

“Không, hoàn toàn không phải vậy. Tôi bây giờ là góa phụ đã nhiều năm rồi. Và chúng tôi chỉ mới từ Mê-hi-cô tới đây thôi, mặc dù chuyến đi của chúng tôi khởi hành ở tận nước Anh.”

“Vậy có nghĩa cô là người Anh?”

“Vâng.” Nàng cười cái kiểu nói ngắt quãng tiếng mẹ đẻ của anh, mặc dù nàng hoàn toàn hiểu được ý anh, hay đúng hơn là nàng thích cái giọng lè nhè kéo dài từng từ của anh. “Còn tôi thì cho rằng anh là người Mỹ, đúng không?”

Anh biết từ ấy, nhưng chưa bao giờ anh nghe ai nói từ ấy trước đây. Những người địa phương thường gắn bản thân mình với tiểu bang hoặc khu vực mà họ xuất thân, chứ không phải là đất nước. Và giờ anh cũng nhận ra được giọng phát âm của nàng. Tuy anh chưa bao giờ gặp người phụ nữ nào nói giọng này trước đó, nhưng anh đã gặp gỡ nhiều người Anh đi du lịch đến các vùng miền Tây. Quốc tịch của nàng có thể giải thích tại sao nàng đã không e ngại khi chạm vào người anh. Nàng không ở vùng miền Tây này đủ lâu để nhận ra anh là người vùng nào. Thế nên đó không phải là lý do tại sao nàng nhìn anh chằm chằm quá lâu lúc ở trên cỗ xe kia, như anh cho là vậy. Một lần nữa cơ thể anh lại cứng lên một cách quen thuộc. (Hê hê, ai cũng biết là cái gì đó)

Chỉ trong tích tắc nữa giây anh đã cân nhắc không nên nói cho nàng biết. Dù thế nào đi nữa có lẽ anh sẽ không bao giờ gặp lại nàng nữa, vậy tại sao anh lại tạo ra khoảng cách mà mình đã quen thuộc ở giữa họ chứ? Bởi vì anh cần cái khoảng cách đó. Nàng thuộc dạng bất khả xâm phạm, và sự hấp dẫn chết tiệt mà anh cảm nhận được nơi nàng thật nguy hiểm. Nhưng anh không quen với việc nói ra nó. Anh ăn mặc đúng như cách của mình nên chẳng cần phải nói ra, do đó sẽ không có sự nhầm lẫn nào hết.

“Tôi sinh ra ở nước này, nhưng những người địa phương gọi tôi bằng cái tên khác, thưa quý cô. Tôi là ‘người nửa giống’.” (nguyên văn là half-breed, nghĩa là lai da đỏ)

“Thật là thú vị,” nàng nói, nhận thấy trong giọng anh có chút cay đắng, nhưng cố tình lờ đi. “Có vẻ như anh làm việc liên quan đến việc lai giống. Mà chuyện đó thì có liên quan gì đến người nhỉ?”

Anh nhìn nàng chằm chằm một lúc y như thể nàng bị điên; rồi anh chửi thầm trong miệng trước khi càu nhàu, “Cô nghĩ cái quái gì về chuyện đó có liên quan đến người thế? Có nghĩa tôi chỉ có một nửa là người da trắng.”

Anh ngừng lại để nàng suy nghĩ, nhưng nàng vẫn cứ hỏi, “Và còn nữa kia?”

Lại một lần nữa anh trao nàng cái nhìn như muốn nói nàng phải được cách ly vì an toàn của người khác. “Da đỏ,” anh thốt ra. “Người tộc Cheyenne, trong trường hợp của tôi. Và nếu những lời lúc nãy chưa làm cô quay trở lại mặt đất thì sự thật này có lẽ làm được đấy.”

“Tại sao thế?”

“Chúa ơi, cô em, trước khi đến nước nào thì cô cũng nên tìm hiểu để biết một chút về đất nước người ta chứ!”

“Nhưng tôi luôn tìm hiểu mà,” nàng đáp trả, chỉ hơi cảnh giác khi nghe anh nạt mình. “Tôi biết khá nhiều thứ về đất nước này đấy.”

“Vậy chắc có lẽ cô đã bỏ sót cái phần nói về chuyện người da đỏ và người da trắng thề là kẻ thù của nhau rồi đó,” anh cười chế nhạo. “Hãy hỏi bất cứ người nào trong thị trấn kế tiếp cô đến, cô sẽ nghe đủ lý do tại sao cô lại không nên đứng đây nói chuyện với tôi.”

“Nếu anh có điều gì chống lại người da trắng – như cách anh gọi họ, thì nó chẳng hề liên quan gì đến tôi cả, đúng không? Nàng đáp, không hề bị khuất phục. “Tôi không phải kẻ thù của anh, thưa ngài. Chúa ơi, sao anh lại có thể ám chỉ tôi là người như thế kia chứ, trong khi tôi không cảm thấy gì ngoài lòng biết ơn về sự giúp đỡ đúng lúc của anh cả?”

Anh lắc đầu với nàng, rồi sau đó cười khùng khục. “Tôi đầu hàng rồi, thưa quý cô. Nhưng cô sẽ biết nhiều hơn nếu cô ở lại đây đủ lâu.”

“Có nghĩa là chúng ta bây giờ có thể là bạn của nhau?” Khi anh càu nhàu cô lại nói thêm, “Anh chưa cho tôi biết tên.”

“Colt Thunder.”

“Colt, một loại súng lục phải không? Cái tên đặt theo loại súng nghe thật không bình thường.”

“À, Jessie có tính hài hước lạ lùng mà.”

“ Jessie là cha của anh à?”

“Là con gái của cha tôi, mặc dù không nào người trong chúng tôi lại biết chuyện đó cho đến vài năm gần đây. Trước đó chị ấy là bạn thân của tôi.”

“Thật là thú vị, tôi hiểu ra rồi, vậy thì, cái tên Colt Thunder kia không phải là tên thật của anh? Tôi đã phải dùng tên giả cho mình rất thường xuyên, nhưng giờ thì không cần nữa vì kẻ thù của tôi đã tìm thấy tôi rồi. ”

Anh không định hỏi nàng. Có chết anh cũng không hỏi. Càng biết ít về nàng bao nhiêu thì anh càng quên được nàng sớm bấy nhiêu – Ôi trời, nếu anh có thể. Mái tóc đó, xõa xuống qua thắt lưng, giống như ngọn lửa nóng bỏng đang liếm vào eo nàng. Anh sắp sửa sẽ nhìn thấy mái tóc đó trong giấc mơ của mình trong thời gian dài sắp tới cho xem, chết tiệt, anh biết quá rõ mình sẽ như thế. Và còn cả đôi mắt kia nữa chứ. Khốn khiếp thật, tại sao nàng cứ mãi nhìn anh như thế, y như thể nàng cũng bị hấp dẫn bởi anh như anh đối với nàng vậy?

Nàng nói thêm điều gì nữa với anh, nhưng anh chẳng nghe lọt một từ nào, bởi vì nàng bước đến gần hơn khi nàng nói và chạm vào cánh tay anh. Sự đụng chạm có chủ ý và không cần thiết của nàng đã làm trái tim anh đập thình thịch dội vào lồng ngực. Nó khiến anh có những ý tưởng mà anh đã không dám nghĩ tới. Cái ý tưởng khốn khiếp đáng chết, nàng thậm chí còn không biết là mình đang đùa với lửa nữa mà.

Phát đạn đã bắn rớt mũ anh, đưa anh thoát ra khỏi vòng quyến rũ mê hoặc mà nàng đang tỏa ra. Anh quay phắt người lại và nổ súng không suy nghĩ, cả hai phát đều bắn trúng đích. Một trong hai tên đang thúc ngựa chạy thục mạng về phía họ đã bị té xuống đất nhưng lại không nằm ở đấy, chân hắn bị vướng vào bàn đạp. Còn tên kia đã làm rớt súng khi viên đạn ghim thẳng vào vai phải của gã, và bây giờ gã đang thúc ngựa quay trở lại hướng con đường mà gã đã đến. Colt thả cho gã đi. Anh không bắn người ở phía sau, cũng không giết ai cả - trong hầu hết trường hợp.

Con ngựa không người cưỡi vẫn chạy tới trước. Cách dễ nhất để chặn ngựa là leo lên nó khi nó chạy qua trước mặt, đó là cách Colt đã thực hiện.

Jocelyn nhìn thấy hết, nhưng nàng vẫn không tin được, nhất là động tác nhanh nhẹn của Colt Thunder lúc rút súng và bắn. Mà từ trước đến giờ nàng cũng chưa từng chứng kiến bất cứ cái gì phi thường bằng chuyện nhảy lên lưng một con ngựa đang phi thật nhanh. Không té dập mặt là đã một nỗ lực phi thường rồi, còn anh thực hiện động tác đơn giản chỉ bằng cái xoắn tay vào bờm ngựa và nhảy lên lưng nó.

Dù bị anh làm kinh ngạc nhưng nàng vẫn trả lời câu hỏi lo lắng của Vanessa là không sao hết, rồi vội vã chạy đến chỗ con ngựa đã được kiềm lại chỉ cách đây vài mét. Nàng đến đúng lúc Colt thả sợi dây cương xuống đất và đến gỡ bàn chân người đàn ông ra khỏi bàn đạp. Sau đó, anh cúi xuống kiểm tra tình trạng của hắn, và nàng lại nghe thêm một trong những câu chửi rủa đa dạng của anh. Chính nàng còn thấy người đàn ông chết vì bị gãy cổ mặc dù viện đạn của Colt chỉ trượt qua thái dương của hắn thôi, nên có thể hắn đã bất tỉnh khi sự việc xảy ra.

“Gã khốn khiếp đã cúi người tránh,” Colt nói giọng bực bội khi đứng lên.

“Anh nhắm bắn vào chỗ đặc biệt nào đó phải không ?”

“Xương bả vai phải. Đó là cách dễ nhất để tước vũ khí một người khi họ đang xông thẳng vào cô. Cô biết hắn à?”

Rồi anh nhìn thẳng vào nàng với cặp mắt chăm chú. Không bị che khuất bởi chiếc mũ trên đầu, nên nàng có thể nhìn thấy màu mắt anh không nhạt mà cũng chẳng đậm, đó là màu xanh trong và tinh khiết nhất, rất nổi bật trên làn da màu đồng thau ấy. Chúng khiến nàng như ngừng thở theo đúng nghĩa đen của nó, làm nàng phải nhìn thấp hơn trước khi vận dụng sự hiểu biết ở mức bình thường của mình để trả lời anh.

“Không, tôi chưa bao giờ thấy người đàn ông này trước đây, và cả người kia nữa. Nhưng tôi gần như chắc chắn họ đều là tay sai của gã John Mũi Dài. Hắn có thói quen đi thuê những dân địa phương ở bất kỳ nước nào mà chúng tôi đến để thực hiện công việc dơ bẩn của mình. Có vẻ sự giúp đỡ của anh bây giờ còn bao gồm luôn cả việc cứu mạng tôi đấy.”

“Cô nương, không có người đàn ông nào đầu óc tỉnh táo mà lại muốn giết cô cả. Có nhiều thứ tôi có thể nghĩ ra được người đàn ông muốn làm với cô, nhưng việc giết cô không nằm trong số đó.”

Anh quay mặt đi khi nói những từ cuối lúc anh rời đi nhặt cái mũ của mình, nhưng dù sao nàng cũng đã nghe được và đỏ mặt vì thích thú. Không nhiều người nhận thấy nàng có sức hấp dẫn với mái tóc đỏ hoang dại này, nhưng nàng có thể nhận ra khi người ta để ý đến nàng. Không phải như thế đối với người đàn ông này. Anh trừng mắt với nàng, quát tháo nàng, không thể kiên nhẫn với nàng mà chỉ muốn phi đi ngay và không bao giờ gặp lại nàng nữa. Vì vậy, đây rõ ràng là sự bất ngờ khi biết anh có thể, chỉ có thể thôi, đã nhận thấy được sự hấp dẫn ở nàng cũng như nàng thấy được ở anh, nếu nàng có thể hiểu đúng ý nghĩa câu nói vừa rồi là một lời khen tặng.

Nàng nhanh chóng theo sau anh lần nữa để cố giải thích. “Chỉ đến cuối năm ngoái hắn mới cố giết tôi thôi, anh biết không. Trước đó, mục đích của hắn chỉ muốn bắt tôi về lại nước Anh. Còn mục đích của tôi thì tránh chuyện đó xảy ra bằng mọi giá. Chuyện dài dòng lắm, nhưng thực chất là tôi đã chạy trốn hắn ta ba năm nay, và hết sức thành thật mà nói tôi chán ngấy cái việc này rồi.”

Anh đập đập chiếc mũ vào chân để phủi bụi, rồi đội lên đầu với vành nón che xuống phía trước với vẻ khá ngang tàng. “Đó không phải chuyện của tôi, thưa cô.”

“Không, tất nhiên là không rồi. Thật sự là không. Và tôi không hề nghĩ sẽ lôi kéo anh vào những vấn đề của tôi, nhất là sau tất cả những gì anh đã làm cho tôi.”

Anh nhìn nàng với ánh mắt điềm đạm sau khi nghe nàng nói quá nhiều, mà lẽ ra chỉ một cái gật đầu đồng ý là đủ. Anh trả lời cộc lốc “Rất vui được nghe điều đó.”

“Tôi chưa hẳn nói xong, ông Thunder.”

“Nghe này cô, đừng có mà ghép từ “ông” chung với tên tôi. Gọi tôi là Colt hay Thunder thì tôi đều trả lời tất.”

“Được thôi, như anh muốn. Đúng như những gì tôi đang nói, tôi không thể nào không nhận ra tài năng siêu đẳng của anh trong việc sử dụng khẩu súng đang đeo bên người.”

“Siêu đẳng hả ?” Anh cười tươi. “Cô nương, chắc là cô cũng có những kiểu nói hết sức đẹp đẽ để gọi một cái nồi lọ nghẹ."

“Xin lỗi, anh nói gì thế?”

“Thôi, cô đừng để ý. Vậy về chuyện đó thì sao nào?”

“Về chuyện– à, phải rồi. Vậy tôi có thể thuê anh được không?”

“Cô muốn gã Mũi Dài bị giết hả?”

Câu nói đó làm nàng bối rối, anh nói câu ấy nghe sao dễ quá, mà lại chẳng có tý cảm xúc nào, nhưng nàng dằn lòng lại. “Không, chỉ là tóm lấy hắn và giao nộp cho bất cứ cơ quan chính quyền nào trong lãnh thổ này thôi. Hắn đã bị truy nã ở New York vì tội ám sát người tư vấn pháp luật của tôi.”

“Cái gì của cô?”

“Luật sư của tôi.”

“Tại sao hắn lại giết luật sư của cô?”

“Chúng tôi chỉ có thể đoán rằng người đàn ông xấu số đó đã phát hiện ra hắn trong văn phòng ông ấy, khi hắn đang lấy trộm bản di chúc mà tôi đã lập ra cùng ngày. Theo lời cộng sự của ông ấy thì bản di chúc là thứ duy nhất bị thất lạc trong văn phòng ông ta. Và có nhiều nhân chứng đã chứng thực rằng hắn đã hỏi đường đến văn phòng luật sự. Tất cả họ đều cam đoan là gã đàn ôn đã hỏi họ là người Anh.Và hơn nữa, đó không phải là tờ di chúc đầu tiên mà tôi lập tự nhiên biến mất.”

“Tôi nghe có vẻ như tất cả những gì cô cần ở một tên săn tiền thưởng, thưa cô, tôi không phải hạng người đó. Hay tốt hơn, cô nên trường trình về việc xảy ra ở đây cho ngài cảnh sát trưởng trong thị trấn tuốt ở Tombstone biết khi cô giao nộp cái xác. Chỉ cần tên và thông tin của gã đó là đủ thôi.”

“Nhưng tôi đâu có biết tên hắn hay diện mạo hắn như thế nào chứ.” Khi thấy anh cau mày, nàng nhanh nhảu nói thêm, “John Mũi Dài chỉ là cái tên chúng tôi đặt cho hắn thôi. Tất cả những gì tôi biết là hắn cũng người Anh như tôi.”

“Thôi được, có khả năng chẳng có thêm gã người Anh nào xuất hiện trong phạm vi một trăm mét ở đây đâu, nhưng cô đâu biết được. Tôi có thấy những người khác đi qua, thế nên sẽ rất dễ lầm lẫn. Cách tốt nhất của cô, lúc đó là cố thủ và chờ hắn đến. Cô có nói là cô có cận vệ phải không?”

“Phải, nhưng mà –“

“Vậy thì cô đâu cần tay súng khác.”

Trước khi anh tỏ ý là sẽ từ chối lời đề nghị của nàng, thì súng của anh lại được rút ra và bắn ngay tức thì. Jocelyn quay lại nhìn thấy con rắn dài giờ đây không còn đầu, mặc dù xác nó vẫn còn ngọ nguậy, và nàng rùng mình vì nó quá gần. Nàng đã không nghe thấy nó hay không cảm nhận được sự nguy hiểm. Nàng không cần một tay súng khác ư? Anh vừa mới chứng minh lời phát biểu đó là sai đấy.

Colt liếc nhìn nàng sau khi ném con rắn ra khỏi chỗ họ. Anh phải đưa nó cho nàng. Nàng bị bắn, sém chút nữa còn bị rắn cắn, mà cái đó lại xảy ra sau khi xe ngựa của nàng bị lật. Không kể đến chuyện xảy ra trước đó. Vậy mà nàng không làm ầm lên về bất cứ chuyện nào cả. Đương nhiên, con rắn kia có thể khiến nàng im miệng lại. Nàng là người phụ nữ nói nhiều nhất mà anh từng gặp. Không phải là anh thấy phiền. Giọng nàng thực sự nghe rất êm tai.

Anh quay người nhìn chằm chằm vào đám bụi đang tung mù mịt về hướng họ. Người của nàng, anh hy vọng như thế, xem ra cũng có không ít người với đám bụi lớn thế này. Anh lắp đạn mới vào súng chỉ đề phòng khi cần thiết.

Anh liếc nhìn qua nàng một lần nữa và thấy nàng lấy đâu ra một chiếc khăn vuông nhỏ bằng vải thêu để chậm mồ hôi trên trán. Mùi hương ngọt ngào của chiếc khăn tay bay phảng phất về hướng anh mỗi lúc một nồng hơn, lần nữa kích thích sự ham muốn trong anh. Chết tiệt thật, nhưng nàng rất nguy hiểm. Cứ mỗi lần anh nhìn nàng, không biết làm sao anh thấy nàng lại đẹp hơn và rõ ràng khiêu gợi hơn. Và mỗi lần nàng nhìn anh với đôi mắt xanh kì diệu kia, anh phải kềm nén bản năng ngày xưa của mình. Nếu anh tình cờ gặp nàng sáu năm về trước thì chắc có lẽ anh đã bỏ đi cùng nàng và biến nàng thành người phụ nữ của anh. Nhưng anh giờ đây đã được “văn minh hóa”, thế nên anh không thể cứ làm theo bản năng vốn có của mình được.

Chỉ là những bản năng ấy thật mạnh, quá vững chắc, đó là lý do tại sao anh không dám lãng vãng ở gần để giúp nàng giải quyết mớ rắc rối. Điều đó sẽ khác đi nếu nàng không có sự giúp đỡ, nhưng nàng có thừa sự trợ giúp. Lúc ấy anh không còn sự lựa chọn nào khác, bởi vì rõ ràng anh chẳng ưa nổi cái ý tưởng chết tiệt về một ai đó muốn làm hại nàng. Có lẽ nàng không thuộc về nơi này, nhưng nàng đã ở đây, và đã băng qua đường đi của anh. Anh sẽ lo lắng cho nàng đến khi nàng được an toàn. Điều anh cần chỉ có thế thôi.

“Mấy người đang đến là người của cô phải không?”

Jocelyn giật mình bởi câu hỏi của anh, vừa nghe được khi tai còn ù bởi dư âm của phát bắn. Nàng đang cố nghĩ ra cách nào đó khiến anh thay đổi ý định về chuyện làm việc cho nàng. Nàng không muốn anh chỉ quay ngựa bỏ đi đến nơi mà nàng không bao giờ có thể gặp lại anh. Điều này rất cấp bách, mặc dù nàng vẫn còn băn khăn tại sao mình lại làm thế.

Giờ thì nàng đã thấy những người cưỡi ngựa, và nhận ra ngài Parker Grahame hiện ra phía trước. “Đúng thế, theo như tôi thấy thì đó là người bảo vệ của tôi, và thêm vài người hầu nữa.”

“Thế thì tôi đi đây. Người của cô có thể tìm thấy đám ngựa được buộc vào cọc ở chỗ sông, không quá một dặm về hướng đông từ chỗ này, nếu không có người nào đi ngang qua và ăn trộm chúng.”

Những lời không nói ra đã ẩn bên trong giọng anh. Nếu mấy con ngựa của nàng biến mất, thì đồ đạc của anh cũng thế thôi.

“Cám ơn anh. Tôi chắc sẽ dễ tìm lại được chúng thôi. Nhưng anh có chắc sẽ không thay đổi suy nghĩ và –“

“Quý cô, đoàn người của cô có thể đánh gục được cả hai chúng ta đấy. Cô chẳng cần tôi đâu.”

“Tuy là vậy, nhưng chúng tôi sẽ cần một người dẫn đường.”

“Cô có thể tìm được tại Tombstone.”

Jocelyn nghiến răng khi đi theo anh đến chỗ ngựa của anh và nhìn anh leo lên. Rõ ràng anh không phải để làm thuê, vì bất cứ lý do nào.

“Thị trấn mà anh đề cập đến ở đâu?”

“Khoảng chừng sáu dặm hoặc là cô cứ đi thẳng qua San Pedro là được. Nó đủ lớn để cô có thể nhìn thấy mà.”

“Có lẽ là anh đang sống ở đó à?”

“ Không, thưa cô.”

“Nhưng tôi sẽ được gặp anh ở đó chứ, anh có nghĩ vậy không?”

“Tôi không biết nữa.”

Anh đã không nhìn nàng ngay từ lúc anh đi về phía ngựa của mình, nhưng giờ anh đã nhìn – và phải nắm chặt lấy dây yên trong tay. Sự thất vọng hiện rõ trên nét mặt của nàng, như đang thắt ruột anh bởi một sợi dây vô hình. Nàng muốn cái chết tiệt gì ở anh chứ? Bộ nàng không biết được mình sẽ chuốc lấy rắc rối với vẻ mặt đó sao?

“Tôi thật sự mong anh sẽ cân nhắc lại chuyện này,” nàng nói bằng một giọng dịu dàng, van nài, nó bao bọc lấy anh, khiến anh rên rỉ.

Điều này vượt xa tất cả mọi cảm xúc khác của anh đối với nàng. Anh phải thoát khỏi cái nơi chết tiệt này.

“Hãy quên nó đi, cô à. Tôi không cần cái thứ rắc rối ấy.”

Nàng không hề hay biết thứ rắc rối mà anh đang ám chỉ đến chính là bản thân nàng chứ không phải các vấn đề của nàng. Nàng đứng đó và nhìn anh cưỡi ngựa đi xa, mặc cảm tội lỗi vì đã cố lôi kéo anh vào trong tình cảnh hết sức nguy hiểm. Anh đã đúng khi từ chối nàng. Anh đã giúp nàng đủ rồi. Nhưng mặc kệ tất cả, nàng không muốn đây là lần cuối cùng nhìn thấy anh.