Tị Tuyết Truyền Kỳ

Chương 10: Điêu phương



Mấy hôm nay, Hồng Cầm không nuốt nổi hạt cơm nào, lúc trước ở Bộc Hỏa Sa Mạc, mấy ngày nhịn đói khiến nàng nôn nao, nhưng hiện giờ một lòng cầuđược chết mà tử vong vẫn ở xa lắc.

Suốt mấy ngày, Kha Đô tận tâmphục thị nhưng nàng không thể tha thứ cho gã, cũng không nói câu nào. Cả ngày, gã trấn thủ ngoài trướng, gồng mình nhẫn nhịn cái nhìn đầy địch ý của nàng.

Nàng không nhìn đến cơm nước mang tới, cố ý đập vỡ mấy cái bát, nhân lúc Kha Đô sơ ý, giấu đi một mảnh sắc nhất.

Nàng giữ mảnh vỡ trong tay, nắm lại đến nóng bừng lên, cắt cả vào lòng tay.Tự tay giết Hô Vô Nhiễm rồi, tử vong với nàng không còn gì đáng sợ nữa.Nàng còn chần chừ chưa tự tận bởi vẫn ôm ấp hy vọng vạn nhất, đợi ThiếtSoái tấn công Tỵ Tuyết thành lâu ngày vô hiệu, nàng sẽ được tận mắt thấy dáng vẻ thất chí của ông ta...

Nhưng hy vọng duy nhất này cũngthành công cốc, nghe tiếng mấy vạn Thiết Huyết kị binh hoan hô, nàngbiết sau cùng Tỵ Tuyết thành cũng bị công phá, thân nhân bằng hữu tộcnhân đều bị tàn sát dưới vó ngựa, nàng sao có thể trộm sống.

Lúcđó nàng vô cùng bình tĩnh cắt cổ tay, dùng chút khí lực sau cùng, nếuKha Đô không kịp thời phát hiện, chắc nàng cũng bình tĩnh tiến về phíatử vong.

Nàng vẫn nhớ có rất nhiều người vội vàng cầm máu chomình, nàng muốn giãy giụa nhưng nào còn nửa điểm khí lực, rồi hôn mê.Đến giờ nàng vẫn mong sinh mệnh mình dần mất đi. Trong lúc mê man, nàngkhông ngừng mộng mị, chỉ khi chìm vào mộng, tất cả mới còn nguyên nhưtrong quá khứ, nàng lại được ở cạnh phụ mẫu, thân bằng, tộc nhân, đươngnhiên còn cả người nàng yêu thương nhất nữa.

"Ra hết cho ta."Tiếng Thiết Soái đột nhiên vang lên, người hầu hạ nàng thi nhau thoáilui, rồi nàng cảm giác được một thân ảnh từ từ ngồi xuống, chăm chú nhìn gương mặt không còn chút huyết sắc của nàng.

"Hiện tại nàng còn đồng ý làm vợ ta không?" Giọng Thiết Soái vẫn lạnh lùng, không mảy may toát lên dao động tình cảm.

Hồng Cầm từ từ trở lại hiện thực, nếu trong vòng mười ngày mà Thiết Soái hạđược Tỵ Tuyết thành, nhất định ông ta sẽ đến khoe mẽ. Nàng cố mở bừngmắt, định dùng tôn nghiêm của sinh mệnh cười nhạo "thành tựu" của ôngta, muốn nàng gả cho ông ta ư? Trừ phi ông ta chịu cưới một người chết.

"Nàng yên tâm, trong thành Tỵ Tuyết vẫn bình yên." Giọng Thiết Soái như thểđang nói về một việc xa lạ: "Ta sẽ để nàng làm Tỵ Tuyết thành chủ, cònnàng là thê tử trên danh nghĩa của ta..."

Hồng Cầm cả kinh: "Vì sao?"

"Vì Tỵ Tuyết thành, cả vì Hô Vô Nhiễm." Giọng Thiết Soái điềm đạm: "ThiếtHuyết kị binh sẽ ở lại Tỵ Tuyết thành, nàng chỉ cần vỗ an người trongthành và Thiết Huyết kị binh, khiến song phương sống hòa bình với nhau,giúp ta thành nghiệp lớn."

Hồng Cầm hiểu ngay, từa đầu nàng chỉlà cái cớ cho ông ta tiến quân, hiện tại nàng vẫn chỉ là một con cờ. Thứ nam nhân này quan tâm là "đại nghiệp", Tỵ Tuyết thành hay Hô Vô Nhiễmchẳng qua là an ủi nàng, việc cưới nàng cũng không gì khác một lý do tạm thời.

Nụ cười trào phúng nở trên gương mặt nhợt nhạt, nàng phảnkích: "Ta có thể làm trợ thủ cho ngài nhưng ta không muốn lấy người mình không yêu."

Thiết Soái rùng mình: "Nàng không còn lựa chọn, quyết định của nàng can hệ đến sinh mệnh của tộc nhân."

Hồng Cầm cười khanh khách: "Không ngờ Thiết Soái lấy vợ cũng phải uy bức lợi dụ như vậy."

Thiết Soái không đáp, mục quang dưới vành mũ ánh lên lăng lệ.

Hồng Cầm đương nhiên biết mình không thể lựa chọn, thầm hạ quyết tâm, nghiêm mặt thốt: "Ta đáp ứng với ngà."

"Được." Thiết Soái đứng dậy, như thể không muốn nói thêm câu nào với nàng:"Nàng nên ăn một chút, một thời thần sau theo ta đi khuyên hàng Tỵ Tuyết thành." Ông ta cũng nhận ra ngữ khí của mình quá lạnh lùng, bèn giảithích: "Song phương tử thương thảm trọng, để lâu sẽ sinh biến."

Hồng Cầm cũng biết không thể chần chừ, chật vật bò dậy với lấy lương khô cùng nước bên giường, nhưng lại ngã gục xuống.

Thiết Soái cúi người xé nhỏ một chiếc bánh, đưa đến sát miệng nàng. Ánh mắtông ta chạm vào cổ tay băng vải của nàng, tựa hồ ôn nhu hẳn.

Hồng Cầm nuốt bánh, chầm chậm thốt: "Ngài có bao giờ nghĩ rằng hoàn thành đại nghiệp rồi có gì hay ho?"

Thiết Soái im lặng hồi lâu, cởi mũ đội đầu ra.

Gương mặt ông ta anh tuấn trầm ổn, mi dài đến sát tóc mai, mắt sáng như sao,gương mặt vuông chữ điền được chiếc cằm rộng nâng đỡ, duy có vết đao dài chừng bảy tấc vạch từ trái sang phải, vắt qua cả khuôn mặt, hình nhưvết đao có đã lâu, ăn sâu vào da thịt, cơ hồ tự mọc lên, tô thêm mộtphần kiên nghị, đồng thời đượm vẻ tà dị.

Ông ta không để ý đếnthần sắc kinh ngạc của nàng, nhắc lại từng chữ: "Đó là vết thương tamang từ lúc lọt lòng, đi theo ta đã mấy chục năm."

Hồng Cầm ngây người, hỏi theo phản ứng: "Vì sao lại có vết thương?"

Thiết Soái thở dài, nhìn lên nóc trướng: "Lúc đó trên thảo nguyên chiến hỏaliên miên, mẫu thân ta mới tân hôn bị người bộ lạc khác bắt về làm thêtử, chín tháng sau sinh ra ta, nam nhân cướp bà về định giết ta vì ta là tạp chủng của nam nhân khác, nếu không nhờ mẫu thân che chở, nhát đaođó đã chẻ ta làm đôi." Ngữ khí ông ta bình thản, hình như đang nói vềchuyện của người khác: "Chỉ e mẫu thân cũng không biết ta là con ai,nhưng từ lúc bảy tuổi ta đã rời nhà, quyết không gọi kẻ đó là phụ thân."

Hồng Cầm hơi run lên, cướp vợ người ta rồi tàn sát ấu tử, thảo nguyên bìnhthường vốn vô sự nhưng thật sự có những tục lệ khiến ai nghe thấy cũnglạnh mình. Xem ra lúc nhỏ, ông ta chịu không ít khổ cực, bất giác lòngnàng nảy sinh ý trắc ẩn: "Sau này ngài còn gặp lại mẫu thân chăng?"

Thiết Soái lắc đầu, đội mũ lên, lập tức trở lại dáng vẻ lạnh lùng của bậc thống soái: "Hai năm sau, bộ lạc đó bị tiêu diệt."

Hồng Cầm không nói gì, trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này, giết và bị giết chẳng hề cần có lý do, kẻ thắng làm vua, vận mệnh của bất kỳ ai đềukhông nằm trong tay mình. Trong khoảnh khắc, nàng không còn hận ThiếtSoái, thậm chí thấy rằng ông ta thật đáng thương, chỉ biết lấy chinhphục giữ cho bản thân không bị tổn thương, có lẽ chỉ khi chìm trong máulửa, sinh mệnh ông ta mới được bình yên.

Nàng cất tiếng thở dàigần như không nghe rõ: "Hôm nay ngài diệt được Tỵ Tuyết thành, ngày sauđến lượt ngài thành kẻ thất bại dưới vó ngựa của người khác."

"Không, ta không bao giờ thất bại." Thiết Soái ngang nhiên thốt lên: "Ta phảinhất thống đại thảo nguyên, chỉ như thế mới không còn cảnh các bộ lạctàn sát nhau, mói không còn cảnh thê ly tử tán, nhà tan cửa nát." Ông ta khẽ kêu lên: "Thời đại không có kẻ mạnh quả thật bi ai hơn hết." Đoạncúi đầu nhìn Hồng Cầm với ánh mắt chân thành: "Vì thế nàng phải giúpta."

Hồng Cầm rúng động, nàng không thể hiểu nổi nam nhân này, có lẽ không ai hiểu nổi ông ta.

Nhưng nam tử tinh tráng trong Tỵ Tuyết thành đa số chiến tử, còn lại hầu hếtlà người già, phụ nữ và trẻ con. Đúng như Thiết Soái dự liệu, ngay khicơ hội sống xuất hiện, dù người Tỵ Tuyết tộc đầy huyết tính cũng đànhchấp nhận khuất nhục đầu hàng. Dù gì, đối diện với Thiết Huyết kị binhđao thương sáng lòa, anh dũng vô địch, phản kháng cũng vô ích.

Sớm ngày hôm sau, Thiết Huyết đại quân chính thức tiếp nhận Tỵ Tuyết thành đầu hàng.

Thiết Soái chắp tay sau lưng đứng một mình trên thành lâu, ánh nắng mới lênbiến ông ta thành một bóng hình khổng lồ, ánh xạ trên đầu ba vạn ThiếtHuyết kị binh và hơn hai vạn người Tỵ Tuyết thành còn lại đứng dưới. Cơhồ đó là vận mệnh không thể phản kháng của ngôi thành.

Cỏ xanh rung rinh trong gió, không khí đượm mùi thơm đặc hữu của thảonguyên, ngoài xa là khoảng không mênh mông yên tĩnh, Phán Thanh sơn ngàn năm không đổi vươn cao sừng sững, dòng sông vẫn cuồn chuộn chảy vềKhách Vân đại thảo nguyên như trước, cả đàn chim đen ngòm thường bay qua không trung cũng vẫn giữ thói quan. Huyết dịch chảy trên thành lâu đãđược gió hong khô, ánh lửa trong thành tắt từ lâu, tường thành lở lóivẫn giữ tư thế trầm tĩnh chở che tất cả. Tỵ Tuyết thành lại khôi phục vẻ bình yên, chỉ còn những vết lở trên tường thành và mùi khói nồng đượmnhắc người ta nhớ đến trận kịch chiến.

Mấy vạn người tay khôngcủa Tỵ Tuyết thành bị ba vạn Thiết Huyết kị binh vũ trang đầy đủ vâykín. Theo yêu cầu của Hồng Cầm, Thiết Soái chấp nhận cho phép dân thànhkhông cần quỳ xuống đầu hàng.

Mấy vạn người dân lặng ngắt, gươngmặt ai nấy tỏ vẻ bi phẫn và khuất nhục nhưng đành bất lực. Trong lúcnước mất nhà tan, thê ly tử tán, họ chỉ biết bị động tiếp nhận, nhìnthân ảnh cao lớn của Thiết Soái với vẻ bất an, lòng đầy sợ hãi, chỉ cóđiều, trong ánh mắt ngây dại loáng thoáng ánh lên tia quật cường.

Áo giáp của Thiết Soái phản xạ ánh nắng, tà áo bào trắng phần phật, từtrên cao nhìn xuống tất cả, niềm vui khi chinh phục thành công khiến ông ta cười vang. Ông ta không muốn thay chiến bào nhuộm bụi, tựa hồ huyết y đẫm máu càng tô thêm hào tình của kẻ thắng lợi sau cơn chinh chiến.

Nghe tiếng ông ta cười, ba vạn Thiết Huyết kị binh cũng giơ cao vũ khí, đồng thành gào hét, dùng ánh mắt sùng kính, cuồng nhiệt hoan hô vị thốngsoái chí cao vô thượng, cùng chia sẻ niềm vui thắng lợi.

ThiếtSoái cười hồi lâu mới ngừng, giơ tay ngăn Thiết Huyết kị binh hoan hô,trầm giọng nói: "Tỵ Tuyết thành chủ ủy mị, không chịu giao cống vật,chống lại Thiết Huyết đại quân sáu ngày rồi bị phá thành. Vốn phải diệthết Tỵ Tuyết thành báo thù cho những Thiết Huyết chiến sĩ đã chết nhưngbản soái không muốn lạm sát vô cớ, niệm tình Tỵ Tuyết thành chủ đã chết, không tính toán với người Tỵ Tuyết tộc nữa. Từ đây Tỵ Tuyết thành làđất của Thiết Huyết đại quân, sẽ đi chinh phục các bộ tộc trên thảonguyên khác. Sau này, người Tỵ Tuyết tộc và Thiết Huyết chiến sĩ chungsống hòa bình, không được tranh chấp, ai vi phạm quyết không tha..."

Người Tỵ Tuyết thành đã chấp nhận mệnh vận an bài, dù bất mãn cũng phải nhịn, ba vạn Thiết Huyết kị binh xôn xao, đúng như Thiết Soái, không tính đến việc chiến tranh khiến thù hận hai bên tăng lên, mà riêng việc hạ thành không được cướp đoạt tài vật mỹ nữ khiến những Thiết Huyết chiến sĩ đãquen với phát tiết tận tình sau mỗi trận chiến không tưởng tượng nổi.Nhưng họ không dám vi phạm quân lệnh lớn tiếng ồn ào, vẻ mặt tỏ ra bấtmãn cùng cực.

Thiết Soái quát vang, giọng nói vọng vào tai mỗiThiết Huyết chiến sĩ: "Trên đại thảo nguyên, ai luôn chiến thắng? Aikhiến địch nhân nghe tiếng cũng táng đởm đào tẩu? Ai là hùng sư uy danhvang dội? Ai là những chiến sĩ anh dũng chinh phục tất cả?" Ngữ khí ôngta đầy mê hoặc khiến người khác hào tình bừng bừng, ba vạn thiết kị lạixung động, hình như quên hết bất mãn ban nãy. Ông ta ta hỏi câu nào, họđều cùng hồi đáp: "Là Thiết Huyết chiến sĩ!"

"Đúng, chính làThiết Huyết chiến sĩ anh dũng vô địch. Chúng ta không chỉ muốn chinhphục một mình Tỵ Tuyết thành, mà cả đại thảo nguyên, chúng ta mới là chủ nhân của vùng đất này, để đời đời truyền tụng uy danh." Giọng ông tasang sảng, lộ ra lòng tin kiên định cực độ: "Để đạt mục đích này chúngta phải lập được căn cơ vững chắc, tăng cường lực lượng. Nên từ hiện tại chúng phải phải dừng chân ở Tỵ Tuyết thành, trùng kiến ngôi thành từtrong lửa chiến, để nó thành nhà cho chúng ta nghỉ ngơi." Ông ta lại hít sâu một hơi: "Đợi đến ngày bình định thảo nguyên, nơi đây không còn làTỵ Tuyết thành, mà trở thành đô thành của Thiết Huyết đế quốc."

Lời lẽ cực kỳ hữu lực, chấn động lòng người, hào tình dâng lên không thểkìm nén lại, hóa thành tiếng hô cuồng nhiệt của mấy vạn người: "ThiếtHuyết đế quốc! Thiết Huyết đế quốc!"

Mục quang Thiết Soái quétqua ba vạn tướng sĩ, lòng ngập hào tình, ông ta đã thành công gieo lòngtin tạo ra sự nghiệp ngàn đời vào mỗi Thiết Huyết chiến sĩ, từ giờ trởđi Thiết Huyết đại quân mới chân chính bắt đầu đại nghiệp chinh phụcthảo nguyên.

Tiếng khóc bật lên từ trong đám người Tỵ Tuyếtthành, như bị truyền nhiễm, nhiều người khác khóc theo. Có lẽ từ nay họsẽ sống dưới bóng của Thiết Huyết kị binh mà vô lực phản kháng, chỉ biết câm lặng trở thành nô bộc của người khác, vận mệnh nằm trong tay kẻkhác, sống không bằng chết.

Tương lai mờ mịt, vận mệnh quay lưng, càng lúc càng nhiều người Tỵ Tuyết thành bật khóc, hòa lẫn vào tiếngThiết Huyết kị binh hoan hô, tạo thành nỗi bàng hoàng như đến ngày tàn.

Thiết Soái nhìn người Tỵ Tuyết thành với vẻ khó chịu: "Các ngươi yên tâm,Thiết Huyết chiến sĩ chỉ không nương tay với địch nhân, lúc nào cũng tôn kính, bảo vệ bằng hữu. Sau này Thiết Huyết chiến sĩ và người Tỵ Tuyếtthông hôn, đều là người một nước, sao phải bi thương?" Ông ta nhấn mạnh: "Để các ngươi yên tâm, ta sẽ cưới Hồng Cầm của Tỵ Tuyết thành làm vợ,lập Hồng Cầm Công Chúa thành chủ nhân ngôi thành, hóa giải cừu oán songphương. Sau đó ta sẽ dẫn Thiết Huyết đại quân dẹp tan Cuồng Phong SaĐạo, kẻ thù nhiều đời của Tỵ Tuyết thành thay cho thành ý."

Quân binh truyền lệnh dưới thành được ông ta dặn dò trước, lập tức hô vang: "Mời Hồng Cầm Công Chúa."

Thiết Huyết kị binh y lời mở ra một thông đạo, Hồng Cầm không trang điểm, chỉ mặc áo thô trắng, mái tóc xõa xuống vai, tay cầm dây cương cưỡi bạchmã. Kha Đô dẫn ngựa, dẫn nàng chầm chậm đi qua rừng đao thương của Thiết Huyết chiến sĩ, tiến về cửa thành.

Vẻ mặt hư nhược của Hồng Cầmtrắng nhợt vì mất máu, ánh nắng sớm chiếu sáng gương mặt bất khuất, dưới làn da gần như trong suốt, phảng phất thấy rõ từng mạch máu đập dồn dập vì phẫn nộ. Bạch y đón gió, tóc xanh phơ phất, tà áo phơi phới, thânthể gầy gò lắc lư, cơ hồ bất cẩn sẽ rơi khỏi lưng ngựa. Ai nấy đều sinhlòng muốn tiến lên đỡ nàng, lại sợ đao thương trong tay sẽ dọa nạt tinhlinh không có ở chốn nhân gian kia, sợ đôi tay mình làm vấy bẩn thân thể thuần khiết...

Chúng tướng sĩ Thiết Huyết đại quân tuy nhìn thấy Hồng Cầm nhưng cự ly quá xa, hơn nữa tâm thân bị trận chiến kinh thiêngiữa Thiết Soái và Hô Vô Nhiễm hấp dẫ, tận hôm nay mới biết thảo nguyênđệ nhất mỹ nữ có ma lực cỡ nào.

Phong tình thanh tục, vẻ đẹptuyệt thế, đứng giữa ánh hàn mang của đao thương càng trái ngược, mỗingười vừa trải qua trường máu lửa đều cảm thấy một làn khí mát lành thấm vào tâm tì, lòng chìm trong yên tĩnh. Vạn người lặng ngắt, ngây ngườinhìn xuất trần tiên tử hạ phàm từ đỉnh tuyết sơn lấp lánh, chầm chậm điqua.

Ánh mắt Thiết Soái nhìn Hồng Cầm chằm chằm, đến giờ ông tamới phát hiện nàng mỹ lệ như thế, sắc hơn bất kỳ thanh bảo kiếm nàoxuyên qua tim ông ta.

Hồng Cầm từ tốn liếc nhìn tộcnhân, không hề rơi lệ nhưng nhãn thần trống rỗng, nếu không vì vẻ đẹp,nàng chắc cũng sẽ chết trên chiến trường hoặc làm một người trong đámđông kia.

Nàng cảm giác được ánh mắt người Tỵ Tuyết thành nhìn mình vô cùng phức tạp, có người cảm kích, có người ngờ vực.

--- Có lẽ họ nghĩ rằng nàng dùng cả tộc để đổi lấy phú quý vinh hoa.

"Hỡi các Thiết Huyết chiến sĩ tôn kính, ta biết có nhiều huynh đệ của các vị chết trong trận chiến, gục ngã dưới chân tường thành kiên cố của TỵTuyết thành, các vị thà giết hết Tỵ Tuyết thành cũng không muốn tiếpnhận đầu hàng." Giọng Hồng Cầm khe khẽ cất lên: "Các vị biết chăng?Người Tỵ Tuyết thành cũng như các vị, khóc thương cho tộc nhân đã chết,thê tử khóc chồng, hài tử khóc cha, lão nhân khóc con..."

Tất thảy binh sĩ lắng nghe lời nàng, đao thương giơ cao từ từ hạ xuống.

"Nếu không có trường chiến tranh này, Tỵ Tuyết thành vốn có thể tặng các vịmỹ tửu thuần hậu nhất, lời ca ngọt nhất, làm bằng hữu chân thành nhấttrên mảnh đất an lành này, cùng uống rượu ca hát." Hồng Cầm không khócnhưng lời nói nghẹn ngào: "Nhưng hiện tại, chiến tranh kết thúc, baongười đã bỏ mạng, vì sao chúng ta không khoan thứ cho nhau? Vì sao còncoi nhau như cừu địch nữa? Ta tin rằng, những người chết rồi đều manglinh hồn cao quý, sẽ tha thứ cho những tội ác chúng ta từng phạm phải,sẽ mỉm cười trên thiên đường khi chúng ta khoan thứ cho nhau. Vì thế tacầu xin các vị, hãy vì những người đã chết mà bỏ đao thương xuống, cùngsống hòa bình, xây dựng lại mảnh đất vừa qua chiến hỏa này."

Binh sỹ cúi đầu, không ai lên tiếng, lời Hồng Cầm như nước suối rì rào rửasạch tâm linh mỗi người, cuốn đi cừu hận, cuốn đi chiến ý, không ai cònmuốn giết chóc nữa.

Hồng Cầm xuống ngựa trước của thành, cự tuyệt Kha Đô đỡ, từng bước đi lên đầu thành.

Thiết Soái sững sờ, tỏ ra không dám tin quan sát Hồng Cầm đến trước mặt mình, nhìn vào mắt mình, ngữ khí ẩn chứa nét kiên định cố chấp của hài tử:"Thiết Soái tôn kính, mong ngài hứa với ta trước mặt mấy vạn Thiết Huyết chiến sĩ và người Tỵ Tuyết thành, dưới thinh không trong trẻo và mâytrắng thuần khiết này rằng Thiết Huyết chiến sĩ vĩnh viễn không động võvới Tỵ Tuyết thành."

"Ta đáp ứng. Chỉ cần người Tỵ Tuyết thànhkhông chủ động gây sự, Thiết Huyết tướng sĩ vĩnh viễn là huynh đệ bằnghữu của người Tỵ Tuyết thành." Thiết Soái lớn tiếng, rồi ho khẽ lúngtúng, quay xuống nói với người Tỵ Tuyết thành: "Các ngươi hãy nhớ, cứucác ngươi không phải là tường thành kiên cố hay một vạn Tỵ Tuyết chiếnsĩ, mà là hai người. Một là Tỵ Tuyết thành đệ nhất dũng sĩ Hô Vô Nhiễm, y đã cho thấy huyết tính ngoan cường bất khuất của người Tỵ Tuyết, cònlại là Hồng Cầm Công Chúa, nàng hy sinh bản thân đổi lấy bình an cho tộc nhân."

Hồng Cầm hơi ngẩng đầu lên, mục quang trong vắt quét qua Thiết Soái, tựa hồ bất mãn với lời ông ta.

Thiết Soái cười mãn ý, ông ta phải cho người thấy Tỵ Tuyết thành cảm giácrằng Hồng Cầm cứu họ, đương nhiên nàng hiểu rằng, tất cả do chính ông ta ban cho.

Đúng vậy, ông ta muốn dùng phương thức bá đạo chinhphục nàng, không để nàng cự tuyệt. Tay ông ta dứt khoát đặt lên vainàng, ôm thân thể yếu đuối vào lòng, Hồng Cầm hơi run lên nhưng khôngđẩy ra.

Thiết Huyết chiến sĩ dưới thành hoan hô vang trời, trong lòng họ chỉ có tiên tử trên trời kia mới xứng với Thiết Soái vô địch.

Hồng Cầm hạ giọng: "Ngài tưởng rằng lấy được ta từ tay Hô Vô Nhiễm chăng?" Giọng nàng lạnh lùng.

Thiết Soái run người, trong khoảnh khắc, ông ta đột nhiên nảy ra nỗi tự ti,nếu không có mấy vạn sinh mệnh người Tỵ Tuyết thành, ông ta chinh phụcđược nàng chăng? Nhìn xuống tường thành nhuộm đỏ máu dưới chân, vẻ đẹpquả thật yêu dị.

Tay ông ta chầm chậm hạ xuống, từng tấc một rờikhỏi vai Hồng Cầm, hạ giọng xuống: "Ta nói rồi, nàng chỉ cần làm thê tửdanh nghĩa, ta không cần giành được nàng." Mắt ông ta ánh lên tia kiêungạo: "Nàng yên tâm, ta đã đáp ứng không gây khó cho Tỵ Tuyết thành, bất kể nàng có ở cạnh ta hay không đều không trọng yếu."

"Ngài là vô địch thống soái, cái thế anh hùng được người đời nhắc tới. Nhưng ngàicó biết chăng? Trong lòng ta, vĩnh viễn chỉ có một anh hùng." Một giọtnước mắt rơi trên bàn tay băng lãnh của Thiết Soái, ông ta bất động,giọt nước mắt dần bị ánh nắng hong khô.

Thiết Soái trầm giọng: "Trong lòng nàng, ta là gì?"

Hồng Cầm cười thê lương, như một đóa tường vi nở thầm trong đêm: "Ngài vẫnlà một hài tử, một hài tử lưu lãng phiêu bạt vì không muốn gọi cừu nhânlà phụ thân."

Tim Thiết Soái lần đầu tiên đập nhanh, tình cảmkhông thể tả bằng lời chảy trong lồng ngực. Ông ta đột nhiên nảy ra xung động muốn ôm nàng vào lòng, nhưng cố áp chế, ngón tay khẽ động.

Trong mắt hắc bạch phân minh của Hồng Cầm nhìn xuống mấy vạn người Tỵ Tuyếtthành, gương mặt ánh lên niềm vui. Nàng không phải là công chúa, họ cũng không phải con dân của nàng, nàng chỉ là một cô bé bình bình thườngthường còn họ chỉ là tộc nhân, thân bằng, huynh đệ, tỷ muội của nàng.Đến hiện giờ, hy sinh của Hô Vô Nhiễm, ba mươi Tỵ Tuyết chiến sĩ vàchính nàng mới chân chính có giá trị.

Nàng bước nhanh hai bước,đứng ở mép tường thành, ngoái nhìn Thiết Soái mỉm cười kiên định màquyết tuyệt, đoạn nhảy từ trên tường thành cao vút xuống.

Có lẽ,có lẽ Thiết Soái vốn có cơ hội giữ Hồng Cầm lại nhưng tâm thần ông tađang chìm trong lời lẽ và tuyệt thế phong tình của nàng, chỉ ngây ngườinhìn thân ảnh như đóa mây trắng thuần khiết từ tường thành rơi xuống rồi tan biến.

Bên tai ông ta vang lên tiếng hô kinh hãi của mấy vạnngười, lập tức tỉnh mộng, mũi chân liên tục điểm lên tường thành, hóagiải xung lực rơi xuống, đáp xuống cạnh Hồng Cầm, ôm tấm thân đỏ rựcnhưng không còn trọng lượng nữa vào lòng...

Kha Đô đứng cạnhtường thành, tất cả xảy ra quá nhanh, gã tưởng rằng đang nằm mộng. Đầutiên Hồng Cầm từ trên đầu thành rơi xuống như đóa hoa tươi phất qua, rồi cả Thiết Soái xưa nay bình tĩnh cũng hét lên đau đớn: "Vì sao lại thế?"

"Vì sao lại thế?" Thiết Soái hỏi lại, lần này giọng nói ôn nhu cực độ, cố ngăn niềm nghẹn ngào trong cổ họng.

Máu tươi liên tục tràn ra khỏi ngũ quan Hồng Cầm, gương mặt tú lệ vô songđau đớn đến méo mó, ý thức của nàng đã mơ hồ, không nghe thấy lời ThiếtSoái, từng lời đứt quãng tuôn ra theo dòng máu trong miệng: "Người nhưngài vĩnh viễn không biết rằng, tự do tươi đẹp đến thế nào..."

"Nàng cũng vĩnh viễn không biết..." Thiết Soái đột nhiên ngừng lời, chậm rãiđứng dậy, tay vẫn nắm chặt hai bàn tay lạnh ngắt của Hồng Cầm.

Giải thích gì cũng vô dụng. Nữ tử này, nữa tử đầu tiên khiến ông ta độnglòng, lại chết trước mặt ông ta, lấy đi tất cả kiêu ngạo cùng tôn nghiêm của vị thống soái vô địch.

Người Tỵ Tuyết thành hỗn loạn, nhưngbị Thiết Huyết kị binh vây quanh. Mấy viên đại tướng của Thiết Huyết đại quân lướt đến chân thành, vây quanh Thiết Soái, không ai dám lên tiếng, trong óc vẫn hiện rõ cảnh tượng vĩnh viễn không quên ban nãy.

"Kha Đô nghe lệnh!" Thiết Soái quát lớn: "Từ giờ trở đi, lập ngươi là TỵTuyết thành chủ, tiếp tục di chí của Hồng Cầm Công Chúa, xây dựng lại Tỵ Tuyết thành."

Kha Đô liên tục gật đầu, nghẹn ngào không thốt lên lời, chỉ cúi đầu để không ai thấy gã đang khóc.

Mấy viên đại tướng nhìn nhau, Bá Luân Cổ ấp úng: "Đại soái không nên bithương..." Mới được mấy lời liền nhận ra không thỏa đáng, vội im lặngngay.

Giọng nói lạnh lẽo của Thiết Soái cất lên: "Toàn quân bàytrận, ta sẽ tự chọn ra ba ngàn Thiết Huyết chiến sĩ, ba ngày sau tiếnquân Bộc Hỏa Sa Mạc, tiêu diệt Cuồng Phong Sa Đạo!" Ngữ khí vẫn lạnhlùng như trước, ánh mắt vẫn lăng lệ, nhưng không ai biết, phía sau lớpmũ che đậy mọi hỉ nộ ai lạc, gương mặt ông ta thế nào.

oOo

Phán Thanh sơn, cạnh Bộc Hỏa Sa Mạc, Thiết Soái và Kha Đô sóng vai giụcngựa. Cách họ hai mươi bước là ba ngàn Thiết Huyết kị sĩ tinh tuyển từba vạn quân, chủ yếu là Lam Thương quân và Xích Đao binh.

Ở đạimạc hành quân bất tiện, quý ở chỗ thần tốc, nên Thiết Soái chỉ dẫn theoba ngàn người, hơn hai vạn còn lại lưu tại Tỵ Tuyết thành.

ThiếtSoái im lặng suốt dọc đường, thấy đại quân sắp tiến vào Bộc Hỏa Sa Mạc,liền lên tiếng: "Lúc trước ta đồng ý để ngươi làm tiên phong tiến côngsa đạo nhưng cân nhắc rồi thấy nên để ngươi ở lại vỗ an Tỵ Tuyết thànhthì hơn. Dù sao ngươi cũng tiếp xúc lâu nhất với người trong thành, hiểu rõ tâm tư họ, ngươi có phục không?"

Kha Đô cúi người trên lưng ngựa, cung kính đáp: "Đại soái nhấc lên được, đặt xuống được, thuộc hạ tâm phục khẩu phục."

"Ngươi có biết vì sao ta không dẫn Hắc Y cận vệ tiến quân đại mạc?" Thiết Soái hỏi tiếp.

Kha Đô ngẫm nghĩ một chốc: "Thuộc hạ thấy lúc đại soái tuyển binh chú trọng đến thân thuộc hảo hữu của những tướng sỹ chết trận, Hắc Y cận vệ không tham dự công thành, cừu oán với Tỵ Tuyết thành ít nhất. Kha Đô tự nhiên minh bạch thâm ý của đại soái."

Thiết Soái gật đầu: "Nhanh thìmột tháng, lâu thì một năm, ta sẽ quay về cũng các ngươi chinh phục thảo nguyên. Trong thời gian đó ngươi phải tận lực hóa giải cừu oán giữa TỵTuyết thành và Thiết Huyết đại quân, vỗ yên lòng quân." Dừng lại mộtchút, ông ta tiếp lời: "Nếu có ai muốn ở lại Tỵ Tuyết thành sinh sống,ngươi không nên ngăn cản."

Kha Đô im lặng, từ lúc thấy Hô VôNhiễm và Hồng Cầm thảm tử, gã đã chán ngán chiến trận, nếu không vì cònmang trách nhiệm, gã thà làm một bách tính tầm thường trong Tỵ Tuyếtthành.

Thiết Soái buông lời bâng quơ: "Ngưng Lộ bảo châu giữ chothi thể ngàn năm không rữa nát, để vào huyệt chúng của Hô Vô Nhiễm vàHồng Cầm. Lập một tòa Dũng Sĩ điện và Công Chúa điện trong Tỵ Tuyếtthành cho hậu nhân chiêm ngưỡng."

Kha Đô gật đầu vâng lời, lấy can đảm hỏi: "Đại soái quên được Hồng Cầm cô nương ư?"

Thiết Soái nhìn Khách Vân đại thảo nguyên mênh mang, lời lẽ ẩn chứa ý hốihận: "Nếu lúc đó nàng đồng ý cùng ta sống tự do trên thảo nguyên vô biên này, có lẽ ta đã không công hạ Tỵ Tuyết thành..."

Kha Đô thởdài, buột miệng: "Hôm đó Hồng Cầm đồng ý lấy ngài, dù là bắt buộc nhưngngày tháng lâu dài tất sẽ nảy sinh tình cảm..."

Thiết Soái liếcnhìn, biết gã nghe được lời ông ta nói với Hồng Cầm tại soái trướng. Kha Đô tự biết mình lỡ lời, không dám nói tiếp.

Thiết Soái không hềtruy cứu, lại chìm vào trầm tư, dịu giọng: "Lúc nàng lâm chung có nóimột câu rằng nam nhân như ta vĩnh viễn không biết tự do đẹp đẽ đến thếnào..."

Kha Đô nhớ lại tình hình ngày Hồng Cầm tự tận,lòng chợt buồn rầu: "Thuộc hạ thấy đại soái định đáp lại công chúa, saolại dừng lưng chừng?"

Thiết Soái nhìn hoang mạc mênh mang, buồnbã hồi lâu: "Vì nàng không nghe được lời hồi đáp của ta." Đoạn hét vang, nhảy lên chiến mã, dẫn ba ngàn thiết kị tiến vào trung tâm sa mạc.

Kha Đô thở dài, nhìn theo khói bụi xa dần. Qua bao nhiêu biến cố, đột nhiên gã biết thêm nhiều điều, cũng còn nhiều điều vướng mắc trong lòng,không thể giải đáp được.

Giọng Thiết Soái vọng lại dằng dặc:"Thay ta đến trước mộ Hồng Cầm nói cho nàng biết -" Giọng nói vốn bìnhtĩnh chợt đượm nét ưu thương, nhưng lập tức trở nên lẫm liệt: "Nàng cũng vĩnh viễn không biết chinh phục là việc mỹ lệ đến thế nào đâu."

Kha Đô thẩm thấu ngữ ý, tâm thần rúng động, vội nhảy xuống ngựa bái lạy.

Đó là lần cuối cùng gã nhìn thấy Thiết Soái!